Ăn cơm xong, mọi người chuyển đến phòng khách, cuối cùng Tô Thiển Nguyệt cũng tranh thủ trước khi đưa đồ uống mát lên mà lặng lẽ tiến vào phòng khách.
Nàng cố ý chọn một chỗ cách Tô Thiển Ly không gần không xa rồi ngồi xuống.
Chỉ thấy một nha hoàn mặc y phục màu hồng bưng chén chè qua chỗ Tô Thiển Ly thì bước không vững, cả người lao về phía trước.
Một chén chè không nghiêng không lệch rơi hết trên váy Tô Thiển Ly, làn váy trắng hồng lập tức bị bẩn.
Hầu Kỳ ở sau lưng tức giận đến đỏ bừng mắt, cúi đầu trách mắng: “Làm gì thế? Ngay cả một chén chè cũng không bưng được!”
“Nô tỳ biết sai rồi, xin Tứ tiểu thư trách phạt!”
Tình hình bên này khiến Hạ thị chú ý, bà ngẩng đầu nhìn qua, sau đó lạnh lùng nói:
“Ngay cả hầu hạ người khác cũng không biết, đi xuống lãnh phạt!”
Nha hoàn khom người vái chào rồi cúi đầu lui xuống.
Hạ thị nhìn Tô Thiển Ly, có hơi khó xử:
“Vừa rồi hạ nhân mới đến báo, lát nữa Tô lão tiên sinh sẽ qua đây, lúc này để Ly tỷ nhi đi thay quần áo chỉ sợ không kịp…”
“Khởi bẩm đại bá mẫu, phòng khách gần Thủy Nguyệt Các của ta nhất, nếu không cứ để Tứ muội muội đến chỗ của ta, vừa đi vừa về cũng không mất nhiều thời gian!”
Hạ thị nhìn Tô Thiển Nguyệt với ánh mắt sâu xa, dịu dàng lên tiếng: “Vậy cũng được. Ly tỷ nhi, ngươi đi theo Tam tỷ tỷ của ngươi đi!”
“Vâng, đại bá mẫu!”
Tô Thiển Ly vừa đứng lên đã cảm thấy tay áo bị kéo lại, vừa xoay người lập tức đối diện với ánh mắt của Vệ Tư Mạt. Chỉ thấy trên mặt nàng đầy vẻ nghiêm trọng, nàng lắc đầu với Tô Thiển Ly.
Ngay cả Vệ Tư Mạt cũng phát hiện ra có gì không ổn thì làm sao Tô Thiển Ly sẽ để dê vào miệng cọp!
Tô Thiển Ly đáp lại Vệ Tư Mạt bằng một ánh mắt yên tâm, rồi theo Tô Thiển Nguyệt ra khỏi phòng khách.
Đến Thủy Nguyệt Các, Tô Thiển Nguyệt lập tức dẫn nàng vào khuê phòng, còn lấy ra một bộ đồ mới để Tô Thiển Ly thay quần áo trên người.
Thu Cúc nhân cơ hội ôm lấy quần áo mà Tô Thiển Ly thay ra rồi cười nói:
“Quần áo của Tứ tiểu thư do lão phu nhân sai người làm nên vô cùng trân quý, nô tỳ lập tức kêu bà tử giặt sạch cho Tứ tiểu thư!”
Hầu Kỳ giành lại, trừng Thu Cúc: “Không cần, tự bọn ta sẽ giặt!”
Tô Thiển Ly liếc nhìn các nàng, không nhiều lời mà chỉ cười nói cảm ơn, rồi theo Tô Thiển Nguyệt về phòng khách.
Ngồi chưa được thời gian uống hết một chén trà thì hạ nhân tới báo, Tô lão tiên sinh tới, đang ở trong vườn kiểm tra học vấn của chư vị công tử.
Một đám tiểu thư lập tức hân hoan nhảy nhót, cũng muốn đến xem góp vui.
Tô Thiển Ngọc đành phải dẫn mọi người ra sân. Mới ra khỏi phòng khách, Tô Thiển Nguyệt đã mượn cớ đến tịnh phòng.
Khóe miệng Tô Thiển Ly ngậm ý cười, nhưng bước chân không hề dừng lại.
Lúc mọi người vào vườn đã thấy Tô lão tiên sinh cầm một quyển sách cổ lật xem kỹ càng.
Chư vị công tử vây quanh cúi đầu cụp mắt thuận theo, không ai dám lớn tiếng ồn ào.
Đợi ông gật đầu, khép sách lại thì Lý Vũ Hi mới cười rồi lên tiếng: “Tô lão tiên sinh, ta nói không sai chứ!”
“Đúng là như thế!” Tô lão tiên sinh vuốt chòm râu màu hoa râm, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Tô Lạc Tích.
“Phần lễ này của Vệ đại tiểu thư thật sự rất quý giá, ngàn vàng khó mua, ngươi nhất định phải cất giấu cho tốt, đừng phụ tấm lòng của nàng!”
Tô Lạc Tích trịnh trọng hành lễ: “Vâng, học trò ghi nhớ lời dạy bảo của lão tiên sinh!”
Nói xong, Tô Lạc Tích quay đầu nhìn về bóng dáng màu trắng trong đám người. Hắn nở một nụ cười cảm kích với nàng ngay trước mặt mọi người.
Nụ cười này của hắn lại khiến một đám nữ tử giật mình sững tại chỗ, người nào cũng ngây ra như phỗng.
Tô Thiển Ngọc chợt giật mình khi thấy cảnh này.
Nàng nhìn về phía Vệ Tư Mạt đang đứng ở một bên, vô thức siết chặt khăn gấm trong tay.
Hóa ra Vệ Tư Mạt ngưỡng mộ đại ca ca!
Nàng muốn gả cho đại ca ca!
Hừ, không có cửa đâu!
Có mình và nương trấn cửa, chắc chắn nàng không thể qua được!
Cặp mắt Tô Thiển Ngọc đảo qua chỗ Tô Thiển Ly, chỉ thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh như thường.
Trong lòng Tô Thiển Ngọc chợt nảy sinh một suy nghĩ: Có phải trước đó nàng đã biết chút gì rồi không?
Hay là nói, nàng cũng tham dự vào chuyện này?
Tô Thiển Ngọc còn chưa làm rõ manh mối thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên: “Xin hỏi Tứ biểu muội, ngươi lén lút nhét khăn tay cho ta là có ý gì?”
Mọi người nhìn qua đó, chỉ thấy Phùng Kinh Mặc đi ra khỏi đám người, trong tay cầm một cái khăn tay, vẻ mặt đầy tức giận.
Những người biết rõ chuyện đều nhìn về phía Tô Thiển Ly, trong mắt tỏ vẻ khinh thường.
Không ngờ Tô tứ tiểu thư này còn lén lút trao đổi. Không có nương nên chẳng có gia giáo cơ bản!
Phùng Kinh Mặc trừng mắt liếc nhìn Tô Thiển Ly rồi đổi hướng đi về chỗ Tô lão tiên sinh, cúi người hành lễ:
“Lão tiên sinh minh giám, trước đây đúng là ngoại tổ mẫu có ý về phương diện này, nhưng nương và Quốc công phủ đã uyển chuyển từ chối ý tốt của ngoại tổ mẫu. Học trò cho rằng Tứ biểu muội đã hiểu ta và nàng không có khả năng. Nhưng không ngờ hôm nay là sinh thần của đại biểu ca, mà nàng còn cưỡng ép nhét khăn cho ta. Ta biết rõ không hợp lý, lại sợ người khác chê cười Tô phủ nên đã tận lực tránh nàng, nhưng dưới tầng quan hệ ngoại thân này, ta nào có thể tránh được mãi…”
“Biểu ca, ngươi thật quá đáng. Tứ tỷ tỷ không phải người như vậy!”
Tô Thiển Cửu ở cạnh đó tức giận đến nổi hai mắt đỏ bừng, ném điểm tâm trong tay xuống bàn khiến vang lên một tiếng “bộp”.
Nhưng tuổi nàng quá nhỏ, trải qua ít chuyện nên miệng cứ mở rồi lại mở mà không nghĩ được thêm lời nào để phản bác.
Phùng Kinh Mặc cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua Tô Thiển Cửu rồi tiếp tục nói:
“Ngũ biểu muội, không phải ta quá đáng mà là Tứ tỷ tỷ của ngươi quá đáng! Vừa rồi nàng còn uy hiếp ta, nếu Vệ Quốc Công phủ không… Không nhanh chóng cho người đến cầu hôn thì sẽ gây rối khắp nơi, nói ta vụng trộm với nàng, làm hỏng thanh danh của ta…”
Mọi người vừa nghe đến đây lập tức ồ lên, nhìn chằm chằm Tô Thiển Ly, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Chỉ liếc một cái rồi mọi người cùng quay đầu, dường như chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút sẽ làm ô uế đôi mắt của bọn họ.
Tô Thiển Ly nhìn chằm chằm thằng hề đang nhảy nhót ở trước mặt, hai mắt bốc lửa, ý cười trên mặt đã sớm biến mất không còn thấy đâu, vẻ mặt lạnh lẽo.
Bỗng nhiên nàng cảm nhận được sự ấm áp trên tay, cúi đầu mới phát hiện Vệ Tư Mạt đang cầm tay nàng, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Nàng khẽ gật đầu, chuyển hướng nhìn Phùng Kinh Mặc, lạnh lùng lên tiếng: “Biểu ca, ngươi nói thật à?”
“Tứ biểu muội, sao ta có thể vì khiến ngươi hết hy vọng mà lấy chính thanh danh của mình ra làm trò đùa…”
“Được, Phùng thế tử, tại hạ muốn xác nhận một lần nữa. Khăn trong tay ngươi là Tô tứ tiểu thư đưa ư?” Văn Huyền đột nhiên lên tiếng.
Cả người Tô Thiển Nguyệt chợt lảo đảo, nàng nhìn chằm chằm Văn Huyền đã bước ra ngoài vài bước, trong mắt đầy hận ý.
Quả nhiên, người trong lòng hắn thật sự là nàng!
“Vô nghĩa, không phải vừa rồi ta đã nói đó sao!”
Phùng Kinh Mặc nhìn Văn Huyền, rất mất kiên nhẫn.
Sao chỗ nào cũng có hắn vậy!
Ở Quốc Tử Giám, đám lão già hay so sánh hắn với Văn Huyền, khiến hắn tích tụ đầy bụng lửa giận, luôn muốn tìm cơ hội trừng trị hắn một trận cho thật đã.
Không ngờ hôm nay hắn lại tự động đưa đến cửa!
Văn Huyền coi như không nghe ra sự khinh thường trong lời nói của Phùng Kinh Mặc, hắn lại hỏi:
“Ngươi chắc chắn vừa nãy Tô tứ tiểu thư tặng cho ngươi ư?”
“Đúng vậy, chuyện này có thể giả à…”
“Được, mặc kệ vừa nãy hay bây giờ, chúng ta bắt đầu tính từ lúc vào Tô phủ hồi sáng nay đi!”
Văn Huyền nhìn lướt qua mọi người, lúc này mới từ từ nói:
“Từ sáng nay đến giờ, Tô tứ tiểu thư gặp Phùng thế tử tổng cộng ba lần. Lần đầu tiên, ở cạnh bức tường chỗ cửa phủ, mọi người đều ở đó. Xin hỏi Phùng thế tử, lúc ấy Tô tiểu thư mặc y phục màu gì? Có cầm khăn không?”
Phùng Kinh Mặc ngẩn ra, không trả lời. Văn Huyền lập tức nói:
“Trên người nàng mặc y phục màu trắng hồng, vạt áo có thêu hoa hải đường, tay cầm cán quạt tròn, không mang khăn. Vệ đại tiểu thư thông tuệ hơn người, cẩn thận kỹ lưỡng, không biết tại hạ nói có đúng không?”
Vệ Tư Mạt gật đầu: “Chính xác, trên quạt tròn của Tô muội muội vẽ hoa hải đường, trông rất độc đáo, ta còn nhìn thêm mấy lần. Ta có thể làm chứng.”


