Tô Thiển Ly dùng xong bữa tối ở Tùng Hạc Đường rồi về Ngọc Ly Các tự nhốt mình trong thư phòng, bận đến hơn nửa đêm mới về tẩm phòng.
Vương ma ma thật sự không yên lòng, sáng sớm hôm sau đã vào tẩm phòng kéo Tô Thiển Ly ra khỏi giường.
Đã thế còn không quên ôn tồn dỗ dành: “Tiểu tổ tông của ta ơi, hôm qua không tặng lễ đã khiến đại phu nhân không vui rồi, hôm nay ngài nhất định không thể đến muộn nữa. Vả lại, lễ vật mà ngài chuẩn bị ra sao rồi?”
Tô Thiển Ly ra dấu tay tỏ vẻ đã sẵn sàng, sau đó đầu nhỏ lại chui vào chăn tiếp tục ngủ.
Trong lòng Vương ma ma mềm nhũn, mỗi khi ngủ nướng vào buổi sáng thế này, bà mới ý thức được tiểu thư vẫn còn là một đứa trẻ.
Ngoài việc này ra, bình thường tiểu thư nhà mình đều hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Tô Thiển Ly rề rà như vậy nên mất khá nhiều thời gian, sau khi nàng vội vàng rửa mặt, ăn nửa bát cháo loãng xong rồi đi đến phòng khách, đại phu nhân Hạ thị và Tô Thiển Ngọc đã đến.
Cũng may những tiểu thư và công tử khác còn chưa đến đây.
Hạ thị liếc nhìn Tô Thiển Ly, trên mặt kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng: Coi như ngươi vẫn còn biết thân biết phận!
Hạ thị kiểm tra kỹ càng lại một lần rồi quay về viện, giao chỗ này cho Tô Thiển Ngọc.
Dù sao đây cũng chỉ là bữa tiệc nhỏ của tiểu bối, nếu bà ở đây thì bọn họ sẽ không được tự nhiên, một mình Tô Thiển Ngọc có thể ứng phó được rồi.
Tô Thiển Ly và Tô Thiển Ngọc ngồi vào chỗ của mình, vừa uống mấy ngụm trà, Mẫu Đơn đã tiến vào phòng khách, cúi người hành lễ: “Đại tiểu thư, biểu tiểu thư đến!”
“Ồ? Tình Nhi đến sớm như vậy? Nhanh nhanh, đi nghênh đón thôi!” Trên mặt Tô Thiển Ngọc đầy vẻ vui mừng, đứng dậy bước ra ngoài phòng khách.
Tô Thiển Ly vừa theo Tô Thiển Ngọc ra ngoài sân đã thấy một nữ tử mặc váy màu vàng băng qua cửa tròn đi tới.
Đôi mắt hạnh của nàng không ngừng đảo qua đảo lại, trông vô cùng gian xảo và sắc bén.
Nàng đúng là Hạ Vãn Tình, chất nữ của Hạ thị, đích tôn nữ của Hộ Bộ Thượng Thư Hạ Thanh Sơn.
Kiếp trước, Hạ Vãn Tình lấy lòng Hạ thị, thuận lợi gả vào Tô phủ.
Nàng không những đoạt lấy chấp niệm của Mạt Nhi, còn đẩy nàng ấy vào vực sâu.
Một đời này, trong lòng Hạ Vãn Tình vẫn ngưỡng mộ Tô Lạc Tích. Vì Mạt Nhi, sao Tô Thiển Ly có thể để nàng ta được như ý!
Hạ Vãn Tình nhìn thấy Tô Thiển Ngọc lập tức nở nụ cười, nàng chạy chậm đến, khoác cánh tay Tô Thiển Ngọc, bĩu môi rồi reo lên:
“Thật tốt quá, đại tỷ tỷ, ngươi hồi phủ rồi. Hôm qua ta định đến rồi, nhưng nương không đồng ý, cứ giữ ta…”
“Đại cữu mẫu có suy tính của mình, Tình Nhi không thể tức giận với cữu mẫu (mợ). Yên tâm, chỉ cần ta hồi phủ sẽ cho người đi đón ngươi, ngươi muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu!”
“Thật à? Đến lúc đó đại biểu ca cũng đến đây ư?” Hạ Vãn Tình nhìn Tô Thiển Ngọc, trong mắt lóe sáng như sao.
Đương nhiên Tô Thiển Ngọc biết lời như vậy không thể nói bậy, sẽ bị người khác bắt được nhược điểm.
Nàng không nói gì, chỉ xoay người nhìn Tô Thiển Ly ở bên cạnh.
“Tình Nhi, giới thiệu cho ngươi một chút, đây là tứ muội muội của ta, A Ly. Nàng lớn hơn ngươi mấy tháng, ngươi nên gọi nàng một tiếng tỷ tỷ!”
Hạ Vãn Tình liếc nhìn Tô Thiển Ly, hành lễ qua loa một cái rồi kéo cánh tay Tô Thiển Ngọc đi xa, bỏ lại Tô Thiển Ly đứng một mình ở chỗ đó.
Tô Thiển Ly cũng không theo sau, nàng xoay người nhìn về phía ngoài cửa viện.
Nàng mới khinh thường đi theo làm quen với nàng ta, còn có chuyện càng quan trọng hơn đang chờ nàng kìa!
Đợi một lúc, quản gia Tô Toàn bước nhanh đến, đang muốn chạy vào phòng khách bẩm báo thì trùng hợp gặp Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Tô bá, khách quý đến à?”
“Đúng vậy, tiểu thư quý phủ Tế Tửu đại nhân của Quốc Tử Giám tới rồi, lão nô đang muốn bẩm báo với đại tiểu thư!”
“Để ta đi đón! Đại tỷ tỷ đang đón biểu tiểu thư vào trong, có lẽ tạm thời nàng không rảnh lo chuyện này, chúng ta cũng không thể thờ ơ với khách quý!”
“Vâng, mời tứ tiểu thư theo lão nô!”
Tô Toàn khom người vái chào rồi đi trước dẫn đường, mời Tô Thiển Ly ra khỏi sân.
Bọn họ vòng qua một bụi hoa và cây cảnh, từ xa đã trông thấy một nữ tử mặc váy trắng dịu dàng đứng ở cửa chính, tư thái đoan trang, mắt nhìn thẳng.
Nàng vẫn giống như kiếp trước, lúc nào gặp mặt nàng cũng thong dong như vậy, không nhanh không chậm.
Tiểu nha hoàn ở bên cạnh thấy người đến thì cúi người nói nhỏ một câu, Tô Thiển Ly thấy nàng từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía này.
Vệ Tư Mạt chỉ thấy nữ tử mặc váy màu hồng đang từ từ đi đến. Nàng nhỏ hơn mình một chút, khuôn mặt tinh xảo, mắt hạnh trong veo, tác phong điềm tĩnh, mấu chốt là ánh mắt nhìn về phía mình lại ẩn chứa vẻ rất kích động.
Trong lòng Vệ Tư Mạt chợt nảy sinh sự thắc mắc, các nàng chưa từng gặp mặt nhưng nàng ấy như gặp lại bạn cũ xa cách lâu ngày, trong lòng vô cùng vui mừng!
Nàng đang muốn mở miệng thì nữ tử mặc y phục màu hồng kia đã cười nói trước một bước:
“Ngài là Vệ đại tiểu thư của quý phủ Tế Tửu đại nhân Quốc Tử Giám đúng không? Ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu, ta cũng đã đọc văn chương do ngài viết, thật sự rất tài ba! À, đúng rồi, tiểu nữ là Tô Thiển Ly, trong nhà đứng hàng thứ tư!”
Vệ Tư Mạt vừa nghe xong trong lòng lập tức hiểu được đại khái.
Nữ tử trước mắt chính là đích tiểu thư nhị phòng của Tô phủ, từ nhỏ không có mẫu thân. Vậy mà nàng có thể điềm tĩnh và thong dong, cử chỉ đúng mực thế này, vừa thấy đã biết không phải người đơn giản.
Nghĩ như thế, Vệ Tư Mạt cười dịu dàng, môi đỏ hé mở, tiếng như chim hoàng oanh: “Tư Mạt bái kiến Tô tứ tiểu thư!”
Tô Thiển Ly mỉm cười rồi tiến đến, khoác cánh tay Vệ Tư Mạt, nói chuyện vô cùng thân mật:
“Có thể tỷ tỷ thấy Thiển Ly xa lạ, nhưng Thiển Ly hiểu rất rõ tỷ tỷ, ta đã đọc hết tất cả văn chương của ngài. Thích nhất là ‘Xuân hành’ và ‘Hạ ấm’ của tỷ tỷ. Trong ‘Xuân hành’, tỷ tỷ dùng thơ văn ca ngợi Hải Đường thật sự khiến muội muội kinh ngạc và cảm thán, không ngờ trên đời này còn một người nữa thích Hải Đường!”
Vệ Tư Mạt nhìn y phục của Tô Thiển Ly, chỉ thấy vật trang sức trên tóc và quần áo đều theo phong cách của Hải Đường, trong tay không cầm khăn mà chỉ cầm một cái quạt tròn cũng vẽ hoa hải đường.
Xem ra nàng thật sự rất thích Hải Đường.
Vẻ mặt Vệ Tư Mạt cũng thả lỏng, trong lòng không khỏi cảm thấy gần gũi với nàng hơn, trong mắt lập tức hiện lên ý cười.
Hai người vòng qua bức tường, đang muốn đi vào phòng khách thì ngoài cửa lớn vang lên tiếng ầm ĩ.
Tô Lạc Tích mặc bộ áo gấm màu xanh nhạt đi từ tiền viện ra đón người. Bàn tay trắng như ngọc của Vệ Tư Mạt đặt trên cánh tay Tô Thiển Ly vô thức siết chặt.
Tô Thiển Ly nghiêng đầu, chỉ thấy nàng ấy đã cúi thấp đầu, gương mặt ửng đỏ.
Trong lòng Tô Thiển Ly thở dài, không ngờ đời này Tư Mạt đã thương mến ca ca đến mức thâm tình như vậy.
Nhưng dựa vào tính tình hướng nội của nàng, chỉ sợ suốt cả đời ca ca cũng không phát hiện ra tình ý của nàng dành cho hắn.
Nghĩ đến đây, Tô Thiển Ly gọi một tiếng “đại ca ca” thật ngọt ngào. Tô Lạc Tích cười dịu dàng, vừa bước chân đi đã lập tức rẽ hướng đến chỗ các nàng.
“Lạc Tích bái kiến Vệ đại tiểu thư!”
Tô Lạc Tích khom người vái chào, dáng người cao ngất, tiếng nói rõ ràng khiến người ta cảm thấy như được tắm mình trong gió xuân và nắng ấm, vô cùng đoan chính và khéo léo.
Vệ Tư Mạt vội vàng nghiêng người né tránh, nàng dịu dàng đáp lễ rồi không nói câu nào.
Tô Thiển Ly âm thầm sốt ruột, đành phải tìm lời nói thay bọn họ, giả vờ tò mò rồi lên tiếng dò hỏi: “Hóa ra ca ca biết Vệ tỷ tỷ!”
Tô Lạc Tích nhìn Tứ muội muội, mỉm cười trả lời:
“Vệ đại tiểu thư nổi danh cả Trường An thành, đương nhiên rất nhiều người biết nàng. Đâu giống ngươi, có đọc sách thôi mà luôn trốn học. Tô lão tiên sinh đã cáo trạng rất nhiều lần trước mặt tổ phụ đấy, ngươi ngoan ngoãn chút đi!”
Mặt Tô Thiển Ly nóng lên, nàng nhìn Tô Lạc Tích, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Vừa rồi nàng còn giả vờ am hiểu thơ văn để làm quen với Vệ Tư Mạt, chỉ chớp mắt sau đã bị phá hỏng!
Vệ Tư Mạt vừa nghe thấy thế thì ngẩng đầu nhìn hai huynh muội trước mặt, nàng lập tức hiểu ý, cảm thấy rất buồn cười.
Hóa ra vị Tô tứ tiểu thư trước mắt này cũng có một mặt trẻ con như thế.
Tô Thiển Ly tức giận nói:
“Đại ca ca cứ chờ xem, đợi lát nữa ngươi chắc chắn sẽ chấn động vì món thọ lễ của ta…”
“Ồ, ta mỏi mắt mong chờ!” Một giọng nói cao chót vót đột nhiên chen vào.
Tô Thiển Ly vừa xoay người lập tức thấy Ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi mặc y phục màu trắng sải bước đi tới.
Đi theo sau là Phùng Kinh Mặc và các công tử khác.
Khi ánh mắt Tô Thiển Ly nhìn đến Văn Huyền, trong lòng chợt giật mình, sao hắn lại đến đây?


