Tô Thiển Ly dẫn theo Vân Nương và Trịnh Kỳ đi dạo hơn nửa Trường An thành, cuối cùng tìm được một tòa nhà hai tầng có khoảng sân ở Triều Dương phố.
Vân Nương dự định lầu trên lầu dưới để buôn bán, hai phu thê sống ở sân sau.
Khi làm giấy tờ xong xuôi thì trời đã tối hẳn.
Tô Thiển Ly vội vã về nhà.
Nàng vừa xuống xe ngựa, mới vào phủ đã thấy Vương ma ma đứng ở cửa. Bà duỗi cổ, nhón chân trông chờ.
Thấy Tô Thiển Ly, bà lập tức vui vẻ, vội vàng chạy chậm về phía trước.
“Chao ôi, tiểu tổ tông của ta, sao ngài về muộn thế? Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng chưa?”
Vương ma ma nhìn Hầu Kỳ ở bên cạnh, hai tay Hầu Kỳ lại trống không.
Nhìn Vương ma ma, Hầu Kỳ vỗ trán nói: “Thôi xong!”
Vương ma ma lập tức sa sầm mặt mày, chỉ vào Hầu Kỳ, liên tục dậm chân.
“Chủ tử nhiều việc, ngươi phải nhớ kỹ giúp nàng. Bây giờ thì hay rồi, quên không còn một mảnh, ngươi đang chê chủ tử sống quá thoải mái à?”
Hầu Kỳ cụp mi nghe mắng, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi ma ma, đều là nô tỳ sai! Ngài trừng phạt nô tỳ đi!”
“Trừng phạt?” Vương ma ma tức giận đến cười lạnh ra tiếng: “Trừng phạt ngươi sẽ giải quyết được vấn đề ư?”
Bên này Vương ma ma tức giận đến dậm chân, ở bên kia Tô Thiển Ly vẫn không hiểu có chuyện gì.
Nàng nhịn không được mà kéo Vương ma ma: “Khoan đã, ma ma đừng tức giận, trước tiên ngài nói rõ cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Vương ma ma ngừng động tác, thở dài một tiếng.
“Xem ra tiểu thư hoàn toàn quên rồi, mấy ngày trước đây lão nô đã nhắc nhở chủ tử, sinh nhật Đại công tử sắp đến rồi…”
“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Ngài từng nhắc nhở ta, còn bảo ta nhớ chọn lễ vật. Để ta nghĩ một lát, sinh nhật của Đại ca ca là mấy ngày gần đây… Mùng bảy tháng năm! Ngày mai!”
Vương ma ma gật đầu với Tô Thiển Ly, lại nhìn về phía Tùng Hạc Đường, trong mắt đầy vẻ bất lực.
“Buổi chiều, lão phu nhân đã phái người tới chuyển lời, mời tiểu thư đêm nay đến Tùng Hạc Đường dùng bữa. Các phòng các viện nhất định cũng được thông báo! Bọn họ chắc chắn đã cẩn thận chuẩn bị xong lễ vật, tiểu thư cũng biết địa vị của Đại công tử ở trong phủ, thật sự so với lão gia các phòng còn…”
Vương ma ma ngậm miệng đúng lúc, nếu nói ra những lời còn lại sẽ có chút đại nghịch bất đạo.
Nhưng từ trên xuống dưới trong phủ đều rõ ràng, Tô lão thái gia coi trọng nhất đứa cháu trai trưởng này, bồi dưỡng hắn như đương gia tương lai.
Sinh nhật Tô Lạc Tích, chắc chắn mọi người sẽ tốn hết tâm tư để bày tỏ lòng thành.
Một mình Tô Thiển Ly quên sạch sành sanh, ngay cả lễ vật cũng không chuẩn bị.
Chuyện đã rồi thì có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể tận lực bù đắp!
Nàng quá hiểu Tô Lạc Tích của kiếp trước, không ai hiểu hắn hơn nàng.
Tô Thiển Ly liếc nhìn nha hoàn Minh Châu đang vội vàng đi tới, nàng vỗ mu bàn tay Vương ma ma: “Ma ma đừng vội, mọi chuyện đã có ta!”
Nàng nhấc tà váy, thong thả đi thẳng tới chỗ Minh Châu.
Tô Thiển Ly vừa vào sân đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ bên trong, rất nhộn nhịp.
Nàng quay sang nhìn bức bình phong hoa điểu phú quý, chỉ thấy đại sảnh ngồi đầy người, ở giữa nhà bày hai khay đựng đá.
Cho dù như vậy, đủ mùi son phấn bay vào chóp mũi, chỉ khiến người ta cảm thấy buồn phiền và khô nóng.
Tô Thiển Ly liếc mắt đã thấy Tô Thiển Ngọc ngồi cạnh Tô lão phu nhân.
Nàng mặc váy trắng, cài trâm lưu ly, dưới ánh nến rực rỡ lấp lánh, đẹp không gì sánh bằng.
Nàng nghiêng đầu trò chuyện với lão phu nhân, vẻ mặt tươi cười khiến người ta không rời mắt nổi.
Tình cảm của huynh muội bọn họ thật sự thắm thiết, một buổi tiệc sinh nhật cực kỳ bình thường của huynh trưởng, vậy mà nàng đặc biệt xin ý chỉ vội vàng về phủ.
Đại công tử Tô Lạc Tích cũng đang ngồi cạnh Tô lão phu nhân, hắn hơi cúi đầu, nghe muội muội và Tô lão phu nhân nói chuyện. Cả người hắn vô cùng ôn hòa và đoan chính.
Thảo nào Tô Lạc Tích được cả Trường An thành bầu chọn làm một trong tứ đại công tử.
Chỉ cần hắn lên phố với Ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi, chắc chắn sẽ có nữ quyến trộm ngắm nhìn.
Kiếp trước, vị Mạt đại tài nữ đoan trang kia vô cùng chung tình với huynh trưởng.
Chỉ tiếc cuối cùng nàng bỏ lỡ, tích tụ trong lòng, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn…
Tô Thiển Ly có chút khó chịu, con ngươi lạnh nhạt quét qua đại phu nhân Hạ thị đang ngồi ở một bên, trong mắt không hề chứa vẻ ấm áp.
Mạt Nhi bệnh chết, Hạ thị không thể trốn tránh trách nhiệm.
Lúc này Hạ thị ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nhàn nhã phe phẩy quạt tròn, dáng vẻ điềm tĩnh tự tại, vô cùng đắc ý.
Một đời này, có Tô Thiển Ly nàng ở đây, Hạ thị có phải là người cười đến cuối cùng hay không rất khó nói!
“A Ly, mau lại đây!”
Tô lão phu nhân nhìn thấy Tô Thiển Ly, bà cười vẫy tay với nàng.
Tô Thiển Ly lập tức nở nụ cười, nhìn về phía các vị trưởng bối, hành lễ với từng người, sau đó mới ngồi một bên khác gần Tô lão phu nhân.
Tỷ muội hàn huyên vài câu, Tô Thiển Ngọc thẳng lưng, nhận lấy một cái hộp gấm từ trong tay nha hoàn, chắp tay đưa cho Tô Lạc Tích.
“Ca ca, đây là một chút tâm ý của muội muội. Muội muội chúc ca ca muốn gì được nấy, năm nào cũng như ngày này, tuổi nào cũng như hôm nay!”
“Đa tạ Ngọc Nhi!”
Tô Lạc Tích nhận hộp, mở ra trước mặt mọi người. Chỉ thấy một nghiên mực lẳng lặng nằm trong hộp, nó được mài giũa từ mặc ngọc Hòa Điền, rất độc đáo.
Hạ thị cười nói: “Ngọc Nhi thật sự đi guốc trong lòng huynh trưởng, cái nghiên mực trong thư phòng hắn đã gắn bó với hắn rất nhiều năm rồi, đến lúc nên đổi một cái mới!”
Tô Lạc Tích lại quan sát một lát mới đóng nắp lại, ngẩng đầu mỉm cười: “Cảm ơn Ngọc Nhi, trở về ca ca sẽ thay!”
“Đại ca ca, Cửu Nhi chúc ngươi vô lo vô nghĩ, nếm hết mỹ vị trong thiên hạ!”
Tô Thiển Cửu tiến lên, trình một hộp đồ ăn đến trước mặt Tô Lạc Tích.
Trong mắt Tô lão phu nhân tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, bà nhìn Tô Thiển Cửu, trêu ghẹo nói:
“Ngươi đó, chúc mừng sinh nhật huynh trưởng của ngươi, thành tâm nhất không gì hơn ‘nếm hết mỹ vị trong thiên hạ’!”
Bà vừa nói xong, mọi người cười vang.
Tô Thiển Cửu tỏ vẻ nghiêm túc, nói như đúng rồi:
“Đúng vậy, đúng vậy, nếm hết sơn hào hải vị là chuyện hạnh phúc vô cùng! Đây chính là mộng tưởng lớn nhất của Cửu Nhi!”
Mọi người lập tức buồn cười, che khăn cười trộm.
Tô Thiển Nguyệt uyển chuyển đứng dậy giữa bầu không khí hòa thuận vui vẻ, đi về phía Tô Lạc Tích, nàng cúi người hành lễ: “Đại ca ca, Nguyệt Nhi chúc huynh tiền đồ như gấm, cầu được ước thấy!”
Vừa nói xong, nàng trình lên một cái hộp gấm với Tô Lạc Tích.
Rồi đứng sang một bên theo phép tắc, cụp mi cúi đầu. Nàng không dám nhìn loạn khắp nơi, rất tuân thủ quy tắc.
Đây là lần đầu tiên Tô Thiển Nguyệt được ra khỏi cửa viện từ sau khi đại náo một trận vào hôm Tô Tiến Nghĩa nạp thiếp.
Nhìn giống như nàng đã thay đổi thành một người khác, dịu dàng và ngoan ngoãn, hiểu biết lễ nghĩa hơn.
Tô lão phu nhân nhìn nàng, rồi chuyển sang nhìn Tô Lạc Tích, gương mặt bà hiền từ: “Nhìn xem, tặng cái gì?”
“Khởi bẩm tổ mẫu, là mực chàm!”
Tô Lạc Tích nhìn mực chàm trong hộp, vô cùng kinh ngạc: “Mực chàm nhuận bút, dưới ánh mặt trời, nét chữ muôn màu muôn vẻ. Thứ này cực kỳ hiếm có, không ngờ Nguyệt Nhi có thể tìm được để tặng ca ca. Tam muội muội có lòng rồi, cảm ơn cảm ơn!”
Tô Lạc Tích đứng lên, khom người vái chào Tô lão phu nhân: “Tổ mẫu, ngày mai là sinh nhật Tích Nhi, Tích Nhi xin tổ mẫu tha cho Nguyệt Nhi đi. Ngày mai có rất nhiều công tử tiểu thư đến phủ, để Nguyệt Nhi xuất hiện, mọi người cùng vui vẻ!”
“Đúng vậy tổ mẫu, ngài nhìn xem, hiện giờ Tam muội muội trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, đã hiểu lễ nghi rồi!”
Tô Thiển Ngọc nhìn thoáng qua mẫu thân, cũng dịu dàng khuyên nhủ.
Tô lão phu nhân uống một ngụm trà, bà thả ly xuống rồi nhìn Tô Thiển Nguyệt, hờ hững lên tiếng: “Nguyệt Nhi!”
“Có Nguyệt Nhi!”
Tô Thiển Nguyệt như chim sợ cành cong, vội vàng tiến lên, cúi người hành lễ với Tô lão phu nhân.
Tô lão phu nhân thở dài một tiếng, dịu dàng nói: “Nể mặt đại ca đại tỷ, hôm nay bỏ cấm túc cho ngươi, sau này nhất định phải học cho giỏi, không được tùy ý làm bậy!”
“Vâng, Nguyệt Nhi nghe tổ mẫu dạy bảo!” Tô Thiển Nguyệt dập đầu, lúc này mới đứng sang một bên.
Nhị tiểu thư Tô Thiển Châu, nhị thiếu gia Tô Lạc Hoằng, tam thiếu gia Tô Lạc Võ cũng đưa lễ vật lên.
Chỉ có Tô Thiển Ly vẫn ngồi tại chỗ, không có bất kỳ biểu hiện gì.
Tô Thiển Châu cũng phát hiện ra, nàng đột nhiên lên tiếng: “Tứ muội muội, lễ vật ngươi chuẩn bị cho đại ca ca đâu?”
Mọi người cùng nhìn về phía Tô Thiển Ly.
“Đừng nóng vội, phần của ta ngày mai sẽ thấy!” Tô Thiển Ly tỏ vẻ thần bí, nhìn Tô Lạc Tích rồi khẽ cười.


