Tô Thiển Ly vừa bước vào cửa chính đã thấy một nam một nữ đứng ở đại sảnh.
Nam tử kia mặc áo xanh, dáng người cao ráo, bóng lưng thẳng tắp.
Nữ tử mặc váy áo màu tối, dáng người thướt tha, eo nhỏ đến mức một tay có thể ôm hết.
Khi nghe thấy tiếng động nơi cửa vào, hai người cùng xoay người lại.
Chính xác là Trịnh kỳ và Vân Nương không nghi ngờ gì nữa.
Trịnh Kỳ nhìn nữ tử mặc áo hồng trước mặt, hắn vô cùng kinh ngạc.
Đây là đại các chủ trong miệng Lục Tử đại ca à?
Nhìn thế nào cũng chỉ khoảng mười ba tuổi, khuôn mặt trẻ con không rành thế sự, vậy làm thế nào nàng có thể trở thành vị kỳ nữ trong miệng Lục Tử đại ca!
Kỳ nữ kia chẳng những đi trước hắn một bước, biết có nội gián lẫn vào những người bên cạnh hắn, nàng còn nhờ người đưa linh dược đến mới giúp hắn kiên trì nổi, và chiến thắng trong cuộc thi đấu thuyền rồng, cuối cùng cũng không phụ lòng si tình của Vân Nương.
Nếu lời nói của Lục Tử đại ca chính xác, vậy kỳ nữ kia chính là ân nhân cứu mạng của hắn.
Ân tình như thế suốt đời khó quên, nhưng trước mắt…
Ánh mắt Trịnh Kỳ chuyển từ trên mặt Tô Thiển Ly sang Lục Tử ở bên cạnh, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Lục Tử thấy Tô Thiển Ly, hắn bước nhanh về phía trước, mỉm cười giới thiệu: “Trịnh huynh đệ, đây là Đại các chủ của chúng ta, đến đây làm quen đi!”
Trịnh Kỳ vẫn không nhúc nhích, Vân Nương nhìn thoáng qua Trịnh Kỳ, nàng tươi cười tiến lên cúi người hành lễ với Tô Thiển Ly.
“Vân Nương tham kiến Đại các chủ, tướng công nhà ta may mắn được các chủ cứu giúp, Vân Nương vô cùng cảm kích! Xin nhận một lạy của Vân Nương!”
Vân Nương mỗi ngày ra vào nơi trăng hoa, gặp qua rất nhiều người.
Rất nhiều nhân vật lợi hại đều thâm tàng bất lộ.
Giống như nữ tử trước mặt, thoạt nhìn nàng chỉ có mười hai mười ba tuổi, khuôn mặt trẻ con.
Nhưng cách nàng nhìn bọn họ khi vừa bước vào đại sảnh, vẻ mặt nàng rất bình thản, không tỏ ra kinh ngạc, cũng không khinh thường, càng không tò mò.
Vậy chỉ có thể chứng tỏ nàng biết bọn họ, thậm chí biết rõ mọi thứ về bọn họ.
Nếu quan sát kỹ, màu da nàng trắng nõn nà, vô cùng mịn màng, con ngươi trong suốt không chứa một tia âm u.
Khuôn mặt điềm tĩnh, khóe miệng ngậm ý cười tựa như cô em gái nhà bên, làm người ta nhịn không được muốn gần gũi…
Vân Nương bừng tỉnh hoàn hồn, khi đối diện với Tô Thiển Ly, nàng vô thức buông xuống tất cả đề phòng.
Nàng có thể mở vốn làm ăn lớn ở Trường An thành, vậy chỉ dựa vào điểm này đã đủ khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Có lẽ, thiếu nữ trước mặt còn ghê gớm hơn những gì họ thấy bên ngoài.
Nghĩ thế, Vân Nương cúi mình càng thấp.
Tô Thiển Ly tiến lên vài bước, nâng nàng dậy, giọng nói như chim hoàng oanh: “Cô nương không cần đa lễ, đó chỉ là kiếp nạn nhỏ trong cuộc đời Trịnh công tử mà thôi, chẳng qua ta chỉ thuận tay, không đáng nhắc đến!”
Lục Tử nghe vậy lập tức lắc đầu, trong mắt tỏ vẻ không đồng tình: “Đại các chủ, lúc trước ngươi không nói vậy, ngươi nói Trịnh huynh đệ có thể gắng gượng vượt qua hay không còn rất khó nói. Một khi Trịnh công tử có chuyện, Vân Nương chắc chắn không sống nổi!”
Trịnh Kỳ nghe vậy thì nhìn Vân Nương, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Hắn cầm tay nàng, vành mắt ửng đỏ.
Ngay sau đó, hắn ngoảnh mặt nhìn Tô Thiển Ly rồi cúi người hành lễ: “Tại hạ không biết nhìn người, mạo phạm Đại các chủ, mong Đại các chủ tha thứ!”
Vân Nương đứng bên cạnh nhìn nữ tử trước mặt tươi cười vui vẻ, trong lòng lại vô cùng xúc động.
Không ngờ Đại các chủ lại thấu hiểu lòng mình đến thế!
Nàng đang muốn mở miệng nói lời cảm ơn, Tô Thiển Ly giành nói trước: “Không cần cảm ơn, đều là người trong cuộc nên ta cũng hiểu được phần nào tâm tư của ngươi!”
Lúc ấy, hai mắt Tô Thiển Ly sâu thẳm, nhìn nàng nhưng lại như nhìn một người khác.
Vân Nương cứng đờ, tâm tình thả lỏng. Xem ra nàng và nàng ấy giống nhau, cũng có rất nhiều chuyện cũ không thể nói với người ngoài.
“Cảm ơn Đại các chủ, nếu Đại các chủ thấy chúng ta có chỗ nào hữu dụng cứ tự nhiên sai bảo! Mọi việc đều tùy theo Đại các chủ!”
Trịnh Kỳ cũng ôm quyền cúi người: “Xin Đại các chủ giao việc!”
Lục Tử không đồng ý, nói với bọn họ:
“Các ngươi không hiểu Đại các chủ, thật ra từ trước đến nay nàng không bao giờ đối xử với chúng ta như hạ nhân!”
“Vậy…”
“Làm bạn!” Tô Thiển Ly cười rạng rỡ: “Chúng ta đều là bạn, bạn bè thì phải đối xử chân thành với nhau!”
Đầu tiên Vân Nương và Trịnh Kỳ ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Tô Thiển Ly, cả hai cùng gật đầu.
Tô Thiển Ly nhìn bọn họ, dò hỏi:
“Sau này các ngươi có dự định gì không?”
Vân Nương nhìn thoáng qua Trịnh Kỳ, mới trả lời:
“Chúng ta chưa nghĩ tới chuyện đó, trước tiên cứ để hắn dưỡng thương cho tốt, sau này dự định kiếm sống mưu sinh ở kinh thành. Sẽ không về Việt Châu nữa!”
Chắc chắn bọn họ không thể về Việt Châu.
Thứ sử Việt Châu Chu Bá Nhậm vào ngục, nhưng nhi tử của ông ta, thuộc hạ của ông ta vẫn còn đó.
Nếu hai người bọn họ trở về, chờ bọn họ chỉ có vô vàn nguy nan, vô số kiếp nạn.
Tô Thiển Ly gật đầu: “Như vậy cũng tốt, có nghĩ đến sẽ làm việc gì chưa?”
“Tạm thời ta còn chưa nghĩ ra. Trước kia ta vẫn luôn ở chỗ đó, dự định tích cóp đủ bạc rồi chuộc thân, sau đó mở một cửa hàng trang sức. Hai người chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, bình thường sống qua ngày đã cảm thấy mỹ mãn rồi…”
“Vậy mở cửa hàng trang sức!” Tô Thiển Ly lập tức cắt ngang lời nàng, hai mắt sáng như đuốc.
Vân Nương và Trịnh Kỳ liếc nhau, trên mặt giật mình, còn có một chút thấp thỏm: “Ở kinh thành, có thể không? Ta còn không biết trong kinh đang thịnh hành kiểu dáng gì!”
“Không sao. Không biết thì đi tìm hiểu, tất cả vẫn còn kịp!”
Tô Thiển Ly nhìn thoáng qua trên lầu, nói thẳng: “Đi, chúng ta lên trên bàn bạc tỉ mỉ!”
Nàng cân nhắc tìm một người có thể quang minh chính đại tiến vào các phủ đệ để thăm dò tin tức.
Vậy nghề bán trang sức không phải là nghề phù hợp nhất à!
Mọi người ổn định chỗ ngồi, Tô Thiển Ly đi thẳng vào vấn đề:
“Chuyện ngân lượng không cần lo lắng, tất cả có ta. Nếu muốn mở, chúng ta phải mở cửa hàng trang sức và xiêm y lớn nhất Trường An thành. Mặt tiền cửa hiệu nhất định phải chọn ở đoạn đường phồn hoa, tên thì gọi là… Niệm Nô Kiều. Ngươi quản lý cửa hàng, chúng ta chia đều tiền lời!”
Vân Nương nghe vậy vui mừng khôn xiết, theo bản năng nhìn Trịnh Kỳ ở bên cạnh, thật sự không tin nổi.
Đây giống như cái bánh ngon từ trên trời rơi xuống, làm thế nào lại rớt trúng nàng?
“Nhưng mà, ta còn có một điều kiện. Ngươi đi vào các phủ đệ, khi tán gẫu cùng các nữ quyến, có tâm nghe một hai câu rồi trở về báo cho ta. Ngươi cũng biết Thiên Cơ Các chúng ta sống dựa vào mua bán tin tức. Nhưng ngươi yên tâm, chúng ta không làm chuyện mua bán giết người phóng hỏa, bắt người cướp của. Chỉ cần ngươi không muốn nói, ta sẽ không ép, nhưng những lời ngươi nói ra nhất định phải nói thật, không được lừa gạt ta!”
Vân Nương và Trịnh Kỳ liếc mắt nhìn nhau, trịnh trọng gật đầu với Tô Thiển Ly: “Được, một lời đã định!”
Đừng nói nghe lỏm một hai câu tán gẫu, cho dù chắp tay dâng mạng nàng cho đại các chủ, nàng cũng sẽ không do dự.
Vì Đại các chủ đã cứu tính mạng của Trịnh Kỳ!
“Được, chúng ta đi thôi!”
Tô Thiển Ly nói xong lập tức đứng lên.
Đi đâu?
Mọi người nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu.
Tô Thiển Ly thuận tay kéo Vân Nương, mỉm cười dịu dàng: “Các ngươi định ở quán trọ mãi hay sao? Đương nhiên giúp các ngươi tìm chỗ ở, đặt luôn mặt tiền cửa hàng thì càng tốt!”
Thời gian của nàng thật sự gấp rút, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả các tình huống trước khi kẻ thù biết đến sự tồn tại của nàng.
“Chuyện nhà cửa cứ từ từ, chúng ta trực tiếp đi tìm mặt tiền cửa hàng là được rồi!”
Vân Nương vội vàng lên tiếng.
Tiền bạc nàng tích cóp được chỉ đủ cho Trịnh Kỳ khám bệnh, đâu còn thừa tiền mua nhà cửa.
“Yên tâm, ta tặng các ngươi!”
“Chuyện này… Này không được…” Vân Nương vừa nghe lập tức nhảy dựng, vội vàng chối từ.
Nàng là ân nhân cứu mạng của bọn họ, làm sao có thể để nàng tốn kém thêm chứ!
“Đừng từ chối, đến ta cũng có nhà, cũng là Đại các chủ tặng đấy!”
Lục Tử đúng lúc lên tiếng.
Vân Nương không còn cách nào, ôm niềm thấp thỏm trong lòng cùng Trịnh Kỳ đi theo Tô Thiển Ly ra khỏi Thiên Cơ Các.


