Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 58: Như hai người khác nhau

Chương 58: Như hai người khác nhau

2:29 chiều – 24/09/2025

Trong đầu nàng không khỏi hiện lên hình ảnh ở Nam Hồ.
Hai tay hắn siết chặt thắt lưng nàng.
Mùi long tiên hương mát lạnh quanh quẩn nơi chóp mũi nàng.
Mà hắn, nghiêng người về phía trước, cảm nhận được hơi thở…
Mặt nàng chợt nóng bừng, giả vờ như không có chuyện gì tùy tiện cho qua, Võ Tiến lại giành nói trước:
“Chủ tử còn nói muốn bàn chuyện hợp tác với Tô tứ tiểu thư!”
Lý Tông Diệp đã bỏ qua chuyện trước kia, quang minh chính đại nói chuyện hợp tác, vậy nàng còn ngượng ngùng gì chứ!
Nghĩ vậy, Tô Thiển Ly thả lỏng. Nàng gật đầu, tiễn Võ Tiến ra khỏi thư phòng.
Bọn họ đứng trước nhã gian lầu ba của quán rượu Tứ Phương Lai. Sau khi Võ Tiến báo cáo, hắn đẩy cửa ra, mời Tô Thiển Ly đi vào.
Tô Thiển Ly vừa nhấc tà váy bước qua bậc cửa, cửa phòng phía sau lưng lập tức khép lại.
Lý Tông Diệp đang ngồi trước bàn lật một xấp giấy, hắn tiện tay chỉ chiếc ghế dựa bên cạnh, không hề ngẩng đầu lên.
Một chút không được tự nhiên trong lòng Tô Thiển Ly lập tức biến mất tăm mất tích.
Vốn dĩ người ta không để trong lòng, vậy nàng còn để ý làm gì!
Nghĩ vậy, Tô Thiển Ly cúi người hành lễ, thản nhiên ngồi xuống.
Lý Tông Diệp đưa giấy Tuyên Thành trong tay cho nàng: “Ngươi nhìn xem, còn cần bổ sung gì không?”
Tô Thiển Ly nhận lấy, lật vài tờ, mới nhận ra đây là tư liệu tỉ mỉ về mấy người Nam Mộc Thông, Trịnh Kỳ, Vân Nương và Lục Tử, từ chuyện lớn đến nhỏ không hề sót một chuyện nào.
Tại sao hắn lại điều tra bọn họ?
Nghĩ tới đây, Tô Thiển Ly không khỏi ngẩng đầu, đối mắt với Lý Tông Diệp.
Chỉ thấy Lý Tông Diệp nghiêng người nhìn thẳng mắt nàng, đôi mắt hắn thâm thuý như vực sâu, như thể giây tiếp theo nàng sẽ bị hút vào trong đó.
Tô Thiển Ly vô thức tránh đi ánh mắt của hắn, trên mặt nóng lên.
Khoé miệng Lý Tông Diệp khẽ nhếch lên, sau đó lại khôi phục dáng vẻ như thường ngày.
Hắn phát hiện, chỉ khi làm việc quan trọng, nàng mới không chống cự hắn.
Lý Tông Diệp ho nhẹ một tiếng, chỉ vào giấy Tuyên Thành trong tay Tô Thiển Ly, hờ hững lên tiếng:
“Bọn họ đều là người ngươi trọng dụng, bổn vương cho người điều tra bọn họ. Ngươi coi tham khảo, dùng hay không đều do ngươi quyết định!”
“Cảm ơn, những điều tra này còn kỹ càng tỉ mỉ hơn những gì ta biết, nhưng cũng chênh lệch không nhiều. Ta vẫn sẽ tiếp tục tin tưởng bọn họ, trọng dụng bọn họ…”
“Được rồi, không cần giải thích với bổn vương!” Lý Tông Diệp ngắt lời nàng.
Tô Thiển Ly giật mình tại chỗ, vô cùng khó hiểu.
Đây, đây là xong rồi à?
Ngay sau đó, nàng không nhịn được bật cười ra tiếng, trong ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hắn thật sự là kiểu người nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi!
“Nghe nói ngươi bao Tứ Phương Lai, bổn vương có thể thử…”
“Đương nhiên, rất vinh hạnh, xin điện hạ chờ một lát!”
Tô Thiển Ly lập tức ngắt lời Lý Tông Diệp, nàng lập tức đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Nàng mở cửa phòng, vừa xoay người đã không thấy bóng dáng, để Lý Tông Diệp đơn độc ngồi trong phòng.
Lý Tông Diệp nhìn cửa phòng trống không, trong lòng đầy bất đắc dĩ!
Chẳng lẽ nàng không biết bản thân là tiểu thư, mình có thể gọi hạ nhân à?
Cớ gì tất cả mọi chuyện đều phải tự thân làm?
Lý Tông Diệp đợi khoảng mười lăm phút, Tô Thiển Ly mới bước nhanh vào phòng.
Sau lưng là một vài hạ nhân nối đuôi nhau đi vào, tay chân lanh lẹ dọn xong thức ăn, rồi khom người rời khỏi phòng, còn không quên đóng cửa.
Tô Thiển Ly cầm đôi đũa trong tay, đứng dậy gắp đồ ăn cho Lý Tông Diệp, rất tự nhiên.
Từ tiệc mừng thọ Tô lão phu nhân đến nay, việc nàng gắp thức ăn cho hắn đã trở thành một chuyện hết sức bình thường.
Nguyên nhân thật sự là vì nàng hiểu trù nghệ, mỗi lần gắp đồ ăn, hương vị vừa miệng, Lý Tông Diệp luôn ăn nhiều hơn một ít.
Tô Thiển Ly nếm một miếng củ sen thái sợi chua ngọt, hương vị chua ngọt ngon miệng, không khỏi gật đầu.
Cầm đôi đũa dự phòng trong tay, nàng gắp thêm một miếng thức ăn đặt vào cái chén nhỏ trước mặt Lý Tông Diệp.
“Điện hạ, ngài nếm thử, có lẽ hợp khẩu vị của ngài!”
Lý Tông Diệp nghe lời gắp một đũa, hương vị thiên ngọt, hắn không thích lắm.
Lúc đặt đũa xuống, mặt hắn trầm xuống, cặp mắt híp lại, đầu đũa cố ý nghiêng qua.
Tô Thiển Ly ngẩng đầu lên liền thấy một vệt nước đường màu đỏ dính trên khoé miệng Lý Tông Diệp.
Trên khóe môi hắn như được vẽ thêm một vết son, khiến cả khuôn mặt cứng nhắc trở nên hòa nhã hơn.
Tô Thiển Ly cố nén cười, chỉ vào miệng mình: “Điện hạ, chỗ này của ngài, lau đi…”
Lý Tông Diệp giơ tay, cố ý lau phía bên kia.
“Không phải, bên này!” Tô Thiển Ly vội vàng nói.
Lý Tông Diệp lại chuyển bên, chùi qua loa vẫn không lau trúng.
Tô Thiển Ly giơ khăn, trong mắt đầy vẻ sốt ruột.
Lý Tông Diệp dứt khoát thả tay xuống, nhìn nàng chằm chằm, không hề làm ra động tác gì nữa.
Tô Thiển Ly đành phải lên tiếng: “Điện hạ, để tiểu nữ giúp ngài vậy!”
Nàng vừa nói xong đã đứng dậy, Lý Tông Diệp nghiêng người về phía trước, cả người nhích lại gần.
Hắn và nàng gần trong gang tấc.
Hơi thở của hắn phả trên mặt nàng, mùi long tiên hương mát lạnh bao quanh.
Từng sợi lông mi của hắn rất rõ ràng, cặp mắt như hai viên hắc diệu thạch lộng lẫy và sâu thẳm, trong đó phản chiếu khuôn mặt của mình.
Mũi hắn cao thẳng, môi hơi mím, màu da tinh tế, hình như là màu đồng cổ.
Khuôn mặt của hắn hoàn mỹ không thể bắt bẻ, nhìn không khác gì nam tử trong thoại bản mà nữ tử nơi khuê phòng hay trộm xem.
Tô Thiển Ly bị nam tử nhìn chăm chú như vậy khiến nhịp tim nhanh hơn, trong đầu là một mớ lẫn lộn.
Đột nhiên, trên tay ấm áp, nàng như con chim sợ cành cong, trong lòng nhảy dựng lên.
Lúc này Tô Thiển Ly mới phát hiện Lý Tông Diệp đã cầm lấy tay mình, đôi môi hắn hé mở: “Không phải ngươi muốn lau giúp bổn vương à?”
“À… Vâng…”
Tô Thiển Ly muốn rút tay ra, nhưng kéo một chút lại không thể động đậy, mà Lý Tông Diệp lại không hề có ý buông tay.
“Điện hạ, ngài buông ra trước đã!”
Lý Tông Diệp nghe vậy dần dần nâng bàn tay đang cầm tay nàng lên, nhìn chăm chú vào mắt nàng, trầm giọng nói: “Chỗ này à?”
Giọng hắn trầm thấp như gió ban mai lướt qua rừng thông, như giọt nước nhỏ từ mái hiên rơi xuống bậc đá, như dòng suối chảy trong rừng, nhẹ nhàng và vô cùng từ tính!
Tim Tô Thiển Ly hẫng đi một nhịp, gương mặt đỏ ửng.
“Chỗ… chỗ này…”
Tô Thiển Ly cố gắng lắm mới gượng lại một chút sức lực, lau sạch nước đường nơi khóe miệng hắn.
Lúc này nàng mới phát hiện, một tay hắn đang đặt trên lưng ghế của nàng, một tay nắm tay nàng, bao bọc nàng trên ghế tựa, khiến nàng không thể cựa quậy dù chỉ là một cử động nhỏ.
“Điện hạ…”
“Khăn bẩn, giặt sạch sẽ rồi trả lại ngươi sau!”
Tô Thiển Ly còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trong tay trống không, hắn đã rút lấy khăn tay, nhét vào tay áo của mình, ưỡn thẳng thắt lưng.
Hắn bưng ly trà trong tay chậm rãi thưởng thức, tư thế vô cùng nhàn nhã.
Làm như vừa rồi chẳng xảy ra việc gì.
Tô Thiển Ly nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, trong lòng vô cùng buồn bực.
Như thế này đâu giống hắn!
Ngày thường, hắn lạnh lùng, ai nhìn thấy cũng im như ve sầu mùa đông.
Nhưng lúc này…
Bữa cơm này Tô Thiển Ly không nếm được mùi vị gì, nàng thở phì phì rời khỏi quán rượu Tứ Phương Lai, lại chạm mặt Vương chưởng quầy đang tìm mình.
“Chủ tử, có một nam một nữ đến Thiên Cơ Các, nam là Trịnh công tử!”
Hôm tiết Đoan Dương đó, Vương chưởng quầy cũng đến Nam Hồ, đương nhiên biết Trịnh Kỳ.
Tô Thiển Ly đi không ngừng bước, lập tức vào Thiên Cơ Các bằng cửa hông: “Chúng ta không cần xen vào, bọn họ không tới tìm ta!”
Mọi chuyện của Trịnh Kỳ đều do Lục Tử và Nam Mộc Thông ra mặt giải quyết, sao hắn có thể biết nàng!
“Nhưng, Tam các chủ đã kể hết cho bọn họ nghe rồi!”
Tô Thiển Ly dừng chân, không khỏi bật cười. Nàng lắc đầu: “Lục Tử này đúng là miệng rộng!”
“Vừa lúc ta cũng có việc muốn nói với bọn hắn!” Tô Thiển Ly rẽ bước, lại đi vào cửa chính.