Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 48: Hắn giận rồi

Chương 48: Hắn giận rồi

2:28 chiều – 24/09/2025

Lúc này Tô Thiển Ly cúi đầu cụp mắt nhưng trong lòng rất phức tạp.
Sống lại một đời, nàng mơ hồ cảm giác được Lý Tông Diệp có tình cảm khác với mình.
Chỉ là, thứ tình cảm này giống như khói nhẹ vấn vương trên cành liễu đầu xuân, trong lòng lại như lỡ nhịp, như có như không.
Nếu như không tỉ mỉ cảm nhận, thông thường sẽ coi nhẹ sự tồn tại của nó.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng, lần đầu tiên gặp mặt ở Chu Tước phố vào ngày đó đến nay, giữa bọn họ đã có rất nhiều liên hệ.
Giống như trong tiệm sách hôm nọ, bàn tay ngọc ngà của hắn ấn một cái, khẽ chạm vào môi đỏ của nàng.
Lúc ấy nàng giật mình, trong lúc hốt hoảng. Khi bắt gặp ánh mắt của hắn, nhịp tim lại đập nhanh.
Nàng nhìn thấy rõ ràng, ngoài sự lãnh đạm, trong đôi mắt của hắn còn có một chút động tình.
Chỉ là không biết, kiếp trước hắn có khi nào cầm lòng không đậu với Vương phi của mình, nữ tử mỹ lệ động lòng người kia như vậy hay chưa?
Trong đầu Tô Thiển Ly không nhịn được nhớ đến hình bóng xinh đẹp kia, chút tình cảm trong lòng chợt biến mất tăm mất tích.
Nàng cố nén nỗi chua xót trong lòng, khi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng thản nhiên mỉm cười.
“Xem ra mỹ thực ở Hồ Phong Ba không tệ. Điện hạ muốn gọi tiểu nữ đến thỉnh giáo đầu bếp ở đây à? Ngài yên tâm, về phương diện nấu nướng, tiểu nữ tuyệt đối không qua loa, nhất định khiêm tốn học hỏi!”
Lý Tông Diệp lạnh lùng nhìn nàng, không lên tiếng. Hắn búng tay một cái, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, người hầu bưng một bàn thức ăn vào.
Tô Thiển Ly nếm thử từng món, chọn ra mấy thứ phù hợp với khẩu vị của Lý Tông Diệp rồi đặt chúng lên cái đĩa trước mặt hắn.
“Điện hạ, ngài nếm thử xem, mấy món này rất hợp khẩu vị của điện hạ!”
Hắn liếc nhìn nàng, kẹp một miếng lên cho vào miệng nhai vài lần, giống như nhai sáp, dứt khoát đặt đũa xuống.
Từ đầu đến cuối hắn đều lạnh mặt đối diện với cuộc trò chuyện nghiêm túc của Tô Thiển Ly, nhưng rất ít khi đáp lại.
Hắn giận rồi!
Vừa rồi khi nàng bước vào phòng, bắt gặp ánh mắt của hắn, trong ánh mắt của nàng loé lên vẻ thẹn thùng và mừng rỡ.
Hắn rõ ràng cảm giác được nàng không chán ghét việc gần gũi với mình.
Nhưng vì sao trong nháy mắt nàng lại trở nên xa cách, cứ như một người xa lạ?
Trong lòng hắn, nàng là người đặc biệt nhất!
Mà hắn trong mắt nàng lại luôn mang theo vẻ đề phòng!
Tại sao nàng vẫn giống những người ngoài kia, cảnh giác cao độ với hắn như vậy!
Lý Tông Diệp nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy cả nhã gian đột nhiên trở nên ngột ngạt, hắn chợt đứng lên, lạnh lùng mở cửa phòng ra.
Ép mình ra khỏi phòng, bỏ đi không ngoảnh lại.
Trong lòng Võ Tiến thầm nôn nóng, cúi người hành lễ với Tô Thiển Ly đang ngồi trong nhã gian, rồi vội vàng đẩy xe lăn chạy theo.
Hầu Kỳ nhanh chóng vào phòng, Tô Thiển Ly vẫn duy trì tư thế vừa rồi.
Chiếc đũa duỗi về hướng cái đĩa cách đó không xa, chuẩn bị gắp thức ăn cho hắn.
“Tiểu thư, người đắc… đắc tội Tần vương điện hạ à?”
Hầu Kỳ siết chặt mảnh khăn trong tay, nhìn chủ tử, căng thẳng không thôi.
Trong lòng nàng đã khóc không ra nước mắt: Chủ tử à, người đắc tội ai không tốt, tại sao phải đắc tội hắn!
Một khi hắn luận tội, toàn bộ Tô phủ phải gánh lấy tai ương!
Tô Thiển Ly thở dài một tiếng, gác đũa xuống, đứng lên!
Người gọi nàng vào là hắn!
Người nhăn mặt cũng là hắn!
Cuối cùng phủi mông chạy lấy người cũng là hắn!
Rốt cuộc nàng nói sai chỗ nào mà chọc đến hắn?
Trong lòng Tô Thiển Ly vô cùng buồn bực trở về Thiên Cơ Các, nàng vừa uống một ngụm nước trà, Lục Tử đã vội vàng trở về.
Hắn bưng chung trà lên nhấp một ngụm, từ trong lồng ngực móc ra tờ giấy Tuyên Thành lúc trước, vỗ xuống bàn.
“Tô tứ tiểu thư, ngươi bảo ta tìm người, tìm được rồi!”
Hắn nhìn lướt qua bức chân dung, lắc đầu tỏ vẻ khinh thường.
“Bức họa tìm người này rất không đáng tin. Trong tranh tuấn tú như vậy, nhưng bên ngoài vừa đen vừa gầy. Rõ ràng là một cục than đen xì!”
Tô Thiển Ly vừa nghe lập tức bật cười.
“Ngươi xác định tìm đúng người?”
“Trịnh Kỳ đúng không, người Nhạc Châu, không sai đâu!”
Lục Tử ngồi phịch xuống ghế, vuốt lỗ thủng chỗ ống tay áo, ánh mắt lóe lên, chưa đã thèm.
“Có điều, võ công của hắn thật sự rất cao. Ta không cẩn thận đụng phải tiểu nhị, canh nóng sắp hất vào người, vậy mà hắn lập tức xoay người tránh thoát. Lúc thuận tay đỡ tiểu nhị còn không quên cảnh cáo ta, suýt chút nữa là được rồi!”
Lục Tử giơ tay áo như một vị tướng quân thắng trận, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
“Ta nói này Tô tứ tiểu thư, rốt cuộc ngươi quen hắn ở đâu? Sao không giới thiệu cho ta?”
Tô Thiển Ly cười khẽ, nàng rót thêm cho hắn một chén đầy, rồi mới thong thả nói:
“Lục Tử đại ca yên tâm, đến lúc đó ta nhất định giới thiệu cho các ngươi! Ngươi không làm hắn nghi ngờ đấy chứ? Đúng rồi, ngươi có phát hiện bên người hắn có ai khả nghi không?”
“Không phát hiện có ai khả nghi, chỉ phát hiện có vật khả nghi!”
Lục Tử rút ra một chiếc khăn vuông từ trong tay áo, đưa cho Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly mở ra, chỉ thấy khăn hơi cũ, trên đó thêu đôi uyên ương nghịch nước.
“Ngươi trộm nó từ trên người Trịnh công tử à?”
Lục Tử nhìn chằm chằm cái khăn trong tay Tô Thiển Ly, trên mặt đầy vẻ đắc ý: “Đúng vậy, làm gì có quy định hắn có thể ném đá giấu tay, ta không được mượn gió bẻ măng?”
Ngay sau đó, hắn nhìn Tô Thiển Ly, muốn nói lại thôi: “Hắn đã có ý trung nhân, hay là ngươi…”
“Nói bậy gì đó, tiểu thư nhà ta sẽ không dính dáng gì tới người kỳ quái ở đâu chui ra đó đâu!”
Hầu Kỳ không nhịn được, nàng trừng mắt nhìn Lục Tử, nói ra lời sắc bén.
Lục Tử cười ha ha, vuốt tóc, không hề tức giận: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Dáng vẻ của hắn khiến Tô Thiển Ly cảm thấy buồn cười. Ở Thiên Cơ Các không khí rất hoà thuận vui vẻ!
Cách đó vài con phố, trong phủ Tần vương mây đen đè nén khiến người ta hít thở không thông.
Võ Tiến sốt ruột đi qua đi lại ngoài thư phòng, thời gian như đã qua mười năm, cửa phòng mới “két” một tiếng mở ra từ bên trong. Võ Nhất vác hòm thuốc ra ngoài.
Võ Tiến túm hắn tới một nơi yên tĩnh, chưa đợi Võ Nhất đứng vững gót chân thì hắn đã vội vàng truy hỏi:
“Thế nào? Chủ tử khỏe hơn chưa?”
Võ Nhất trừng mắt nhìn Võ Tiến. Hắn chỉnh sửa quần áo xộc xệch lại, tức giận trả lời:
“Các ngươi cứ chọc giận chủ tử thêm vài lần nữa đi, đến khi vị giác của hắn biến mất hoàn toàn thì các ngươi muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc!”
“Sao như thế được? Vài ngày trước Tô tứ tiểu thư đến, khẩu vị của chủ tử…”
Võ Nhất thở dài một tiếng, nói:
“Võ Tiến à Võ Tiến, ngươi khờ thật hay giả ngốc vậy. Chủ tử nảy sinh tâm tư khác với Tô tứ tiểu thư, ngày nào ngươi cũng theo hầu bên cạnh mà nhìn không ra ư? Đương nhiên tài nấu nướng của Tô tứ tiểu thư không tệ, khiến khẩu vị của chủ tử tốt lên chỉ là một trong những nguyên nhân. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là thức ăn do Tô tứ tiểu thư làm chứ không phải đầu bếp Tô phủ, hay Tần vương phủ.”
“Khác nhau chỗ nào?” Võ Tiến nghe hắn nói mà ngơ ngác như lọt vào sương mù.
Võ Nhất lắc đầu, không muốn nói nữa.
Võ Tiến lại đuổi theo không bỏ: “Ngươi nói chủ tử nảy sinh tâm tư khác… Vậy tâm tư, rốt cuộc là… tâm tư gì?”
Lúc này Võ Tiến như một con ngỗng ngáo ngơ, nhìn Võ Nhất trước mặt mà chẳng hiểu gì.
Võ Nhất thở dài một tiếng, nhìn thấy Võ Chinh vẫy tay với bọn họ, hắn bất đắc dĩ nói:
“Vào thôi, chủ tử gọi ngươi kìa!”
“À, ngươi chờ ta, ngươi còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc đó là ý gì đâu đấy!”
Võ Tiến lưu luyến bước đi, sau đó chạy vào thư phòng.