Võ Tiến khom người tiến vào thư phòng, Tần vương Lý Tông Diệp đang dựa vào xe lăn, hai mắt khép hờ, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Võ Tiến thầm căng thẳng, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hắn vừa dừng lại sau lưng chủ tử, giọng nói lạnh lẽo của Lý Tông Diệp đã vang lên:
“Nàng ra lệnh cho cấp dưới đi đâu, làm gì?”
Ai?
Võ Tiến đơ người, vắt hết óc bắt đầu suy nghĩ.
Rốt cuộc chủ tử đã dặn dò làm chuyện gì mà hắn vội quá nên quên mất rồi sao?
Lý Tông Diệp không nghe được câu trả lời, cặp mắt mở ra, hắn xoay người, vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
Đối diện với cặp mắt Lý Tông Diệp, trong đầu Võ Tiến lập tức xuất hiện câu nói của Võ Nhất, hắn vội vàng khom mình trả lời:
“Theo báo cáo từ cấp dưới, Tô tứ tiểu thư phân phó người tên Lục Tử đến quán trọ Hưng Nghĩa, giám sát một nam tử tên Trịnh Kỳ. Nghe nói, Trịnh Kỳ kia có võ công rất cao, dáng người thon dài, quê ở Việt Châu, Tô tứ tiểu thư còn vẽ chân dung của hắn…”
Võ Tiến nói xong, lấy ra bức hoạ từ trong tay áo, khom lưng trình lên cho Lý Tông Diệp.
Đó chính là bức họa mà Tô Thiển Ly đưa cho Lục Tử, Lục Tử trả lại cho Tô Thiển Ly, cuối cùng lại bị mật thám trong Thiên Cơ Các trộm mất.
Lý Tông Diệp nhìn lướt qua bức họa, lửa giận trong mắt càng tụ càng nhiều, nồng nặc không thể hòa tan.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng “Bang”, hắn đập thật mạnh bức họa vào mặt bàn bên cạnh.
“Tra, tra xét kỹ càng cho bổn vương, rốt cuộc nàng có quan hệ gì với hắn?”
Võ Tiến muốn nói hắn đã tra rồi, giữa hai người bọn họ không có bất kỳ mối liên hệ nào.
Thậm chí, Trịnh Kỳ cũng không biết có người tên là Tô Thiển Ly!
Nhưng trả lời như thế trong tình huống này chẳng khác nào khiêu chiến lửa giận của Lý Tông Diệp, hắn không chết cũng phải mất một lớp da.
Võ Tiến vội vàng khom lưng vâng dạ, xoay người ra khỏi phòng.
Ánh mắt Lý Tông Diệp cố định trên mặt bàn, chỉ thấy nam tử trong giấy Tuyên Thành cầm bảo kiếm trong tay, phong thần tuấn tú, rất có thần thái, là trang nam nhi hiếm có.
Mấu chốt là trong mắt hắn chứa nỗi thâm tình không giấu nổi.
Mặc cho ai nhìn đều biết người vẽ tranh là một nữ tử, chắc chắn giữa bọn họ đã từng thề sông hẹn biển.
Chẳng trách ngay cả con người thô kệch như Lục Tử mà lúc nhìn bức họa cũng hiểu lầm Tô Thiển Ly.
Lúc này Lý Tông Diệp lửa giận công tâm, nhớ tới sự xa cách của Tô Thiển Ly ở quán rượu Hồ Phong Ba, hắn càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
Hắn nào biết rằng bức tranh này là do Tô Thiển Ly sao chép lại của người khác.
Thật sự do nàng vẽ, nhưng thật ra chẳng có tâm tình gì ở đây hết.
Kiếp trước, sau khi Trịnh Kỳ chết, nữ tử kia vẽ xong bức tranh cuối cùng rồi thả mình nhảy xuống Nam Hồ.
Việc đó gây chấn động toàn Trường An thành.
Mọi người tranh nhau chuyền tay tranh vẽ của nàng, thổn thức không thôi vì tình cảm sâu nặng của bọn họ.
Tô Thiển Ly chính là một người trong số đó, lúc ấy nàng đang lưu luyến si mê Lý Kha Linh, nàng vô cùng cảm động khi nghe được câu chuyện này, cứ như người trong câu chuyện chính là mình.
Nàng vẽ lại tác phẩm của nàng ấy, vẽ hết lần này đến lần khác nhằm vơi bớt nỗi rung động.
Vậy nên đời này, nàng có thể dễ dàng vẽ ra như vậy.
Trời chập tối, Tô Thiển Ly về phủ.
Khi nàng tiến vào Tùng Hạc Đường thì thấy Tô lão thái gia đang ngồi ở ghế chủ vị hút thuốc lào.
Ngoài cha của nàng ra, đại phòng và tam phòng đều có mặt, tụ tập đầy cả một phòng.
Chỉ thấy bồn băng ở giữa phòng tan chảy với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tống ma ma đang quạt cho Tô lão phu nhân, thấy Tô Thiển Ly vào, hai mắt bà sáng ngời, cúi người nói nhỏ một tiếng với Tô lão phu nhân.
Tô lão phu nhân ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Tô Thiển Ly, bà từ ái vẫy tay với nàng: “Ly nha đầu, lại đây, đến đây với tổ mẫu!”
Tô Thiển Ly lần lượt hành lễ, rồi cười khanh khách đi đến bên cạnh Tô lão phu nhân, ngồi dựa gần bà.
Tô lão thái gia vừa lúc hút xong một tẩu thuốc, gạt tàn vừa lật, tro đổ ra ngoài, tẩu thuốc được úp ngược trên chiếc bàn nhỏ. Ông liếc nhìn mọi người rồi nghiêm túc nói:
“Hôm nay gọi các ngươi đến vì có việc muốn tuyên bố!”
Tam phu nhân Ngô thị sợ nóng nhất, nhiều người chen chúc như vậy khiến bà bực bội bất an, nhưng khi nghe Tô lão thái gia nói, bà lập tức ngồi thẳng lên.
Chỉ mong chuyện tốt có thể rơi xuống đầu tam phòng bọn họ.
Tô lão thái gia ho nhẹ một tiếng, mới nói:
“Bốn ngày nữa là tiết Đoan Dương, triều đình tổ chức hội đua thuyền rồng ở Nam Hồ. Năm trước, phàm là quan to tam phẩm trở lên, triều đình sẽ giữ một vị trí bên hồ, năm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng Vệ Quốc công phủ vừa mới xảy ra chuyện, Tô phủ cũng không thể quá nổi bật. Đua thuyền rồng năm nay, Tô phủ chỉ đi một hai người, hợp hoàn cảnh một chút là được!”
Ngô thị vừa nghe lập tức sốt ruột.
Thường thì vào lúc này, đại phu nhân Hạ thị sẽ cho đại tiểu thư Tô Thiển Ngọc đến đó, những vị tiểu thư khác có mơ tưởng cũng không thể chen chân.
Nhưng Cửu Nhi nhà nàng đã mười ba, chỉ nhỏ hơn Tô Thiển Ly mấy tháng.
Gia nghiệp nhà mẹ đẻ của nàng không to như nhà Hạ thị. Ở Tô phủ, mọi việc càng không chiếm được lợi ích gì.
Nếu nàng thật sự không thể tranh thủ cho Cửu Nhi xuất đầu lộ diện trước mặt người khác thêm nhiều lần, đợi đến lúc cập kê, sao nàng có thể tìm được lang quân như ý!
Nghĩ như thế, Ngô thị đứng lên, vội vàng dò hỏi:
“Cha, ngài xem ai đi thì hợp?”
Tô lão phu nhân liếc mắt nhìn Ngô thị, trên mặt lộ vẻ không vui.
Ai đi ai ở đều do Tô lão phu nhân an bài. Tam phòng dám qua mặt bà mẫu, trực tiếp dò hỏi công công, thật sự không đặt bà mẫu này trong mắt.
Tam gia Tô Tiến Lễ nhận thấy vẻ mặt nương thay đổi, ông thấp giọng quát Ngô thị ngồi xuống. Trên khuôn mặt ông lập tức nở nụ cười, cúi người hành lễ với Tô lão thái gia, bẩm:
“Ai đi ai ở vẫn luôn để nương sắp xếp, lần này cũng giao cho nương vậy!”
Tô lão thái gia gật đầu, quét mắt nhìn Tô Thiển Ly, rồi chuyển hướng nhìn Tô lão phu nhân, giọng điệu hoàn hoãn hơn không ít.
“Đua thuyền rồng năm nay nhớ thêm Ly nha đầu!”
Tô lão thái gia vừa nói xong đã đứng dậy đi ra cửa.
Mọi người nhanh chóng đứng dậy cung tiễn.
Ngô thị trừng mắt liếc Tô Thiển Ly một cái, buồn bực không thôi.
Cái gì thế này, bà tranh thủ nửa ngày, hoá ra là may áo cưới cho kẻ khác.
Bà qua loa hành lễ với Tô lão phu nhân, rồi thở hồng hộc ra khỏi phòng.
Đại phu nhân Hạ thị lại trưng ra vẻ mặt đầy thâm ý, đánh giá Tô Thiển Ly một lát, bà hiền hoà nói:
“Ly nha đầu trưởng thành rồi, càng thêm đoan trang, đúng là nên ra ngoài nhiều một chút!”
Ánh mắt Hạ thị chuyển sang Tô lão phu nhân ngồi trên chủ vị, tràn đầy cung kính:
“Nương, ngài xem, tiết Đoan Dương năm nay, ngoài Ly nha đầu ra…”
“Ngươi dẫn theo Ngọc tỷ nhi, Ly tỷ nhi, Tích ca nhi đi, những người khác…”
Sắc mặt Tô lão phu nhân trầm xuống, không nói thêm gì nữa.
“Vâng, nương, con dâu hiểu rồi!”
Trong lòng Hạ thị liên tục cười lạnh, Ngô thị cũng không lấy gương tự soi chính mình, muốn tranh với bà à?
Sự tồn tại của Vương Khâm Âm luôn là nguyên nhân khiến đại phòng được nhường nhịn hai phần.
Còn Ngô thị ngươi, nhà mẹ đẻ chỉ là một quan chức nhỏ, thật không biết trời cao đất rộng!
Lúc này Tô Thiển Ly không có ý định nhường lại cho Tô Thiển Cửu.
Nếu hôm nay Tô lão thái gia không cho nàng đi theo, đến lúc đó nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp đi bằng được.
Có thể cứu bọn họ hay không, Thiên Cơ Các có thể vừa ra trận đã thắng hay không đều dựa vào hội đua thuyền lần này!
Hầu hạ Tô lão phu nhân dùng bữa tối xong, Tô Thiển Ly lập tức trở về Ngọc Ly Các, ăn uống nghỉ ngơi không nói thêm gì nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tô Thiển Ly còn ở trong mộng, Hầu Kỳ đã gấp gáp chạy vào, nhẹ nhàng lay tỉnh chủ tử.
“Tiểu thư, tỉnh lại tỉnh lại, Lục Tử đưa tin tức tới!”
Lục Tử?
Chẳng lẽ Trịnh Kỳ…
Tô Thiển Ly lập tức ngồi dậy, xoa mắt nhận lấy thư, xé mở.
Đêm qua Trịnh Kỳ bị tập kích!
Quả nhiên Trịnh Kỳ vẫn xảy ra chuyện!
Nhưng hôm nay cách tiết Đoan Dương chỉ còn ba ngày!
Lúc này hắn lại bị trọng thương, sao có thể dự thi?
Chẳng lẽ, số mệnh của Trịnh Kỳ và nàng vẫn không thể thay đổi?


