Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 46: Thiên Cơ Các

Chương 46: Thiên Cơ Các

2:27 chiều – 24/09/2025

Một khi Tô Thiển Ly đã có ý tưởng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Buổi chiều hôm đó, sau khi trở về từ quán trọ Như Gia, nàng lập tức nhốt mình trong thư phòng.
Viết viết vẽ vẽ trên giấy Tuyên Thành, lúc thì đứng dậy đi dạo xung quanh, lúc lại tựa vào song cửa sổ mà ngẩn người, rồi lại ngồi vào tốc ký trên bàn, dằn vặt cả đêm.
Mãi đến khi phía chân trời ửng một bụng cá trắng, Tô Thiển Ly mới xoa mắt, đầu nặng chân nhẹ đi về phòng, ngủ được nửa canh giờ.
Sau khi tỉnh dậy, nàng chỉnh trang qua loa một phen rồi đến Tùng Hạc Đường, xin sự cho phép của Tô lão phu nhân, hôm nay sẽ ra phủ.
Tô lão phu nhân vui vẻ đồng ý, dặn nàng lúc ra ngoài phải dẫn nhiều người theo cùng.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đi xa dần, Tô lão phu nhân thở dài một tiếng, âm thầm lo lắng.
Vài ngày trước đó, vì chuyện của Phùng Kinh Mặc mà Tô Tiến Dĩnh đã răn dạy Tô Thiển Ly trước mặt bàn dân thiên hạ. Tình huống thật xấu hổ.
Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, Tô lão phu nhân bị kẹp ở giữa, khiến bà rất buồn bực.
Tiểu nha đầu da mặt mỏng, nội tâm yếu ớt, chuyện như vậy đặt ở trên người ai cũng phải sa sút tinh thần một thời gian.
Mà Tô Thiển Ly lại giống như chẳng hề hấn gì, dáng vẻ điềm đạm như cũ khiến Tô lão phu nhân càng thêm đau lòng, dù trong tối hay ngoài sáng đều bênh vực nàng.
Nhưng trong lòng Tô Thiển Ly sáng tỏ như gương. Sau khi nàng từ biệt Tô lão phu nhân, dắt Hầu Kỳ đến thẳng quán trà.
Đẩy cửa Lan Các ra, nàng lập tức thấy Nam Mộc Thông và Lục Tử ngồi trước bàn, tách trà trước mặt sắp thấy đáy, rõ ràng hai người đã đợi rất lâu.
Tô Thiển Ly cười xin lỗi: “Xin lỗi, để các ngươi đợi lâu rồi!”
Lục Tử không để ý lắm, nhìn Tô Thiển Ly chầm chậm đi vào, hai mắt hắn sáng ngời có thần.
“Không ngại, nói nhanh lên, có phải Tô tiểu thư muốn đổi chủ ý không?”
Tô Thiển Ly và Nam Mộc Thông nhìn nhau, hai người cùng bật cười!
Nực cười!
Bọn họ sao có thể là loại người bỏ dở nửa chừng như thế!
Tô Thiển Ly không trả lời, ngồi xuống bàn, nàng lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành từ trong tay áo, chậm rãi trải ra trước mặt mọi người.
Đập vào mắt là hàng chữ Khải nhỏ nhắn và chỉnh tề.
Nam Mộc Thông không khỏi khen ngợi: “Chữ đẹp, chữ giống như người, tú lệ tao nhã, tại hạ bái phục!”
Tô Thiển Ly cười khẽ, không cho ý kiến, nàng duỗi tay chỉ vào một chỗ trong đó.
“Các ngươi xem, đây là ý tưởng ban đầu của ta. Thiên Cơ Các của chúng ta dựa vào mua bán tin tức mà sống. Tạm uất ức cho Nam công tử một chút, tạm thời ngươi giữ chức Nhị các chủ của Thiên Cơ Các, chịu trách nhiệm chính trong việc tiếp cận và giao dịch với mọi loại người. Lục Tử đại ca chủ yếu phụ trách điều tra, xác minh tin tức thật giả, tạm giữ chức Tam các chủ, đây cũng là sở trường của ngươi. Chuyện tiền bạc thì chúng ta căn cứ vào lợi nhuận, chia đôi…”
Lục Tử ra hiệu bảo dừng, trầm giọng nói:
“Ngân lượng đều là thứ không quan trọng, tiếp theo hoạt động ra sao, nhất định phải suy nghĩ cặn kẽ. Vết xe đổ đang hiện diện ở đây này, hầy!”
Tô Thiển Ly chỉ vào một nơi khác trên giấy Tuyên Thành, ra hiệu cho bọn họ dựa gần lại.
“Mọi người xem, tin tức của chúng ta chia làm hai loại. Loại thứ nhất là tin thường, định giá bằng ngân lượng. Cùng ngày giao tiền cọc, ba ngày sau đưa tin thì thanh toán nốt phần còn lại. Loại tin thứ hai là tin quan trọng hơn, cũng khó hơn, thậm chí có tính nguy hiểm nhất định, chúng ta sẽ để khách đến nhận tin trong năm ngày!”
Nam Mộc Thông vừa nghe, mày xoắn tít: “Lòng người phức tạp, nếu có người nắm được tin tức rồi lật mặt kiếm chuyện thì sao?”
Tô Thiển Ly gật đầu: “Đây cũng là chỗ khiến ta cảm thấy lo lắng. Loại tin thứ hai là tin cơ mật, không cần bạc, nhưng đương sự phải trao đổi tin tức với chúng ta. Như vậy Thiên Cơ Các dùng tin tức của hắn để bắt chẹt hắn. Ngoài ra, chúng ta cũng có thể căn cứ vào tin này để phán đoán độ thật giả của tin khác, một công đôi việc!”
Lục Tử không khỏi gật gù, âm thầm bội phục tâm tư kín đáo của Tô Thiển Ly.
Nam Mộc Thông gấp chiếc quạt trong tay lại, dò hỏi: “Nếu gặp phải mấy kẻ không sợ chết thì nên ứng đối thế nào, dù sao…”
“Chuyện đó phải dựa vào ngươi rồi Nam công tử!”
“Ta?” Nam Mộc Thông chỉ vào mình, nhất thời không phản ứng kịp.
“Đúng vậy, chính là ngươi, nhờ ngươi tìm một đám bảo vệ tiệm, võ công không yếu, ngân lượng không thành vấn đề!”
“Được, giao cho ta!” Nam Mộc Thông khép cây quạt trong tay lại đánh “Bang” một tiếng nữa, sảng khoái đồng ý.
Lục Tử nghe vậy trên mặt nở nụ cười.
Mọi vấn đề đều được giải quyết, tiền đồ rộng mở thênh thang, chỉ chờ từng rương từng rương bạc nữa thôi!
Sau khi thảo luận chi tiết, Lục Tử gạt bỏ nghi ngờ trước đây của mình, bây giờ tình nguyện đến tiệm sách Vạn Quyển giám sát, sợ hạ nhân lười biếng.
Nam Mộc Thông giữ lại, khép cây quạt trong tay, nhìn Tô Thiển Ly, trên mặt hắn đầy vẻ lo lắng.
“Tô tứ tiểu thư, Thiên Cơ Các thành lập sẽ rất có lợi cho kế hoạch báo thù rửa hận của chúng ta. Nhưng một khi thành lập sẽ có liên quan đến rất nhiều loại người, giống bọn người như Lục Tử. Chúng ta vì tẩm máu kẻ thù, không sợ sinh tử, nhưng bọn họ chỉ muốn kiếm một phần bạc, sống tạm mà thôi. Một khi làm lớn, khiến quan phủ chú ý, đến lúc đó chúng ta nên đi nơi nào?”
Tô Thiển Ly nghe xong, gật đầu, vẻ mặt đầy trầm trọng.
“Cho nên, nếu chúng ta lặng lẽ ôm đùi một quyền quý, giúp ích cho bá tánh, một lòng vì nước. Vậy chỉ cần hắn không ngã xuống, chúng ta cũng không cần lo lắng! Đương nhiên, vào thời điểm tất yếu, Thiên Cơ Các cũng nguyện ý vì triều đình, vì bá tánh mà góp một phần sức lực, Thiên Cơ Các của chúng ta vĩnh viễn chung đường với bá tánh muôn dân!”
Nam Mộc Thông gật đầu, vuốt ve cán quạt, mắt đầy trầm tư.
Tô Thiển Ly biết hắn đang suy nghĩ nên chọn ai mới thích hợp, không quấy rầy hắn, nàng lấy ấm trà ra nghiêm túc pha trà.
Bây giờ nàng không định đề cập đến Tần vương Lý Tông Diệp.
Thế nhân hiểu lầm hắn quá sâu, muốn xoay chuyển cục diện này cần làm từng chút từng chút một, không vội.
Ngay cả người cơ trí như Tô lão thái gia cũng mang thành kiến với Tần vương, huống chi những người khác!
Vả lại, kiếp trước, Tần vương mất sớm. Một đời này, nàng không biết có thể thay đổi được vận mệnh của hắn hay không.
Bất luận thế nào, bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để mắc nối với Tần vương.
“Tô tứ tiểu thư, ngươi cảm thấy Tần vương thế nào?”
Đột nhiên, giọng nói của Nam Mộc Thông truyền vào tai Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly lập tức trợn mắt, nhìn công tử nhẹ nhàng trước mặt bằng biểu cảm khó mà tin được.
“Tô tứ tiểu thư, tạm thời khoan từ chối, ngươi nghe ta nói trước. Ta tiến cử hắn không phải vì lời đồn đãi trên phố của ngươi và hắn đâu.”
Vậy thì vì cái gì?
Tô Thiển Ly nhìn thẳng vào mắt Nam Mộc Thông, tỏ vẻ khó hiểu.
“Nếu ngươi từng ở Tái Bắc, ngươi sẽ hiểu vì sao ta lại nhắc đến hắn. Trước đây, bá tánh Tái Bắc khổ không nói nổi, mười nhà thì hết chín căn trống rỗng. Từ khi Tần vương trấn giữ biên cương, ngoại địch không dám xâm phạm, bọn họ mới được sống những ngày tháng yên lành. Miếu thờ nơi ấy đều thờ phụng tượng Tần vương điện hạ. Trong lòng bọn họ, bình an yên vui không phải do trời ban mà là Tần vương điện hạ ban cho! Nhưng ngoại trừ Tái Bắc, trên dưới Đại An đều vô cùng kiêng kỵ, tránh Tần vương điện hạ như rắn rết. Ta ngày nào cũng thấy nhưng bất lực, trong lòng…”
Nam Mộc Thông ngừng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tô Thiển Ly đè ép xuống kích động trong lòng, bưng chung trà cho Nam Mộc Thông, nhàn nhạt nói:
“Ngươi phải tin tưởng vào vòng quay số mệnh, ai đúng ai sai, lịch sử sẽ công bằng!”
Lúc đầu Nam Mộc Thông ngẩn ra, sau đó trên khuôn mặt chứa niềm vui sướng, hai mắt lóe sáng. Hắn bưng tách trà, hành lễ với Tô Thiển Ly: “Ta cạn trước!”
Hắn có thể không kích động sao?
Thế nhân đều nhục mạ Tần vương điện hạ, không ngờ một vị tiểu thư khuê các nhỏ nhắn lại hiểu rõ tất cả, nhìn nhận thấu triệt.
Mấy năm nay Nam Mộc Thông vào nam ra bắc, nhưng chỉ có Tô Thiển Ly chính là tri kỷ đầu tiên mà hắn gặp!
Nam Mộc Thông thầm coi nàng là tri kỷ, Tô Thiển Ly lại không hề hay biết.
Lúc này nàng vừa quan sát Nam Mộc Thông vừa suy tính vấn đề sâu hơn.
Có lẽ nàng giữ Nam Mộc Thông lại Thiên Cơ Các giống như nhân tài không được trọng dụng!