Tô Thiển Ly như con thỏ bị dọa sợ, giật nảy mình. Nàng lập tức tỉnh táo lại, lùi lại một bước, hai má ửng hồng.
Đầu ngón tay của Lý Tông Diệp rời khỏi nơi mềm mại kia, không còn tiếp xúc nữa, lúc này hắn mới nhận ra không hiểu vì sao mình lại mạo phạm nàng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, tùy tay cầm lấy quyển sách bên cạnh, bắt đầu lật xem.
Lúc này trong đầu Lý Tông Diệp hỗn loạn rối ren như tơ vò, một chữ cũng không đọc nổi.
Hắn cực kỳ khó hiểu. Trong mắt hắn, nàng không được coi là tuyệt sắc giai nhân.
Nhưng cả người nàng lại tỏa ra khí chất dịu dàng và điềm tĩnh, như một bản đơn lẻ* đặt trước mặt hắn, hấp dẫn hắn. Khiến hắn không nhịn được muốn lật xem, muốn đọc đến tận cùng.
* sách chỉ có một bản duy nhất, bản giới hạn.
“Tiểu nhân tham… tham kiến Tần vương… Tần vương điện hạ!”
Một câu thỉnh an đột nhiên vang lên, trong giọng nói đầy vẻ hoảng sợ và thất thố.
Lý Tông Diệp ngẩng đầu, nhìn lướt qua nam tử mặc quần áo màu cọ đang run rẩy trên mặt đất, trong lòng rất không vui, lạnh lùng nói:
“Tiệm sắp chuyển nhượng à?”
“Khởi… Khởi bẩm điện hạ, xảy ra vụ án dính đến máu me, buôn… buôn bán ảm đạm, tiểu nhân định chuyển nhượng…”
Nam tử mặc y phục màu cọ kia run rẩy nửa ngày, cuối cùng mới nói hết những lời cần nói.
Tô Thiển Ly thật vất vả mới thoát khỏi cảm giác thẹn thùng, ngẩng đầu đánh giá tiệm sách, đột nhiên trong lòng nàng chợt xuất hiện một suy nghĩ.
Ý nghĩ ấy giống như hạt giống đã nảy mầm ở trong lòng đất, những chồi non nhanh chóng sinh trưởng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Những suy nghĩ đó không ngừng phát triển trong đầu Tô Thiển Ly, hai mắt nàng sáng lên, rực rỡ lấp lánh.
Lý Tông Diệp nhìn đôi mắt như nai con của nàng, cảm giác như người đi trong đêm tối thấy được ngọn đèn dầu, kẻ bước trong cơn bão tuyết thấy được làn khói nhẹ, khóe miệng hắn chợt nở nụ cười.
Nhưng ngay sau đó, trên mặt lại khôi phục vẻ vô cảm, hắn hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng:
“Bao nhiêu bạc?”
Nam tử mặc y phục màu cọ nghe Lý Tông Diệp hỏi như thế, trong lòng thắc mắc, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Tông Diệp, sau đó lại vội vàng quỳ xuống:
“Hồi bẩm điện hạ, nếu điện hạ… yêu cầu, tiểu nhân dâng… dâng lên cho điện hạ…”
Chỉ nghe được một tiếng “bang”, Lý Tông Diệp ném sách trong tay vào nam tử mặc y phục màu cọ trước mặt, lạnh giọng quát: “Hỏi ngươi bao nhiêu bạc, ai nói muốn tiệm sách của ngươi?”
“Điện hạ, tha mạng, điện hạ tha mạng…”
Nam tử mặc y phục màu cọ sợ tới mức liên tục dập đầu, thân mình run như cầy sấy.
Tô Thiển Ly thầm thở dài.
Cứ nói chuyện kiểu đó thì mất cả ngày cũng không có kết quả.
Chưởng quầy nhìn thấy hắn thì nào dám nói chuyện tiền bạc, chỉ hận không thể đem tiệm sách của mình tặng luôn cho hắn, của đi bớt chuyện.
Mà hắn thì sao, quát tháo chói tai, đã sớm dọa chạy linh hồn nhỏ bé của chưởng quầy, sao có thể phân biệt được ý trong lời nói của Lý Tông Diệp.
Nghĩ như thế, Tô Thiển Ly cúi đầu hành lễ với Lý Tông Diệp: “Điện hạ, để tiểu nữ đến hỏi đi!”
Lý Tông Diệp nhìn đôi mắt hạnh của Tô Thiển Ly, trong lòng chợt xuất hiện một cảm giác khác thường, hắn khẽ gật đầu.
Lúc này, Tô Thiển Ly mới đứng dậy, nhìn nam tử mặc y phục màu cọ rồi nhẹ nhàng nói:
“Chưởng quầy đừng sợ, điện hạ hỏi ngươi chuyện chuyển nhượng tiệm sách cần bao nhiêu bạc, ngươi cứ ăn ngay nói thật, không cần phải sợ.”
“Vâng vâng vâng, tiểu nhân tuân mệnh!” Nam tử mặc y phục màu cọ không ngừng gật đầu: “Tiểu nhân định… bán trao tay bảy nghìn lượng bạc…”
Vốn dĩ hắn tính lấy ít nhất là chín nghìn lượng bạc, nhưng đối mặt với vị tôn thần này, hắn nào dám báo giá gốc.
Chỉ hy vọng người kia xem xét việc hắn để giá thấp mà bỏ qua cho tính mạng của hắn.
Tô Thiển Ly vừa nghe, xoay người nhìn Lý Tông Diệp: “Điện hạ, ngài muốn tiệm sách này….”
“Bổn vương không cần!” Lý Tông Diệp nói một cách dứt khoát.
Hả…
Không cần mà còn mất nửa ngày hỏi giá cả, doạ người ta chết khiếp?
Vào giây phút tiếp theo, Tô Thiển Ly mới phản ứng lại. Nàng nhìn Lý Tông Diệp, nhịn không được mà bật cười, uyển chuyển hành lễ: “Đa tạ điện hạ!”
Rồi sau đó nàng mới xoay người nhìn nam tử mặc y phục màu cọ trước mặt, bình thản nói:
“Như vậy đi, ta muốn tiệm sách này. Ta ra giá một vạn lượng bạc, giữ kệ sách lại, còn sách thì ngươi có thể dọn đi toàn bộ. Ta viết khế đất, khế nhà, sau này ngươi không thể chuộc nó!”
Nam tử mặc y phục màu cọ thầm thở dài, ít nhất vẫn lấy lại được sách, ngày sau còn có thể Đông Sơn tái khởi, nhưng mảnh đất này đã dính máu, cho dù có thể chuộc lại cũng không có bao nhiêu tác dụng, bán đi thì hơn!
Nghĩ như thế, nam tử mặc y phục màu cọ bèn quỳ xuống, dập đầu: “Tất cả đều nghe theo điện hạ… Tiểu thư!”
Tô Thiển Ly vừa nghe, cục đá trong lòng như được thả xuống, cả người lập tức thả lỏng.
Nàng bỏ mặc Lý Tông Diệp, dạo lầu trên rồi xuống lầu dưới một lượt, rốt cuộc trong lòng cũng có chút vui mừng.
Đây là lần đầu tiên nàng tự mình đặt mua sản nghiệp sau khi trọng sinh.
Nơi này, tiệm sách này, chính là khởi điểm đầu tiên trong cuộc đời của nàng.
Đời này Tô Thiển Ly nàng sống lại, nàng sẽ không chỉ tập trung vào đấu đá lục đục ở trong nội viện nữa.
Đời này, ngoài việc báo thù ra, nàng còn muốn có một cuộc sống khác.
Nhờ Tần vương mà thủ tục chuyển dời cực kì thuận lợi.
Không đến nửa buổi chiều, tất cả thủ tục đã xong xuôi, Tô Thiển Ly để chìa khoá lại, bảo bọn họ dọn sách xong thì phái người đến quán trà Tứ Hải báo một tiếng là được.
Rồi nàng cầm khế đất, khế nhà đến nhà trọ Như Gia.
Tô Thiển Ly bước vào hậu viện liền thấy Nam Mộc Thông và Lục Tử đang ngồi trên lan can ngắm hoàng hôn, uống rượu ngon.
Tô Thiển Ly huơ huơ khế nhà trong tay, cười xán lạn: “Chúng ta sắp bận rộn rồi!”
“Bận rộn làm gì?”
Nam Mộc Thông nhảy xuống lan can, nhận lấy khế nhà trong tay nàng, tập trung nhìn vào, lập tức ngơ người tại chỗ: “Cái gì, ngươi mua tiệm sách Vạn Quyển, chỉ tiêu tốn một vạn lượng?”
Tô Thiển Ly gật đầu, trên mặt đầy ý cười.
Nam Mộc Thông nhìn chằm chằm Tô Thiển Ly, giận tái mặt: “Nói, có phải ngươi lấy Tần vương ra uy hiếp người ta, bây giờ bên ngoài đang truyền tin Tần vương khen không dứt miệng đồ ăn ngươi làm…”
Mắt Tô Thiển Ly trợn trắng, xoay người ngồi lên ghế, bưng ly lên uống một ngụm: “Lời đồn đại trên phố, ngươi tin à?”
Nam Mộc Thông vén góc áo lên, ngồi đối diện Tô Thiển Ly, trên mặt lại khôi phục vẻ ung dung thường ngày.
Tô Thiển Ly nhìn hắn, trong lòng thoải mái hơn một chút, đây mới chính là hắn.
Cả đời hắn quang minh lỗi lạc, tiêu dao tự tại, không nên bị thù hận trói buộc.
Một mình nàng đảm nhận loại chuyện trên đao dính máu này là được rồi!
Nam Mộc Thông không biết suy nghĩ trong lòng Tô Thiển Ly vào lúc này, trong đầu hắn chợt xuất hiện một chuyện, theo bản năng liền nhíu mày.
“Đúng rồi, bổn công tử còn nghe nói đích công tử nhà Vệ quốc công giết người, cô mẫu của ngươi vì vậy mà hiểu lầm ngươi, trước mặt Tô lão phu nhân còn làm trò trách mắng ngươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Ta thấy một người khả nghi nên nói đại khái, bọn họ cắn chặt không nhả, cố tình vu oan cho ta không chịu kể hết, có tâm giấu diếm!”
Tô Thiển Ly lười biếng nói, giống như đang kể chuyện của người khác, tỏ vẻ không để ý chút nào.
Nam Mộc Thông thầm rùng mình, hắn cũng từng trải qua chuyện bị người thân hiểu lầm, cảm giác vô cùng bất lực và oan ức.
Hắn chỉ thở dài một tiếng, bèn đổi đề tài: “Nói ta nghe, ngươi lấy tiệm sách Vạn Quyển làm cái gì?”
“Mua bán tin tức!” Tô Thiển Ly nhìn về phía Lục Tử, nhàn nhạt lên tiếng.
“Cái gì?”
Lục Tử nhảy xuống lan can, chỉ vào cánh tay của mình, không cần nghĩ ngợi nói:
“Ngươi đã quên vì sao ta bị thương à? Còn mua bán tin tức? Nhìn đi, đây chính là minh chứng rõ ràng nhất! Tiệm sách Vạn Quyển có vị trí đắc địa, đối diện là quán rượu Tứ Phương Lai, phía sau là Quốc Tử Giám, cách một con phố là nha môn, theo ta nghĩ, mở quán trọ là tốt nhất. Chúng ta có thể kiếm bạc từ những vị đại quan và quý nhân, bọn họ uống say ở quán rượu, ra khỏi cửa sẽ vào quán trọ của chúng ta ngủ một giấc ngon lành, bạc thỏi trắng bóng kiểu gì cũng đầy…”
Trên mặt Tô Thiển Ly đầy ý cười, nghe Lục Tử thao thao bất tuyệt mà không ngắt lời.
Chờ hắn nói xong, nàng mới tiếp tục nói: “Ta đã nghĩ ra tên rồi, gọi là ‘Thiên Cơ Các’!”


