Nam Mộc Thông đi Nghi Châu đã được hai ngày.
Không hiểu sao trong lòng Tô Thiển Ly cảm thấy phiền não, ngay cả luyện chữ là cách giúp ngưng tâm tĩnh khí vào ngày thường nhưng lúc này cũng trở nên vô dụng.
Sáng sớm hôm nay, nàng đi thỉnh an Tô lão phu nhân, hầu hạ tổ mẫu ăn sáng, sau đó xin chỉ thị của lão phu nhân ra ngoài dạo phố.
Nếu lời này nói ra từ trong miệng Tô Thiển Nguyệt, Tô lão phu nhân chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức gạt bỏ.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tô Thiển Ly chủ động xin ra ngoài, trong lòng Tô lão phu nhân vô cùng vui vẻ, bà lập tức đồng ý, còn hỏi trên người nàng có ngân lượng không.
Không đợi Tô Thiển Ly trả lời, Tô lão phu nhân đã lệnh Tống ma ma mang tới mấy tấm ngân phiếu nhỏ và gần trăm lượng bạc vụn.
“Ngươi muốn ăn gì cứ việc ăn, thích cái gì cứ việc mua, không cần phải lo giữ tiền cho tổ mẫu!”
Trong lòng Tô Thiển Ly cảm thấy rất ấm áp, nàng gật đầu, hành lễ với Tô lão phu nhân rồi ra khỏi Tùng Hạc Đường.
Hôm nay không có việc gì, Tô Thiển Ly lệnh cho gã sai vặt chạy xe chậm một chút.
Vừa đi dạo vừa dừng, lúc nàng tới Chu Tước phố cũng đã gần tới buổi trưa.
Hôm nay nắng ấm gió nhẹ, nhiệt độ bên ngoài không nóng cũng không lạnh, rất nhiều nữ tử mặc quần áo mới, ra ngoài mua chút đồ dùng.
Các thiếu nữ chen chúc đứng trước cửa hàng bán đồ trang sức, trước gánh xiếc ảo thuật, trước gánh hàng son phấn.
Tiếng nói cười mềm mại êm tai như oanh yến khiến nhiều công tử trẻ tuổi phải dừng chân quan sát, nên xe ngựa đi vào Chu Tước phố rất khó khăn.
Tô Thiển Ly và Hầu Kỳ dứt khoát xuống xe, phân phó gã sai vặt đến cửa sau quán trà Tứ Hải chờ đợi.
Hai chủ tớ đi dạo trên phố, dự định đi mệt thì đến quán trà nhà mình ăn một bữa cơm đơn giản, uống một chén trà rồi hồi phủ cũng không muộn.
“Tiểu thư, cái vòng tay hải đường này thật đẹp, vừa lúc xứng đôi với cây trâm của ngài!”
Hầu Kỳ đột nhiên dừng lại, cầm lấy một cái vòng tay đặt trên quầy trước một cửa hàng, lên tiếng nói với tiểu thư nhà mình.
Tô Thiển Ly nhận lấy, chỉ thấy trên chiếc vòng tay kia có vài đóa hoa hải đường nở rộ được khảm mấy viên trân châu màu hồng phấn.
Cành lá màu xanh nhạt cuốn vào nhau tạo thành một chiếc vòng tay, những viên ngọc lục bảo và ngọc phỉ thúy điểm tô thêm.
Thiết kế độc đáo mới mẻ, tay nghề tinh xảo khiến Tô Thiển Ly không nhịn được đeo lên cổ tay trắng nõn.
Vòng tay hải đường ôm lấy cổ tay không có tì vết trắng nõn như ngọc, mềm mại như mỡ đông, một hồng một trắng trông vô cùng xinh đẹp, lập tức tôn lên vẻ sang quý cho người đeo.
“Tiểu thư, chiếc vòng này đẹp quá!”
Hầu Kỳ nhịn không được khen ngợi một câu.
Mấy vị tiểu thư đang lựa chọn trang sức cũng quay đầu lại nhìn, ánh mắt nhanh chóng bị cổ tay trắng nõn kia thu hút, lại nhìn đến khuôn mặt của người kia, trong ánh mắt có cả vẻ hâm mộ và ghen tị.
“Đưa đây, đó là đồ tiểu thư nhà ta coi trọng trước!”
Một nha hoàn mặc quần áo màu lục, nói giọng bén nhọn chen vào. Nàng ta xô đẩy Hầu Kỳ sang một bên, đứng trước mặt Tô Thiển Ly, bàn tay duỗi ra, tỏ vẻ nhất định phải lấy bằng được.
Hầu Kỳ sao có thể để người khác ức hiếp chủ nhân của mình, nàng thở hồng hộc hét lớn:
“Chủ quán, mau ra đây!”
“Tiểu nhân ở đây, cô nương có gì phân phó?” Một nam tử mặc quần áo màu xanh than, trên mặt nở nụ cười, cong eo chạy chậm ra.
Hầu Kỳ trừng mắt nhìn hắn, ép hỏi:
“Ngươi nói xem, ai cầm vòng tay này trước?”
“Là, là vị… Tiểu thư này!” Nam tử mặc quần áo màu xanh than vừa nói vừa chỉ Tô Thiển Ly.
“Mắt chó của ngươi mù à! Rõ ràng tiểu thư nhà ta nhìn thấy trước, cho dù nàng ta cầm trước thì có ích gì?”
Nha hoàn mặc áo màu xanh lục chửi ầm lên.
Nam tử mặc quần áo màu xanh than kia bị một nha hoàn nho nhỏ mắng chửi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nhưng ngay sau đó hắn lại nở nụ cười hòa hoãn.
“Nếu không như vậy đi, ngài nhường vòng tay này cho vị tiểu thư đó đi. Trong tiệm còn rất nhiều, hôm nay tiểu thư coi trọng cái gì, tiểu nhân đều giảm giá cho ngài!”
“Ai cần ngươi giảm giá, mắt chó nào của ngươi thấy tiểu thư nhà chúng ta thiếu bạc? Tiểu thư nhà chúng ta chính là đích tiểu thư phủ Lại Bộ thượng thư, cháu gái ngoại của Duệ Thân Vương. Sao có thể nhường cho người khác thứ mà nàng coi trọng! Muốn nhường đương nhiên là người khác phải nhường!”
Nha hoàn mặc áo màu xanh lục nói xong thì trừng mắt nhìn Tô Thiển Li. Hầu Kỳ liếc mắt một cái, đứng ra phía sau tiểu thư nhà mình.
Còn vị tiểu thư Tôn Dật Nặc ở phủ Lại Bộ thượng thư vẫn luôn mặc kệ tất cả. Nàng ta khẽ nâng cằm, ánh mắt vô cùng đắc ý liếc nhìn Tô Thiển Ly, không hề có ý nhường!
Nam tử mặc áo màu xanh than kia đi tới, chuẩn bị khuyên Tô Thiển Ly. Tô Thiển Ly nhấc tay ngăn chưởng quầy lại, xoay người nhìn Tôn Dật Nặc.
“Tôn tiểu thư, rất hân hạnh được gặp ngươi. Ta nghe nha hoàn nhà ngươi nói chỉ cần là đồ vật mà ngươi coi trọng thì đều là của ngươi à?”
Không đợi Tôn Dật Nặc mở miệng, nha hoàn mặc áo màu xanh lục kia cao giọng nói:
“Đương nhiên rồi, tiểu thư nhà chúng ta được Duệ Thân Vương, lão thái gia và lão phu nhân coi trọng, còn có cái gì không thể mua!”
“Vậy sao?” Tô Thiển Ly kéo dài âm cuối: “Tôn tiểu thư, vậy ngươi cảm thấy Kim Loan Điện thế nào?”
“Đương nhiên nó…”
Tôn Dật Nặc đột nhiên im bặt, mắt hạnh nén giận nhìn Tô Thiển Ly trước mặt.
Nếu nàng nói thích Kim Loan Điện, vậy dựa theo cách nói vừa rồi của nha hoàn, thứ nàng coi trọng đều là của mình.
Nhưng có cho nàng một ngàn, một vạn lá gan, nàng cũng không dám nói Kim Loan Điện là của mình!
Nhưng nếu nàng nói không thích Kim Loan Điện, lại trở thành nàng đang công khai miệt thị uy quyền của hoàng gia, đây chẳng phải rước tai họa cho Tôn phủ và Duệ Thân Vương hay sao!
Người xung quanh chỉ cần suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra lời nói của Tô Thiển Ly có bẫy, mọi người đều che miệng cười khẽ..
Nam tử mặc áo màu xanh than kia nhìn lướt qua Tô Thiển Ly, thầm khen ngợi vị tiểu thư này lanh lợi, sau đó hắn nhanh chóng nở một nụ cười tiêu chuẩn.
“Các vị tiểu thư, mời các vị vào bên trong, ngày hôm nay cửa tiệm chúng ta giảm giá tất cả…”
“Biểu ca điện hạ!”
Chưởng quầy chưa nói hết câu, Tôn Dật Nặc đã gọi một tiếng “Biểu ca điện hạ” bằng giọng vô cùng ngọt ngào, rồi chạy lướt qua chưởng quầy, để lại một làn gió thơm.
“Nặc Nhi, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Cả người Tô Thiển Ly như bị điện giật khi nghe thấy giọng nam ở sau lưng, lập tức cứng đờ tại chỗ.
Giọng nam kia lại vang lên: “Sao mắt của ngươi lại đỏ thế này?”
“Điện hạ không biết đấy, tiểu thư nhà ta coi trọng một cái vòng tay, chưa nói đến chuyện nó bị người ta giành, người nọ còn nhục mạ tiểu thư nhà ta. Điện hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu thư nhà ta!”
Rốt cuộc Hầu Kỳ không nghe được nữa, đang chuẩn bị mở miệng tranh luận, Tô Thiển Ly đã nhanh hơn một bước túm chặt nàng, trong mắt lạnh lẽo như băng.
Hầu Kỳ giật mình khi nhận ra chủ tử nhà mình khác thường, nàng vội vàng xoay người đỡ Tô Thiển Ly, định vào trong tiệm nghỉ một lát.
Các nàng vừa bước nửa bước, nha hoàn mặc áo màu xanh lục đột nhiên lớn tiếng: “Mau chặn bọn họ lại, muốn chạy trốn à!”
Ngay sau đó, một chưởng mang theo gió từ sau lưng đánh úp tới.
Tô Thiển Ly không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng đẩy Hầu Kỳ ra, bản thân xoay tròn, né tránh một chưởng kia.
“Biểu muội, sao lại là ngươi?”
Nam tử kia đột nhiên bước vội về phía trước, kinh ngạc lớn tiếng hỏi.
Thị vệ vừa tung chưởng kia sửng sốt vội vàng thu tay lại, sau đó khom người hành lễ, cáo tội với Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly nhìn nam tử trước mặt, thù hận kiếp trước nhiều không kể hết cùng lúc trỗi dậy.
Nàng nắm chặt tay Hầu Kỳ, trong lòng nhắc nhở mình phải bình tĩnh lại.
Chỉ trong vài nhịp thở, nàng đã khôi phục lại sắc mặt bình thường, ngẩng đầu nhìn thẳng nam tử trước mắt.
Chỉ thấy hắn ta mặc một quần áo lộng lẫy, nét mặt tươi cười, tay cầm quạt xếp, vô cùng tuấn lãng. Hắn đứng ở chỗ đó giống như cảnh đẹp thu hút toàn bộ ánh nhìn của các thiếu nữ xung quanh, khiến các nàng đỏ bừng mặt.
Một tay khác của Tô Thiển Ly giấu trong tay áo đã nắm chặt thành quyền, nàng nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói:
Triệu vương Lý Kha Linh, ta đã trọng sinh, ngươi không ngờ phải không!
Đời này, ngươi không thể gặp may mắn nữa rồi!


