Vào giây phút khi đôi mắt của Tô Thiển Ly đối diện với Lý Kha Linh, tất cả hận thù đã bị đè nén xuống đáy lòng.
Trên mặt nàng lập tức nở nụ cười, khẽ cúi người hành lễ: “Bái kiến điện hạ!”
Lý Kha Linh bước tới một bước, đang muốn đỡ nàng lên, ánh mắt lại quét tới mọi người xung quanh, lúc này hắn mới dừng động tác, xếp quạt lại: “Biểu muội, xin đứng lên!”
Lý Kha Linh quan sát tỉ mỉ giai nhân trước mặt một chút, dịu dàng nói:
“Nghe mẫu phi nói mấy ngày trước ngươi bị bệnh nặng một trận, hiện giờ đã tốt hơn chưa? Ta vừa mới hồi kinh, đang nghĩ mấy ngày nữa qua thăm ngươi, không ngờ hôm nay gặp ngươi ở chỗ này!”
“Đa tạ nương nương và điện hạ nhớ thương, Thiển Ly rất tốt!”
Hai chủ tớ Tôn Dật Nặc đứng ở phía sau giật mình tại chỗ.
Nàng không ngờ người mà bọn họ vừa trêu chọc lại là biểu muội của Triệu vương.
Tôn Dật Nặc luôn nhớ thương Lý Kha Linh, cả tâm và tấm lòng đặt trên người hắn, nên nàng đương nhiên biết biểu muội của Triệu vương là ai, nàng còn đang suy nghĩ nên giải vây như thế nào, Lý Kha Linh đã mở miệng.
“Nặc Nhi lại đây, giới thiệu với ngươi một người!”
Lý Kha Linh nhìn giai nhân bên cạnh, giới thiệu nói:
“Đây là Tôn ngũ tiểu thư phủ Lại Bộ thượng thư, Dật Nặc!”
“Đây là biểu muội của bổn vương, Tô tứ tiểu thư phủ Lễ Bộ thượng thư, Thiển Ly!”
Tô Thiển Ly và Tôn Dật Nặc liếc nhìn nhau, cùng nở một nụ cười xinh đẹp, chào hỏi lẫn nhau, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Lý Kha Linh nhìn quán trà cách đó không xa, cười nói:
“Hẹn nhau không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, hôm nay bổn vương làm chủ mời hai vị biểu muội đến quán trà uống chén trà nhạt, có được không?”
Tôn Dật Nặc đã hỏi thăm rất nhiều người nên biết hôm nay Lý Kha Linh ra khỏi Vương phủ, nên nàng cố ý ăn mặc trang điểm thật đẹp, chờ ở Chu Tước phố, dự định tạo ra một màn ngẫu nhiên gặp gỡ giai nhân.
Cuối cùng nàng vẫn toại nguyện, cho dù có thêm một cái gai trước mắt thì nàng cũng cảm thấy không sao cả.
Nghĩ đến chuyện này, Tôn Dật Nặc cười rạng rỡ: “Tất cả đều nghe theo biểu ca điện hạ!”
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Tô Thiển Ly đang đứng ở một bên: “Chỉ là không biết Tô tứ tiểu thư có nhã ý hay không?”
Không đợi Tô Thiển Ly đáp lời, Lý Kha Linh đã thản nhiên cười nói:
“Thật khó có cơ hội gặp mặt biểu muội, chỉ uống một chén trà mà thôi, chắc chắn A Ly biểu muội sẽ cho biểu ca chút mặt mũi này đúng không!”
“Thiển Ly tuân lệnh!”
Lý Kha Linh ngẩn người, vì sao hắn chỉ mới ra ngoài một chuyến, đến lúc hồi kinh Tô Thiển Ly lại lạnh nhạt với mình như vậy.
Hắn lại nở nụ cười, duỗi tay mời hai vị giai nhân bước tới quán trà.
Một bóng người ẩn mình trong góc tối nhảy qua đầu tường, giây lát sau đã biến mất.
Mấy người đến trước cửa quán trà, Vương chưởng quầy vội vàng khom người bước nhanh ra đón tiếp.
Nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của Tô Thiển Ly, Vương chưởng quầy lập tức hiểu ý, khom người vái chào công tử mặc hoa phục.
“Tiểu nhân bái kiến công tử, mời các vị đến nhã gian ở lầu hai!”
“Đem trà và điểm tâm ngon nhất của quán các ngươi dâng lên, hầu hạ tốt sẽ có thưởng!”
“Tuân lệnh, tiểu nhân tự mình hầu hạ công tử và tiểu thư!”
Vương chưởng quầy vội vàng khom lưng đáp ứng.
Sau khi Vương chưởng quầy đưa mấy người đến Lan các tốt nhất ở lầu hai, hắn khom người lui ra, tự mình đi chuẩn bị nước trà và điểm tâm.
Hôm nay chủ tử cũng đi cùng, vừa nhìn đã thấy không phải người thường, hắn cần phải tự mình làm mọi việc, không thể làm hỏng chuyện của chủ tử.
Lý Kha Linh nhìn cách bài trí bên trong Lan các, gật đầu cười:
“Cũng không tồi, cách bài trí đơn giản, lịch sự tao nhã, chưởng quầy này là người tao nhã đấy. Thật hiếm có!”
Tôn Dật Nặc cười tiếp lời:
“Điện hạ nói rất đúng, không ngờ quán trà này có mặt tiền không lớn, nhưng bên trong lại bài trí tinh xảo như vậy, có lẽ nước trà cũng sẽ không kém!”
Tô Thiển Ly mỉm cười không nói gì, nhìn bọn họ đáp qua đáp lại.
Chưa đến nửa khắc sau, Vương chưởng quầy lại gõ cửa Lan các, tự mình dâng mấy đĩa điểm tâm và một ấm trà xuống trước mặt mọi người, sau đó khom người nói:
“Mời chư vị chậm rãi dùng trà, chư vị có yêu cầu gì cứ việc phân phó!”
Nói xong hắn khom người rời khỏi Lan các, không quên đóng cửa phòng lại.
“A Ly, đây là món ăn mà ngươi thích nhất, mau nếm thử!”
Lý Kha Linh gắp một miếng bánh hoa mai đặt vài đĩa trước mặt Tô Thiển Ly.
Hai mắt hắn sáng quắc nhìn Tô Thiển Ly ngồi ở đối diện.
Tô Thiển Ly âm thầm nhéo lòng bàn tay một cái, cố gắng không để ý tới ánh mắt của Lý Kha Linh, nàng gắp miếng bánh đặt vào trong miệng, chậm rãi nhai.
Bánh hoa mai mà nàng yêu thích nhất vào giờ phút này lại không có mùi vị gì.
“Điện hạ…” Một giọng nói dịu dàng vang lên rất đúng lúc.
Lý Kha Linh xoay người, phát hiện Tôn Dật Nặc đang nhìn mình chằm chằm bằng vẻ mặt vô cùng thương tâm.
“Đừng giận bổn vương, ta không nên nặng bên này nhẹ bên kia, Nặc Nhi thích ăn cái gì, bổn vương gắp cho ngươi!”
Một câu này của Lý Kha Linh lập tức đánh đổ bình dấm chua trong lòng Tôn Dật Nặc, trong lòng nàng tràn đầy chua xót.
Bọn họ gặp nhau không dưới mười lần, vậy mà hắn lại hoàn toàn không biết nàng thích ăn cái gì nhất, thích cái gì nhất!
Nhưng hắn lại nhớ rõ Tô Thiển Ly thích ăn bánh hoa mai.
Tôn Dật Nặc cố nén chua xót trong lòng, mất mát nói:
“Bánh phù dung cũng rất ngon!”
Lý Kha Linh gắp bánh phù dung đặt vào đĩa trước mặt Tôn Dật Nặc.
“Các ngươi ăn trước, bổn vương đi ra ngoài một chút, sẽ trở về ngay thôi!”
“Điện… Điện hạ…”
Tôn Dật Nặc còn chưa nói xong, Lý Kha Linh đã bước ra ngoài Lan các, chỉ nháy mắt sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lời nói nghẹn ở cổ họng khiến nàng buồn bực khó chịu, nàng hung hăng liếc xéo Tô Thiển Ly.
“Hừ, đừng đắc ý, từ nay về sau ngươi cách xa Tứ điện hạ ra một chút, cho dù ngươi là biểu muội của hắn cũng không được!”
Tô Thiển Ly nhìn Tôn Dật Nặc thở phì phò trước mặt, mắt đầy ý cười: “Hóa ra Tôn ngũ tiểu thư thích Triệu vương!”
“Đúng vậy thì sao! Ta nói cho ngươi biết, có ta ở đây, ngươi đừng nghĩ cũng đừng mơ tưởng đến vị trí Triệu vương phi!”
Lúc này Tôn Dật Nặc giống như một con nhím nhỏ cả người đầy gai nhọn.
Giống như nàng năm đó, cũng vì khi còn nhỏ, một lần nhìn thấy hắn từ xa mà rễ tình đã cắm sâu từ lần đó.
Vì hắn, nàng có thể trả giá tất cả!
Cho dù vi phạm lương tâm, vạn kiếp bất phục cũng không tiếc!
Đáy lòng Tô Thiển Ly đau xót, nàng liếc nhìn Tôn Dật Nặc, nhàn nhạt nói: “Vậy chúc ngươi may mắn.” Sau đó nàng đứng dậy.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là rời đi!”
“Không được!” Tôn Dật Nặc vội kéo tay áo Tô Thiển Ly: “Ngươi đi như vậy điện hạ trở lại sẽ hỏi, đến lúc đó ta phải trả lời thế nào đây?”
“Ngươi trả lời thế nào thì liên quan gì đến ta?”
“Chờ điện hạ trở về, ngươi cáo từ trước mặt điện hạ không được sao! Còn nữa, ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này không được một mình gặp hắn, nếu để ta biết ta nhất định không để cho Tô phủ sống yên!”
Tô Thiển Ly nghe xong lời uy hiếp của nàng, cả người lập tức lạnh như băng: “Nếu không thì sao?”
Tôn Dật Nặc cười lạnh, nói: “Tô tứ tiểu thư không nhớ phủ Lại Bộ thượng thư cũng không sao, vậy ngươi có quên nhà ngoại của ta không?”
Làm sao Tô Thiển Ly có thể không nhớ!
Năm đó Duệ Thân Vương vì chọn con rể cho nữ nhi đã ép buộc chia rẽ một đôi uyên ương, làm hại nữ nhân kia nhảy sông tự vẫn, chấn động toàn bộ Trường An thành.
Mà hai người bị ép thành một đôi chính là cha và nương của Tôn Dật Nặc
“Nặc Nhi, A Ly.”
Một giọng nam đột nhiên vang lên, sau đó là tiếng cửa phòng mở ra. Lý Kha Linh đứng ở cửa, trong tay cầm hai cái hộp gấm.
Lý Kha Linh trực tiếp bỏ qua bầu không khí giương cung bạt kiếm trong phòng, bước vào trong mấy bước, cầm hai hộp gấm trong tay đưa cho Tô Thiển Ly một hộp, cho Tôn Dật Nặc một hộp: “Các ngươi mở ra nhìn xem có thích không?”
Tôn Dật Nặc nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra, chỉ thấy một cây trâm phượng hoàng lẳng lặng nằm trong hộp gấm.
Nàng rất vui mừng, ngước mắt nhìn Lý Kha Linh, hai má đã ửng đỏ.
Chẳng lẽ hắn đang ám chỉ cái gì!
Nhưng nàng vừa liếc mắt lại thấy vòng tay hoa hải đường trong tay Tô Thiển Ly, nét vui sướng trên mặt Tôn Dật Nặc lập tức đông cứng lại.


