Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 33: Lần đầu tiên hợp tác

Chương 33: Lần đầu tiên hợp tác

4:17 chiều – 23/09/2025

Mọi người trên dưới Tô phủ đều biết chuyện Triệu Liên Nghi đã làm vợ người khác và bị nhà trai tìm tới làm loạn.
Tô Tiến Nghĩa hết sức bảo vệ, cuối cùng phát hiện nàng đang mang thai, những tiếng xì xào trước đó đã bị mọi người ném ra sau đầu.
Trên dưới trong phủ đều biết, Tô lão phu nhân coi trọng nhất chuyện con nối dõi trong phủ.
Chỉ cần liên quan đến con nối dõi thì tất cả các vấn đề khác sẽ được bỏ qua.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Lúc tin này truyền đến Kết Hương Uyển, Thái Lệ Nương tức giận đến mức đập nát tất cả đồ sứ trong phòng mới hả giận, bà nằm liệt ở trên ghế không nhúc nhích.
Thái ma ma cẩn thận bước đến đỡ bà dậy: “Chủ tử, ngày tháng còn dài, chúng ta còn có phương pháp khác, mang thai mười tháng, hài tử có thể bình an sinh ra hay không rất khó nói…”
“Ma ma!” Thái Lệ Nương lập tức cắt ngang lời Thái ma ma: “Nói cho Thái Ký biết, nhất định phải giám sát nhất cử nhất động của bọn họ. Nhị gia chắc chắn sẽ phái người đi điều tra, một khi phát hiện bọn họ dám có ý định tiết lộ, không để người sống!”
Thái ma ma nghe vậy thì rùng mình, bà nhìn sắc mặt dữ tợn của chủ tử ở trước mặt, trong lòng chỉ cảm thấy run rẩy, vội vàng đáp ứng.
Thái Lệ Nương lạnh lùng phân phó: “Ma ma nói rất đúng, năm đó ta có thể đánh bại đích nữ Hộ Quốc công, hiện giờ còn sợ một tiện tỳ nho nhỏ của bà ta sao! Ta có rất nhiều cách để đối phó với tiện nhân kia!”
Bà tiện tay hái xuống một chiếc lá kết hương, bàn tay nắm chặt, vào giây tiếp theo chiếc lá đã bị vò thành mảnh nhỏ. Bà nhìn nước xanh chảy trong tay, mắt phượng híp lại nở nụ cười lạnh.
Âm thanh kia khiến trái tim Thái ma ma run rẩy, đáy mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Sau ngày đó, Kết Hương Uyển càng thêm khiêm tốn.
Nha hoàn bà tử đóng chặt cửa viện, sống cuộc sống của mình, giống như biến mất khỏi phủ, vô cùng an tĩnh.
Tô Thiển Ly lại nhận được tin tức từ Vương chưởng quỹ của quán trà Tứ Hải, Nam Mộc Thông một mình đến quán trà.
Tô Thiển Ly lặng lẽ rời khỏi Tô phủ, chạy tới quán trà. Thông qua cánh cửa ngầm của Mật Các, nàng nhìn thấy chén trà trước mặt Nam Mộc Thông đã trống rỗng.
Hắn vẫn ngồi ở bên cạnh cái bàn trước cửa sổ như lúc trước, trên người mặc cẩm bào màu xám tro, cả người gầy gò hơn lúc trước.
Nhưng trong ánh mắt toát ra sự chấp nhất và kiên định, rõ ràng nói cho Tô Thiển Ly biết, lửa trong lòng hắn đã cháy lại lần nữa, cả người như sống lại.
Đến lúc rồi!
Ánh mắt Tô Thiển Ly nhìn Nam Mộc Thông, vươn tay đưa tờ giấy cho Vương chưởng quỹ.
Vương chưởng quỹ hiểu ý, khom người rời khỏi Mật các.
Tô Thiển Ly ra khỏi mật các, vừa mới bước vào nhã gian không lâu, cửa phòng từ bên ngoài mở ra, Vương chưởng quỹ đi vào, phía sau là Nam Mộc Thông vô cùng cảnh giác đi vào theo.
Vương chưởng quỹ khom người hành lễ rồi lui ra, lúc đi ra không quên đóng cửa phòng lại.
Tô Thiển Ly rót một chén trà đẩy sang bên kia bàn: “Nam công tử, ngươi định đứng nói chuyện với ta à?”
“Ngươi là ai? Muốn làm gì?”
“Ta là ai? Có lẽ Nam công tử đã đoán được rồi!”
“Đúng vậy, ngươi là Tô tứ tiểu thư. Rốt cuộc vì sao ngươi lại tìm ta?”
Tô Thiển Ly cười nhạt: “Mấy ngày trước, ta không cẩn thận nhìn thấy một vở kịch hay ở đây, sau đó phát hiện ra Nam công tử nổi danh bốn phương lưu luyến quán rượu này, cả ngày say mê không tỉnh, còn kéo dài rất nhiều ngày. Tiểu nữ to gan suy đoán, chuyện khiến Nam công tử trầm luân trong đau khổ như thế chỉ có thể liên quan đến vụ án diệt môn của Nam phủ!”
Không đợi Nam Mộc Thông phản ứng lại, Tô Thiển Ly nói tiếp: “Cho nên, hôm nay tiểu nữ tìm Nam công tử là muốn bắt tay hợp tác!”
“Hợp tác?” Nam Mộc Thông châm chọc nói, trong giọng nói còn chứa một chút không tin tưởng: “Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”
“Chỉ bằng việc ta biết kẻ thù của ngươi là Thế tử Vĩnh Xương Hầu phủ Thái Hoài Nhân!”
Tô Thiển Ly vừa nói xong lời này, cặp mắt sắc bén của Nam Mộc Thông trở nên lạnh như băng. Hắn bất ngờ phi thân lên trước, một tay nắm chặt cổ họng Tô Thiển Ly: “Ngươi dám điều tra ta?”
Tô Thiển Ly cố nhịn đau đớn nơi cổ họng, khóe mắt cong cong nhìn hắn, vẻ mặt bình thản.
“Ta nói cho Nam công tử biết, chúng ta có chung kẻ thù, vì sao không thể ngồi xuống và thương lượng hợp tác được chứ? Ngươi như vậy thật sự không có thành ý…”
Tô Thiển Ly còn chưa nói xong, cổ họng lập tức ho khan dữ dội.
Nam Mộc Thông võ công cao cường, đương nhiên biết Tô Thiển Ly chỉ có công phu mèo cào, bốn phía không có mai phục. Lúc này hắn mới buông tay, ngồi ở một cái ghế khác.
Nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt của hắn, thêm việc toàn thân cảnh giác cao độ và sự lãnh đạm cự tuyệt người ngoài toát ra không chừa lại một đường thương lượng nào.
Tô Thiển Ly nâng chén trong tay lên, uống một ngụm.
Nước trà chảy xuống cổ họng, cơn đau cũng giảm bớt không ít. Nàng nhìn Nam Mộc Thông, thản nhiên nói:
“Ngươi biết thân phận của ta, vậy đương nhiên cũng biết bốn năm trước mẫu thân của ta bị bệnh qua đời. Không sai, như ngươi suy đoán, là Thái Lệ Nương liên hợp với Thái Hoài Nhân hạ độc chết mẫu thân của ta. Hôm nay ta tới tìm ngươi vì biết kẻ thù của ngươi cũng là Thái Hoài Nhân…”
“Nam Mộc Thông ta báo thù cho người thân không cần mượn tay bất kỳ kẻ nào!” Nam Mộc Thông trực tiếp cắt ngang lời nói của Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt toát ra sự kiên định.
“Nam công tử quen biết khắp thiên hạ, võ công cao cường, muốn giết một quan văn như Thái Hoài Nhân thật sự dễ như trở bàn tay, nhưng vì sao ngươi vẫn chưa động thủ? Bởi vì ngươi tính toán vừa báo thù cho người thân, đồng thời còn muốn vạch trần tội ác của hắn, làm cho hắn thân bại danh liệt. Nhưng đây cũng là điểm mà ngươi vẫn chưa có cách giải quyết!”
Nam Mộc Thông nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng gióng lên một hồi chuông cảnh báo.
Bởi vì từ khi hắn bước vào cửa đến giờ, nàng không hề đoán sai một chữ nào!
Nhưng nàng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, làm sao biết được những chuyện này?
“Vậy ngươi nói xem chúng ta hợp tác như thế nào?”
“Đơn giản thôi, ta giúp ngươi báo thù, ngươi làm việc giúp ta!”
Nam Mộc Thông lập tức đứng dậy, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ.
Đây là chuyện cười lớn nhất thiên hạ, hắn đường đường là công tử của Nam phủ, văn võ song toàn, tinh thông mọi thứ, danh chấn thiên hạ, chẳng lẽ lại để một tiểu nha đầu sai vặt à?
“Yên tâm, những chuyện ta để ngươi làm sẽ không vi phạm chính nghĩa và lương tâm. Nếu ngươi không muốn có thể từ chối bất cứ lúc nào. Yên tâm, chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta. Ngươi cứ nghĩ kỹ rồi nói cho ta biết. Chuyện đầu tiên mà ta làm cho người chính là: ở Nghi Châu, có người mà ngươi muốn gặp nhất!”
“Ai?” Nam Mộc Thông không chút nghĩ ngợi, lập tức hỏi.
“Thái Ký, con trai của Thái ma ma, tâm phúc của Thái Hoài Nhân!”
Tô Thiển Ly vừa nói xong, Nam Mộc Thông vội tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Tô Thiển Ly, hai tròng mắt co lại.
“Ngươi cũng đã nói mỗi một chuyện sẽ không vi phạm…”
“Đương nhiên, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”
Tô Thiển Ly đứng lên, nâng mắt nhìn Nam Mộc Thông, ánh mắt của nàng vô cùng kiên định khiến người ta không thể nghi ngờ.
Chỉ một cái nhìn này, Nam Mộc Thông đã buông lỏng cảnh giác trong lòng. Hắn quyết định rất nhanh: “Nói đi, đi Nghi Châu điều tra cái gì?”
Sau thời gian uống hết một chén trà, Tô Thiển Ly đi ra khỏi quán trà Tứ Hải, ngồi lên xe ngựa vừa chạy tới.
Tô Thiển Ly không lo lắng chuyện Nam Mộc Thông bẩm báo lại với Thái Hoài Nhân như thế nào, có thuận lợi ra khỏi thành hay không, và làm sao tránh thoát ánh mắt của Thái Ký.
Vì Nam Mộc Thông đã ra bắc vào nam, du lịch khắp thiên hạ, văn tinh võ luyện, đương nhiên chuyện nhỏ này không làm khó được hắn.
Tô Thiển Ly vừa đi, Nam Mộc Thông đã ra khỏi quán trà, xoay người lên ngựa, đánh ngựa thẳng tiến cửa thành.
Lúc này, hắn chỉ một lòng muốn tìm được Thái Ký để kiểm chứng lại lời nói của nàng là thật hay giả!