Buổi chiều, đoàn người còn chưa kịp ăn cơm chiều đã vội vàng xuống núi chạy thẳng về Tô phủ.
Tô Thiển Nguyệt lấy lý do dung nhan không chỉnh tề, không đến bái kiến Tô lão phu nhân mà trở về Kết Hương Uyển trước.
Tô Thiển Ly không nói gì, nàng đi vào Tùng Hạc Đường.
Tô lão phu nhân đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp ở gian ngoài, Tống ma ma đứng ở một bên chuyện trò cùng bà ấy, thấy Tô Thiển Ly từ bên ngoài trở về thì mỉm cười bước đến tiếp đón.
“Lão phu nhân vừa nhắc tới, không ngờ Ly tỷ nhi đã trở về rồi, thật là tổ tôn liền tâm!”
Tô Thiển Ly hành lễ với Tô lão phu nhân theo quy tắc, sau đó mới bước đến vài bước dựa vào trong lòng Tô lão phu nhân.
Kiếp này, Tô lão phu nhân vẫn thương yêu nàng như kiếp trước.
Ở kiếp trước, nàng bị Lý Kha Linh đưa vào lãnh cung, sau khi nghe Hầu Kỳ bẩm báo lại, Tô lão phu nhân tức giận đến mức bệnh nặng một trận.
Ngay cả khi người đang bệnh nặng, bà ấy vẫn tiến cung xin cầu kiến Lý Kha Linh vài lần, nhưng khổ sở cầu xin cũng không có kết quả, cuối cùng bà quyết không ra khỏi phủ nữa.
Cho dù Tô Thiển Ngọc được phong làm Hoàng hậu, nhưng ngày nàng ta vào cung, Tô lão phu nhân cũng không nhận cái quỳ lạy của nàng ta.
Tô Thiển Ly nhớ đến đây thì khoang mũi chua xót, nàng theo bản năng ôm chặt thắt lưng Tô lão phu nhân, dụi đầu vào trong lòng bà ấy.
Tô lão phu nhân lập tức phát hiện cảm xúc của Tô Thiển Ly không ổn định, bà ấy nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hiền hoà nói:
“Có phải A Ly chịu ấm ức gì hay không? Ngươi nói cho tổ mẫu biết, tổ mẫu nhất định sẽ xả giận giúp ngươi!”
Đáy lòng Tô Thiển Ly vô cùng ấm áp, nàng ngẩng đầu làm nũng nói:
“Mỗi ngày A Ly đều dựa vào uy nghi của tổ mẫu để cáo mượn oai hùm, còn ai dám bắt nạt A Ly nữa?”
Tô lão phu nhân chọc chóp mũi Tô Thiển Ly, nuông chiều nói:
“A Ly biết là tốt rồi… Nghe nói mấy ngày trước đây, ngươi báo ốm không luyện cầm, Lư nương tử là cầm sư giỏi nhất Trường An thành, rất nhiều phủ đệ cũng không mời được đâu! Chúng ta nhờ phúc của Hoàng hậu nương nương mới mời được Lư nương tử. Một tay kỹ thuật đánh đàn của đại tỷ ngươi đều do Lư nương tử dạy dỗ, ngươi không thể lười biếng như thế!”
Vừa nói đến luyện đàn, da đầu Tô Thiển Ly lập tức tê dại.
Sống hai đời, hai thứ mà nàng sợ nhất.
Thứ nhất chính là luyện đàn!
Thứ hai là giun đất!
Tô Thiển Ly nhớ tới chuyện xảy ra trên Chu Tước phố, đang định báo cho Tô lão phu nhân thì bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Tô Thiển Ly ngồi thẳng người: “Tổ mẫu, Tam tỷ tỷ và Thái di nương tới!”
Vừa nói xong đã thấy Thái Lệ Nương nắm tay Tô Thiển Nguyệt vòng qua bình phong hoa điểu phú quý đi vào trong.
Tô Thiển Nguyệt đã rửa mặt chải đầu và thay bộ quần áo màu xanh lam nhã nhặn, chỉ là son phấn tốt nhất cũng không che được vẻ mặt buồn bực.
Nhưng Thái Lệ Nương lại tóc búi cao, một thân quần áo màu sắc tươi sáng, trên mặt luôn treo tươi cười, dáng người yểu điệu, nhìn qua vô cùng hòa nhã và xinh đẹp.
Kiếp trước, nàng đã bị vẻ ngoài giả dối này che mắt, coi kẻ thù giết mẹ trở thành người thân!
Tô Thiển Ly tự véo lòng bàn tay một cái, thay thành gương mặt tươi cười, ngồi xem mẹ con hai người bọn họ thỉnh an Tô lão phu nhân.
Hành lễ xong, Thái Lệ Nương chuyển mắt nhìn Tô Thiển Ly ngồi ở bên cạnh, dịu dàng nói:
“Ta nghe hạ nhân nói xe ngựa phải ngừng ở Chu Tước phố chừng thời gian một chén trà, Ly tỷ nhi không sao chứ?”
“Ta không có việc gì, xe ngựa đụng phải xa giá của Tần vương, lúc ấy Tam tỷ tỷ bị hoảng sợ nên ngồi sụp xuống, lúc nói chuyện giọng hơi cao, di nương trở về nên mời lang trung cho Tam tỷ tỷ xem có việc gì không.”
Nghe vậy, động tác uống trà của Tô lão phu nhân đột nhiên dừng lại, ánh mắt bắn về phía Tô Thiển Nguyệt, sắc mặt rõ ràng không vui.
Cái tính tình luôn hô hào này của tam tỷ nhi Tô Thiển Nguyệt không thể lên mặt bàn, bà ấy đã không cho đi mà nàng ta lại muốn đi theo, thế nào lại đụng phải Tần vương chứ?
Năm ngoái, một vị tiểu thư nhà viên quan nhỏ chế giễu vài câu khi thấy xe lăn dưới thân Tần vương, ngay sau đó nàng ta bị dùng hình trước mặt nhiều người, ngày tiếp theo đã treo cổ ở trong phủ mình.
Vậy mà Tần vương vẫn không buông tha, viên quan kia phải chủ động tự nhận lỗi rồi từ quan mới dập được lửa giận của Tần vương.
Chỉ hy vọng Tô Thiển Nguyệt không va phải Tần vương!
Cho dù Tần vương nể mặt thiên tử ở trên mà buông tha, nhưng một khi bị hắn đưa vào tầm ngắm thì giống như con mồi bị báo săn theo dõi, thật sự khiến người ta lo lắng bất an, không sống nổi cuộc sống hàng ngày nữa.
Thái Lệ Nương phát hiện ra sắc mặt Tô lão phu nhân thay đổi, trong lòng hận Tô Thiển Ly nhưng trên mặt vẫn ra vẻ cảm kích, bà ta dịu dàng nói:
“Khởi bẩm lão phu nhân, Tần vương không trách tội, có lẽ hắn biết là gia quyến thượng thư phủ… Nguyệt Nhi đã được lang trung xem qua, không có việc gì. Nguyệt Nhi có Ly tỷ nhi là muội muội, thật sự là phúc khí của nàng!”
Tô Thiển Nguyệt vẫn luôn đắm chìm trong cơn tức giận của mình, căn bản không nhìn ra vẻ mặt tức giận của Tô lão phu nhân.
Sau khi hồi phủ, nàng ta lập tức báo chuyện Tô Thiển Ly đối xử với nàng ta như thế nào cho di nương biết, không ngờ lúc này di nương còn nói như thế.
Nàng ta lập tức giận sôi máu, âm dương quái khí nói:
“Không phải, phải là may ba đời…”
Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, Tô lão phu nhân đập thật mạnh chén trà trong tay xuống mặt bàn. Một vệt trà lớn bắn ra, Tô Thiển Nguyệt sợ tới mức cả người run rẩy.
Đứa cháu gái thứ ba này thật sự không ra thể thống gì!
Va chạm Tần vương, chưa nói đến chuyện chọc tai họa cho người trong phủ, hiện giờ lại làm trò trước mặt bà ấy, còn chế nhạo muội muội của mình.
Thái Lệ Nương hoảng hốt, vội cười nói:
“Lão phu nhân bớt giận, cũng vì lúc ở chùa Bạch Vân, Ly tỷ nhi quan tâm đến một vị cô cô, tính toán mời một bà tử cho chùa. Đây chính là việc tạo phúc lớn cho Tô phủ, Nguyệt tỷ nhi muốn dùng tiền riêng của mình để mời bà tử, Ly tỷ nhi lại muốn tự mình xuất bạc, tỷ muội hai người nói qua nói lại, lúc này mới giận dỗi nhau!”
Nói xong, Thái Lệ Nương liếc nhìn Tô Thiển Nguyệt, ý bảo nàng ta đứng dậy cáo tội với Tô lão phu nhân.
“Đúng… Đúng là như vậy, tổ mẫu, chuyện này đúng như lời di nương nói!” Tô Thiển Nguyệt ấp úng nói.
Tô lão phu nhân nhìn mẹ con hai người trước mặt kẻ xướng người họa, lại chuyển mắt nhìn Tô Thiển Ly: “A Ly, chuyện là như thế sao?”
Không đợi Tô Thiển Ly lên tiếng, Thái Lệ Nương vội nói:
“Đúng là như vậy, lần này thiếp thân tới đây là muốn bẩm báo với lão phu nhân, trở lại sẽ đem bạc đưa qua cho Ly tỷ nhi!”
Tô Thiển Ly nhìn Thái Lệ Nương sốt ruột, nụ cười trên mặt nàng càng tươi hơn.
Thái Lệ Nương này vội đưa tiền cho nàng, vì sao nàng không lấy chứ?
Tô Thiển Ly gật đầu, trả lời:
“Đúng như di nương nói, lúc ấy ta nói với Tam tỷ tỷ rằng ta định mướn một bà tử có y thuật tốt một chút, ngày thường xem bệnh giúp các cô cô trên chùa Bạch Vân. Nữ quyến các phụ đến đó tránh nóng, nếu không may gặp mấy bệnh vặt cũng có thể nhờ người xem bệnh chăm sóc. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải đây là phúc của Tô phủ chúng ta sao! Vả lại, mỗi năm phủ của chúng ta đều đến đó tránh nóng một thời gian, vậy không phải thuận tiện cho chính mình hay sao! Tổ mẫu, ngài nói xem, đây chính là chuyện vừa tạo phúc vừa có lợi cho chúng ta đúng không!”
Tô lão phu nhân bị chọc cười bởi dáng vẻ vờ như nghiêm túc của Tô Thiển Ly, sắc mặt bà tốt hơn một chút, nói:
“Được được được, ngươi có cái lý của người, vậy theo như ngươi tính thì cần bao nhiêu bạc?”
Tô Thiển Ly bẻ đầu ngón tay, chậm rãi nói:
“Nếu muốn mời một bà tử biết y thuật, nhân phẩm tốt, và tu sửa một tiểu viện dùng để phơi dược liệu, nhưng chùa Bạch Vân nằm trên đỉnh núi, núi cao đường xa, việc chuyển vật liệu và tiền công sẽ đắt hơn vài lần. Suy đi tính lại… phải cần khoảng ba nghìn lượng bạc! Ta đã nói với Tam tỷ tỷ, của hồi môn nương đều để lại cho ta, ta không thiếu bạc, nhưng Tam tỷ tỷ vẫn tranh xuất bạc ra với ta…”
Thái Lệ Nương vừa nghe liền nghiến răng.
Ai bảo đây là sao chổi chứ, rõ ràng là quỷ hút máu!
Mười mấy lượng bạc đã có thể giải quyết xong chuyện này, nhưng đây là công phu sư tử ngoạm, nói thành ba ngàn lượng bạc!
Nhưng bà ta đã dùng lý do đó để lấp liếm cho Nguyệt Nhi, lời đã nói ra làm sao có thể rút lại!
Nàng ta đành phải cười khẽ, nhìn Tô Thiển Ly rồi nói: “Lát nữa ta sẽ sai người đưa bạc đến… Y bà chọn người…”
“Di nương yên tâm, Tống ma ma có một người bà con xa thân thích tên là Ngũ Nương, lần trước từng tới bái kiến tổ mẫu, bà ấy có chút y thuật, muốn tìm kế mưu sinh ở Trường An thành, ta nghĩ người đó được đấy!”
Tống ma ma vừa nghe lập tức vui mừng ra mặt, cảm kích nhìn Tô Thiển Ly.
“Ly tỷ nhi đúng là người lương thiện, Ngũ Nương kia là vợ của cháu trai nhà mẹ đẻ ta, trong nhà gặp nạn tuyết lở nên mới phải đến kinh thành, làm người biết an phận và kiên định, y thuật khá tốt, hiểu tận gốc rễ, để nàng ta đi rất thích hợp!”
Tô lão phu nhân gật đầu: “Tốt, vậy để nàng ta đi!”
Tô Thiển Ly mỉm cười nhìn Thái Lệ Nương.
Tống ma ma chính là tâm phúc của lão phu nhân, Ngũ Nương kia tự nhiên cũng là người của lão phu nhân, Thái Lệ Nương muốn xếp người vào thì cần tính toán cẩn thận hơn.
Chỉ là không ai biết, trước đó vài ngày, sau khi Ngũ Nương kia bái kiến lão phu nhân xong, lúc rời đi, thật khéo gặp được Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly cảm thương nỗi khổ của nàng ta nên đã cho nàng ta năm mươi lượng bạc.
Tin rằng Ngũ Nương sẽ nhớ cả đời việc nàng đã đưa than ngày tuyết này!
Tô Thiển Ly trùng sinh, vì báo thù, nàng phải lợi dụng những người trong cuộc đó, nhưng nàng càng muốn khiến bọn họ cam tâm tình nguyện.
Còn những chuyện sống hai mặt, bằng mặt không bằng lòng hay qua cầu rút ván, Tô Thiển Ly làm không được.


