Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 2: Tần vương

Chương 2: Tần vương

4:12 chiều – 23/09/2025

Trong xe ngựa, Tần vương cố chịu đựng nỗi đau trên đùi, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ tử ở bên ngoài xe đang bước đến bằng vẻ mặt lạnh lẽo.
Trên mặt đất, nữ tử mặc váy sam màu hồng cánh sen, tóc búi sơ hai bên, trên đầu cài một cây trâm hải đường, mắt hạnh trong veo, khuôn mặt trắng nõn, khóe miệng nàng hơi cong lên để lộ ra vẻ mặt thản nhiên, cho dù ai thấy đều như tắm mình trong gió xuân, thoải mái nói không nên lời.
Trong cả thiên hạ này, số người dám nhìn thẳng vào hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Không ngờ một nữ tử trông có vẻ chỉ mới mười hai mười ba tuổi này lại không hề thay đổi sắc mặt khi chứng kiến một trận máu tanh như vừa rồi!
Nàng còn bình thản đứng thẳng trên mặt đất, dám nhìn thẳng về phía hắn!
Những người xung quanh thấy màn xe xốc lên một nửa, trong lòng ai nấy đều giật mình, cả người cúi rạp xuống theo bản năng.
Tô Thiển Nguyệt quỳ trên mặt đất run bần bật, nàng ta cũng nhìn thấy cảnh này, trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ không xong rồi!
Ngay sau đó, nàng ta nhìn sang Tô Thiển Ly, chỉ thấy sao chổi xui xẻo kia vẫn đứng thẳng tắp trên mặt đất, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cỗ xe ngựa kia.
Suy nghĩ của Tô Thiển Nguyệt chợt thay đổi, dường như gánh nặng trong lòng đã được giải tỏa.
So với việc nàng ta vô tình va chạm, sao chổi kia dám đứng đối diện, tội này chắc chắn lớn hơn nhiều!
Tô Thiển Ly à Tô Thiển Ly, địa ngục không cửa ngươi cứ xông vào, việc này có thể trách người khác được sao!
Dường như đã trôi qua thật lâu, lại dường như chỉ mới qua thoáng chốc, rốt cuộc màn xe rơi xuống, che khuất mọi thứ bên trong xe ngựa.
Từ đầu đến cuối, Tần vương ngồi ở trong xe không nói lời nào!
Người hầu thân cận Võ Tiến đứng bên ngoài cúi người hành lễ, hắn ta đang muốn giương cao giọng hô.
Người qua đường lập tức phản ứng lại, giống như chim sợ cành cong, “xôn xao” một tiếng nhanh chóng mở đường.
Thị vệ Tô phủ đột nhiên như có linh tính, bỗng chốc từ trên mặt đất bò dậy, vội vàng kéo xe ngựa sang một bên.
Chỉ trong vòng vài hơi thở, Chu Tước phố chật như nêm cối nháy mắt trở nên thông suốt, chỉ có ba chiếc xe ngựa song song thông qua.
Mọi người nhìn theo xa giá của Tần vương dần đi xa, lúc này tay chân mới cùng sử dụng, thất tha thất thểu từ trên mặt đất bò dậy. Bọn họ liếc nhìn quý nữ quần áo trang sức hỗn độn, sau đó liếc về phía nữ tử sắc mặt bình thản kia, trong lòng chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.
Bọn họ yếu ớt kéo bước chân dần dần đi xa, nhưng tâm trạng vẫn chưa thoát khỏi nỗi kinh hoàng vừa rồi.
Rõ ràng vị tiểu thư đang đứng kia nhỏ tuổi hơn một chút, nhưng tại sao nàng có thể trầm ổn như vậy?
Người mà nàng đối mặt là Tần vương đấy!
Sự gan dạ này khiến người khác phải trố mắt kinh ngạc mà tấm tắc!
Tô Thiển Nguyệt thật vất vả mới tránh được một kiếp, được nha hoàn Thu Cúc nâng đứng dậy.
Lúc đi qua Tô Thiển Ly, nàng ta hung hăng liếc xéo Tô Thiển Ly một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đụng phải Tần vương rồi, ngươi cứ chờ xem!”
Vứt lại một câu tàn nhẫn xong, nàng ta dẫn đầu lên xe ngựa.
“Tiểu thư, ngài không sao chứ?” Hầu Kỳ vội vàng chạy tới, bảo vệ trước mặt chủ tử.
Nàng ấy không nhịn được trừng mắt nhìn theo bóng dáng Tô Thiển Nguyệt, tức giận đến đỏ cả mắt.
Rốt cuộc ai mới là người đụng phải Tần vương, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết sao?
Tô Thiển Ly lạnh nhạt cười một tiếng, vỗ tay Hầu Kỳ: “Yên tâm, không còn sớm nữa, chúng ta mau ra khỏi thành!”
Tô Thiển Ly cũng không quên mục đích ra khỏi thành ngày hôm nay.
Hiện giờ đại tiểu thư Tô phủ Tô Thiển Ngọc là thư đồng của Hoa Dương công chúa, mấy ngày trước, Hoàng hậu nương nương cho người truyền lời, nói Tô Thiển Ngọc bị bệnh, thái y đã thăm khám, không có trở ngại.
Tô Thiển Ngọc là mỹ nhân đệ nhất Đại An, tài mạo song toàn, từ nhỏ đã được lão thái gia Tô Chiêm tự mình dạy dỗ.
Tô lão phu nhân càng nâng nàng ta trong lòng bàn tay, hôm qua lúc thỉnh an, Tô Thiển Ly phát hiện trạng thái của Tô lão phu nhân không yên, liền đứng dậy xin đến chùa Bạch Vân cầu phúc cho đại tỷ.
Kiếp trước, vị tỷ tỷ tốt này đã bức nàng tới tuyệt cảnh.
Một đời này, nàng nhất định phải sống lâu trăm tuổi, đoạt lại tất cả những gì vốn thuộc về nàng.
Bình thường Tô lão phu nhân thương Tô Thiển Ngọc và Tô Thiển Ly nhất.
Bà ấy nghe Tô Thiển Ly nói như thế thì khen ngợi tình cảm tỷ muội tốt, sau đó liền đồng ý. Bà ấy còn ra lệnh cho Tống ma ma sắp xếp thêm nhiều người để bảo vệ tứ tiểu thư trên đường đến chùa cầu phúc.
Vừa nghe Tô Thiển Ly muốn xuất phủ, di nương nhị phòng là Thái Lệ Nương sao có thể bỏ lỡ cơ hội vừa giám sát tang môn tinh kia, vừa có thể lấy lòng lão phu nhân, bà ta lập tức khuyến khích nữ nhi của mình là Tô Thiển Nguyệt chạy theo.
Hiện giờ bà ta đã được thăng làm bình thê, qua một thời gian nữa có thể danh chính ngôn thuận trở thành chủ mẫu nhị phòng, mẹ kế của Tô Thiển Ly.
Tô lão phu nhân vẫn sẽ cho bà ta chút mặt mũi này.
Nhưng xe ngựa mới vừa đến Chu Tước phố đã trình diễn một màn như vừa rồi.
Vì trì hoãn một khoảng thời gian nên lúc bọn họ tới chùa Bạch Vân đã là giữa trưa.
Tuy lúc này vẫn đang là đầu xuân, nhưng hạ nhân đi một ngày đường, lại leo núi mất nửa ngày, trên trán mọi người đã chảy mồ hôi như suối, miệng khô lưỡi khô.
Tô Thiển Ly rất quan tâm hạ nhân, phân phó bọn họ đi uống một ngụm trà trước, còn mình đi cùng chủ trì Vân Trí vào trong đại điện.
Cầu phúc cho Tô Thiển Ngọc xong, lại dùng cơm chay xong, Tô Thiển Nguyệt được nuông chiều từ bé đã sớm mệt đến mức không chịu nổi, vội đến phòng cho khách để nghỉ ngơi.
Trước khi đi, nàng ta vẫn không quên lời dặn dò của Thái Lệ Nương, để lại một nha hoàn bên mình đi theo Tô Thiển Ly, với mỹ danh là hầu hạ Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly cũng không quan tâm đến trò vặt này của nàng ta, chỉ mỉm cười nhìn theo Tô Thiển Nguyệt bước ra khỏi phòng.
Lúc này nàng mới buông chén trà trong tay xuống, đỡ tay Hầu Kỳ đi ra khỏi phòng dạo xung quanh.
Chùa Bạch Vân nằm trên đỉnh núi Thanh Vân Sơn, bên trong khuôn viên có mấy cây hòe cổ trăm năm tuổi, thân cây rất lớn mấy người ôm mới xuể.
Gần vào đầu xuân, cây xanh tỏa bóng râm, tán cây hoa hòe xanh mướt, hương bay mười dặm, trở thành nơi đẹp nhất trong chùa Bạch Vân.
Nữ quyến quan gia đến đây cầu phúc đều sẽ nán lại nghỉ ngơi thăm quan mấy ngày.
Cũng vì lẽ đó, hương khói trong chùa Bạch Vân mới cường thịnh như vậy, ngôi chùa này đã trở thành địa danh có một không hai.
Kiếp trước, nàng cũng từng hầu hạ Vương quý phi đến đây cầu phúc mới phát hiện ra ni cô kia.
Lý Kha Linh đã ba lần đưa nàng đến đây mời vị nhiều mưu trí kia giúp đỡ hắn mưu cầu ước mơ giang sơn.
Nếu ông trời cho nàng một cơ hội làm lại lần nữa, những gì đời trước hắn có được, một đời này hắn mơ cũng không thể nắm lấy…
Hiện giờ đang là đầu mùa xuân, trên tán cây hoa hòe cổ đâm chồi rất nhiều lộc non xanh mướt, ánh mặt trời xuyên qua tán cây quanh co rơi đầy xuống mặt đất, rất có ý vị.
Tô Thiển Ly dẫm lên bóng cây, thưởng thức cây hoa hòe cổ, lúc này mới rẽ vào một tiểu viện bên tay phải.
Trong viện có một ni cô đang cúi người bổ củi, áo đạo màu xanh vắt trên người, trán thấm ra rất nhiều mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa viện, tay nàng ấy hơi lệch sang một bên, rìu trong tay rơi trên mu bàn tay khác đang giữ đầu gỗ.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, chiếc rìu “Leng keng” một tiếng nện xuống mặt đất.
Hầu Kỳ “ai da” một tiếng, nhanh chân bước tới, nàng ấy nhìn thấy máu đỏ chảy ròng ròng từ khe hở kẽ ngón tay của ni cô kia.
Hầu Kỳ cuống lên, theo bản năng quay lại tìm chủ tử nhà mình: “Tiểu thư…”
Tô Thiển Ly bước nhanh đến, rút khăn tay trong tay áo ra đè lên miệng vết thương ở tay ni cô kia, rồi phân phó Hầu Kỳ đi lấy hòm thuốc trị thương tùy thân của mình.
Vị ni cô kia ngẩng đầu nhìn quý nữ trước mặt, trong mắt thoáng hiện ra một chút vẻ sợ hãi.
Tô Thiển Ly cười nói trước nàng ấy một bước: “Đều do ta rảnh rỗi không có việc gì nên tùy ý đi dạo, không ngờ làm cho cô cô hoảng sợ, mong là vết thương không để lại sẹo gì mới tốt!”
“Đa tạ tiểu thư, dân nữ… Tiểu… Tiểu ni Huệ An chỉ bị thương nhẹ, không đáng ngại…”
“Tứ tiểu thư, ngài không có việc gì chứ?”
Chủ trì Vân Trí vội vàng chạy tới đây, người còn chưa vào đến sân đã lên tiếng hỏi thăm.
Những nữ tử nhà quan gia đều có quan hệ rất lớn với việc hương khói trong chùa, nàng ta không dám chậm trễ một giây nào.
Tô Thiển Ly xoay người, cười nói với chủ trì Vân Trí:
“Đa tạ chủ trì, ta không có việc gì, chỉ là làm hại Huệ An cô cô bị thương, trong lòng thật sự áy náy!”
Tô Thiển Ly xoay người phân phó Hầu Kỳ: “Lát nữa, ngươi nhớ quyên góp nhiều thêm tiền dầu mè trong chùa để cảm tạ sự chiêu đãi của chủ trì!”
Chủ trì Vân Trí nghe thế thì vô cùng vui mừng.
Tô phủ luôn hào phóng, mỗi lần quyên góp tiền dầu mè đều rất nhiều.
Hầu Kỳ khom người vâng dạ, lúc này Tô Thiển Ly mới nhìn vị ni cô đang bị thương rồi lại đảo mắt nhìn chủ trì Vân Trí.
“Các cô cô thường ngày đã rất bận rộn tụng kinh, trong chùa vẫn nên mời một bà tử chuyên làm những việc này. Chủ trì bận rộn, việc mời bà tử này để ta làm đi!”
Chủ trì Vân Trí vừa nghe xong thì vui mừng khôn xiết, liên tục nói lời cảm ơn.
Tô Thiển Ly cười từ chối rồi nói: “Chủ trì đừng làm ta xấu hổ, là ta làm hại Huệ An cô cô bị thương, lúc này ta chỉ mới nghĩ đến chủ ý này thôi, nói lời cảm ơn thật sự làm ta cảm thấy hổ thẹn trong lòng!”
Có thể làm chủ trì của một ngôi chùa nổi danh, mỗi ngày tiếp đãi rất nhiều gia quyến quan gia, sao có thể là người hồ đồ được.
Ánh mắt bà ta chuyển sang nhìn vị ni cô gầy yếu bên cạnh, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Có vẻ Huệ An này rất may mắn, mới tới chùa không lâu đã được tiểu thư nhà quan gia coi trọng. Xem ra, về sau bà ta không thể để nàng làm việc nặng nữa rồi.