Đợi Thái Lệ Nương và Tô Thiển Nguyệt rời khỏi Tùng Hạc Đường, Tô lão phu nhân mới thở dài một hơi, đưa một phong thư cho Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly nhận lấy, đọc lướt qua một lần, sau đó để lại nguyên trạng, không nói một tiếng nào, đưa cho Tống ma ma ở sau lưng Tô lão phu nhân.
Là thư của Thái Hoài Nhân – huynh trưởng bên nhà mẹ đẻ Thái Lệ Nương gửi tới.
Thái Hoài Nhân thỉnh cầu Tô phủ nể tình hắn là thế tử của Vĩnh Xương hầu phủ, là cận thần của thiên tử, đề nghị nâng Thái Lệ Nương làm chính thê nhị phòng Tô phủ.
Tô Thiển Ly ngơ ngẩn nhìn hơi nước mờ mịt trong chén trà Long Tỉnh đang cầm trên tay, sắc mặt trở nên hoảng hốt.
Đời trước, mùa xuân năm ấy khi nàng chín tuổi, mẫu thân đột nhiên nhiễm cảm phong hàn, một trận bệnh nặng không dậy nổi, chưa đến mùa thu thì người đã ra đi.
Trước khi chết, cả người bà phù thũng, hai chân thối rữa, máu mủ loãng chảy ra, ngay cả sức lực để kêu một tiếng cũng không có.
Khi nhập niệm, chín lớp áo liệm được mặc lên người bà đều bị máu mủ thấm ướt sũng, Tô Thiển Ly vẫn ôm chặt lấy mẫu thân không chịu buông tay.
Lúc bị người ta kéo ra, quần áo Tô Thiển Ly đã ướt đẫm, hai bàn tay dính đầy máu mủ…
Tô Thiển Ly chỉ cảm thấy bàn tay đột nhiên ấm áp, nàng dần dần hoàn hồn, nhìn thấy Tô lão phu nhân nắm tay nàng, vẻ mặt lo lắng.
“A Ly, ngươi yên tâm, tổ mẫu sẽ không để Thái gia được như ý, không riêng gì vì Tô phủ, mà còn vì ngươi!”
Trong lòng Tô Thiển Ly nổi sóng, chẳng lẽ tổ mẫu biết năm đó Thái Lệ Nương hạ độc hại chết mẫu thân nàng sao?
Không có khả năng.
Kiếp trước, nàng khổ sở điều tra nhiều năm vẫn không có kết quả, sau khi bị đầy vào lãnh cung, một lần duy nhất Lý Kha Linh vào lãnh cung, hắn ta nói cho nàng biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân nàng, khiến nàng đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Lý Kha Linh vì muốn nắm các thế gia trong tay đã bỏ ra rất nhiều sức lực gây sóng gió rồi cắm vào trong mỗi phủ đệ thế gia một cái cọc.
Trong đó bao gồm nguyên nhân cái chết của mẫu thân nàng.
Tô lão phu nhân vuốt ve tóc Tô Thiển Ly, đáy mắt chứa đầy lo lắng xen lẫn tức giận.
“Dù sao Thái Lệ Nương cũng chỉ là con thiếp, nếu để nàng ta hy vọng xa vời trở thành chính thê nhị phòng Thượng thư phủ của nàng ta thành hiện thực, chẳng phải Tô phủ chúng ta trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao! Bàn tay của Thái thế tử dám vươn đến tận Thượng thư phủ, thật đáng giận!”
Nhưng kiếp trước, Thái Lệ Nương đã được như ý nguyện!
Bà ta liên hợp với phụ thân Tô Tiến Nghĩa để lừa tổ phụ, tổ mẫu, hợp tác với Thái Hoài Nhân. Ngay trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu, bọn họ đã qua mặt, đánh cho hai vị lão nhân trở tay không kịp.
Thái Lệ Nương cứ như vậy được phù chính, danh chính ngôn thuận nâng lên thành chính thê nhị phòng…
Tô Thiển Ly nâng chén trà dâng cho Tô lão phu nhân, đáy mắt ngập tràn hận ý dày đặc không thể hòa tan được.
Nếu nàng đã được trùng sinh, một đời này, toàn bộ tính toán của Thái Lệ Nương sẽ tan thành mây khói.
Nàng nắm lấy tay Tô lão phu nhân, cười bi thương: “Tổ mẫu, đó là chuyện của cha, ta làm nữ nhi, không thể ngỗ nghịch bất hiếu!”
Tô lão phu nhân vỗ mu bàn tay Tô Thiển Ly: “Có tổ mẫu ở đây, cho dù nàng ta có mơ ước vị trí chính thê, ta đều có cách!”
Tô Thiển Ly ngoan ngoãn gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Tô Thiển Ly hầu hạ Tô lão phu nhân dùng xong bữa tối mới trở về Ngọc Ly Các.
Vừa đến cửa tiểu viện, đại nha hoàn Phủ Cầm bước ra đón.
Trên mặt nàng ta đầy ý cười, đang muốn tiến lên đỡ Tô Thiển Ly nhưng lại đối diện với ánh mắt xa cách của nàng. Nàng ta lập tức buồn bã, theo bản năng ngừng bước chân cách nàng vài bước.
“Phủ Cầm có tâm rồi, ngươi đi mời Vương ma ma tới đây một chuyến!”
Nói xong, Tô Thiển Ly lướt qua Phủ Cầm đi vào trong phòng.
Kiếp trước, khi nàng bị Lý Kha Linh đày vào lãnh cung, vừa quay đầu, Phủ Cầm đã quy phục Tô Thiển Ngọc.
Đối phó với loại nô tài phản chủ này nên dùng dao sắc chặt đay rối, không nên để lại hậu hoạn.
Nhưng lúc ấy, khi nàng bị Lý Kha Linh báo tin tức làm cho ngơ ngác, nàng cũng không tra rõ Phủ Cầm, cũng không biết nàng ta đã ngầm theo phe Tô Thiển Ngọc từ lúc nào.
Nếu đời này trùng sinh, vậy nàng cứ đặt nàng ta dưới mí mắt, so với những người không rõ ràng càng tốt hơn nhiều.
Sau khi nàng gặp Vương ma ma và hỏi hành tung của Phủ Cầm, Tô Thiển Ly đã mệt mỏi cực độ, vội vàng rửa mặt chải đầu rồi tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm ngày tiếp theo, nàng đến Tùng Hạc Đường.
Tô Thiển Ly hiểu rõ tính tình Tô lão phu nhân luôn làm việc sạch sẽ và lưu loát, không để lại chút ướt át bẩn thỉu nào.
Tối hôm qua bà ấy đã quyết định thì ngày hôm sau tất nhiên sẽ có kết quả.
Vừa bước vào Tùng Hạc Đường, Tô Thiển Ly thấy Tô lão phu nhân đã ăn mặc chỉnh tề từ lâu, đỡ tay Tống ma ma ra phòng ngoài.
Thấy Tô Thiển Ly, Tô lão phu nhân hòa ái vẫy tay với nàng.
“Hôm qua ngươi mệt mỏi cả ngày rồi, sao hôm nay không ngủ thêm một lát nữa?”
Tô Thiển Ly dừng trước mặt Tô lão phu nhân vài bước, ngây thơ nói:
“A Ly tỉnh lại nghe Hầu Kỳ nói hoa hải đường đua nhau nở hoa trong viện nên không ngủ được nữa, nếu tổ mẫu không có thời gian xem hoa, vậy để A Ly đưa hoa đến thăm tổ mẫu được không!”
Nói xong, Tô Thiển Ly giả vờ làm ảo thuật, từ sau lưng lấy ra một bó hoa hải đường lớn.
Lúc đầu Tô lão phu nhân kinh ngạc, sau đó trong mắt đầy ý cười: “Ôi chao, cô nương này, dọa lão thái thái giật nảy mình!”
“Nhìn xem, thật sự là người đẹp hơn hoa!”
Một tiếng cười truyền vào.
Tô Thiển Ly ngẩng đầu thấy đại phu nhân Hạ Mi Uyển, tam phu nhân Ngô Nhân Quế, bình thê nhị phòng Thái Lệ Nương và một đám người đi vào.
Người nói chuyện chính là đại phu nhân Hạ thị.
Lễ bộ thượng thư Tô Chiêm và Tô lão phu nhân sinh được ba trai một gái.
Năm đó, đại phòng Tô Tiến Nhân cầu hôn đích nữ Hạ Mi Uyển của Hộ bộ thượng thư Hạ Thanh Sơn làm thê tử.
Hạ thị gả vào Tô phủ không bao lâu liền sinh được một đôi trai gái.
Nữ nhi là đại tiểu thư Tô phủ Tô Thiển Ngọc tài mạo song toàn, vang danh khắp kinh thành, rất được Tô lão thái gia coi trọng.
Hạ thị có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, hơn nữa con cái rất biết tranh giành nên bà ta thuận lợi tiếp nhận quyền quản gia Tô phủ.
Ngày thường bà ta xử sự cẩn thận, khéo léo không lọt một giọt nước, bà ta rất có uy tín ở trong phủ.
Vừa liếc mắt đã thấy Hạ thị đi nhanh vài bước về phía trước thỉnh an Tô lão phu nhân.
Sau đó bà ta xoay người tinh tế đánh giá đích nữ nhị phòng Tô Thiển Ly đứng ở một bên.
Chỉ thấy trên tóc nàng cài một cây trâm hải đường màu hồng phấn như giọt sương được ánh ban mai phản chiếu làm tôn lên vẻ thanh lệ không dính bụi trần, lúc lạnh nhạt như một đóa hoa sen, khi lại hoạt bát như chim hoàng oanh, chỉ cảm thấy người đẹp hơn hoa.
Ngày thường xinh đẹp sáu phần, lúc này đã biến thành mười phần diễm lệ.
Mấy ngày trước, Ly tỷ nhi này tự mình xin lệnh đi cầu phúc cho Ngọc tỷ nhi. Trở về còn mượn danh nghĩa mời y bà, lừa được một khoản bạc từ trong tay di nương nhị phòng. Nàng còn cáo trạng Tam tiểu thư Nguyệt tỷ nhi ở trước mặt Tô lão phu nhân.
Còn Tô Thiển Nguyệt đụng phải Tần vương!
Tô Thiển Nguyệt này thật sự ngu không thể tả!
Hại mấy ngày nay mọi người phải nhíu mày lo sầu, ngày nào cũng phải về muộn vì lo lắng chuyện này!
Hạ thị không tiếng động nhìn lướt qua Tô Thiển Nguyệt.
Chỉ thấy nàng ta nắm chặt khăn tay, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Thiển Ly đứng ở trước mặt.
Mắt không ra dáng mắt, mũi không ra dáng mũi!
Ngược lại Tô Thiển Ly lại lạnh nhạt không gợn sóng, khuôn mặt điềm tĩnh.
Chỉ so sánh đơn giản cũng đã phân được cao thấp.
Trước kia bà ta đã xem thường vị tiểu thư không có mẫu thân của nhị phòng rồi.
Đại phu nhân Hạ thị hơi suy tư một chút, lập tức nở nụ cười, tủm tỉm nói:
“Hôm nay Tứ tỷ nhi càng thêm trổ mã, nương, người nhìn xem, Tứ tỷ nhi, còn có Tam tỷ nhi, Ngũ tỷ nhi, giống như những đóa hoa xinh đẹp đứng trước mặt người.”
Nghe nữ nhi của mình được khen, Tam phu nhân Ngô thị đắc ý không nói nên lời.
Tam phòng phu nhân Ngô Nhân Quế cũng là đích nữ quan gia, nhưng thân phận không tôn quý bằng đại phu nhân Hạ thị.
Bà ta sinh được một trai một gái, Ngũ tiểu thư Tô Thiển Cửu chính là do bà ta hạ sinh.
Ngô thị vẫn luôn là người thẳng tính, suy tính trong lòng không quanh co, lại được Tam gia Tô Tiến Lễ yêu thương, cuộc sống ở trong phủ coi như tự tại.
Chỉ thấy bà ta cười sảng khoái, cất cao giọng nói:
“Cửu tỷ nhi chỉ được xem là ngoan ngoan, nhưng mấy người bọn họ cộng lại cũng không bằng Đại tỷ nhi, phu nhân bên ngoài có ai không khen Ngọc tỷ nhi chứ, đây chính là phúc khí của nương và đại tẩu.”
Bầu không khí trong Tùng Hạc Đường nhất thời trở nên thân thiết.
Tô lão phu nhân chờ mọi người thỉnh an xong, ngồi xuống, lúc này mới mở miệng:
“Qua mấy ngày là tiệc mừng thọ, các ngươi chỉ cần làm tiệc nhỏ, tự mình đóng cửa lại vui vẻ náo nhiệt trong phủ là được rồi.”
“Sao có thể như thế được, mấy ngày trước Ngọc tỷ nhi có gửi thư về nói Hoàng hậu nương nương còn hỏi thăm, đến lúc đó không thiếu người đến chúc mừng.” Đại phu nhân Hạ thị cười nói.
Tam phu nhân Ngô thị phụ họa: “Đúng vậy, đây chính là đại thọ của nương, sao có thể qua loa!”
Bình thê nhị phòng Thái Lệ Nương nở nụ cười khéo léo, lẳng lặng ngồi trên ghế lắng nghe mọi người nói chuyện, trên mặt không có một chút thiếu kiên nhẫn nào.
Tuy bây giờ bà ta là bình thê, đã có tư cách dậy sớm tới thỉnh an và xin chỉ thị từ đương gia chủ mẫu, nhưng vẫn không thể tính là ngang hàng với bọn họ.
Cho dù chỉ kém nửa cấp bậc cũng không được!
Trong mắt bọn họ, bà ta vẫn chỉ là phận làm thiếp!
Tô lão phu nhân nâng chén trà trong tay lên nhấp một ngụm, lúc này mới nói:
“Tiệc mừng thọ năm nay… Thái di nương…”
Mọi người nghe tới đây thì đồng loạt quay nhìn Thái Lệ Nương.
Tam phu nhân Ngô thị lập tức trừng to hai mắt, lão phu nhân định giao cho Thái di nương lo liệu tiệc mừng thọ sao?
Bà ta chỉ làm thiếp, sao có tư cách đó chứ!
Đại phu nhân Hạ thị chỉ cười nâng chén trà trong tay lên, đáy mắt đầy thâm ý.
Thái Lệ Nương nghe vậy thì vui vẻ, bà ta vội đứng dậy bước nhanh về phía trước hai bước, dừng trước mặt Tô lão phu nhân ba bước, cúi đầu yên lặng chờ bà mẫu (mẹ chồng) ra lệnh.


