Đoàn người Tô Thiển Ly và Ngũ Nương đi xem không bao lâu đã nghe thấy một tiếng gào thét quanh quẩn vang vọng khắp núi rừng.
Khi đoàn người sắp tới thì thấy rất nhiều nha hoàn bà tử vây quanh một quý phụ nhân, bọn họ chen chúc nhau ở bên đường.
Đầu tóc phụ nhân kia rối bời, trong mắt đầy lửa giận, thở hồng hộc tát rớt chiếc khăn tay một nha hoàn đưa tới: “Cút sang một bên, đau chết ta, chùa Bạch Vân khinh người quá đáng, đợi ta trở về sẽ hủy cửa chùa…”
“Chẳng phải chúng ta đã tới rồi sao!”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy áo màu hồng phấn đứng ở bậc thang, phía sau có nha hoàn bà tử và y bà đi theo.
Lúc đầu Điền thị sửng sốt, sau đó hai mắt tràn ngập hận ý, lập tức nghiêng người qua.
Thật là oan gia ngõ hẹp, sao bà đi đến đâu cũng gặp người của Tô phủ chứ!
Văn Huyền ở bên cạnh lại không phát hiện ra vẻ khác thường của Điền thị, khi hắn thấy rõ nữ tử trước mặt là Tứ tiểu thư Tô phủ thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng đứng dậy khom người hành lễ với Tô Thiển Ly.
“Tại hạ là Văn Huyền của Trung Dũng Hầu phủ, ra mắt Tô tứ tiểu thư. Không ngờ có thể gặp tiểu thư ở chỗ này, chân của nương ta bị trẹo, mong tiểu thư cho tại hạ mượn y bà để chẩn trị giúp nương!”
Tô Thiển Ly nhìn Văn Huyền trước mặt, sau đó nhìn sang Điền thị, nàng kéo dài âm điệu:
“Cũng được thôi, nhưng chỉ sợ một số người không dám dùng y bà của Tô gia chúng ta!”
“Làm sao có chuyện đó. Hầu phủ vô cùng cảm kích, trở về nhất định chuẩn bị lễ vật cảm tạ đến cửa quý phủ!” Văn Huyền vội vàng lên tiếng, thay nương mình nói những lời tốt đẹp.
Tô Thiển Ly không nói gì, chỉ nhìn Điền thị: “Văn phu nhân, ý ngài thế nào? Y bà ở chùa Bạch Vân này do Tô phủ chúng ta mời, ngài có dùng không?”
Điền thị nghe những lời nói kỳ lạ của Tô Thiển Ly thì càng tức giận hơn, bà cố nén cơn đau trên chân, phân phó Văn Huyền: “Hồi phủ, Hầu phủ chúng ta không dám thiếu nhân tình của Tô phủ!”
Nói xong, bà vịn tay bà tử, lảo đảo từ trên mặt đất đứng lên. Bà vừa bước được một bước đã nặng nề ngã xuống đất, đau đến tận xương tủy.
Văn Huyền sốt ruột, khom người với Tô Thiển Ly, vội vàng nói:
“Tô tứ tiểu thư, lần trước bái phỏng Tô phủ là… Là tại hạ suy nghĩ không chu đáo, làm tổn thương đến hòa khí giữa hai phủ, làm tổn thương Tô Tam… Tất cả đều là lỗi của tại hạ, trở về tại hạ nhất định sẽ đến quý phủ xin lỗi Tô lão phu nhân. Kính xin Tô tứ tiểu thư nể mặt phụ thân, lão thái gia quý phủ và Nhị gia cũng làm quan trong triều mà ra tay cứu nương tại hạ, bà đang rất đau đớn!”
Tô Thiển Ly không nói gì, liếc mắt một cái, Ngũ Nương lập tức hiểu ý, đi cùng Tinh Nhi xách hòm thuốc đến đó.
Lần trước Ngũ hoàng tử Lý Vũ Hi phi ngựa qua trước mặt khiến Điền thị bị dọa sợ ngã trẹo chân, chân vẫn chưa khỏi hoàn toàn.
Bệnh tình của Văn lão phu nhân mấy ngày nay càng lúc càng nghiêm trọng, mấy ngày chưa uống một giọt nước, bây giờ bà đã hôn mê bất tỉnh.
Nhưng tiểu thư nhà họ Tôn mà bà mới cho Văn Huyền gặp mặt vẫn chưa quyết định.
Văn lão phu nhân cố gắng chống đỡ đến lúc nhìn thấy Văn Huyền quyết định hôn phối, mới có thể qua đời, nên hôn sự không thể trì hoãn.
Lúc này bà mới chạy tới chùa Bạch Vân định cầu xin Bồ Tát, mong ngài hiển linh.
Nghe ma ma bên người nói đi bộ lên núi càng thêm linh nghiệm, vì vậy bà mới xuống xe ngựa.
Nhưng bà đi chưa được mấy bước, chân giẫm phải rêu xanh, cả người từ bậc thang phía trên lăn xuống, chân lại bị trẹo.
Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, chỉ một lúc mà mắt cá chân đã sưng thành bánh bao, xanh tím.
Ngũ Nương đã chẩn trị xong, đứng dậy nói:
“Xương chân phu nhân bị nứt, cần lập tức mổ chỉnh xương, ta không chữa được, chỉ kê đơn thuốc giảm đau. Sau khi lễ chùa xong, mọi người nhanh chóng xuống núi, không nên trì hoãn việc cứu trị. Nếu không cả đời sẽ bị tật ở chân!”
“Cái gì?” Điền thị vừa nghe, lập tức mở to hai mắt, nguyền rủa:
“Bổn phu nhân chỉ bị té ngã, một y bà nho nhỏ như ngươi lại dám nói nhảm, đúng là đồ lang băm. Nói, rốt cuộc ai sai khiến ngươi?”
Ngũ Nương nhìn Điền thị giận dữ mà không thể kìm lòng, nàng lắc đầu nhìn Văn Huyền đứng ở một bên.
“Ta đã tận lực, có cần dược thảo giảm đau hay không, Văn công tử tự mình quyết định!”
“Cần, làm phiền ngài rồi!”
Văn Huyền áy náy khom người hành lễ với Ngũ Nương.
“Vậy ngài vào trong chùa đi!”
Ngũ Nương nói xong, cùng Tinh Nhi lên núi trước một bước để chuẩn bị.
Tô Thiển Ly không thèm liếc mắt nhìn Điền thị, xoay người đi lên núi.
Văn Huyền dàn xếp cho Điền thị xong, dẫn theo hai gã sai vặt vội vàng chạy về phía chùa Bạch Vân.
Lúc đi qua một mỏm núi, hắn thấy Tô Thiển Ly nhàn nhã đi bộ phía trước.
“Tô tứ tiểu thư, tại hạ xin đi trước một bước!”
Văn Huyền chào hỏi xong, đang muốn xoay người, phía sau lại vang lên một giọng nói thanh thúy như tiếng chim.
“Chậc chậc, thật sự là mẫu tử tình thâm, Văn phu nhân đã đánh được một ván rất hay!”
Văn Huyền dừng bước, xoay người, trên mặt có chút giận dữ: “Tô tứ tiểu thư nói như vậy là có ý gì?”
“Văn công tử, ngươi không giống Văn phu nhân, cũng không giống Văn Hầu gia. Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Có gì lạ à?
Tại sao hắn không cảm thấy kỳ lạ chứ!
Nhưng mỗi lần hỏi, nương đều nói qua loa lấy lệ.
Ngay cả người lớn tuổi trong phủ cũng kín tiếng như bưng, mọi người đều nói hắn do phu nhân sinh ra.
Bởi vì thai nhi không ổn định, phu nhân uống nhiều thuốc khiến thân thể phát tướng, nên hai mẫu tử mới có vẻ ngoài không giống nhau.
Đến khi hắn lớn hơn một chút, nghĩ thông suốt rồi không còn hỏi nữa.
Điền thị đối xử với hắn như con đẻ, trên dưới Hầu phủ đều thân thiết lễ phép với hắn, còn cho hắn thân phận thế tử, cả đời này hắn còn mong ước gì nữa?
“Vậy thì sao, tại hạ chỉ biết một mình nương đã vất vả nuôi dưỡng mình trưởng thành!”
“Ồ?”
Tô Thiển Ly nhìn Văn Huyền, chợt mất hết hứng thú.
Hóa ra hắn đã sớm biết mình không phải do Điền thị sinh ra.
“Vậy nếu như, Văn phu nhân có thể sinh con, mà nương ngươi không bị hại chết, Văn phu nhân còn đối xử với ngươi như con đẻ không?”
Văn Huyền luôn tao nhã lịch sự trong nháy mắt bị một câu này chọc giận, tựa như con thú xù lông trừng mắt nhìn Tô Thiển Ly, hai mắt sắc bén như băng.
Hầu Kỳ đứng ở một bên hoảng hốt, bước một bước chắn trước mặt Tô Thiển Ly, hai chân run rẩy.
Tô Thiển Ly không hề động đậy chút nào, nàng nhìn Văn Huyền, cặp mắt bình tĩnh không gợn sóng.
“Ý trên mặt chữ đấy, lúc nào Văn công tử rảnh rỗi không ngại hỏi Văn Hầu gia về vị ngoại thất kia của hắn, liệu hắn có nhớ rõ hay không. Ta đoán có lẽ hắn cũng rất khiếp sợ, dù sao thì còn rất nhiều chuyện ngay cả Văn Hầu gia cũng không biết!”
Nói xong, Tô Thiển Ly cười nhạt, lướt qua Văn Huyền đi thẳng lên núi.
Văn Huyền mặc y phục trắng hoàn toàn bị mấy câu nói hời hợt của Tô Thiển Ly làm sững sờ tại chỗ, giống như một cành cây gầy gò lung lay sắp đổ trước gió.
Ngoại thất?
Không thể sinh con?
Bị hại chết?
Lời nói của Tô Thiển Ly như một sợi gai nhọn đâm vào mỗi dây thần kinh của hắn.
Hắn không dám đến gần những sự thật đó!
Lý trí của hắn nói cho hắn biết, chỉ cần chạm vào, cái gọi là hạnh phúc trong mấy năm nay sẽ lập tức hóa thành bong bóng.
Những chân tướng tàn khốc kia cũng sẽ đánh tan thần trí của hắn, để hắn phải đau khổ không chịu nổi trong những năm tháng còn lại!
Nhưng trong lòng có một giọng nói nhắc nhở hắn hết lần này đến lần khác, hãy đi vạch trần chân tướng kia, ngay bây giờ!
Mãi đến khi Tô Thiển Ly vào cổng chùa, Văn Huyền cũng không đuổi theo.
“Tiểu thư, Văn công tử kia trông không giống người xấu!”
Hầu Kỳ nghẹn một đường, lúc này nhịn không được phải lên tiếng.
“Ta biết!” Tô Thiển Ly ngẩng đầu nhìn cây hoa hòe cổ thụ trước mặt: “Nhưng mà Hầu Kỳ à, ngươi phải biết rằng, đánh rắn phải đánh dập đầu!”
Điền thị hơn mười năm trước nợ mạng người, mấy năm gần đây nợ mạng hạ nhân, bà ta nhất định phải trả giá!
Mà điểm yếu của bà chính là Văn Huyền!
Hạ lang trung chết, nếu Tô Thiển Ly là đồng lõa thì Điền thị chính là thủ phạm, bà nhất định phải trả nợ máu!
Vả lại, Tô Thiển Ly chỉ đang vạch trần tấm vải rách che giấu chân tướng hơn mười năm trước mà thôi!


