Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 23: Làm càn trước

Chương 23: Làm càn trước

4:15 chiều – 23/09/2025

Sáng sớm hôm sau, tin tức đầu tiên Tần vương Lý Tông Diệp nhận được lại là Tô Thiển Ly ngồi xe ngựa rời khỏi thành.
Từ sau thọ yến, Lý Tông Diệp đã an bài ám vệ bên ngoài Tô phủ, bất cứ lúc nào cũng phải giám thị nhất cử nhất động của Tô Thiển Ly.
Trong lúc Tần vương suy đoán ý đồ của nàng, đoàn người Tô Thiển Ly đã vượt qua Duy Hà.
Bởi vì dậy sớm, trên xe ngựa lại xóc nảy, Tô Thiển Ly ngồi trong xe ngựa dựa vào lòng Tô lão phu nhân mơ màng ngủ gật.
Lúc này, Tô Thiển Ly không còn dáng vẻ trưởng thành như bình thường, mà lộ ra vẻ trẻ con.
Đáy lòng Tô lão phu nhân mềm nhũn, vuốt ve mái tóc của nàng, ánh mắt chua xót không thôi.
Có lẽ đứa nhỏ này khổ tâm lắm!
Đợi đến khi mọi người tới Thanh Vân Sơn, Tô Thiển Ly mới mơ màng mở mắt ra.
Nàng ngước nhìn tổ mẫu trước mặt, nở nụ cười vô cùng ngây thơ, vươn tay xoa đầu: “Tổ mẫu, vậy mà A Ly ngủ cả ngày đường!”
“Không sao, ngươi vẫn là trẻ nhỏ, đang ở giai đoạn thích ngủ! Chủ trì tới rồi, chúng ta xuống thôi!”
Tô Thiển Ly đỡ Tô lão phu nhân xuống xe ngựa, chủ trì Vân Trí đã dẫn theo các nữ ni trong chùa chờ ở bên ngoài từ sớm.
Sau màn chào hỏi, hai bên khiêm tốn bước vào chùa.
Tô lão phu nhân cố ý đến đại điện lễ bái Bồ Tát, sau đó uống một chén trà với Vân Trí, lúc này mới bước ra khỏi cửa phòng, đi dạo quanh chùa cùng Tô Thiển Ly và mấy thị nữ.
Khi đi qua một cây hòe cổ thụ, Tô lão phu nhân nhịn không được dừng bước.
Chỉ thấy tán cây hòe to lớn lá xanh sum suê, che khuất hơn nửa sân.
Ánh nắng mùa xuân xuyên qua cành lá, rơi đầy trên mặt đất.
Mọi người bước dưới tán cây, cảm giác có chút không chân thật giống như đang bước trong một thế giới khác.
Tô lão phu nhân ngẩng đầu nhìn tán cây hòe cổ thụ, chỉ khẽ thở dài một tiếng, thật kỳ lạ!
“Lão phu nhân, mời ngài đi bên này!”
Vân Trí đúng lúc mở miệng, mời Tô lão phu nhân ra khỏi sân viện, mọi người xoay người bước vào một viện mới.
Chỉ thấy cửa viện đang khép hờ, bên trong và bên ngoài tường trồng đầy tre xanh rợp bóng mát.
Gió xuân thổi qua, mùi thơm của tre và mùi dược liệu quanh quẩn ở chóp mũi mọi người, khiến ai cũng cảm thấy vô cùng thư thái.
Tô lão phu nhân mỉm cười: “Nơi này đã xây xong rồi, không tệ không tệ!”
“Vâng, mời lão phu nhân vào bên trong!”
Tô Thiển Ly đi theo mọi người vào trong, nàng nhìn thấy hai bóng người mặc áo choàng y bà đang khom lưng lật phơi dược liệu.
Nghe tiếng động, một y bà búi tóc quay đầu lại.
Người này chính là Ngũ Nương mà một tháng rồi nàng không gặp, cũng là cháu dâu của Tống ma ma.
Ngũ Nương rất vui mừng khi thấy mọi người tới đây, nàng vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Ngũ Nương ra mắt lão phu nhân, Tứ tiểu thư, chủ trì!”
“Đứng lên đi!” Tô lão phu nhân nói xong thì liếc mắt cẩn thận quan sát sân viện này một lần.
Giữa viện xây hai căn phòng, bên trái và bên phải xây hai căn nhỏ hơn một chút, nhưng khá đẹp và yên tĩnh.
“Sao rồi? Ngươi ở đây có quen không? Có thiếu cái gì thì nói với Tô quản gia!”
“Cảm ơn lão phu nhân, Ngũ Nương đã tới đây hơn một tháng, tất cả mọi chuyện đều ổn, chủ trì sắp xếp rất chu đáo, dược liệu và thức ăn đều không thiếu, cô cô Huệ An cũng giúp Ngũ Nương rất nhiều!”
Ngũ Nương nói xong nhìn sang một nữ ni đang đứng bên cạnh: “Đây là cô cô Huệ An!”
Huệ An tiến lên vài bước, khom người hành lễ.
“Đứa nhỏ này chính là cô cô Huệ An trong miệng A Ly à? Ngẩng đầu lên để ta xem nào!” Tô lão phu nhân từ ái nói.
“Vâng ạ!” Huệ An lập tức ngẩng đầu lên.
Lúc này Huệ An vẫn còn hơi gầy yếu, nhưng da mặt đã trắng hơn rất nhiều, diện mạo vừa thanh cao vừa xinh đẹp, khóe mắt phải có một nốt ruồi lệ, nhìn nàng điềm đạm đáng yêu khiến người ta dễ có cảm tình.
Cũng may nàng không còn sợ người lạ như trước nữa, nàng lớn hơn Tô Thiển Ly một chút, mỗi khi giơ tay nhấc chân đã có vài phần đoan trang của nữ quyến nhà tiểu quan.
Điều này cũng khiến Tô lão phu nhân chú ý, bà từ ái hỏi:
“Ngươi đến từ đâu? Sao lại đến chùa Bạch Vân?”
“Khởi bẩm lão phu nhân, nhà tiểu ni ở Kinh Châu. Trong nhà gặp nạn, ta và ca ca di dân đến kinh thành, may mắn gặp được chủ trì cứu tiểu ni một mạng!”
Lúc này Vân Trí cũng mở miệng nói: “Thật không giấu diếm, năm trước lúc bần ni xuống núi, vừa lúc nhìn thấy Huệ An ngất xỉu bên đường nên đưa nàng về đây. Lúc ấy nàng gầy đến mức chỉ có da bọc xương, rất đáng thương!”
Tống ma ma ở phía sau nghe xong, nhịn không được than thở liên tục: “A Di Đà Phật, thật đáng thương!”
Tô lão phu nhân nhìn Huệ An, an ủi nói:
“Đừng sợ, có chủ trì, có Tô phủ ở đây, ngươi đã có gia đình, sau này an tâm đi theo Ngũ Nương là tốt rồi!”
Ngũ Nương nghe nói như thế thì vô cùng mừng rỡ, trước khi nàng tới chùa Bạch Vân, Tô Thiển Ly đã ngầm phân phó nàng trông chừng Huệ An.
Hơn một tháng nay, ngày ngày nàng ở bên cạnh nàng ấy, coi nàng ấy như con của mình. Đứa nhỏ này biết viết chữ, đầu óc nhanh nhạy, tay chân cần cù, nàng thật sự rất thích.
Không thể phủ nhận, nhờ có Tô phủ, cuộc sống của các nàng ngày một tốt hơn!
Ngũ Nương nhớ tới ý định lúc trước, nàng bước đến trước mặt mọi người, cúi thấp người hành lễ với Tô lão phu nhân: “Lão phu nhân, Huệ An biết viết chữ, siêng năng, Ngũ Nương muốn đưa Huệ An đến tiểu viện dạy nàng chút y thuật!”
Tô lão phu nhân cười nói: “Đây là chuyện tốt, nhưng ngươi công khai giành người của chủ trì thế này…”
“Lão phu nhân nói gì vậy, chỉ cần tốt cho Huệ An, mọi chuyện đều do nàng tự quyết định, bần ni không có ý kiến!”
Huệ An vừa nghe xong đã vui mừng không kìm lòng nổi. “Bùm” một tiếng, nàng quỳ gối trước mặt mọi người: “Huệ An đồng ý, Huệ An cảm ơn chủ trì, cảm ơn lão phu nhân, cảm ơn Tô tứ tiểu thư!”
Nói xong, Huệ An trịnh trọng dập đầu ba cái, sau đó mới được Ngũ Nương đỡ từ mặt đất đứng lên.
Tô lão phu nhân quan sát tiểu cô nương trước mặt, cảm động nói:
“Đứa nhỏ ngoan, nếu ngươi đã là người Tô phủ, sau này không cần gọi là Huệ An, ngươi có nhớ rõ tên ban đầu của mình không?”
“Khởi bẩm lão phu nhân, tiểu nữ họ Chu, tên Tinh Nhi!” Huệ An vội vàng trả lời.
“Được, Tinh Nhi, nếu đã gặp nhau thì đây chính là duyên phận, ngươi có nhớ rõ dáng vẻ của ca ca ngươi, hoặc các ngươi có tín vật gì không, sau khi trở về ta sẽ cho người lưu ý tìm kiếm!”
“Có, có ạ!” Chu Tinh Nhi vội vàng lên tiếng, nàng run rẩy rút sợi dây đỏ đeo trên cổ ra, trên dây buộc một nửa miếng ngọc bội hình con cá.
Nàng tháo dây xuống, hai tay dâng đến trước mặt Tô lão phu nhân: “Nương tiểu nữ cho tiểu nữ và ca ca mỗi người một nửa. Bốn năm trước, ta và ca ca bị lạc nhau ở Chương Châu, sau đó không gặp lại nữa…”
Tô Thiển Ly mượn miếng ngọc bội trên tay Tô lão phu nhân, nhìn một lần, sau đó mới trả ngọc bội cho Chu Tinh Nhi: “Ca ca ngươi tên gì?”
Chu Tinh Nhi vội vàng lau nước mắt, trả lời:
“Khởi bẩm Tứ tiểu thư, ca ca của tiểu nữ tên là Chu Tinh Trạm, mày rậm mắt to, trong nhà đều khen hắn trông rất thông minh. Nếu… Nếu ca ca của tiểu nữ vẫn còn, năm nay đã mười bảy tuổi!”
“Được, ta sẽ giúp ngươi lưu ý, sau này ngươi đi theo Ngũ Nương an tâm học y, có thêm một nghề sẽ nuôi sống được bản thân cũng tốt, không tệ chút nào!”
“Vâng, Tinh Nhi nhất định sẽ học tập thật chăm chỉ, cảm ơn Tứ tiểu thư!”
Lúc này, một tiểu nữ ni chạy vào, khom người chào Tô lão phu nhân, sau đó nàng vội xoay người nhìn Vân Trí, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
“Khởi bẩm chủ trì, có người đến chùa cầu cứu, nói là gia quyến Trung Dũng Hầu phủ bị trẹo chân ở sườn núi. Bọn họ nghe trong chùa chúng ta có y bà, cần người trong chùa phái y bà đến chữa trị, còn nói, phủ bọn họ ngày xưa… đã cho người… không ít bạc, nếu chùa chúng ta ngồi yên mặc kệ, sau này đừng nghĩ đến việc lấy một phần bạc từ Trung Dũng Hầu phủ…”
Vân Trí đã tức giận đến mức mặt mày xanh mét, khách hành hương quyên góp tiền nhang đèn cho chùa, chùa cũng hoàn thành tâm nguyện cho khách hành hương.
Nghe thấy lời uy hiếp của bọn họ, bầu không khí chợt thay đổi!
“Trung Dũng Hầu phủ sao, được lắm!”
Tô lão phu nhân vừa nghe, nhất thời cười lạnh ra tiếng. Bọn họ cũng không đi hỏi xem, rốt cuộc y bà này là nhà ai bỏ tiền ra mời.
Điền thị làm nhục mặt mũi Tô phủ trước, sau lại cưỡng ép y bà, hết chuyện này đến chuyện khác không hề nói lý lẽ chút nào.
Thật vô sỉ!
Nhưng nếu không cứu người thì lại vi phạm ý định ban đầu khi mời y bà.
Vào lúc Tô lão phu nhân hết đường xoay sở, Tô Thiển Ly tiến lên khoác tay Tô lão phu nhân, đưa bà và chủ trì ra khỏi tiểu viện.
“Tổ mẫu, ngài và chủ trì đi uống trà, chuyện nhỏ này cứ để A Ly xử lý được rồi!”