Vì chuyện của Điền thị nên lúc về đến phủ thì trời đã tối đen.
Tô Thiển Ly hầu hạ Tô lão phu nhân dùng xong bữa, sau đó mới về Ngọc Ly Các.
Tắm rửa xong, Tô Thiển Ly lại vào trong, lục lọi trang sức và son phấn đặt trong rương.
Hầu Kỳ từ gian ngoài đi vào, ngáp một cái: “Tiểu thư, đã muộn rồi, ngài vẫn chưa buồn ngủ sao?”
“Buồn ngủ, nhưng ta còn có chuyện quan trọng hơn!”
Tô Thiển Ly cúi đầu, động tác trong tay vẫn không dừng lại.
Hầu Kỳ khó hiểu, cầm nến đặt lên trên cao: “Tiểu thư muốn tìm cái gì để nô tỳ tìm cho!”
“Không cần!” Tô Thiển Ly lấy một hộp son phấn từ trong đáy rương, mở ra ngửi, gật đầu, lại chọn ra mấy hộp, sau đó đưa cho Hầu Kỳ.
“Đi, phân cho hạ nhân của Ngọc Ly Các, sáng mai mỗi người đều bôi lên diễn một vở kịch cho ta!”
“Hả? À, được, tiểu thư!”
Hầu Kỳ nhận lấy, trong lòng vô cùng thắc mắc bước ra khỏi phòng.
Tô Thiển Ly nhìn bóng dáng Hầu Kỳ đi xa, ánh mắt trở nên lạnh lùng, rất lâu vẫn khó xua tan cơn lạnh này.
Có lẽ lúc này người nọ đã vào kinh, lần này Thái Hoài Nhân phải bận rộn rồi.
Đương nhiên ông ta sẽ không có thời gian để ý muội muội Thái thị của mình!
Sáng sớm hôm sau, cửa viện Thủy Nguyệt các vừa mở ra không bao lâu, tiểu nha hoàn đi ra ngoài lấy nước quay người chạy về.
Tiểu nha hoàn kia khom người hành lễ với Tô Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, hạ nhân đều đang truyền tin, Tứ tiểu thư ra tay hào phóng thưởng son phấn cho hạ nhân, đều là hàng thượng phẩm của Hàm Hương các!”
Vừa nghe tin liên quan đến Tô Thiển Ly, lại còn lấy son phấn của Hàm Hương Các cho hạ nhân, Tô Thiển Nguyệt cực kỳ tức giận, hất toàn bộ đồ trang điểm trên bàn xuống đất.
Trên dưới trong phủ đều biết, Tam tiểu thư Tô Thiển Nguyệt thích son phấn của Hàm Hương các, chưa bao giờ dùng nhà khác.
Hành động này của Tô Thiển Ly chính là đang công khai làm nhục nàng!
Sau thọ yến, cha bị tổ phụ phái đến thôn trang.
Di nương cũng bị cấm túc, cả ngày bị giam giữ ở Kết Hương Uyển.
Ngay cả nàng cũng bị di nương ra lệnh không có việc gì không thể ra khỏi viện, cho dù bị Trung Dũng Hầu phủ lừa đảo khiến xấu mặt, cũng không được khóc hay gây ầm ĩ trước mặt người khác.
Chỉ có thể thu liễm bản thân mới vớt vát lại một chút tổn thất, cuối cùng từng bước đoạt lại thứ mình muốn!
Từ hôm đó đến nay, nàng ngày ngày ở yên trong Thủy Nguyệt các.
Dù như vậy nhưng Tô Thiển Ly vẫn không kiêng nể gì, trực tiếp ức hiếp đến tận đầu nàng.
Như thế này mà còn nhịn được thì có gì không nhịn được nữa!
Áp lực nhiều ngày nay bộc phát, nàng lập tức đứng dậy, xoay tay gạt toàn bộ bình lọ trong phòng xuống đất, đập nát hết cái này đến cái khác.
Đợi đến khi Thái Lệ Nương và Thái ma ma chạy tới, toàn bộ Thủy Nguyệt các bừa bãi vô cùng, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
“Di nương cẩn thận!”
Thái ma ma đẩy Thái Lệ Nương ra, một cái chén sứ bay qua bên tai Thái Lệ Nương, đụng vào bồn hoa ngoài phòng, trong nháy mắt vỡ tan thành ngàn mảnh vụn.
“Tô Thiển Nguyệt, dừng tay!” Thái Lệ Nương lạnh lùng quát.
Tô Thiển Nguyệt bị một tiếng quát này làm ngây người tại chỗ, lại nghĩ tới tất cả uất ức của mình, nàng nằm liệt trên mặt đất gào khóc.
“Cha không thích ta, tổ phụ và tổ mẫu không thích ta. Hôm nay, ngay cả… Ngay cả di nương cũng quát ta. Rốt cuộc ta đã làm gì để các ngươi chán ghét ta như thế? Trung Dũng Hầu phủ bỏ ta thì sao? Cha ta bị phạt, đó có phải là lỗi của ta không? Ngay cả va chạm xa giá của Tần vương… Cũng không phải lỗi của ta. Nhưng tại sao? Tại sao tất cả những sai lầm đều đổ lên đầu ta, tại sao chứ? Dựa vào cái gì? Có ai hỏi ta liệu có chịu đựng được không? Có ai biết sự ấm ức của ta không? Không có, một người cũng không có, ngay cả di nương của ta, sinh ra và nuôi dưỡng ta cũng không quan tâm đến ta…”
Thái Lệ Nương giật mình, từng lời khóc lóc kể lể của Tô Thiển Nguyệt như đâm vào tim bà.
Ôi, nàng vẫn còn là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, làm sao có thể lấy tiêu chuẩn của người lớn để áp đặt lên người nàng!
Thái Lệ Nương đau lòng tiến lên ôm Tô Thiển Nguyệt.
“Xin lỗi Nguyệt Nhi, đều là lỗi của nương, nương không để ý đến cảm nhận của Nguyệt Nhi, làm cho Nguyệt Nhi chịu uất ức. Ngươi muốn khóc cứ khóc đi, nương ở chỗ này, nương sẽ luôn ở cạnh ngươi!”
Tô Thiển Nguyệt phát tiết một trận, rốt cục tâm trạng đã ổn định hơn, nàng tựa vào lòng ngực Thái Lệ Nương, im lặng nức nở.
“Nguyệt Nhi mệt mỏi rồi à, nương đưa ngươi đi nghỉ ngơi!”
Tô Thiển Nguyệt không hề động đậy.
“Nếu không mệt, vậy bây giờ nương đi làm bánh hạt dẻ mà ngươi thích ăn nhất!”
Tô Thiển Nguyệt vẫn không nhúc nhích.
“Mấy ngày trước Nguyệt Nhi còn muốn gấm Tứ Xuyên để may xiêm y, vừa lúc chỗ của nương mới có mấy xấp vải…”
“Ta muốn xuất phủ!” Tô Thiển Nguyệt đột nhiên cắt ngang lời nói của Thái Lệ Nương.
“Không được, ngươi biết đấy, bây giờ chúng ta đang rất khó khăn, nhất định phải an phận thủ thường, không thể chọc tổ mẫu không vui nữa!”
Tô Thiển Nguyệt nhìn Thái Lệ Nương, giả vờ muốn thoát khỏi vòng tay của bà.
“Nguyệt Nhi, ngươi nghe nương nói…”
“Có gì để nói, căn bản trong lòng nương không có ta!”
“Nguyệt Nhi!” Thái Lệ Nương quát một tiếng. Bà hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, sau đó chợt nở nụ cười.
“Có thể xuất phủ, nhưng nhất định phải để Thái ma ma đi theo!”
Tô Thiển Nguyệt hơi dừng bước chân, khẽ “Vâng” một tiếng rồi đi vào trong phòng.
Từ đầu đến cuối nàng đều không liếc mắt nhìn nương mình lấy một cái.
Thái Lệ Nương ngã ngồi trên mặt đất, mệt mỏi nhìn bóng lưng Tô Thiển Nguyệt.
Một canh giờ sau, Tô tam tiểu thư dẫn theo Thái ma ma ra khỏi cửa viện.
Tô Thiển Ly đứng ở núi giả trong đình nhìn thấy rõ ràng, nàng xoay người phân phó Hầu Kỳ: “Đi nói cho Vương chưởng quỹ, theo kế hoạch cũ!”
“Vâng!” Hầu Kỳ bước xuống núi giả, đi nhanh về phía cửa sau.
Tô Thiển Ly nhìn hai bóng người đi xa, nụ cười trên mặt dần biến mất, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén.
Thái Hoài Nhân, Thái Lệ Nương, Thái ma ma, Tô Thiển Nguyệt, các ngươi đừng trách ta!
Kiếp trước, các ngươi cũng chưa từng nương tay với ta và nương ta!
Lúc này, chẳng qua ta đang đòi lại một chút lợi tức từ chỗ các ngươi mà thôi!
Thái ma ma và Tô Thiển Nguyệt ra khỏi cửa phủ, hai người ngồi trên xe ngựa đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đi thẳng tới Hàm Hương các.
Trước khi đi, Thái di nương nghìn dặn dò vạn dặn dò bà chỉ dẫn Tam tiểu thư đi mua son phấn xong lập tức hồi phủ, tuyệt đối không thể ở bên ngoài quá lâu.
Thái ma ma làm sao không rõ tình thế hiện nay, bà trịnh trọng đáp ứng, dọc theo đường đi sau khi xuất phủ, lúc nào cả người cũng trong trạng thái căng thẳng.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Hàm Hương các, Thái ma ma và Tô Thiển Nguyệt xuống xe.
“Tiểu thư, đến rồi, lão nô đi vào cùng ngài!”
Vừa nói xong, một tiếng hô lớn từ phía xa truyền đến: “Tránh ra… Mau… Mau… Tránh ra.”
Chỉ thấy một chiếc xe lừa nhanh chóng vọt tới, phía sau là một lão giả đã mệt đến thở hồng hộc!
Chờ chủ tớ các nàng phản ứng lại, xe lừa đã vọt tới trước mặt các nàng vài bước, Thái ma ma run rẩy đẩy Tô Thiển Nguyệt ra.
Tô Thiển Nguyệt bị Thái ma ma đẩy xuống đất, trên khuỷu tay truyền đến cơn đau thấu tim.
Nha hoàn Thu Cúc không để ý đến mùi hôi thối bay đến, vội vàng nhào tới đỡ Tô Thiển Nguyệt dậy.
Xoay người, mới phát hiện xe lừa ngã xuống đất, nước phân trên xe hắt vào người Thái ma ma.
Cả người Thái ma ma thối không thể ngửi nổi!
Ngày thường, Thái ma ma được Thái di nương coi trọng, phong quang vô hạn, chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy. Vừa từ mặt đất đứng lên, bà chỉ vào mũi lão giả kia chửi ầm ĩ.
“Lão già này, lão không biết đánh xe lừa hay sao, đúng là đồ ngu ngốc, hất hết lên người lão nương, lão nương trù cho cả nhà ngươi không được chết tử tế, đời đời kiếp kiếp đều làm nghề múc phân!”
Lão giả đang áy náy bị Thái ma ma mắng như vậy, tức giận đến mặt mày tái mét.
“Ăn nói cho cẩn thận, ngươi cũng là người có con có cái, tích lại chút đức đi!”
“Lão nương cứ mắng đấy, sao nào? Ngu ngốc, súc sinh, có nương sinh không có nương dạy!”
Nói xong, bà còn hung hăng phỉ nhổ một trận, vẻ mặt vô cùng ác độc.
Dân chúng xung quanh thật sự nhìn không nổi, ồn ào chỉ trích Thái ma ma làm quá.
“Ngươi cầm lấy năm lượng bạc này mua quần áo khác đổi không phải được rồi sao, về phần nhục mạ người khác như vậy, nhìn ngươi mặc quần áo đoan chính nhưng mở miệng lại bẩn thỉu, thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!”


