Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 18: Nguy hiểm trùng trùng

Chương 18: Nguy hiểm trùng trùng

4:14 chiều – 23/09/2025

Hầu Kỳ nhìn chủ tử trước mặt, nàng gấp đến độ rơi nước mắt.
Nếu những người đó xông vào, thanh danh cả đời của tiểu thư nhà nàng sẽ bị hủy sạch!
Lễ giáo thời này rất nghiêm khắc với nữ tử, nàng thật sự không dám tưởng tượng tiểu thư sẽ rơi vào tuyệt cảnh như thế nào.
Ánh mắt Tô Thiển Ly lướt qua thư án, nàng lập tức tỉnh táo lại, bước nhanh đến cầm bút lông trên bàn lên.
May mắn thay, trong mỗi phòng nghỉ dành cho khách ở Nam Uyển đều có bút và nghiên mực.
Nàng suy nghĩ một chút, sau đó vung bút viết vài chữ. Sau khi viết xong, nàng thổi khô mực rồi bước nhanh đến bên cạnh Hầu Kỳ.
Tô Thiển Ly nhìn ánh đèn càng ngày càng sáng ngoài phòng, nàng cố tình xem nhẹ tiếng người đang huyên náo bên ngoài, hai tay giữ chặt bả vai Hầu Kỳ, nghiêm túc nói:
“Hầu Kỳ, hiện tại tính mạng của tiểu thư nhà ngươi nằm trong tay ngươi, ta tin tưởng ngươi nhất định làm được việc này!”
Hầu Kỳ bối rối nhìn thẳng vào mắt Tô Thiển Ly, nàng dần dần bình tĩnh lại, giơ tay gạt nước mắt, nghiêm túc gật đầu với Tô Thiển Ly.
Tô Thiển Ly bình tĩnh nói: “Đưa tờ giấy này cho Ngũ điện hạ!”
Hầu Kỳ nhận lấy giấy Tuyên Thành trong tay Tô Thiển Ly, nàng hít sâu một hơi, xoay người mở cửa phòng ra.
Sự ồn ào bên ngoài ngôi nhà lập tức dừng lại!
Mọi người bị tiểu nha hoàn đột nhiên đi ra này làm cho choáng váng.
Tô Lạc Tích đứng trong đám người lập tức nhận ra nha hoàn tên là Hầu Kỳ này, nàng chính là thị nữ thiếp thân của Tứ muội muội.
Chẳng lẽ Tứ muội muội đang ở trong phòng sao?
Vậy nói cách khác, Tần vương cũng ở đây?
Nghĩ như vậy, Tô Lạc Tích lập tức toát mồ hôi lạnh!
Hắn đang nghĩ cách che giấu việc này thì đã thấy tiểu nha hoàn kia đi thẳng về phía hắn. Lúc chỉ còn cách hắn vài bước, Hầu Kỳ mới dừng lại, nàng khom người hành lễ với Ngũ điện hạ Lý Vũ Hi.
“Tần vương điện hạ phân phó nô tỳ đưa phong thư này cho điện hạ!”
Vừa nghe cái tên Tần vương Lý Tông Diệp, các vị công tử ca nhi lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.
Lý Vũ Hi say sưa mông lung đang bám trên vai Tô Lạc Tích lập tức đứng thẳng người lên, nhận lấy thư, mở ra xem.
“Ngăn cản tất cả mọi người lại!”
Đây đúng là bút tích của Tam Hoàng huynh, không thể nghi ngờ gì nữa.
Lý Vũ Hi không hề nghi ngờ, hắn nâng cao giọng, lạnh lùng nói:
“Mau giải tán, mau giải tán, không được quấy rầy tam hoàng huynh nghỉ ngơi, khi nào về sẽ cho các ngươi ăn đồ tốt!”
Mọi người vừa nhìn thấy Lý Vũ Hi ngày thường say sưa không kiềm chế được, lúc này lại giống như thay đổi thành một người khác, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, không còn vẻ say rượu nữa.
Cũng không có ai dám thắc mắc tình huống bên trong phòng, mọi người lần lượt cáo tội, chuẩn bị đi ra ngoài viện.
Không ai dám ở Nam Uyển nữa.
Hai chân Hầu Kỳ nhũn ra, cố gắng giữ vững bình tĩnh trở về phòng. Nàng vừa khép cửa lại, cả người lập tức tê liệt quỳ trên mặt đất.
Đột nhiên một âm thanh vang lên bên ngoài viện.
“Chư vị đi đâu đây?”
Người nói chuyện là nhị hoàng tử Lý Cảnh Minh.
Mẫu phi của Lý Cảnh Minh mất sớm, hắn được thiên tử tự mình nuôi nấng thành người, nhiều năm nay luôn nhận được ân sủng.
Bình thường hắn ương ngạnh, thô bạo, bất kể ai nhìn thấy đều phải trốn thật xa.
Có ai ngờ nhị hoàng tử ban ngày không hề đến này lại đột nhiên xuất hiện ở Thượng thư phủ. Thật sự quá trùng hợp, đã thế còn trùng hợp xuất hiện ở phòng nghỉ dành cho khách ở Nam Uyển!
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái!
Những người có tâm tư nhạy bén chỉ cần liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt kia, lại nhìn Nhị điện hạ Lý Cảnh Minh, đầu óc hơi suy nghĩ một chút sẽ lập tức hiểu ra vấn đề trong đó.
“Khởi bẩm Nhị điện hạ, Tần vương điện hạ đang nghỉ ngơi ở chỗ này, chúng ta còn nhớ thương ánh trăng ở nơi khác trong Thượng thư phủ, nên xin phép cáo lui trước!”
Bọn họ sợ trở thành bia đỡ đạn cho trận tranh đấu của Tần vương Lý Tông Diệp và Nhị hoàng tử Lý Cảnh Minh, ai nấy đều vội vàng cáo lui.
Lý Vũ Hi đi lên trước, khom người chào Lý Cảnh Minh, hắn cười nói:
“Nhị Hoàng huynh, không ngờ ngươi cũng tới phủ Thượng thư. Nếu ngươi rảnh rỗi thì chúng ta ra ngoài uống một chén được chứ?”
Lý Cảnh Minh giơ tay lên vỗ vai Lý Vũ Hi, cười điên cuồng.
“Được, hoàng huynh từ chối thì rất không phải phép, chẳng qua việc quan trọng trước mắt là ta muốn uống với Tần vương một chén, để thể hiện tình huynh đệ!”
Cuối cùng, hắn trực tiếp bước qua Lý Vũ Hi, chuẩn bị đi đến cửa phòng.
“Nhị Hoàng huynh, đợi một chút!”
Lý Vũ Hi lập tức gọi hắn lại.
Lý Cảnh Minh cũng xoay người, vẻ mặt không vui nhìn Lý Vũ Hi.
“Ngũ hoàng đệ, tại sao ngươi lại ngăn cản bổn vương? Chẳng lẽ người trong phòng không phải Tần vương?”
“Ta ngăn cản lúc nào? Ngươi xem, đây là tờ giấy Tam Hoàng huynh vừa đưa cho hoàng đệ!”
Lý Vũ Hi mở tờ giấy tuyên thành trong tay ra trước mặt Lý Cảnh Minh.
Lý Cảnh Minh nhìn lướt qua nội dung trên giấy, vẻ mặt giận dữ: “Vì sao không cho mọi người đi vào?”
“Đây là… Bởi vì…”
“Bởi vì cái gì?” Lý Cảnh Minh nhất quyết không buông tha.
“Bởi vì bên trong có người!”
Lời này của Lý Vũ Hi vừa nói ra, trái tim Tô Lạc Tích đập đến cổ họng, nắm tay của hắn siết chặt lại.
Thôi xong, hắn không cứu được muội muội rồi!
Hắn vội vàng tìm kiếm bóng dáng tổ phụ, vào giờ này khắc này, cũng chỉ có tổ phụ mới khuyên can được vài câu.
Đợi đến khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước nhanh tới, sắc mặt Tô Lạc Tích mới thả lỏng. Lúc này hắn mới phát hiện không biết từ lúc nào lòng bàn tay đã thấm ướt một lớp mồ hôi lạnh.
“Ồ, đó là ai? Bổn vương muốn xem thử một chút!”
Nói xong, Lý Cảnh Minh lướt qua Lý Vũ Hi, trực tiếp đi về phía cửa phòng.
Đột nhiên, một tiếng “két” vang lên, cửa được mở ra từ bên trong, tiểu nha hoàn vừa rồi lại đi ra.
Nàng khom người hành lễ với Lý Cảnh Minh, hai tay dâng lên một tờ giấy đã gấp lại.
“Khởi bẩm Nhị điện hạ, quý nhân có tin, phân phó nô tỳ chuyển cho ngài!”
Lý Cảnh Minh năm lần bảy lượt bị cản trở, tức giận nhưng không thể làm được gì, hắn trừng mắt nhìn Hầu Kỳ, một tay giật tờ giấy, sau đó mở ra.
“Nhị Hoàng huynh, là ta, Tứ hoàng đệ Kha Linh. Ta lén lút hồi kinh, đưa Tam Hoàng huynh một bình rượu nhạt, còn chưa kịp bái kiến phụ hoàng trước, thật sự rất bất hiếu, mong Nhị Hoàng huynh đừng vạch trần. Đúng rồi, lần này Kha Linh đến Túc Châu du lịch, cảm nhận được nét đẹp của Túc Châu, trong lòng rất thỏa mãn. Ta tin rằng Nhị Hoàng huynh cũng rất quen thuộc với Túc Châu, trở về chúng ta lại nói chuyện kỹ hơn!”
Lý Cảnh Minh nhìn chữ viết của Lý Kha Linh trên tờ giấy, lại nhìn chằm chằm cửa phòng, bàn tay nắm chặt tờ giấy rồi vo tròn.
Đột nhiên, một tiếng say rượu vang lên trong đám đông.
“À, nha hoàn này… nhìn rất quen mặt. Đúng rồi, ta nhớ rồi, đây là nha hoàn thiếp thân của… Tứ biểu muội.”
Người nói chuyện chính là Phùng Kinh Mặc, hôm nay hắn uống rượu đối thơ với một đám công tử ca nhi, nghe bọn họ nói vô cùng yêu thích Tô đại tiểu thư, trong lòng chợt nổi cơn tức giận, uống thêm vài chén nên lúc này đã say mèm.
Tô Lạc Tích hoảng sợ, đang muốn ngăn cản Phùng Kinh Mặc, một âm thanh khác đột nhiên vang lên.
“Nha hoàn Tô tứ tiểu thư chẳng phải nên ở bên cạnh Tô tứ tiểu thư sao? Tại sao nàng có thể xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ trong phòng này còn có Tô…”
“Hầu Kỳ, tiểu thư nhà ngươi tìm ngươi nãy giờ, vậy mà ngươi ở chỗ này lười biếng, còn không đi mau!”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên vào đúng lúc này.
Bây giờ mọi người mới phát hiện Tô lão thái gia Tô Chiêm đã tới Nam Uyển từ lúc nào.
“Nô tỳ ra mắt lão thái gia, vừa rồi nô tỳ… gặp thị vệ của Tần vương điện hạ, nô tỳ được gọi… đi vào hầu hạ…”
Tuy tiểu nha hoàn này sợ hãi, nhưng nàng vẫn bẩm báo rõ ràng nguyên nhân vì sao mình ở chỗ này.
Tô Lạc Tích lập tức lên tiếng: “Còn không mau lui ra, quý nhân đang ở đây, sao có thể để cho một tiểu nha hoàn giương oai!”
“Vâng, vâng, nô tỳ lập tức lui!”
Hầu Kỳ nói xong, lập tức khom người đi ra ngoài viện.
Giờ phút này, trái tim Hầu Kỳ đã sắp nhảy đến cổ họng. Hai tay nàng nắm lại thật chặt, sống lưng căng cứng, trong lòng liên tục cầu nguyện tiểu thư nhà mình có thể chuyển nguy thành an.
Ở trong phòng, Tô Thiển Ly loáng thoáng nhìn thấy Hầu Kỳ đã ra khỏi cửa viện, lúc này mới thở phào một hơi.
Nàng vừa xoay người lại phát hiện Lý Tông Diệp đã mở mắt ra.
Màu tím sẫm trên môi đã biến mất, thay vào đó là một đôi môi tái nhợt, trên trán vẫn đầy mồ hôi lạnh.
Hắn thản nhiên liếc nhìn Tô Thiển Ly, yên lặng lau sạch vết máu bên miệng như đang lau một vết bụi trên vạt áo.
Tô Thiển Ly vỗ ngực, niệm A Di Đà Phật.
Thật tốt quá, nàng không cần phải cố sức giải thích với Tô lão thái gia nữa!