Skip to main content

Trang chủ Sau Khi Sống Lại Trở Thành Đại Lão Trong Lòng Kiều Chương 19: Điều tra ngọn nguồn

Chương 19: Điều tra ngọn nguồn

4:14 chiều – 23/09/2025

Lúc xa giá về tới Tần vương phủ thì đã là nửa đêm.
Võ Nhất vội vàng chạy tới, khám đi khám lại mấy lần, kiểm tra sắc mặt của Lý Tông Diệp. Vẻ mặt hắn đầy ưu phiền, không nhịn được hỏi:
“Chủ tử, gần đây có phải vị giác của ngài càng ngày càng nhạt, không thèm ăn?”
Lý Tông Diệp khẽ gật đầu, Võ Tiến đứng ở một bên vừa nghe nói như vậy nắm chặt nắm tay, hắn vội vàng nói:
“Chủ tử yên tâm, thuộc hạ sẽ phái thêm người, mau chóng tìm được thần y!”
Lý Tông Diệp không nói gì, hắn nghiêng người ngồi trên nhuyễn tháp, vuốt ve nhẫn ban chỉ màu xanh sẫm trên ngón tay cái, sắc mặt vẫn lạnh nhạt giống như sự lo lắng của bọn người Võ Tiến không liên quan đến hắn.
Võ Nhất biết nói nhiều lời cũng vô ích, hắn đành phải thu rương thuốc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sắc mặt của chủ tử.
Khuôn mặt Lý Tông Diệp bị ánh nến ban đêm chiếu vào càng thêm tái nhợt, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi.
Một người hành nghề y như hắn đương nhiên biết rõ chất độc “vô giác” tra tấn người như thế nào.
Ở giai đoạn đầu, những người bị nhiễm độc không cảm thấy khó chịu chút nào.
Nhưng nếu người đó bị trọng thương nặng, khả năng miễn dịch bị suy giảm, độc dược trong cơ thể lập tức bị kích thích, thân thể sẽ bắt đầu đau đớn.
Dần dần, vị giác của người đó sẽ biến mất.
Tiếp theo là thính giác…
Cho đến khi tất cả xúc giác biến mất, kẻ trúng độc biến thành một người sống không bằng chết…
Võ Nhất hít sâu một hơi, ép buộc mình không suy nghĩ thêm nữa.
Hắn do dự một lúc, cố gắng kìm nén nỗi lo lắng trong lòng xuống, tỏ ra bình thản cười nói:
“Nghe Võ Chinh nói hôm nay chủ tử ăn khá nhiều thức ăn…”
Lúc này Lý Tông Diệp mở mắt ra, liếc nhìn Võ Chinh đứng ở một bên.
Võ Chinh vừa nghe, hai mắt lập tức tỏa sáng, trong lòng hắn rất vui vẻ: “Các ngươi không biết đâu, chủ tử còn ăn thịt!”
Nói xong, hắn còn không quên liếc xéo Võ Tiến.
Trên mặt hắn đầy vẻ đắc ý, khác hẳn với vẻ lạnh lùng đầy cảnh giác thường ngày.
Võ Tiến không thèm để ý đến dáng vẻ khoe khoang của Võ Chinh, hắn rất vui, nhân cơ hội này đáp lời:
“Chủ tử, ngài có muốn thuộc hạ liên hệ Tô phủ hay không, để đầu bếp trong phủ chúng ta đến học cách nấu ăn trong phủ bọn họ, sau này có thể đổi khẩu vị cho chủ tử?”
Võ Chinh lại không đồng ý với lời đề nghị của Võ Tiến: “Nghe Tô tứ tiểu thư nói những món ăn đó đều do nàng tự nghĩ ra, đầu bếp đến học, sao có thể học được mười phần mười, còn không bằng mời Tô tứ tiểu thư tới đây làm cho chủ tử…”
“Lui xuống đi, Võ Tiến ở lại!” Lý Tông Diệp lập tức cắt ngang lời Võ Chinh.
“Vâng!”
Võ Chinh xoa đầu cười hắc hắc, sau đó hắn và Võ Nhất cùng lùi bước ra khỏi Văn Hoa Lâu.
Võ Tiến luôn đi theo Lý Tông Diệp quanh năm suốt tháng, nên hắn biết chủ tử đuổi bọn họ ra ngoài không phải vì Võ Chinh nói sai.
“Chủ tử, là chuyện về Tô tứ tiểu thư sao?”
Lý Tông Diệp gật đầu, thản nhiên lên tiếng: “Ra đây!”
Trong nháy mắt, một bóng đen vững vàng xuất hiện trước thư án.
Chỉ thấy nam tử áo đen kia mày rậm mắt to, khuôn mặt hơi khờ khạo, dáng vẻ giống Võ Chinh như đúc.
“Vũ Trừng, lấy giấy ra!”
“Vâng, chủ tử!”
Võ Trừng lấy hai tờ giấy từ trong ngực ra, hai tay trình lên thư án.
Chỉ thấy tờ giấy bên trái được gấp phẳng, tờ giấy bên phải bị vo tròn thành cục.
Lý Tông Diệp cầm tờ giấy bên trái, mở ra, chỉ liếc mắt một cái, trong con ngươi xẹt qua một tia lạnh lẽo, áp lực quanh người hắn đột nhiên giảm xuống, không khí xung quanh như đông cứng lại.
Võ Tiến thắc mắc, khom người nhận lấy tờ giấy, nhìn chữ viết của Lý Tông Diệp trên giấy, hắn nói: “Chủ tử, ngài viết cái này…”
Vào giây tiếp theo hắn mới phản ứng lại: “Đây là chữ viết tay của Tô tứ tiểu thư?”
Sau khi Võ Chinh trở về đã nói đại khái tình hình đêm nay ở Thượng thư phủ cho hắn nghe.
Hắn đã cảm thấy nghi ngờ, không biết vì sao Tô tứ tiểu thư chỉ dựa vào một tờ giấy mà có thể huy động được Ngũ điện hạ?
Ngũ điện hạ có tính tình kiêu ngạo, hắn chỉ ngoan ngoãn nghe lời của chủ tử, không bao giờ nghe theo lời của người khác!
Nhưng chuyện xảy ra sau đó càng kỳ quái hơn, ngay cả nhị hoàng tử cũng phải dừng lại ngoài cửa.
Võ Tiến nhìn tờ giấy còn lại: “Đây chẳng lẽ là Tô… Tô tứ tiểu thư viết cho Nhị điện hạ?”
“Vâng, thuộc hạ dùng chút thủ đoạn nên không bị Nhị điện hạ phát hiện!” Võ Trừng đáp lời thay cho Lý Tông Diệp.
Võ Tiến vội vàng mở tờ giấy còn lại, chỉ liếc mắt một cái mà vẻ mặt hắn đã biến sắc: “Chủ tử, ngài xem, đây chính là bút tích của Tứ điện hạ, đảm bảo không sai!”
Lý Tông Diệp nhận lấy, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm chữ viết phía trên.
Tô Thiển Ly này chỉ mới mười ba tuổi, nhưng nàng có thể bắt chước chữ viết của nhiều người.
Nếu như hắn không nhìn kỹ thì ngay cả bản thân cũng hoàn toàn không phân biệt được huống chi những người khác.
Rốt cuộc nàng có thể bắt chước được bút tích của bao nhiêu người?
Nếu nàng không có ý tốt, hoặc bị người khác lợi dụng, dùng tài năng của bản thân bắt chước bút tích của trọng thần, giả mạo mật thư chính trị, vậy có thể dễ dàng giết người trong vô hình.
Nhẹ thì khiến triều đình chấn động, chính quyền bất ổn!
Nặng thì biên quan chiến loạn, dân khổ lầm than, quốc gia không còn!
Võ Tiến cũng nghĩ đến điều này, hắn nhìn Lý Tông Diệp, ánh mắt chứa đầy sát ý: “Chủ tử, người như vậy không thể giữ lại!”
Lý Tông Diệp không nói gì, nhìn bút tích của Tứ hoàng tử Lý Kha Linh trong tay, lạnh lùng nói:
“Sau khi Tứ hoàng đệ đến Định Châu đã từng gửi thư cho Tô Thiển Ly chưa?”
“Theo thuộc hạ biết thì không có!”
“Có truyền tin cho Vương quý phi không?”
Võ Tiến lắc đầu: “Ngoài chúng ta ra không ai biết sau khi Tứ điện hạ rời khỏi Định Châu đã đến Túc Châu, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hôm nay mới đến…”
Võ Tiến lập tức nhận ra điểm không hợp lý, vội vàng nói:
“Kinh thành cách Túc Châu hơn một ngàn dặm, dù có ra roi thúc ngựa cũng mất bốn ngày bốn đêm, vậy Tô tứ tiểu thư làm sao biết được?”
Lý Tông Diệp không trả lời thắc mắc của Võ Tiến, hắn trầm tư một lát, đột nhiên nói:
“Mau, truyền tin xuống, lệnh cho Võ Trạch lập tức chạy tới Túc Châu, tìm tung tích của mũi tên!”
Võ Tiến bị mệnh lệnh của Lý Tông Diệp làm giật mình sững sờ.
Chẳng phải bọn họ đang phân tích Tô tứ tiểu thư làm sao biết hành trình của Tứ điện hạ à?
Nhưng vì sao chủ tử lại đột nhiên ra lệnh cho Võ Trạch đi điều tra tung tích mũi tên?
Hai điều này không liên quan đến nhau mà!
Trước giờ hắn luôn làm theo mệnh lệnh, nhưng đêm nay lại bị một loạt tin tức chấn động như vậy làm cho ngây ngốc. Hắn ta do dự một lát, không nhịn được hỏi:
“Chủ tử, vì sao lúc này đột nhiên để Võ Trạch đi Túc Châu…”
Lý Tông Diệp lập tức cắt lời Võ Tiến, giơ lá thư trong tay lên, hắn phân tích:
“Đây là thư Tô tứ tiểu thư giả mạo Tứ hoàng đệ viết cho Nhị Hoàng huynh, trong thư bảo Nhị Hoàng huynh giúp hắn giữ bí mật, Tứ hoàng đệ không bái kiến phụ hoàng trước, với tính tình của Nhị hoàng huynh thì hắn sẽ nghe theo ư?”
“Không!” Võ Tiến lập tức lắc đầu: “Nàng viết như vậy chỉ là vì bẩm báo nguyên nhân ‘Tứ điện hạ’ không thể lộ diện.”
Mạch suy nghĩ của Võ Tiến đã thông suốt theo lời nhắc nhở của Lý Tông Diệp, hắn trầm ngâm nói:
“Mà điều thật sự khiến Nhị điện hạ dừng bước chính là câu sau, Nhị điện hạ sợ ngài chú ý đến Túc Châu ư? Tại sao? Túc Châu cũng không có gì đặc biệt!”
Lý Tông Diệp cầm lấy bút lông, nhanh chóng viết gì đó trên giấy, thuận miệng hỏi:
“Mấy ngày trước nhận được tin tình báo, tên buôn lậu dược liệu kia từng xuất hiện ở Hồng quán, người đứng sau Hồng quán…”
Võ Tiến lập tức tiếp lời:
“Là bào đệ của trắc phi Nhị hoàng tử, vậy… Nói cách khác, mũi tên kia rất có khả năng liên quan đến Nhị điện hạ, mà hắn lại giữ kín không cho ai đánh chủ ý đến Túc Châu… Thật sự khiến người ta nghi ngờ. Còn nữa, chúng ta từng điều tra nhưng manh mối đứt đoạn ở Định Châu, mà Định Châu kia cách Túc Châu chỉ một ngày ngựa!”
Vũ Tiến phân tích đến đây lập tức hoảng sợ mất một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Tô tứ tiểu thư này thật đáng sợ!