Linh Thứu nhìn lướt qua hai người, Nguyệt Dung luôn vô tình hay cố ý dựa vào người Mộ Hàn, còn bày ra vẻ mặt đắc ý với nàng.
Mà Mộ Hàn thì không đẩy ra cũng không đưa tay đỡ, chỉ là biểu cảm ẩn nhẫn kia khiến Linh Thứu không khỏi buồn cười.
Nhìn Nguyệt Dung cả người như muốn treo lên người Mộ Hàn, Linh Thứu không khỏi âm thầm khinh bỉ, “Ồ? Đây không phải Nguyệt Dung cô nương sao? Chân ngươi thụ thương sao? Sao đứng cũng không vững thế?!”
Lãnh Mộ Hàn vốn đang nhíu mày lại càng nhíu thêm nữa, nữ nhân này nhìn thấy nhiều hộ vệ như vậy không lo lắng cái khác, còn có rảnh rỗi quản người khác bị thương chỗ nào?
Nguyệt Dung chỉ nghĩ là Linh Thứu đang ghen tỵ, lại giả vờ yếu ớt vỗ trán, “Có lẽ ta mất máu quá nhiều, nên hơi choáng.” Vừa nói vừa dựa vào người Lãnh Mộ Hàn, như thể cố tình làm cho Linh Thứu nhìn.
Linh Thứu lại không buồn để ý, “Mất máu quá nhiều? Không phải Nguyệt Dung cô nương là đan đan dược sư sao? Sao lại còn khiến mình mất máu quá nhiều? Chẳng lẽ thuốc…”
“Dĩ nhiên không phải!” đối với Nguyệt Dung, đan dược sư là thứ duy nhất để nàng ta có thể thoát khỏi thân phận bình dân, đương nhiên là nàng ta rất quan tâm, “Ta, ta chưa ăn đan dược! Lúc ấy chỉ nghĩ đến bắt thích khách. Đúng rồi, vừa rồi chúng ta nhìn thấy thích khách chạy về phía Mai uyển, không biết ngươi có nhìn thấy không?”
Linh Thứu chậm rãi đứng dậy, khí thế cũng biến đổi theo, như trước có lẽ nàng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, như vậy lần này lại uy nghiêm hơn rất nhiều, “Xem ra Nguyệt Dung cô nương đúng là mất máu quá nhiều, nên ngay cả tôn ti cũng phân không rõ nữa rồi.”
Nguyệt Dung bị châm chọc ngay trước mặt mọi người, vô cùng xấu hổ, hai tay nắm chặt, lại không thể phản bác, chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn về phía Lãnh Mộ Hàn, nàng hi vọng nam nhân mình yêu có thể vì mình mà phản bác những nữ nhân khác.
Nhưng Lãnh Mộ Hàn quay đầu, lại không hề hiểu trái tim mỹ nhân chút nào nói một câu, “Hai người các ngươi lại đỡ Nguyệt Dung, nàng ta mất máu quá nhiều, đứng không vững.”
Tâm ý của Nguyệt Dung dành cho Lãnh Mộ Hàn, dùng mắt thường đều đều đã nhìn ra, tự nhiên thái tử cũng nhìn ra những hắn lại không có ý gì với Nguyệt Dung, hai người hộ vệ có chút lúng túng tiến lên.
Thật ra bọn họ vẫn là rất thích Nguyệt Dung cô nương, xinh đẹp, lại thiện lương, còn rất dịu dàng, càng là luyện đan sư của hiệp hội đan dược!
Trên người vừa giảm bớt áp lực, tâm trạng Lãnh Mộ Hàn đã tốt lên rất nhiều, hàng chân mày đang nhíu lại cũng giãn ra.
Mà Nguyệt Dung thì rất tức giận, mặt tái mét, trong suy nghĩ của nàng ta, những hộ vệ kia làm sao có tư cách để dìu nàng? Hắn thế mà lại đẩy nàng cho người khác trước mặt mọi người!
Có chút ghét bỏ muốn tránh khỏi tay của hai tên hộ vệ đang đỡ tay nàng, nhưng lại vì hình tượng tốt đẹp trong lòng mọi người nên không dám biểu hiện ra ngoài.
Đều là do phế vật này! Hừ! Xem nàng còn có thể đắc ý tới lúc nào! Mình sẽ khiến cho nàng phải dập đầu cầu xin tha thứ!
“Thái tử điện hạ, thích khách kia…” Nguyệt Dung bình tĩnh lại, thấy Lãnh Mộ Hàn chậm chạp bất động, nhịn không được nhắc nhở.
Lãnh Mộ Hàn không để ý đến Nguyệt Dung, mà là nhìn về phía Linh Thứu, “Có người đến qua?”
Linh Thứu hơi bất ngờ vì Mộ Hàn lại trực tiếp hỏi nàng, khẽ gật đầu, “Thích khách.”
“Đi rồi?” Lãnh Mộ Hàn lại hỏi.
“Đi rồi.” Linh Thứu cười yếu ớt, rất hài lòng vì Mộ Hàn trực tiếp hỏi nàng.
Nhưng Nguyệt Dung vẫn chưa từ bỏ ý định, thấy mọi người đều không chú ý đến trong phòng, chỉ vào phòng hô to, “thái tử! Hắn ở kia!”
Mộ Hàn thuận theo hướng nàng ta chỉ nhìn qua, không có gì, mà lúc đầu hắn đã dùng linh thức quét qua căn phòng một lần, nơi này không có ai cả, hắn khẳng định, như vậy, chính là Nguyệt Dung nói dối, người đầu tiên đụng phải thích khách chính là nàng ta, người nhất định phải để hắn tự mình đến bắt thích khách cũng là nàng ta.



