Cánh cửa lầu hai của biệt thự mở ra, Giang Hải Lâu đã ăn mặc chỉnh tề, sửa sang lại bản thân đi ra ngoài.
Phí Vụ đứng bên hành lang hút thuốc lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay, nhanh chóng đi đến: “Ông chủ.”
“Chuẩn bị xe.”
“Vâng.”
Phí Vụ cũng không nhiều lời, lập tức đi chuẩn bị.
So với Vân Mậu Lâm, Phí Vụ thích nói chuyện hơn một chút, nhưng có vết xe đổ ở phía trước, Phí Vụ quản lý miệng mình rất tốt.
Chờ đến khi Giang Hải Lâu lên xe, anh ta mới mở miệng hỏi: “Ông chủ muốn đi đâu?”
Giang Hải Lâu: “Tìm một nhà hàng sạch sẽ nào đó.”
Là đói bụng muốn ăn.
Phí Vụ cầm điện thoại đặt bàn, cuối cùng cúi đầu hỏi: “Ông chủ muốn…”
“Hai người.”
Phí Vụ: “…”
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
“Ngài muốn thông báo cho Diệp tiểu thư hay là Thang tiểu thư?” Lúc hỏi điều này, nhìn thấy tia sáng vỡ vụn loé lên trong đôi mắt đen nhánh của Giang Hải Lâu, Phí Vụ mới nhận ra rằng mình đã hỏi sai rồi.
Hầu hạ ông chủ quả nhiên là một công việc không phải người bình thường có thể làm được.
Anh ta không phải là người chuyên đi theo bên cạnh Giang Hải Lâu nên không thể hiểu rõ suy nghĩ của ông chủ bằng cái tên Vân Mậu Lâm kia được.
Phí Vụ nhanh chóng chạy ra sau xe, lén lút gọi một cuộc điện thoại vượt đại dương cho Vân Mậu Lâm.
Ở đầu dây bên kia, Vân Mậu Lâm liên lục cười lạnh: “Mẹ nó, ông chủ không dễ hầu hạ đúng không?”
“Lão Vân, xin chỉ thị, xin chỉ thị!”
“Tự nghĩ đi, ông đây mệt như một con chó rồi, đừng tưởng ông đây không biết mấy người các cậu cơm ngon rượu say rồi cười nhạo sau lưng ông đây…”
“…” Oán trách thật lớn!
Phí Vụ cúp điện thoại tự cầu phúc cho mình.
*
Kê được hai chiếc ghế, sau khi nhìn ông chủ đi vào phòng, Phí Vụ dẫn theo các anh em ngồi canh giữ bên ngoài, đám vệ sĩ trong bóng tôi cũng cực kỳ căng thẳng và cảnh giác để có thể đối phó với những chuyện có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Tên họ Tần kia đang ôm một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, ai biết liệu ông ta có chó cùng rứt giậu chạy đến gây chuyện hay không?
Phí Vụ nhìn đồng hồ, mới hơn bốn giờ chiều.
Hẹn người ta ăn cơm vào giờ này, ông chủ không có tật xấu gì đúng không?
Kết quả là sự chờ đợi này kéo dài ba tiếng đồng hồ.
Sau khi kết thúc công việc vào lúc bảy giờ tối, Thang Tư Lan lại gọi điện cho Giang Hải Lâu một lần nữa, hỏi địa điểm hẹn ở đâu.
Đối phương nhàn nhạt ném cho cô một địa chỉ.
Một nhà hàng cao cấp, quả nhiên là phong cách của Giang Hải Lâu.
Lúc Thang Tư Lan đến cửa chính nhà hàng thì đã hơn bảy giờ.
Khách hàng ra vào đều là những người có tiền có thế trong thành phố, nhà hàng cao cấp này không phải là nơi người bình thường có thể tiêu xài được, ngay cả chuyện đặt chỗ cũng rất khó khăn.
Thang Tư Lan báo số ghế của nhà hàng, dưới nụ cười của người phục vụ bước vào thang máy.
Thang máy lên đến tầng năm, Thang Tư Lan đi đến chỗ của Giang Hải Lâu nhờ vào sự chỉ dẫn của người phục vụ.
Thang Tư Lan vừa xuất hiện, Phí Vụ đang gặm bánh mì khô trong bóng tối lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Hoá ra là hẹn vị này!
“Để Giang tiên sinh đợi lâu rồi.”
Thang Tư Lan thoải mái ngồi xuống đối diện anh.
Chỗ anh chọn vừa đủ để che khuất tầm nhìn xung quanh, sẽ không có ai để ý đến chỗ này.
Thang Tư Lan nhìn thấy vị trí anh chọn lại vô thức liếc nhìn chiếc xe lăn anh đang ngồi, người đàn ông này cũng có lòng tự tôn rất mạnh.
Suy nghĩ chỉ chợt loé lên trong đầu.
Người phục vụ đưa thực đơn cho Thang Tư Lan, Thang Tư Lan cũng không khách khí chọn mấy món.
Chúng đều là những món kinh doanh tốt cho xương chân.
Giang Hải Lâu cũng không nhúc nhích, trên mặt bàn trống trơn phía trước chỉ có hai cốc nước sôi trong suốt.
Cốc nước trước mặt Giang Hải Lâu đã vơi đi một nửa, không biết đã ngồi đây đợi bao lâu.
“Đúng lúc em cũng chưa ăn cơm, bữa ăn này cứ để em mời Giang tiên sinh nhé!”
Giang Hải Lâu nhìn cô, nói: “Nói đi.”
“Nên ăn cơm trước thì hơn, ăn xong rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Hiếm khi có cơ hội gặp nhau như thế này, Thang Tư Lan muốn kéo dài bằng mọi cách.
Khi nhìn thấy anh, cô lại nhớ đến kịch bản bộ phim mình đang quay, đây là tài nguyên mà Giang Hải Lâu đã giành cho cô.
Thang Tư Lan thực sự không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Cô rất muốn hỏi anh rằng rốt cuộc bản thân mình là gì của anh.
Cô cũng biết cho dù hỏi đi chăng nữa thì Giang Hải Lâu cũng sẽ không trả lời, giống như mấy lần trước vậy.
Thực sự rất khó để giao tiếp với anh.
Đồ ăn được đưa lên, hai người ngồi đối mặt với nhau lặng lẽ ăn cơm.
Cả hai đều từ tốn dùng bữa, hưởng thụ quá trình ăn uống.
Ăn xong gần một tiếng rồi mới đặt đũa xuống, lúc này Thang Tư Lan không thể không nói chuyện.
“Đạo diễn Mẫn cho em một số ảnh chụp của Diệp tiểu thư, nội dung của những bức ảnh đó đến từ một hộp đêm, dáng vẻ của Diệp tiểu thư trông có vẻ hơi nhếch nhác.”
Vừa mới, cô vừa ngước mắt lên quan sát sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông.
Giang Hải Lâu hoàn toàn không ngạc nhiên trước tin tức của cô, hoặc có thể nói là không hề gợn sóng, như thể người Thang Tư Lan đang nhắc đến không phải là một chủ đề có liên quan đến anh vậy.
Thang Tư Lan hơi sững sốt.
Cho nên cuối cùng anh vẫn xem Diệp Yến Lan như một món đồ chơi thôi sao?
Phát hiện này khiến Thang Tư Lam có một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Liệu có phải Giang Hải Lâu cũng mang theo thái độ chơi đùa này với mình vào thời điểm đó hay không?
Đối với anh mà nói, những chuyện cô làm cũng chỉ là một trò đùa cũng nên.
Thang Tư Lan kìm nén đến mức hơi khó chịu, không nhịn được hỏi: “Giang tiên sinh không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của Diệp tiểu thư chút nào sao? Chẳng phải cô ấy là tình nhân của Giang tiên sinh à?”
Sự hờ hững thờ ơ này thực sự rất kỳ lạ.
Giang Hải Lâu lau tay, ngước đôi mắt thâm thuý lên nhìn cô: “Đây không phải là chuyện em nên quan tâm.”
Vẫn lạnh lùng như lúc đầu.
“Em chỉ không hiểu.” Thang Tư Lan rút khăn giấy ra lau vết bẩn trên ngón tay: “Rốt cuộc Giang tiên sinh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Nếu em đã biết cô ấy là người của tôi, vậy tại sao còn quấn lấy nữa?”
Hai bàn tay thon dài của Giang Hải Lâu tao nhã đan vào nhau đặt ở trước mặt, xuyên thấu qua tầm mắt sâu thẳng đi vào trong mắt cô.
Thang Tư Lan hơi xấu hổ, câu nói này của anh là đang chế giễu cô mặt dày mày dạn và đê tiện sao?
“Thử cái gì?” Giọng nói trong trẻo mát lạnh của Giang Hải Lâu mang theo cảm giác ớn lạnh: “Thử xem là thật tình hay giả ý?”
“…” Người đàn ông trước mắt này có vẻ không giống người sẽ thật lòng rung động.
Tâm trạng tốt đẹp lúc nãy của Thang Tư Lan lập tức biến mất, cô đứng dậy đi ra sau lưng Giang Hải Lâu, không quan tâm anh có muốn hay không, cứ thế đẩy anh đi.
Giang Hải Lâu cũng không có ý định ngăn cản cô.
“Hôm nay trong buổi phỏng vấn, Diệp tiểu thư nói em đã đánh cô ấy.” Thang Tư Lan cáo trạng.
Giang Hải Lâu không có phản ứng với chuyện này.
Thang Tư Lan đẩy người đến trước quầy bar, đang định tính tiền thì lại được thông báo rằng bữa ăn đã được thanh toán.
Thang Tư Lan quay đầu lại nói với Giang Hải Lâu: “Chẳng phải nói em sẽ mời rồi sao?”
Giang Hải Lâu không thèm nhìn cô mà đẩy xe lăn đi vào thang máy.
Thang Tư Lan nhanh chóng đuổi kịp, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
“Giang tiên sinh.”
“Ừ.”
Giọng nói lạnh lùng miễn cưỡng đáp lời.
Thang Tư Lan nhìn đỉnh đầu của người đàn ông, âm thầm nghĩ lần này coi như bản thân mình đang tự tìm đau khổ đi.
Có lẽ kiếp trước mình nợ anh nên kiếp này mới đến tìm anh chịu ngược.
“Thực sự không thể suy xét đến em sao? Sự nhiệt tình bồng bột của những cô gái trẻ tuổi như chúng em dễ dàng biến mất lắm, nếu anh từ chối, sau này có một ngày nào đó em thực sự sẽ ngã vào vòng tay của người khác. Đến lúc đó cho dù anh hối hận cũng không còn kịp nữa rồi?” Thang Tư Lan đặt hai tay lên thành ghế, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu anh.
Cô không nói gì nữa, tháng máy càng trở nên yên tĩnh hơn.



