Đạo diễn Mẫn nhìn thấy vẻ mặt của Thang Tư Lan, cũng không vội nói chuyện.
Trong ảnh là Diệp Yến Lan với bộ dạng nhếch nhác thảm hại, dấu vết trên cổ vô cùng rõ ràng, đôi mắt đỏ hoe.
Người chụp ảnh rất có trình độ, những chỗ nên lộ ra ngoài thì sẽ cho lộ ra ngoài.
Thang Tư Lan híp mắt: “Thật ra đạo diễn Mẫn không cần phải đưa những thứ này cho tôi đâu.”
Một chút ân oán nhỏ giữa cô và Diệp Yến Lan hoàn toàn không cần dùng mấy thứ này để uy hiếp.
n oán là ân oán, không cần làm những chuyện này.
“Nếu cô ta giữ trong tay mấy thứ đồ như thế này thì có lẽ sẽ không nghĩ giống cô đâu, cái này giao cho cô, còn về việc sử dụng nó thế nào thì tuỳ cô. À phải rồi, bộ phim đã bị huỷ rồi, đích thân tôi nhìn thấy.”
Đạo diễn Mẫn đứng lên.
“Đạo diễn Mẫn, cô nên cầm lại mấy thứ này đi.” Thang Tư Lan cũng đứng dậy, đẩy chiếc phong bì kia trở lại: “Tôi và tiền bối Diệp thực sự không có quan hệ gì cả, đồ ở chỗ tôi sẽ gây ra một đống rắc rối không cần thiết.”
Đạo diễn Mân trầm ngâm nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn cất những bức ảnh đó vào.
“Nếu một ngày nào đó cô muốn thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Vậy cảm ơn đạo diễn Mẫn.”
“Đúng rồi, nghe nói tổng giám đốc Mục có một dự án đặt ở Nam Thành, ông xã nhà tôi muốn mời tổng giám đốc Mục ăn một bữa cơm, không biết tổng giám đốc Mục có thời gian hay không?”
“Đạo diễn Mẫn cứ đùa, tôi và tổng giám đốc Mục chỉ là bèo nước gặp nhau, lần trước tôi chỉ giúp đỡ anh ấy một chút mà thôi, lần này coi như là trả lại. Lịch trình của một nhân vật lớn như thế tôi không thể biết được, có lẽ đạo diễn Mẫn đây tiếp xúc với tổng giám đốc Mục còn nhiều hơn tôi cũng nên.”
Đạo diễn Mẫn cản thận quan sát sắc mặt của Thang Tư Lan, sau đó cân nhắc những gì cô nói.
“Có vẻ tổng giám đốc Mục đối xử với cô hơi khác biệt, hôm đó thoạt nhìn rất thân thiết, nghe cô nói như thế này tôi sẽ hiểu nhầm đấy!” Đạo diễn Mẫn không tin lời Thang Tư Lan nói.
Thang Tư Lan cũng không cần đối phương tin tưởng.
Thực tế, ngoại trừ thêm số của tổng giám đốc Mục vào thì giữa hai người không có bất cứ cuộc trò chuyện nào khác.
*
Nhà họ Tần.
Giang Hải Lâu ngồi im thư giãn giống như một vị phật sống, ánh mắt ngạo nghễ.
Khuôn mặt già nua của Tần Vĩnh Đông u ám lạnh lùng.
Sắc mặt của Tần Kế Thân đang ngồi ở ghế sô pha bên cạnh lại càng đen kịt khó coi hơn nữa.
Ông ta lại đối mặt với Giang Hải Lâu một lần nữa.
“Hải Lâu, chuyện lần này…”
Tần Vĩnh Đông không biết phải nên giải thích với Giang Hải Lâu như thế này, đứa con bất hiểu này chỉ cần sơ sót một chút là đã chạy ra ngoài làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Vừa rạng sáng, Giang Hải Lâu đã đến nhà họ Tần để tìm công bằng cho nữ minh tinh kia.
Mặc dù từ lúc vào nhà cho đến tận bây giờ Giang Hải Lâu không nói lời nào nhưng từ vẻ mặt cực kỳ nguy hiểm của anh có thể biết được, lần này nhất định không thể dễ dàng bỏ qua giống như lần trước.
Tần Vĩnh Đông chỉ muốn tát con trai thêm mấy cái nữa.
Đã lúc nào rồi mà còn nghĩ đến những chuyện này.
“Chú Tần, tôi đã cho anh ấy cơ hội rồi.”
“Giang Hải Lâu, người nào làm thì người đó chịu trách nhiệm, là ả đàn bà đê tiện kia nhào vào lòng…” Tần Kế Thân siết chặt hai tay thành nắm đấm đứng dậy.
“Bốp!”
Tần Vĩnh Đông vỗ mạnh vào bàn, quát lớn: “Mày im miệng cho tao!”
“Anh Thân, không phải tôi không cho anh mặ mũi.”
Giọng nói Giang Hải Lâu thong thả nhưng mỗi câu mỗi chữ lại chứa đầy sát khí.
Lông mày Giang Hải Lâu giật giật.
“Chỉ là một chiếc giày sách mà Giang Hải Lâu mày cũng nhặt…” Tần Kế Thân bày ra khí thế tao hoàn toàn không sợ mày đứng trước mặt Giang Hải Lâu, còn ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống kinh thường anh, dáng vẻ thực sự muốn đánh đòn!
Phí Vụ cười lạnh: “Thân thiếu, ông chủ chúng tôi đã cho ngài một cơ hội, nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu. Anh em ruột thịt còn phải tính sổ rõ ràng, huống chi Thân thiếu đây động vào người phụ nữ của ông chủ chúng tôi.”
“Là do mày sắp xếp đúng không?” Tần Kế Thân nở một nụ cười lạnh lùng u ám, chỉ vào Giang Hải Lâu: “Tạo không hề chụp ảnh gì đó, cũng không phái người đi cướp đàn bà của mày, là mày lợi dụng một con đàn bà để gây rối, lấy cớ này để động vào chuyện làm ăn của nhà họ Tần…” Tần Kế Thân tỏ vẻ mình đã nhìn thấu mọi chuyện.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Vĩnh Đông biết con trai mình không chụp những bức ảnh ngu xuẩn đó, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Giang Hải Lâu.
Nếu đúng như vậy thì Giang Hải Lâu sẽ là hiềm nghi lớn nhất.
“Thân thiếu đây không muốn thừa nhận những chuyện mình đã làm, ông chủ chúng tôi cũng không thể làm gì Thân thiếu rồi.”
Phí Vụ đứng bên cạnh Giang Hải Lâu giúp anh đưa ta rất cả những vấn đề.
Tần Vĩnh Đông sâu kín mở miệng: “Kế Thân, bản thân con đã làm sai mà còn muốn trốn tránh không chịu trách nhiệm, bình thường bố dạy còn như thế nào?”
“Bố, lần này là Giang Hải Lâu lợi dụng ả minh tinh kia để nuốt chửng chuyện làm ăn của nhà họ Tần chúng ta. Con đoán lần này cậu ta nhất định sẽ muốn cái mỏ khoan đó.”
Tần Kế Thân lạnh lùng trào phúng.
Giang Hải Lâu nhìn màn diễn kịch của hai bố con nhà này, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói nhạt nhẽo như sương: “Chú Tần, hôm nay tôi đến đây không phải để xin lỗi.”
Tần Vĩnh Đông nhíu mày.
Nói thế ý là, anh muốn tìm cơ hội làm tổn thương đến người khác?
“Bịch bịch!”
Đám vệ sĩ đứng xung quanh nhà họ Tần đồng loạt chạy đến.
Phí Vụ lại một lần nữa nở nụ cười giễu cợt: “Tần gia, những người này của ngài đúng là không có mắt, ở trước mặt ông chủ của chúng tôi mà cũng dám ra tay?”
Chán sống rồi sao?
Tần Vĩnh Đông vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phí Vụ, chỉ một con chó mà cũng xứng sủa ở chỗ này của ông ta sao?
Phí Vụ nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của lão già trước mặt, trong lòng sảng khoái không thôi.
“Hải Lâu, chuyện này là lỗi của Kế Thân, lão già này đứng ra nhận lỗi với cháu. Cháu muốn như thế nào nhà họ Tần của chú cũng sẽ cố gắng hết sức thoả mãn cháu.”
“Bố, rõ ràng là chính cậu ta tự biên tự diễn, chúng ta…”
“Tao bảo mày câm miệng!”
Tần Vĩnh Đông sắp bị đứa con trai này làm cho tức chết, sao mình có thể sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn như thế này chứ?
Tần Kế Thân hít một hơi thật sâu, không làm trò khiến ông già phải mất hết mặt mũi trước mặt người ngoài nữa.
“Ý của cháu như thế nào?”
Tần Vĩnh Đông cũng lười phải quanh co lòng vòng với anh.
Giang Hải Lâu giơ tay lên, thơ ơ nói: “Anh Thân nói không sai, chỉ là một ả đàn bà thôi mà.”
Tần Vĩnh Đông híp mắt nhìn anh, không hiểu câu nói này là có ý gì?
Đồng thời cũng trở nên cảnh giác.
Đột nhiên buông tha không phải là chuyện tốt.
“Hừ.”
Tần Kế Thân cười lạnh một tiếng.
Sau khi nói xong lời này, Giang Hải Lâu lập tức xoay xe lăn lại, Phí Vụ nhanh chóng bước đến đẩy anh đi ra ngoài.
Tần Vĩnh Đông nhấc tay lên, ra hiệu cho những người đang bao vây xung quanh tản ra.
“Hôm nay tôi sẽ cho Tần gia một chút thể diện.”
Ra đến cửa, lại nghe anh ném thêm một câu.
Nhìn thấy bọn họ đi xa, Tần Kế Thân lại phát ra một tràng cười chế giễu.
“Mày nói rõ ràng cho tao biết rốt cuộc chuyện đêm qua là sao?” Ngày hôm qua sau khi đưa người về, Tần Vĩnh Đông chưa kịp hỏi han gì đã cảm thấy vô cùng bực bội, hôm nay nghe được những lời đó của con trai thì biết trong chuyện này chăc chắn có gì đó mờ ám.
Tần Kế Thân bị ông già nhà mình nhìn như vậy, lập tức thu hồi cảm xúc, kể rõ đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra đêm qua.
Tần Vĩnh Đông càng nghe càng cảm thấy có chuyện không ổn, lại tát con trai của mình một cái, Tần Kế Thân lại bị tát lập tức đứng bật dậy từ trên ghế.
“Bố, bố làm gì vậy?”
“Làm gì sao?” Tần Vĩnh Đông tức giận: “Dựa vào chỉ số IQ thấp kém kia mà mày cũng dám trêu chọc người khác, mày có thể sống đến ngày hôm nay đã là phúc phận lắm rồi.”
Tần Kế Thân không vui khi nghe những lời này của bố, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Là Giang Hải Lâu hãm hại con, nếu bố không lấy lại công bằng cho con thì con sẽ tự đi lấy.”
“Mày muốn làm gì?” Tần Vĩnh Đông vừa mới nói hai câu đã thấy con trai đứng dậy muốn bỏ đi, ông ta lại hét lên.
“Bố sợ Giang Hải Lâu nhưng con không sợ.”
Tần Vĩnh Đông tức giận đến mức mặt mày xanh mét, chỉ vào Tần Kế Thân không nói nên lời.
Vệ sĩ La Dược đi đến giữ chặt Tần Kế Thân, giọng điệu lạnh như băng: “Thân thiếu vẫn nên an phận một chút đi, Giang Hải Lâu ngoài miệng nói sẽ buông tha cho ngài nhưng sau lưng lại không biết đang nghĩ cách gì để đối phó với Thân thiếu cũng nên. Nếu Thân thiếu còn yêu quý mạng sống của mình thì trong khoảng thời gian này ngài nên thành thật ở nhà thì hơn.”
Chạy ra ngoài sẽ chỉ cho Giang Hải Lâu thêm nhiều cơ hội giết ngài mà thôi.
Tần Kế Thân giãy giụa, không thể thoát khỏi bàn tay của La Dược, tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng: “La Dược, thả ra. Mày chỉ là một vệ sĩ mà dám đối xử với tao như thế sao?”
La Dược hơi dùng sức bẻ ngoặt tay Tần Kế Thân ra phía sau.
Tần Kế Thân đau đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Cơ thể ông ta sớm đã bị khoét rỗng, hoàn toàn không phải là đối thủ của La Dược.
Tần Vĩnh Đông u ám phất phất tay ra hiệu cho La Dược đưa người lên lầu, đóng chặt cửa.
Cho dù Tần Kế Thân la hét như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
Lúc La Dược đi xuống, Tần Kế Thân đã khôi phục lại sự bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tiếp tục theo dõi sát sao từng động tĩnh của Giang Hải Lâu.”
“Lần này cậu ta không có bất cứ yêu cầu gì, e là sau lưng có âm mưu không đơn giản.”
“Kế Thân đến Nam Thanh bằng cách nào, chuyện đêm qua như thế nào, cậu hãy cho người điều tra thật kỹ.”
Ông ta không tin mọi chuyện lại trùng hợp như thế?
La Dược gật đầu, đi ra ngoài làm việc.
*
“Ông chủ, để Tần Kế Thân được lợi thế sao?”
“Gọi cho Quản Tông Thịnh.”
Ánh mắt Phí Vụ sang lên: “Ông chủ, cứ giao việc này cho tôi làm đi.”
“Gọi cho cậu ta.”
Giang Hải Lâu lạnh lùng từ chối.
Phí Vụ hơi tiếc nuối.
Đã lâu lắm rồi không thử giãn gân cốt, rất ngứa ngáy.
Một cơ hội tốt như thế này lại được trao cho tên họ Quản, anh ta cũng chỉ có thể hâm mộ.
Sau khi nhận được tin tức, Quản Tông Thịnh ở Hải Thành lập tức hành động.
*
Buổi chiều được nghỉ, Thi Hoa vội vàng vào đoàn làm phim tìm Thang Tư Lan.
“Anh Hoa?”
“Cô đã biết chuyện Diệp Yến Lan bị đánh chưa?”
“Hả?”
Thang Tư Lan đứng bật dậy từ chiếc ghế dựa.
“Bây giờ công ty quản lý của cô ta lại muốn đổ chuyện này lên đầu cô.” Nói xung, Thi Hoa tức giận đến mức bật cười.
“Sao cô ta lại đổ lên đầu tôi?”
Nếu cô không nhìn nhầm thì mấy dấu vết trong bức ảnh kia không phải là do bị đánh.
Nghĩ đến câu nói của đạo diễn Mẫn, Thang Tư Lan lắc đầu bật cười.
Cũng chỉ có Diệp Yến Lan mới nghĩ ra thủ đoạn đê tiện như thế này.
“Mặc dù lúc phỏng vấn không trực tiếp nói thẳng ra nhưng ý tứ trong mấy câu nói kia của cô ta chẳng phải đang ám chỉ đến cô sao?” Thi Hoa mở bài phỏng vấn chiều này của Diệp Yến Lan ra, trên màn hình, cằm của Diệp Yến Lan dán rất nhiều băng dán cá nhân, đến cả quần áo cũng là loại áo cao cổ, thời gian lâu rồi, dấu vết trên mặt thoạt nhìn rất giống vết bầm tím.
Người không biết chuyện nghe cô ta nói như thế thực sự sẽ tin.
Một câu nói bị ai đó đánh lén, có thể cũng chính là người đã đẩy ngã cô ở bệnh viện lập tức nhận được sự thương cảm và an ủi của tất cả mọi người.
Nhìn thấy cô ta miễn cưỡng nở nụ cười, thậm chí còn lên tiếng bênh vực cho người “đã đánh cô ta” kia.
Nói cái gì mà chỉ cần người kia chịu ra mặt nhận lỗi thì mình sẽ không truy cứu trách nhiệm, cho dù có thù hằn gì đi chăng nữa cũng phải hai mặt một lời nói rõ ràng.
Nếu là lỗi của cô ta, cô ta sẽ xin lỗi.
Chẳng trách Thi Hoa nói Diệp Yến Lan đang ám chỉ cô làm, chuyện ở bệnh viện lần trước, Diệp Yến Lan cũng trực tiếp nghi ngờ cô.
“Ngoài miệng nói bóng nói gió thế thôi, cô ta không nói rõ họ tên, tôi cũng không thể chạy đến giáp mặt giải thích đúng không? Nếu tôi ra mặt, chẳng phải là đang thừa nhận người mà cô ta nói là tôi sao?”
Thang Tư Lan dựa lưng vào ghế, nhắm mắt bật cười.
Nhưng Thi Hoa vẫn cực kỳ tức giận.
“Phải tìm cơ hội đánh trả.”
“Có chứ.”
“Hả? Có phải cô có gì…”
“Bây giờ vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó, khi thời cơ chín muồi, tôi sẽ cho cô ta biết tôi không phải là một người dễ chơi đâu.”
Thang Tư Lan đột nhiên nghĩ đến những bức ảnh mà đạo diễn Mẫn đưa cho mình, nếu công khai chúng ra ngoài, e là sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Mặc dù Thi Hoa rất muốn xả giận nhưng quả thực bây giờ không phải là thời cơ tốt, chờ đến khi Thang Tư Lam ổn định sự nghiệp, muốn làm bất cứ chuyện gì cũng không phải chịu gò bó tay chân như bây giờ nữa.
Người ta là nữ minh tinh lưu lượng, hiện tại Thang Tư Lan vẫn chưa hoàn toàn thoát hỏi hình tượng của một nữ phụ độc ác, nếu làm việc gì cũng hấp ta hấp tấp, không cẩn thận sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Tôi đi gọi điện thoại.”
Thang Tư Lan lấy điện thoại ra và đi sang một bên.
Thi Hoa muốn hỏi cô đang gọi cho ai, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng lại bước nhanh của cô nên cũng không hỏi nữa.
Thang Tư Lan đi sang một bên gọi vào số máy của Giang Hải Lâu, nhưng điện thoại chỉ mới đổ chuông một tiếng đã vội vàng cúp máy.
Hình như cô không có lý do gì để gọi cho anh cả.
Ngay khi cô đang định bỏ điện thoại vào trong túi một lần nữa thì dãy số kia lại gọi đến đây.
Thang Tư Lan chớp chớp mắt, nghi hoặc bắt máy.
“Có chuyện gì?”
Giọng nói kia vẫn lạnh như băng, không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào.
Thang Tư Lan nhất thời nghẹn họng, đầu óc có chút trống rỗng, chưa thể nghĩ ra nên nói chuyện gì.
“Sáng nay… Đạo diễn của đoàn làm phim chúng tôi đưa cho em một ít đồ, là của Diệp tiểu thư.”
Nói xong, cô nín thở chờ người ở đầu dây bên kia đáp lại.
Nếu không phải vẫn còn nghe được tiếng hít thở nho nhỏ vang lên thì cô cũng phải nghĩ rằng anh đã cúp máy.
“Giang tiên sinh?”
“Là cái gì?”
“Là…” Ánh mắt Thang Tư Lan chợt loé lên, cười nói: “Hay là, gặp mặt nói chuyện?”
“Được.”
Chữ được vừa mới lọt vào lỗ tai thì người ở đầu giây bên kia đã ngắt máy.
Thang Tư Lan không tức giận, đây không phải là lần đầu tiên Giang Hải Lâu đột ngột cúp máy như thế này.



