Skip to main content

Trang chủ Phu Nhân Đại Boss Có Chút Tàn Nhẫn Chương 38: 38

Chương 38: 38

3:33 chiều – 18/08/2025

Hậu trường.
Sau khi buổi ghi hình chương trình trực tiếp kết thúc, lần đầu tiên Úc Cảnh Nhuận chủ động hỏi Thang Tư Lan.
“Người cô vừa mới nói thích lúc nãy là ai?”
“Hả?”
Thang Tư Lan sửng sốt khi được hỏi.
Vừa rồi cô cũng chỉ thuận miệng nói thế mà thôi, còn liệu thực sự có một người như vậy hay không đối với bọn họ mà nói cũng không quan trọng lắm.
Hơn nữa người không nên hỏi câu hỏi này nhất chính là Úc Cảnh Nhuận.
Nhớ lại lúc mới tham gia vào đoàn làm phim, mình vừa chạm mặt Úc Cảnh Nhuận đã lập tức “tỏ tình” với đối phương.
Anh ta càng không nên hỏi những câu như thế.
Đương nhiên anh ta cũng nhanh chóng nhận ra bản thân không nên hỏi về chủ để nhạy cảm này, đồng thời cũng nhớ đến lúc trước Thang Tư Lan đã “tỏ tình” với mình, cảm thấy hơi xấu hổ.
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi.”
“Không sao.”
Thang Tư Lan nhún vai: “Người đó đương nhiên không phải là tiền bối Úc, tiền bối Úc không cần quá lo lắng đâu.”
Cô sẽ không làm liên luỵ đến anh ta.
Úc Cảnh Nhuận càng cảm thấy xấu hổ, chuyện này có vẻ giống như chính anh đang gấp gấp muốn thoát khỏi cô vậy.
“Tư Lan.”
Thi Hoa đẩy cửa bước vào, chào hỏi với Úc Cảnh Nhuận xong rồi gọi Thang Tư Lan ra ngoài.
Người đại diện của Úc Cảnh Nhuận đi đến, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói gì với cô ấy vậy? Cũng may lúc nãy cô ấy không nói nhăng nói bậy, nếu thực sự thừa nhận điều gì đó thì anh sẽ bị trói buộc một chỗ với cô ấy.”
Về chuyện này, người đại diện cực kỳ không thích.
Hình tượng của Thang Tư Lan đen tối đến mức nào, chính anh ta đã từng được tận mắt chứng kiến.
Sự nghiệp thành công mà Úc Cảnh Nhuận khó khăn lắm mới có thể đạt được không thể bị phá hỏng bởi một Thang Tư Lan.
Úc Cảnh Nhuận xoè tay ra: “Xem ra bây giờ tôi không có lựa chọn nào khác nữa rồi.”
Thấy tính cách Úc Cảnh Nhuận tốt như thế, người đại diện cũng cảm thấy buồn thay cho anh ta.
Cố gắng dốc hết sức tạo nên danh tiếng tốt đẹp như hiện tại, mắt thấy sắp bị Thang Tư Lan phá hỏng nhưng cũng không thể nói không được.
Đừng liên quan gì đến Thang Tư Lan thủ đoạn đen tối kia nữa.
“Nếu đó là quyết định của công ty thì sao?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục ông chủ.” Người đại diện hít một hơi thật sâu, có chút không cam lòng.
Không thể bởi vì phía bên Kim Quang muốn dành hết lợi lộc để nâng đỡ Thang Tư Lan nổi tiếng mà kéo nghệ sĩ của anh ta xuống nước được, nghĩ đến thôi đã nuốt không trôi.
Úc Cảnh Nhuận không nói gì thêm nữa.
*
“Lúc nãy Dương tổng gọi điện thoại đến đây, bảo tối nay cô đến đó một chuyến.”
“Đi đâu?”
Thi Hoa móc một điếu thuốc từ trong túi ra, tự châm lửa cho mình, sắc mặt khó coi nói: “Biệt thự ven sông.”
“Đó không phải…”
“Là khu dân cư tư nhân của Dương tổng, nói là ở đó có một bữa tiệc, rất nhiều minh tinh hàng đầu trong giới cũng sẽ đến, ngoài ra còn có CEO của một số công ty giải trí, bảo cô qua đó đi làm quen một vòng, điều này rất có ích cho sự phát triển sau này của cô.”
Thang Tư Lan ma xui quỷ khiến hỏi: “Có nhân vật đặc biệt nào sẽ xuất hiện không?”
“Có nhân vật đặc biệt nào?” Điếu thuốc trong tay Thi Hoa run lên, ngạc nhiên hỏi.
Thang Tư Lan lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ.
Khu biệt thự ven sông.
Thang Tư Lan mở cửa xe bước xuống, trên người mặc một chiếc váy màu xanh nhạt với kiểu dáng đơn giản, đứng dưới màn đêm càng làm nổi bật làn da mịn màng trắng nõn của cô.
Vóc người cao gầy, dáng người không phải nóng bỏng một cách khoa trương, đường long lả lướt nhưng cũng đủ khiến người khác suy nghĩ viễn vông!
Thi Hoa chỉnh sửa lại cổ áo vest, dẫn cô đi vào.
Bữa tiệc không được tổ chức trong ngôi biệt thự của Dương tổng mà là ở một nơi khác, một bữa tiệc theo kiểu trong nhà và ngoài trời.
Không có phóng viên, chỉ có các minh tinh.
“Nghe nói biệt thự này thuộc về một CEO họ Mục.”
Khi đang chuẩn bị bước vào cửa, Thang Tư Lan nghe thấy Thi Hoa nói điều này.
Khoé miệng khẽ giật giật.
Lần trước, chính Dương tổng khốn khiếp kia đã liên thủ với tên họ Mục gài bẫy cô.
Buổi tối hôm nay, anh ta sẽ không đến đúng không?
Những trường hợp nhỏ nhặt như thế này, thực sự sẽ đến sao?
“Tôi mót quá, đi vào WC đã.”
Còn chưa đến cửa, Thang Tư Lan lại quay ngược đi ra ngoài, hỏi người đi ngang qua bên cạnh mình.
Thi Hoa liếc mắt nhìn theo hướng đó, thực sự có ký hiệu WC, nói: “Vậy tôi vào trước xem sao.”
Thang Tư Lan gật đầu đi về phía nhà vệ sinh, vào phòng rồi đóng cửa lại, trong lòng hơi lo lắng.
Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện của hai người phụ nữ với nhau.
“Lúc nãy cô thấy không? Vị Dương tổng của Kim Quang đi sàt sàn sạt người tên là Liễu Lỵ kia đấy, à, còn có người trên là Diệp Yến Lan nữa… E là đêm nay không thể thiếu món nợ phong lưu này rồi.”
“Hai mắt của Dương tổng hận không thể dính chặt trên ngực Diệp Yến Lan, tôi nhìn thấy mà cả người cũng nổi đầy da gà!”
“Người ta có nhan sắc có dáng người, không cần làm bất cứ điều gì cả cũng thu hút sự ưu ái của cánh đàn ông, nếu tôi cũng may mắn như thế, ngay cả nằm mơ cũng cười tỉnh lại!”
“Vậy thì cô cứ tiếp tục nằm mơ đi!”
“Ha ha ha!”
Rõ ràng hai người này đang nói đùa với nhau.
Ngay cả Diệp Yến Lan cũng nhắc đến.
Chờ đến khi hai người phụ nữ kia đi rồi Thang Tư Lan mới đi ra ngoài, sau đó đi đến chỗ lộ thiên phía sau.
Nhìn thấy Diệp Yến Lan đang cầm ly rượu đứng dưới mái hiên, hai người đồng thời sửng sốt.
“Không ngờ cô cũng đến!”
Diệp Yến Lan lập tức nở nụ cười, chỉ chỉ vào một nơi không người phía trước: “Chỗ này u ám bẩn thỉu quá, đi qua bên kia không?”
Thang Tư Lan gật đầu.
Hai người cùng đi về phía trước.
“Hôm qua tôi đã xem buổi phát sóng trực tiếp cuộc phỏng vấn.”
“Ừ.”
“Người trong miệng cô, có phải là…”
Lời nói của Diệp Yến Lan vừa đến bên miệng thì đã thấy có người nào đó đang đứng từ mái đình bằng phẳng bằng kính ở trước mặt nhìn về phía này.
Ánh đèn trong gian đình kính đột nhiên sáng lên, bên trong vang lên tiếng nước chảy ào ào, có ánh đèn chiếu sáng, còn có một cây cầu giả và hồ nước chảy.
Cách trang trí sang trọng xa xỉ.
Những bụi cây được trồng xung quanh vừa vặn che bớt ánh sáng mờ ảo bên trong, khi nghe thấy tiếng hai người bọn họ đang đi đến gần, toàn bộ ánh đèn bên trong mới được bật sáng.
Một chiếc xe lăn đi từ bên trong ra ngoài, theo sau là một vài vệ sĩ mặt mày dữ tợn.
Còn vị tổng giám đốc họ Mục kia lại đang cúi đầu khom lưng đứng bên cạnh anh nói gì đó.
Thang Tư Lan hơi ngạc nhiên!
Anh ấy vậy mà cũng đến!
Thang Tư Lan đột nhiên nhìn Diệp Yến Lan bên cạnh mình.
Thì ra là thế!
Cách một lớp kính, Thang Tư Lan bắt gặp đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của người đàn ông từ xa.
Nhún vai nói: “Xem ra không thể đi tiếp được nữa rồi, các cô nói chuyện đi, tôi về trước.”
Không chờ Diệp Yến Lan phản ứng lại, Thang Tư Lan xoay người rời đi.
Giang Hải Lâu híp đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, đôi tay thon dài đang đùa nghịch tay cầm của chiếc xe lăn, khuôn mặt bị bóng lá cây bên cạnh che khuất, hoàn toàn che giấu biểu cảm của anh.
Những người đứng bên cạnh anh đều đã nhận ra, ánh mắt thâm thuý của anh đang nhìn chằm chằm theo một bóng lưng rời đi.
Vân Mậu Lâm đứng bên cạnh giơ tay ngắt lời vị Mục tổng kia, nói: “Ông chủ của chúng tôi đến đây cũng chỉ ghé qua một chút, sẽ không tham gia vào bữa tiệc đâu.”
“Đúng đúng đúng! Suy cho cùng cũng không thích hợp! Hay là để tôi đưa người đến đây?”
“Không cần.”
Vân Mậu Lâm giúp anh từ chối.
Mục tổng thất vọng mỉm cười một cái, sau đó nhìn thấy Diệp Yến Lan đã đứng trước cửa kính, đang định gằn giọng trách mắng thì lại nghe Diệp Yến Lan nhỏ nhẹ chào hỏi: “Giang tiên sinh, buổi tối tốt lành!”
Mục tổng lập tức sửng sốt, bởi vì anh ta phát hiện người phụ nữ trước mặt có vài nét tương tự với vị Thang tiểu thư kia.
Mục tổng không phải là người làm truyền thông, không mấy quan tâm đến phương diện này, cho nên không có bất cứ ấn tượng gì với Diệp Yến Lan đang đứng trước mặt.
Nhưng thấy đối phương thực sự quen biết Giang Hải Lâu, anh ta lập tức suy nghĩ nhiều.