Bầu không khí trở nên xấu hổ theo sự im lặng của Giang Hải Lâu.
Lời chào hỏi của Diệp Yến Lan không nhận được bất cứ câu đáp lại nào, một mỹ nữ kiểu diễm quyến rũ như thế đứng trước cửa kính chào hỏi mà Giang Hải Lâu có thể trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của đối phương, thực sự là không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Mục tổng nhớ đến vị Thang tiểu thư kia, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, mỉm cười chào hỏi Diệp Yến Lan: “Cô đây là?”
Câu nói của Mục tổng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng ở đây.
Giang Hải Lâu vừa giơ tay lên, Vâm Mậu Lân đã đẩy người đi sang phía bên kia.
Diệp Yến Lan lại mong chờ, nhưng không thấy người nọ quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy thất vọng không thôi.
Đưa mắt nhìn lại vị Mục tổng đang mỉm cười trước mặt mình, Diệp Yến Lan lùi lại chấp nhận điều tốt đẹp phía sau, vươn bàn tay mềm mại không xương ra, mỉm cười tự giới thiệu bản thân.
Nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đang mỉm cười với mình, tổng giác đốc Mục cũng không khỏi nảy sinh tình cảm yêu quý, vội vàng dẫn người trở về sảnh tiệc phía trước.
Trò chuyện với nhau suốt dọc đường, Diệp Yến Lan mới biết ngôi biệt thự này là của anh ta, người đứng ra tổ chức bữa tiệc cũng là anh ta.
Là tổng giám đốc của một tập đoàn nào đó ở Nam Thành, tuổi trẻ đầy triển vọng, mặc dù thua kém người vừa rồi rất nhiều nhưng khi đặt bên cạnh những tổng giám đốc ngoài kia, người đàn ông trước mặt cũng rất xuất sắc!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Yến Lan lập tức nở nụ nụ cười điềm đạm dịu dàng.
Thang Tư Lan đứng ở một bên cảm thấy hơi bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng hai người kia nói chuyện với nhau vui vẻ như thế, Diệp Yến Lan không đi cùng Giang Hải Lâu sao?
Thang Tư Lan hơi ngạc nhiên.
Không muốn vào sảnh tiệc, cô xoay người, đang định ngồi vào xe của Dương tổng chờ bữa tiệc kết thúc.
Đang cầm điện thoại lên gửi tin nhắn thì một chiếc xe ô tô đột nhiên chạy về phía này, không hề né tránh bật đèn pha phía trước chiếu rọi thẳng vào chỗ cô đang đứng.
Xe tắt máy, lộ ra bóng xe đen kịt.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, để lộ góc nghiêng khuôn mặt cương nghị bên trong.
Đôi môi mỏng hơi mím lại, đến cả góc nghiêng cũng toát lên sự lạnh lẽo buốt giá.
Kiểu người này cho dù đẹp trai đến mấy cũng khiến người khác phớt lờ, chỉ sợ khí chất u ám tàn bạo trên người anh.
Thang Tư Lan hé môi, gọi một tiếng: “Giang tiên sinh.”
“Thang tiểu thư muốn đi rồi à?” Vân Mậu Lâm ngồi ở ghế phụ giúp người đang ngồi ở ghế sau mở miệng hỏi.
Thang Tư Lan vô thức muốn nói không phải, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy người ở hàng ghế sau quay mặt lại, đối mặt với cô bằng sự lạnh lùng lúc nãy.
Trong khoảnh khắc ấy, những lời muốn nói trước đó nuốt trở lại: “Đúng là muốn đi.”
“Lên xe đi, tôi tiễn cô một đoạn đường.”
Vân Mậu Lâm nói.
Thang Tư Lan đã từng gặp Vân Mậu Lâm, biết người này là người bên cạnh Giang Hải Lâu, nghe anh ta nói như thế, theo bản năng nhìn sang người đàn ông đã quay mặt lại.
Vân Mậu Lâm nói: “Lên xe đi.”
Thang Tư Lan cũng không biết mình đang phát bệnh thần kinh gì nữa, bước đến mở cửa xe phía bên kia, trong xe chỉ còn một chỗ trống ở hàng ghế sau, Thang Tư Lan chỉ có thể ngồi bên cạnh anh mà thôi.
Cửa xe vừa mới mở ra, một hơi thở lạnh lẽo ập vào mặt.
Là hơi thở thuộc về Giang Hải Lâu.
Cách đây không lâu, cô đã từng được ngửi qua.
“Vậy thì làm phiền rồi.”
Hít vào một hơi thật sâu, đặt mông ngồi xuống.
Chiếc xe hơi chùng xuống, Thang Tư Lan đóng cửa xe lạu, ngồi sát vào cửa bên này.
Người trong xe không nhìn cửa, cũng không nhìn cô.
Lạnh lùng hờ hững giống hệt một tảng đá.
“Giang tiên sinh, lần trước tôi quên nói một tiếng xin lỗi với ngài vì đã xông nhầm vào chỗ của ngài.”
Sau khi chiếc xe chạy được vài phút, Thang Tư Lan mở miệng trước phá vỡ sự im lặng.
Phản ứng của Giang Hải Lâu rất chậm, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như hồ nước âm u nhìn chằm chằm vào cô.
Không biết có phải là do bầu không khí hay ánh đèn đường hắt vào từ ngoài cửa sổ xe hay không, Thang Tư Lan bị nhìn chằm chằm đến mức trái tim đột nhiên nhảy dựng lên.
Ngay khi đang nghĩ rằng anh muốn dùng ánh mắt kia nuốt chửng mình thì lại nghe anh nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác, chĩa sườn mặt về phía cô, im lặng.
Bầu không khí trong xe lại rơi vào cảm giác nặng nề và xấu hổ một lần nữa.
Khi chiếc xe dừng lại ở địa điểm đã chỉ định, Thang Tư Lan hơi gấp gáp mở cửa xe, đang định đóng sầm lại thì đột nhiên lại mở ra, nhìn vào bên trong.
Nghe thấy động tĩnh, cuối cùng Giang Hải Lâu cũng nhìn sang.
Đối mặt với ánh mắt đen nhánh sáng ngời, hấp dẫn lòng người kia của Thang Tư Lan, khoé mắt Giang Hải Lâu hơi nhướn lên.
Đột nhiên nhìn thấy đôi môi đậm màu son kia lúc đóng lúc mở: “Giang tiên sinh, ăn cơm tối chưa?”
“…”
Hai người ngồi ở hàng ghế trước đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm vào Thang Tư Lan đang thò đầu vào.
“Nhận được thù lao đóng phim nên muốn mời Giang tiên sinh ăn một bữa.”
Thang Tư Lan cũng không mong chờ anh sẽ trả lời, tiếp tục nói: “Bữa cơm đơn giản.”
Hơi thở trong xe đột nhiên im bặt.
Ngay khi cô đang nghĩ rằng người đàn ông này sẽ từ chối mình một cách lạnh lùng, hoặc là dứt khoát im lặng trực tiếp rời đi thì lại nghe thấy anh trầm giọng mở miệng: “Được.”
Một tia ngạc nhiên loé lên trong mắt Vân Mậu Lâm đang ngồi ở phía trước, nhưng nghĩ đến việc trước đó Giang Hải Lâu cũng có hứng thú với người phụ nữ này, đồng ý là chuyện đương nhiên.
Anh đã đồng ý, còn công tác bảo vệ của anh ta lại là một vấn đề đau đầu.
Đây là Nam Thành, ngộ nhỡ đám người họ Tần giở trò quỷ sau lưng thì mấy chuyện như cho nổ tung nhà hàng cũng có thể làm ra được.
Bữa tối vào lúc chín giờ không dễ kiếm chỗ.
Đặc biệt là một bữa cơm đơn giản.
Chiếc xe đậu ở bên đường do Thang Tư Lan chỉ định, mở cửa đi vòng qua bên kia, không đợi Thang Tư Lan mở ra thì cửa xe đã bị Vân Mậu Lâm ngăn cách.
Vệ sĩ kiêm lái xe lấy một chiếc xe lăn gấp ở sau cốp xe ra, đặt trước cửa xe.
Sau đó nhìn thấy người lạnh lùng đứng sang một bên, cứ thế để Giang Hải Lâu một mình ngồi trên xe lắn.
Thang Tư Lan, người chưa từng thấy Giang Hải Lâu xuống xe nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên có một cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Trong lòng hơi nặng trĩu.
Trong đầu không khỏi thắc mắc, một người có tiền có quyền như anh tại sao lại không mời một bác sĩ hàng đầu đến để chữa trị?
Hay là, hai chân của anh ấy đã trở nên tàn phế?
Cơn gió đêm thổi bay mái tóc loà xoà trên trán, dính chặt vào khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, dưới bầu trời đêm, một người đàn ông thoạt nhìn có vẻ mạnh mẽ quyền lực lại có một khoảnh khắc khiến người khác cảm thấy đau lòng như thế.
Chiếc xe lăn chuyển động, tất cả những gì yếu đuổi mỏng manh biến mất, chỉ còn lại người đàn ông lãnh đạm quen thuộc kia.
Thang Tư Lan đột nhiên hoàn hồn lại, muốn đi lên đẩy giúp anh, nhưng nghĩ đến thân phận giữa mình và anh, lại dừng bước.
Thay vì nói là một bữa cơm đơn giản, chi bằng nói là thức ăn nhanh còn hơn.
Ở một cửa hàng nhỏ bên đường, gọi hai ba món xào thường ngày tự nấu.
Vân Mậu Lâm và lái xe đều đang canh giữ bên ngoài cửa hàng, cảnh giác nhìn xung quanh.
Ông chủ và bà chủ cửa hàng thỉnh thoảng thì thầm nói chuyện trong phòng, lúc đưa đồ ăn lên còn liếc nhìn về phía Thang Tư Lan một cái, loáng thoáng nhận ra người này có lẽ là một nữ minh tinh.
Nữ minh tinh và người đàn ông tàn tật!
Hình ảnh này, hơi… Kỳ cục.
Nhìn hai bát cơm và ba đĩa thức ăn trông có vẻ hơi tồi tàn keo kiệt trước mặt, Thang Tư Lan cảm thấy hơi xấu hổ: “Trước đây Giang tiên sinh đều gửi quà tặng đến, bây giờ mời ngài ăn một bữa cơm cũng chỉ muốn cảm ơn, nhưng bữa cơm này có phần tồi tàn đơn giản.”
Sự thật là thù lao đóng phim của cô quá thấp, hôm nay khi đi ra ngoài cũng không mang theo nhiều tiền.
Quên đi, cô cũng chỉ nói mời ăn một bữa cơm đơn giản thôi mà.
“Đơn giản thì đơn giản, đồ ăn của cửa hàng này xào không tệ.”
Người đàn ông đối diện cầm đôi đũa dùng một lần lên, tách ra rồi gắp đồ ăn.
Hai kiếp cộng lại, hôm nay là ngày cô tiếp xúc gần gũi với Giang Hải lâu nhất, còn cùng đối phương ăn cơm nữa.
Một lần nữa Thang Tư Lan lại cảm thấy dây thần kinh của mình bị dứt rồi mới có thể làm ra những chuyện không hợp với lẽ thường này.
Nhìn thấy người đàn ông ăn uống tao nhã, không hề có ý ghét bỏ, Thang Tư Lan thoáng yên tâm hơn một chút.
Chỉ là anh không nói một lời, cũng không biết anh đang nghĩ như thế nào.
Một cửa hàng đồ ăn xào nho nhỏ, hai ba món ăn bình dân, hai người yên tĩnh ăn bữa tối muộn dưới ánh đèn…
Từ xa nhìn thấy hai bóng người ngồi trước bàn bên cửa sổ, hình ảnh ấm áp không thể diễn tả thành lời!



