“Xin lỗi, anh chờ lâu rồi phải không?” Trầm Tư Nam cười nói.
Cố Uyên đang ngồi trong xe tưởng chừng như được yêu thương vừa mừng lại vừa lo, thầm nghĩ Tư Nam khi cười lên thật xinh đẹp! Anh ấy xuống xe, vội vàng nói: “… Không có, tôi cũng vừa mới tới thôi.” Vừa mới đến tầm một hai tiếng gì đó thôi.
Tối qua lúc anh ấy đang chơi game thì nhận được điện thoại của Trầm Tư Nam.
Thứ anh ấy ghét nhất là lúc đang chơi game mà lại có người gọi đến! Đang đánh đội mà! Tình hình hôm nay rất căng thẳng đó!
Điện thoại vẫn cứ reo lên làm cho Cố Uyên không khỏi nhíu mày, vừa mới khó chịu nói ai đó thì nghe thấy giọng nói mà mình ngày đêm nhớ mong.
“Alo, là Cố Uyên phải không ạ?”
“Ừ, là tôi…”
Đánh đội quan trọng cái quái gì! Tình hình vô cùng nóng ruột thì cứ mặc cho nó nóng đi.
Cố Uyên tắt điện thoại đi, sau đó ngồi cười ngây ngốc hơn một tiếng đồng hồ, thế mà Trầm Tư Nam lại rủ anh ấy cùng đi chùa! Cố Uyên thân là chó độc thân vạn năm cuối cùng cũng cảm thấy ngày cá muối trở mình đã không còn là điều xa vời không có điểm dừng nữa!
Cứ thế cho đến cuối cùng dù bị người khác đã ra khỏi đội, anh ấy cũng không cảm thấy bất mãn.
Cố Uyên giống như lần đầu tiên được đi hẹn hò với con gái vậy, anh ấy lựa chọn quần áo một hồi lâu, thậm chí buổi tối còn không thể nào ngủ ngon được, ngay từ sáng sớm đã đến địa điểm hẹn trước để đợi Trầm Tư Nam rồi.
Anh ấy kích động đến mức muốn dành cho mỗi người lạ đi ngoài đường một cái ôm!
Vì thế lúc Trầm Tư Nam xuống tới nơi, Cố Uyên liền kích động đến mức không biết phải nói gì, hôm nay Tư Nam thật xinh đẹp!
Trầm Tư Nam nhìn xe của Cố Uyên một cái, Cố Uyên cười rồi liền xông tới mở cửa giúp cô: “Chiếc xe này không tồi nhỉ?”
Trái tim của Cố Uyên đã vui đến mức nở hoa rồi, anh ấy còn không thể nhớ ra xe của mình là loại xe gì, cấu hình xe ra sao nữa rồi, có thể được Tư Nam khen như vậy chắc chắn là rất ghê gớm!
“Đâu có đâu có, cũng chỉ bình thường thôi mà.”
Cố Uyên giúp Trầm Tư Nam đóng cửa xe lại rồi quay về ghế lái xe, bắt đầu khởi động xe.
Trầm Tư Nam nhìn đồ vật ở xung quanh xe, cảm giác ngồi lên ghế rất thoải mái, cô ấy thầm nghĩ sau này lúc đi mua xe cũng nên chú ý những điều này.
Cố Uyên thầm nghĩ trận chiến đầu tiên của hôm nay rất thành công, cười nói với Trầm Tư Nam: “Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện đi chùa vậy?”
Trầm Tư Nam ngớ người, có chút ngại ngùng cười cười.
Thầm nghĩ, còn không phải là do ngày hôm đó phải chịu sự đả kích quá lớn của Tô Lý nhất thời không tiếp nhận được hay sao?
Lúc cô ấy nghe Tô Lý nói: “Tớ thích một người đàn ông…”, Trầm Tư Nam ngây cả người, phút chốc trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
Tâm trạng ngổn ngang trong gió.
Không phải chứ…
Bắp cải của nhà mình bị heo ủi đi mất rồi!
Là con heo chết tiệt nào vậy?
Là lỗi của cháu!
Dì ơi, cháu xin lỗi dì!
Trầm Tư Nam mang tâm trạng phức tạp trở về nhà, ngây ngốc ngồi trên ghế sofa, trầm ngâm suy nghĩ.
Sao lại có thể như vậy được chứ? Tô Lý vốn là một thanh niên tốt của căn chính miêu hồng, sao có thể trở thành người như vậy được chứ? Là do gần đây cô ấy bận quá không có thời gian quan tâm đến cậu nên mới để cho con heo chết tiệt đó lợi dụng sơ hở chen chân vào hay sao?
Có khi nào bởi vì vết thương lòng trước đây của Tô Lý vẫn chưa khỏi hẳn không? Sao lại đi thích người khác rồi? Cậu ấy từ bỏ Tôn Vân rồi sao?
Đoạn tình cảm đấy coi như xong đi!
Nhưng còn về phía dì thì cô ấy nên nói như thế nào đây? Dì ơi, cháu xin lỗi dì! Cháu đã phụ lòng tin của dì! Cháu không chăm sóc tốt cho Tô Lý!
Thôi bỏ đi, có lẽ hai người bọn họ vẫn chưa ở bên nhau! Nên tạm thời trước tiên không nói cho dì biết…
Mình đúng là một tội nhân! Mình không nên dùng tiểu thuyết đam mỹ để giải quyết nỗi buồn chán! Nếu không thì Tô Lý cũng không phải chịu sự ảnh hưởng của mình mà chạy đi thích cái con heo chết tiệt kia!
Mình chính là một tai họa, lại còn đi gây hại cho Tô Lý nữa!
Cả đêm đó Trầm Tư Nam đều ngồi trên ghế sofa suy nghĩ về cuộc đời, cứ nghĩ mãi nghĩ mãi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ngày hôm sau Trầm Tư Nam tỉnh dậy, nghĩ rằng không thể cứ để chuyện tiếp tục như thế này, bây giờ ở bên ngoài có rất nhiều tra công, nếu lỡ như người Tô Lý gặp phải là tra công thì phải làm thế nào? Cô ấy nhất định phải làm gì đó.
Vậy nên cô quyết định đi chùa!
Nhưng cô ấy không quen thuộc thành phố này, còn bạn cùng phòng ngày mai lại có việc.
Thế là cô ấy liền nhớ đến một người khác.
“Alo, là Cố Uyên có phải không ạ?”
Trầm Tư Nam có chút ngại ngùng mỉm cười: “Chỉ là đột nhiên muốn đi thôi, muốn cầu bình an cho mọi người gì gì đó…” Cô ấy cũng đâu thể nói với người khác là cô ấy đi cầu cho Tô Lý không gặp phải tra công được.
Cố Uyên cười nói: “Đúng vậy, mạnh khỏe và bình an là quan trọng nhất.” Trầm Tư Nam đúng là một cô gái hiếu thảo.
Trầm Tư Nam khách khí nói: “Tôi cũng không quen thuộc với chùa chiền ở đây, vậy nên vẫn phải làm phiền anh dẫn đường giúp.”
Cố Uyên xua tay: “Không phiền không phiền!” Không phiền một chút nào!
Trầm Tư Nam cảm thấy con người của anh ấy cũng khá thú vị, cũng không có cứng nhắc như thế vì vậy liền cười đùa nói chuyện thoải mái hơn.
Cả quãng đường đi đều cười nói, chốc lát đã đến chùa rồi .
Trầm Tư Nam đi cùng với Cố Uyên đi mua hương, vừa đi vừa xem.
Nhưng khi Trầm Tư Nam nhìn thấy tượng phật thì bỗng nhiên cô ấy nghĩ thông suốt rồi.
Nếu hai người họ yêu nhau thật sự thì cần gì phải để ý đến giới tính chứ?
Để cho dì ở bên đó đi thỉnh tội là được rồi.
Cái tai họa này của mình không sai, sau này sẽ không gây tổn hại gì cho Tô Lý nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt rồi, đột nhiên cảm thấy cả người được thả lỏng hơn hẳn, trong lòng cũng không còn gánh nặng gì nữa, cô ấy cảm thấy cũng chả có gì to tát cả, không phải mọi vấn đề đều đã được giải quyết rồi hay sao?
Trầm Tư Nam nhắm mắt, ở trước mặt Phật Tổ cung kính cúi lạy ba cái, thầm niệm trong đầu:
Thi qua bài thi cấp 4!
Thi qua bài thi cấp 4!
Thi qua bài thi cấp 4!
Sau khi Cố Uyên vái lạy xong thì đứng bên cạnh nhìn Trầm Tư Nam, anh ấy cảm thấy cô gái này chỗ nào cũng tốt, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, lại còn tự khen mắt nhìn người của bản thân mình thật tốt.
Sau khi đi ra khỏi chùa, Cố Uyên mới tò mò hỏi: “Cầu xin nguyện vọng gì đó? Không phải là cầu luận văn tốt nghiệp đó chứ?”
Trầm Tư Nam bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ây da, tôi quên mất luận văn tốt nghiệp rồi! Tôi chỉ mới xin phù hộ cho bài thi cấp 4 thôi!”
Cố Uyên phá lên cười thật lớn.
Lúc ra khỏi chùa cũng gần 11 giờ rồi, Cố Uyên tiện thể nói: “Buổi trưa có thời gian không? Cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, cùng đi ăn đi.”
Trầm Tư Nam đã thay đổi cái nhìn về Cố Uyên vì thế cười nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
Cố Uyên cố gắng đè nén sự kích động trong lòng, cười hỏi: “Ăn đồ tây nhé, có được không?”
Trầm Tư Nam cười: “Tất nhiên! Để tôi giới thiệu cho anh một nhà hàng đồ ăn tây nhé, bất kể là không khí hay mùi về đều cực kỳ tốt…”
Hôm nay tâm trạng của Trầm Tư Nam cực kỳ tốt, cô ấy đã giải quyết được chuyện của Tô Lý, lại còn được ăn một bữa ngon lành, lúc ăn trưa xong trong lòng thấy vô cùng thoải mái.
Đang lúc Cố Uyên nghĩ xem có nên hẹn Trầm Tư Nam đi xem phim không thì Trầm Tư Nam đã nói xin lỗi với anh ấy rồi quay người đi nghe điện thoại.
“… Ừ… ngạc nhiên sao? Ngạc nhiên gì vậy?”
Sau khi ngắt điện thoại, Trầm Tư Nam liền nói xin lỗi với Cố Uyên: “Xin lỗi anh nhé, mẹ tôi bỗng nhiên gọi tôi về nhà một chuyến, ở trong nhà còn có chuyện. Có thể phiền anh đưa tôi đến bến tàu điện ngầm được không?”
Cố Uyên thầm nghĩ có lẽ kế hoạch xem phim chiều nay lại không có kết quả gì rồi, nhưng vẫn tươi cười đáp lại: “Được chứ.”
“Hôm nay làm cho anh phải tốn kém rồi, đã bảo anh đừng khách sáo như vậy rồi, lần sau để tôi mời anh nhé!”
“Được thôi…”
“…”



