Trương Cảnh đột nhiên hoảng sợ, nếu bệnh của cậu không bao giờ chữa khỏi được thì sao.
Trước đây, cậu chỉ cần lo lắng sẽ xuất hiện ảo giác trước mặt Quý Đông Huân vào ban ngày, nhưng bây giờ thậm chí cậu còn không thể ngủ yên. Quý Đông Huân kể rằng cậu đã ngủ thiếp đi, nhưng đột nhiên lại đứng dậy đi đến ghế sô pha trong phòng khách nằm một lúc, anh gọi cũng không nghe thấy.
Trương Cảnh nghĩ đến cảnh đó liền cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Trước đây cậu không hề bị mộng du, không biết đây có phải là lần đầu tiên không hay cậu đã bị vậy từ lâu, chẳng qua là vì Nhị Cẩu ngủ vô cùng sâu giác nên không phát hiện ra.
Mỗi lần cư xử bất thường trước mặt Quý Đông Huân cậu đều cảm thấy rất hoảng sợ. Như thể cơ thể của chính cậu đang tan rã từng chút một, dần dần lộ ra bản chất xấu xí nhất giấu ở bên trong.
Thấy tâm trạng cậu trở nên không tốt, Quý Đông Huân an ủi cậu, nói: “Nhiều việc quá à? Anh nhớ lúc trước em ngủ không ngon. Em cùng anh đi khám bệnh đi. Có lẽ do thần kinh căng thẳng quá độ đó.”
Trương Cảnh nghe anh nói vậy, vội vàng lắc đầu: “Không cần.”
Quý Đông Huân xoa đầu cậu: “Nếu em cứ thường xuyên ngủ không ngon như này thì sẽ ảnh hưởng đến thân thể.”
“Không đi.” Trương Cảnh cau mày nói, “Không đi, em đã từng đi rồi.”
Quý Đông Huân nhìn cậu, Trương Cảnh không dám ngẩng đầu lên, không biết có phải lương tâm cắn rứt hay không mà cậu cảm thấy ánh mắt của Quý Đông Huân nhìn cậu như đang thăm dò. Trương Cảnh cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, nhưng thật ra chưa tới mấy giây đồng hồ, thì nghe được Quý Đông Huân nói: “Đừng tùy hứng như vậy, lớn như vậy rồi vẫn sợ bác sĩ sao?”
Trương Cảnh đứng dậy đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Dù thế nào em cũng không đi.”
Quý Đông Huân nhìn theo bóng lưng cậu thở dài.
Vì chuyện xảy ra ngày hôm đó mà Trương Cảnh không chịu gặp Quý Đông Huân một thời gian dài. Cậu sợ nếu cứ gặp anh như vậy thì những khuyết điểm của mình sẽ bị lộ ra nhiều hơn. Càng lộ ra nhiều thì sẽ không thể tiếp tục che giấu được nữa.
Nhị Cẩu nhận ra tâm trạng của cậu không được tốt như trước, sau khi ăn xong bữa tối, Nhị Cẩu cẩn thận hỏi cậu: “Cảnh Cảnh, cậu bị sao vậy?”
Trương Cảnh cúi xuống nhìn điện thoại nói: “Không sao.”
“Cậu không… không vui sao?”
“Không phải không vui, chẳng phải là tôi đang rất tốt à?”
Nhị Cẩu ngoắc ngoắc tay nói: “Nếu cậu thật… thật sự không có chuyện gì, thì tôi sang nhà Lâm…Lâm Khẳng ở mấy ngày nhé.”
“Hả?” Trương Cảnh ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Cậu đến đấy làm gì?
“Cậu ấy bảo cô đơn,” Nhị Cẩu cười, “Tôi thấy bản thân tôi cũng rất…rất có ích.”
Trương Cảnh nói: “Không được, cậu không được đi, cậu không được đi.”
“Mẹ ơi, cảm giác tồn tại của tôi quá…… quá lớn rồi.” Nhị Cẩu vô cùng đẹp mặt: “Ở đâu cũng cần tôi thì tôi phải chọn như nào bây giờ.”
Trương Cảnh để điện thoại xuống, nói: “Chọn cái đầu cậu á, cậu ấy cô đơn thì bảo cậu ấy tới đi.”
Nhị Cẩu lắc đầu, nhìn Trương Cảnh rồi nói: “Cảnh Cảnh, cậu thật sự có thể…tiếp tục hòa,hòa nhập với bọn tôi? Quý… Quý Đông Huân rất tốt mà, hai người đều ổn rồi hả?”
Trương Cảnh quay đi không nói gì.
Nhị Cẩu thở dài, cảm thấy bọn họ ở bên nhau cực kỳ khó khăn. Một đôi đang tốt đẹp, thì một người tự dưng bỏ đi không lời giải thích, sau đó…người còn lại. Người bỏ đi đã trở về, người có bệnh lại tái phát.
Không biết tình yêu của người khác là như thế nào, Nhị Cẩu cảm thấy Trương Cảnh cực kỳ khổ sở. Thực ra cậu ta đã muốn chuyển đi lâu rồi, ít ra cũng phải để không gian cho Quý Đông Huân chứ, cậu ta luôn sống ở đây, thì khi nào hai người này mới có tiến triển?
Hai ngày sau, Trương Cảnh cũng không cố níu kéo cậu ta ở lại nữa, Nhị Cẩu thu dọn đồ đạc xong rồi rời đi.
Chính Trương Cảnh đích thân đưa cậu ta đến chỗ Lâm Khẳng.
Nhị Cẩu nói rất nhiều, Trương Cảnh cùng Nhị Cẩu và Lâm Khẳng ăn một bữa cơm rồi trở về nhà, cảm thấy trong căn nhà có chút trống rỗng.
Mấy năm gần đây cậu vẫn luôn ở một mình, ít tiếp xúc với người khác, cũng chưa từng sống chung với ai. Cậu sợ cảm giác một người xuất hiện trong cuộc đời mình nhưng sau đó họ sẽ rời đi. Khi Quý Đông Huân rời đi, cậu cảm nhận được nỗi đau giống như bị rút từng khúc xương ra khỏi thân thể.
Quý Đông Huân lại tình cờ gọi điện tới vào lúc này.
Trương Cảnh nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong lòng có chút trống rỗng, thấp giọng cầm điện thoại lên: “Ừm?”
Giọng Quý Đông Huân luôn dịu dàng, khiến người ta nghe xong đều cảm thấy bình yên. Anh hỏi: “Em đang làm gì đấy?”
Nghe giọng nói của anh, Trương Cảnh cảm thấy đáy lòng rỗng tuếch như được lấp đầy một chút. Cậu nói, “Ngồi ngẩn người thôi.”
Quý Đông Huân cười: “Ăn cơm chưa?”
Trương Cảnh: “Rồi.”
Quý Đông Huân bắt đầu kể với cậu về những gì đã xảy ra ngày hôm nay như thường lệ. Trương Cảnh từ chối gặp anh, nhưng sẽ nói chuyện với anh qua điện thoại. Quý Đông Huân sẽ lặng lẽ kể cho cậu nghe một số chuyện đã xảy ra trong ngày, chẳng hạn như bữa trưa ăn không ngon, chẳng hạn như trợ lý Trần của anh trông rất nghiêm túc nhưng thực ra lại rất hài hước.
Trương Cảnh thích nghe anh chậm rãi kể lại, cậu không cần đáp lại quá nhiều, chỉ cần im lặng lắng nghe. Bình thường còn có Nhị Cẩu ồn ào xung quanh, nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến lạ, khiến giọng nói của Quý Đông Huân càng trở nên dễ chịu hơn.
Quý Đông Huân cứ kể như vậy một lúc, mãi đến khi thấy cậu không trả lời, anh mới hỏi: “Em còn nghe không?”
Trương Cảnh nói: “Còn.”
“Ừm, em còn muốn nghe gì nữa không?” Quý Đông Huân hỏi cậu.
Trương Cảnh nghe xong câu này đột nhiên cảm thấy ấm áp, nhắm mắt dựa vào đầu giường, trầm giọng nói: “Chuyện gì cũng được.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như Quý Đông Huân đang đứng ngoài ban công. Anh nói: “Tiểu Cảnh, ngoan, nghe lời anh, tuần này chúng ta đi khám nhé?”
Trương Cảnh siết chặt lấy điện thoại.
“Nếu mãi không ngủ được như vậy, sẽ trở nên căng thẳng.” Anh nói tiếp, “Nếu em không muốn đi bệnh viện thì chúng ta đến phòng khám tư nhé.”
Trương Cảnh lên tiếng, ngay cả giọng nói cũng lạnh đi một nửa: “Em đã nói không đi, bây giờ em đang ngủ rất ngon. Anh không cảm thấy anh quản quá nhiều sao?”
Quý Đông Huân thở dài.
Trương Cảnh cúp điện thoại. Cậu nắm chặt điện thoại, cảm thấy hơi khó thở.
Nó giống như việc mang một tảng đá trên lưng, không thể đẩy nó xuống, cũng không thể tiếp tục chống đỡ nó. Nó khiến cậu cảm thấy như cậu đang nán lại từng ngày, hít thở khó khăn, nhưng cậu biết dù sao bản thân cậu cũng không thể vượt qua.
Đêm đó Trương Cảnh gặp ác mộng cả đêm, khoảng bốn giờ thì tỉnh dậy, chẳng ngủ được nữa. Khi Nhị Cẩu còn ở đây, này nào cậu ta cũng làm bữa sáng cho cậu, Trương Cảnh cũng tự nấu mì cho mình, nhưng chỉ ăn vài miếng.
Bụng khó chịu, hơi buồn nôn.
Bạch Kỳ nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cậu, hỏi: “Làm sao vậy? Lần đầu tiên bị như vậy phải không? Sắc mặt khó coi thế, tối hôm qua lại ra ngoài phóng túng à?”
Trương Cảnh mỉm cười, “Ừ, tối qua chơi dã chiến.”
Bạch Kỳ lắc đầu: “Thôi cậu làm đi.”
Trương Cảnh nói: “Tôi gọi đây là thú vui cuộc sống, nhưng cậu đó. Bạch mama, thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, cậu quanh năm suốt tháng một mình thế, đến bạn gái cũng không có luôn. Cậu có bệnh gì phải không?”
Bạch Kỳ không cảm xúc phất tay phải.
Trương Cảnh quay đầu nhìn một cái, trong văn phòng không còn ai cả, chỉ có hai người bọn họ. Cậu ngồi trên bàn của Bạch Kỳ, thì thầm nói: “Này anh trai, thật sự đấy, dù sao nhiều năm như vậy cậu cũng chưa tìm được ai. Cậu đã hơn ba mươi tuổi rồi, hay là thử tiếp nhận Tiểu Mỹ xem, cậu ấy đối với cậu như vậy cũng coi như là hết long hết dạ rồi đó.”
“Bởi vì tình cảm của cậu ấy quá sâu đậm”, giọng điệu của Bạch Kỳ vô cùng nghiêm túc, “Thực sự không ổn. Nói thật với cậu, tôi đã thử tìm phim để xem.” Cậu ta xoa xoa tay “Khi xem không hề có cảm xúc gì hết, chưa đến năm phút đã tắt rồi.”
Trương Cảnh có chút tiếc nuối: “Thật đáng tiếc cho Tiểu Mỹ.”
Bạch Kỳ nói: “Nếu cậu có thời gian như vậy thì nên lo lắng cho bản than đi. Cả ngày ra ngoài “ăn” loạn còn không sợ bắc bệnh truyền nhiễm à.”
Trương Cảnh về lại chỗ của mình, cười nói: “Không sao, tôi có để ý.”
Trương Cảnh ngừng nói chuyện phiếm khi đến văn phòng, làm xong phần công việc của mình thì tạm thời cậu không còn việc gì nữa cả. Cứ ngồi ngốc tại chỗ như vậy một lúc, bỗng nhiên lấy một tờ giấy, sau đó cầm bút vẽ vẽ vài nét trên giấy.
“Đang làm gì vậy anh Cảnh?”
Trương Cảnh vừa vẽ tranh vừa nói: “Sáng tạo.”
Trương Cảnh đã thích vẽ Quý Đông Huân từ hồi học đại học. Khi đó, những cuốn sổ ở đầu giường của cậu lần lượt được thay đổi từng quyển một, những bức tranh nhỏ dần đầy ắp. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu dùng một tờ giấy lớn như vậy để vẽ, không thể trải ra bàn hết, cậu vẽ chỗ này thì phải cuộn chỗ kia lại.
Nhưng đã ba năm rồi cậu không vẽ.
Lúc đầu còn không thể bỏ được thói quen này, đến một đêm, những cảm xúc tuyệt vọng cứ đầy dần trong cậu khiến cậu xé nát những bức tranh kia, từ đó không bao giờ vẽ lại nữa.
Chỉ có hai lần uống say, Trương Cảnh mới lại lấy giấy bút ra, đến khi thức dậy thì tự giễu bản thân, mắng mình là đồ không có chính kiến.
Cậu vẽ rất nghiêm túc, số lượng tranh vẽ mà cậu vẽ bao nhiêu năm qua không đến hàng nghìn thì cũng là hàng trăm bức, mỗi một chi tiết nhỏ nhất của Quý Đông Huân cũng bị cậu nhìn rồi vẽ ra được.
Trong thời gian này cậu không muốn nhìn thấy Quý Đông Huân, cậu sợ ở trước mặt anh thì sẽ mất không chế mà thể hiện ra nhiều hơn. Thậm chí đến nói cũng không dám nói. Cậu muốn đợi trạng thái của mình ổn định hơn thì mới gặp lại anh.
Nhưng cậu lại quên mất rằng bên cạnh mình có một tên ưa thích buôn chuyện đến cùng cực.
Ngày hôm đó tan làm, Trương Cảnh thấy Quý Đông Huân đang đứng đợi cậu ở bãi đậu xe. Cậu không tin, vẫn còn muốn liên tục xác nhận lại vài lần cho đến khi lưỡi cậu bị cắn phát đau mà Quý Đông Huân vẫn còn ở đó, cậu mới tin rằng đây thật sự không phải là ảo giác.
Quý Đông Huân ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm lên, mỉm cười hỏi Trương Cảnh: “Trời lạnh rồi, anh làm ấm giường cho em được không?”
Trương Cảnh vẫn là giả bộ bình tĩnh: “Không tiện.”
Quý Đông Huân nói: “Đừng nói dối. Nhị Cẩu đã nói với anh là cậu ta đã chuyển đi. Cậu ta cũng lo lắng em không thể tự chăm sóc cho bản thân. Để anh chăm sóc cho em đi.”
“…” Trương Cảnh cực kỳ muốn giết chết con chó nói lắp kia ngay lúc này.
Quý Đông Huân ngồi trên xe của cậu, cả người lắc lư theo tiếng động cơ chuyển động về phía trước. Trên xe chất đầy đồ dùng của anh, Quý Đông Huân dự tính đến nhà cậu rồi sẽ không về nữa, cho nên mang rất nhiều quần áo.
Mặc dù Trương Cảnh có chút lo lắng, cậu sợ rằng trạng thái của mình sẽ không ổn định, nhưng khi Quý Đông Huân đến tìm cậu, lòng cậu lại vui sướng ngất ngây.
Không có ai khao khát người đàn ông này hơn cậu.
Cũng không có gì có thể khiến cậu khao khát như người đàn ông này.



