Skip to main content

Trang chủ Nhà Cũ Của Tôi Thông Địa Phủ Chương 9: Đòi tiền chính là muốn mạng!

Chương 9: Đòi tiền chính là muốn mạng!

1:46 chiều – 15/05/2025

Khi Lý Hạo Nhiên còn sống là một người tính cách rộng rãi, sau khi đã chết cũng là một con quỷ có tính cách rộng rãi.
Thái độ của quỷ tới Thông Thiên Quan đối với nhân viên lễ tân mới nhậm chức như Lý Hạo Nhiên vẫn còn tốt, cuối cùng thì trạng thái tinh thần vẫn giống quỷ bình thường, cũng sẽ không vẻ mặt tươi cười đón chào một người, còn có bao nhiêu suy nghĩ muốn người trẻ tuổi đẹp trai gọi là chị em, chú dì.
“Hừ, gọi tôi là chú? Cậu gọi tôi là tổ tông tôi cũng dám đồng ý.”
Hạ Đồng ngồi trông coi một bên bĩu môi, đây chắc chắn là một tên trạng thái tinh thần không bình thường.
“Vị tổ… Chú này, phòng của cô là phòng chữ Thiên số 1, cô đi nghỉ ngơi trước đi, buổi sáng ngày mai đầu bếp Vương sẽ làm mì thịt bò, mì sợi bây giờ được cán thủ công, thịt bò cũng là thịt bò được hâm cả đêm, bỏ thêm mấy nguyên liệu đặc biệt.”
Lý Hạo Nhiên cố gắng cười với người lái thuyền, người lái thuyền chắp tay ở sau lưng, cơ ngực rất cường tráng, đầu cũng ngẩng lên, dùng giọng điệu tùy ý nói: “Nếu mì sợi sáng ngày mai ăn không ngon như cậu nói thì tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”
Lý Hạo Nhiên cười ngượng ngùng, nhìn theo người lái thuyền đi lên lầu, lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán.
“Tiểu nhị!”
Lại tới thêm một đại gia khó tính nữa, đoán chừng là ghen ghét dáng vẻ của Lý Hạo Nhiên đẹp trai hơn ông ta, trên đầu còn mang kiểu tóc thắt bím thời nhà Thanh, ông ta đã chết bao nhiêu năm, bây giờ còn chưa đi đầu thai, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt gì, hừ.
Lý Hạo Nhiên cười lên tiếng trả lời: “Cô ở phòng nào?”
Người nọ học tư thái của bác lái đò, hùng hổ, còn chưa kịp nói, người lái thuyền vừa rồi đi lên lầu lại xuống dưới, trừng mắt với ông ta, dáng người khô gầy tết tóc đuôi ngựa, khí thế lập tức thấp xuống.
Hạ Đồng chậc một tiếng, đây là có ý gì, đánh dấu lãnh thổ? Người này chỉ có thể để mình tôi bắt nạt?
Con quỷ này đi rồi, những con quỷ khác xếp hàng đều thành thật, Hạ Đồng hài lòng nhìn Lý Hạo Nhiên tay chân nhanh nhẹn sắp xếp chỗ ở của quỷ.
“Anh làm không tồi, về sau lại có quỷ ở lại đây, công việc xử lý vào ở sẽ giao cho anh.”
“Cảm ơn bà chủ, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”
Hạ Đồng hài lòng gật đầu, thái độ này rất tốt.
Buổi sáng ngày hôm sau, người lái thuyền xuống lầu ăn cơm, Lý Hạo Nhiên vừa nhìn thấy ông ấy xuống, vội vàng chạy xuống bếp bưng mì thịt bò cho ông ấy.
“Vừa mới mở nồi ra còn đang bốc khói nghi ngút, bây giờ ăn là tốt nhất.”
Lý Hạo Nhiên nhỏ giọng nói: “Tôi mời đầu bếp Vương đặc biệt bỏ nhiều thêm một lát thịt bò cho cô, những con quỷ khác đều không có.”
“Tiểu tử cậu không tồi!”
“Hắc hắc, cô quá khen rồi!”
Trần Phán Phán lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho hắn, lợi hại, thu phục được khách hàng lớn nhất, sau này công việc cũng sẽ dễ dàng.
Lý Hạo Nhiên hơi nhướng mày, một bữa ăn sáng.
Hắn biết người lái thuyền này lợi hại, quỷ tới cùng với ông ấy cũng không dám chọc vào ông ấy, sau này có người lái thuyền che chở, hắn có thể thuận lợi làm công việc nhân viên lễ tân.
“Yo, bà chủ xuống lầu, muốn ăn gì?”
“Một bát mì thịt bò.”
“Được rồi!”
Lý Hạo Nhiên chạy tới bù đầu, Hạ Đồng bất mãn với A Phúc: “Cậu cũng là nhân viên, bây giờ người ta bận rồi, sao cậu không đi giúp một tay đi?”
“Không đi.” A Phúc bay đi.
Hắc, cái lão bánh quẩy này! Bưng bát cơm lên thì hỏng à?
Lão nhân viên này mấy ngày này hơi cáu kỉnh, thái độ làm việc không tích cực, nhân viên mới tới làm việc cần mẫn, còn nhìn đẹp trai, còn được nhân viên thường trú ở Thông Thiên Quan hoan nghênh.
Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất đều nói, nếu cùng họ, mấy trăm năm trước đều là người một nhà, vì vậy thân thiết gọi hắn là Tiểu Lý. Chúc Nguyện và Tuệ Tâm gọi hắn là anh Lý. Trần Phán Phán và Hướng Dương luận giao ngang hàng với hắn, gọi tên đầy đủ của hắn. Vương Dũng tuổi đã lớn, cũng gọi hắn là Tiểu Lý, chỉ có A phúc, gọi hắn là người kia.
Người kia, cậu đi lau cái bàn đi.
Người ia, câu đi dọn đồ vào đi.
Ngẫu nhiên bị Hạ Đồng nhìn thấy A Phúc bắt nạt ở nơi làm việc, hai tay Hạ Đồng chống nạnh, đôi mắt mở to. A Phúc vô mông đứng lên: “Người kia, cậu để tôi tới, việc này để tôi làm.”
Tóm lại, người nhà họ Lý và Lý Hạo Nhiên đều cảm thấy nơi này rất ổn, người cũng có chỗ ở, công việc cũng có.
Vì vậy sau ba ngày ở trong Thông Thiên Quan, người nhà họ Lý tạm biệt về nhà.
Bọn họ ở Thông Thiên Quan ba ngày, trong thời gian đó hai vợ chồng Lý Trường Cơ và Cung Vũ đi ra ngoài một chuyến, mua một căn nhà ở nơi cách không xa Thông Thiên Quan. Sau này bọn họ tới nhìn Lý Hạo Nhiên cũng có thể ở đây.
Qua hai ngày, nhân viên công tác Cụ cảnh sát sắm vai tiểu ca chuyển phát nhanh đưa tới một bao lớn, Hướng Dương giúp đỡ mang đồ vào bên trong.
“Ba cái vali hành lý lớn, bên trong là cái gì vậy?’
Một vali đều là thiết bị điện tử, điện thoại di động, máy tính, máy chơi game, v.v… Của Lý Hạo Nhiên. Một cái vali là một bốn bộ đồ giường đặt bên trong, một cái là đồ tắm rửa, quần áo.
Ừm, tuy rừng quỷ không biết ấm lạnh cũng sẽ không đổ mồ hôi, không cần phải tắm rửa, nhưng cũng có thể thường xuyên đổi quần áo.
“Bà chủ, mau tới, giúp Lý Hạo Nhiên mang vali vào.”
Hạ Đồng ở lầu sáu, ghé vào lan can đáp: “Anh tìm đám người Chúc Nguyện, bảo Chúc Nguyện thiêu cho hắn.”
Lý Hạo Nhiên vò đầu: “Sau khi đốt mấy thứ này xong còn có thể dùng sao?”
“Không phải dùng lửa đốt, Chúc Nguyện có cách.”
Chúc Nguyện làm pháp sư, làm một hồi, Lý Hạo Nhiên có thể sờ thực thể của mấy thứ này, vui vẻ nói: “Có điện thoại thì có thể tùy ý gọi đồ ăn rồi.”
Lý Hạo Nhiên qua đời, thẻ ngân hàng cũng không thể dùng, Cung Vũ chu đáo đưa thẻ ngân hàng của mình đưa cho hắn, để con trai tùy ý tiêu.
“Bây giờ tôi không thích ăn cơm hộp, cơm hộp lại không thể ăn, vẫn là tay nghề của đầu bếp Vương tốt.”
“Tuy rằng tay nghề của đầu bếp Vương tốt, chúng ta ngẫu nhiên cũng có thể ăn KFC, trà sữa đồ ăn vặt gì đó.” Nói Lý Hạo Nhiên mở di động ra, gọi một đống đồ ăn.
Chúc Nguyện đưa ra yêu cầu, hắn muốn ăn bánh kem nhỏ.
“Được nha!”
Lý Huyền Thanh cao giọng nói: “Cậu còn bé đã kiếm lời hai trăm vạn từ nhà họ Lý, ăn bánh kem còn muốn Tiểu Lý mua? Tiền tiêu hết rồi?”
“Xài hết.” Số tiền Chúc Nguyện kiếm được đều đã được dùng để sửa chữa Chính Nhất Quan.
Có ăn ngon, Hạ Đồng đi từ trên lầu xuống, chờ trà sữa.
Sau ngày hôm đó, hai ba ngày liên tiếp trời đều nhiều mây, hôm nay rốt cuộc cũng tạnh, hơn mười giờ mặt trời cũng ló rạng, sương mù dày đặc đã tan hết, Vương Địa Vĩ lái một chiếc xe điện ba bánh lại đây.
“Chú Vương, heo đã giết xong, hôm nay chúng ta làm thit khô đi.”
“Được rồi, tôi đã chuẩn bị xong muối và gia vị làm thịt khô lạp xưởng rồi.”
Hai con lợn to béo có thể làm được rất nhiều thịt khô và lạp xưởng. Hôm trước sau khi người lái thuyền rời đi tới hôm nay vẫn chưa thấy quay lại, còn trữ khoảng hai, ba phiến lá cây bạch quả, bị Vương Dũng nghiền thành bột rải vào bên trong thịt muối.
Chờ đến khi làm xong thịt khô, lại phơi khô lạp xưởng cũng sắp tới thời gian ăn tết.
Hạ Đồng trữ rất nhiều công đức không ra khỏi cửa, chiều nay đã nhảy nhót mặc xong quần áo chuẩn bị ra ngoài, Vương Đại Vĩ lái xe chờ ở bên ngoài.
Hạ Đồng tung tăng ra cửa, quay đầu lại nói với mấy người mấy quỷ: “Đừng quá nhớ tôi, chờ tôi thi xong kỳ thi cuối kỳ sẽ trở về.”
“Được, bà chủ trở về sớm một chút.”
Hạ Đồng xua tay, từ từ lên xe.
Bà chủ đi rồi, người và quỷ ở Thông Thiên Quan đều tìm một nơi thoải mái nằm xuống, dù sao bà chủ cũng không ở đây, người lái thuyền cũng không tới, bọn họ cũng không cần bận việc.
Tranh thủ thời gian này, Trần Phán Phán và Hướng Dương sửa sang lại tư liệu quay lại chỗ trưởng phòng Vương báo cáo công tác trong khoảng thời gian này.
Lý Huyền Thanh, Lý Phác Nhất, Tuệ Tâm cũng muốn trở về một chuyến.
Chúc Nguyện không cần trở về, cậu và Lý Hạo Nhiên ngồi chơi game chung với nhau, mỗi ngày ngoại trừ xuống lầu ăn cơm thì chính là chơi game, xem lão già Vương Dũng này lo lắng không thôi.
Tuy rằng Chúc đại sư lợi hại, tuổi còn nhỏ mà không học tập, cả ngày chơi game, sư phụ trong nhà không lo lắng sợ cậu học hư sao?
Lão đạo Chính Nhất Quan: Không lo không lo, đứa nhỏ ở bên ngoài vất vả kiếm tiền cho Quan, cuối cùng cũng phải có thời gian để thả lỏng.
Hạ Đồng đến Thông Thiên Quan từ sau khi tiết Nguyên Đán, dường như vẫn luôn thả lỏng, bố cô đưa cô tới trường học, Hạ Đồng còn hơi không thích ứng.
“Hạ Đông tới.”
“Nha, có vẻ cơ thể đã khôi phục ổn rồi ha.”
“Sắc mặt tiểu yêu tinh tốt như vậy, trắng nõn hồng hào, nói thật cho tới biết, nhanh lúc bọn tớ không có mặt đã lén lút ăn thịt bao nhiêu Đường Tăng?”
Hạ Đồng bị các cô chọc cho cười ha hả: “Các cậu đừng nháo, tớ mang đồ ăn ngon cho mọi người.”
“Có gì ăn ngon?” Đồ tham ăn Vương Khiết Nghi nóng lòng muốn thử.
“Móng giò hầm, cánh gà hầm, chân gà hầm, còn có rất nhiều ngó sen, canh măng và các món thức ăn chay, đều là đồ mọi người thích ăn.” Hạ Đồng móc hai hộp cơm thật lớn từ trong ba lô ra.”
“Oa oa oa, Đồng Đồng thật tốt.” Quách Hiểu Đồng ôm Hạ Đồng một cái, cô ấy thích ăn đồ hầm nhất.
“Còn có tớ, còn có tớ.” Lý Kỳ và Vương Khiết Nghi cũng thân thiết đi tới.
Hạ Đồng cười đẩy các cô ra: “Nhanh ăn đi.”
“Từ từ, tớ mua một ly trà sữa, gặm cánh gà sao không có trà sữa được.” Quách Hiểu Đình mở app đặt đồ ăn ra.
“Gọi giúp tới một ly.”
“Gọi cho tớ chút cháo, lát nữa ăn xong đồ hầm chúng mình uống một chén cháo rau xanh, cả người đều thoải mái.”
“Tớ thấy được.”
Nửa giờ sau, đồ ăn gọi tới đã đến, vừa ăn cơm vừa xem gameshow, bốn người vừa ăn vừa nói giỡn, một lúc làm mấy việc, làm không hề chậm trễ.
Sau khi quan tâm cơ thể Hạ Đồng xong, nói tới cuộc thi ngày mai, mấy người cũng không hoảng hốt. Ngày thường cố gắng học tập, sau khi thi xong có thể thả lòng một chút.
Ngày hôm sau đi thi vô cùng vui vẻ, môn thi đầu tiên trong kỳ thi là Hán ngữ, sau khi giáo viên giám thị tiến vào phát hiện ra vị trí bàn đầu thiếu một người.
“Đây là vị trí của ai? Kỳ thi cuối kỳ còn vắng mặt?”
“Rất xin lỗi, cô giáo, đây là vị trí của em.”
Bạn học trong lớp đều hơi kinh ngạc nhìn sắc mặt tái nhợt của Lưu Tiêu, đây là lớp trưởng của bọn họ, thái độ học tập và thành tích học tập đều là người dẫn đầu. Trước kia mỗi lần diễn ra cuộc thì cuối kỳ, cô ấy đều có dáng vẻ nắm chắc chiến thắng, hôm nay tại sao lại như vậy?
Hạ Đồng không kìm được kinh ngạc, Vương Khiết Nghi đưa mắt ra hiệu cho cô, ý tứ lát nữa nói sau.
Giáo viên phát bài, Hạ Đồng thôi không nghĩ nữa bắt đầu cuộc thi.
Đinh đinh đinh…
Kết thúc kỳ thi!
Bạn cùng phòng trong ký túc xá của Lưu Tiêu tụ lại ở xung quanh, lo lắng an ủi cô ấy, Lưu Tiêu không nhịn được òa khóc.
Chạy ra khỏi phòng thi, bốn phía không có người, Vương Khiết Nghi mới nói chuyện của Lưu Tiêu, cuối tuần Lưu Tiêu vô cùng vui vẻ trang điểm ra ngoài, buổi tối lại khóc lóc trở về.
“Nghe nói bạn thanh mai trúc mã của cô ấy đã qua đời, còn chết ở trước mặt cô ấy, đổi thành một người bình thường thì ai cũng không chịu được.”
Quách Hiểu Đình thổn thức nói: “Trước kia Lưu Tiêu từng kể về thanh mai trúc mã mà cô ấy yêu, nghe nói tốt nghiệp Thanh Hoa, học máy tính, tuổi còn trẻ mà lương đã trăm vạn một năm, xuất thân từ Thanh Hoa cũng là người siêu lợi hại.”
“Lập trình viên kiếm bộn tiền, tỷ lệ đột tử cũng cao.”
“Còn đầu trọc.” Lý Kỳ bổ sung một câu.
“Yên tâm, chuyên ngành này của chúng ta, nếu không thi lên thạc sĩ nghiên cứu sinh, tốt nghiệp đi ra bên ngoài tìm công việc, cho dù là công ty quảng cáo làm kế hoạch hay làm gì thì thời gian tăng ca cũng sẽ không ngắn.”
“Nghe nói tăng ca ở công ty quảng cáo còn không có phí tăng ca.” Quách Hiểu Đình nhịn không được oán trách.
“Những cô gái xinh đẹp, cố lên!”
Buổi chiều còn có bài thi, giữa trưa chúng tôi ăn cơm ở căng tin mọi người đều trở về ký túc xá chuẩn bị ôn tập. Buổi tối không phải thi, sau khi ăn cơm chiều xong cũng không có người nghi ngờ, bắt đầu ôn bài chuẩn bị ngày mai thi cử.
Hạ Đồng không đi tới phòng tự học học bài, một mình cô đi về phòng ký túc xá đứng ở bên cây long não ở dưới lầu ký túc xá, vẫy tay với người đàn ông đầu trọc ngồi xổm ở trong góc.
“Cô có thể nhìn thấy tôi?”
“Ừm, tôi không chỉ có thể nhìn thấy anh mà còn biết anh là thanh mai trúc mã của Lưu Tiêu, anh tên là gì?”
“Tôi tên là Tôn Tử Sở.” Tôn Tử Sở gãi đầu theo thói quen, thuần thục lay tóc, cố gắng muốn che đi phần hói.
“Tại sao anh không đi đầu thai?”
“Đầu thai?” Tôn Tử Sở sửng sốt một hồi mới nói: “Tôi muốn nói Tiêu Tiêu đừng khóc, hai mắt khóc cũng sưng cả rồi, cô có thể giúp tôi không?”
“Tôi có thể giúp anh, tuy nhiên phải đợi hai ngày, chờ tôi thi xong kỳ thi cuối kỳ đã,” Hạ Đồng nhìn tới một đoàn nhỏ công đức mỏng manh mini phát ra ánh sáng màu vàng trên đầu hắn, chiếu sáng cái đầu trọc hắn vất vả che giấu, nhìn không được nhếch môi lên.
Từ khi biết Hạ Đồng có thể trông thấy mình, Tôn Tử Sở lập tức quấn lấy cô, để cô giúp mình an ủi Lưu Tiêu, bảo cô đừng học đau thương quá, cố gắng thi cử, đừng khóc nữa, khóc sưng cả mắt rồi.
Chậc, thật không nhìn ra được, tên Tôn Tử Sở môi hơi mỏng, mắt phượng, diện mạo lạnh lùng này bên trong lại là một người thích lảm nhảm.
Hạ Đồng bị hắn làm phiền không có cách nào cuối cùng trước khi thi cử, Hạ Đồng mua một ly thạch khoai môn nho đông lạnh đặt trên bàn của Lưu Tiêu, Lưu Tiêu ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ, hơi mờ mịt nhìn Hạ Đồng.
“Tôn Tử Sở cho cậu, hắn nói ngày đó cậu muốn uống một ly thạch khoai môn nho đông lạnh, hắn chưa kịp mua nên bảo tớ mua cho cậu một ly.”
“Thật là… Tại sao… Cậu ấy…” Lưu Tiêu đột nhiên đứng lên, có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Hạ Đồng cười cười: “Trước hết cứ thi đi, thi xong tớ lại giải thích với cậu sau.”
“Cậu không gạt tớ chứ?”
“Yên tâm, không gạt cậu.”
Cuối cùng buổi chiều thi cử xong, trời vẫn còn chưa tối, Lưu Tiêu sốt ruột muốn viết Hạ Đồng tại sao lại biết cho khoai môn nho đông lạnh, Hạ Đông bảo cô ấy chờ một lát.
Chờ đến trời tối, Hạ Đồng lôi kéo Lưu Tiêu đi với cô tới Thông Thiên Quan, Lưu Tiêu không hề do dự lên xe.
Vương Đại Vĩ cười ha ha: “Con gái, đây là bạn học của con hả?”
“Ừm.”
Hạ Đồng lôi kéo Lưu Tiêu ngồi ở ghế sau, thuận tay đóng cửa lại, làm một động tác đẩy.
“Anh ngồi ghế phụ.”
Lưu Tiêu quay đầu: “Hạ Đồng, cậu đang nói chuyện với ai vậy.”
Hạ Đồng hơi mỉm cười: “Chờ đến Thông Thiên Quan cậu sẽ biết.”
Dường như có gió lạnh thổi vào, Vương Đại Vĩ lái xe chỉ cảm thấy nửa người phải hơi lạnh, biểu cảm của ông cứng ngắc, không thể nào, trong xe có thứ khác hay sao?