Hai ngày nữa sẽ đến cuộc thi cuối kỳ, lúc trước Hạ Đông nhận được sách giáo khoa được đám người Vương Khiết Nghi gửi tới, mấy ngày hôm nay đã ôn tâm gần hết rồi, chờ sau khi thi cử xong là cô có thể nghỉ ngơi, thi xong cô có thể nghỉ ngơi cho đến tới kỳ tiếp theo là có thể nhận giấy tốt nghiệp.
Sau khi khai giảng học kỳ mới, rất nhiều bạn học phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp, còn muốn đi tìm công việc thực tập,
cũng cần chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh công lập, học ỳ sau của năm cuối cấp cũng chuẩn bị nắt đầu, có ít tiết học, cô không đi cũng không ảnh hưởng gì.
Hạ Đồng nằm quay về trên giường, lăn qua lăn lại, không muốn rời giường.
“Bà chủ, lá cây bạch quả không đủ dùng.” Hạ Đồng vừa mới xuống lầu thì Tuệ Tâm canh giữ ở cửa cầu thang vội vàng nói.
Hạ Đồng sờ đầu cậu ta: “Ai nói không đủ dùng?”
“Không ai nói, tôi đoán thế.”
“Ha ha ha, đoán cái gì mà đoán, cứ hỏi A Phúc một chút không phải sẽ biết hay sao.”
A Phúc không biết bay từ chỗ nào tới: “Còn có hàng tồn, đủ dùng.”
Hạ Đồng trừng mắt: “Nếu đủ dùng tại sao cậu không nói với Tuệ Tâm, làm cho cậu ta phải chờ ở đây cả nửa ngày.”
A Phúc bày ra một biểu cảm vô lại: “Cậu ta cũng không hỏi tôi mà.”
“Nhìn sắc mặt của ngươi, lão quỷ sống nhiều năm như vậy còn bắt nạt một tiểu hòa thượng.” Đeo kính mặc trường bào cũng không giống người tốt, hừ!
A Phúc không lấy làm hổ thẹn, lười biếng mà nói sang chuyện khác: “Đám người Lý Huyền Thanh sắp trở về rồi.”
“Mọi chuyện được giải quyết rồi?” Hạ Đồng hơi tò mò với chuyện của nhà họ Lý.
“Nhất định có thể giải quyết, thằng nhóc Chúc Nguyện kia cũng không phải chỉ có chút bản lĩnh mèo ba chân như Lý Huyền Thanh.”
“Khi nào bọn họ đến.”
“Chắc là có thể về kịp giờ cơm trưa.”
Hạ Đồng sải bước đi vào nhà ăn, lẩm bẩm: “Quỷ tới càng ngày càng nhiều, không biết ông Vương có bận hay không.”
Dùng lá cây để nấu cơm, làm nó giống như rau thơm để sử dụng, thích hợp nhất chính là để hầm đồ ăn, nhưng mỗi lần người lái thuyền tới đều muốn ăn móng giò hầm, từ từ thanh danh của móng giò Thông Thiên Quan đã truyền tới Địa phủ, sau đó quỷ tới Thông Thiên Quan trên cơ bản đều mua móng giò hầm.
Vương Dũng cười ha ha: “Nhanh tới đây, không sao, hầm đồ ăn sẽ không lãng phí thời gian.”
Hạ Đồng cầm một đôi đũa dài, trong canh hầm tất cả đều là móng heo, móng heo này đều được siêu thị nhà cô đưa tới hằng ngày, chờ tới cuối tháng, phải tính tiền cho siêu thị, không thể làm hại siêu thị của nhà cô được.
“Muốn tăng phí thêm một chút không?”
Vương Dũng vội vàng nói: “Móng giò nơi này của chúng ta đã bán ra giá trên trời, cũng không thể tăng giá tiếp được.”
“Được rồi, đều do cháu định đoạt.” Cô chỉ cần có gì đó để ăn là được.
Thời gian đám người Lý Huyền Thanh trở về sớm hơn dự đoán một chút, 11 giờ đã trở về rồi, tới hai chiếc xe, lần lượt xuống từ trên xe xuống là ba người Lý Huyền Thanh và năm người nhà học Lý.
“Bà chủ, chúng tôi về rồi!”
“Được.”
Chúc Nguyện không quan tâm người nhà họ Lý ở phía sau, nâng chân lên lập tức bước vào cửa, đeo cặp sách đi cùng với Tuệ Tâm.
Lý Huyền Thanh đứng ở cửa giới thiệu cho Hạ Đồng, lần này Cung Dã không tới, người tới là ông bà của Lý Hạo Nhiên, bố mẹ và em trai còn đang học cấp 3 là Lý Úy Nhiên.
“Người nhà họ Lý đều không có duyên với Thông Thiên Quan!”
Lý Úy Nhiên đụng phải màn chắn vô hình mà bố mẹ nói, trong lòng rất căng thẳng, cả nhà đều không có duyên với Thông Thiên Quan, vậy anh trai của cậu có thể đi vào sao?
Từ lúc anh trai được tiểu đạo trưởng cứu ra từ trong hồ lô, linh hồn còn suy yếu hơn cả người bệnh nguy kịch. Tiểu đạo trưởng nói, nếu anh trai hắn không có duyên tiến vào trong Thông Thiên Quan cứ vậy đưa đi Địa phủ, sợ là kiếp sau không ổn, đoán chừng khi sinh ra sẽ là một con ma ốm.
Tâm trạng của người nhà họ Lý thấp thỏm: “Chúng tôi có thể đi vào không?”
“Có thể, không sao, không cần lo lắng, nếu Lý Hạo Nhiên không thể ở lại trong Thông Thiên Quan tôi cũng có thể đưa hắn đi Địa phủ.”
Bà lão nhà họ Lý nóng nảy, tạo sao nói không như lúc trước, tại sao không thể ở lại?
“Bà đừng vội, chờ Lý Hạo Nhiên ra đây tôi sẽ nhìn thử.” Hạ Đồng cười giải thích.
Lần trước chỉ nhìn thấy hai vợ chồng Lý Trường Cơ còn không quá rõ ràng, hôm nay nhìn thấy trên đầu hai vợ chồng già nhà họ Lý đều có công đứng sáng lấp lánh. Vì vậy thái độ của Hạ Đồng với bà lão nhà họ Lý cũng nhiệt tình hơn một chút, cũng có nhiều hảo cảm hơn đối với thanh niên xui xẻo Lý Hạo Nhiên hơn một chút, bỏ thêm một chút đồng tình.
Người và quỷ có vận khí tìm được Thông Thiên Quan, bọn họ tiến vào được hay không thật ra cũng chỉ với một suy nghĩ của Hạ Đồng, tuy nhiên có vào được nhưng nếu quỷ không có công đức đủ dùng thì cũng không thể ở lâu trong Thông Thiên Quan, Thần Đồng Mộc hút nhiều công đức.
Từ công đức trên người Lý Úy Nhiên có thể đoán được công đức trên người anh trai Lý Hạo Nhiên của hắn đoán chừng có thể ở lại mấy giờ, nhiều nhất thì trong một ngày đã chết.
Thử nói tìm được tới Thông Thiên Quan, công đức không đủ lại muốn đi tới Địa phủ từ hậu viện của Thông Thiên Quan làm sao bây giờ?
Đợi ở bên ngoài Thông Thiên Quan, chờ đến khi thuyền đi, lại đi vào ngay lúc liên tục lên thuyền.
Lý Trường Cơ cầm một lá bùa trong tay, Hạ Đồng thông qua tiểu thuyết huyền huyễn từng đọc suy đoán, Lý Hạo Nhiên ở bên trong lá bùa?
Bên cửa sổ ở tiền viện trên lầu hai, một loạt quỷ nằm bò, người của Lý gia không biết, còn cho rằng kia đều là khách dừng chân.
Lý Trường Cơ cũng được sắp xếp chỗ ở, 5000 một đêm, đặt ba gian phòng, Lý Trường Cơ trả tiền cũng không hề đau lòng chút nào.
Chúc Nguyện và Tuệ Tâm đi từ trên lầu xuống dưới, Chúc Nguyện hỏi Hạ Đồng: “Có thể đưa Lý Hạo Nhiên tới dưới cây bạch quả được không?”
Người nhà họ Lý không hiểu rõ, Chúc Nguyện giải thích một câu cây bạch quả cho chỗ tốt đối với âm hồn bị suy yếu, Dẫn Hồn Hương tìm được Lý Hạo Nhiên chính là dùng lá cây bạch quả làm thành.
Người nhà họ Lý mong chờ nhìn Hạ Đồng, Hạ Đồng gật đầu: “Đưa đi để một lát đi.”
Lý Hạo Nhiên suy yếu chỉ có thể tránh ở bên trong lá bùa, vào chỗ tốt như Thông Thiên Quan cũng không thể tự mình đi ra, đoán chừng cũng hơi thảm.
Hai người già nhà họ Lý hơi bất an, Hạ Đồng cười hỏi bọn họ ở nhà làm gì.
“Đôi vợ chồng già chúng tôi và giáo viên đã về hưu, nhà tôi cơ bản là những người đầu óc làm kỹ thuật, bắt đầu kinh doanh nhỏ.”
“Khiêm tốn quá rồi, khắp thiên hạ đào đâu ra hai người như ông bà đây.” Lý Huyền Thanh nói ra mấy tên người nổi tiếng: “Những người này đều là học trò đã được bọn họ chỉ dạy đó.”
Trần Phán Phán và Hướng Dương giúp đỡ Đoan Thủy chiêu đãi người nhà họ Lý đều kinh ngạc, mấy vị đại lão nổi tiếng được báo lên này, bọn họ đều là người nổi tiếng trong ngành sản xuất của bọn họ, đây cũng không phải là gian thương, người ta là giáo sư chuyên gia thật sự làm việc vì nước vì dân.
Hạ Đồng hiểu rõ, trách không được, người bình thường cũng không có nhiều điểm công đức như vậy.
Bây giờ là giờ ăn cơm trưa, có chuyện gì thì lúc ăn cơm từ từ nói, Hạ Đồng không ăn bữa sáng, đã sớm đói bụng.
A Phúc hỏi người đối diện có lợi hại không, Chúc Nguyện còn chưa nói, hai lão đạo Lý Huyền Thanh và Lý Phúc đã kích động đứng lên, nói đến quá trình đấu phát, một mình Chúc Nguyện đã trấn áp năm người, bên kia căn bản không có sức phản kháng.
Những người này đường ngang ngõ tắt tuy rằng không phải người tốt nhưng cũng có chút bản lĩnh, được một số kẻ có tiền tôn sùng là như khách quý, nhà họ Ngô cũng cung phụng bọn họ, bọn họ đưa cho con trai nhà họ Ngô một khối ngọc bội, có tác dụng chiêu hoa đào thường xuyên đeo ở trên người.
Tuy nhiên ngọc bội này thật ra còn có tác dụng hấp thụ vận may cho con trai nhà họ Ngô. Trên ngọc bội có một trận pháp tà ác, ngay lúc Lý Hạo Nhiên bị xe đụng hồn rời khỏi người đã lập tức bị trận pháp kia hút đi, lại bị mấy tên bại hoại của giới Huyền môn chú ý tới, sau này lại tùy tay chuyển tới bên trong hồ lô, cho rằng sau này chế thuốc sẽ đặt lại.
“Nếu không phải vì đợi hai, ba ngày một lưới bắt hết, chúng tôi đã làm xong chuyện rồi quay về ròi.”
Lý Phác Nhất thuận miệng khen một câu: “Người của Chính Nhất Quan thật lợi hại.”
Một câu lợi hại đã khiến Chúc Nguyện hơi nâng cằm lên, có hơi đắc ý.
Ăn cơm xong, hai ông bà nhà họ Lý được khuyên lên lầu nghỉ ngơi, Lý Úy Nhiên không muốn ngủ mà yên lặng đi tới bờ sông Hắc Thủy ngồi xổm, nếu không hắn lập tức có thể giống như anh trai.
Lý Úy Nhiên bị hưởng sợ, cẩn thận lùi về sau hai bước.
“Cánh rừng phía sau cũng không thể đi vào, bên trong có yêu quái.” Nói xong A Phúc thong thả bay đi.
Lý Úy Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua cánh rừng phía sau, lừa đứa trẻ ba tuổi sao? Tại sao không nói trong rừng có sói xám luôn đi?
Vừa tới hoàng hôn, cũng được một số nhân sĩ Huyền môn gọi là thời gian gặp ma!
Quỷ ở trong Thông Thiên Quan thoạt nhìn không khác người bình thường lắm nhưng làm quỷ bẩm sinh vẫn thích ban đêm. Hoàng hôn dần đến, quỷ ở tầng hai thoải mái bay xuống dưới, mười mấy con quỷ, xiêm y trên người ăn mặc không giống nhau, đều bay tới bên cạnh Lý Úy Nhiên.
Lý Úy Nhiên yên lặng lùi về sau một bước, quay đầu lại nhìn lá bùa chứa ca ca một cãi, vẫn còn trong đó.
A Phúc làm đầu tàu gương mẫu, những con quỷ khác cũng không dám làm càn.
Chúc Nguyện và Tuệ Tâm tới đây, Chúc Nguyện nhặt lá bùa lên, Tuệ Tâm kéo Lý Úy Nhiên một chút chút: “Chúng ta đi.”
Đi được một đoạn đường, Lý Úy Nhiên quay đầu lại, trên cây bạch quả bay xuống sáu phiến lá cây, hai mảnh bay xuống sống, còn bốn cái lá khác còn đang bay ở trên không trung đã bị A Phúc cầm lấy.
Lý Úy Nhiên rõ ràng nhìn thấy những con quỷ khác rục rịch ngo ngoe nhưng không một con quỷ nào dám đoạt lấy.
Lá bùa đặt ở dưới cây bạch quả một buổi trưa, Chúc Nguyện quăng lá bùa một chút, một người trống rỗng rơi từ không trung xuống, Lý Úy Nhiên đỡ lấy theo bản năng.
“Anh trai?” Lý Úy Nhiên không thể tin được vào hai mắt của mình, vậy mà lại có thực thể.
Lý Hạo Nhiên tỉnh táo, đôi tay sờ ở trên người: “Tôi không chết?”
Hai vợ chồng già nhà họ ý hai mắt đẫm lệ nhìn cháu trai lớn, Bà Lý sờ tay cháu trai lớn, thật sự có thể sờ được.
Từ sau khi con trai qua đời, Cung Vũ mỗi ngày đều khóc sướt mướt, bây giờ đã lộ ra nụ cười, còn có thể nhìn thấy con trai khỏe mạnh.
Hạ Đồng ở một bên xem náo nhiệt, lấy ánh mắt của cô, con quỷ này thật là yếu. Nếu như nói người lái thuyền rắn chắc như tường đổ xi măng, vậy thì Lý Hạo Nhiên giống như một bức tường giấy, vừa chọc đã rách.
Chúc Nguyện nói: “Anh có một chút công đức, tôi kiến nghị anh ở lại Thông Thiên Quan một đêm, chạng vạng ngày mai lên thuyền đi Địa phủ báo danh.”
Cung Vũ luống cuống tay chân: “Không phải nói là Hạo Nhiên nhà chúng tôi có thể ở lại Thông Thiên Quan sao?”
“Đúng vậy, không phải đứa nhỏ Cung Đã kia đã nói, sau này chúng tôi nhớ con trai còn có thể tới nhìn sao.”
“Hắn nói không đầy đủ.”
Hạ Đồng giải thích một hồi, ánh sáng trong mắt người nhà họ Lý trở nên ảm đạm, hóa ra qua đời chính là thật sự qua đời, bây giờ nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện giả dối.
Không khí ở nhà ăn tựa như đọng lại, Hạ Đồng đột nhiên hỏi Lý Hạo Nhiên: “Anh bao nhiêu tuổi rồi, đang làm gì vậy?”
“Sinh viên năm 4, đang học kế toán.” Vốn dĩ học kỳ sau đã phải đi thực tập, không nghĩ tới hắn cứ vậy mà chết đi.
“Anh biết làm kế toán chứ?”
“Đương nhiên là làm được, tôi học hành rất tốt, mỗi năm đều lấy được học bổng.”
Hạ Đồng muốn cho hắn thử làm nhân viên lễ tân, quỷ trẻ tuổi lại đẹp trai ở quầy lễ tân phục vụ, cảnh đẹp ý vui lại chia sẻ công việc với cô, thật tốt.
“Tiểu đạo trưởng không phải nói ngày mai tôi cần phải đi sao?”
Tuệ Tâm hảo tâm nhắc nhở hắn: “Anh mau đồng ý nhanh lên, nếu anh là nhân viên của Thông Thiên Quan thì không phải đi rồi, ở lại còn không cần công đức. Công đức rất khó kiếm đó, đừng lãng phí.”
Hai vợ chồng già nhà họ Lý lại phấn chấn lên: “Hạo Nhiên mau đồng ý đi! Mau đồng ý với bà chủ đi! Hạo Nhiên!”
“Được được được, con đồng ý, ông bà đừng nóng vội như thế.”
Hạ Đồng hài lòng gật đầu: “Trước hết tôi mang anh đi xem sổ sách thử xem.”
Sổ sách là sổ sách kiểu cũ, từng quyển sách một, người qủy yêu mỗi loại một quyển.
Hạ Đồng không đụng tay, đưa chìa khóa cho hắn, Lý Hạo Nhiên thật sự có thể cầm lấy chìa khóa mở ngăn kéo lấy sổ sách ra, còn có thể mở ra, Hạ Đồng yên tâm, cô còn sợ Lý Hạo Nhiên không mở sổ sách ra được.
“Cô gọi cái này là sổ sách?” Sau khi nhìn kỹ một chút, cũng coi như sổ sách, sổ thu chi.
Lý Hạo Nhiên nhìn không vừa mắt quyển sổ này: “Cô có máy tính không? Tôi làm một sổ sách mới cho cô.”
Hạ Đồng lắc đầu: “Không cần anh sáng tạo, những thứ ở nơi này đều cần thiết dùng sổ sách này ghi lại.”
“Vậy được rồi.”
A Phúc cầm mấy miếng lá cây tiến lên trên quầy hàng.
“Nhường chỗ!”’
Lý Hạo Nhiên dịch qua một vị trí, A Phúc bay đến bên trong cùng của quầy, kéo ngăn tủ ngầm ra, bỏ lá cây vào trong. Sau khi đặt lá cây vào trong, biểu cảm của A Phúc hơi lạnh lùng.
Lúc này người nhà họ Lý vui mừng khôn xiết, thật tốt, thật tốt, kết cục hiện tại còn tốt hơn so với bọn họ tưởng tượng.
Bà Lý nước mắt lưng tròng, nếu như cháu trai lớn ở trong Thông Thiên Quan làm việc lâu một chút, nói không chừng có thể chờ được tổ tôn bọn họ cùng nhau đi Địa phủ, không yên tâm, bà lão như bà còn có thể chăm sóc.
Vương Dũng hơi hâm mộ, như vậy cũng khá tốt, cũng coi như một loại gia đình đoàn tụ khác, ông ấy và Lý Hạo Nhiên này đều là người may mắn.
Ông ấy không khỏi nhớ tới con trai, báo mộng vài lần, cũng vẫn chưa về quê nhìn thử, chờ đến khi ăn tết không qua về, ông ấy sẽ… Ông ấy sẽ đi báo mộng cho cháu trai.
Bỏ đi, cháu trai còn nhỏ, đừng dọa nó sợ.
A Phúc không biết từ nơi nào xuất hiện, lạnh lùng nói: “Ông đứng đây nhìn cái gì?”
“Nhìn người nhà họ Lý, có thể đoàn tụ ở Thông Thiên Quan, vận khí thật tốt.”
Lý Hạo Nhiên tùy ý lật sổ sách, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ.
A Phúc nhìn thoáng qua từ sau, sau đó bay đi!



