“Thần tiên được cung phụng bên trong Thông Thiên Quan có linh nghiệm không?”
“Hả?” Hạ Đồng nghĩ, thứ Thông Thiên Quan cung phụng chỉ có một cây Thần Đồng Mộc thôi.
“Cậu lên xe cùng với tớ là vì muốn đi bái thần tiên trong quan sao?”’
Biểu cảm Lưu Tiêu đau khổ: “Ừ, tớ cũng đã suy nghĩ cẩn thận, người chết không thể sống lại, tớ cũng đi miếu bái lạy, chăm sóc cho anh Tử Sở, để cho anh ấy đầu thai vào một nhà tốt, kiếp sau có thể sống một cuộc đời thật tốt.”
Lúc Hạ Đồng đưa cho cô ấy khoai môn nho đông lạnh, cô ấy biết mình không thể cứ mãi chìm đắm trong quá khứ, anh Tử Sở khi nhìn thấy sẽ thấy đau khổ.
“Nghe nói anh Tử Sở của cậu là một học bá, lúc trước là một lập trình viên được trả lương rất cao, người như vậy lúc còn sống đã không tồi.” Hơn nữa, Thông Thiên Quan cũng không phải miếu.
“Cậu không hiểu.” Lưu Tiêu yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tớ không hiểu, cậu nói tớ nghe xem.”
Hạ Đồng hơi nghiêng người, nhìn Tôn Tử Sở ngồi ở trên ghế phó lái, dáng vẻ một con quỷ, sườn mặt còn lộ ra biểu cảm uể oải.
Im lặng một hồi lâu, Lưu Tiêu nhắc tới Tôn Tử Sở, nói khi hắn còn trẻ bố mẹ hắn đã ly hôn, bố mẹ cũng không quan tâm hắn, phải dựa vào việc ông nội hắn ra ngoài bán đồ ăn sáng nuôi sống hắn, khi đó mỗi ngày cũng miễn cưỡng trôi qua, tới khi hắn học lên trung học thì ông nội qua đời, hắn lại thành cô nhi.
“Không có tiền đi học, anh ấy muốn đi làm công kiếm tiền, bố mẹ tớ thương hắn, nói thành tích của anh ấy tốt như vậy, nếu bây giờ chậm trễ việc học hành thì sẽ hối hận cả đời này.”
“Sao hắn lên lớp nghe giảng được?”
“Bố tớ nói chuyện với anh ấy, cho anh ấy mượn phí học trung học và đại học, bảo anh ấy chứ chuyên tâm học tập, chờ sau khi tốt nghiệp thì trả lại nhà chúng tớ.”
Nhớ lại chuyện cũ, Lưu Tiêu rơm rớm nước mắt: “Thật ra bố mẹ tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để cho anh ấy trả ơn, bố mẹ tớ coi anh ấy như con cái trong nhà, thậm chí bố tớ còn nói, coi như tớ có thêm một anh trai khác cha khác mẹ.”
“Anh ấy vất vả học hành để thi vào một trường danh giá, sau khi tốt nghiệp xong lại làm việc ngày đêm, vất vả lắm mới tạo ra một phần sự nghiệp, còn chưa kịp trải qua vài ngày lành đã không còn.”
Sự chua xót trong lòng cả đoạn đường này chỉ có hắn hiểu rõ nhất, lúc này Tôn Tử Sở không nhịn được mà nhớ lại cũng càng thêm cảm ơn cả nhà chú Lưu đã đối xử với hắn rất tốt. Nhà họ Lưu đối xử với hắn như thế nào trong lòng hắn hiểu rõ, hắn không chỉ nợ tiền mà còn nợ tình cảm.
Hạ Đồng trả lời: “Lưu Tiêu, Tôn Tử Sở là anh trai của cậu sao?”
Ánh mắt Lưu Tiêu né tránh, mặt gương trên xe phản chiếu loáng thoáng gương mặt của cô ấy, không thấy rõ biểu cảm lắm.
Nếu là anh trai nhà hàng xóm bình thường thì Lưu Tiêu cũng sẽ không buồn như vậy. Nếu Hạ Đồng không đoán nhầm, chỉ sợ Tôn Tử Sở còn không biết Lưu Tiêu có tình cảm khác đối với hắn.
Bây giờ Tôn Tử Sở đau khổ như vậy, cô đoán chỉ sợ hai người đang hối hận lúc đó chưa kịp nói ra.
Tôn Tử Sở đang ngồi ở phía ghế lái còn đang nhớ lại, không chú ý tới lời nói của hai người.
Vương Đại Vĩ cảm thấy nhiệt độ cơ thể bên phải của mình hơi thấp, thậm chí ở cả hai tay, tay bên trái nóng hơn tay phải một chút. Đạp chân ga xuống, qua ngã rẽ chính là cửa Thông Thiên Quan.
Cửa lớn Thông Thiên Quan đóng chặt, Hạ Đồng nhẹ nhàng đẩy ra một chút, cửa lớn Thông Thiên Quan từ từ mở ra, đèn lồng dưới hai bên mái hiên trái phải được thắp sáng theo thứ tự. Lục Hợp Lâu sáu tầng, dưới mái cong hành lang lầu một, lầu hai, lầu ba, lầu bốn, lầu năm lộ ra đèn lồng, ánh sáng mờ nhạt điểm sáng màn đêm đen tôi.
“Đây… Đây là đâu?” Lưu Tiêu nuốt nước miếng, hơi sợ hãi, nơi này không phải loại đạo quan hay chùa miếu cô ấy đã từng gặp trước kia.
Hạ Đồng đi trước một bước: “Nơi này là Thông Thiên Quan.”
Hạ Đồng kéo bố mình vào cửa, cười với một người một quỷ phía đối diện cửa nói: “Hai người thử tự vào xem.”
“Ừm?”
Lưu Tiêu cảm thấy Hạ Đồng nói chuyện rất kỳ lạ, tại sao bảo mình tự vào thử xem?
Ma mới như Tôn Tử Sở có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Thông Thiên Quan hơn với Lưu Tiêu, giờ phút này hắn giống như một con kiến nhỏ bình thường trước mặt một con cự thú, cố gắng ngẩng đầu cũng không thấy rõ toàn cảnh cự thú.
Ngẩng đầu cũng chỉ là vọng tưởng, khí thế khổng lồ này thậm chí còn áp chế hắn đến mức ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có.
“Tiến vào.”
Dưới sự thúc giục của Hạ Đồng, Lưu Tiêu hơi do dự tiến vào cửa.
Đột nhiên Lưu Tiêu chấn kinh, cái gì chặn mình vậy?
Tôn Tử Sở cũng phát hiện, cánh cửa lớn nhìn như đang mở có một cỗ lực lượng vô hình cản trở hắn.
“Xem ra hai người không có duyên với Thông Thiên Quan.” Hạ Đồng nhỏ giọng thầm thì: “Cũng không có duyên với tôi.”
Hạ Đồng lần lượt kéo tay một người một quỷ, Lưu Tiêu và Tôn Tử Sở cùng phát hiện ra, cỗ lực lượng thần bí ngăn cản bọn họ đột nhiên biến mất.
“Anh Tử Sở!”
“Tiêu Tiêu!”
Còn chưa kịp sốc khi tới cửa lớn thần kỳ, Tôn Tử Sở vừa tiến vào đã phát hiện ra thân nhân, Lưu Tiêu không tự chủ được kinh ngạc, nước mắt đột nhiên chảy xuống.
“Anh Tử Sở, anh còn sống sao?”
“Anh đã chết rồi.” Tôn Tử Sở cười một tiếng: “Thật xin lỗi, làm cho em đau khổ như vậy.”
“Không thể nào, rõ ràng anh có thân thể.” Lưu Tiêu đi hai bước đến bên cạnh hắn, kéo tay của hắn, lặng như băng, không có chút hơi ấm, cũng không có nhân khí.
Tại sao có thể như vậy? Lưu Tiêu tuyệt vọng.
“Anh vẫn luôn ở bên cạnh em đúng không?” Lưu Tiêu khóc không thành tiếng.
“Anh vẫn luôn ở bên cạnh em, nhìn em đau khổ như vậy, sao anh có thể yên tâm được, vì vậy mới nhờ bạn học Hạ khuyên bảo em, không nghĩ tới…” Không nghĩ tới Hạ Đồng lại hợi lại như vậy, vậy mà có thể để cho Tiêu Tiêu nhìn thấy mình.
Lưu Tiêu khóc sướt mưới nói cảm ơn với Hạ Đồng: “Tớ nghĩ cậu hảo tâm khuyên tới, còn biết khoai môn nho đông lạnh, lại do bạn cùng phòng ký túc xá trong phòng tớ nói cho cậu biết, không nghĩ tới là anh Tử Sở.”
“Gặp được tớ chính là vận may của cậu. Nếu còn có cơ hội có thể gặp mặt nói chuyện, phải từ biệt xong, đừng tiếc nuối.”
Nói xong Hạ Đồng xoay người rời đi, thuận tay lôi bố mình đi.
Vương Đại Vĩ bị con gái lôi đi, nhịn không được quay đầu lại nhìn. trách không được ông luôn cảm thấy bên ghế phụ có khí lạnh tràn ngập, lúc lái xe nửa người phải của ông đều cảm thấy lạnh, hóa ra là có một con quỷ đang ngồi.
“Ai, có người yêu nhau âm dương cách biệt, may mắn trước khi tôi chết cũng không có người yêu, nếu không bây giờ sẽ buồn tới chết.” Lý Hạo Nhiên và Chúc Nguyện ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt.
“Nếu bọn họ thật sự có duyên thì người đàn ông kia nhanh chóng đi đầu thai đi, nói không chừng còn có thể trở thành con của chị gái kia, sau này quan hệ chẳng phải càng tốt hơn sao?”
“Cậu cũng sắp học tiểu học rồi, chút chuyện ấy cậu cũng không biết sao? Mẹ và vợ sao có thể giống nhau sao?” Lý Hạo Nhiên mở to mắt.
“Đại khái cũng không khác nhau lắm.” Học sinh tiểu học Chúc Nguyện cảm thấy như vậy.
“Hừ, không nói với cậu nữa.”
Lý Hạo Nhiên thở dài than ngắn, lúc này đang xem một người một quỷ đang nói không ngừng, hắn lại hơi tiếc nuối, tại sao lại không nắm bắt thời gian để yêu đương chứ? Một người đẹp trai, phú nhị đại như Lý Hạo Nhiên hắn mà khi còn chết vẫn là cẩu độc thân.
Lý Hạo Nhiên bay từ trên lầu hai xuống, khiến Vương Đại Vĩ hoảng sợ: “Xú tiểu tử nhà cậu, có cầu thang không đi, bay cái gì mà bay, buổi tối muốn hù chết người sao.”
“Hắc hắc, đây không phải sốt ruột sao.”
Hạ Đồng liếc mắt nhìn hắn một cái: “Mấy ngày nay Thông Thiên Quan không khai trương, mỗi ngày anh ở Thông Thiên Quan nghỉ ngơi thì có thể có việc gấp gì?”
Lý Hạo Nhiên vò đầu, ngượng ngùng nói: “Tôi muốn hỏi một chút, khi nào Thông Thiên Quan chúng ta sẽ tuyển mấy nữ quỷ? Tốt nhất là nên trẻ tuổi một chút.”
“Đừng nghĩ nữa, không có.” Hạ Đồng cự tuyệt không chút lưu tình.
Cô không phải bà mối, thuê một tên nhân viên tạp vụ chẳng lẽ còn phải lo chuyện chung thân đại sự của bọn họ hay sao?
“A Phúc, mấy ngày nay kiếm lá cây sao rồi?”
“Nhặt được, đều cất ở trong ngăn tủ ở quầy lễ tân.”
Hạ Đồng nhìn một chút, mấy ngày nay thu hoạch được không ít, nhiều lá cây như vậy, có thể lấy thêm vài miếng để hầm canh hoặc pha trà.
Cửa lớn Thông Thiên Quan mở ra, Vương Dũng chợt nghe thấy động tĩnh, hỏi qua mới biết hai cha con còn chưa ăn cơm chiều, ông ấy lập tức đi vào nhà ăn nấu mì dưa cải.
Mấy ngày nay cửa lớn không mở, không ai mang mẻ rau mới tới đây, chỉ có thể ăn dưa chua mà ông ấy muối.
“Lý Hạo Nhiên, cậu đi hỏi Lưu Tiêu và Tôn Tử Sở xem bọn họ có ăn không?”
Cả hai người đều ăn mì, dưới sự thúc đẩy tiêu thụ của Lý Hạo Nhiên, Lưu Tiêu còn quyết định ở lại Thông Thiên Quan một đêm.
“Năm nghìn một đêm, cô có muốn ở lại không?”
Lưu Tiêu gật đầu: “Tiền tiêu vặt của tôi đủ dùng.”
Vừa rồi khi cửa lớn mở ra cô ấy đã gọi điện thoại cho bố mẹ, ngày mai bố mẹ cũng sẽ tới đây.”
Tôn Tử Sở cũng muốn ở lại một đêm, hắn có một xấp tiền giấy của ngân hàng Thiên Địa, là do bố mẹ của Lưu Tiêu đã đốt cho hắn, đừng nói là ở một đêm, ở nửa đêm cũng không đủ nữa, Lưu Tiêu phải thanh toán phí phòng cho hắn.
Lưu Tiêu không nghĩ tới, hóa ra minh tệ ở trong siêu thị thật sự có thể tiêu được. Đáng tiếc, cô ấy tặng cho anh Tử Sở nhiều hoa cúc như vậy, có tiền mua hoa cúc, cũng đủ mua bao nhiêu minh tệ?
Lý Hạo Nhiên lấy giọng điệu của người từng trải nói: “Minh tệ ngân hàng Thiên Địa, giấy vàng chính tông có giá trị tiền tệ nhiều hơn minh tệ ở ngân hàng Thiên Địa nhiều. Tuy nhiên tốt nhất cũng không phải giấy vàng, tiền giấy kim phiếu.”
“Làm thế nào để đổi tiền có giá trị hay không? Chẳng lẽ còn có tỷ giá hối đoái sao?”
“Cũng không.” Bây giờ Lý Hạo Nhiên là nhân viên lễ tân, lúc đám quỷ giao tiền ở lại cái gì cũng giao, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì tính tỷ giá hối đoái cũng phải tính cả nửa ngày.
“Thật sự có ngân hàng Thiên Địa? Nếu có ngân hàng Thiên Địa, tại sao không cho những ma quỷ kia cất tất cả tiền bạc như minh tệ, giấy vàng, tiền giấy kim phiếu trong ngân hàng? Lúc bọn họ ở lại thì có thể dùng thẻ của mình, cũng không cần phải tính tỷ giá hối đoái gì nữa.”
“Đương nhiên ngân hàng Thiên Địa không có, Thông Thiên Quan chúng tôi ngay cả internet cũng không có, chẳng lẽ cô còn trông cậy vào việc hệ thống ngân hàng?”
“Ừm, cái này cũng không tính là khó khăn gì, tôi từng tham gia dự án cải tiến và duy trì hệ thống ngân hàng, tôi cũng biết đại khái xây dựng hệ thống internet ngân hàng như thế nào.” Nói tới chuyên ngành của mình, Tôn Tử Sở thân là học bá cũng trở nên tự tin và chuyên nghiệp.
“Người anh em, cậu học chuyên ngành gì vậy?”
“Chuyên ngành chính là máy tính, chuyên ngành phụ là tài chính.”
“Ai nha, thất kính thất kính.” Lý Hạo Nhiên hô to một tiếng: “Bà chủ, Tôn Tử Sở nói hắn có thể làm ra một cái ngân hàng Thiên Địa.”
“Gì cơ?” Hai mắt Hạ Đồng sáng lên, vội vàng nói: “Thật sự có thể sao?”
Tôn Tử Sở nói thẳng ra: “Điều này còn phụ thuộc vào việc các người muốn làm đến mức nào, nếu chỉ là hệ thống truy cập và trao đổi, tôi cũng có thể làm được.”
“Tôn Tử Sở, nếu không thì anh đừng vội đi đầu thai, ở lại làm công đi!”
Tôn Tử Sở: … Không, đời này tôi cũng đã quá mệt mỏi rồi, tôi muốn đi đầu thai sớm một chút để sống cho tốt.
Vì để giảm bớt lượng công việc của chính mình, Lý Hạo Nhiên còn cố gắng chào mời nhân tài kỹ thuật như Tôn Tử Sở này còn hơn cả Hạ Đồng, ở lại Thông Thiên Quan làm công thêm vài năm, sau này cũng có thể đầu thai vào nhà tốt, cho hắn phấn đấu vài thập niên.
A Phúc biết Tôn Tử Sở có thể làm internet, sau này cậu ta không cần phải ngồi xổm ở cạnh cánh cửa để bắt internet bên ngoài đặt đồ ăn ngoài nữa, nhanh chóng làm một mặt trận thống nhất với Lý Hạo Nhiên, khuyên Tôn Tử Sở ở lại làm công. Đến đây, phúc lợi ở Thông Thiên Quan nhiều, có thể tùy tiện ăn giò heo đặc biệt, có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với minh quan Địa phủ thông qua Thông Thiên Quan, lúc đi đầu thai cũng có thể đi chen hàng!
Chúc Nguyện muốn muốn chơi trò chơi online, không muốn chơi trên máy trò chơi nhỏ nữa, bỏ ra ưu đãi: “Nếu anh làm ra internet, tôi sẽ tặng anh bùa bình an. Lá bùa bình an mà tôi tự mình vẽ có giá mười vạn tệ đó.”
Internet? Trần Phán Phán và Hướng Dương hơi suy nghĩ, có internet thì làm việc dễ hơn nhiều. Bọn họ tìm một chuyên gia để nghĩ cách, đáng tiếc từ trường ở Thông Thiên Quan đặc thù, căn bản không có cách nào kết nối được internet.
“Tôn Tử Sở đúng không, nếu anh có thể làm ra internet thì chúng tôi sẽ xin với lãnh đạo cho anh một biên chế.”
Cừ thật, hắn là một con quỷ thì cần gì biên chế?
Tuy nhiên thái độ những người này tích cực như vậy, cũng làm cho Tôn Tử Sở hiểu được, kỹ năng của hắn ở Thông Thiên Quan bây giờ được xem là nhu cầu cấp bách.
Công việc này có khả năng!
Lưu Tiêu đứng một bên vây xem cười vô cùng vui vẻ, cho dù là khi còn sống hay là khi làm quỷ, anh Tử Sở của cô ấy vẫn giỏi như vậy. Câu nói trong lòng chưa nói ra kia, vẫn nên không nói đi.
Đừng để tăng thêm phiền não, đời này của bọn họ, chính là anh em đặc biệt thân!
Tôn Tử Sở tìm được một chút giá trị tồn tại của chính mình, Lưu Tiêu cũng nhanh chóng liên hệ với bố mẹ, ngày mai đưa di vật của anh Tử Sở tới đây.
Bố Lưu mẹ Lưu không hiểu, gửi di vật tới đạo quan? Ngay cả máy tính của đứa nhỏ Tử Sở kia cũng muốn mang đi?
Chỉ nghe thấy đốt quần áo cho người đã khuất, nào có ai đốt máy tính thật?
“Nghe Tiêu Tiêu, ngày mai lại nói sau, nếu đốt những thứ này xong mà Tiêu Tiêu có thể thật sự buông bỏ thì cũng là một chuyện tốt.”
Trải qua đêm nay, đối với Lưu Tiêu mà nói có thể nói là kỳ lạ đánh vỡ tam quan, biết trong Thông Thiên Quan có quỷ, cô ấy cũng không dám đi ngủ, muốn ngủ chung với Hạ Đồng.
“Không được, phòng của tớ cậu không vào được.”
Hạ Đồng rời đi, bỏ lại Lưu Tiêu nhát gan.
Mặt của Tôn Tử Sở trắng giống như quỷ, hắn vẫn mỉm cười ôn hòa như thường lệ: “Em cứ yên tâm đi ngủ đi, anh sẽ bảo vệ em, không có quỷ sẽ tới hại em đâu.”
Lưu Tiêu xiết chặt lá bùa mà học sinh tiểu học vừa rồi đưa cho mình, gật đầu.
Lúc trở về phòng rồi đi lên lầu, tay của Tôn Tử Sở không cẩn thận đụng phải Lưu Tiêu, cả người quỷ giống như bị điện giật rồi buông ra, một người một quỷ nhìn chằm chằm vào lá bùa bình an trong tay Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu âm thầm thét chói ta, mẹ ơi, thế giới này thật sự có quỷ, còn có đại sư!
Lưu Tiêu chính là người thành phố Cẩm Giang, sáng sớm hôm sau bố mẹ nhà họ Lưu đã tới rồi, được Hạ Đồng mang vào cửa lớn, hai vị trung niên hơn bốn mươi tuổi, vẫn bị vây bên trong mờ mịt, bố Lưu còn tự véo vào đùi mình mấy lần, a, đau quá.
“Bố mẹ, anh Tử Sở tìm được công việc rồi, còn có thể là người của Thông Thiên Quan, mỗi ngày đều có thể gọi đồ ăn về, thật tốt quá!”
Ánh mắt con gái sáng lên, bố Lưu mẹ Lưu cũng cười, con gái vui vẻ là tốt rồi.
Tôn Tử Sở được đưa tới, bố Lưu nói: “Sau khi con qua đời bố mẹ con đã tới một lần, muốn bán căn nhà cũ của con đi lấy chút tiền, chú đã đuổi đi rồi. Chú và dì con còn không biết phải xử lý phòng ở trước kia của con như thế nào, được như bây giờ cũng là phú của con.”
“Nếu con đồng ý thì chú sẽ cho thuê phòng của con, tiền thuê nhà sẽ được chuyển tới thẻ của con, chờ tới lúc con phải đi thì sẽ bán phòng đi, lấy tiền đi mua tiền giấy đốt cho con.”
Ông nội của Tôn Tử Sở nhiễm bệnh mà chết, lúc ấy đã sớm bán nhà đi để chữa bệnh. Gia đình nhà họ Lưu sống dư dả, vi suy nghĩ cho Tôn Tử Sở nên đã mua căn nhà về từ tay của người khác, Tôn Tử Sở vẫn ở đó.
Sau này Tôn Tử Sở đi làm kiếm tiền, mới mua lại căn nhà từ trong tay bố Lưu, nhưng giấy bất động sản vẫn chưa kịp đổi, vẫn là tên của bố Lưu. Nếu không bố mẹ của Tôn Tử Sở muốn bán căn nhà của nhà họ Tôn, nhà họ Lưu cũng không thể can thiệp.
“Chú Lưu, cảm ơn chú.”
“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, chú và dì con đã sớm con coi như con cháu, việc này cũng đều là bọn ta tự nguyện.”
Thế sự vô thường, mẹ Lưu hơi cảm khái, dịu dàng nhìn con gái ngốc của mình, trước kia chỉ biết để tâm vào những chuyện vụn vặt, lúc này chỉ biết cười ngây ngô, nói vậy bà ấy cũng hiểu.
Lúc vào chạng vạng hoàng hôn, trên Hắc Thủy hà ở hậu viện đã vang lên tiếng quạ kêu, người lái thuyền đã mang theo quỷ tới đây.
Nghe Hạ Đồng nói Thông Thiên Quan muốn làm ngân hàng Thiên Địa, sau khi biết rõ ngân hàng là cái gì, người lái thuyền cười nhạo một tiếng.
“Ý ông là gì? Ông cảm thấy chúng tôi không làm được hay la không xứng làm? Thông Thiên Quan là nơi giao giới của Tam giới, phải làm một cái ngân hàng Thiên Địa, nơi này của chúng tôi chẳng lẽ không phải là nơi thích hợp nhất sao?”
Thấy hai tay Hạ Đồng chống nạnh, dáng vẻ như muốn đại chiến ba trăm hiệp với ông ấy, người lái thuyền nhấp một ngụm trà làm từ lá bạch quả, chậc lưỡi đáp: “Nếu như ngươi có thể làm được thì đến lúc đó tôi cũng sẽ nói với thượng quan, để dưới Địa phủ mở một cái ngân hàng chi nhánh.”
Thái độ này làm Hạ Đồng hài lòng: “Chúng tôi có nhân tài chuyên nghiệp, rất nhanh sẽ có thể làm ra.”
Áp lực rơi xuống trên người Tôn Tử Sở, hắn nhìn người lái thuyền, Tôn Tử Sở nảy ra một suy nghĩ: “Các người có thể giúp tìm hiểu một người tên là Dịch Hạo khi nào thì chết hay không?”
“Dịch Hạo là ai?”
“Là lão đại dẫn dắt đội chúng tôi làm dự án duy trì hệ thống ngân hàng, hắn làm giỏi hơn tôi.”
Tôn Tử Sở phỏng đoán hợp lý: “Lão đại của tôi còn có khô kiệt hơn tôi. Hắn đã gần bốn mươi rồi, đoán chừng cơ thể đã sớm khô kiệt bị phá hủy, nói không chừng cũng sống không được bao lâu. Nếu hắn chết thì mang hắn tới đây, hạng mục ngân hàng Thiên Địa của chúng ta chắc chắn có thể đẩy nhanh tiến độ.”
Hạ Đồng: Đây có được xem là cú đâm sau lưng nhân viên không?
Dịch Hạo: Hãy nghe tôi nói, cảm ơn!



