Ngày hôm qua người lái thuyền dẫn người chống thuyền rời đi, để cho nhân viên Hạ Đồng thuận lợi lấy được tiền công, còn nhiều hơn so với lần trước một chút, bên trong công đức màu vàng có ánh sáng màu lục, chậc chậc, trên đầu có một mảnh màu xanh, nhìn nhiều cũng thành thói quen, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Sau khi tỉnh dậy, Hạ Đồng đạp lên ánh mặt trời mùa đông, ngâm nga một bài hát đi ra cửa, đi đến tiệm trà sữa, tinh thần vô cùng phấn chấn hô một tiếng: “Ông chủ, cho một ly trà sữa.”
“Muốn uống vị gì?”
“Cho tôi bốn ly trà sữa best seller của quán, full đường!”
“Được!”
Cho dù kiếm được công đức thì A Phúc cũng luôn ở trong nhà hầm hừ gặm chân gà, Vương Dũng cũng khuyên cậu ta: “Bên ngoài không có gì tốt, kém xa Thông Thiên Quan, vẫn là Thông Thiên Quan chúng ta tốt, đặc biệt là phiến rừng cây ở hậu viện kia, hút một hơi đều là hương, không khí còn tốt hơn so với phía sau Thương Vân Sơn chúng ta.”
“Ông đừng đi vào cánh rừng đó, kia không phải làm nơi ông có thể đi.” A Phúc cảnh cáo hắn.
“Tại sao lại không thể đi?” Vương Dũng rất muốn đi: “Buổi sáng ngày hôm nay nhìn thấy trong rừng có nấm, mùa đông có thể ăn được mẻ nấm mới cũng không dễ, tôi muốn đi nhặt một chút mang về.
Nhưng buổi sáng khi ấy ông ấy vội, chỉ đi ngang qua cánh rừng phía sau, cũng chưa tiến vào.
A Phúc ra vẻ thần bí mà cười: “Ông cũng nói bây giờ đang là mùa đông, trời lạnh như vậy, trong rừng cây phía sau còn có nấm, ông cảm thấy bình thường sao?”
Vương Dũng ngây ngẩn cả người.
Trà sữa còn chưa làm xong, Hạ Đồng ngồi xổm bên đường gọi điện thoại cho bố mẹ: “Bố, con đã lâu không về nhà, rất nhớ hai người.”
“Cái gì mà đã lâu không về nhà, con mới ở Thông Thiên Quan được bao lâu? Bình thường con ở trong ký túc xá trong trường một hai tháng cũng không thấy về nhà được một lần, khi đó tại sao không nói đã lâu không về thăm nhà. Mẹ và bố con rảnh rỗi thì sẽ đi Thông Thiên Quan xem con, có chuyện gì?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Hạ Lâm đặc biệt cao vút, nói một loạt từ ném lại đây.
“Mẹ…”
“Đừng làm nũng với mẹ, mẹ không thích để mình bị xoay vòng vòng, mẹ còn không biết con sao, lúc nào cũng ra vẻ, ăn ngon uống tốt chờ ở Thông Thiên Quan đi, sống lâu mấy năm.”
Hạ Đồng lộ ra gương mặt tươi cười, ngoan ngoãn nói theo một tiếng: “Biết rồi.”
“Biết rồi là được, mẹ và bố con có việc, cúp máy đây.”
Sắp tới tết, rau dưa trái cây cần phải cung ứng đã muốn gia tăng, siêu thị nhà bọn họ vẫn luôn đi theo dòng cao cấp, vì bảo đảm chất lượng cung ứng, mấy ngày nay hai vợ chồng đều phải đi gặp mặt các nhà dân trồng rau ở quê.
“Trà sữa đây.”
“Cảm ơn.”
Hạ Đồng hài lòng đứng dậy, cảm thấy vui vẻ mang theo trà sữa trở về, tổng cộng có bốn ly trà sữa, cô một ly, A Phúc một ly, Trần Phán Phán một ly, còn một ly cho Nghiêm Phi.
Lúc Nghiêm Phi còn sống không ăn những thức ăn mà ông ấy gọi là đồ ăn không lành mạnh, nhưng vậy giờ cũng không kiêng kỵ gì, nhìn dáng vẻ như muốn ăn qua một lần những thứ khi còn sống chưa được ăn.
Hạ Đồng ngồi xếp bằng trên ghế, vừa nằm ăn đồ ăn mặt uống trà sữa, vừa ngồi xem phim, Trần Phán Phán lại đây.
“Bà chủ, chúng tôi cho chuyện muốn mời cô tới hỗ trợ.”
“Chuyện gì? Hỗ trợ cái gì?”
“Trưởng phòng Vương của chúng tôi có một người bạn tên là Cung Dã, vài ngày trước đó em họ hắn tên là Lý Hạo Nhiên bị tai nạn xe cô mà chết, hậu sự cũng đã làm, hai ngày nay người nhà họ Lý vẫn luôn nằm mơ nhìn thấy hắn cầu cứu, hắn nói mình bị nhốt ở nơi nào đó, trên người còn đau.”
“Cũng trùng hợp, con gái hàng xóm nhà bọn họ đã tới Thông Thiên Quan, mua móng giò như lại tiếc không ăn, đưa tới nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ lại coi chuyện này như một trò đùa nói ra ngoài, nên Cung Dã cũng nghe được, Cung Dã biết trưởng phòng vương của chúng tôi, tin tưởng chúng tôi, vì vậy…”
Nói đến móng giò là Hạ Đồng lập tức biết chuyện như thế nào: “Quanh co lòng vòng như vậy có thể tìm tới được nơi này của chúng ta, cũng là tiểu tử kia có phúc kia, người nhà kia ngày thường cũng không làm việc thiện, thiếu tích đức đúng không?”
“Cái này tôi cũng không biết, nhưng mà tôi biết bạn bè của trưởng phòng Vương cũng không phải người bình thường.”
“Việc cấp bách, tôi đoán lúc này hẳn bọn họ đã đến sân bay Cẩm Giang rồi, rất nhanh sẽ tới đây.”
Hạ Đồng cười tủm tỉm: “Tôi à, các người còn không biết, chính là chưởng quầy phủi tay chuyện này các người đi tìm đám người Lý Huyền Thanh đi, bọn họ mới là người chuyên nghiệp,”
“Trưởng phòng chúng tôi nói, cô là chủ nhân Thông Thiên Quan, bọn họ lại đóng quân ở Thông Thiên Quan, chuyện này nên nói với cô thì hơn.”
“Đã biết, tôi đồng ý, có việc gì muốn tôi giúp đỡ thì mau nói.”
“Cảm ơn bà chủ.”
Chiều nay có mặt trời, đám người Lý Huyền Thanh đều mở cửa sổ phòng ra, lời Trần Phán Phán nói bọn họ hoàn toàn nghe được. Tùy tiện đoán một chút, đánh giá có người chơi xấu câu hồn, người trẻ tuổi kia đoán chừng cũng xui xẻo đụng trúng.
Lý Huyền Thanh tích cực chạy đi tìm tiểu hòa thượng Tuệ Tâm mua Dẫn Hồn Hương. Có Dẫn Hồn Hương, nhân sĩ Huyền môn mới nhập môn có thể đưa quỷ hồn tới những lão đạo như bọn họ càng không nói chơi. Chuyện đầu tiên khi tới Thông Thiên Quan phải được hoàn thành.
Tuệ Tâm cho ông ta một cái Dẫn Hồn Hương, lo lắng nói: “Lý đạo trưởng nói, âm hồn bị câu, chỉ sợ không dễ gọi về như thế.”
“Thử trước xem sao, thử xem cũng không ảnh hưởng gì.”
Chúc Nguyện ở bàn bên cạnh vẽ bùa trợn mắt nói: “Dẫn Hồn Hương rất quý!”
“Tôi mua được!” Nhìn thấy đứa nhỏ vẽ bùa dễ dàng giống như ăn cơm, Lý Huyền Thanh ghen ghét nói, quay đầu bỏ đi.
Bỏ đi, ông ta cũng đã lớn tuổi rồi, so sánh với một đứa trẻ làm gì, muốn so thì so với lão già như Lý Phác Nhất đi!
Cung Dã mang theo vợ chồng Lý Trường Cơ và Cung Vũ tới đây đã là 3 giờ chiều. Không có gì bất ngờ xảy ra, ba người họ đều không có duyên với Thông Thiên Quan, Hạ Đồng phải tự mình dẫn bọn họ vào trong.
Trước khi tới, hai vợ chồng nhà họ Lý đã bán tín bán nghi, khi tới cửa Thông Thiên Quan bị vật vô hình ngăn cản không vào được, khiến cho bọn họ tin tám chín phần.
Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất tiếp đãi bọn họ, dẫn bọn họ vào trong phòng, sau hơn mười phút vẻ mặt hai người xấu hổ đi tới cửa hô hai tiếng, không thấy ai trả lời lại kêu A Phúc mời giups Chúc Nguyện tới.
A Phúc cũng không phải ai cũng có thể sai bảo, Lý Huyền Thanh đồng ý sau này sẽ mua cho cậu ta một nồi tôm lớn, A Phúc mới hạ mình bay lên trên lầu đi gọi người.
Lý Trường Cơ và Cung Vũ sợ ngây người, chẳng nhẽ khinh công là như thế này sao?
Vài phút sau, Chúc Nguyện và tiểu hòa thượng Tuệ Tâm đi từ trên lầu xuống, Chúc Nguyện dường như đã chuẩn bị từ trước, biết Lý Huyền Thanh không làm được.
“Đưa bát tự cho tôi.”
“Ồ, bát tự của Hạo Nhiên ở đây.” Cung Vũ vội vàng đưa hai tay lên.
Lần đầu tiên Hạ Đồng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ở một bên vây xem, thằng nhóc Chúc Nguyện này nhìn rất cao ngạo, không nghĩ tới cũng rất có bản lĩnh, khiến người ta lần đầu tiên gặp đã tin phục cậu.
Xem bát tự xong, Chúc Nguyện hỏi Lý Huyền Thanh Dẫn Hồn Hương ở đâu.
“Ha ha ha, vừa rồi dùng xong rồi.”
Lý Huyền Thanh cười xấu hổ.
Chúc Nguyện không nói gì nhưng ánh mắt của cậu dường như đang nói, tên bại hoại nhà ông, lãng phí đồ tốt mà còn không làm xong chuyện.
“Chỗ của tôi có.” Tuệ Tâm lấy ra một cây Dẫn Hồn Hương.
Chúc Nguyệt viết sinh thần bát tự của Lý Hạo Nhiên bên trên một tờ giấy vàng, đốt Dẫn Hồn Hương lên rồi nhanh chóng kết ấn giống như Uchiha Sasuke.
“Khởi!”
Chúc Nguyện nói a một tiếng, trên tờ giấy vàng viết sinh thần bát tự của Lý Hạo Nhiên cháy rụi thành một sợi khói nhẹ quấn quanh cùng với Dẫn Hồn Hương, Chúc Nguyện di chuyển đầu ngón tay, dường như đầu ngón tay bị vật vô hình gì đó kéo lại. Chân của Chúc Nguyện bước bát quái, một chân đạp xuống, bùn đất lại bốc lên một tầng bụi mỏng.
Mọi người căng thẳng nhìn Dẫn Hồn Hương, Dẫn Hồn Hương bay về phía đông hơi chếch về phía tây một chút, giằng co hơn mười phút, Dẫn Hồn Hương đã cháy hết, Chúc Nguyện buông tay xuống, đứng yên.
“Sao… Thế nào?” Cung Vũ lắp bắp hỏi tiên triển thế nào.
“Tôi đoán không sai, âm hồn của con trai bà bị người ta phong ấn, người kia có chút đạp hạnh, vị trí cách quá xa nên tôi chỉ biết đại khái vị trí của con trai bà, không có biện pháp để cởi bỏ phong ấn chiêu âm hồn của con trai bà tới đây.”
“Con trai tôi, bây giờ con trai tôi đang ở đâu?”
“Ở Hải Thị, hẳn là ở phía nam Hải Thị.” Bây giờ Chúc Nguyện chỉ có thể xác nhận được vị trí đại khái.
Phía nam? Lý Trường Cơ nghe được phía nam thì phản ứng đầu tiên chính là nhà họ Ngô, ông đã điều tra qua nhà họ Ngô, nhà họ Ngô cũng ở phía nam, vụ kiện giữa hai gia đình bây giờ vẫn còn đang tiếp tục, chưa được kết án.
Nếu thật sự là nhà họ Ngô, bọn họ đâm chết con của ông còn giam giữ hồn phách của hắn, Lý Trường Cơ tức giận nắm chặt tay lại.
“Nếu mọi người mời tôi, tôi có thể đi cùng mọi người xem thử. Loại chuyện này trước kia tôi đã từng gặp qua, cũng đã giải quyết.” Chúc Nguyện rất tự tin đối với bản thân mình.
“Chúng tôi mời, chúng tôi mời, khi nào đại sư rảnh thì đi tới Hải Thị.”
“Các người chi bao nhiêu tiền để mời?” Chúc Nguyện hỏi trắng ra, không quan tâm tới Lý Huyền Thanh đang đưa mắt ra hiệu cho cậu.
Lý Huyền Thanh âm thầm lắc đầu, đứa nhỏ này thật sự còn quá trẻ, loại lời này sao có thể tự mình hỏi được.
“Tùy cô ra giá.” Nhà họ Lý không thèm quan tâm tới chi tiết nhỏ đó, bây giờ bọn họ chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, cứu con trai ra ngoài.
“Vậy hai trăm vạn đi!”
Lý Phác Nhất trợn to mắt, a! Thằng nhóc này, nói hai trăm vạn giống như cái giá chạy ra phố mua màn thầu vậy.
“Không thành vấn đề.”
Tiền không là vấn đề, Cung Vũ đau lòng cho con trai, Lý Trường Cơ muốn chứng thực suy đoán của mình có đúng hay không, lúc này người nhà họ Lý không muốn chờ thêm một phút nào, muốn nhanh chóng quay trở về.
“Từ từ.” Cung Dã gọi cô và dượng lại.
“A Dã còn có chuyện gì sao?”
Cung Dã đỡ cô mình, cung kính nói với Hạ Đồng đang đứng một bên: “Tôi có một yêu cầu quá đáng, nếu em họ tôi được cứu trở về, có thể ở lại Thông Thiên Quan của cô một đoạn thời gian được không?”
“Còn phải xem hắn có duyên phận này hay không, hơn nữa, cho dù có duyên phận thì đoán chừng hắn ở Thông Thiên Quan cũng chẳng được bao lâu!”
Theo như Hạ Đồng quan sát, quỷ từ Hắc Thủy Hà tới trong khoảng thời gian này ngoại trừ nhà giàu như Nghiêm Phi thì không thể thường trú ở Thông Thiên Quan, nhiều nhất là hai ba ngày những con quỷ đó công đức không đủ, chỉ ở một đêm mua hai cái móng heo rồi lập tức trở về.
Đương nhiên, quỷ được Thông Thiên Quan thuê không nằm ở trong này, không chỉ không cần bỏ ra công đức mà còn có thể dính chút ánh sáng của Thông Thiên Quan.
Cung Dã chỉ biết Thông Thiên Quan dưỡng quỷ, cũng không biết chi tiết, hắn vội vàng hỏi hỏi: “Nếu Hạo Nhiên có duyên phận này, lúc đó có thể đi từ hậu viện của cô sao?”
Hạ Đồng quay đầu ý bảo lão qủy A Phúc, A Phúc bay tới chỉnh lại kính mắt: “Có thể, đưa phí thuyền cho người lái thuyền là được.”
“Cảm ơn cô đã cho Hạo Nhiên nhà chúng tôi cơ hội này.”
Đi ra khỏi cửa lớn Thông Thiên Quan, hai vợ chồng nhà họ Lý sửng sốt, những thứ vừa nói là sự thật sao?
Cung Dã nhỏ giọng nói chỗ thần kỳ của Thông Thiên Quan cho cô và dượng, Cung Vũ hít sâu một hơi, vội vàng kéo hắn hỏi: “Nếu Hạo Nhiên có thể được Thông Thiên Quan thu lưu, sau này chúng ta có thể tới đây gặp Hạo Nhiên không? Hắn cũng có thể tổn tại như lúc còn sống đúng không?
Theo lý thuyết là có thể, Cung Dã đoán âm hồn của Hạo Nhiên bị câu đi bị tội lớn, nếu hắn có thể đến Thông Thiên Quan dưỡng một đoạn thời gian rồi lại đi đầu thai cũng sẽ có ưu đãi với hắn.
Hai vợ chồng Lý Trường Cơ hưng phấn đến mức hai tay run rẩy, đi tới đi lui xung quanh, không nghĩ tới lại còn chỗ tốt này, ông trời đúng là vẫn để cho lại cho bọn họ một cửa sổ.
Cung Vũ khẳng định nói: “Hạo Nhiên nhất định là người hữu duyên kia, nếu không thì chúng ta cũng không biết Thông Thiên Quan.”
“Đúng đúng đúng, nhất định là có duyên.” Hai vợ chồng đã thuyết phục mình, không chấp nhận sự phản bác của bất kỳ ai.
Cung Dã muốn nói gì đó, mở ra rồi lại đóng lại, cuối cùng cũng không đành lòng phá vỡ chút kỳ vọng cuối cùng trong lòng bọn họ.
“Đi thôi!”
Chúc Nguyện đeo cặp sách ra ngoài, phía sau là Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất đi theo, hai người nhìn nhau chằm chằm, ai cũng chướng mắt người kia.
Hừ, lão già ông muốn đi nghe lén còn cho rằng tôi không biết sao.
Ông còn mặt mũi nói tôi sao? Cũng đều là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, còn giả vờ có khả năng?
Hạ Đồng ngứa tay, sờ soạng cái đầu trơn của tiểu hòa thượng: “Tại sao cậu lại không đi theo? Khuông đi sao?”
Tuệ Tâm cười ngượng ngùng: “Muốn đi, nhưng hai vị đạo trưởng Lý đi rồi, tôi phải thủ ở Thông Thiên Quan.”
Hạ Đồng cười khen cậu ta: “Thật sự là một đứa trẻ ngoan.”
Chạng vạng, Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm tới đây, Hạ Đồng vui mừng chạy tới: “Lúc buổi sáng gọi điện thoại, con còn tưởng hai người không quay lại.”
Hạ Lâm cố ý nới: “Mẹ và bố con không trở lại sợ rằng con sẽ nằm ở trong chăn lén khóc một mình.
“Hừ, con sẽ không đâu.”
Vương Đại Vĩ cười ha hả: “Đã mua lợn năm mới rồi, sau ngày đông chí sẽ giết, đến lúc đó phải phiền chú Trương làm thành thịt khô và lạp xưởng.”
“Không phiền toái, chuyện thuận tay thôi.”
Làm thịt khô lạp xưởng đối với đối với đầu bếp già như Vương Dũng cũng không phải là chuyện phiền toái gì.
Mùa đông năm nay nắm nhiều, thịt khô lạp xưởng dễ phơi nắng, thịt khô năm nay chắc chắn ăn rất ngon.
Hạ Đồng khoác tay của em đến nhà ăn chờ ăn cơm tối, nghe bố mẹ nói chuyện mua đồ ăn ở quê, Hạ Đồng cũng kể lại chuyện Lý Hạo Nhiên cho bọn họ nghe.
Hạ Lâm nghe xong trong lòng hơi đau lòng: “Bố mẹ hắn chắc chắn đau lòng đến ngủ không yên, trong nhà chỉ có mình con trai là hắn hay sao?”
“Nghe nói hắn còn có một em trai.”
“Aiz, con cái đều là tâm can ruột thịt của bố mẹ, nếu gặp phải thì có thể giúp đỡ một chút, cũng là tích đức.”
Hạ Đồng gật đầu: “Còn phải xem hắn có số mệnh này hay không.”
Theo sự sợ hãi kháng cự từ khi bắt đầu đến bây giờ đều hiểu được cơ bản Thông Thên Quan là địa phương như thế nào, Hạ Đồng càng ngày càng hiểu cô ở đây có tác dụng gì.
Nhưng mà, tuy biết rằng mình là người rất quan trọng, cô vẫn muốn đi ra ngoài chơi không bị câu thúc.
“Mấy ngày nay con đừng ra ngoài, ở trong chờ đi, cuối tuần bọn con sẽ có cuộc thi cuối kỳ, con đọc sách ôn tập, cũng thuận tiện tích lũy điểm công đức, đến lúc đó có thể đi học được rồi.”
“Chỉ có thể như vậy!” Hạ Đồng xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn, hơi bất đắc dĩ.
Những con heo nhà bọn họ hằng năm đều được nuôi dưỡng trong chuồng heo nhà người khác, nhưng cũng không thiếu thịt ăn. Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm dường như mỗi ngày đều chạy về quê, gặp phải một số người mổ lợn thì mua một ít thịt, nếu người khác đồng ý bán móng giò, lòng lợn, đầu heo thì bọn họ sẽ mua.
Kết quả là mấy ngày ăn đồ ở trong Thông Thiên Quan đột nhiên tốt thêm một bậc, ngay cả người lái thuyền cũng tới thường xuyên hơn. Lúc trước một lần tới còn cách khoảng hai, ba ngày, bây giờ là chạng vạng, rạng sáng lại tới đây.
Nửa đêm bị gọi dậy cho quỷ làm vào ở, Hạ Đồng quả thật muốn hỏi bọn họ xem có phải Địa phủ ở cách vách với Thông Thiên Quan hay không.
Toàn bộ đều là nháo vì ăn thịt, Vương Dũng còn hơi kiêu ngạo, đây đều là hướng về tay nghề của hắn mà tới, không phải sao.
Tiểu hòa thượng Tuệ Tâm hơi sốt ruột, đồng ý là lá bạch quả sẽ chia cho bọn họ, nhưng dựa theo việc ăn uống như bây giờ, đến lúc đó còn có lá cây thừa chia cho cậu ta làm Dẫn Hồn Hương sao?
Vương Dũng đặc biệt làm một nồi canh cải trắng đậu hũ cho Tuệ Tâm, bỏ nhiều bộ phấn làm từ lá cây hơn.
“Cậu yên tâm, cái này chỉ cần không phải lấy đi nướng BBQ, tuyệt đối đủ dùng, sẽ không tham ô số định mức cậu làm Dẫn Hồn Hương.”
Người lái thuyền đang ăn mì. nghe thấy lời này thì ông ta buông chén, di chuyển thân thể lưng hùm vai gấu qua: “Nướng BBQ tôi cũng nếm thử, lần trước các người gọi cơm ngoài, ăn xong thấy hương vị giống nhau, đoán chừng làm không tốt.”
“Buổi trưa sẽ làm cho cô nếm thử.” Vương Dũng cúi đầu khom lưng, vội vàng đồng ý.
Tuệ Tâm: “…” Lời vừa rồi ông nói là thật không?
Tuệ Tâm muốn đi nói chuyện với Hạ Đồng, lúc này mới hơn 8 giờ sáng, Hạ Đồng còn đang ngủ nướng ở trên tầng sáu, cô sẽ không tự mình đi xuống dưới, người dưới lầu căn bản không thể đi lên, chỉ có thể chờ.
Hạ Đồng tỉnh ngủ đã là thời gian ăn cơm trưa, cô ngồi dậy lười biếng duỗi eo, kéo bức màn ra, bên ngoài nhà cây là một mảnh sương mù, chút sương mù vẫn chưa tản đi.
Hôm nay trời đầy mây, không có mặt trời, ừm, không muốn ra khỏi giường.
Xem ra vẫn nên bàn giao công việc đi, bọn họ là quỷ, cô là người có máu có thịt, rạng sáng ngày nào cũng phải chạy lên chạy xuống lầu, người quá mệt mỏi.
Nhưng mà A Phúc không làm được việc này, không biết tại sao, tiền viện hậu viện Thông Thiên Quan cậu ta đều có thể tùy ý đi, nhưng mà hắn không mở sổ sách ra được, việc này chỉ có mình Hạ Đồng làm được.
Đáng lo ngại!
Bà chủ nhà ai cả ngày làm việc trước quầy lễ tân? Đùng rồi, còn phải phụ trách tiếp khách, người quỷ không vào được, còn cần cô tự mình đi ra cửa mang vào.
Thật đáng lo ngại!



