Trà xuân mà Lý Huyền Thanh hối lộ Hạ Đồng vẫn chưa tới lúc, còn cần phải chờ một chút, măng móng ngựa Lý Phác Nhất đồng ý bây giờ cũng cũng không phải mùa, nhưng lại mang tặng một rương măng tới đây vào mùa đông.
Buổi chiều lấy được măng, Hạ Đồng bảo Vương Dũng hầm một nồi to măng hầm thịt, con gái hiếu bảo Hạ Đồng chạy nhánh tới cổng lớn gọi điện thoại cho bố mẹ, gọi bọn họ nhanh chóng đi tới Thông Thiên Quan ăn đồ ngon.
Nghe nói Lý Phác Nhất tặng măng mùa đông, Vương Đạng Vĩ mang một cái chân giò hun khói tới đây, măng mùa đông cùng với chân giò hun khói là tuyệt phối.
Ngoại trừ thịt ra, cũng cần phải suy xét xếp tiểu hòa thượng Tuệ Tâm.
Vương Dũng rất quan tâm, đặc biệt dùng một chiếc nồi sắt còn mới để xào măng mùa đông, vừa ngon vừa giòn lại mềm, còn ngon hơn cả ăn thịt.
Quỷ A Phúc ăn cảm thấy hài lòng, còn không quên nhắc nhở Vương Dũng: “Ông nghiên cứu lá cây bạch quả, làm thế nào để bỏ chúng vào trong đồ ăn ngon, tôi nói cho ông nghe, lá cây bạch quả cũng có chỗ rất tốt đối với ông.”
Vương Dũng không ngốc, đương nhiên biết có lợi cho mình, cười ha hả đồng ý.
A Phúc hài lòng, còn nói chạng vạng dẫn ông ấy đi nhặt lá cây, về sau công việc nhặt lá cây sẽ giao cho ông ấy.
Lý Huyền Thanh vội vàng tự ứng cử: “Tôi cũng có thể gánh vác phần công việc này.”
“Tôi cũng có thể đó.” Lý Phác Nhất liếc mắt nhìn Lý Huyền Thanh một cái: “Tay nghề chế tác nến hương của Trọng Dương Cung chúng tôi còn tốt hơn so với Ngọc Thanh Quan các người, ông đừng đoạt cùng với tôi, tuy nhiên cũng không đoạt được.”
Chúc Nguyện nuốt miếng thịt trong miệng xuống: “Nghỉ ngơi đi, muốn nói tay nghề chế tác nến thơm tiền giấy, rõ ràng Tướng Quốc Tự là tốt nhất, lá cây chưa để cho Tuệ Tâm là thích hợp nhất.”
Tuệ Tâm ngại ngùng, vừa rồi muốn tranh thủ một chút, ngại ngùng mở miệng, nhờ người bạn cùng phòng mới được hai ngày là Chúc Nguyện nói giúp. Tuệ Tâm âm thầm vui vẻ, em trai nhỏ Chúc Nguyện đối với cậu ta thật tốt.
“Người lớn nói chuyện, trẻ con không được nói leo.”
Chúc Nguyện lau miệng: “Đừng nói mấy cái này, tài không đợi tuổi, đều là người trong Huyền môn, chúng ta so bản lĩnh với nhau, ai thắng thì nghe người đó.”
Một nhà ba người ở một bên xem nào nhiệt, nhìn Chúc Nguyện rồi lại nhìn hai vị đạo sĩ trung niên, ai có trình độ cao hơn một chút?
“Đánh một trận đi!” Hướng Dương lén lút mở miệng.
“Tôi xem đi!” Trần Phán Phán ngồi xem ở một bên không sợ lớn chuyện, châm thêm dầu vào lửa.
“Đánh ở tiền viện, tiền viện rộng rãi.” Hạ Đồng vô cùng mong chờ.
Vương Dũng nhỏ yếu nhất Thông Thiên Quan cúi đầu không dám nói lời nào, nhân sĩ Huyền môn là khắc tinh của đám tiểu quỷ bọn họ, nhân sĩ Huyền môn nào lợi hại hơn bọn họ biết rõ nhất.
“Tôi mới vừa ăn cơm xong, để tôi nghỉ ngơi chút rồi lại nói.”
“Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút, ai da, tuổi cao rồi, phải chú ý sức khỏe.” Lý Huyền Thanh thoái thác, Lý Phác Nhất cũng theo sát.
A Phúc khinh thường, hai lão đạo này có bó lại với nhau cũng không đánh lại một học sinh tiểu học, nếu thật sự động thủ thì đúng là không đủ mất mặt.
A Phúc là lão quỷ như thế nào, ở Thông Thiên Quan gặp qua hòa thượng đạo sĩ và những nhân sĩ Huyền môn khác nhiều vô số kể. Nói tóm lại, trên cơ bản là một thế hệ không bằng một thế hệ. Đứa nhỏ Chúc Nguyện này được xem là đạo sĩ có thiên tư nhất cậu ta từng gặp qua trong vòng một, hai trăm năm gần đây.
Rốt cuộc xuất thân Chính Nhất Quan, Chính Nhất Quan có một đặc điểm,
thiếu nội môn đệ tử, mấy thế hệ đơn truyền cũng không hề kỳ quái, nhưng mỗi người đều là người tài ba, ít nhất là theo chiều ngang, một đạo sĩ đạo sĩ Chính Nhất Quan. đỉnh Ngọc Thanh Quan, Trọng Dương Cung cũng như vậy.
Đừng hỏi, nếu hỏi thì là thiên tư khác nhau, đánh không lại chính là đánh không lại.
Cũng vì Chính Nhất Quan ít người, thanh danh cực thịnh ở trong Huyền môn, ở bên ngoài Huyền môn thanh danh lại không hiển hách bằng Trọng Dương Cung đệ tử như mây, đạo quan hương khói tràn đầy.
Hiển hách sao, cũng chính là lừa gạt người không hiểu, nhìn một cái, mặt đối mặt, hai người tuổi cộng lại đã gần một trăm tuổi cũng không thể so với một học sinh tiểu học của Chính Nhất Quan.
Tuệ Tâm kính nể không thôi đối với người bạn vừa mới quen biết này, Chúc Nguyện vỗ cánh tay của cậu ta: “Nếu cậu là dược Dẫn Hồn Hương thì phải chia cho tôi một nửa!”
“Được, tôi đều cho cậu!”
“Cho tôi một nửa là được, còn những cái khác tính một nửa phí gia công của cậu!”
Tuệ Tâm vội vàng gật đầu, Chúc Nguyện là một người thật tốt.
Hạ Đồng buông chén canh: “Các người phân đồ xong rồi, có từng hỏi qua người là chủ nhân như tôi chưa?”
“Bà chủ, cô muốn đổi cái gì?” Tuệ Tâm ngoan ngoãn nói: “Tôi có thể bỏ tiền ra mua.”
“Cậu có tiền?”
“Ừ, tiền nhanh đen trong miếu rất nhiều.” Tiền nhang đèn mỗi năm của Tướng Quốc Tự nhiều như vậy, ngoại trừ làm việc thiện thì còn có thể dư lại không ít dùng để lấy đi chọn mua nguyên liệu làm nến thơm tiền giấy.
“Có tiền thì chúng ta từ từ thượng lượng nha.”
Chạng vạng hằng ngày, số lượng lá cây của cây bạch quả bay xuống không xác định được, có lúc nhiều thì 5, 6 lá, lúc ít thì chỉ có 2, 3 lá. Hạ Đồng đồng ý bán hai mươi lá một tháng cho tiểu hòa thượng, Ngọc Thanh Quan và Trọng Dương Cung mỗi nhà mười lá, còn Chúc Nguyện thì cậu không có tiền, không mua.
Trần Phán Phán và Hướng Dương không tự quyết định được, phải đợi ngày mai hỏi lãnh đạo một chút. Hạ Đồng đồng ý với bọn họ, nếu bọn họ muốn thì cũng bán mười phiến lá cây cho bọn họ.
Hai người Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm cũng biết cây bạch quả là thứ tốt, con gái của bọn họ là chủ nhân của Thông Thiên Quan, không cần mấy thứ này bọn họ cũng có thể được thứ tốt, kéo dài tuổi thọ sắp tới, sẽ không cần phải tham gia những thứ này.
Vương Đại Vĩ cười ha ha gọi chú Vương một tiếng: “Nếu hôm nào đó chú nấu gì ngon thì phải báo cho tôi biết một tiếng, tôi mang vợ tới đây ăn cơm chung.”
Vương Dũng xua tay: “Chuyện này hỏi bà chủ là được, tôi đều nghe bà chủ hết.”
Hạ Đồng cao giọng nói: “Ông Vương, ngày mai làm móng giò hầm được không?”
“Để tôi xem, lại làm rong biển hấp, làm đồ ăn chay củ sen thái lát.” Hạ Lâm thích ăn món này.
“Nghe theo bà chủ, món hầm này tôi sẽ thêm lá cây vào bánh bao nhân thịt hầm thử.”
A Phúc bay lên trên lầu rồi lại lập tức bay xuống dưới, đưa cho Vương Dung một quyển ghi chép: “Năm đó Vương Nhị Trụ đã để lại công thức, ông có thể tham khảo thử xem.”
Vương Dũng vô cùng kích động: “Đúng là của tổ tông để lại sao?”
“Ông nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Vương Dung run rẩy cầm lấy mở bản ghi chép ra, chữ viết là chữ phồn thể, thậm chí Vương Dũng trong mơ cũng không thể ngờ tới, cách thực hiện ngự thiện giống y như đúc trong nhà họ Vương truyền xuống, không bị mất.
Không nghĩ tới đến Thông Thiên Quan lại nhận được chỗ tốt như vậy, Vương Dũng cười toe toét.
Sau khi sự vui vẻ qua đi, Vương Dũng lại thấy hối hận, những thứ lão tổ tông truyền xuống lại thất truyền, gia môn bất hạnh!
Buổi tối bao mộng, ông ấy lại mắng con trai Vương Đại Chí lớn hơn một chút. Nửa đêm Vương Đại Chí tỉnh lại, ngồi ở trên giường hoài nghi nhân sinh.
Đến rạng sáng, còn người nửa đêm không ngủ được, có người tràn đầy tinh lực muốn lao vào làm nghiên cứu, con người trầm mê nhục dục, uống say khướt lại còn chửi thề, ẩu đả, đua xe.
Hải Thị nổi tiếng là một thành phố mỏ vàng thối nát, hai tên tóc vàng uống say ở bên ngoài quán bar chặn đường một cô gái đi ngang qua, cô gái kia cũng không phải ăn chạy, đá một cước khiến bọn họ ngây người, cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ tay xoay người bước đi.
Không nghĩ tới, sau khi đánh ngã hai tên du thủ du thực uống say này, bây giờ bọn chúng bò lên siêu xe dừng ở bên đường, đạp chân ga xuống, chiếc xe đột nhiên lao ra ngoài.
“Cẩn thận!”
“Phanh” một tiếng, một người đàn ông trẻ tuổi bị đâm bay, rơi xuống đất lại bị xe nghiền qua, cô gái vừa rồi được cứu, đẩy ngã sang bên đường hoàn toàn sững sờ.
Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng vài phút, quần chúng ăn dưa bốn phía cũng trợn tròn mắt.
Người vừa rồi đâm xe cũng bỏ chạy!
“Con mẹ, tên ngu ngốc vừa rồi đâm người kia là ai.”
“Mặc kệ đã, trước hết phải gọi xe cứu thương nhanh lên!”
“Gọi cảnh sát!”
Một phố quán bar, buổi tối người đến người đi, đầu đường cuối ngõ cũng có không ít cảnh sát thay phiên trực, xảy ra sự cố lớn như vậy, trên mạng cũng đã tìm ra người say rượu lái xe đâm người, không tới hơn mười phút đã bị cảnh sát túc trực tại con phố kia bắt được.
Tuy nhiên người thanh niên bị đâm khi cứu người cũng đã tử vong, bị đâm còn bị nghiền qua, cho dù có bác sĩ ở ngay đó cũng rất khó có thể cứu được.
Người xui xẻo chết trên đường là Lý Hạo Nhiên, là phú nhị đại của một nhà giàu, ngày thường cũng không đi tới mấy nơi như quán bar này, hôm nay bạn hắn tổ chức tiệc sinh nhật gọi hắn tới đây, ai biết hắn lại gặp phải chuyện này.
Trong ngay lúc chết đi, thần hồn hắn đau như nứt ra, đột nhiên hắn cảm giác như trước mắt tối sầm, trên người không đau, còn có thể đứng lên, tối như vậy, hắn tới Địa phủ rồi?
Có thể là đến Địa phủ rồi.
Vào ban đêm, một nhà già trẻ của nhà họ Lý đều chạy tới bệnh viện, trưởng bối nhà họ Lý người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khóc ngất ngay tại chỗ.
“Bố mẹ, hai người đừng khóc, Hạo Nhiên đi rồi, chúng ta phải để cho hắn yên tâm ra đi.” Bố của Lý Hạo Nhiên là Lý Trường Cơ mạnh mẽ gồng mình lên, vành mắt đỏ hồng làm cho người ta đau lòng, còn muốn an ủi hai người già.
“Hạo Nhiên, đứa trẻ ngon, nó còn chưa tốt nghiệp đại học, vẫn còn đang trẻ, tại sao lại thành ra như vậy.”
“Ông trời ơi, tại sao ông lại mang cháu trai lớn của con đi.” Hai vợ chồng già nhà học Lý khóc đến không thở nổi, thân thích nhìn thấy cũng không đành lòng.
“Dượng, cô, hai người yên tâm đi, người gây họa đã bị bắt, nhất định sẽ trả lại công đạo cho Hạo Nhiên.” Anh họ của Lý Hạo Nhiên là Cung Dã chạy lên trước.
Mẹ Lý, Cung Vũ toàn thân cứng đờ: “Bị bắt thì làm sao, công đạo thì làm sao, Hạo Nhiên nhà chúng tôi cũng không còn nữa.”
Hai tên tóc vàng say rượu lái xe đâm phải người cũng không phải người bình thường. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hai vị luật sư nổi tiếng đã tới nhà họ Lý thảo luận giải hòa.
Không cần Lý Trường Cơ nói, Cung Dã làm chủ, không hề khách sáo đuổi người ta ra ngoài.
Luật sư cũng là người từng trải, nhìn thấy người nhà họ Lý ở trong khu chung cư cũ, cười nói: “Nhà tổng giám đốc Ngô chúng tôi làm ăn buôn bán, nếu mọi người có yêu cầu gì thì đề có thể đề xuất. Chuyện phát sinh ngoài ý muốn như vậy chúng tôi và mọi người đều không muốn, nhưng nếu chuyện cũng đã xảy ra rồi, vậy người còn sống nên sống tốt, đây mới thật sự là sự an ủi với hắn.”
“Anh cảm thấy nhà chúng tôi thiếu tiền sao?”
“Ý tôi không phải như vậy, tôi chỉ đứng ở góc độ trung lập, khuyên mọi người suy xét rõ ràng.”
Cung Dã đen mặt: “Đi ra ngoài!”
“Được!”
Vui buồn của nhân loại cũng không ảnh hưởng đến việc người và quỷ ở Thông Thiên Quan vui vẻ.
Người thạo nghề vừa ra tay lập tức biết được hay không. Lần đầu tiên Vương Dũng thêm lá bạch quả vào trong móng giò lợn hầm, hầm tới mức hương thơm chết người, A Phúc cũng bay quanh phòng bếp cả buổi trưa, Chúc Nguyện cũng không đi đâu cả, cầm lấy sách bài tập của mình canh giữ ở nhà ăn.
Lý Huyền Thanh cười nói: “Ai nha, tiểu chưởng môn của Chính Nhất Quan còn phải làm bài tập sao.
Chúc Nguyện trừng mắt nhìn ông ta một một cái: “Nếu tôi không làm bài tập học tập tốt, vậy khi tôi lớn tuổi giống như ông cũng sẽ không bằng một đứa học sinh tiểu học.”
“Hắc, miệng của đứa trẻ này sao lại độc như vậy, cũng biết kính già yêu trẻ chút nào sao.”
Lý Phác Nhất ngồi một bên xem náo nhiệt: “Trước liêu giả tiện.”
“Lý Phác Nhất kia, chúng ta có phải cùng phe không vậy? Ngày hôm qua mới vừa thành lập một tổ trung niên, bây giờ không thừa nhận sao?”
“Ông nhìn ông xem, nói đùa thôi, ông còn tin thấy. Mấy ngàn đồ tử đồ tôn trong Trọng Dương Cung chúng tôi, thiên tư trác tuyệt nhiều vô số kể, tôi hợp tác làm cộng sự với lão bưng thức ăn như ông làm gì.”
Nhìn hai người nội chiến, Hướng Dương và Trần Phán Phán xem náo nhiệt, Chúc Nguyện chỉ cảm thấy bọn họ ồn ào, muốn để bọn họ cách xa một chút, đừng quấy rầy cậu làm bài tập.
Tiểu hòa thượng Tuệ Tâm đã trở lại, Tướng Quốc Tự gửi hai rương tiền giấy kim phiếu đến phố đối diện Cục cảnh sát, vừa rồi Cục cảnh sát gọi cậu ta tới ký nhận.
Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất thôi không cãi nhau, đều lần lượt đến mở gói hàng chuyển phát nhanh.
“Tiền giấy kim phiếu này làm thật tốt, trách không được mấy con quỷ lại thích dùng.”
Lý Phác Nhất gật đầu: “Quả thật không tồi, nhưng mà sản lượng lại hơi thấp.”
“Làm đồ thủ công thì hòa thượng không có linh tính thì không làm được, điều kiện hà khắc như vậy, sản lượng thấp cũng là bình thường.”
Cái gọi là người có linh tính chính là đặc biệt chỉ người mới nhập môn trong Huyền môn. Trùng Dương Cung có nhiều đồ tử đồ tôn như vậy, người chân chính nhập môn theo như Lý Phác Nhất biết mấy năm nay cũng chưa vượt quá hai con số, mà người có cấp độ tương đương với ông ta nhiều nhất cũng chỉ trong một bàn tay.
Trước Chúc Nguyện, Tuệ Tâm cũng đã đồng ý: “Cái này của bà chủ, lần tới tôi sẽ để cho sư điệt gửi lại một rương nữa cho chị.”
“Cảm ơn nha!”
“Không cần khách sáo!”
Vương Dũng đứng ở cửa phòng bếp hô một tiếng: “Hầm xong rồi, tắt lửa để một chút, chờ thịt và đồ ăn ngấm vào là có thể ăn.”
Hạ Đồng nghe thấy động tĩnh, đứng ở chỗ lan can tầng sáu hô một tiếng: “A Phúc, gọi điện thoại cho bố mẹ tôi.”’
“Được.”
A Phúc được Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm yêu thương, có chuyện tốt nhất định phải nhớ tới bọn họ. Bay tới chỗ cửa lớn có tín hiệu rồi mở điện thoại gọi điện, Vương Đại Vĩ tỏ vẻ lập tức sẽ trở về.
Buổi tối ăn móng giò hầm, đừng nói, có tay nghề của Vương Dũng thêm vào, khi làm ra cũng sẽ khác, điều này khiến cho Nghiêm Phi đang ngồi trong phòng thí nghiệm không chịu ra ngoài cũng bị hấp dẫn tới đây.
“Cho tôi hai cái móng giò heo đi, không cần chặt, tôi tự ăn được.”
Hạ Đồng kinh ngạc, vị giáo sư Nghiêm này là một người thích ăn thịt, người cùng sở tính nha!
Ăn xong móng giò heo, Nghiêm Phi cả thấy hài lòng, mấy ngày nay ban đêm ngồi làm nghiên cứu, nghiên cứu tiến triển rất nhanh, một khoản hệ thống động năng mà ông ấy tưởng tượng đã hình thành.
“Giáo sư Nghiêm, ông ở Thông Thiên Quan vài ngày rồi, không thông báo cho người nhà sao?”
Không cần để cho bọn họ đến đây gặp ông ấy, không lại lúc nào cũng lo lắng ông ấy rời đi, ông ấy không muốn để cho bọn họ lo lắng đề phòng lâu như vậy.
Nói đến đề tài này, bầu không khí hiện trường hơi đông lại, Hạ Đồng hỏi A Phúc: “Lần trước quên không hỏi người lái thuyền, bao lâu bọn họ đến một lần?”
“Thời gian không cố định, trước kia nhanh thì khoảng hai ngày một lần, chậm thì bốn năm ngày đến một lần.”
A Phúc nhìn về phía hậu viện: “Có lẽ là đêm nay sẽ đến.”
“Vậy tối nay tôi sẽ đợi bọn họ.
Người lái thuyền không mang theo quỷ tới, cô sẽ không được Thần Đồng Mộc trích phần trăm công đức cho, không có phần trăm công đức, cô ấy sẽ không thể nào ra ngoài, nếu không ra ngoài được thì cô sẽ rớt kỳ thi cuối kỳ.
Chết tiệt, quỷ nhanh tới đi.
Sắp tới lễ mừng năm mới, có cần làm hoạt động ưu đãi không? Tiêu phí một lần đến Thông Thiên Quan thì được tặng một cái móng giò?
Buổi tối Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm ở tại Thông Thiên Quan, Hạ Đồng đưa máy tính bảng và cục sạc dự phòng của mình cho bố: “Hết pin rồi, ngày mai bố giúp con tải xuống mấy bộ phim truyền hình điện ảnh gì đó, ngày nào cũng xổm ở Thông Thiên Quan còn không có internet, nhàm chán muốn chết.”
Hạ Lâm trừng mắt: “Con không thể đi học bài à?”
“Con đang học tập rất tốt, hơn nữa, bây giờ con đã có công việc ổn định, còn học tập làm cái gì!”
“Mẹ biết rồi, nha đầu con chưa bao giờ chăm chỉ học tập.”
“Hắc hắc, bình thường chăm chỉ là được rồi.” Hạ Đồng nửa đùa nửa thật nói: “Con không phải không cố gắng, bây giờ con chỉ muốn gần hai người hơn một chút, đi những nơi khác bên ngoài trường đại học con cũng không muốn,”
“Nha đầu kia, vẫn luôn kiếm có cho mình.”
“Mọi chuyện trước kia đều đã là quá khứ, đừng nói nữa, vợ à, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải về quê hái rau nữa.” Vương Đại Vĩ đã quen với việc giảng hòa với vợ và con gái.
“Hừ, anh cứ dỗ con gái của anh đi.”
“Ai nói anh dỗ con bé, không phải anh sợ em tức giận làm hại sức khỏe sao.” Vương Đại Vĩ ôm vợ, lén nháy mắt với con gái một cái, Hạ Đồng lặng lẽ chuồn đi.
Chạy được hai bước lại dặn một tiếng: “Bố, hai người về quê hái rau đừng quên mua thêm một con lợn quê nha, năm nay chúng ta làm thịt khô lạp xưởng nhiều một chút.”
“Không cần con nói, mẹ con đã dặn bố từ sớm rồi, nhà chúng ta thì mẹ con chính là thành công nhất.”
Hạ Đồng giơ ngón tay cái lên, vẫn là bố cô giỏi dỗ vợ.
Lượn đi.
“Vâng! Vâng!”
Rạng sáng vang lên tiếng quạ kêu, Hạ Đồng từ bên trong nhà cây đi tới lan can, A Phúc đã bay qua, cầm theo đèn lồng đứng chờ ở dưới cây bạch quả.
Thị lực của Hạ Đồng rất tốt, đứng ở trên lầu sáu nhìn xuống xem, một con quỷ, hai qủy, ba con quỷ… Mười hai con quỷ… Vừa chạy xuống dưới vừa suy nghĩ, lần trước tới có năm con, lần này lại đến nhiều như thế.
Hạ Đồng vừa mới chạy đến lầu một, người lái thuyền đã dần người đi vào, mũi hơi nhăn lại, ánh mắt sáng ngời ngời:”Buổi tối các người ăn chân giò hầm à? Hương vị này, bỏ thêm lá cây hả, còn có không, cho tôi một cái.”
“Dĩ nhiên là không.”
“Không có chân giò hầm, còn có những cái khác không?”
“Để tôi hỏi một chút.” Hạ Đồng gọi Vương Dũng một tiếng, Vương Dũng đi từ lầu hai xuống dưới.
“Cho cháu thêm một mâm.”
“Được.”
Trước mặt lão qủy âm khí dày đặc như người lái thuyền, Vương Dũng cảm thấy mình giống như một làn khói, người ta thổi một hơi, ông ấy sẽ biến mất, hạ thấp theo bản năng, người ta giao việc gì ông ấy sẽ làm cái đó.
Hạ Đồng nói trước: “Gà hầm ông phải trả tiền, tay nghề của người ta là ngự trù, cũng không thể chiếm tiện nghi được.”
“Không phải các người ngay cả hoàng đế cũng không có sao? Làm sao lại có ngự trù được.”
“Là được tổ tiên người ta truyền xuống.” A Phúc nhắc nhở ông ấy: “Ông có nhớ Vương Nhị Trị hay không?”
“Là hắn hả?” Người lái thuyền nhớ tới: “Tiểu tử kia ngồi thuyền của tôi đi tới địa phủ, sau này đầu thai lại vào một nhà thư hương thế gia.”
Vương Dũng nghe nói như vậy thì giật mình, ông ấy làm việc ở Thông Thiên Quan vài chục năm, kiếp sau có thể đầu thai thành cái thai gì?
Lần này một thuyền chở tới đây mười sáu con quỷ, nhìn quần áo trên người, có quỷ thời kỳ dân quốc, có quỷ những năm bảy, tám mươi năm, còn có một nửa là quỷ mới vừa mới chết không vượt qua năm năm.
Lão quỷ tới Thông Thiên Quan thuần túy là vì để cọ chỗ tốt của Thông Thiên Quan, những tân quỷ thì phần lớn là báo mộng cho người thâm để bọn họ đến Thông Thiên Quan gặp mặt một lần.
Người lái thuyền nói trước Hạ Đồng, lần này bọn họ ở lại hai ngày, chạng vạng ngày mốt sẽ rời đi.
Buổi tối báo mộng cho người thân, đại đa số người mơ thấy người thân đã chết của mình, phản ứng đầu tiên là bản thân mình có phải rất nhớ họ hay không, vì vậy rất ít người được báo mộng không hề chậm trễ chạy tới Thông Thiên Quan.
Ngày hôm sau không nhìn thấy người, muốn liên lạc với người thân, đây là công việc của Hướng Dương và Trần Phán Phán. Bọn họ đi tới Cục cảnh sát đối diện Thông Thiên Quan, căn cứ theo danh sách đi điều tra phương thức liên hệ rồi liên hệ với đối phương.
Đương nhiên, chuyện này chắc chắn không phải miễn phí, cần phải thêm tiền! Thêm công đức, hoặc là tặng một số đặc sản từ Địa phủ cũng được.
Lúc ban ngày, người lái thuyền nhàn rỗi không có việc gì làm nhìn Nghiêm Phi: “Tôi thấy ông vẫn nên sớm kết thúc công việc rồi trở về Địa phủ cùng với tôi đi, công đức cũng không phải dùng nhẹ nhàng như ông tưởng tượng.”
“Trong lòng tôi cũng biết.”
Người lái thuyền nhìn trong lòng ông ấy cũng chưa xác định, quay đầu nói với đám người Hướng Dương: “Các người đừng giữ hắn lại lâu, ảnh hưởng đến đời sau của hắn.”
Trong Thông Thiên Quan có hai con quỷ là A Phúc và Vương Dũng, đám người Hướng Dương nghĩ tới quỷ ở lại trong Thông Thiên Quan có ưu đãi, không nghĩ tới lại không tốt đối với Nghiêm Phi.
Người lái thuyền cười như không cười: “Nghiêm Phi không giống như A Phúc.”
“Cũng không giống như Vương Dũng ư?”
“Không giống.” Quỷ được chủ nhân Thông Thiên Quan chỉ tên lưu lại, hoàn toàn không giống với những con quỷ đang ở trong danh sách đầu thai.
Hướng Dương vội vàng nói: “Nếu sau khi một người chết đi, qủy hồn không tới Địa phủ mà tới Thông Thiên Quan, không có trong danh sách của các người, có phải sẽ không ảnh hưởng, dường như cũng giống Vương Dũng, có thể làm công kiếm ưu đãi ở Thông Thiên Quan.”
Hướng Dương cười mỉm: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Thuận tiện hỏi thăm, thuận tiện nhìn thử xem có thể lợi dụng sơ hở hay không.
Đám người Hướng Dương tới Cục cảnh sát thông báo cho mấy hộ gia đình, có năm hộ gia đình đã kéo gia đình đến Thông Thiên Quan, Hạ Đồng đứng ở cửa, đưa từng đám người tiền vào.
“Bố nó!”
“Mẹ đứa nhỏ!”
“Bà nội, bà nội ơi, cháu rất nhớ bà.”
“Ông nội?”
Người thân gặp lại nhau, không tránh khỏi việc ôm nhau khóc lóc, người quỷ ôm nhau, vậy mà lại có thật thể, cái gì thế này?
Có nhầm hay không? Vốn dĩ không chết sao?
Một lão quỷ già cười ha hả: “Các người nhìn một chút, tôi có cái bóng hay không?”
A, thật sự không có cái bóng.
“Cháu ngoan, ông nội biểu diễn cho cháu xem một cái.” Lão quỷ già nhẹ nhàng bay tới, bay tới phía bên trái, bay tới phía bên phải.
Khuôn mặt béo mũi mìm của đứa nhỏ vui vẻ chạy lại cười nói: “Bố mẹ, ông nội biết bay, ông nội là Ultraman.”
Bố mẹ của đứa trẻ hai tuổi dở khóc dở cười.
Thậm chí đứa con trai còn hỏi bố già của mình xem có gặp được mẹ ở bên dưới hay không.
Lão quỷ già hừ nhẹ một tiếng: “Khi mẹ con qua đời nói cái gì mà ở đợi ở cầu Nại Hà ba năm? Lúc bố tới thì bà ấy đã vui vẻ đi đầu thai rồi.”
Lý Huyền Thanh vội vàng nói cái này cũng không dễ dàng, có vài người xếp hàng phía dưới Địa phủ mấy chục năm cũng chưa thể đầu thai, có thể thấy được người nhà các người công đức sâu dày.
Lão quỷ già vội vàng nhắc nhở con cháu nhất định phải làm việc thiện tích đức thật tốt, ngày thường phải làm nhiều chuyện tốt.
Sau khi con trai và con dâu biết rằng có Địa phủ, làm sao có thể không làm việc thiện tích đức.
Đến chạng vạng bọn họ lập tức rời đi, thời gian thân nhân đoàn tụ ngắn ngủi, nói xong như lời muốn nói trước khi qua đời, xin lỗi những chuyện nên xin lỗi, vui vẻ nói tạm biệt với người thân trước khi bọn họ ra về, sau đó bọn họ sẽ đi đầu thai, bắt đầu một cuộc sống mới.
Buổi sáng Vương Đại Vĩ lái xe mang hai thùng giò heo tới đây, Vương Dũng nấu hai nồi móng giò heo hầm lớn, người lái thuyền không hề khách sáo lấy mười miếng, đây cũng là chỗ tốt mà Địa phủ mang tới.
Những đám quỷ này chẳng những ăn cho mình, mà cũng mua cho con cháu.
“Bố, làm sao có thể tiêu tiền cho bố, con tự đưa.”
“Con không cần đưa, để bố đưa, âm khí trên người bố nhiều, công đức cũng không thiếu.”
“Bố, nhà của chúng ta không thiếu tiền, thậm chí dùng tiền cũng được.”
Hạ Đồng cười nói với bọn họ: “Các người bỏ ra một ít tiền cũng được, một cái móng giò heo bán một ngàn, các người có mua hay không?”
“Mua!”
Hạ Đồng không muốn lấy tiền, cô muốn nhận công đức.
Lý Phác Nhất lại vội vàng tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ: “Người già nhà các người sau này sẽ đi đầu thai, các người nắm chặt thời gian tranh thủ đốt chút tiền giấy cho bọn họ, lúc nào thì tiền cũng đều là thứ tốt.”
“Cô nói rất đúng!”
Lý Phác Nhất vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ, ông ta mang giấy vàng tới, một đám người nhà muốn lấy, Chúc Nguyện đi vào: “Giấy vàng không phải thứ tốt nhất, tốt nhất chính là tiền giấy kim phiếu của Tướng Quốc Tự, tiền giấy kim phiếu ở dưới Địa phủ càng đáng giá hơn.”
Thật vậy sao? Một đám người bỏ mặc Lý Phác Nhất một bên, vây đến bên người Chúc Nguyện và Tuệ Tâm.
Lý Phác Nhất tức giận giậm chân, nhưng cũng không thể làm gì hai tên nhóc đó.
Thấy thân nhân, lại tặng tiền cho thân nhân, mấy nhà mang theo tâm trạng thoải mái về nhà.
Đối với hai vợ chồng mang theo con trai tới, vừa mới đi ra ngoài Thông Thiên Quang, mũ của đứa trẻ làm rơi mũ xuống, muốn quay trở lại lấy nhưng chạy đến cửa lớn thì cảm giác như bị đụng phải một cái gì đó, ngồi bệt xuống mặt đất.
Bố mẹ đứa nhỏ đều kinh ngạc, chuyện gì thế này?
A Phúc bay tới, nhặt chiếc mũ lên rồi đưa cho đám người bọn họ: “Cẩn thận.”
Trần Phán Phán đưa người nhà ra ngoài nhỏ giọng nói: “Thông Thiên Quan không phải địa phương bình thường, người không có duyên phận với Thông Thiên Quan, nếu không có bà chủ mang vào thì không ai có thể vào được.”
Mọi người bừng tỉnh, gật gật đầu.
Đều là người thông minh, tất cả mọi người suy nghĩ cẩn thận, tôi và bạn không có duyên, toàn bộ đều phải dựa vào việc tôi tiêu tiền!
Không đúng, toàn bộ đều dựa vào công đức sâu dày của trưởng bối nhà bọn họ mới có thể gặp mặt một lần.
Trần Phán Phán tiếp tục nói: “Những móng giò heo trong tay các người đều là thứ tốt, để cho trẻ con ăn đặc biệt tốt, các người cũng đừng cho người khác.”
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”
Trần Phán Phán cười cười: “Không cần khách sáo.”
Đôi vợ chồng này ở lại thành phố một đêm, ngày hôm sau mang theo đứa con trở về nhà, cũng mang móng giò mua ở Thông Thiên Quan trở về.
bọn họ đặc biệt đưa một cái cho nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ bên kia còn chê cười bọn họ, một cái móng giò thôi mà, còn làm khó bọn họ mang tới.
Nhà này dường như còn mang trò cười này kể cho hàng xóm nghe, mà nhà hàng xóm chính là nhà họ Cung.
Cung Dã biết thành phố Tam Giang, cũng biết Thông Thiên Quan, nghe vậy lập tức lái xe tới nhà họ Lý: “Dượng, chúng ta đi Thông Thiên Quan xem.”
“Thông Thiên Quan? Đây là nơi nào?” Người nhà họ Lý nghi hoặc.
“Đi Thông Thiên Quan mới có thể tìm được Hạo Nhiên.”
Khi Hạo Nhiên mới mất, người nhà họ Lý mỗi đêm đều mơ thấy Lý Hạo Nhiên, hăn nói hắn bị nhốt ở một nơi nào đó, trên người rất đau, bảo người nhà đi cứu hắn, ông bà cụ mỗi lần mơ thấy cháu trai đau đớn lăn lộn đầy đất, thân thể không chịu nổi, nên mới mời về nhà phụng dưỡng, nhưng còn cháu trai ông thì phải làm sao bây giờ? Sau khi chết rồi cũng không được bình yên.
“Mọi người tin tưởng tôi, đi Thông Thiên Quan nhất định là đúng!” Cung Dã quả quyết nói.



