Trước khi đi ngủ, Hạ Đồng soi gương, trên đầu không có gì cả.
Thật kỳ quái, cô ấy có thể trông thấy được công đức số mệnh trên đầu của mọi người, nhưng lại không nhìn được của chính mình,
“Chẳng lẽ mình rất thiếu “đức”?” Hạ Đồng thì thào tự hỏi: “Cũng đúng, nếu tôi không thiếu “đức”, cũng sẽ không chết mà không báo trước.”
“Ngủ đi.”
Ở tầng sáu có hai gian phòng ngủ, Hạ Đồng không ngủ trong phòng ngủ ở nhà trên cây mà ngủ ở trong phòng ngủ ở bên cạnh cầu thang, bố mẹ ngủ ở lầu hai.
Ngoại trừ bọn họ ra, những khách trọ khác ở tầng hai đều là quỷ, thật ra bọn họ không hề sợ.
Nói không sợ chẳng qua cũng chỉ là sĩ diện ở trước mặt con gái, Vương Đại Vĩ đắp hai cái chăn trên người vẫn cảm thấy được âm khí quá nặng, cả người ông lạnh đến phát run, còn bất an không ngừng xoay người.
Hạ Lâm tát qua một cái: “Lật người tới lật người lại, ảnh hưởng tới giấc ngủ của em, nếu anh không muốn ngủ thì mau cút khỏi đây cho lão nương.”
“Vợ à, em không sợ sao?” Lúc Vương Đại Vĩ nói chuyện cũng hơi phát run.
“Sợ cái gì chứ, đây là Thông Thiên Quan, quỷ có thể tới nơi đây đều là những con quỷ có công đức sâu dày, đầu óc của người ta có vấn đề mới muốn hại mạng của anh để gia tăng nghiệp chướng của chính mình đó.”
“Làm sao mà biết?” Vương Đại Vĩ bán tín bán nghi.
“Chỉ đơn giản là em biết thôi, mau đi ngủ đi.” Hạ Lâm sốt ruột tắt đèn đi.
Trước ngày hôm nay, Hạ Lâm chưa từng đi vào Thông Thiên Quan, nhưng trước đây bà cũng đã từng nghe được rất nhiều chuyện xưa về những vị khách tới Thông Thiên Quan từ chỗ của bà ngoại, mỗi một người tới đều là quỷ, đều là những con quỷ có công đức sâu dày, những con quỷ phàm là khi còn sống từng làm bậy, đừng nói đến Thông Thiên Quan, công đức của bọn họ dùng để trả phí thuyền cũng không đủ nữa,
Những người này trả một cái giá lớn như vậy để tới Thông Thiên Quan, đương nhiên là có chuyện muốn cầu.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Đồng đang ở nhà ăn, ngồi chờ bố cô làm bữa sáng, ông chú mặc áo dài trắng, tóc thưa thớt tối hôm qua đi tới, rất quen thuộc ngồi xuống đối diện cô.
Hạ Đồng thuận tay rót một chén trà: “Tối hôm qua chú ngủ có ngon không?”
“Ngủ rất ngon. Ai nha, tôi chết thành quỷ rồi mới biết quỷ không cần ngủ cũng có thể vô cùng tỉnh táo, nếu khoa học gia, nghiên cứu viên đều có thể như vậy thì đừng nói là nước của chúng ta mà khoa học kỹ thuật của toàn thể loài người nhất định có thể phát triển rất nhanh, không ai có thể ngăn cản được.”
Hạ Đồng không biết nên trả lời như thế nào: “…” Còn có thể nghĩ thế này?
“Vậy tối qua chú mất ngủ sao?”
“Có ngủ rồi. Cô là bà chủ của Thông Thiên Quan mà cô không biết sao? Cho dù là con quỷ gì, một khi vừa tới Thông Thiên Quan của cô thì phải ăn uống giống như người bình thường, đương nhiên cũng có thể ngủ. Đúng rồi, sáng nay nhà ăn có gì ăn không? Tôi sẽ trả tiền mua.”
“Ngân hàng Thiên Địa?”
Nghiêm Phi cười ha ha: “Âm khí của tôi cũng được, nghe người lái đò nó, Thông Thiên Quan của các cô có thu âm khí, thứ đồ chơi này ở trên nhân gian chính là hàng khan hiếm.”
“Chú cũng biết không ít.”
“Tôi làm về kỹ thuật, trước khi làm chuyện gì đó chắc chắn đều phải điều tra thật kỹ.”
Hạ Đồng gọi bố một tiếng, Vương Đại Vĩ hỏi làm sao thế.
“Vị quỷ này… Chú này thêm một phần bữa sáng.”
“Được.”
Nghiêm Phi thả lỏng dựa vào ghế dựa, cười ha hả nói nói: “Tối hôm qua còn chưa kịp hỏi, tên của cô bé là gì thế?”
“Chào chú, tôi gọi là Hạ Đồng.”
“Nhìn tuổi của cô không lớn lắm, vẫn còn đi học chứ?”
“Vâng, học năm bốn tại đại học Cẩm Giang.”
“Đại học Cẩm Giang, hóa ra Thông Thiên Quan ở Cẩm Giang, trước kia khi tôi còn sống lại không biết một nơi tốt như vậy. Bạn học Hạ Đồng, tôi cũng biết hiệu trưởng của trường cô, cũng là một giáo viên thỉnh giảng của trường các cô , tuy rằng tôi không dạy cô nhưng cô nhìn thấy tôi cũng nên gọi một tiếng thầy giáo.”
“Chú họ gì?”
“Ha hả, họ gì với không họ gì, tôi tên là Nghiêm Phi.”
“Chào thầy Nghiêm Phi.”
Từ nhỏ Nghiêm Phi đã thông minh, trên con đường học tập ở trường vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, tuổi còn trẻ đã trở thành đại lão trên phương diện nghiên cứu năng lượng hạt nhân. Người trải qua cuộc sống như vậy, cho tới bây giờ vẫn luôn là người khác xin được gặp ông ấy, rất ít khi ông ấy chủ động lôi kéo làm quen, hôm nay ông ấy hiền lành thân thiện như vậy, hẳn là việc cần cầu cũng không nhỏ.
Mấy ngày trước Nghiêm Phi đột ngột qua đời, khi ông ấy chết còn đang dẫn dắt học sinh tăng ca nghiên cứu một hệ thống động lực kiểu mới, nhưng vừa tìm thấy một chút ý tưởng đã chết đi như vậy, ông ấy còn chưa thử cảm giác linh hồn xuất khiếu như trong truyền thuyết thì quỷ hồn đã xuất hiện tại Địa phủ.
Tổ tiên nhà họ Nghiêm là phú thương, làm nhiều việc thiện, tích góp âm đức sâu dày từng chút một cho con cháu, Nghiêm Phi cũng tự mình làm rất nhiều chuyện tốt vì nước vì dân, tài sản dồi dào cho phép ông ấy có thể tự do di chuyển hầu hết các nơi tại Địa phủ. Sau khi hỏi thăm bầy quỷ, nghe nói quỷ xếp hàng chờ đầu thai rất nhiều, nhàn rỗi không có việc gì để làm, nghe nói có một nơi giống như Thông Thiên Quan, vì vậy không cô chi tiền và công đức đến đây một chuyến.
“Tôi muốn nhờ cô hỗ trợ liên hệ với Lục viện một chút, tôi muốn nói chuyện cùng người phụ trách Lục viện.”
“Lục viện là cái gì?”
“Cô có thể coi nó như một ngành chuyên môn nghiên cứu về động cơ.”
“Tôi không làm được.”
Nghiêm Phi trợn mắt: “Tại sao lại không làm được? Một chút chuyện này mà Thông Thiên Quan cũng không giải quyết được?”
“Chú có thể báo mộng.”
“Tôi sợ bọn họ không tin, bạn học Hạ, chỉ cần cô có thể lo liệu được, thì giá tiền bao nhiêu cô cứ việc nói thẳng.” Ông ấy không biết, những người ông ấy quen biết đều làm về kỹ thuật, làm sao có thể tin được chuyện này.
“Chuyện này tôi thật sự không quản, chuyện của các chú sẽ có người quản.” Hạ Đồng đắc ý vì mình đã phòng ngừa chu đáo để cho đám người Vương Nhất Tiếu tiến vào bên trong Thông Thiên Quan, nếu không thì chuyện phiền toái này sẽ dừng ở trên người cô.
“Ai quản?”
“Người của Cục tác chiến đặc biệt, bọn họ sẽ nhanh chóng tới đây, chú chờ một chút.”
Lại nói chuyện tào lao vài câu thì bữa sáng đã làm xong. Buổi sáng hôm nay ăn mỳ sợi, cà chua và trứng ốp la.
Nghiêm Phi cầm đũa lên vô cùng vui vẻ: “Ôi, ở Âm tào địa phủ, mỗi ngày đều không biết đói, nhưng vẫn luôn thèm ăn, bây giờ có thể để cho tôi được ăn đồ ăn tử tế rồi.”
“Cũng cho tôi một phần.” Người lái thuyền đi xuống, sau lưng còn có mấy con quỷ.
“Mọi người chờ một chút.” Vương Đại Vĩ ăn nhiều đến mức tất cả mọi người đều có thể ăn.
Tất cả mọi người đều không khách sáo, ngồi xuống thì lập tức ăn luôn, Hạ Đồng ăn rất vui vẻ, người lái thuyền cảm thán một tiếng: “Không bằng đầu bếp nấu ăn ngon vốn có của Thông Thiên Quan.”
Người lái thuyền liếc mắt nhìn Hạ Đồng một cái: “Đừng hiểu nhầm, thứ tôi nói không chỉ tay nghề, mà là nguyên liệu nấu ăn.”
Hạ Đồng không hiểu,
A Phúc bưng một chén cháo tới đây, giải thích nói: “Hắc Thủy hà ở hậu viện của chúng ta không phải có một cái cây trưởng thành trông giống cây bạch quả sao? Lá trên cây rơi xuống dưới là tài liệu tốt nhất để chế tác Dẫn Hồn hương, mà lá cây này cũng có thể nghiền thành bột bỏ vào bên trong đồ ăn, thích hợp cho quỷ ăn.”
Người lái thuyền gật đầu: “Vẫn là Tiểu A Phúc biết nhiều.”
A Phúc xoay người nhìn một cái: “Đây không phải nói nhảm sao.”
Hạ Đồng tò mò: “Người có thể ăn không?”
“Người, quỷ, yêu đều có thể ăn, có tác dụng ngưng thần tĩnh trí, tuy rằng hiệu quả không tốt bằng mùi hương mà Thần Đồng Mộc phát ra, nhưng vẫn là thứ tốt.”
“Vậy dùng lá cây của Thần Đồng Mộc không phải tốt hơn sao?”
A Phúc vội vàng nói: “Cô tuyệt đối không được đánh chủ ý lên thần Đồng Mộc, hơn nữa, từ xưa đến nay chưa bao giờ có chủ nhân nào của Thông Thiên Quan có thể hái được lá cây của thần Đồng Mộc.”
Thật vậy sao? Tôi không tin, quay lại hỏi mẹ thử xem.
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc lâu sau, sau bữa sáng, Nghiêm Phi lại cãi nhau với Hạ Đồng, Hạ Đồng bảo ông ấy bình tĩnh lại.
“Tôi chính là thầy giáo của cô, cô tôn sư trọng đạo như vậy sao?”
“Công việc tôi làm vô cùng quan trọng, tư liệu nghiên cứu quan trong đều ở trong đầu tôi, tôi đột nhiên chết đi, cũng không giao nói cho người khác. Cô có biết có được tư liệu này sẽ giúp được bọn họ tránh được bao nhiêu đường vòng trong quá trình nghiên cứu sau này không?”
Hạ Đồng vội vàng nói: “Trước hết đừng tức giận, rất nhanh sẽ có người có thể giải quyết vấn đề của chú.”
“Cô đừng lừa dối tôi.”
“Không hề!”
Đợi tới chín giờ, cửa lớn Thông Thiên Quan vang lên, Hạ Đồng nhanh chóng đi ra mở cửa.
“Mấy người tới rồi.” Sau khi mở cửa lớn ra nhìn thấy Vương Nhất Tiếu, Hạ Đồng gọi bọn họ tiến vào.
Vương Nhất Tiếu dở khóc dở cười: “Tôi không vào được.”
Hắn không phải là người hữu duyên.
“Không sao, tôi kéo ông vào.”
Vương Nhất Tiếu bị kéo vào trong, hai nhân viên công tác được Vương Nhất Tiếu mang tới, hai người Hướng Dương và Trần Phán Phán đều có thể tự mình đi vào.
Lý Huyền Thanh, Lý Phác Nhất và tiểu hòa thượng Tuệ Tâm cũng có thể tự mình đi vào.
Mấy người vừa vào cửa lập tức nhìn thấy bậc thang của Lục Hợp Lâu đang đứng vài người, gót chân chạm đất, là người, nhưng khi nhìn lại sắc mắt của mấy người kia lại tái nhợt giống như quỷ.
“Tôm hôm qua có quỷ đến đây, có tâm nguyện chưa hoàn thành muốn tìm các người giải quyết.”
Lý Huyền Thanh vội vàng tiến lên một bước: “Phải siêu độ hay muốn làm gì? Làm đàn tràng cúng bái hành lễ ở Ngọc Thanh Quan chúng tôi là tốt nhất.”
Lý Phác Nhất không đồng ý: “Lý Huyền Thanh, ông mặt dày như vậy, chuyện này ông đã hỏi qua Trùng Dương Cung chúng tôi hay chưa?”
Tiểu hòa thượng Viên Giác yên lặng đi qua, chắp tay thi một cái Phật lễ: “Các vị thí chủ có tâm nguyện gì chưa hoàn thành có thể nói với tiểu tăng.”
Hai tên đạo sĩ tuổi đã qua nửa trăm rồi cả giận nói: “Tiểu hòa thượng cậu được lắm, vậy mà dám chen ngang.”
Nội tâm Nghiêm Phi không khỏi vô cùng kinh ngạc, lúc trước cảm thấy hòa thượng đạo sĩ gì đó đều là giả thần giả quỷ, không nghĩ tới lại thật sự có.
“Tôi đặc biệt tìm người của Cục tác chiến đặc biệt.” Nghiêm Phi nhìn về phía Hạ Đồng.
Hạ Đồng đưa mắt ra hiệu cho Vương Nhất Tiếu: “Nghiêm Phi nói ông ấy là chuyên gia nghiên cứu về động cơ máy móc gì đó, nhân tài cao cấp muốn tìm một cái gọi là Lục viện.”
Vương Nhất Tiếu vội vàng tới đón: “Cô là Nghiêm Phi giáo sư sao?”
“Là tôi!”
Hướng Dương và Trần Phán Phán đều mở to mắt, hoàn toàn bị dọa sợ. Mấy ngày trước tin tức báo tang của giáo sư Nghiêm Phi vừa mới xuất hiện ở trên báo chí, hôm nay bọn họ ở Thông Thiên Quan đã trông thấy người rồi?
Không đúng, đây là quỷ!
Quỷ có thể bắt tay với người, kia là người sao?
Đầu óc rối loạn.
“Hướng Dương, cậu tới đây một chút.” Vương Nhất Tiếu vẫy tay với Hướng Dương.
Trái phải của tiền viện Thông Thiên Quan có ba gian phòng ở, một gian để làm phòng làm việc của Cục tác chiến đặc biệt, một gian cho Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất, một gian để cho Chúc Nguyện và tiểu hòa thượng Tuệ Tâm.
“Chúc Nguyện đâu?”
“Chúc Nguyện?” Từ tối hôm qua tới sáng hôm nay Hạ Đồng cũng không nhớ tới người này.
A Phúc bay tới nói: “Đêm qua trước khi đóng cửa hắn đã đi ra ngoài, đến bây giờ cũng không thấy trở về.”
Tuệ Tâm hơi lo lắng: “Chúc Nguyện nhỏ tuổi như vậy có thể đi đâu được?”
“Yên tâm, đừng nhìn hắn vẫn chỉ là học sinh tiểu học, nếu hắn có thể ngàn dặm xa xôi đi một mình từ Chính Nhất Quan tới nơi này chứng tỏ năng lực sinh hoạt một mình của hắn cũng không kém.”
“Hắn có điện thoại hay không, chúng ta gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Không có.”
Lý Huyền Thanh đi ra từ căn phòng cách vách: “Bà chủ Hạ, chúng ta lập một nhóm đi, sau này chúng ta thường xuyên qua lại, nếu có việc gì thì có thể gọi trong nhóm một tiếng.”
“Không tạo được nhóm.”
“Tại sao?”
“Bởi vì không có internet.’
“Tôi xem thử xem.” Lý Huyền Thanh lấy ra một chiếc điện thoại di động từ bên trong đạo bào, vừa mở ra đã thấy, hắc, thật sự không có mạng.
Lý Phác Nhất cũng không phải đồ cổ gì, ông ta hỏi theo một câu: “Vậy sao gọi được đồ ăn ngoài?”
“Đi tới trước cửa thì sẽ có tín hiệu.”
Lý Phác Nhất vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Hợp Lâu: “Trên lầu có thiết bị chắn tín hiệu sao?”
“Ha hả.” Hạ Đồng không muốn trả lời.
Vương Nhất Tiếu và Nghiêm Phi đóng cửa nói chuyện ở trong phòng một giờ, Hướng Dương mở cửa đi ra, đúng lúc đụng phải Chúc Nguyện đi vào cửa.
“Học sinh tiểu học, cậu đã trở lại.”
“Đừng gọi tôi là học sinh tiểu học, gọi tôi là Chúc đại sư.” Miệng của Chúc Nguyện đều nhếch lên.
Hạ Đồng cười một tiếng, ân cần nói: “Chúc đại sư, tối hôm qua làm cái gì đó?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Vương Nhất Tiếu đi ra, Chúc Nguyện hỏi Vương Nhất Tiếu: “Cục cảnh sát ở đường đối diện Thông Thiên Quan là các người sắp xếp?”
“Đúng, sắp xếp một phân cục ở đường cái đối diện, sau này có việc thì cũng thuận tiện cho việc đám người Hướng Dương báo với Cục cảnh sát bên kia, đồng thời cũng giảm bớt gánh nặng của nhân viên công tác ở Thông Thiên Quan.”
Vương Nhất Tiếu đưa thư mời giao tới tay Hạ Đồng: “Thẻ lương cũng đã xử lý xong rồi.”
Hạ Đồng cười tủm tỉm nói cảm ơn, đây mới là công việc vừa tốn ít chi phí lại gần nhà sao.
Vương Đại Vĩ rửa tay đi ra: “Hạ Đồng, buổi trưa con tự gọi cơm bên ngoài ăn đi, bố và mẹ con đến siêu thị xem.”
“Người anh em, chúng ta trao đổi số điện thoại, chờ sau khi có trà xuân tôi sẽ liên hệ với anh.” Lý Huyền Thanh chủ động đi tới.
“Được, cảm ơn.”
Lầu hai phòng số 1 chữ Thiên mở cửa sổ ra, người lái đò hô một tiếng: “Cơm ngoài là thứ đồ chơi mới gì?”
Hạ Đồng sai A Phúc: “Cậu giải thích cho ông ấy đi.”
A Phúc bay lên giải thích một hồi, người lái thuyền ồ một tiếng: “Gọi món như thế nào, để tôi xem thử xem có món ngon gì.”
Người lái thuyền không biết là lão quỷ đã bao nhiêu năm, những chuyện khi còn sống cũng không còn nhớ, chuyện duy nhất ông ấy nhớ rõ chính là mất mùa khi còn nhỏ, đói không chịu nổi, ông ấy đã chạy tới miếu thổ địa, xé khăn trải bàn ở dưới thần đàn, nhặt được một miếng bánh khoai lang đỏ dính bụi, đây là đồ ăn ngon nhất trong trí nhớ của ông ấy.
A Phúc u oán nói: “Tôi không có di động.”
Hướng Dương muốn kéo gần quan hệ với nhân viên ở Thông Thiên Quan, chủ động cống hiến: “Tôi có.”
“Của cậu tôi không dùng được.” A Phúc nhìn chằm chằm Hạ Đồng.
Hạ Đồng quay lại nhìn một cái, gọi bố của cô lại.
“Có chuyện gì thế?” Vương Đại Vĩ đã sắp bước ra ngoài cửa.
“Buổi tối khi bố về thì mua thêm một cái di động, chỉ cần cái điện thoại lạc hậu nhất, có thể lên mạng được là được.”
“Đừng keo kiệt như vậy, ít nhất mua cái một ngàn, còn có, sản phẩm trong nước có cái nào lạc hậu? Cứ chờ ở trong Quan là được, đừng ra ngoài cửa, chờ bố và mẹ con buổi tối lại quay về.”
Những con quỷ tối hôm qua đi lên rất có nhân tính, hôm nay trong Quan lại tới thêm đạo sĩ, hòa thượng, giọng nói của Vương Đại Vĩ đều trở nên vang dội.
Buổi chiều di động mới mua về được, lúc buổi trưa gọi đồ ăn ngoài, Hạ Đồng bị mấy con quỷ vây quanh, phiền tới mức hắn gọi đồ cho mình xong thì đưa điện thoại cho bọn họ.
“Mỗi người nhiều nhất chỉ có thể mua cơm hộp hai mươi đồng, có thể gọi nhiều hơn nhưng tôi không trả tiền.”
“Tôi có bạc!”
“Tôi có tiền mặt của ngân hàng Thiên Địa.”
“Tôi có tiền giấy vàng.”
“…”
“Đừng lại!” Hạ Đồng ngăn họ lại: “Thương gia người ta chỉ cần RMB!”
Mấy con quỷ phẫn nộ im lặng, trong đó đó có một con quỷ nhỏ mới chết khoảng một hai năm nhỏ giọng nói: “Thật sự có ngân hàng Thiên Địa thì tốt rồi, địa phủ và nhân gian có thể đổi tiền để dùng.”
“Ha ha, ý tưởng rất hay.”
Nghiêm Phi cười hắc hắc, ông ấy muốn ăn cái gì không cần xem ánh mắt của người khác, ông ấy còn chưa dứt lời, đồng chí Hướng Dương trong phòng làm việc đã chủ động tới đây hỏi xem ông ấy muốn ăn cái gì. (gzh: Lại là một ngày mát mẻ trong kiếp phù du nha.)
“Chân giò kho tộ, thịt xào, sườn cay, lẩu,…” Nghiêm Phi trực tiếp gọi hơn mười mấy món mới miễn cưỡng dừng lại: “Buổi trưa ăn chừng này trước đã, buổi tối lại gọi cái khác sau.”
Hướng Dương vừa muốn gọi đồ ăn ngoài, lát nữa sẽ xin một ít kinh phí từ chỗ lãnh đạo.
Trên ngưỡng cửa Thông Thiên Quan ngồi đầy người và quỷ Hướng Dương đứng ở vành đai xanh bên ngoài Thông Thiên Quan, chờ sau khi anh ta lấy cơm hộp trở về thì đã thấy bà chủ Thông Thiên Quan đang hò hét, giáo sư giỏi khoa chân múa tay cùng với một đám đại lão quỷ công đức nhiều đến mức có thể tiêu xài tùy ý đang háo hức nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt hâm mộ giống như thực chất.
Trong lòng đồng chí nhỏ đáng thương Hướng Dương làm công việc vặt đang vô cùng sảng khoái!
Ăn cơm trưa xong, Hạ Đồng quay về tầng sáu nghỉ ngơi, đứng ở trước gương tự soi gương, công đức của cô đây? Mấy con quỷ ở cả đêm mà công đức của cô còn chưa tới sao?
Aiz, Hạ Đồng tinh thần ủ rũ, đi loanh quanh mấy vòng quanh hoa viên bên phải, không biết tại sao lại vô thức đi tới bên gian nhà cây, rảo bước tiến lên, ngay lập tức Hạ Đồng cảm thấy như sảng khoái hơn gấp trăm lần.
Sao lại thế này?
Cái cây ngày còn có công hiệu như red bull à?
Lui ra ngoài một bước, Hạ Đồng vẫn cảm thấy khá sảng khoái nhưng cũng không sảng khoái như lúc ở bên trong gian nhà cây, cô lại bước lên trên một bước, ừm, thật sảng khoái.
Hạ Đồng đi vào trong thư phòng mở bản ghi chép ra, hóa ra là vậy!
Theo như trong bản ghi chép ghi lại, đầu tiên, Thần Đồng Mộc cần phải có công đức mới có thể sinh trưởng; tiếp theo, Thần Đồng Mộc được gọi là Dưỡng Hồn Mộc, tự thân ẩn chứ sinh cơ rất lớn. Nhà cây trên Thần Đồng Mộc chính là do bản thể của Thần Đồng Mộc biến thành, đứng ở trên nhà cây tại Thần Đồng Mộc, không phải là sảng khoái hơn gấp trăm lần sao.
Tuy rằng tạm thời không ra khỏi Thông Thiên Quan được, nhưng Hạ Đồng vẫn rất vui vẻ, lại phát hiện ra một chỗ tốt của Thông Thiên Quan.
Hạ Đồng dứt khoát vứt bỏ phòng ngủ tối hôm qua, ôm cái gối đi vào ngủ trong gian nhà cây, chất lượng giấc ngủ này thật vô cùng tuyệt vời! Sau khi ngủ một giấc, Hạ Đồng cảm thấy tinh thần hiện tại của mình có thể làm được một bài thi toán học, điểm tối đa.
Chỉ là cô ngủ có hơi lâu, đợi khi cô tỉnh dậy thì sắc trời bên ngoài nhà cây đã tối đen.
Hạ Đồng xuống lầu, A Phúc nhanh nhẹn bay tới: “Vương Nhất Tiếu đã đợi cô bam bốn giờ rồi, có việc muốn tìm cô đó.”
“Chuyện gì?”
“Ông ta muốn thuê một gian phòng khác làm phòng thí nghiệm cho Nghiêm Phi, nếu cô đồng ý thì ngày mai bọn họ sẽ dọn phòng thí nghiệm đến đây.”
“Vậy bọn họ lại phái người tới đây sao?”
“Nói là phái bốn nghiên cứu viên tới đây, ban ngày sẽ tiến vào làm việc, buổi tối tan làm sẽ trở về.”
“Nghiêm Phi có thể để cho bọn họ tan làm sao?” Nghiêm Phi từng nói là làm quỷ tốt hơn làm người, có thể làm nghiên cứu trong 24 tiếng đồng hồ một ngày, tinh thần vẫn còn rất tốt.
“Mặt khác, bọn họ phái bốn người tiến vào, tuy rằng bọn họ không ở nơi này, nhưng chẳng phải vẫn muốn cọ Thần Đồng Mộc của chúng ta sao?”
“Cô rốt cuộc cũng phát hiện hiện ra chỗ tốt của Thần Đồng Mộc.” A Phúc nở nụ cười, đôi mắt phía sau mắt kính tròn, cười rộ lên giống như hồ ly.
Hạ Đồng liếc nhìn cậu ta một cái: “Tôi là bà chủ của Thông Thiên Quan, cậu là nhân viên của tôi, chú ý thái độ của cậu.”
Hừ, đừng nghĩ tới cô, mỗi lần cậu ta đều chế giễu cô, đều nói tràn đầy khí chất châm chọc.
Bên trái tiền viện có ba gian phòng trống, trống thì cũng trống, vậy để cho bọn họ thuê dùng, nhưng tuy rằng buổi tối bốn nghiên cứu viên kia không ở lại nhưng vẫn phải giao tiền tính theo đầu người.
Có thể giúp đỡ một phen nhưng tuyệt đối không làm từ thiện.
“Cô quyết định, tôi sẽ lập tức gửi tiền cho cô!”
Hạ Đồng hài lòng gật đầu: “Giá gốc ở lại một đêm là một vạn tệ, suy xét đến đều là đơn vị của chúng ta nên giảm giá nội bộ 50% cho các người. Đúng rồi, chỉ được vào làm việc vào ban ngày, buổi tối không được ngủ lại, còn có thể chiết khấu 90%.”
Giá cả ở lại thật hơi đắt đỏ, hai nhân viên đó ở lại một năm sẽ phải tiêu bao nhiêu tiền?
Vương Nhất Tiếu là một người tàn nhẫn, lúc ông ta trả giá khiến Hạ Đồng sợ tới ngây người, chỉ nghe nói yêu cầu không tính số lên, không nghe nói chỉ trả số lẻ.
Hạ Đồng không muốn giằng co cùng với ông ta, nói thẳng ra giá cả, hỏi ông ta có đồng ý hay không.
Trước buổi trưa ngày hôm nay, cô chỉ biết vị trí Thông Thiên Quan quan trọng, bây giờ công mới biết được ở trong Thông Thiên Quan có nhiều chỗ tốt vô hình như vậy. Nói thật, giá 5000 cô cũng đều cảm thấy mình định giá thấp, lại còn giảm giá nội bộ cho bọn họ.
Phải biết rằng, đám người Lý Huyền Thanh cũng không nhận được cái ưu đãi này đâu.
Hơn nữa, thứ Thông Thiên Quan thu vào đều là của cô, cô có thể dùng tiền kiếm được đi làm việc thiện, lại có thể kiếm thêm mộ phần công đức.
Hạ Đồng cảm thấy thuận tiện, Trần Phán Phán và Hướng Dương cảm thấy đắt. Hai người yên lặng đứng ở một bên không dám nói lời nào, tiền lương một năm của hai người bọn họ cũng không nhiều bằng số lẻ phí ở lại, cái phí này thật hơi cao.
Vẫn là người ta hạnh phúc khi có Đạo quan tổ truyền, vừa có thể lãnh tiền thương theo biên chế, vừa có thể thu được một khoản tiền phí dừng chân.
Buổi tối Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm đã hoàn thành xong công việc trong cửa hàng, lúc trở về còn cầm theo một cái điện thoại di động, A Phúc mong chờ nhìn Hạ Đồng, Hạ Đồng đưa điện thoại cho cậu ta.
“Cảm ơn chú Thúc, dì Hạ.”
Hạ Đồng chậc một tiếng tiếng: “Tuổi của bố mẹ tôi còn không bằng số lẻ của con quỷ nhà cậu, cậu còn không biết xấu hổ mà gọi bố mẹ tôi là chú dì à?”
“Tôi thích thế!”
A Phúc đã tìm hiểu được đại khái chức năng của điện thoại, cầm lấy điện thoại di động ngồi ở trên ngưỡng cửa. Cậu ta chơi một lát mới phát hiện ra có di động nhưng lại không có thẻ điện thoại, cũng không có thẻ ngân hàng.
A Phúc:… Không vui.
Hạ Lâm: “Ai nha, chúng tôi lại quên mất chuyện này, đừng hoảng hốt, ngày mai tôi đi làm chứng minh thư và thẻ điện thoại cho cậu, cũng là thẻ ngân hàng cho cậu.”
“Mẹ, mẹ còn muốn nuôi cậu ta sao?”
“A Phúc nhiều nhất cũng chỉ đặt đồ ăn ngoài, có thể xài bao nhiêu tiền chứ.”
A Phúc nước mắt lưng tròng, dì Hạ đối với mình thật tốt!
Vương Đại Vĩ ở trong phòng bếp nấu cơm, Hướng Dương và Trần Phán Phán vô cùng có nhãn lực, đều theo vào trong phòng bếp hỗ trợ. Một giờ sau, bốn món mặn một món canh được dọn ra.
Quỷ ngồi ở một bàn, hòa thượng, đạo sĩ và Hướng Dương cùng Trần Phán Phàn ngồi một bàn, một nhà ba người ngồi một bàn.
Hạ Đồng vừa mới ngồi xuống chưa kịp cắn miếng nào thì Chúc Nguyện đã lập tức mang bát cơm tới trước mặt Hạ Đồng.
Hạ Đồng :”…” Tiểu tử này có ý gì?
Chúc Nguyện hợp tình hợp lý: “Chị đã đồng ý chăm sóc tốt cho tôi.”
“Đồng ý hồi nào chứ? Sao tôi lại không biết?”
“Không phải hôm đó tôi đã nói cho chị biết rồi sao, chủ nhân thế hệ trước của Thông Thiên Quan…”
“Được được được, cậu là đạo sĩ tại sao lại không ngồi cùng bàn với bọn họ.”
“Trên bàn của bọn họ không có thịt.”’
“Cậu có thể ăn thịt sao?”
“Đương nhiên! Tôi còn là một đứa trẻ, cơ thể vẫn còn phải lớn lên đó.” Chúc Nguyện ngẩng đầu lên.
Hạ Lâm gắp thức ăn cho con gái: “Ăn một bữa cơm thôi con cãi nhau với một đứa nhóc làm gì, mau ăn đi, ba con chuyên môn mua cho con móng giò hầm mà con thích ăn đó.”
“Chúc Nguyện đừng đứng đó, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Hạ Đồng cầm lấy cái móng giò lên gặm: “Ở chỗ của chúng tôi, vốn dĩ đồ hầm mà ông cụ Vương bán ăn là ngon nhất, nhưng mấy năm trước ông ấy đã qua đời rồi, ngay cả người nối nghiệp cũng không có, thật tiếc cho tay nghề tốt như vậy.”
“Nghe nói ông cụ Vương cũng có con trai, cũng là đầu bếp, học nấu đồ Tây, sau khi tốt nghiệp xong thì đi làm đầu bếp ở một khách sạn hạng sang ở thành phố lớn, cũng không tiếp quản cửa hàng hàng của bố mình.”
“Đầu bếp trưởng?”
“Không phải, hình như là đầu bếp phó?” Ba năm trước đây, lúc người thân của cô cụ Vương trở về một chuyến tham gia tang lễ, thân thích của bọn họ mới nói ra.
“Chậc, năm nay con trai của ông cụ Vương cũng khoảng bốn mươi tuổi rồi, học nhiều năm như vậy vẫn là bếp phó, còn không bằng về nhà mở quán thịt khó đi.”
Vương Đại Vĩ đồng ý với lời mà con gái nói: “Ông cụ Vương cũng không phải chỉ biết bán thịt kho, trù nghệ nhà bọn họ là tổ truyền, nghe nói tổ tiên trước kia đã từng làm ngự trù. Lúc ông cụ Vương còn trẻ đã từng mở một cửa hàng đàng hoàng, sau này con trai đi tới thành phố lớn, sức khỏe của ông ấy cũng không tốt nên phải đóng cửa.”
Ngoài miệng nói móng giò hầm không ngon bằng của nhà họ Vương nhưng Hạ Đồng cũng ăn nó rất thích thú, ăn không chừa lại miếng nào.
Ăn cơm xong, Hướng Dương và Trần Phán Phán cũng giúp đỡ dọn dẹp vệ sinh phòng bếp, Vương Đại Vĩ lén lút nói với con gái rằng hai thanh niên này bọn họ phái tới thật quá hợp lý.
“Lâu dài cũng không tốt, bố, chúng ta tìm một đầu bếp đi.” Thông Thiên Quan kiếm được tiền, nuôi một đầu bếp cũng không thành vấn đề.
“Thông Thiên Quan đặc thù, lập tức đi tìm đoán chừng cũng không thể tìm được người phù hợp.”
“Cũng đúng!”
Lúc lên trên lầu, Hạ Đồng hỏi người lái thuyền: “Chuyến đi này mọi người ở mấy ngày?”
“Chạng vạng ngày mai tôi dẫn bốn người bọn họ đi, Nghiêm Phi muốn ở lại.”
Nghiêm Phi vội vàng nói nói: “Phải cảm ơn tổ tiên nhà chúng tôi đã tích công đức, công đức của tôi nhiều như vậy, ít nhất cũng có thể để cho tôi ở lại đây một tháng.”
Bốn con quỷ khác đều nhìn ông ấy với ánh mắt hâm mộ. Ở Thông Thiên Quan một tháng, linh đài rõ ràng như thế nào?
Không được, đêm nay phải báo mộng cho đám con cháu trong nhà, nhất định phải làm thật nhiều chuyện tốt tích đức, tích đức thật sự mới có lợi đó!
Đúng rồi, đến Thông Thiên Quan còn có một ưu đãi, có thể báo mộng, có thể gặp nhau. Tuy nhiên người mà bạn báo mộng có thể tới Thông Thiên Quan hay không thì cũng rất khó nói.
Biết đêm nay không có thuyền tới, Hạ Đồng yên tâm lên tầng đi ngủ, ngủ ở bên trong nhà cây!
Thời gian nửa đêm, người và quỷ trong Lục Hợp Lâu đều tiến vào trong mộng đẹp, không có ai phát hiện ra những chiếc lá cây ở bốn phía xung quanh gian nhà cây trên Thần Động Mộc đang phát ra ánh sáng xanh biếc dịu dàng, ánh sáng dịu dàng bao xung quanh gian nhà cây giống như trong tiên cảnh.
Trong giấc mơ, Hạ Đồng mơ thấy mình biến thành một thân cây, giống như ác bá quơ quơ chạc cây, chạc cây phát ra tiếng bùm bùm trên mặt đất, giống như tiếng cười điên cuồng của cô.
Không nghĩ tới, không biết một con gà con màu đỏ chạy tới từ chỗ nào, bị cô khuya một cái chặt đứt chân, phát ra từng trận gào thét.
Kẻ ác bá có lương tâm, lại xin lỗi dỗ dàng nói, còn làm một ngôi nhà trên cây trên đầu mình, đồng ý để cho con gà con ở trên đó đến khi nào khỏi hẳn.
Có một con gà con vô cùng yếu ớt trên đầu mình, ác bá cũng không dám làm ác, mỗi ngày ngoại trừ nói chuyện với con gà con thì cũng không dám trêu chọc những thứ khác.
Hạ Đồng tỉnh lại, chi tiết cũng không nhớ rõ, cô xoa xoa khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn: “Tối hôm qua hình như tôi nằm mơ thấy một con gà? Chẳng lẽ tôi muốn ăn gà hầm? Hay là muốn ăn gà sáng?”
Hương vị của món gà rán ở cổng trường phía bắc cũng không tệ. Hạ Đồng suy nghĩ một chút đột nhiên ngồi dậy, không được, hôm nay phải đi học lại rồi.
Cô chạy bạch bạch bạch xuống lầu, buổi tối Vương Nhất Tiếu không ở trong Thông Thiên Quan, Hạ Đồng đi tìm Trần Phán Phán hỏi chuyện đi học của cô.
Trần Phán Phán kinh ngạc: “Cô không thấy văn kiện hôm qua trưởng phòng Vương đưa cho cô sao, bên trong còn có giấy xin phép nghỉ mà bên phía trường học đã phê chuẩn, cô chỉ cần tham gia cuộc thi kiểm tra cuối kỳ là được.
“Ồ ồ, vậy là tốt rôi. Vậy dùng lý do nghỉ phép giả là gì vậy?”
“Đương nhiên là cơ thể của cô không tốt, không phải là lúc cô đi bệnh viện kiểm tra thì nội tạng suy kiệt sao? Dùng đơn thuốc mà bệnh viện kê khai để làm lý do, cố vấn của cô còn để cho chúng tôi gửi lời thăm hỏi của nhà trường nữa, bảo cô ở nhà tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.”
Nghĩ cũng thật chu đáo!
Buổi chiều, Vương Nhất Tiếu mang theo người mở mấy cái xe tải lớn tặng đồ tới đây, Hạ Đồng thực hiện chức trách công việc của cô, kéo từng nhân viên vào cửa.
Nhìn thân hình thẳng tắp của bọn họ, trông cũng không giống như nhân viên bình thường.
Nghiêm Phi đi theo một bên chạy tới chạy lui, miệng nói không ngừng: “Cẩn thận cẩn thận, những dụng cụ này không thể để va chạm, đụng vào là đi đời, chạy dữ liệu cũng không chính xác. Cẩn thận mấy cái dụng cụ đo lường kia, đặt nó dựa vào tường, đúng đúng, đúng vậy.”
Bốn nghiên cứu viên, đều là thành viên trung tâm trong tổ nghiên cứu nhỏ được Nghiêm Phi dẫn dắt. Giờ phút này, bọn họ nhìn thấy giáo sư Nghiêm vẫn đang còn sống, đột nhiên bọn họ cảm thấy thế giới này thật huyền ảo, người chết còn có thể sống lại sao? Cái này khoa học không? Quan tài lớn của Newton bị sức hút của trái đất kéo xuống Địa phủ sao?
“Bốn người các người, còn thất thần ở đó làm gì, nhanh đi qua hỗ trợ đi.”
“Vâng vâng.”
Sau khi sắp xếp hết xong tất cả các thiết bị dụng cụ, Nghiêm Phi hài lòng nhìn cái phòng thí nghiệm thô sơ nay với vẻ tiếc nuối: “Chấp nhận dùng vậy.”
Vội vàng làm cho xong những việc này cũng đã tới giữa trưa, người lái thuyền và những người khác phải rời đi.
A Phúc lấy những lá cây vàng óng ánh của cây bạch quả nhạt được vào tối hôm qua bỏ vào trong nồi nước hầm, hầm năm con gà. Thịt gà vẫn còn chưa chín, mùi hương vừa bay ra, người lái thuyền hít sâu một hơi, vô cùng nghiện: “Chính là hương vị này.”
Quỷ vốn là âm hồn không có thực thể, đối với dưỡng hồn gì đó, bọn họ càng mẫn cảm hơn cả con người. Hạ Đồng chỉ cảm thấy mùi hương này còn thơm hơn thịt hầm bình thường một chút, mấy con quỷ lại cảm thấy mùi hương này quả thật là hồn xiêu phách lạc.
Tổng cộng có năm con gà, chia cho người lái thuyền và bốn quỷ ba con, còn lại hai con để cho những người khác ăn.
Người lái thuyền vừa ăn điên cuồng vừa ghét bỏ, tay nghề quá kém, lãng phí mấy cái lá cây này.
A Phúc cười lạnh một tiếng, có thịt ăn mà không biết tốt, không có lần sau.
“Cậu xem cậu, tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi. Người anh em A Phúc còn tức giận, giao tình của chúng ta đã trăm ngàn năm rồi, không đến mức vậy!”
Hạ Đồng nghe hai người cãi nhau, aiz, người lái thuyền này là lão quỷ bao nhiêu tuổi? Lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không làm quỷ sai, vẫn còn đi chèo thuyền.
Đã tới giờ rồi người lái thuyền mang theo những con quỷ đang lưu luyến lên thuyền.
Trong bóng đêm hắc ám, chiếc mái chèo thuyền dựng lên, cùng những tiếng nước của mái chèo quạt nước, chậm rãi đi xa.
Khi gió đêm thổi qua, cây bạch quả xanh biếc ở trong gió quay cuồng, trong thoáng chốc toàn bộ chuyển thành màu vàng, có năm phiến lá cây lảo đảo bay xuống từ trên ngọn cây, được A Phúc nhặt lên bốn cái.
“Sao lại không nhặt mảnh lá cây kia lên?” Một mảnh lá cây dừng lại ở trên mặt nước, trôi theo dòng nước.
“Những thứ rơi trên Hắc Thủy Hà thì là đồ trên sông, không phải đồ của chúng ta, không thể nhặt được.”
Đèn dưới mái mái hiên hành lang của Lục Hợp Lâu, phía trước có ánh sáng, nhưng sân nơi hậu viện càng lúc càng tối.
Trong lòng Hạ Đồng hướng tới nơi ánh sáng, một bên đường mòn là Hắc Thủy hà khó lường, một bên Vạn Cổ Lâm càng thêm thần bí.
“Quỷ cũng đến đây rồi, tại sao yêu còn chưa đến?”
“Ai nha?” A Phúc cầm theo đèn lồng chỉ đường cho cô: “Vạn Cổ Lâm bên cạnh Thông Thiên Quan rất an toàn, yêu giới bên kia Van Cổ Lâm cũng là một trong những nơi nguy hiểm nhất trong Yêu giới, yêu bình thường không thể dễ dàng đi qua.
“Thật thảm!”
Hạ Đồng giả mù sa mưa đau lòng cho mấy con yêu quái, trong lòng nghĩ mấy con yêu quái của Yêu giới không tới, vậy thì cô sẽ mất đi rất nhiều công đức.
A Phúc hiểu ý của cô, nói thẳng: “Không cần đau lòng, yêu bình thường cũng chẳng cung cấp được bao nhiêu công đức, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ đến Thông Thiên Quan đổi vài thứ, lại thông qua Thông Thiên Quan đi xem nhân gian mở mang tầm tắm, sau khi quay trở về Yêu giới sẽ khoe khoang với những con yêu quái khác!”
Chậc!
Trở lại Lục Hợp Lâu sáng sủa, Hạ Đồng đột nhiên dừng chân lại, quay đầu hỏi A Phúc: “Cậu thu phần trăm hoa hồng chưa?”
“Thu được.”
Hạ Đồng cũng thu được, nhanh chóng đi tìm cái gương, nhìn thấy trên đầu có một tia sáng màu vàng bay lơ lửng, đồng thời cũng có chút màu xanh lục.
Kim quang phiếm lục? Tại sao cô lại đặc biệt như thế? Trách không được cô lại là người được chọn.
Hạ Đồng mừng rỡ vừa đi vừa nhảy, chạy đến cửa lớn, thử thăm dò vươn chân ra ngoài, ai nha, không sao cả, lại vươn thêm một chân ra, hai chân đều đứng ở ngoài cửa lớn Thông Thiên Quan.
Hai tay Hạ Đồng chống nạnh, đắc ý cười to ba tiếng, tôi đã quay trở lại rồi đây!
A Phúc nhìn ánh mắt của cô: … Nhìn xem, bên kia có một tên ngốc!
Hướng Dương và Trần Phán Phán nhỏ giọng hỏi A Phúc: “Bà chủ Hạ bị làm sao vậy?”
“Không sao, phát tác bệnh thần kinh, một lát nữa sẽ ổn thôi!”
Về mối liên hệ giữa tuổi thọ của Hạ Đồng và Thông Thiên Quan ngoại trừ một nhà ba người nhà họ Hạ và A Phúc ra thì những người khác không hề biết, A Phúc cũng không thể nói cho người khác. Nếu bị người ta biết được nhược điểm này, để người hữu tâm lợi dụng, dụ dỗ Hạ Đồng đi ra khỏi Thông Thiên Quan, có thể dễ dàng chết ở bên ngoài.
Cảm giác như công đức vẫn còn nhiều, bố mẹ lại không ở đây, không ai quản, Hạ Đồng định làm càn một phen, chạy lon ton về ngã tư đường phía trước mua trà sữa.
“Ông chủ, cho tôi một ly dương chi cam lộ!
“Quét mã hay dùng tiền mặt!”
“Quét mã.”
“Mười bảy tệ, cảm ơn!”
“Được!”
Cầm lấy dương chi cam lộ mình tự đi mua, hút mạnh một ngụm, chính là cảm giác này, vui vẻ, kích động, hưng phấn!
Trên đường trở về, Hạ Đồng không chạy mà chậm rãi đi bộ, đo vài bước thì chú ý tới công đức còn lại vẫn còn nhiều, cô chuẩn bị sẵn sàng sau khi sắp tiêu hao công đức gần hết thì sẽ chạy như điên để giữ mạng.
“Em cười lên trông thật xinh đẹp, giống như đóa hoa mùa xuân vậy…”
“Uy.”
“Trời ạ, Hạ Tiểu Đồng đại mỹ nữ, cuối cùng cũng gọi điện được cho cậu rồi, bọn tớ nghe giáo viên cố vấn nói cậu xin nghỉ dài hạn, gọi điện thoại cho cậu thì lại không liên lạc được, bọn tớ có tưởng cậu xảy ra chuyện gì.”
Hạ Đồng ho khan một tiếng, cười nói: “Các cậu đừng lo lắng, bây giờ tới không sao, chờ mấy ngày nữa đến cuộc thi cuối kỳ tới nhất định sẽ quay về trường học.”
“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, bây giờ cậu không ở trong ký túc, ngày mai bọn tớ giặt ga trải giường, cũng mang vỏ chăn của cậu đi giặt sạch chung luôn.”
“Được, cảm ơn các cậu.”
“Chị em trong ký túc xá cả, cần gì khách sáo, mau chóng khỏe lại nha.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại xong, Hạ Đồng liếc nhìn công đức, ôm trà sữa chậm rãi đi qua, đột nhiên cô dừng bước chân lại, cô nhìn thấy gì vậy?
Ông cụ dưới đèn đường kia không phải là ông cụ Vương bán thịt hầm sao.
Vương Dũng cũng nhìn thấy cô, khuôn mặt già nụ của ông ấy giống như đóa hoa cúc tàn bị mưa gió thổi qua.
“Đồng Đồng hả, ông là ông Vương của cháu đây!”
“Chào ông Vương!” Trải qua sự tôi luyện hai ba ngày, Hạ Đồng đã không còn sợ hãi khi nhìn thấy ma quỷ lại gần nữa.
“Ông Vương ở trong này làm gì vậy? Tại sao…” Tại sao lại không xuống địa ngục?
Vương Dũng cười ha hả: “Ông không yên tâm với đứa con kia, không muốn rời đi để nó ở lại, ai biết tiểu tử kia hai, ba năm nay cũng chưa từng trở về, ông cũng chưa nhìn thấy nó.”
Hạ Đồng nghe vậy thì lòng hơi chua xót: “Ông Vương còn muốn chờ sao?”
“Chờ xem, tiểu tử kia thật cố chấp, ông biết nó trước khi trở về nhìn ông muốn làm ra một hình dáng con người mới, bây giờ ông vẫn chờ được, cho dù bao nhiêu năm cũng muốn chờ.”
Hạ Đồng nhìn công đức sót lại không còn nhiều lắm, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Ông Vương, nếu không thì ông đi cùng cháu tới Thông Thiên Quan đi? Dù sao ông cũng đang nhàn rỗi, chi bằng tới Thông Thiên Quan là đầu bếp, còn có thể báo mộng cho chú Vương, một công đôi việc!”
“Ông có thể đi vào sao?”
Vương Dũng vẫn luôn du đãng ở phía tây thành phố sau khi chết, mỗi một lần ông ấy tới gần Thông Thiên Quan thì đều cảm nhận được một cảm giác áp bách vô hình, ngăn cản ông ấy tới gần.
“Có thể đi vào, cháu mang ông vào trong!”
Công đức còn không nhiều lắm, Hạ Đồng kéo tay Vương Dũng chạy đi, chạy quá nhanh nên vấp phải bậc cửa, trong lúc nguy hiểm thì tình cờ được Trần Phán Phán đang đứng ở cửa đỡ được cô.
Vương Dũng bị Hạ Đồng kéo vào trong hít sâu một hơi, gương mặt lộ ra vẻ chịu nhiều gió táp mưa sa không thay đổi, nhưng ông lại cảm nhận được nội tâm của mình giống như rễ cây già đang nảy mầm, trong cơ thể có sức sống, từ đầu đến cuối đều trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
“Cô kéo quỷ từ nơi nào tới vậy?”
“Kéo vào từ ven đường, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là ông Vương, tổ viên từng là ngự trù, sau này sẽ là đầu bếp tại Thông Thiên Quan chúng ta!”
“Không dám nhận, không dám nhận.”
Vương Dũng khiêm tốn, A Phúc rất hứng thú với ông ấy: “Tổ tiên nhà ông từng làm ngự trù có phải tên là Vương Nhị Trụ hay không? Tính tới hiện tại, đại khái có khoảng…. Hơn ba trăm năm đúng không, tôi nhớ rõ, ông ta ở Tiền Sơn Thôn ở bên kia ngọn núi.”
Ánh mắt của Vương Dũng sáng lên: “Đúng đúng đúng, tên đúng, thời gian đúng, nơi ở đúng, tổ tiên nhà tôi từng làm ngự trù tên gọi là Vương Nhị Trụ. Cô đã gặp qua tổ tiên nhà tôi rồi sao?”
“Ha ha, khi còn sống thì chưa gặp qua, nhưng mà sau khi đã chết thì lại gặp qua, sau khi Vương Nhị Trụ tích góp từng chút công đức một cho con cháu thì đã ở lại Thông Thiên Quan làm đầu bếp khoảng hai mươi năm.”
Trong lòng Vương Dũng chua xót, gia môn bất hạnh, lúc tổ tiên còn sống đã làm việc vất vả, sau khi chết rồi còn phải lo lắng cho con cháy, đáng tiếc đến đời của ông ấy thì truyền thừa bị chặt đứt.
A Phúc không quan tâm cái gì mà truyền thừa với chẳng không truyền thừa, có ăn ngon mới là chân lý.
Hạ Đồng âm thầm gật đầu, nói rất đúng!
Bố mẹ cô nhìn thấy cô cũng đã dần thích ứng, buổi tối hai ngày hôm nay cũng không ngủ lại Thông Thiên Quan, vì vậy không phải cô gọi đồ ăn ngoài thì cũng là ăn cháo hoặc mì do A Phúc nấu.
Chủ nhân Thông Thiên Quan la hét, muốn ăn đồ ăn ngon!
Vương Dũng cũng hiểu được, ông ấy muốn học tổ tiên của mình năm đó, làm một đầu bếp thật tốt ở Thông Thiên Quan, tích đức cho con cháu đời sau.
Vào ban đêm, nhờ chỗ tốt của Thông Thiên Quan, Vương Dũng rốt cuộc cũng thành công báo mộng cho đứa con của mình, nhớ tới tay nghề tổ truyền bị cắt đứt truyền thừa, ông cũng không còn tâm tư nào mà đau lòng cho con trai lập tức mắng thẳng mặt đứa con trai của mình, mắng thống khoái, cuối cùng mới bỏ lại một câu câu: Lễ mừng năm mới về quê, đến Thông Thiên Quan gặp bố con đi!
Vương Đại Chí nửa đêm bị giấc mơ làm cho tỉnh, rốt cuộc cũng không ngủ tiếp được, ngồi dậy khỏi giường rồi đánh thức vợ mình.
“Anh làm sao vậy?”
“Anh mơ mình bị bố mắng, bảo vào lễ mừng năm mới thì về quê gặp ông ấy.”
Vợ Vương Đại Chí là Hà Tiểu Linh hoàn toàn toàn không tin quỷ, nghĩ tới đó, bà ấy nghĩ nhất định là chồng của mình nhớ bố chồng thôi, ban ngày nghĩ nhiều về cái đó nên buổi tối nằm mơ.
“Vậy năm mới chúng ta trở về ăn Tết đi.”
Vương Đại Chí hơi khó xử: “Chỉ sợ khách sạn sẽ giữ anh ở lại trực.”
Hạ Tiểu Linh cả giận nói: “Lễ mừng năm mới năm trước, năm kia cũng đều là anh trực, cũng nên luân phiên đến lượt anh nghỉ ngơi chứ.”
“Aiz, còn hơn một tháng nữa mới đến lễ mừng năm mới, từ từ rồi xem vậy.”
“Em mặc kệ, anh chờ đi, chờ đêm mai bố anh lại báo mộng cho anh.”
Vương Đại Chí cảm thấy toàn thân run lên, tóc gáy đều dựng thẳng, nửa đêm cũng đừng nói mấy lời này chứ. Dọa người quá!
Trong lòng có mục tiêu, lại báo mộng mắng con trai một chút, buổi sáng Vương Dũng khi thức dậy chỉ cảm thấy sảng khoái, chờ khi Hạ Đồng xuống giường ăn ăn, yo, sủi cảo chưng, bánh bao, bánh quẩy, cháo hoa, mỳ chua cay, cùng với nhiều loại đồ ăn sáng kèm theo.
Nhiều sự lựa chọn như vậy, nên ăn cái nào bây giờ?
Vui vẻ!
Tên tiểu tử Chúc Nguyện kia còn vui vẻ hơn cả cô, trước mặt bày hai cái chén không, vẫn còn đang ăn.
Biết tuổi đã lớn, hẳn là những tôn lão như Lý Huyền Thanh, Lý Phác Nhất cũng không khách sáo, muốn ăn gì thì ăn nấy.
Hạ Đồng muốn đăng vòng bạn bè một cái, đáng tiếc, Thông Thiên Quan không có mạng, vì đăng vòng bạn bè này mà cô lại phải không vui chạy tới cửa lớn.
Hạ Đồng không vui nhưng A Phúc vui, ba qua chụp ảnh bữa sáng rồi đăng lên trên một blog nào đó, được một đám cư dân mạng like.
A Phúc cũng rất vui vẻ!
Hạ Đồng buồn bực, khi nào thì mới kết nối internet!



