Bát cơm đều đã trong tay, Hạ Đồng thầm nghĩ, nếu không bưng lên?
Con đường thích hợp với sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành văn học Hán ngữ chỉ có mấy cái, kỳ thi tuyển sinh công chức chính là một đề tài đứng đầu trong lớp.
Hạ Đồng rục rịch: “Đặc biệt tuyển dụng có cần tham gia cuộc thi không?”
“Không cần.”
“Tôi vẫn còn một học kỳ nữa mới tốt nghiệp.”
“Không chậm trễ, ở phía trường học bên kia chúng tôi sẽ đi liên hệ.”
“Tôi phải làm việc ở đâu? Làm cái gì?” Hạ Đồng hỏi một vấn đề cuối cùng.
“Thời gian địa điểm làm việc tùy ý ngài, nhiệm vụ công việc là hỗ trợ công việc hằng ngày của nhân viên công tác thuộc đơn vị chúng ta đóng quân ở bên trong Thông Thiên Quan.”
“Được rồi!”
Hạ Đồng vui vẻ cười híp mắt lại, ai nha, thật sự là khổ tận cam lai, ngay cả công việc cũng lập tức được giải quyết, còn không cần phải rời xa bố mẹ, thật tốt quá!
Vương Nhất Tiếu lập tức nói: “Thư mời của ngài sẽ được đưa tới cho ngài vào sáng mai, nhân viên công tác ở trong Thông Thiên Quan cũng sẽ tới đây.”
Nói đến nhân viên công tác, Hạ Đồng trở nên nghiêm túc: “Các người chỉ có thể để hai người tới.”
Vương Nhất Tiếu gật đầu, hai danh ngạch xem như cũng không tồi, huống hồ bà chủ của Thông Thiên Quan cũng coi như là người của bọn họ.
Lý Huyền Thanh vội vàng hỏi: “Vậy đạo quan của chúng tôi thì sao? Ngọc Thanh Quan chúng tôi và Thông Thiên Quan các người đều là hàng xóm suốt trăm ngàn năm qua, phải chiếu cố một chút chứ.”
Không đợi Hạ Đồng từ chối, Lý Huyền Thanh quay đầu nói với Vương Đại Vĩ: “Nghe nói Vương tiên sinh một một siêu thị chuyên môn bán những thực phẩm xanh, Thương Vân Sơn chúng tôi trồng không ít lá trà, đợi đến đầu xuân năm sau ngắt lấy trà xuân, tôi sẽ phân một nửa cho siêu thị của ông bán được chứ?”
Trà xuân hằng năm trên núi Thương Vân phẩm chất đều cao, sản lượng lại ít, lại có liên quan tới Ngọc Thanh Quan, treo lên nói là trà hàng đầu, nổi tiếng xa gần. Mỗi đầu năm, trà xuân trên Thương Vân Sơn lưu thông rất ít ở trên thị trường, chỉ có một chút lá trà chảy tới trên thị trường, giá cả kia cũng đắt thái quá, càng quý càng được săn đón.
Vương Đại Vĩ đương nhiên đồng ý, ông mở siêu thị thực phẩm xanh chính là buôn bán cho người giàu có, có thể lấy được lá trà của Thương Vân Sơn, tên tuổi của siêu thị lại có thể được nâng cao thêm một tầng.
“Hắc hắc, chuyện này tôi cảm thấy rất được, tuy nhiên cần phải nghe con gái nhà tôi.” Vương Đại Vĩ vẫn còn chưa bị tiền tài làm choáng váng đầu óc.
Hạ Đồng đã sớm quyết định xong gật đầu nói: “Cho Ngọc Thanh Quan một cái danh ngạch.”
Lý Huyền Thanh nhẹ nhõm thở ra một hơi, cuối cùng cũng làm mọi chuyện thỏa đáng.
Lúc Lý Huyền Thanh hối lộ Vương Đại Vĩ, Lý Phác Nhất vừa đứng một bên thầm mắng Lý Huyền Thanh vừa suy nghĩ xem Trùng Dương Cung có đặc sản gì? Dù sao Trùng Dương Cung cũng ở trên núi, mặc dù đặc sản nhiều nhưng lại không đáng giá.
“Cô gái nhỏ, cô có ăn măng không? Bên trên núi phía sau Trùng Dương Cung chúng tôi mọc một loại măng móng ngựa, cái kia vừa mềm, vừa ngọt, vừa giòn, măng mùa đông bình thường không thể so sánh được, người trẻ tuổi các cô không phải đều thích ăn lẩu sao, cắt một miếng măng vào trong lẩu, hương vị tuyệt vời!”
Hạ Đồng thèm không chịu nổi: “Cũng cho Trùng Dương Cung các người một cái danh ngạch.”
Lấy được danh ngạch, Lý Phác Nhất lập tức nháy mắt với Lý Huyền Thanh, Lý Huyền Thanh căn bản không muốn quan tâm tới lão tiểu tử này.
Chỉ còn lại một người là tiểu hòa thượng Tuệ Tâm, tuổi khoảng chừng mười mấy, đơn thuần, còn không hiểu mấy trò lươn lẹo của đám chú bác. Hắn gãi đầu ngượng ngùng nói: “Tiền giấy kim phiếu Tướng Quốc Tự chúng tôi làm rất tốt, nếu Hạ quan chủ muốn thì tôi sẽ gọi sư điệt mang tới gửi cho chị hai rương.”
“Cũng được, một cái danh ngạch cho Tướng Quốc Tự.”
Mọi người đều vô cùng vui mừng, chủ nhân mới nhậm chức của Thông Thiên Quan rất dễ nói chuyện, trăm ngàn năm qua luôn cố định ba danh ngạch, đến tay cô thì tăng một chút lên năm cái, việc vui!
Địa vị của Thông Thiên Quan quan trọng, người bình thường đều không vào được cửa, có thể được phái tới Thông Thiên Quan đoạt danh ngạch thì bản thân người đó phải có thực lực nhất định, về sau bọn họ cũng là người đóng quân ở Thông Thiên Quan.
Lý Huyền Thanh cười nói: “Tôi về núi bẩm báo với sư phụ trước, sáng mai sẽ tới đây đưa tin.”
Vương Nhất Tiếu, Lý Phác Nhất và Tuệ Tâm cũng phải đi chuẩn bị, ngày mai lại qua đây.
Mọi người vây quanh ở cửa đều tản đi, chỉ còn lại một nhà ba người bọn họ. Lúc này Hạ Đồng hơi luống cuống, ôm chặt lấy cánh tay của mẹ: “Nửa buổi chiều rồi, một lát nữa bầu trời tối đen thì phải làm sao bây giờ? Cái Hắc Thủy hà trong hậu viện kia không phải thông tới Địa phủ sao, chờ tới tối trên mặt sông liệu có phải khắp nơi đều có quỷ bay hay không?”
“Mẹ cũng chưa tiến vào bao giờ, làm sao mẹ biết được.”
Hạ Đồng hung hăng: “Không phải mẹ rất hiểu Thông Thiên Quan sao?”
“Trước đây mẹ cũng chỉ nghe cụ của con nói qua mà thôi, nhưng mẹ cũng không hề hiểu rõ Thông Thiên Quan.” Hạ Lâm cũng không chấp nhận lời nói này, bà cũng chưa từng nói mình hiểu rõ Thông Thiên Quan.
A Phúc phiêu đãng ở trong sân: “Lúc buổi tối thuyền tới thì quạ đen trên cây sẽ kêu.”
“Ông trời ơi, buổi tối lớn, trên mặt sông có quỷ, còn có quạ đen kêu thảm thiết, vừa nghe một chút đã thấy dọa người.”
“Dọa người thì con cũng đứng vững lại cho mẹ.” Có đôi khi Hạ Lâm cũng hoài nghi tại sao bà lại sinh ra một đứa con gái hèn nhát như thế.
“Trước hết đừng nhiều lời nữa, đi tới Lục Hợp Lâu xem thử buổi tối con ngủ ở đâu.”
“Được rồi.”
Đi vào trong Lục Hợp Lâu, sau khi Hạ Đồng nhìn kỹ mới phát hiện chi tiết: “Không phải Thông Thiên Quan đã đóng cửa bốn mươi năm rồi sao? Tại sao vẫn sạch sẽ như vậy?”
“Trên nóc nhà Lục Hợp Lâu có vệ sinh phù, cách mỗi một năm tôi còn tự mình quét tước một lần.”
“Một năm quét dọn vệ sinh một lần? Hạ Đồng kinh ngạc.
A Phúc mỉm cười, trong lúc Thông Thiên Quan đóng cửa, cậu ta chỉ có thể bay tới bay lui ở trong đại sảnh tầng một và trong phòng khác, nhàn nhã đến hoảng sợ, quét dọn vệ sinh cũng là một trò tiêu khiển.
“Lầu sáu cậu không thể đi lên à?”
“Không thể đi lên, không có sự cho phép của cô, không ai có thể đi lên.”
Nghe được câu trả lời này, Hạ Đồng thấy hài lòng, ở trong Thông Thiên Quan, ít nhất không cần lo lắng buổi sáng sẽ bị mẹ đá văng chăn ra cửa.
Khoảng sân hình tròn ở giữa Lục Hợp Lâu thật sự rất ấn tượng, cho dù là tiện viện hay hậu viện Lục Hợp âu, vừa đi lên bậc thang sẽ nhìn thấy Thần Đồng Mộc thật lớn ở giữa sân nhà.
Lầu một lấy Thần Đồng Mộc làm trung tâm, vị trí bên trái dựa vào tường là quầy, người đi vào từ tiền viện, yêu và quỷ vào từ hậu viện, sau khi vào Lục Hợp Lâu cung phụng công đức cho Thần Đồng Mộc rồi mới có thể đi tới quầy đăng ký phòng ở.
“Công đức phải thu như thế nào? Công đức có thể đổi thành tiền không?”
“Công đức chúng ta không cần phải xen vào, có thể thu bao nhiêu công đức có trời biết đất biết, có người bỏ ra công đức biết, Thần Đồng Mộc biết là được. Về phần phí phòng, công đức là một mặt, mặt khác vẫn cần thu thêm một số phí khác.”
“Thu bao nhiêu?”
“Vốn dĩ là có tiền lệ, cô có thể xem thử xem.” A Phúc lấy sổ sách ra xem.
Một nhà ba người cùng nhau lật xem sổ sách, lần ghi sổ sách gần nhất là vào bốn mươi năm trước, vào lúc đó giá một người ở trọ một ngày là một trăm đồng.
Vương Đại Vĩ hít một hơi: “40 năm trước chính là những năm cuối 70 đầu 80, và thời điểm đó một trăm đồng cũng không phải là nhỏ.”
Hạ Lâm gật đầu: “Là tiền lương hai ba tháng của công nhân trong thành phố rồi.”
“Vậy chúng ta nên định giá bao nhiêu?”
“Một vạn?” Hạ Đồng rục rịch.
A Phúc kinh ngạc: “Đắt như vậy?”
Hạ Đồng lắc đầu, làm ra vẻ thở dài một tiếng: “Cậu không hiểu, tiền bây giờ không đáng giá như trước kia đâu.”
Hạ Lâm thẳng tay tát con cái một cái: “Đừng tham như vậy, mẹ thường xuyên thiếu ăn thiếu mặc của con à? Mẹ và bố con không cần con lấy bao nhiêu tiền, chỉ cần con lấy nhiều điểm công đức, sống lâu trăm tuổi.”
Hạ Đồng tiếc nuối nói: “Vậy thì tiện nghi hơn, giảm giá 50% đi.”
Năm nghìn cũng được, dù sao đây cũng là Thông Thiên Quan.
Tiếp tục xem sổ sách, lúc trước còn có một cây đào yêu, phí ở lại là dùng hai quả đào lớn. Ở trước cây đào yêu còn có một tên nam quỷ tên là Triệu Nhị, phí ở lại chính là một luồng âm khí.
Một luồng âm khí là cái thứ gì?
“Nhân sĩ Huyền môn dùng tới, tôi nhớ rõ có một thầy trừ tà ở Quảng Tây, hằng năm đều đến Thông Thiên Quan một chuyến mua âm khí, hắn nói chính là âm khí tới từ âm tào Địa phủ.
“…” Thế giới này thật sự có thầy trừ tà sao?
Vương Đại Vĩ nói: “Theo như A Phúc nói, Thông Thiên Quan không chỉ là một bến tàu, nhà trọ mà còn là một cửa hàng tạp hóa?”
“Có chức năng như một cửa hàng tạp hóa.”
Hạ Đồng thở dài, thật nhiều chuyện mà, một mình cô thì làm sao làm hết.
“Yên tâm, có tôi ở đây.” A Phúc ưỡn ngực nói, tỏ vẻ bản thân mình là một con quỷ rất đáng tin cậy.
Bên trái Thần Đồng Mộc là quầy và đại sảnh, bên phải là nhà ăn, một dãy bàn gỗ dài hình vuông được sắp xếp chỉnh tề giống như bàn trong phòng học.
Ngoài ra ngoài cùng bên phải cũng có một cái quầy, đây là quầy gọi đồ ăn, phía sau quầy chính là nhà bếp, bên trong cũng khá rộng rãi.
Sau khi Hạ Lâm nhìn qua phòng bếp thì nói: “Lát nữa con gọi bố con đi tới siêu thị lấy chút đồ ăn mang tới đây, buổi tối chúng ta tự nấu cơm ăn.”
Hạ Đồng hạnh phúc bổ nhà vào người mẹ mình: “Bố mẹ đối xử với con thật tốt.
Hạ Lâm và Vương Đại Vĩ liếc nhau, cười cười, bảo bối quý giá như vậy, làm sao có thể nỡ lòng bỏ mặc cô ở đây.
“Đi thôi, chúng ta lên lầu xem phòng.”
Tầng hai, tầng ba, tầng bốn, tầng năm đều là phòng khách, điểm nổi bật duy nhất là chiếc giường có màn trang trí kiểu cổ, bàn và ghế dài trong phòng đều là đồ cổ, rất đặc sắc.
Tầng sáu chính là phòng của chủ nhân, phía dưới tầng sáu chỉ có thể nhìn thấy thân cây thần Đồng Mộc, nhưng ở tầng sáu lại có thể nhìn thấy ngọn của cây thần Đồng Mộc.
Tại sao có thể nhìn thấy, bởi vì thân cây Thần Đồng Mộc giống như bị dao tước, cô cùng bằng phẳng, trên thân cây bằng phẳng có một gian nhà cây, bốn phía gian nhà cây là tầng tầng lớp lớp lá cây thần Đồng Mộc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy viền xung quanh nhà cây.
“Tầng sáu rộng rãi như vậy, lại có thêm gian nhà cây kia nữa, tổng cộng chỉ có hai gian phòng có thể cho người ở.”
Tầng sáu là một cái bán áp mái, đi theo cầu thang ở hai bên trái phải có một gian phòng, một gian phòng ngủ một gian phòng làm việc. Khoảng sân giữa nhà để trống, bên phải còn có một cái hoa viện rộng lớn, đủ loại hoa lá.
Hạ Đồng đứng ở hàng rào chắn của hoa viên nhìn ra sân sau: “Bố nhìn xem, nhìn từ phía trên, kích thước của hậu viện và tiền viện không khác nhau lắm, lúc chúng ta đi vào, Vạn Cổ Lâm lớn như không có biên giới vậy.”
Vương Đại Vĩ cũng nhìn thấy, ông cân nhắc, có phải giống như trong tiểu thuyết hay viết không, hậu viện sẽ có trận pháp thần kỳ gì đó?
“Hai bố con đừng nhìn nữa, Vương Đại Vĩ nhanh chóng đi mua đồ ăn về đi, sắp chuẩn bị ăn cơm rồi.” Hạ Lâm thúc giục, hai bố con ngoan ngoãn nghe lời.
Vương Đại Vĩ tới siêu thị nhà mình mua rau dưa, trái cây và trứng thịt trở về, cũng không thể thiếu sữa, dầu, muối, nước tương và dấm chua. Tới cửa thì Vương Đại Vĩ phát hiện ra mình không vào được, nhanh chóng đứng ở cửa lớn gọi người.
Hạ Đồng lon ton chạy ra đón bố tiến vào.
“Cánh cửa lớn này thật thần kỳ!”
Vương Đại Vĩ xắn tay áo nấu cơm, A Phúc bay tới hỗ trợ, trước sáu giờ, cả nhà đã cơm nước xong xuôi, sau khi tắm rửa xong thì ngồi xổm ở phòng sáu.
Buổi tối mùa đông tới sớm, mới sáu giờ mặt trời đã lặn về tây, sự lo lắng trên người cũng dần dần biến mất theo trời chiều xuống núi.
Gió đêm thổi đến, Hạ Đồng thật chặt áo lông trên người, Vương Đại Vĩ hơi lo lắng. Hạ Lâm an ủi: “Không cần sợ, truyền thừa qua nhiều thế hệ của Thông Thiên Quan cũng không xảy ra vấn đề gì, đến trong tay của Hạ Đồng cũng sẽ không có vấn đề gì.”
“Hy vọng là vậy.” Trong lòng Hạ Đồng bối rối, mẹ kiếp, một sinh viên đại học thời đại này luôn tin tưởng vào khoa học lại trong vòng chưa tới 24 giờ có thể trải qua nhiều chuyện kỳ quái như thế, sự hưng phấn qua đi, bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi.
Một nhà ba người ngồi ở trong thư phòng, A Phúc từ hoa viên trên tầng sáu bay xuống: “Tôi đi tới bến tàu chờ.”
Bến tàu của Hắc Thủy hà, ngay tại chỗ cây bạch quả. Nói là bến tàu, chính là nơi thuyền dừng lại, cây bạch quả chính là cọc buộc dây thừng.
Thư phòng rất im lặng, tiếng đồng hồ báo thức được đặt trên điện thoại di động đột nhiên vang lên, một nhà ba người bị hoảng sợ, mười hai giờ, cũng chính là rạng sáng.
“A! A!”
Tiếng quạ đen khàn khàn vang lên hai tiếng, một nhà ba người vội vàng ra cửa, đứng ở chỗ rào chắn của hoa viên, chỉ thấy trên sông Hắc Thủy hà của hậu viện có một cốc đèn đang tiến đến từ xa, tiếng nước chèo thuyền cũng dần dần rõ ràng.
A Phúc bay lên: “Bà chủ, thuyền thứ nhất đến đây có năm người, bọn họ lập tức xuống thuyền, muốn vào trong ở.”
“Cậu không thể làm sao?”
“Tôi có thể, nhưng cần phải có sự đồng ý của bà chủ.” Không có sự đồng ý của bà chủ, A Phúc không làm sổ sách được.
“Ồ, tôi xuống ngay đây.”
Con quỷ A Phúc này rất nhân tính hóa, hơn nữa cậu ta là quỷ được ghi chép lại bên trong bản chép tay của lão tổ tông nhà họ Hạ, đương nhiên Hạ Đồng càng tin tưởng A Phúc hơn một chút, nhưng quỷ ở địa phủ tới, cô thấy hơi sợ hãi.
Hạ Đồng lôi kéo bố mẹ đang nơm nớp lo sợ xuống cầu thang lúc cô tới quầy tại lầu một thì đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông râu dài đầu trọc mặc một chiếc áo khoác trắng, bên hông thắt một cái thắt lưng màu đen, nhìn tuổi tác của lão già không nhỉ, mắt hiện lên kim quang, người như vậy có lẽ thường xuyên luyện tập thể dục ở trong công viên, tuyệt đối cũng chắc chắn sẽ được khen là tinh thần quắc thước.
Nhìn thấy quỷ tới có “cảm giác con người” như vậy, Hạ Đồng cũng không sợ hãi nữa, người ta hỏi cô còn có thể nói vài câu.
“Cô chính là chủ nhân tân nhiệm Thông Thiên Quan?”
“Xin chào, tôi chính là bà chủ của Thông Thiên Quan, ông muốn tới ở trọ đúng không?”
“Ở trọ, chúng tôi là nhóm đầu tiên tới đây, phòng trốn lại nhiều, chọn cho lão già một gian phòng ở gần sân nhà đi.”
Ở gần sân nhà, có được nhiều chỗ tốt nhất, bà chủ nhỏ tân nhiệm Hạ Đồng còn không biết chuyện này, A Phúc cũng hiểu rõ nên đã chọn một gian phòng chữ thiên.
Lão già râu bạc hài lòng, cầm lấy chìa khóa cửa phòng của mình đi lên lầu.
“Còn có tôi, tôi cũng muốn ở trọ.”
“Còn có chúng tôi.”
“Mời các vị xếp hàng, lần lượt từng người tới một.”
Lão già vừa rồi đi lên chính là người lái đò, phía sau là năm vị khách, nhìn phí trả tiền phòng mà bọn họ lấy ra, chắc hẳn là quỷ mới chưa chết được bao lâu, bởi vì thứ cầm trên tay đều là tiền của ngân hàng Thiên Địa.
Hạ Đồng có một số ý tưởng, tiền của ngân hàng Thiên Địa có thể thật sự sử dụng sao? Sau đó tôi bán sỉ mấy rương rồi trở về bán?
Một ông chú mặc một chiếc áo dài trắng trên người, tóc thưa thớt, buồn rầu nói: “Có thể tiêu là có thể tiêu, nhưng tỷ giá hối đoái không tốt, một trăm triệu của ngân hàng Thiên Địa cũng không đổi được một tiền giấy vàng.”
“Hả, Địa phủ cũng lạm phát sao?”
“Cũng không phải, tuy rằng tiền giấy vàng rất tốt, nhưng thứ được hoan nghênh ở Địa phủ nhất không phải là giấy vàng, nghe nói loại tiền giấy kim phiếu dùng mới tốt, dùng tiền giấy kim phiếu có thể mua được quỷ sai, nghe nói có thể đầu thai vào một nhà tốt.”
Tiền giấy kim phiếu kia không phải được Tướng Quốc Tự sản xuất sao? Tiểu hòa thượng Tuệ Tâm còn muốn tặng cho cô hai rương.
Rất tốt, lại tìm được một con đường làm giàu phát tài rồi.
Hạ Đồng cẩn thận, phát hiện ra con quỷ này còn thật sự rất giống người, lúc đi đường gót chân cũng đều dẫm trên mặt đất, còn có tiếng bước chân, cũng không hề giống A Phúc chút nào.
A Phúc: “Theo lý thuyết, tất cả quỷ vào Thông Thiên Quan chân đều có thể đạp trên mặt đất như người bình thường.”
“Tại sao cậu lại không được?”
A Phúc cười lạnh: “Không phải tiền lương quá ít, công đức của tôi không đủ dùng à.”
Cũng đúng, A phúc cũng giống cô, đều làm việc tích công đức cho thần Đồng Mộc
Được, đêm nay quá muộn, chờ ngày mai đám người Lý Huyền Thanh tới đây, nhanh chóng giải quyết những yêu ma này, đuổi chúng đi, tích được nhiều điểm, cô cũng có thể thu được lợi ích.
Vượt qua nỗi sợ ma quỷ, Hạ Đồng vươn vai, lôi kéo bố mẹ cùng đi ngủ.



