Skip to main content

Trang chủ Nhà Cũ Của Tôi Thông Địa Phủ Chương 3: Bát cơm trong tay.

Chương 3: Bát cơm trong tay.

1:45 chiều – 15/05/2025

Người dẫn đầu chính là một đại thúc hơn bốn mươi tuổi, tươi cười hòa ái.
“Xin chào, xin hỏi ngài là Hạ Đồng đúng không?”
“Là tôi.”
“Tôi là Vương Nhất Tiếu, người phụ trách của Cục tác chiến đặc biệt, chuyên môn chịu trách nhiệm quản lý những sự kiện kỳ quái. Nay tôi biết được thủ nhân thế hệ mới của Thông Thiên Quan đã tới, đặc biệt tới đây gặp ngài, thuận tiện muốn xin một chút, xem có thể thuê một gian phòng ở trong Thông Thiên Quan hay không.”
Hạ Đồng vội vàng xua tay: “Không cần khách sáo như vậy.”
A Phúc cung kính đứng ở một bên, nhắc nhở nói: “Trước đây Thông Thiên Quan chúng ta chưa bao giờ cho bọn hắn thuê phòng, tôi cũng chưa bao giờ nghe qua tên của bọn họ.”
“Tôi tôi tôi, trước kia phòng ở của Thông Thiên Quan đã được mấy người chúng tôi thuê.” Đại đệ tử Lý Huyền Thanh của Ngọc Thanh Quan vội vàng nhảy ra.
“Không đúng.” Lý Phác Nhất của Trùng Dương Cung vừa tiến lên một bước: “Lúc chủ nhân đời trước của Thông Thiên Quan Hạ Văn Phương cô nương còn sống, cũng không có vị trí của Ngọc Thanh Quan các người.”
“A. cũng chỉ có một lần âm kém dương sai kia mới tạo ra sai lầm không có chúng tôi, ông trở về giở ghi chép xem, có năm nào không có chúng ta.”
Không đợi Lý Phác Nhất nói chuyện, Lý Huyền Thanh châm chọc nói: “Đúng vậy, nghe nói hơn mười năm trước Trùng Dương Cung các người bị một trận hỏa thiêu, thiêu hơn phân nửa, có thể truyền thừa cũng bị mất, mất đi cũng đừng ngượng ngùng, chúng ta đều là đạo môn, một cây leo hai nhánh, ghi chép của Trùng Dương Cung các người thiếu hụt, vậy thì tới Ngọc Thanh Quan chúng tôi sao chép một phần đi, chúng tôi cũng không phải không chịu.”
“Ông…!”
Một dân bản xứ địa phương, hơn nữa còn là Trùng Dương Cung xếp bài danh thứ nhất trong huyền môn, tiểu hòa thượng Tuệ Tâm của Tướng Quốc Tự đứng ở một bên không dám nói lời nào. Trụ trì của bọn họ năm ngoái xuất ngoại tham gia một cuộc họp Phật giáo, đúng lúc không ở trong nước, đành phải phái người tuổi nhỏ nhưng bối phận lớn là cậu ta tới đây.
Giờ phút này, tiểu hòa thượng Tuệ Tâm trong lòng hoảng sợ, luôn cảm thấy cậu ta phải phụ sự kỳ vọng của trụ trì rồi.
Xích một tiếng, tiếng ô tô phanh lại vang lên.
Một đứa trẻ thoạt nhìn trông còn nhỏ hơn Tuệ Tâm vài tuổi đang đeo cặp bước tới đây: “Xin chào, tôi tên là Chúc Nguyện, chưởng môn của Chính Nhất Quan, hôm nay tới tìm chủ nhân Thông Thiên Quan thuê phòng.”
Tất cả mọi người ở cửa đều nhìn về phía cậu, Chúc Nguyện không hề hoảng hốt nói: “Sư phụ của tôi nói, ông ấy là chỗ quen biết cũ của chủ nhân Thông Thiên Quan thế hệ trước nhà các người. Lúc trước bà ấy đã đồng ý đợi khi nào có chủ nhân tiếp theo của Thông Thiên Quan, sẽ cho Chính Nhất Quan chúng tôi một cái danh ngạch.”
A Phúc gật đầu: “Đây là sự thật.”
Chúc Nguyện tự tin ngẩng đầu lên: “Nói trước một chút, phòng ở không thể quá nhỏ, tốt nhất là một phòng một sảnh, một mình tôi mới có thể ở vừa.”
Lý Huyền Thanh tức đến mức hộc máu. Ta phi, đây chính là Thông Thiên Quan đấy, có một ghế cho cậu ngồi cũng là phúc phận của cậu, cậu còn muốn một phòng một sảnh? Sao cậu không bảo muốn một căn hộ luôn đi.
Lý Phác Nhất cau mày, tình huống này không đúng, trước kia chủ nhân Thông Thiên Quan chỉ cho ba danh ngạch, luôn là hai đạo một tăng, bây giờ Chính Nhất Quan đi cửa sau chiếm một vị trí, cái kia…
Vương Nhất Tiếu hiển nhiên biết chuyện này, vội vàng nói trước Lý Phác Nhất một bước: “Cục tác chiến chúng tôi nhất định phải có một vị trí.”
“Ngọc Thanh Quan chúng tôi nhất định phải có.”
“Còn có Tướng Quốc Tự chúng tôi nữa!” Tuệ Tâm cẩn thận đánh giá những người xung quanh, cảm giác giọng nói của mình có hơi nhỏ.
Hạ Đồng vò đầu, cô cũng vừa mới tới, cũng không biết làm bà chủ cho thuê phòng như thế nào đấy.
Chuyện này A Phúc hiểu rõ, A Phúc đề nghị với Hạ Đồng: “Bây giờ cũng gần tới giữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, buổi chiều chúng ta lại thương lượng chuyện này được không?”
“Để tôi mời!”
Vương Nhất Tiếu, Lý Huyền Thanh, Lý Phác Nhất đều tranh nhau mời Hạ Đồng ăn cơm, Hạ Đồng đều từ chối toàn bộ.
Đừng nói là đi ra ngoài ăn cơm, cô căn bản là ngay cả cửa Thông Thiên Quan cũng không đi ra được, khóc muốn chết!
Buổi trưa thì ăn gì? Đặt mua đi.
Lúc đặt gọi đồ ăn về, Hạ Đồng phát hiện chỉ có vị trí ở cửa lớn là có internet, trong viện và trong phòng của Thông Thiên Quan cũng chưa có mạng, muốn chơi điện thoại cũng chỉ có thể ngồi ở trước cánh cửa mới có tín hiệu.
Chúc Nguyện đặt đồ ăn không khách khí: “Tôi muốn ăn gà rán.”
Hạ Đồng xoay người tiếp tục đặt đồ ăn về: “Muốn ăn thì tự mình mua đi, tôi cũng không nợ cậu cái gì.”
A Phúc bay tới: “Cô không nợ, nhưng tổ tiên cô nợ.”
“Cái gì?”
Chúc Nguyện đắc ý: “Tôi muốn gà rán, còn muốn ăn hamburger.”
Hạ Lâm nhận lấy điện thoại: “Để mẹ gọi đồ ăn, nhìn xem con cũng chỉ có chút tiền đồ này thôi à?”
Hạ Đồng: “…” Chỉ với chút tiền sinh hoạt hằng tháng ít hỏi như thế này, con còn có thể có nhiêu tiền đồ?
Vị trí của Chúc Nguyện được xác định, cũng không ai có thể lấy đi, sau khi ăn cơm xong cậu hỏi mình có thể nghỉ ngơi ở đâu, A Phúc lập tức dẫn cậu đi lên tầng hai của Lục Hợp Lâu nghỉ ngơi.
Sau đó Hạ Đồng mới biết lầu một của Lục Hợp Lâu là đại sảnh, bếp phía sau và phòng ăn. Tầng hai, ba, bốn, năm là phòng khách, tầng sáu là phòng của chủ nhân.
Lục Hợp Lâu có hình chữ nhật, diện tích mấy trăm mét vuông, một mình cô chiếm một diện tích rộng như vậy?
“Đừng có vội xem phòng ở, trước hết nghe A Phúc nói chuyện thuê nhà đi, người bên ngoài còn đang chờ đó.” Hạ Lâm giữ chặt cô con gái đang vui mừng chạy loanh quanh.
A Phúc là lão nhân trong Thông Thiên Quan, chuyện này cậu ta hiểu rõ nhất.
Thông Thiên Quan nối liền quỷ yêu tam giới, việc bọn họ làm chính là kinh doanh, giao dịch cùng với Thông Thiên Quan, thứ bọn họ muốn không phải tiền tài, mà chính là công đức trên người bọn họ, có công đức, Thần Đồng Mộc mới có thể sinh trưởng, tu thành chính quả.
“Có thể nói, sơ sở của việc thành lập Thông Thiên Quan chính là bởi vì Thần Đồng Mộc cần công đức. Đây là gốc thần thụ duy nhất trong thiên địa.”
Hạ Đồng hỏi: “Những đạo sĩ hòa thượng này tới cũng là vì công đức?”
“Đúng, bọn họ ở Thông Thiên Quan chính là hy vọng bọn họ có thể giúp nhân yêu quỷ quái đi vào Thông Thiên Quan giải quyết sự việc, tu luyện công đức.
“Theo quy củ trước kia, người huyền môn chỉ lựa chọn ba nhà, cô muốn chọn như nào thì phải xem chính cô.”
“Không thế bốn nhà?”
“Cô là chủ nhân Thông Thiên Quan.”
“Nếu đều để cho ta quyết định vậy đều đến đây đi.”
A Phúc: “…” Danh ngạch Thông Thiên Quan không đáng giá tiền.
Sau khi Hạ Đồng quyết định xong, đám người Vương Nhất Tiếu tới đây, Hạ Đồng còn chưa nói gì thì Vương Nhất Tiếu đã cười nói: “Nghe nói năm nay ngài năm tư rồi?”
“Đúng.”
“Có dự tính thi lên thạc sĩ hay không?”
“Thật ra… Không có.”
“Ngành chúng tôi quyết định đặc biệt tuyển ngài tới đơn vị của chúng tôi công tác, ngài muốn suy xét một chút không?”
Vương Đại Vĩ tiến lên: “Các người có biên chế sao?”
“Chắc chắn là có!”
Mắt Vương Đại Vĩ sáng rực lên, điên cuồng nháy mắt với con gái, bát cơm trong tay, còn không nhanh bưng lên.