Skip to main content

Trang chủ Nhà Cũ Của Tôi Thông Địa Phủ Chương 25: Đều tới đây, bắt đầu xem tôi giả vờ

Chương 25: Đều tới đây, bắt đầu xem tôi giả vờ

1:48 chiều – 15/05/2025

Tương Phương ở Thông Thiên Quan cả đêm, sáng sớm hôm sau sau khi ăn bữa sáng xong đã lập tức rời đi, trước khi đi còn đặt tiền giấy kim phiêu của Tuệ Tâm, nói qua vài ngày nữa sẽ đến lấy.
Lúc người nhà họ Tương rời đi Hạ Đồng vẫn chưa dậy, mỗi ngày khi cô thức dậy muộn lại có một quả đào lớn ném vào từ cửa sổ, suýt nữa đập vào giữa mặt cô.
“Meo!”
Móng mèo nhỏ của Trường Tuế ôm quả đào lớn, giận dữ gầm lên một tiếng, Vu Mộc không hề sợ nó chút nào: “Mau thức dậy đi, gọi đám người A Phúc tới lấy quả đào đi.”
Hạ Đồng ngáp một cái: “Lần sau cậu còn dám lấy quả đào đập tôi, tôi sẽ đuổi cậu xuống dưới.”
Vu Mộc cảm thấy áy náy: “Không phải lỗi của tôi, đào để lâu thì không còn tươi nữa.”
“Vậy thì cậu cứ để đào trên cây, khi nào tôi tỉnh dậy sẽ hái chúng sau.”
“Không được, để trên người tôi rất nặng.”
Hạ Đồng nhìn bằng nửa con mắt, đứng dậy gọi A Phúc và Lý Hạo Nhiên lên. Chỉ một lúc sau, hai con quỷ đã bưng giỏ đào bay xuống cầu thang, người chờ mụa đào mỗi buổi sáng đang đứng xếp hàng ở cửa lớn.
Chung Y ỷ vào việc mình ở trong Thông Thiên Quan nên đã ra tay mua một giỏ trước.
“Mỗi ngày đều có đào mới, anh cần gì phải mua nhiều như vậy mang về cất đi chứ?”
“Những quả đào này rất lớn, một giỏ cũng chẳng có bao nhiêu quả, tôi phải gửi nửa giỏ về cho bố mẹ, nửa giỏ còn lại thì chia cho người trong đoàn đội của tôi, cũng chẳng còn gì.”
Ngoại trừ gửi nửa giỏ về nhà và chia cho đoàn đội, Chung Y chắc chắn đã tặng một ít cho đạo diễn Uông, cảm ơn sự hướng dẫn của ông ấy suốt khoảng thời gian qua.
Vương Hâm gặp phải chuyện không may rời khỏi giới giải trí, nếu không có gì bất ngờ xảy ra nam diễn viên trong bộ phim tiếp theo của đạo diễn Uông sẽ là anh ta. Anh ta tặng hai quả đào để cảm ơn cũng là lễ nhẹ tình nặng thôi.
Chung Y tính toán như vậy, dường như một giỏ đào là không đủ. Anh ta cười hỏi: “Ông cụ, côcũng mua một giỏ đúng không?”
Lâm Tân Dân mỉm cười: “Đúng vậy, thứ tốt như vậy tất cả mọi người đều thích.”
“Cô và tổng giám đốc Lâm chỉ có hai người, cũng không ăn hết được chỗ này. Huống chi côlại đang ở đây, mỗi ngày đều có thể mua đồ mới, chi bằng hôm nay để cho tôi một ít được không?”
Lâm Tân Dân lắc đầu: “Không được à, giỏ này tôi muốn tặng cho mấy ông bạn già.”
Mấy ngày trước dẫn theo cháu trai đi xem mắt, cháu trai lại không hợp tác, cũng không thành với người nào, ông hơi ngượng ngùng, đúng lúc tặng chút đào làm quà tạ lỗi.
Chung Y vươn cổ nhìn ra bên ngoài, Lý Hạo Nhiên vừa gặm một quả đào vừa nói với anh ta: “Đừng nhìn, đào của Thông Thiên Quan chúng tôi cũng không đủ cầu, vừa đưa ra ngoài cửa lớn đã bị cướp sạch rồi.”
Cánh tay Chung Y quàng qua vai Lý Hạo Nhiên: “Người anh em, ngày mai giữ một giỏ giúp tôi, tôi gọi người đại diện của tôi lái xe tới đây lấy.”
“Không thành vấn đề.”
“Cảm ơn người anh em, trở về sẽ mời cậu ăn một bữa tiệc lớn.”
Người đại diện của Chung Y đến rồi, lúc chị Đình nhìn thấy quả đào cực lớn kia thì mắt cũng trợn tròn cả lên: “Thông Thiên Quan còn có cây đào sao? Hoa đào vừa mới nở mà.”
Chung Y cười:” Chị đừng quan tâm nhiều như vậy, ăn ngon là được rồi. Những quả đào này rất quý đấy, nếu không phải có quan hệ tốt với chị Đình thì em cũng không chia cho chị đâu.”
Chị Đình nở nụ cười: “Thằng nhóc nhà cậu, chị và cậu chém giết một đường tới đây, không nói có bao nhiêu công lao lớn, thì cũng có khổ lao, chị ăn một quả đào mà cậu cũng đau lòng à.”
Chung Y cười nói: “Không đau lòng. Chị Đình, sáng mai chị lại tới đây một chuyến, tới lấy một giỏ đào về.”
“Không thành vấn đề.”
Chị Đình còn chưa ăn đào đã có thể ngửi thấy mùi mật đào chín thơm đến thèm nhỏ dãi. Đặc biệt đi đến Thông Thiên Quan lấy giỏ đào cũng không tính là gì.
Buổi sáng Chung Y không phải quay, chuyện đầu tiên anh ta quay về khách sạn chính là gọi chuyển phát nhanh, chọn nhà đắt nhất và an toàn nhất.
Mỗi một quả đào đều được anh ta đóng gói rất kín kẽ, liên tục dặn không được được làm rơi, phải giao nó nguyên vẹn tới tay bố mẹ anh ta.
Những quả đào còn lại thì chia cho những người trong đoàn đội. Trợ lý Tiểu Miêu của Chung Y cắn một miếng đào, miếng đào kia vừa mềm lại vừa mọng nước, mùi đào lại ngọt ngào, ăn hết miếng này đến miếng khác không ngừng lại được, say mê tới từng giây.
Tiểu Miêu ăn xong, những người khác còn đang ăn, cắn từng miếng nhỉ, ăn vô cùng trân trọng, Tiểu Miêu tham lam nuốt nước miếng, đôi mắt đầy trông mong: “Anh Chung, em có thể ăn thêm một quả nữa không?”
“Không được không được, những quả còn lại là để cho đạo diễn Uông, cậu còn dám cướp đào của đạo diễn Uông à?”
Nghĩ tới dáng vẻ cầm loa mắng người của đạo diễn Uông ở phim trường, Tiểu Miêu thành thật lắc đầu.
Chị Đình cười nói: “Muốn ăn đào hả, sáng mai theo chị đi Thông Thiên Quan lấy một giỏ về, đào ngày mai mua không chia cho người khác, chúng ta ăn một mình.”
“Oa, anh Chung vạn tuế!”
“Anh Chung thật chu đáo!”
Tất cả mọi người trong phòng đều nở nụ cười, Chung Y cũng cười theo: “Thế nào, ăn một quả đào còn vui vẻ hơn cả lấy thưởng cuối năm thế.”
“Hahaha, đều vui vẻ!”
Buổi chiều, Chung Y tặng đào cho đạo diễn Uông, thoải mái ngồi trên ghế chuyên dụng của mình ngồi chờ nhân viên công tác điều chỉnh bối cảnh, chị Đình lo lắng chạy tới đây: “Tương Phương xảy ra chuyện rồi.”
Chung Y cúi đầu, nhìn tin tức mới nhất trên điện thoại di động của chị Đình, Tương phương bị phốt bắt nạt một diễn viên trẻ, còn có video quay lén.
Video được quay ở khoảng cách khá xa, không nghe thấy tiếng nhưng nếu theo như hình ảnh thì là dáng vẻ Tương Phương đang bắt nạt người ta. Chuyện tệ nhất chính là trên mạng còn có diễn viên trẻ khác theo dõi, ý chỉ Tương Phương.
Chung Y thở dài, chuyện gia đình của Tương Phương anh ta cũng hiểu rõ. Hôm qua em trai Tương Phương bị đưa đi, không có tiểu quỷ giúp tăng vận may, những thứ bị áp chế trước kia đều lộ ra, có lẽ cũng chính là cắn trả.
Giọng điệu của Chung Y vô cùng chắc chắn: “Không phải Tương Phương bắt nạt mà là diễn viên kia không chuyên nghiệp.”
Đã đăng rồi, còn có thể làm gì được đây, chị Đình quay đầu rời khỏi, vừa đi vừa gọi điện thoại cho bạn bè người quen, lại liên lạc với đạo diễn của bộ phim mà Tương Phương đang quay, kiểm tra thái độ của vị đạo diễn kia.
Chị Đình là tinh anh trong giới giải trí, sao có thể không nhìn ra Tương Phương bị người ta bôi đen, cũng không phải đột nhiên bị bôi đen, chắc chắn là đối thủ của Tương Phương làm.
Chị Đình chỉ sợ người sau lưng cũng hối lộ đạo diễn, chỉ hươu bảo ngựa, đến lúc đó danh tiếng của Tương Phương nát bét, còn liên lụy Chung Y.
“Đạo diễn, đều đã chuẩn bị xong.”
Đạo diễn Uông gật đầu, tai nghe tùy tiện đeo quanh cổ, tay áo khoác màu đen xắn đến khuỷu tay, ông ấy đi qua vỗ nhẹ bả vai Chung Y: “Người anh em nghĩa khí chuẩn bị lên sân khấu đi.”
Chung Y mỉm cười, đứng lên sóng vai với đạo diễn Uông: “Ông cũng từng hợp tác với Tương Phương rồi, hắn là người như thế nào ông cũng hiểu rõ.”
Hiểu rõ thì cũng hiểu rõ, nhưng người từng trải như đạo diễn Uông sẽ không dễ dàng đứng ra bênh vực.
“Đạo diễn Uông, bộ phim tiếp theo của ngài có vai diễn nào phù hợp không? Thử đưa cho Tương Phương xem?”
Đạo diễn Uông hừ nhẹ một tiếng: “Thằng nhóc nhà cậu, có việc cần nhờ thì tôi thì gọi ngài, bình thường cũng chưa bao giờ thấy cậu kính cẩn với tôi như vậy.”
Chung Y chỉ cười không nói gì, chờ ông ấy trả lời.
Đạo diễn Uông nghiến răng nghiến lợi, ngẩng gương mặt già nua béo mập lên: “Tương Phương là một diễn viên tuyến đầu, chỉ chút chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến cậu ta, tại sao cậu lại quan tâm cậu ta như vậy làm gì?”
“Phim của ngài ai mà chẳng muốn đóng, ngay cả nam phụ cũng bị người ta tranh tới vỡ đầu.”
Đạo diễn Uông nheo mắt nhìn anh ta: “Cậu ta cũng chấp nhận là nam bốn sao?”
“Chắc chắn đồng ý.”
Chung Y lo lắng, Tương Phương không có tiểu quỷ bên cạnh, bôi đen lần này chỉ là bắt đầu, sau này nói không chừng còn có nước bẩn khác hắn lên người anh ta, đến lúc đó biến thành tình trạng gì cũng không nói chính xác được.
Nếu lúc thấp có được vai diễn xuất sắc trong bộ phim đoạt giải tiếp theo của đạo diễn Uông thì anh ta tin rằng Tương Phương chắc chắn có thể đứng lên bằng chính thực lực của mình.
“Ha ha, cậu hỏi cậu ta một chút rồi hẵng nói.”
Chung Y có thể khẳng định như vậy bởi vì anh ta đã đọc trước tiểu sử của các nhân vật chính trong [Thời đại đen tối], thiết kế nhân vật rất đầy đủ. Tuy rằng đây là nhân vật phản diện nhưng cũng rất ra chất của nhân vật phản diện, nếu diễn tốt thì không hề kém cạnh với nam hai.
Mấy người Lý Hạo Nhiên nhìn thấy tin tức Tương Phương bị bôi đen ở trên mạng, Chúc Nguyện không hề ngạc nhiên, chuyện này so với những người nuôi tiểu quỷ bị cắn trả tới mất mạng cũng đã tốt hơn rồi, loại giống như Tương Phương coi như cũng không có gì đáng kể.
Không phải vận may của mình, nếu vay mượn sử dụng thì sớm muộn gì cũng phải trả lại.
Hạ Đồng chờ đợi mãi cuối cùng cũng đợi được bố mẹ cô trở về, người đã hai mươi tuổi giống như một cô bé mới vài tuổi nhảy tới ôm lấy bả vai mẹ làm nũng: “Con rất nhớ hai người đó.”
Hạ Lâm cười vỗ tay cô: “Tránh ra, đừng cản đường mẹ, nhanh giúp mẹ xách vali vào đi, mua cho con chút đồ đấy.”
“Mẹ mua cái gì thế ạ?”
“Mẹ mua cho con mấy cái váy, dì Cung của con cũng mua cho con hai cái vali, mẹ còn chưa mở ra xem, cũng không biết có gì trong đó.”
Lý Hạo Nhiên chạy tới đây: “Mẹ cháu mang đồ tới cho cháu sao?”
Hạ Lâm hơi sửng sốt, mỉm cười: “Cũng không để cho dì mang đi đoán chừng mẹ cháu mua cho cháu gì đó nhiều lắm, sau này sẽ gửi tới đây cho cháu.”
Lý Hạo Nhiên hậm hực: “Dì không cần phải nói đỡ cho mẹ cháu, chắc chắn bà ấy đã quên cháu rồi.”
Hạ Đồng cầm lấy quà của mình vội vàng chạy đi, ánh mắt ghen tị của Lý Hạo Nhiên như muốn đốt cái vali của cô.
Tuy nhiên tự mang vali của mình lên tận tầng sáu…
“Lý Hạo Nhiên, mang hộp lên giúp rồi.”
Lý Hạo Nhiên: “…” Quà do mẹ tôi mua không chia cho tôi còn muốn tôi ra sức giúp mang vali lên trên tầng à.
“Mẹ anh chắc chắn mua váy cho tôi, tôi chia cho anh một cái, anh thích màu hồng phấn hay màu trắng, cho dù là màu gì cũng để cho anh tùy ý chọn.”
Lý Hạo Nhiên: …
Hạ Đồng vẫn đang ở tầng hai, Lý Hạo Nhiên đã ôm vali của cô bay lên trên tầng sáu.
Vương Đại Vĩ tức giận: “Nhìn cái áo bông nhỏ hở này xem, vừa rồi còn gọi một tiếng bố, còn chưa nói được lời tử tế nào với bố nó, vừa nhìn thấy quà đã bỏ chạy rồi.”
“Con gái của ông không phải vẫn luôn như vậy hả, lần đầu tiên không biết hay sao?”
Vương Đại Vĩ: “…” Ông cũng rất buồn bực, ông biết chuyện này, cũng chỉ muốn được an ủi một câu, nhưng chẳng những không nghe được câu an ủi nào mà còn đâm lại cho ông một dao.
Hay lắm, đúng là vợ ông.
Hạ Lâm quay người: “Tôi lên tầng gặp con gái trước đây.”
Vương Đại Vĩ đứng ở bên trong cửa lớn, con gái đi rồi, làm sao ông bên đồ vào được, đi ra ngoài rồi cũng không vào được.
Hướng Dương và Trần Phán Phán vội vàng đi tới: “Chú, để bọn cháu giúp chú chuyển đồ.”
“Được được được, cảm ơn nhé.”
“Chú tuyệt đối đừng khách sáo với chúng cháu.”
Hướng Dương và Trần Phán Phán chuyển những vali còn lại trong xe vào bên trong viện, cũng không cần Vương Đại Vĩ đụng tay. Con quỷ Lý Hạo Nhiên bay lên bay xuống vận chuyển hành lý lên tầng sáu.
“Mẹ tôi ơi.” Hạ Lâm bị cây đào ở cửa tầng sáu làm cho hoảng sợ: “Hạ Đồng, tại sao con lại trồng cây đào ở lối vào cầu thang, mặt trời cũng không chiếu tới đây được.”
Vu Mộc chớp mắt mấy cái: “Tôi là cây đào tinh, có thể tự đi nha!”
“Mẹ ơi!” Hạ Lâm bị dọa sợ, ngón tay chỉ vào Vu Mộc cũng đang run rẩy: “Cậu cậu cậu…”
“Tôi tên là Vu Mộc, là cây đào tinh, đào do tôi trồng ăn rất ngon nhé.”
“Hạ Đồng!”
Hạ Đồng đang thay quần áo, cửa nhà cây hé mở, không xong, quên nói với mẹ.
“Mẹ đừng sợ, Vu Mộc là yêu quái tốt, có thể kết quả, rất hữu dụng.”
Hạ Lâm ngập ngừng đi tới hai bước, tứ chi cứng đờ giống như người máy. Vu Mộc nhìn động tác của bà kỳ quái nên cũng bắt chước bà.
Trên đầu Hạ Lâm đầy vạch đen, tiểu yêu quái này!
“Mẹ, mẹ mau tới đây giúp con đi.”
Hạ Lâm nghiêng người bước vào cửa lập tức nhìn thấy: “Ai nha, Hán phục sao.”
“Đúng ạ, đúng ạ, nhìn trông rất đẹp, con vừa thấy đã không kìm được muốn thử.”
Hán phục thời nhà Tống màu vàng tươi, áo trong lộng lẫy, áo ngoài mỏng như mây bay, những con chim nhỏ thêu trên gấm như đang vỗ cánh, lớp vải mỏng bên ngoài như rung lên khi bước đi, như ẩn như hiện, điều này khiến toàn thấy vô cùng tươi sáng.
“Kỹ thuật thêu này, tay nghề này, dì Cung rất quan tâm con.”
“Cũng rất đắt.” Hạ Đồng đồng ý gật đầu.
“Con phải đối xử tối với Lý Hạo Nhiên hơn.”
Hạ Đồng thản nhiên đồng ý: “Mẹ, mẹ nhìn con chim được thêu trên tay áo này đi, còn có con chim thêu trên làn váy, thật là đẹp mắt.”
“Chim nào, đây là phượng hoàng.”
“Nhỏ như vậy? Nhìn chẳng khác gì con gà con.”
“Đây là con phượng hoàng con.”
“Vâng!”
Hạ Đồng lật xem cái vali, còn có một bộ hán phục thời Tần bằng tơ lụa màu đen: “Trời ạ, con phượng hoàng màu vang thêu trên tơ lụa màu đen trông thật đẹp mắt.”
Đuôi cánh của con phượng hoàng này thật hoa lệ, khiến cho người ta vừa nhìn một cái đã có thể nhận ra là phượng hoàng. Nếu nói bộ hán phục màu vàng trên người cô vô cùng xinh đẹp tươi sáng, phiêu dật thì bộ hán phục thời Tần này phối hợp màu vàng và màu đen khiến người ta thấy rất khí phách.
Hạ Đồng dường như rất thích: “Con phải thử cái này.”
“Con cẩn thận một chút, đừng làm rách váy, thợ thêu có tay nghề tốt như vậy cũng không dễ tìm.”
“Hi hi, con biết rồi.”
Hạ Đồng ghét nhất là những bộ quần áo phức tạp, cảm thấy rất phiền toái, nhưng hôm nay cô đột nhiên cảm thấy mình cũng không ghét những bộ quần áo dễ mặc này. Nếu mỗi một bộ quần áo đều xinh đẹp giống như hai bộ này thì cũng không cảm thấy phiền phức, còn có thể thuận tay trang điểm một phong cách phù hợp.
“Con xem mấy cái này, váy công chúa, váy xòe.” Hạ Lâm cười nói: “Dì Cung Vũ nuôi hai đứa con trai lớn, chỉ sợ trong lòng vẫn luôn muốn nuôi một đứa con gái đó.”
“Để con xem thử.”
Hạ Đồng bắt đầu có hứng thú, thay xong hai bộ Hán phục lại thay những cái khác mỗi cái một lần, cô vẫn thích Hai bộ hán phục kia nhất.
Trằn trọc suốt cả buổi trưa, cuối cùng Hạ Đồng lại thay bộ Hán phục màu vàng sáng kia, vui vẻ xoay vòng quay, lại nhìn cây đàn cổ trên bàn.
“Mẫu thân đại nhân, con đàn cho mẹ một bàn nha.”
Hạ Lâm không nhịn được cười: “Con chỉ biết gây rối thôi.”
Hạ Đồng làm bộ tư thế mỹ nữ đánh đàn trong trang phục cổ, liếc mắt nhìn bản đàn cổ phổ hỗn độn đặt trên bàn, tiếng đàn bài [Tiên ông nói] chảy ra theo đầu ngón tay cô.
Tiên ông tiên ông, đắc đạo tiên ông.
Hạ Đồng cũng phải kinh ngạc, cô có thể đàn ra ý cảnh sao?
Chắc chắn là cây đàn cổ này rất tốt!
Hạ Đồng rất phấn khích, cô chơi lại bản [Tiên ông nói] một lần nữa, thật đẹp!
Vẻ mặt Hạ Lâm đứng ở phía sau con gái hoảng hốt, mọi người và chúng quỷ đứng dưới lầu cũng trở nên hoảng hốt.
A Phúc bất tri bất giác đi tới dưới chân Thần Đồng Mộc quỳ xuống, hai tay đặt trên mặt đất, trán khẽ chạm vào Thần Đồng Mộc, nhắm mắt lại.
[Tiên ông nói] à [Tiên ông nói]!
Mặt trời chiều ngả về tây, quyện điểu về rừng, Lâm Thiên Thanh vừa mới tan làm trở về, tiến vào trong cửa lớn, ánh mắt nhìn thẳng vào Thần Đồng Mộc tản ra ánh sáng nhu hòa, tiên âm truyền tới tai tự động biến thành một câu trở về nhà!
Mà trong đầu anh có những ký ức ngắn ngủi quen thuộc không ngừng hiện lên, dường như anh thấy được kiếp trước của mình.
Có lẽ, cũng là kiếp này của anh.