“Mẹ, khi nào thì bố mẹ về?” Hạ Đồng ngồi gọi điện ở ngưỡng cửa.
“Còn bốn năm ngày nữa, có chuyện gì?”
Hạ Đồng bĩu môi: “Con nhớ mẹ, quả do cây đào tinh kia sinh ra ăn rất ngon, mọi người mau quay về ăn đi.”
“Để lại cho mẹ và bố con, lát nữa mẹ bảo bố con mua vé máy bay, ngày mốt trở về.”
“Vâng ạ, con đi tới sân bay đón bố mẹ.”
“Không cần, bố mẹ tự mình bắt xe về. Cứ vậy đi nha, tạm biệt.”
Cây đào tinh vẫn cao chừng một thước, đang ôm cái móng giò gặm say mê: “Nhân loại các người thật đúng là không ổn, lớn như vậy rồi mà không rời mẹ.”
“A, tuổi của tôi nếu đổi thành tuổi của đám yêu tinh các người thì còn rất nhỏ đó, cậu là tiểu yêu quái mấy trăm năm tuổi còn có tư cách chê cười tôi sao.”
Được rồi, quả thật không có tư cách chê cười.
Hạ Đồng hừ nhẹ một tiếng, sờ Trường Tuế: “Cậu là cây cũng có thể mở miệng nói chuyện, Trường Tuế vẫn là con mèo đó, từ nhỏ đã có võ mồm, tại sao lại không thể nói?”
“Tôi là cây thì sao, phụ vương của tôi là tứ đại yêu vương đứng đầu.”
“Ai nha, không nói ngô phụ nữ à?”
“Tôi ở nhân gian, tạm thời không cần tuân thủ quy tắc trong nhà.” Vu Mộc cũng phát hiện ra giọng điệu mình không giống với người ở đây, phải dùng công sức mấy ngày mới sửa được.
Vu Mộc nói: “Trường Tuế vẫn là một con tiểu yêu, huyết mạch hẳn là có chút lai lịch, nhìn diện mạo cũng không phải tiểu yêu có tạp huyết bình thường. Tiểu yêu mang tạp huyết bình thường tuyệt đối cũng không tới được Thông Thiên Quan, đã mấy lão yêu quái ăn thịt ở Vạn Cổ Lâm rồi.”
Hạ Đồng dịu dàng xoa con mèo nhỏ một hồi: “Tôi cũng đoán vậy, Trường Tuế rất thông minh.”
“Meo…”
Trường Tuế nhẹ nhàng cọ vào cằm Hạ Đồng, Hạ Đồng cảm thấy hơi ngứa, cười ngửa đầu muốn tránh đi.
Vừa mới ăn cơm trưa, Hạ Đồng hơi buồn ngủ nên ngáp một cái đi lên tầng, Vu Mộc ăn uống no say cũng lắc người đi theo sát cô.
“Vu Mộc, ngày mai để cho lại mười quả đào cho tôi, tôi cho mua cho cậu một hộp cay.” Lý Hạo Nhiên nhiệt tình đi theo sát chào hỏi Vu Mộc.
“Đi đây.”
“Đạo quan của chúng ta nhiều người, tôi muốn hai hộp, muốn ăn cái gì thì tùy cậu gọi.”
Vu Mộc bĩu môi: “Ngọc Thanh Quan các người có thể có cái gì tốt, tôi lại không thích uống trà.”
Lý Huyền Thanh nghẹn lời: “Tôi tiêu tiền mua.”
“Tôi cũng không cần tiền.”
Vu Mộc dựa vào vị trí đặc biệt trong chậu hoa tầng sáu, tiến độ tu hành mỗi ngày đều tiến triển cực nhanh, linh lực hấp thu vô cùng đầy đủ. Hạ Đồng ngại ngùng việc chiếm lợi của Vu mộc, mỗi ngày đều thu số lượng đào nhất định, quả đào còn lại lại để cho mình phân phối.
Vu Mộc hiểu rất rõ mình đang ăn nhờ ở đậu, Hạ Đồng khách sáo, nó cũng khách sáo, quả đào đểu đưa cho Hạ Đồng, ngoại trừ mấy người Lý Hạo Nhiên mua cho người thân trong nhà, trao đổi đồ ăn với nó, nó mới có thể đổi một chút cho bọn họ.
Hạ Đồng vừa đi vừa hỏi: “Người ăn đào của cậu có lợi ích, vậy quỷ có ăn được không?”
“Có thể chứ, thứ tốt thì sao có thể phân chỉ người quỷ được.”
“Vậy đào của cậu có thể tiêu thụ trong phạm vi rộng.” Đêm nay lão đại trên thuyền tới, đến lúc đó có thể bán cho mấy đám ma quỷ.”
Tới khi lên tầng, Vu Mộc đặt mình vào trong chậu hoa lớn theo thới quen, đất rơi xuống mặt đất bốn phía xung quanh chậu hoa bị nó nhặt lên bỏ vào trong chậu.
Một trận gió thổi qua, lá đào trên cành phát ra tiếng xào xạc, Vu Mộc giống như đang ngủ say.
Gió chuyển hướng thổi phía sau sau mặt Vu Mộc cẩn thận mơn trớn lá cây Thần Đồng Mộc, lá cây như ngọc lay động, cuốn vào ô cửa sổ đang mở, một chiếc đàn cổ đặt trên chiếc bàn gỗ bên cửa sổ khẽ rung rinh.
Bên trong bàn gỗ, một người một mèo ôm nhau ngủ say.
Gió cuối xuân, không lạnh không nóng, thổi đến mức khiến người ta vô cùng thoải mái, đặc biệt ngủ ngon. Không có chuyện gì phải lo lắng, Hạ Đồng ngủ thẳng tới năm giờ mới tỉnh.
Cửa lớn có khách tới, chờ cô đưa tới cửa.
“Chung Y, đã lâu không gặp.”
Chung Y cười nói: “Chào bà chủ Hạ, đã lâu không gặp.”
Hạ Đồng đưa Chung Y tiến vào: “Hôm nay anh tới đây làm gì?”
“Nghe ông chủ của tôi nói mấy ngày nay mọi người bán quả đào, hôm nay đúng lúc tôi rảnh rỗi lại đây mua một chút.”
“Vậy hôm nay anh không mua được rồi, chờ sáng ngày mai đi.”
“Vậy cũng được. Thật ra ngoại trừ chuyện mua đào còn có một chuyện khác, Chúc đại sư có ở đây không?”
“Ở trên tầng.”
“Tôi đi tìm cậu ấy.”
Chung Y có một người bạn tên là Tương Phương, cũng là diễn viên, không phải là diễn viên tuyến đầu, hai năm trước phát hành một bộ phim đô thị, một bộ phim chiến tranh gián điệp, dựa vào hai bộ phim này, từ một diễn viên tiểu sinh phái lưu lượng chuyển thành một diễn viên phái thực lực, bây giờ cũng đang phát triển rất tốt.
“Anh ta nuôi tiểu quỷ?”
Chung Y gât đầu: “Hai năm trước hắn tới Đông Nam Á thỉnh, mỗi năm đều phải trả một số tiền rất lớn cho vị đại sư kia, vốn dĩ hắn cảm thấy việc nuôi tiểu quỷ cũng không có vấn đề gì.”
Khoảng thời gian trước, sau khi tin tức Vương Hâm nuôi tiểu quỷ bị phản phệ truyền tới, Tương Phương cố ý tìm Chung Y hỏi thăm, Chung Y lập tức nói cho hắn ta biết.
Tương Phương nảy sinh ý định muốn trả lại tiểu quỷ, nhưng ai ngờ vị đại sư kia không chỉ không nhận mà còn đòi Tương Phương một khoản tiền lớn.
“Bây giờ anh ta muốn thế nào?”
“Hắn muốn đuổi tiểu quỷ đi.” Chung Y dừng lại một chút rồi mới nói: “Tuy rằng hắn nuôi dưỡng tiểu quỷ, nhưng tiểu quỷ chưa từng hại người. Nếu có thể, hắn muốn mời cô hỗ trợ để cho tiểu quỷ đầu thai thuận lợi, tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”
Chúc Nguyện lạnh lùng nói: “Tiểu quỷ có thể đầu thai thuận lợi hay không tôi nói không được, anh nói cũng không được, phải xem tiểu quỷ kia có nghiệp chướng hay không.”
Chung Y thở phào nhẹ nhõm: “Cô yên tâm, hắn nói thực sự chưa từng làm chuyện gì xấu.”
“Một khi đã như vậy, ngày mai anh gọi anh ta tới Thông Thiên Quan, nếu như có thể thuận lợi thì nhờ người lái thuyền đưa tiểu đi, cũng có thể sắp xếp trước chuyện đầu thai.”
“Cảm ơn Chúc đại sư!”
Nhận được lời khẳng định, Chung Y lập tức đi ra ngoài cửa lớn gọi điện thoại cho Tương Phương. Hôm nay Tương Phương không làm gì cả, chỉ ở nhà chờ điện thoại của Chung Y.
“Cảm ơn anh Chung, anh giúp em một việc lớn rồi.”
“Chúng ta là bạn bè cả, không nói nữa, cậu mau tới đây đi.”
“Vâng!” Trong khoảng thời gian này, Tương Phương đang quay phim trong điện ảnh truyền hình Tấn Giang, cách thông Thiên Quan rất gần.
Tương Phương đi vào phòng thay quần áo, thu dọn đồ đạc: “Mẹ, con ra ngoài một chuyến, hai ngày nữa sẽ về.”
Mẹ Tương vội vàng đi ra khỏi phòng bếp: “Trời cũng đã tối rồi, bây giờ con ra ngoài làm gì, cẩn thận bị fan nhận ra đấy.”
“Không sao đâu ạ, con sẽ lái xe đến đó.”
Mẹ Tương nóng nảy: “Con nói cho mẹ, rốt cuộc con muốn đi đâu? Con đừng dây dưa với những người không đứng đắn, thành tích hiện tại của con cũng không dễ dàng.”
“Mẹ, mẹ đừng quan tâm, trong lòng con hiểu rõ.”
“Đừng, không được đi, trước hết con nói cho mẹ biết con muốn đi đâu.”
“Con đi thành phố Tam Giang tìm Chung Y, mẹ còn không tin tưởng được nhân phẩm của Chung Y sao?”
Sắc mặt mẹ Tương cứng đờ: “Con tìm cậu ta làm gì? Nghe nói thời gian gần đây cậu ta hơi cằn nhằn, giao du với một số đạo sĩ, hòa thượng, người trong tổ sản xuất còn nói cậu ta đang làm chuyện gian dối gì đó.”
“Mẹ đừng nói khó nghe như vậy, cứ như vậy đi, con đi trước đây.”
“Này…”
Cửa lớn đóng rầm một tiếng, mẹ Tương cũng không còn lòng dạ nào nấu cơm tiếp, lau nước trên tay, đi tới đi lui trong phòng. Chung quy vẫn là trong lòng rối bời, bà lấy điện thoại di động ra gọi điện cho người đại diện của Tương Phương.
“Chu Đỉnh à, dì là dì Tương đây. À, dì nghe bọn chúng nói nhìn như thành phố Tam Giang có một đạo quan rất nổi tiếng đúng không. Đúng đúng đúng, chính là đạo quan mà Chung Y đi tới đó. Cái gì? Tổng giám đốc Trữ cũng mời đại sư ở Thông Thiên Quan?”
Lòng mẹ Tương trầm xuống, vội vàng gọi điện thoại cho chồng, gọi ông nhanh chóng chạy qua đó suốt đêm, sắp xảy ra chuyện lớn.
Tương Phương lái xe tới Thông Thiên Quan, đến cùng lúc với Lâm Thiên Thanh tan làm trở về. Lâm Thiên Thanh đánh giá Tương Phương, khí chất này giống với Chung Y.
Lâm Thiên Thanh đứng ở bên cạnh. Quả nhiên, cô gái nhỏ thích khuôn mặt như thế này.
Hạ Đồng cười ha ha: “Anh là Tương Phương bạn của Chung Y đúng không, quả nhiên đẹp trai như trong ảnh vậy!”
Tương Phương cười lễ phép, Hạ Đồng kéo anh ta vào cửa: “Tới đúng lúc quá, chúng tôi đang chuẩn bị ăn cơm tối.”
Hạ Đồng cảm giác có điều không đúng, quay đầu nhìn Lâm Thiên Thanh: “Anh đứng ở ngoài cửa làm gì, vào ăn cơm.”
Lâm Thiên Thanh duỗi đôi chân dài, bước vào cửa, ỷ vào ưu thế dáng người cao liếc mắt nhìn cô một cái: “Đàn cổ ông nội tặng cho cô, tại sao chưa bao giờ nghe cô đàn.”
“Đã nhiều năm không chơi, tôi không phải nghiên cứu lại đàn cổ phổ sao?”
Lâm Thiên Thanh gật đầu.
Hạ Đồng lon ton chạy theo phía sau anh: “Lâm Thiên Thanh, anh nói một nửa là có ý gì?”
Khóe miệng Lâm Thiên Thanh hơi nhếch miệng lên: “Tôi cảm thấy cô có thể chơi đàn cổ nhiều hơn, có thể bồi dưỡng tình cảm, nâng cao thẩm mỹ.”
Hạ Đồng dừng bước, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh khẽ hừ một tiếng, người đàn ông này hình như đang giận tôi.
Phi, thẩm mỹ của anh mới kém!
Lâm Tân Dân vỗ chỗ ngồi bên cạnh bảo cháu trai ngồi xuống: “Đừng vội thay quần áo, ăn cơm xong rồi lên tắm rửa.”
“Vâng.”
Đám người Lý Hạo Nhiên, Tôn Tử Sở, A Phúc đều xuống dưới, đều ở dưới nhà ăn chờ ăn cơm.
Lâm Tân Dân cười nói với Hạ Đồng: “Lại thêm một anh chàng đẹp trai tới à?”
“Ha ha, anh hùng chúng ta cũng thấy tương tự thôi.”
Tương Phương cười, Chung Y kéo Tương Phương tới giới thiệu cho mọi người, chủ yếu là giới thiệu thân phận của Hạ Đồng và Chúc Nguyện.”
Chúc Nguyện cầm lấy một chiếc đũa: “Trước hết đừng nói gì, chờ sau khi ăn cơm rồi hẵng nói.”
“Chúc đại sư nói rất phải.” Chung Y kéo Tương Phương ngồi xuống: “Vậy may chúng ta rất tốt, tối nay đầu bếp Vương làm cơm thịt kho, cũng phải là thời điểm đặc biệt mới được ăn.
Ăn cơm thịt kho thì cần thời điểm đặc thù gì?
Chung Y không giải thích với anh ta, quen tay đưa bát đũa cho anh ta: “Đừng khách sáo, bữa cơm này tôi mời.”
“Vậy cảm ơn anh Chung.”
Cơm thịt kho bình thường so với cơm thịt kho bên ngoài, nhiều nhất cũng chỉ là trông ngon hơn một chút, nhưng khi ăn đến miệng, Tương Phương suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, ăn ngon quá.
Tương Phương vô cùng chuyên nghiệp, vì khống chế hình thể của mình, đừng nói là buổi tối ăn đồ ăn có hàm lượng calo cao như cơm thịt kho, ngay cả việc ăn rau dưa salat anh ta cũng phải định lượng.
“Ăn ngon chứ, muốn ăn thêm bát nữa không?”
Tương Phương bất tri bất giác đã ăn xong một bát cơm thịt kho lớn, bởi vì thường xuyên kiểm soát chế độ ăn uống trong một thời gian dài nên đã cảm thấy hơi no.
“Em no rồi.”
Chung Y cười nói: “Anh cũng ăn no rồi, nhưng vẫn có thể ăn thêm một chút nữa.”
“Đầu bếp Vương, hôm nay có canh gì vậy?”
“Canh cà chua trứng, trứng chỉ dùng trứng quê, lấy mỡ lợn chiên lên, canh cũng trắng.”
“Ai nha, tôi cũng muốn một bát nhỏ.”
Chúc Nguyện ăn uống no nên, bụng thật sự rất no rồi, ngồi một lát thì đứng dậy đi vào trong viện đi dạo, nghỉ ngơi thêm một tiếng đồng hồ thì trăng cũng đã lên cao.
Tương Phương hơi nóng vội, Chung Y có thể nhìn ra: “Đừng vội, Chúc đại sư nhìn còn nhỏ tuổi nhưng làm lúc làm việc vô cùng đáng tin.”
“Ồ, vậy tôi muốn uống một tách trà.”
Lý Huyền Thanh và Lý Phổ nhìn một hồi lâu cũng biết Tương Phương tìm Chúc Nguyện chắc chắn là có chuyện, nghe vậy thì vội vàng nói: “Có chuyện gì không giải quyết được thì để chúng tôi tham khảo đi?”
“Đúng, tôi đến từ Trùng Dương Cung, cậu cũng biết Trùng Dương Cung ha, là đạo quan nổi danh lừng lẫy đó, chúng tôi nói thứ nhất thì không ai dám nói thứ hai.”
Lý Huyền Thanh trừng mắt: “Ngọc Thanh Quan chúng tôi nói thứ hai không ai dám nói thứ nhất.”
Lý Phác khinh thường nói: “Chúng tôi là thứ nhất, các người là thứ hai, không phải ngẫu nhiên, tranh giành cái gì.”
Tương Phương không có tâm trạng để nghe bọn họ tranh luận, yên lặng chú ý tới đứa nhóc đang đi vòng quanh sân.
Tiêu cơm xong, Chúc Nguyện thoải mái vỗ bụng nói với Tương Phương: “Đưa đồ vật đeo trên cổ anh cho tôi xem.”
“Không được.”
Bố mẹ Tương Phương một đường chạy tới đây, lo lắng bước vào cửa: “Tương Phương, con đã quên lời của đại sư rồi hay sao? Quỷ bài kia không thể gỡ xuống được.”
Tương Phương nắm lấy tấm bài, hạ quyết tâm: “Bố mẹ, con muốn đuổi nó đi, như vậy không được.”
“Con sợ cái gì, tiểu quỷ không hại con, chỉ có lợi với con.”
“Nhưng mà…” Tương Phương đấu tranh: “Con không thể ích kỷ nhốt nó ở trong quỷ bài như vậy, nó nên đi đầu thai.”
“Nó không để ý đâu.”
“Tại sao lại không để ý? Chúng ta cũng đâu biết suy nghĩ của nó.”
Bố mẹ Tương Phương đầu đổ đầy mồ hôi nhưng không biết tại sao lại không vào trong được. Cửa lớn này làm sao vậy, có lắp cửa kính trong suốt hay soa?
Những người đơn giản như Hạ Đồng còn nhìn ra không ổn, những người khác vây xem chắc chắn cũng đã nhìn ra.
Chúc Nguyện nâng cằm lên: “Cô đưa bọn họ vào đi.”
Hạ Đồng đang suy nghĩ thuận tay kéo bố mẹ Tương Phương vào trong. Bố mẹ Tương Phương vừa tiến vào đã lập tức vọt tới trước mặt Tương Phương: “Đứa con ngốc này, mẹ là mẹ của con sao có thể hại con được. Đi, trước hết trở về với mẹ, mẹ sẽ nói rõ cho con.”
Tương Phương không muốn rời đi, anh ta đã hạ quyết tâm, mặc kệ tốt xấu, hôm nay nhất định phải giải quyết chuyện này.
Bố Tương thở dài: “Bà cũng đừng giấu thằng lớn nữa, bà nói cho nó đi.”
Mẹ Tương không nhịn được ôm mặt khóc thảm thiết: “Không phải con đã đặc biệt đến hỏi đại sư rồi sao. Vương Hâm nuôi quỷ hại người, tại sao con tiểu quỷ con nuôi này lại không hại con?”
“Nó là em trai của con, là em trai của con đó!”
“Nó chỉ giúp con thôi, sẽ không hại con đâu!”
Tương Phương sửng sốt, mẹ đang nói gì vậy? Tiểu quỷ này là em trai anh ta? Là em trai ruột?
Bố Tương bất đắc dĩ: “Hai năm trước mẹ con mang thai ngoài ý muốn, khi đi bệnh viện kiểm tra thì biết đứa bé không tốt, không thể giữ, vì vậy bố và mẹ đã quyết định bỏ đứa bé này.”
“Tại sao bố mẹ không nói cho con biết?” Lúc này quả thật Tương Phương vô cùng hoài nghi nhân sinh, không có cách nào chấp nhận tiểu quỷ do mình nuôi dưỡng là em trai ruột của mình.
Nói thế nào đây? Khi đó bộ phim được chiếu của Tương Phương là một bộ điện ảnh thanh xuân vườn trường, còn có một bộ phim truyền hình cổ trang được tung ra, chương trình tạp kĩ và tài nguyên khác cũng không mời anh ta. Chính vào lúc sự nghiệp xuống dốc, bố Tương cũng không muốn làm cho con trai phiền lòng vì đứa nhỏ mà mẹ mang thai ngoài ý muốn không giữ lại được.
Sau đó mẹ Tương lại nghe người ta nói có minh tinh đi tới Đông Nam Á tìm đại sư thỉnh tiểu quỷ, nuôi tiểu quỷ có thể hỗ trợ sự nghiệp, vì vậy mà mẹ Tương động lòng, tiểu quỷ bên ngoài cũng không biết tốt xấu thế nào, dùng con ruột là tốt nhất.
Sau khi tốn rất nhiều tiền, mẹ Tương đi tới Đông Nam Á sinh non, là một đứa con trai, chịu đựng sự khó chịu trong lòng mời đại sư đưa đứa con thứ hai chết yểu này trở thành tiểu quỷ đưa cho con trai lớn.
Tương Phương suy sụp nói: “Nhưng đó cũng là con của hai người mà, là em trai ruột của con mà, cho dù nó chết yểu thì cũng nên đưa nó đi, tại sao lại muốn nhốt nó trong một tấm gỗ chứ?”
Chúc Nguyện cười lạnh: “Em trai của anh không thể làm tiểu quỷ, anh còn phải nuôi một tiểu quỷ khác sao?”
Tương Phương lệ rơi đầy mặt, cười khổ nói: “Chúc đại sư nói rất đúng, là tôi, là tôi quá đạo đức giả!”
Lau khô nước mắt, Tương Phương lấy quỷ bài xuống không hề do dự, đưa tới tay Chúc Nguyện: “Mời Chúc đại sư giúp tôi.”
“Không được!”
“Con trai, không có em trai con hỗ trợ, chuyện sự nghiệp của con phải làm sao bây giờ.”
Tương Phương không kìm được muốn khóc, anh ta thật sự thích công việc diễn viên này, cô cùng yêu thích diễn xuất, nhưng nếu cơ hội diễn xuất phải trả giá bằng việc em trai bị giam giữ, vậy thì anh ta tình nguyện không cần cơ hội này.
Coi như anh ta đạo đức giả, nhưng chỉ khi đao rơi trúng người mình anh ta mới thật sự biết đau.
Chỉ là một tiểu quỷ ngoan ngoãn mà thôi, không phải ác quỷ bị luyện thành, Chúc Nguyện tùy tiện vung tay cũng có thể thả tiểu quỷ ra khỏi quỷ bài.
Trong màn đêm tắm tối, có một tia sáng đỏ mỏng manh hiện lên trên quỷ bài, một đứa trẻ nhỏ trần truồng rơi xuống tay Chúc Nguyện. Thân thể gầy yếu của nó còn dính chút máu, cuống rốn trên bụng còn chưa cắt đi.
“A a…”
Đứa trẻ cười nhoẻn miệng, mũi Hạ Đồng cay cay, Trần Phán Phán không kìm được mà rơi lệ.
Tương Phương ngồi xổm trên mặt đất khóc rống, nó không phải người!
Khi bố mẹ Tương Phương nhìn thấy đứa nhỏ cũng không nhịn được mà khóc thất thanh. Đứa con của bọn họ, vẫn giống như lúc sinh ra, không hề thay đổi chút nào.
Chúc Nguyện giao đứa nhỏ tới tay Tương Phương: “Ít nhất cũng không có nghiệp chướng, anh mang theo một ngày, chờ ngày mai sẽ đưa em trai anh đi.”
“Cảm ơn Chúc đại sư.”
Lý Huyền Thanh thở dài nói: “Trẻ nhỏ vô tội, mọi chuyện đã thế này vậy thì cố gắng bù lại đi. Tối nay thuê một gian phòng tốt, để cho em trai cậu hưởng thêm nhiều ánh sáng Thần Đồng Mộc một chút, lại mua nhiều tiền giấy kim phiêu chỗ Tuệ Tâm đốt cho em trai cậu, mang theo ít tiền đi đường vẫn tốt.”
“Cảm ơn đại sư đã chỉ điểm!” Tương Phương cảm kích nói.
Không nghĩ tới lại có kết cục như vậy, Chung Y muốn an ủi bạn mình nhưng cũng không biết phải bắt đầu an ủi từ đầu. Tuy rằng anh ta không biết tiểu quỷ được nuôi là em trai Tương Phương nhưng cũng đã giam cầm tiểu quỷ khác đúng không?”
Điều duy nhất Chung Y có thể làm chính là mua một bộ sản phẩm cho trẻ con trên sàn giao dịch bên ngoài, từ chăn, sữa bột đến bình sữa, cái gì cũng có.
Vương Dũng không đành lòng nhìn cảnh này, ông ấy đi tới phòng bếp pha một chút sữa bột cho quỷ anh, bỏ thêm một chén nhỏ bột phấn làm từ lá cây bạch quả, sau khi lọc lấy bột thì đưa sữa đã loại bỏ hoàn toàn bọt sữa cho quỷ anh.
Quả nhiên quỷ anh rất thích thú, núm vú cao su được đặt bên miệng nó nó liền nhanh chóng mút mạnh một ngụm như đã đói cả đời.
“Chậm một chút, đừng để nghẹn.” Một nhà ba người chụm đầu vào nhìn chằm chằm đứa trẻ đang uống sữa.
Lúc này cũng không còn sớm, tất cả mọi người cũng buồn ngủ, Lý Hạo Nhiên làm thủ tục thuê phòng cho người nhà Tương Phương, giải thích các mục cần phải chú ý. Lúc hắn nhìn thấy đứa trẻ con trên mặt còn dính vết máu, không kìm được lại nói: “Mọi người tốt xấu gì cũng nên đặt cho nó cái tên đi, không có tên thì khi xuống địa ngục thậm chí còn không biết họ của mình.
Bố Tương vội vàng nói: “Đứa nhỏ này có tên, bia mộ của nó cũng được lập rồi. Nó tên là Tương Viên, Viên trong tròn đầy viên mãn.”
Lý Hạo Nhiên gật đầu: “Mọi người ở tầng hai, đi lên từ bên này.”
“Cảm ơn!”
Rạng sáng, tiếng quạ đen quen thuộc vang lên, A Phúc bay tới cây bạch quả, người lái thuyền rời thuyền đầu tiên: “Vài ngày không gặp, có thứ gì ăn ngon không?”
“Có, biết mọi người sẽ tới nên đầu bếp Vương đã ướp chân giò rồi, tối nay ông muốn ăn cơm thịt kho thì vẫn còn.”
“Đưa cho tôi một bát cơm thịt kho lót dạ đi.”
Vương Dũng đang chờ, bên ngoài gọi cơm ông ấy sẽ lập tức đưa đồ ăn ra.
Người lái thuyền ăn uống no nê, lúc đi lên tầng nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, ông ấy nhạy cảm, cảm nhận được điều không thích hợp: “Quỷ anh?”
“Đúng, quỷ anh.” A Phúc nói: “Quỷ này không phải được luyện chế tà môn ngoại đạo, chưa từng tạo sát nghiệp, ngày mai lúc ông đi thì mang nó đi đi.”
“Ồ, thật kỳ lạ.” Người lái thuyền cảm thấy khá hứng thú với quỷ anh này.
Buổi sáng hôm sau, người lái thuyền trông thấy quỷ anh được mẹ Tương Phương ôm vào trong ngực, người lái thuyền lắc đầu, đây là một tai họa xui xẻo, chết trước khi chào đời.
Quỷ anh cười với người lái thuyền, người lái thuyền cũng cười: “Đứa nhóc này hợp tính ta, miễn phí vé thuyền cho nó.”
Bố mẹ Tương Phương không biết người này từ đâu tới, Lý Hạo Nhiên bay tới, giới thiệu thân phận của người lái thuyền, mẹ Tương lập tức quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn côđã chiếu cố.”
Người lái thuyền ghét bỏ liếc mắt nhìn mẹ Tương một cái, chắp tay sau lưng bay đi xa.
Tương Phương im lặng đi mua tiền giấy kim phiêu, lại mua rất nhiều đồ dùng cho trẻ con, nhờ người đại diện đưa tới. Sau khi qua tay Hạ Đồng thì em trai anh ta có thể dùng, còn có thể mang tới Địa phủ.
Tiền giấy kim phiêu vô cùng quý, Tương Phương tiêu tiền không hề do dự, chỉ sợ mình mua thiếu.
Đã như vậy rồi, cho dù bây giờ muốn làm nhiều một chút để bù lại thì chẳng qua cũng chỉ để cho lòng mình dễ chịu hơn thôi.
Đợi đến buổi chiều, có rất nhiều người tới Thông Thiên Quan, đều là người nhà được báo mộng hoặc là những người được cấp trên của đám người Trần Phán Phán liên hệ. Nhìn những người này ôm người thân đã lâu không gặp khóc lóc, Tương Phương ôm em trai, không biết nên làm thế nào cho phải.
Còn nhỏ như vậy, còn chưa biết nói, xuống Địa phủ phải làm sao bây giờ?
Trong lòng khó chịu như lửa đốt, bất tri bất giác đã nhanh chóng tới hoàng hôn, người lái thuyền ôm quỷ anh đi: “Tôi đưa đứa nhỏ này đi.”
“Đây là tiền và quần áo của em trai tôi.”
Một nữ quỷ hiền lành đứng bên cạnh người lái thuyền nhận lấy: “Đừng lo, chúng tôi sẽ chăm sóc cho em trai cậu.”
“Cảm ơn ngài!”
Tương Phương không nỡ, vừa đuổi theo hai bước thì bị A Phúc ngăn lại: “Con thứ nhà cô đầu thai đến nhà cái cô, bị các cô ngược đãi, nhưng cũng đã cho các cô không ít lợi ích, duyên phận của mọi người cũng kết thúc ở đây!”
Đã xong rồi!
Hạ Đồng ghé vào ban công ban công tầng sau, nhìn chiếc thuyền trôi đi xa trên Hắc Hà, biến mất không thấy đâu.
Thật nhớ bố mẹ!



