Skip to main content

Trang chủ Nhà Cũ Của Tôi Thông Địa Phủ Chương 23: Đào bất tận

Chương 23: Đào bất tận

1:48 chiều – 15/05/2025

Hạ Đồng không nghĩ tới cây đào tinh tự xưng là con trai của Tứ đại yêu vương lại phế như vậy, vì bùa Ngũ Lôi của cô nổ đến mức chạy loạn trốn khắp nơi, còn khóc huhu.
“Không phải cậu là cây đào tinh à, cây đào tinh không phải có khả năng kháng sét đặc biệt sao?”
“Cái chị nói là Lôi Kích Mộc, tôi còn nhỏ đó, còn chưa vượt qua thiên kiếp nữa, đợi đến sau này, sau khi tôi vượt qua thiên kiếp, tôi sẽ không bao giờ… sợ mấy lá bùa của chị nữa nhé!”
Cây đào tinh tránh ở phía sau một cây cổ thụ lớn chừng hai người ôm, tức giận quát mắng, nhưng nghe cậu ta nói lung tung một hồi vẫn cảm thấy cậu ta hơi chột dạ.
“Meo meo!”
Trường Tuế liên tục lay túi áo hạ đồng, đánh nó đánh nó, giúp meo meo báo thù!
Hạ Đồng vừa khống chế con mèo, vừa nói với cây đào tinh đang phô trương thanh thế kia: “Tôi không đánh cậu, cậu đi đi.”
Vu Mộc lặng lẽ vươn một cành đào ra: “Tôi không về, tôi muốn tới nhà cô.”
“Tới nhà tôi làm gì?”
“Phụ vương tôi nói, yêu giới không có thiên đạo, nếu đám tiểu yêu muốn độ kiếp thành đại yêu thì phải đi tới Thông Thiên Quan mới được.”
“Là vậy sao?”
Cây đào tinh gật mạnh đầu: “Là vậy đó. Chị dẫn tôi tới nhà chị đi, tôi cho chị ăn đào. Đào của tôi ăn rất ngon đó.”
Vậy nên hai quả đào non nhỏ to bằng ngón tay cái trên nhánh cây từ từ lớn dần lên chuyển thành màu hồng ở trước mặt Hạ Đồng. Mãi đến khi cây đào tinh hỏi cô: “Chị thích ăn đào giòn hay là đào mềm, mềm đến mức có thể bóc được vỏ?”
Hạ Đồng nuốt nước miếng: “Tôi muốn ăn đào mật mềm.”
“Được thôi.”
Quả đào thôi không tiếp tục to lên nữa, quả đào từ trên xuống dưới lần lượt đỏ lên, dưới ánh mặt trời còn có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên quả đào.
Hạ Đồng mới hơn hai mươi tuổi, cũng chưa từng gặp qua quả đào nào mọng nước và ngon như vậy.
Hạ Đồng không hề khách sáo hái hai quả đào xuống, xé vỏ quả đào, ăn luôn một quả đào lớn.
Ôi, cũng ăn no bụng rồi.
“Chị cũng ăn đào của tôi rồi, phải mời tôi tới nhà chị làm khách.”
Hạ Đồng thỏa mãn xoa xoa bụng: “Sao cậu biết nhà tôi là Thông Thiên Quan? Chẳng may cậu đi nhầm thì sao?”
Cây đào tinh lắc đầu, lá đào rung động rì rào: “Phụ vương của tôi nói, ngoại trừ yêu tinh chúng tôi thì người có thể đi vào Vạn Cổ Lâm chỉ có thể là chủ nhân của Thông Thiên Quan.”
Sau khi nói chêm chọc cười tán gẫu một hồi, Hạ Đồng cũng hiểu được, cây đào tinh này vẫn còn là một đứa trẻ, đoán chừng tâm tính vẫn chưa trưởng thành.
“Cậu đi vào nhà tôi cũng được, nhưng cậu không được lộn xộn.”
“Tôi sẽ không đâu.”
“Cậu có đưa tiền phòng không?”
“Nhưng tôi không ở trong phòng mà.”
Hạ Đồng nở nụ cười gian như Chu Bá Bì: “Cho dù cậu không ở trong phòng thì cũng ở trong chậu hoa của Thông Thiên Quan, vẫn phải trả tiền ở.”
“Tôi cho chị hai quả đào được không?”
Hạ Đồng há hốc miệng, nhớ lại mùi vị của quả đào lớn vừa nãy một chút: “Ba.”
“Không được, chỉ có thể cho hai quả. Phụ vương tôi nói, quả do tôi kết tinh ra rất trân quý, không thể tùy tiện cho người ta được.”
“Ba, không được mặc cả.”
“Cái này, được rồi.”
Hạ Đồng không hề cảm thấy tội lỗi khi bắt nạt trẻ con, chị vui vẻ buộc hai xô cá vào ghế sau chiếc xe điện rồi leo lên xe chuẩn bị đi.
Chị quay đầu lại nhìn qua về cây đào tinh cao chừng ba thước kia: “Câu đi kiểu gì?”
“Tôi có thể biến nhỏ.”
“Cậu có thể biến hình à?”
“Tôi còn chưa độ kiếp nên tôi không biến hình được.”
Cây đào nhanh chóng biến nhỏ, biến thành một cây đào tinh nhỏ chừng khoảng một thướng, dáng vẻ hơi giống một con người, có ngũ quan và tứ chi thô ráp, trên đỉnh đầu có cành cây mảnh khảnh, còn lộ ra vài trái cây non trên đầu.
“Qua, khi nào thì đào trên đầu cậu mới chín?”
“Tôi muốn nó chín thì nó sẽ chính.”
Hạ Đồng giơ ngón tay cái với cậu ta. Giỏi thật, cô nuôi cây đào tinh này thì sau này lúc nào cô cũng có thể ăn được đào hảo hạng rồi.
Hạ Đồng khởi động xe, cây đào tinh ngồi ở ghế sau, vươn tay ôm lấy cánh tay và thắt lưng của Hạ Đồng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua hai má, sợi tóc mai hai bên mai bay phất phới, dường như Hạ Đồng nhớ ra điều gì đó: “Cậu tên là Vu Mộc đúng không?”
“Đúng thế đúng thế, tôi tên là Vu Mộc.”
“Vu Mộc à, cậu có quen biết cây anh đào tinh, cây lê tinh hay cây sơn trà tinh nào không?”
“Tôi có quen biết, nhưng bọn họ không lợi hại bằng tôi, trái cây của tôi ăn thứ ăn ngon nhất. Phụ vương tôi nói, cây bàn đào trước kia của Vương Mẫu nương nương cũng không ngon bằng tôi.”
“Ừ, tôi cũng thấy bàn đào ăn không ngon.” Trước kia Hạ Đồng đã từng nếm thử, cô cảm thấy bình thường.
Cây đào tinh kinh ngạc: “Chị từng ăn bàn đào rồi à?”
“Từng ăn rồi, cậu có muốn ăn không, cậu muốn ăn thì tôi mua cho cậu, nhưng cậu phải dùng quả đào của cậu để đổi với tôi.”
“Được thôi.”
Hạ Đồng hơi không đành lòng, nhìn cây đào tinh này thành thật như vậy, cô lại lừa nó nên cảm thấy hơi không đành lòng.
Bỏ đi, tốt xấu gì nó cũng chỉ bị mình cô lừa.
Aizz, chỉ vì một miếng ăn mà trở thành người xấu.
“Bà chủ, cô mang ai về thế?”
“Không biết? Đây là cây đào đó.”
“Đây là cây đào? Để tôi xem thử.”
Lý Hạo Nhiên, anh em Lý Úy Nhiên, còn có Tôn Tử Sở, Lưu Tiêu, Vương Khiết Nghi, Hướng Dương, Trần Phán Phán, Tuệ Tâm, mấy người bọn họ đều đi tới đây, cây đào tinh cô ngùng trốn ở sau lưng Hạ Đồng, Hạ Đồng xuống xe nó cũng xuống xe theo, cúi đầu xuống.
Hạ Đồng sờ lá đào của nó: “Đừng trốn, mau chào hỏi với bọn họ đi, sau này chính là bạn bè sống chung dưới một mái hiên rồi.”
A Phúc bay đến: “Dáng vẻ này sao lại trông quen mắt thế nhỉ?”
“Nó nói phụ vương của nó là Tứ đại yêu vương đứng đầu.”
A Phúc ồ một tiếng: “Tôi nhớ rồi, một ngàn năm trước anh trai của nó tới Thông Thiên Quan độ kiếp, diện mạo bên ngoài trông không khác nó là mấy.”
Vu Mộc tò mò: “Anh từng gặp anh trai tôi rồi hả?”
“Ừ, từng gặp rồi, anh trai cậu tên lại Trường Diệp.”
Vu Mộc vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, lá cây đào của anh trai tôi vô cùng dài, nên tự gọi mình là Trường Diệp.”
Lý Hạo Nhiên phì cười: “Tên anh trai cậu nghe thật ấn tượng đấy.”
Hai tay Vô Mộc chống nạnh, chiều cao tăng vọt tới hơn ba thước, vươn một cành đào tráng kiện nhấc Lý Hạo Nhiên lên: “Làm càn, một tiểu quỷ kiến hôi như nhà ngươi cũng dám có can đảm chê cười con trưởng của Yêu vương!”
“Buông xuống!”
Chúc Nguyện đứng bên cửa sổ tầng hai, thản nhiên nói một câu, Vu Mốc cao ba thước, khí thế ba trăm thước yên lặng buông Lý Hạo Nhiên xuống.
Người đứng trên tầng kia thật đáng sợ. Theo trực giác, nó cảm nhận được người kia vô cùng hung dữ, rất rất rất hung dữ, không thể đắc tội!
Trường Tuế xem náo nhiệt một hồi phát ra tiếng kêu quái dị, giống như tiếng trẻ con vừa ho vừa cời.
Vương Khiết Nghi che miệng lại: “Trời ạ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy mèo cười đấy.”
Hạ Đồng đỡ trán, không nghĩ tới con mèo nhỏ này cũng sẽ chê cười những con yêu khác.
“Câu cá về rồi à?”
“Câu về rồi. Ông vương, nấu thêm chút canh á, buổi trưa đưa tặng cục cảnh sát đối diện một nồi đi.”
“Aiz, đi, bố cô buổi sáng đã mang hơn mười cân đậu hũ non tới đây, vừa đủ nấu canh cá.”
Hôm nay Hạ Đồng mời khách, không chỉ ăn một con cá, nhưng nhiều người như vậy, không thể chỉ ăn cá được, nhất định phải có thêm những món ăn khác. Thịt khô và lạp xưởng làm hồi Tết có thể cắt miếng hấp, hoặc là thái lát chiên lên, cũng có thể làm ra hai, ba món ăn rồi.
“Làm súp lơ xào với thịt khô đi.”
“Không thành vấn đề.”
Hạ Đồng đi xe điện nên tiết kiệm kha kha thời gian, lúc này mới chưa đến mười giờ, có đủ thời gian. Trước hết đun nước canh cá lên cho đến khi xương giòn, thịt nhừ thì vớt xương đầu cá ra, lại cho đậu hũ non thái to chừng bài mạt chược vào tiếp tục đun tiếp.
Vương Dũng và con trai Vương Đại Chí của công ấy hôm nay nấu chính, Hạ Lâm và mẹ của Lý Hạo Nhiên, mẹ của Lưu Tiêu vừa nhặt rau vừa nói chuyện phiếm, cười cười nói nói.
“Hạo Nhiên, đi rửa rau rồi mang vào phòng bếp đi.”
“Vâng!”
Lý Hạo Nhiên đang ngồi chơi mạt chược với đám người Tốn Tử Sở đá em trai một cái: “Đi, đi rửa rau rồi mang đến phòng bếp đi.”
“Năm Điều.”
“Phanh, Ba Điều!”
“Đến lượt tôi rút bài rồi!” Lý Hạo Nhiên kêu lên, kích động tới ba nhà.
Lý Úy Nhiên thở dài, ngoan ngoãn đi làm việc.
“Rửa đi.” Cung Vũ tiện tay đưa rau nhặt rồi cho con trai, cho dù là con cả hay con út thì đều phải làm.”
“Vâng.”
Cung Vũ quay đầu nói với Hạ Lâm: “Mấy ngày nay là thời gian thích hợp để mọi người đi biển, thêm một hai tháng nữa thời tiết sẽ trở nên nóng lên, sẽ rất khó chịu.”
“Nếu mọi người đi biển nghỉ mát, khi quay về nhất định phải tới thành phố Thượng Hải, đến lúc đó tôi sẽ tới sân bay đón bà, chúng ta cùng đi shopping dạo phố, bà cũng phải mua cho Hạ Đồng váy đẹp và túi xách. Con gái cũng lớn rồi, cũng nên biết cách ăn mặc, bà nói xem có đúng không.”
Hạ Lâm xua tay: “Đừng nói con nhỏ kia nữa, cho dù có mua váy vóc hay túi xách đẹp cho nó thì nó cũng cất vào trong tủ quần áo thôi, bình thường vẫn luôn mặc quần thể thao, áo phông ở nhà.”
“Ha hạ ha, hai đứa nhóc nhà chúng ta cũng thật là, trước kia tôi còn chuyên môn dẫn chúng nó đi may đồ vest, tiêu rất nhiều tiền, còn chưa mặc được hai lần thì đã cao lên, làm tôi tức đến mức không bao giờ quản chuyện chúng nó mặc cái gì nữa.”
Vương Khiết Nghi dẫn Hạ Đồng đi lên tầng, lấy một hộp quà lớn ra từ trong vali, vỏ hộp màu cam mang tính biểu tượng: “Cậu của tớ muốn tặng quà cho cậu nhưng không biết tặng cái gì thì được, cậu tớ hỏi tới thì tới chọn cho cậu cái túi này.”‘
Hạ Đồng chậc lưỡi: “Bao tiền thế? Tớ nhớ rõ lúc trước chúng ta search trên mạng, hình như cái túi này cũng phải hơn một trăm vạn nhỉ?”
“Cũng không phải, bố mẹ tớ cũng không nỡ mua cho tớ túi xách đắt tiền như vậy, ha ha, tuy nhiên mua cho cậu thì đương nhiên phải chọn cái đắt tiền rồi.”
“Quý giá như vậy, để tớ tiêu tiền của tới chắc chắn tớ sẽ không mua.”
Vương Khiết Nghi thoải mái nằm lên trên giường: “Hai người mợ tớ đều xuất viện rồi, trước đó tớ tới bọn họ còn hỏi tớ có thể mời cậu ăn một bữa cơm hay không, nếu cậu rảnh thì bọn họ muốn tới đây thăm cậu.”
“Nói với mợ cậu đừng lo lắng, nhà bọn họ vừa mới khỏi bệnh nặng, cứ ở nhà tĩnh dưỡng cho khỏe đi, sau này vẫn còn cơ hội.”
“Ừ, tớ cũng nói như vậy.” Vương Khiết Nghi lập tức ngồi dậy từ trên giường: “Đúng rồi, lá bùa bình an lần trước cậu cho tớ, cho tớ thêm một tấm nữa được không?”
“Cậu muốn mấy tấm?”
“Mười tấm đi.”
“Chị em à, cái này một trăm vạn đó.”
Vương Khiết Nghi cười nói: “Vẫn là cậu tớ trả tiền, lần trước cậu tớ lấy mấy lá mấy lá bùa bình an từ chỗ tớ, còn chưa có trả lại cho tớ đó.”
Nhớ tới chuyện lần trước, Vương Khiết Nghi bội phục nói: “Ánh mắt của cậu càng ngày càng giống máy quét, ngày đó sau khi cậu rời đi thì tớ bị ngã ở trước cửa tiểu khu, nếu không có bùa bình an của cậu, chỉ sợ ngày đó tớ thật sự gặp tai nạn đổ máu rồi.”
“Hắc hắc, tớ cũng chỉ là một tên gà mờ, thứ lợi hại vẫn là thằng nhóc Chúc Nguyện kia lợi hại.”
“Huhu… Ở trong lòng tớ cậu là lợi hại nhất, chị em, cầu ôm đùi.”
“Cứ ôm cứ ôm.”
Vương Khiết Nghi tò mò: “Cậu dựa vào việc bán bùa bình an để làm giàu, cậu mua túi xách mà còn tiếc.”
Hạ Đồng cũng không thể giải thích rõ tình huống đặc thù của mình, chỉ có thể nói tiền kiếm được đều được đưa đi làm việc thiện.
“Vậy cậu phải chú ý, bây giờ những tổ chức đó đều cần người hảo tâm quyên tặng tiền của mình để sống tốt hơn, thật sự không có nhiều chỗ có thể đưa tới nơi cần đến.”
“Yên tâm, ai dám nuốt tiền của tớ, tớ sẽ chỉ huy mấy tên ác quỷ, mỗi ngày đi tới nhà của những tên lòng dạ hiểm độc đó đưa tin.”
Vương Khiết Nghi giơ ngón tay cái lên, trâu bò vẫn là cậu trâu bò!
“Thùng thùng thùng…”
Hai cô gái quay đầu lại, Hạ Đồng đứng gần cửa nhất, mở cửa ra thì thấy là Lâm Thiên Thanh.
“Dì Hạ bảo tôi lên gọi hai người xuống ăn cơm.”
“Ồ, cảm ơn nha.” Hạ Đồng thuận miệng hỏi một câu: “Tại sao lại để anh gọi tôi, mấy người Lý Hạo Nhiên bay lên không phải nhanh hơn sao.”
“Có thể là do tôi ở gần dì Hạ nhất.”
Hạ Đồng gật đầu, quay đầu nói với Vương Khiết Nghi: “Đi thôi, đi ăn cơm, hôm nay để cậu mở mang tầm mắt, xem cái gì gọi là cá ăn ngon nhất trên đời.”
“A, mấy con cá mấy ngàn tệ, hơn mấy vạn tệ tớ cũng đã từng nếm qua, cá cậu tùy ý câu được có thể ăn ngon hơn cá cao cấp kia sao?”
“Đừng nói nhiều, chờ lát nữa lại bị vả mặt.”
Gia đình của Hạ Đồng tuyệt đối xem như là một một nhà tiểu phú, bố mẹ lại là người theo đuổi sự hưởng thụ, thường đưa Hạ Đồng tới các nhà hàng cao cấp, cá ngừ, cá tuyết mà Vương Khiết Nghi nói cô cũng từng nếm qua.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Vương Khiết Nghi sẽ bị vả mặt.
Tấn Tấn húp một bát canh, đặt cái bát rỗng lên trên bàn: “Cho… tôi thêm bát nữa.”
Người lớn trên bàn cười híp mắt: “Cô gái nhỏ ăn thật ngon.”
Không chỉ có Vương Khiết Nghi ăn ngon, hôm nay không có người nào đang ngồi ở đây chán ăn cả, ngay cả cây đào tinh mới tới cũng uống hai bát canh, nó còn muốn uống thêm nhưng đáng tiếc đã không còn.
“Còn có một nồi.”
“Còn nồi nào? Không còn đâu.”
“Đừng lừa tôi, tôi vừa nhìn thấy anh ta mang ra.”
Anh ta mà cây đào tinh nói tới chính là chỉ Hướng Dương. Hướng Dương cười nói: “Cục cảnh sát phía đối diện có hơn mười người, một nồi canh cá cũng đủ cho bọn họ mỗi người một bát, bây giờ nói không chừng còn liếm sạch cả cái nồi ấy chứ.”
“Tùy tiện nấu một chút đã nấu ngon như vậy rồi, cá tốt như vậy mà dùng để là cá kho tàu thì thật lãng phí.” Bố Lý Hạo Nhiên cảm thán một câu.
“Bố đừng thở dài, bố nếm thử đi rồi hẵng nói xem có lãng phí hay không.” Lý Hạo Nhiên thúc giục bố mình nhanh động đũa, lại cảm thán hai tiếng nữa thì ngay cả cá kho tàu cũng không còn.
Nhìn đám người thường trú ở Thông Thiên Quan xem, bọn họ không nói một câu thừa thãi nào, chỉ vùi đầu vào ăn.
Ăn trưa xong, Vương Đại Vĩ pha trà mời mọi người: “Mượn hoa hiến phúc, đây là trà mới ở phía sau núi Ngọc Thanh Quan năm nay, mọi người nếm thử một chút xem.”
Đợi khi nước trà không còn nóng, Hạ Đồng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, khá thơm nhưng cô vẫn thích trà hoa nhài nhất, đặc biệt thích mùi hoa nhài.
Ngoài ban công phòng ngủ của Hạ Đồng vốn có một chậu hoa nhài, hằng năm có thể nở hoa từ tháng năm đến tháng mười, lúc nở hoa, cả gian phòng đều tràn ngập mùi hoa nhài thoang thoảng, vô cùng thoải mái.
“Nói đến hoa nhà trong phòng con, mẹ và bố con đã thương lượng, bố mẹ có thể đưa hoa lên lầu cho con, con tự mình chăm sóc đi. Nếu không lúc mẹ và bố con ra ngoài du lịch hơn mười ngày, đến lúc đó con đừng làm chết hoa ngoài ban công con đó.”
Hạ Đồng bĩu môi: “Được rồi, mấy ngày nữa bố mẹ mang tới đây đi ạ.”
“Cũng không đến mấy ngày, chiều nay mẹ sẽ mang tới đây, bố mẹ đã mua vé máy bay rồi, sáng mai sẽ đi.”
Mẹ Lý Hạo Nhiên cười nói: “Tình cảm thật tốt, đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau.”
Lý Úy Nhiên không nỡ rời xa anh trai: “Vài ngày nữa em lại đi.”
“Sắp thi đại học đến mông rồi, con không biết tự mình căn thời gian hả? Nhớ lời anh trai con nói, chờ sau khi con thi đại học xong rồi lại qua chơi.”
“Phí ở trọ ở Thông Thiên Quan rất đắt, mọi người chi được sao?”
“Chỉ cần con có thể thi vào trường đại học tốt nhất, mẹ và bố con sẽ chi phí ở trọ.”
“Bọn con không dám.”
Lý Hạo Nhiên cổ vũ em trai mình: “Cũng đừng áp lực, chỉ cần tùy tiện chọn một trong những trường đại học top 2 là được rồi.”
Lý Úy Nhiên yên lặng nhìn anh trai mình một cái: “Em nhớ rõ, đại học anh học cũng vừa mới lọt vào top mười trong bảng xếp hạng cả nước.”
Lý Hạo Nhiên xấu hổ ho khan một tiếng: “Vậy thì sao, trong nhà không phải còn có một học bá như em hay sao, anh phát huy bình thường là được rồi.”
“Em phải cố gắng lên nha, sau này việc dưỡng lão của bố mẹ còn cần nhờ em, anh cũng trông cậy vào em kiếm nhiều tiền đốt cho anh nhiều tiền giấy kim phiêu.”
“Em trai, em là hy vọng của cả nhà đó, cố lên!” Lý Hạo Nhiên nghiêm túc nói.
Học sinh trung học Lý Úy Nhiên: “…”
Áp lực thật lớn, cảm giác làm người còn không thoải mái bằng anh trai làm quỷ.
Không không không, Tôn Tử Sở vẫn cảm thấy làm người thoải mái, lúc làm người hắn chỉ cần làm một công nhân làm tốt việc ông chủ giao, nếu không còn có ông chủ chỉ dẫn tận tay.
Bây giờ thì ổn rồi, sau khi làm quỷ tự mình phải dẫn dắt, mới biết được ông chủ của mình làm việc khó khăn như thế nào.
Tôn Tử Sở tiếp tục uống trà với ông Lâm, ông Lâm nở nụ cười trên môi, Lâm Tân Dân cười nói với Tôn Tử Sở: “Tiểu Tôn cũng vất vả, lúc trở về sẽ nói rõ với nhân viên cấp dưới làm cùng với cậu.”
Lâm Thiên Thanh mỉm cười: “Đã nói rồi, sau một khoảng thời gian nữa, vào kỳ nghỉ mùng 1 tháng năm tới tôi sẽ gọi đoàn đội của Dịch Hạo tới đây, tranh thủ kết nối mạng sớm cho Thông Thiên Quan.”
Tôn Tử Sở kích động đến mức suýt khóc: “Cảm ơn lão chủ tịch Lâm, cảm ơn tiểu tổng giám đốc Lâm.”
Tiết Thanh Minh bận rộn đến mức không thể đăng ký danh sách khách hàng nếu không có kết nối internet, Tôn Tử Sở cảm thấy qua Tiết Thanh Minh, nếu công việc của hắn không tiến triển thêm trước lễ quỷ rằm tháng bảy, hắn sẽ bị đuổi việc.
Khách do Hạ Đồng mời đến ở Thông Thiên Quan cả đêm. Sáng sớm hôm sau, những vị khách này đã lục tục rời đi, buổi sáng Hạ Đồng tiễn người đi, lúc ngủ trưa tỉnh dậy còn phải đi tới Hoa Viên xem hoa nhài của cô.
Phong thủy tầng sáu xem ra vô cùng tốt, hoa nhài được thay chậu, tuy nhiên chỉ mới sau một đêm, hoa nhài đã sinh sôi nảy nở, lúc này mới tháng tư đã xuất hiện nụ hoa.
“Tôi thích chậu hoa lớn này.”
Hạ Đồng vung vẩy rễ cây đào tinh: “Chỗ rộng lớn như vậy, tại sao cô nhất định phải lấy một chậu cây hoa nhài, cô không tự tìm một nơi khác được à?”
“Tôi không thích chậu hoa, nhưng tôi thích vị trí này, vị trí này rất thích hợp với tôi, có lợi ích rất lớn với tôi.”
“Vậy mỗi ngày cậu cho tôi thêm một quả đào thì tôi sẽ tặng vị trí này cho cậu.”
“Thành giao!”
Hạ Đồng vui vẻ chuyển bồn hoa nhài ra, lại đặt chậu hoa lớn về lại vị trí cũ, cây đào tinh xoắn xuýt gieo mình vào trong chậu.
Oa, phụ vương nói đúng, linh khí ở tầng sáu của Thông Thiên Quan còn nồng đậm hơn so với yêu giới.
Không cần Hạ Đồng thúc giục, linh khí tràn ra mỗi ngày đều đủ để mỗi một ngày cây đào tinh thúc giục một quả đào chín.
Kết quả là mỗi buổi sáng Hạ Đồng có thêm một công việc đó là mỗi sáng hái đào chín xuống.
Sau khi hái hai ngày, Hạ Đồng không muốn hái nữa nên gọi A Phúc và Lý Hạo Nhiên mỗi sáng sớm tới hái đào.
Quả đào do cây đào tinh tự kết tinh là cực phẩm mỹ vị, người, quỷ trong Thông Thiên Quan bọn họ nhiều như vậy cũng không ăn hết nhiều như thế, Hạ Đồng muốn đưa đào tới siêu thị mình bán.
Những người từng tới Thông Thiên Quan sau khi biết chuyện đều rủ nhau tới mua đào, mỗi ngày Hạ Đồng đều có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Cây đào tinh e sợ, tôi đã nói tôi rất thích dùng.