Skip to main content

Trang chủ Nhà Cũ Của Tôi Thông Địa Phủ Chương 21: Đều là đại lão

Chương 21: Đều là đại lão

1:48 chiều – 15/05/2025

Lại tới thứ sáu, đã mấy ngày không ăn đồ hầm, Hạ Đồng muốn ăn rau hầm, chút củ sen lát, măng thái lát, vân vân, đương nhiên cũng muốn ăn thịt hầm
“Ngày mai đầu bếp Vương làm thịt kho tàu, đáng tiếc ông cụ như ta không kịp ăn.”
Lâm Thiên Thanh: “Ông nội muốn ăn, ngày mai cháu gọi thư ký đi một chuyến.”
“Ha ha, ngày mai không được, giữa trưa ngày mai và buổi tới ông dẫn cháu và hai bác đi ăn cơm, không rảnh.” Lâm Tân Dân chắp tay sau lưng đi hai bước, lại dừng bước chân, quay đầu liếc mắt nhìn cháu trai một cái.
Lâm Thiên Thanh bất đắc dĩ gật đầu: “Cháu sẽ có thời gian rảnh.”
“Hừ, biết là tốt rồi.”
Lâm Tân Dân cười nói với Hạ Đồng: “Ông có thứ này cho cháu.”
“Gì vậy ạ?”
“Nghe bố mẹ cháu nói, trước đây cháu mới học đàn cổ, tranh nhà ông đúng lúc có một cây đàn cổ, hôm nay sẽ bảo Thiên Thanh mang đến đây cho cháu.”
Đàn cổ được đựng trong một chiếc hộp gỗ khá nặng, Lâm Thiên thanh không đưa cho Hạ Đồng, anh ở trong nhà ăn đặt hộp gỗ lên bàn, mở hộp ra.
“Ông à, cây đàn này rất quý, cháu không thể nhận.” Hạ Đồng khi vừa nhìn thấy hộp đàn cổ được chạm khắc tỉ mỉ cẩn thận thì cảm thấy không thích hợp, sau khi mở hộp ra nhìn thấy đàn cổ đựng bên trong, Hạ Đồng lập tức từ hối.
Hạ Lâm được bà ngoại nuôi lớn, lúc trước bà cụ còn là chủ nhân của Thông Thiên Quan, khi còn sống đã gặp không ít kỳ nhân dị sĩ, lúc rảnh rồi bà cũng họ cầm kỳ thi họa, còn dạy cho cháu gái học đàn cổ.
Về phương diện này Hạ Lâm không có năng khiếu, không học được bản chất, cây đàn cổ mà bà ngoại để lại cũng đành phải phủ bụi trong nhà.
Sau khi sinh Hạ Đồng, Hạ Lâm cũng không tránh được tâm tư mong con gái thành phượng, tìm giá cao mời thầy giáo về dạy con gái một khóa chơi đàn cổ.
Về kết quả, nên nói như thế nào đây, cũng biết xem một bản nhạc đàn cổ, mấy bản danh khúc đàn cổ ví dụ như [Túy cuồng], [Bình Sa Lạc Nhạn] cũng có thể đàn được, nhưng cũng chỉ dừng ở đó.
Hạ Đồng cảm thấy hứng thú của mình đối với đàn cổ cũng không thể nói ra là có thích hay không, mẹ cô để cô đi học cô cũng học, nhưng sau khi lên cấp hai, gánh nặng học tập cũng nặng nề hơn, cô cũng thuận theo tự nhiên mà bỏ việc học đàn cổ.
Rốt cuộc học đàn cổ nhiều năm, Hạ Đồng từng đi theo không ít giáo viên danh tiếng cũng nhìn thấy không ít đàn cổ, cái trước mắt này tuyệt đối không phải là hàng tầm thường.
“Ha ha ha, cô gái nhỏ cũng không cần nghĩ nhiều, một cây đàn cổ mà thôi, đặt ở nhà cũng chỉ để trưng bày, còn không bằng lấy cho cháu chơi.”
Khóe miệng của Hạ Đồng giật giật, đàn cổ tốt như vậy, không biết khi nào thì truyền cây đàn cổ này về cho cô chơi vậy? Nhưng cô không chơi nổi.
“Ông nội vốn muốn tặng cây đàn cổ này cho một bà cô dùng làm vật trang trí để chụp ảnh nghệ thuật, nhưng người ta lại không thích.”
Hạ Đồng và Lâm Thiên Thanh liếc nhau, Hạ Đồng thầm nghĩ, đây có phải nhiều tiền quá không có chỗ nào tiêu không?
Lâm Tân Dân không kiên nhẫn cắt ngang: “Món đồ này cho cháu, nếu cháu không cần thì mang đi tặng cho người ta hoặc là ném đi cũng được.”
Chậc chậc, thuộc loại lão bá đạo tổng tài.
“Cây đàn cổ kia con nhận, chờ lần sau ông muốn ăn thịt kho thì cháu gọi đầu bếp Vương mang mấy con gà hầm tới, ha ha.”
Lâm Tân Dân lộ ra nụ cười hài lòng: “Ông thích ăn gà hầm, giò hầm cũng được.”
“Cũng như vậy.”
Lâm Thiên Thanh đặt hộp đàn lên: “Hộp đàn làm từ gỗ trúc, có hơi nặng, tôi mang lên giúp cô.”
“Được, vậy cảm ơn.”
Lâm Thiên Thanh đến Thông Thiên Quan ở cùng ông nội một khoảng thời gian, phạm vi hoạt động của anh bình thường cũng chỉ quanh lầu một lầu hai, chưa từng đi lên phía trên lầu hai.
Lâm Thiên Thanh đánh giá sàn gỗ, phòng ốc đứng sừng sừng bên trong không biết bao nhiêu năm cũng xem như bảo tồn hoàn mỹ như trước, đi lên cầu thang chỉ nghe thấy tiếng bước chân thoải mái, không giống như gỗ bên trong kiến trúc cổ khi dẫm lên trên sàn nhà luôn phát ra tiếng chói tai.
Cầu thang tầng sáu khác với năm tầng phía dưới, cửa ra vào lắp một cánh cửa, nếu không phải do chủ nhân Thông Thiên Quan đồng ý thì cho dù là ai cũng không thể nào tiếng vào không gian tầng sáu.
“Đàn của cô đây.” Lâm Thiên Thanh đi theo phía sau Hạ Đồng lùi lại một bước, muốn đưa hộp đàn cho cô.
Hạ Đồng cười giảo hoạt: “Cũng đến đây rồi, chúng ta vào trong xem đi. Lầu sáu là một hoa viên trên cao đó, bên trên có không ít cây cỏ, trông rất đẹp, anh muốn đi xem không?”
Hạ Đồng nhìn thấy Lâm Thiên Thanh đứng ở sân tầng một nhìn lên nhà câu trên tầng sáu nhiều lần. Thần Đồng Mộc to khỏe, thân cây thẳng tắp, không gian trong sân nhà cũng không lớn, bốn phía nhà câu còn có một tầng lá cây che khuất tầng nhìn, nhìn từ tầng một lên ngoại trừ thân và lá cây Thần Đồng Mộc ra cũng hoàn toàn không nhìn thấy được nhà cây.
Cánh cửa tầng sáu thần bí mở ra, nhà cây nằm đối diện với cánh cửa, Lâm Thiên Thanh kinh ngạc, nhà cây này thật sự giống nhà cây anh gặp trong mơ y như đúc.
Duy nhất có một điểm không giống, những nhánh cây xung quanh nhà cây trong mơ càng tươi tốt tràn đầy sức sống hơn, nhánh cây này giống như có sinh mệnh, giống như tứ chi người, có thể tự mình nhích tới nhích lui.
Bây giờ anh đều nhớ rõ, lần đầu tiên anh nằm mơ trông thấy mình biến thành con gà con, cành cây dịu dàng cọ vào mặt anh, quanh chóp mũi anh đều là mùi hương của thực vật.
Căn nhà cây này thật sự hoàn toàn tự nhiên.
Nhìn thấy trên nhà cây không hề có dấu vết ghép gỗ.
“Meo!”
Trường Tuế đi từ trong nhà cây ra nhảy về phía Hạ Đồng dang hai tay, Trường Tuế dịu dàng nhảy vào trong lồng ngực cô.
Sau lưng nhà cây là một cái sân phơi lớn, mời vừa đầu xuân không lâu, hoa cỏ tươi tốt như vậy cũng rất hiếm thấy.
“Để đàn cổ ở đâu?”
“Đặt trong thư phòng.”
Hạ Đồng ôm con mèo rẽ phải đi vào thư phòng, khi đi tới cửa thư phòng, Hạ Đồng cười nói: “Nhà cây anh có thể xem, nhưng không thể mời anh vào thư phòng.”
“Tôi chờ cô ở bên ngoài.” Nói xong Lâm Thiên Thanh đưa đàn cổ cho cô.
Hạ Đồng tự mình đi vào thư phòng đặt đàn cổ, Lâm Thiên Thanh vô thức đi mấy bước, không biết tại sao lại đi tới trước mặt nhà cây, anh ngồi xổm xuống trước mặt cái cây ngô đồng sung non tươi mát, mềm mại xanh tươi, giống như lá cây mới mọc trong mùa xuân.
Nhưng anh vừa nhìn đã biết, lần đầu tiên anh đứng ở lầu một nhìn lên trên, lá cây mà anh thình thấy chính là màu sắc như vậy, sau bao nhiêu lâu, kích thước của lá cây cũng không thay đổi, giống như dùng lá cây giả để trang trí vậy.
“Đi thôi, đi xuống ăn cơm tối.” Hạ Đồng đứng ở cửa cầu thang chờ anh.
Lâm Thiên Thanh đứng lên, sắc mặt như thường đi tới chỗ Hạ Đồng.
Hạ Đường mím môi cười, người này mặc âu phục quả thật rất hợp!
Ngoại trừ bố mẹ của Hạ Đồng, Lâm Thiên Thanh là người thứ hai sau A Phúc bước lên tầng sáu, Lý Hạo Nhiên hét lên một tiếng: “Bà chủ không công bằng, tôi cũng muốn đi lên tầng sáu xem một lần.”
Hạ Đồng không nói gì: “Anh lên đây là gì?”
Lý Hạo Nhiên nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Nhìn đám hoa cỏ này, thuận tiện tưới nước cho chúng luôn.”
A Phúc bay tới “Hoa cỏ trên tầng là do trời nuôi, không cần cậu tới nước.”
“Ha ha, tôi không tin, thời tiết mùa hè nóng như vậy, không tưới nước cũng có thể sống à?”
“Cậu ở Thông Thiên Quan lâu như vậy, chẳng lẽ cậu cho rằng hoa cỏ có thể nuôi ở Thông Thiên Quan là loại bình thường sao?”
Lý Hạo Nhiên: “…” Được rồi, là hắn rất ngốc.
“Chúc Nguyện, Tuệ Tâm, Tôn Tử Sở, các cậu có muốn đi lên xem không, chúng ta cùng đi chứ?”
Chúc Nguyện: “Không có hứng thú.”
Tuệ Tâm lắc đầu.
Tôn Tử Sở: “…” Không muốn trả lời, công việc của cậu ta chưa có tiến triển, mỗi ngày bà chủ để hoài nghi cậu ta ăn trực, bây giờ cậu ta muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm tan làm quay về, Hạ Đồng chạy tới cửa đón bố mẹ.
Đầu bếp Vương đứng ở cửa phòng bếp hô to: “Đến giờ ăn cơm rồi!”
Đêm nay ăn nhẹ, có cháo bí đỏ và mấy món ăn kèm.
Sau bữa tối, Hạ Đồng nói với bố mẹ, chuẩn bị thêm gà, vị và móng heo trước tiết thanh minh hai, ba ngày, đến lúc đó người nhiều quỷ nhiều, chuẩn bị thiếu lại không đủ bán.
“Yên tâm, trong lòng mẹ và bố con đều hiểu rõ.”’
Mấy ngày nay trà xuân mua từ Ngọc Thanh Quan bán trong siêu thị vô cùng tốt, bởi vì sản phẩm có chất lượng tốt rất ít, lại có thanh danh của Ngọc Thanh Quan, cho dù mỗi ngày đều có hạn mức nhưng vẫn có rất nhiều người đến xếp hàng mua như trước.
Có một vài khách hàng cũ lén liên hệ với Vương Đại Vĩ muốn mua một chút, bán theo cặp, số lượng không nhiều nhưng người ta vô cùng cảm kích, sau đó lại giới thiệu cho không ít khách mới.
Các chủ nhân của mấy biệt thự nghỉ mái nằm rải rác ở khu danh lam thắng cảnh núi Thương Vân, khi nói đến chuyện mua sắm hằng ngày, hay nói về việc giữ gìn sức khỏe, rau xanh tự nhiên tinh khiết, vân vân, cũng không bao giờ quên siêu thị Thường Nhạc do Vương Đại Vĩ mở.
Tên của siêu thị hơi ngớ ngẩn, nghe giống như một siêu thị nhỏ ở khu vực rìa thành thị, nhưng những thứ mua được trong siêu thị thật sự không tồi, sớm đi xếp hàng một chút còn có thể cướp được mấy lượng trà xuân cực phẩm ở Ngọc Thanh Quan.
Hạ Đồng nhẹ nhàng dựa vào lưng mẹ, đi theo bước chân của mẹ: “Bây giờ con kiếm được rất nhiều tiền, bố mẹ đừng mệt mỏi như vậy, không phải mẹ thích đi du lịch sao, có rảnh thì đi ra ngoài dạo với bố con nhiều một chút, siêu thị cứ giao cho quản lý quản là được.”
Hạ Lâm cười nói: “Đó là bởi vì mấy ngày nay mẹ bận rộn, mẹ và bố con đã thương lượng rồi, đợi sau khi tiết thanh minh qua đi, mẹ và bố con sẽ đi biển chơi vài ngày.”
“Con cũng đi.”
Vương Đại Vĩ không đồng ý: “Con muốn đi thì đi cùng với bạn con đi, đừng làm phiền bố và mẹ con.”
“Hừ, con không còn là con gái bảo bối của bố mẹ nữa sao?” Hạ Đồng yêu kiều đùa giỡn.
“Con bao nhiêu tuổi rồi, đừng giả vờ trẻ con nữa.”
“Vâng ạ.”
Hai cha con tranh cãi đùa giỡn với nhau, Hạ Lâm cười xem náo nhiệt, cũng không giúp đỡ ai.
Lâm Tân Dân vỗ bả vai cháu trai: “Nhìn mà hâm mộ đi, chờ sau khi con kết hôn sinh con, một nhà ba người cũng có thể tốt như vậy.”
Chuyện này cũng không chắc chắn, Lâm Thiên Thanh quay mặt đi cũng không nhìn nữa.
Ông nội chọn đối tượng mai mối cho anh mấy nhà, cho dù là con gái nhà nào nuôi lớn cũng không phải là người có cuộc sống bình thường.
Người trong nhận thức của anh cũng chỉ có Hạ Đồng, sạch sẽ thuần khiết, nhiệt tình hào phóng, dường như ở chỗ của cô sẽ không cho có chuyện phiền lòng.
Cũng chỉ có đôi vợ chồng yêu nhau như chú Vương và dì Hạ mới có thể nuôi dưỡng ra một cô con gái nhỏ tràn ngập cảm giác hạnh phúc như vậy.
Thời gian không còn sớm, đêm nay ông cháu Lâm Tân Dân sẽ trở về thành phố.
Tuổi tác của Vương Đại Dũng trước khi chết cũng xấp xỉ Lâm Tâm Dân bây giờ, Vương Đại Dũng nói: “Gà hầm ngày mai tôi để lại cho ông một con.”
“Ha ha ha, ngày mai tôi không rảnh về nhà ăn cơm, lão ca ông cũng đừng để lại cho tôi, lần sau tôi quay lại ông lại cho tôi thêm một con là được.”
“Ông quay về làm gì?”
“Làm mai cho cháu trai tôi.”
Ngừa và quỷ đang đi dạo trong phòng ăn sau khi ăn cơm xong đánh giá Lâm Thiên Thanh từ trên xuống dưới.
Người đàn ông như vậy còn cần phải mai mối!
Lâm Tân Dân phun nước đắng: “Ai nha, tuổi của đứa trẻ cũng không còn nhỏ, cả ngày chỉ lo làm việc, không quan tâm tới chuyện hôn nhân đại sự, làm tôi rất lo lắng.”
Vương Dũng đồng ý nói: “Quả nhiên là nên lo lắng.”
Đến chạng vạng, bầu trời u ấm, đèn lồng dưới mái hiên Lục Hợp Lâu đã thắp sáng, ánh sáng màu vàng ấm áp dừng trên mặt Lâm Thiên Thanh, mặt mày anh tuấn hơi mơ hồ, dáng người cao gầy tập thể hình quanh năm phản chiếu xuống nền đất.
Ngay cả bóng dáng của người đàn ông cũng đẹp, thật khó tìm.
Hạ Lâm vô đầu con gái: “Con cũng lớn rồi, con có thể tự suy tính.”
Con mèo nhỏ Hạ Đồng thở dài, một cô gái xinh đẹp như cô thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học đã bị giục cưới.
Sự phối hợp của Lâm Thiên Thanh làm cho Lâm Tân Dân rất vui vẻ, sáng sớm hôm sau đã thúc giục cháu trai sửa soạn quần áo, ngay cả bữa sáng cũng không ăn đã mang cháu trai đi gặp bạn già.
“Ăn sáng cái gì, ông nội mang cháu đi ăn đồ ngon.”
Không biết có phải nguyên nhân vì bữa sáng hôm nay hay không, Lâm Thiên Thanh thật sự đi ăn, ông nội và bạn già tán gẫu đến khí thế ngất trời, Lâm Thiên Thanh lễ phép chào hỏi cô gái dung mạo xinh đẹp đối diện bình tĩnh tiếp đón rồi bắt đầu ăn.
Một lần, hai lần, ba lần đều như vậy, Lâm Tân Dân không biết gì, vừa về nhà đã mắng cháu trai, tức giận đến mức không muốn ở nhà.
“Đưa ông trở về Thông Thiên Quan!”
“Ông nội, sáng mai chúng ta lại quay về, bây giờ cũng đã muộn rồi.”
Ông cụ không thèm nghe anh, nhất quyết muốn đi!
Thật trùng hợp, tuy rằng móng giò hầm và gà hầm ngày hôm qua không ăn nhưng Lâm Tân Dân vẫn tới đúng lúc Thông Thiên Quan ăn tối.
Lâm Tân Dân đi vào đã nhìn thấy khách quý ngồi chật ních trong nhà ăn: Cuối tuần ông mới quay về thành phố mà sao Thông Thiên Quan đã có nhiều người như vậy?
Thông qua tư liệu mà lãnh đạo Cục tác chiến đặc biệt báo cáo về Kim Sắc truyền thuyết làm cho rất nhiều người hứng thú với Thông Thiên Quan, cho dù trước kia những nhân sĩ chỉ tin vào khoa học cũng hỏi thăm về Thông Thiên Quan.
Tài liệu mật được thông qua chỉ có mấy từ giới thiệu đơn giản, không thể nào hoàn toàn hiểu được chỗ thần kỳ của Thông Thiên Quan. Vì vậy, tiết Thanh Minh còn chưa tới, rất nhiều quỷ khách còn chưa đến đây, trong vòng 2,3 ngày này đã có rất nhiều đại lão vào Thông Thiên Quan ở.
Hạ Đồng phát hiện trong số những người đến đây, ngoại trừ một bộ phận nhỏ những người có khói đen trên đầu bị cô từ chối ở ngoài, đại bộ phận tướng mạo của những người khác, nói thế nào nhỉ, ví dụ như có người vì mặt như rắn mà bị bạn bè bài xích lại có gương mặt quốc thái dân an.
Buổi sáng.
Hôm nay nhà ăn phục vụ bánh bao nhân nấm, nấm này cũng không phải nấm bình thường mà là nấm do Hạ Đồng lấy từ Vạn Cổ Lâm ngày hôm qua, cũng không phải ngày nào cũng được ăn. Đám khách ở lâu ở trong Thông Thiên Quan đặc biệt vì đồ ăn mà đặt ít nhất hai cái báo thức.
Trong lồng hấp lớn ở phòng bếp đã bốc khói, hơi nước biến thành khói trắng bay tới nhà ăn, Lâm Tân Dân hít một hơi thật sâu: “Chính là hương vị này?”
“Ông cụ, hương vị này là hương vị gì?”
Lâm Tân Dân nhìn một lãnh đạo trung hiền lành nói: “Hương vị của ăn ngon.”
Vì lãnh đạo trung niên trông hiền lành cười nói: “Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, không hiểu gì hết, còn muốn mong ông chỉ điểm nhiều hơn.”
Lâm Tân Dân cười đắc ý, lấy giọng điệu của một từng trải nói: “Các người tới thật đúng lúc, ở thêm hai ngày nữa, đến lúc đó chắc chắn mọi người sẽ được mở rộng tầm mắt.”
Chỉ còn vài ngày nữa là tới tiết Thanh Minh.