Độc thủ sau lưng đã bị bắt, tiền của Ninh Nguyệt Minh đã sớm chuyển tới sổ sách của bọn họ, vì vậy chuyện này coi như xong.
Không ngờ tới hai ngày sau, thứ ba Vương Nhất Tiếu lại tự mình tới đây một chuyến.
“Đã lâu không gặp, trưởng phòng Vương, sao ông rảnh rỗi lại tới nơi này?”
Buổi sáng Hạ Đồng đi về Vạn Cổ Lâm phía hậu viện hái nấm, lúc trở về đã thấy Vương Nhất Tiếu đứng chờ ở cửa lớn rất lâu.
“Chào buổi sáng bà chủ Hạ, có chuyện muốn tìm mọi người thương lượng, mặt khác còn muốn nói chuyện cùng với Chúc đại sư.”
Buổi sáng sau khi Chúc Nguyện ăn cơm xong đã lập tức lên tầng học bài, vốn dĩ Trần Phán Phán muốn mời cậu xuống dưới nhưng lại bị Vương Nhất Tiếu ngăn cản.
“Ông chờ một chút, tôi đi rửa tay.” Cô vừa mới đi hái nấm xong, tay rất bẩn.
“Không vội.”
Hạ Đồng rửa tay xong, đi tới cửa lớn kéo Vương Nhất Tiếu vào trong: “Ông có chuyện gì muốn nói với chúng tôi?”
“Về chuyện của Luyện Hồn Môn.”
A Phúc bay từ trên lầu xuống: “Nếu là chuyện này vậy thì để đến lúc ăn cơm rồi hãy nói.”
“Cũng đúng.”
Nấm này không kịp ăn vào trưa nay, trưa nay bầu bếp Vương làm bánh xuân, buổi sáng siêu thị đưa tới không ít rau dại, đều là đồ ăn ở quê được mấy người đồng hương tặng, đúng lúc dùng để làm bấnh xuân.
Bánh xuân làm từ rau dại, cắn miếng đầu tiên cảm giác rất mới mẻ, ăn thêm mấy miếng Hạ Đồng cảm thấy ăn hơi đắng.
“Hôm nay còn làm món canh đậu nữa đấy.”
“Tôi ăn canh đậu.”
Người lái thuyền tới đây tối qua có khẩu vị khác với Hạ Đồng, ông ấy đặc biệt thích bánh xuân: “Một năm bốn mùa, không ăn món gì hợp thời tiết thì cũng không biết khi nào mới được ăn nữa.”
Lâm Tân Dân đồng ý nói: “Khi còn nhỏ nhà tôi rất khó khăn, khi đó lương thực còn không đủ ăn, sau khi qua đông, rau dại tươi mới nảy mầm vào mùa xuân, khắp nơi trên ngọn núi phía sau đầy những người mang theo giỏ đi hái rau dại.”
Lý Huyền Thanh nói tiếp: “Bây giờ thì khác rồi, người thành phố sau khi ăn no mặc ấm, lại nổi lên phong trào ăn rau dại xanh, trước kia chúng ta ăn rau dại đến phát ngấy, bây giờ lại trở nên rất phổ biến.”
“Ha ha, hai ba năm đó chúng ta thật sự quá khổ. Tôi làm người hầu dưới Địa phủ, thường xuyên tiếp đón không ít qủy chết đói, một đáng quỷ đói dáng vẻ gầy gò chỉ còn da bọc xương, so với ác quỷ dưới Đại phủ còn hung ác hơn.”
Hướng Dương hơi chần chừ: “Những người đó đều đi đầu thai sao?”
“Ừ, cũng có không ít người còn chưa đi đầu thai, bây giờ là thời bình, kiếp trước thành quỷ chết đói, đời này có thể ăn no mặc ấm, cũng coi như không tệ.”
“Những người này sau khi ăn no lại may rau dại với giá ca, nói không chừng những người đầu thai còn có ký ức đắng khổ ngọt.” Chúc Nguyện cau mày cầm lấy một cái bánh xuân, cắn một miếng, cũng không áp được vị đăng của rau dại.
“Ha ha ha, đứa trẻ này nói cũng đúng.”
Ngoại trừ A Phúc trải qua biết bao năm tháng, chứng kiến không ít thăng trầm của vận mệnh quốc gia, thơ ơ lạnh lùng, những người và quỷ ở đây đều cảm thán không thôi.
Ăn cơm trưa xong, Vương Nhất Tiếu gọi Hạ Đồng, Lý Huyền Thanh và mấy người Hướng Dương cùng vào trong, đặc biệt là Chúc Nguyện được Trần Phán Phán mời uống trà sữa.
Chúc Nguyện sau khi uống một ngụm trà sữa ngon, thì cảm thấy vui vẻ hơn: “Bảo tôi tới đây làm gì?”
Vương Nhất Tiếu cười hòa ái: “Có chuyện lớn muốn nhờ Chúc đại sư.”
Chúc Nguyện là con lừa được vỗ mông, Vương Nhất Tiếu lại mua trà sữa có thái độ tốt như vậy, giọng điệu Chúc Nguyện cũng tốt hơn nhiều: “Ông nói đi, nếu không phiền thì tôi sẽ đồng ý ông.”
“Không phiền!” Vương Nhất Tiếu vội vàng nói: “Chuyện về Luyện Hồn Môn mọi người cũng biết rồi, lần trước giải quyết được Thủy đại sư, người đứng sau màn nuôi tiểu quỷ chính là môn hạ đến từ Luyện Hồn Môn, sau khi bị chúng tôi bắt được lại tìm hiểu được nguồn gốc, người đứng sau lần hại nhà Ninh Nguyệt Minh cũng là người của Luyện Hồn Môn.”
“Sau khi chúng tôi điều tra, đệ tử trọng tâm của Luyện Hồn Môn có khoảng 50 người, có quan hệ với rất nhiều minh tinh trong và ngoài nước. Bây giờ người của Cục tác chiến đặc biệt chúng tôi giống như trứng chọi với đá, trong ngành lại thiếu cao thủ lợi hại, vì vậy muốn mời Chúc đại sư đi tọa trấn tại Cục tác chiến chúng tôi.”
“Tôi không đi!” Chúc Nguyện quyết đoán từ chối.
“Chúc đại sự còn có gì băn khoăn? Hoặc nếu ngài có yêu cầu gì có thể nói với chúng tôi.”
“Tôi không muốn bị ước thúc, tôi cũng có chuyện riêng cần phải làm, không rảnh tới đơn vị của các người.”
Học kỳ sau là Chúc Nguyện lên cấp hai, sư phụ đã đồng ý cho cậu chuyển trường đến thành phố Tam Giang để học tập, mỗi ngày sẽ quay về Thông Thiên Quan ở.
Vương Nhất Tiếu cười nói: “Ngài không cần phải lo lắng, ngài không cần phải đến đơn vị hằng ngày, cũng không cần tham gia xử lý công việc hằng ngày của đơn vị, chỉ khi nào chúng tôi gặp phải chuyện không xử lý được mới mời ngài đến.”
Vương Nhất Tiếu nêu ví dụ: “Cậu nhìn bà chủ Hạ đây, cô ấy cũng là nhân viên của đơn vị chúng tôi, vẫn có biên chế, tiền lương và phúc lợi của đơn vị chúng tôi như bình thường, ngày thường cũng không cần quan tâm tới chuyện trong đơn vị chúng tôi.”
Hạ Đồng chột dạ sờ mũi, cô qua thật là kẻ ăn bám.
Thấy vậy, Trần Phán Phán vội vàng nói: “Bà chủ Hạ quản lý Thông Thiên Quân chính là công việc thường xuyên của cô ấy.”
Hạ Đồng điên cuồng đồng ý, mỗi ngày cô đầu bận rộn.
Chúc Nguyện đáng giá Hạ Đồng, mỗi ngày cô đều không ra ngoài, mỗi ngày hết ăn rồi lại ngủ, cũng không làm được bao nhiêu chuyện nghiêm túc, dường như cô thật sự khá rảnh rỗi.
“Vậy chúng ta thử xem được chứ?”
“Thử xem!” Giọng điệu Vương Nhất Tiếu khẳng định.
Vương Nhất Tiếu vừa quay đầu nhìn Tuệ Tâm, Lý Huyền Thanh, Lý Phác Nhất vừa nói: “Các vị đại sư có muốn thử tham gia vào Cục tác chiến đặc biệt của chúng tôi hay không?”
“Khụ khụ, nếu đều tham gia vậy thì tôi cũng thử tham gia xem.”
“Được, cũng không phải vì biên chế, cũng chỉ muốn làm chút cống hiến vì quốc thái dân an mà thôi.”
Lý Huyền Thanh và Lý Phác nhất đều chờ Vương Nhất Tiếu mở miệng, đưa cành ô liu qua, vội vàng buộc một sợi dây qua eo mình, sợ lát nữa nó sẽ bay mất.
Vương Nhất Tiếu bận nhiều việc, không thể ở lại lâu, sau khi đi về văn phòng của Hướng Dương và Trần Phán Phán mở một cuộc họp nhỏ sau đó chuẩn bị rời đi.
“Trường phòng Vương đợi chút.”‘
“Bà chủ Hạ có việc tìm tôi sao?”
“Ừ, có chút việc.”
Hạ Đồng đưa kim sắc truyền thuyết được sấy khô nghiền thành phấn cho ông ấy, còn có những cái khác được phươi năng, còn có mẻ nấm nhỏ mới vừa được hái sáng hôm nay cho ông ấy.
“Cái nấm này…”
“Nấm này gọi là kim sắc truyền thuyết, loại này là nấm tươi, loại này đã phơi khô, loại này sau khi phơi khô đã được nghiền thành phấn, loại nấm này có thể dùng để uống hoặc có thể bôi bên ngoài, tác dụng là để cầm máu, còn có thể dùng để cấp cứu.”
Hạ Đồng cố ý chỉ rõ: “Cái này tôi nhặt được trong Vạn Cổ Lâm, những nơi khác có hay không thì tôi không biết, sản lượng của thứ này rất nhỏ, tôi đưa cho ông để ông có thể mang đi đưa cho các chuyên gia nghiên cứu nghiên cứu nó thử xem, nhìn xem thứ này có thể dùng để thay thế không.”
Trần Phán Phán cúi người: “Thứ này có thể cầm máu sao?”
“Đó là chuyện đương nhiên, Trường Tuế nhà tôi bị thương chảy máu, ăn một cái Kim Sắc truyền thuyết thì lập tức khỏi bệnh, đây chính là chỗ tốt mà nhiều đời chủ nhân Thông Thiên Quan đã viết lại bên trong sổ.”
“Meo!” Trường Tuế đang nằm trên vai Hạ Đồng tỏ vẻ đồng ý.
Vương Nhất Tiếu trở nên quan tâm hơn: “Cảm ơn cống hiến của ngài, khi quay về tôi sẽ tìm người nghiên cứu.”
“Ừ, ông mang đi đi.” Thứ đồ này nằm ở trong tay cô cũng không phát huy được nhiều tác dụng, nếu những chuyên gia y học kia có thể hứng thú với Kim Sắc truyền thuyết, có thể nghiêm cứu ra hiệu cảm quả tương tự như thuốc cầm máu, cũng coi như làm công đức.
Hạ Đồng phát hiện, hai lần cô ra ngoài làm chuyện tốt ông trời đều quên không cho cô công đức. Nếu mấy người Vương Nhất Tiếu có thể nghiên cứu ra thứ gì đó có tác dụng với người dân, ông trời nhất định sẽ không quên cống hiến của cô.
“Cái này là cái gì?”
“Là nấm, không nhìn thấy sao?”
“Tôi biết là nấm, nấm chỉ lớn bằng ngón tay cái như vậy, cắn một miếng cũng không đủ, mua thứ đồ chơi này làm gì, lại còn đưa tới phòng thí nghiệm, để boss nhìn thấy lại mắng đấy.”
Hai nhà nghiên cứu trong viện nghiên cứu sinh vật, điều chế thuốc chỉ chỉ trỏ trỏ cái nấm nhỏ, hỏi ai đã mang mấy thứ linh tinh này vào trong sở.
“Ồn cái gì mà ồn, đây không phải đồ bên ngoài đưa tới, đây là hàng mẫu được đưa tới kiểm tra.”
Sở trưởng Hoàng vừa mới đuổi Vương Nhât Tiếu đi, chắp tay sau lưng tiến vào, giáo huấn hai tên nghiên cứu viên một chút, hừ nhẹ một tiếng: “Còn đơ ra đó làm gì, bắt đầu làm việc đi.”
“Ồ, được.”
Sở trưởng Hoàng cũng cảm thấy Vương Nhất Tiếu đang làm quá, cũng không quá coi trọng mấy cây nấm nhỏ này, nhưng với chức vị của Vương Nhất Tiếu thì sở trưởng Hoàng cũng không dám chậm trễ.
Trước kia sở trưởng Hoàng và Cục tác chiến đặc biệt đã cùng hợp tác chung một hạng mục, chủ yếu là nghiên cứu một vài vật phẩm khác thường, mấy người Vương Nhất Tiếu muốn khoa học hóa những thứ huyền học nhưng cũng thu hoạch được gì.
Dưới đủ loại kiểm tra, đo lường bằng các loại máy móc, bọn họ phát hiện ra lá bùa có thể trấn áp ma quỷ chỉ là lá bùa bình thường, pháp khí do đạo sĩ hòa thượng dùng, bột phấn kỳ quái tự chết và chất lỏng không rõ thành phần, căn bản không có giá trị nghiên cứu.
Tuy nhiên nghịch lý là những thứ rác rưởi vô dụng đó lại có tác dụng thần kỳ trong tay nhân sĩ huyền học.
Sở trưởng hoàng từng được một vị đại sư vô cùng lợi hại khai mắt âm dương trong một thời gian ngắn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ông nhìn thấy quỷ, thấy quỷ bị thổi bay bởi một lá bùa, làm hồn phi phách tán ngay lập tức.
Ngay sau đó, trong đầu ông có hai bộ hệ thống, khoa học và huyền học chạy song song với nhau.
So với những thứ kỳ quái đã từng nghiên cứu thì cây nấm lần này đưa tới cũng không quan trọng bằng.
“Không có độc tố.”
“Cấu trúc phân tử không có gì bất thường.”
“Mọi thứ đều bình thường!”
Nghiên cứu viên lén nhìn sở trưởng, đây là nấm bình thường, phải nghiên cứu cái gì?
“Không phát hiện điều gì kỳ quái sao?”
“Không có.”
Sở trưởng Hoàng đã có kinh nghiệm: “Người đưa tới có nói nó có hiệu quả cầm máu, lấy mấy con chuột trắng nhỏ tới đây thử xem.”
“Đi!”
Nấm có thể cầm máu, chuyện hoang đường như vậy hai người họ chắc chắn sẽ không tin. Lão đại muốn xem thử, bọn họ sao có thể phản đối được?
Mấy phút sau…
“Con mẹ!”
“Thật hay giả?”
“Làm sao vậy?” Đồng nghiệp xem náo nhiệt đều chạy tới đây.
“Các người đừng chen chúc, đừng chen chúc, sở trưởng mau tới đây nhìn xem, ông nói là sự thật đó.”
Nghiên cứu viên bên ngoài kiễng chân, vươn dài cổ: “Nhìn thấy cái gì tốt thế?”
Sở trưởng Hoàng không thể ngồi yên, nghe thấy tiếng gọi bên ngoài thì lập tức chạy vào trong văn phòng: “Là thật sao?”
“Thứ đồ chơi này thật sự có thể cầm máu.” Hai nghiên cứu viên mặt đỏ bừng vì hưng phấn.
Sở trưởng Hoàng ổn định tình hình: “Chúng ta thử nghiệm lần nữa đi, người đâu, mang máy ảnh tới đây.”
“Vâng.”
Tất cả mọi chuyện đều được chuẩn bị xong, một con chuột bạch nhỏ bị trọc lông, trên bụng bị vạch một dao, giãy dụa kêu gào thảm thiết, nghiên cứu viên cẩn thận lấy một ít bột nấm bôi lên miệng vết thương.
Mấy phút sau, trên bụng con chuột bạch nhỏ chỉ còn lại một vết sẹo nhạt màu.
Sở trưởng Hoàng nín thở đến đỏ mặt, vỗ ngực vội vàng hỏi: “Chụp được hết không?”
“Sở trưởng, đều chụp lại rồi ạ.”
“Tốt lắm, hôm nay cậu bảo quản máy ảnh này thật tốt, ngoại trừ cậu thì không cho phép ai được động vào.”
“Vâng ạ.” Thường ngày anh ta chỉ có thể làm việc lặt vặt trong viện nghiên cứu, không nghĩ tới hôm nay có thể được sở trưởng chỉ định phân công công việc, nghiên cứu viên vui vẻ trông coi máy ảnh.
Sở trưởng Hoàng tiến lên vài bước, những nghiên cứu viên khác cũng chạy lên vây xung quanh, con chuột bạch nhỏ ngẩng đầu lên, sợ tới mức run rẩy.
Trên sống mũi ông có một cặp kính, lỗ chân lông to và bóng dầu. Ánh mắt xuyên qua mắt kính dừng ở trên người nói, giống như lửa nóng có thể nướng chín nó.
“Chuột bạch nhỏ run rẩy, có phải do miệng vết thương bên ngoài thì lành lại còn bên trong cơ thể không lành lại không?”
“Ông nói con chuột bạch nhỏ đau đến phát run hả?”
“Đừng có vội kết luận, quan sát thêm đi.”
“Cung có lý!”
Mọi người đều dời đi, không ai vây xem chuột bạch nhỏ nữa, chuột bạch nhỏ không phát run, cởi bỏ dây trói tứ chi, chuột bạch nhỏ nhảy ra một đoạn thật xa.
Sở trưởng Hoàng vui vẻ hét lên giống như uống hai lít rượu trắng: “Người đó còn mang mấy cái tới đây, đối chiếu thí nghiệm tử xem, Vương Nhất Tiếu nói cái nấm này có thể bôi ngoài da cũng có thể dùng làm thuốc uống, làm một bát thuốc uống thử đi.”
Sau khi Vương Nhất Tiếu ở trong văn phòng nhận được điện thoại của bạn già xong, đứng bật dậy, cúp điện thoại rồi chạy về phía viện nghiên cứu.
Ông ta nghĩ mình cũng coi trọng cái nấm nhỏ rồi, không ngờ ông còn coi trọng không đủ.
Đúng rồi, tên của nó gọi là Kim Sắc truyền thuyết. Không uổng cái tên của nó, thật sự là chỉ trong truyền thuyết mới có thể xuất hiện đồ vật này.
Hai người sở trưởng Hoàng và Vương Nhất Tiếu làm việc cùng nhau, khi bọn họ lấy được báo cáo nghiên cứu chính xác đã nhanh chóng nộp đơn báo cáo cho cấp trên, hạng mục nghiên cứu của bọn họ vốn dĩ đã chết non giữa đường, bây giờ lại có thể bắt đầu.
Ngày hôm sau, Vương Nhất Tiếu tự mình chạy đến Thông Thiên Quan một chuyến, Hạ Đồng khi gặp ông ta cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, vì vậy chỉ để lại cho mình một ít, còn lại đều đưa toàn bộ Kim Sắc truyền thuyết cho Vương Nhất Tiếu.
“Muốn nhiều Kim Sắc truyền thuyết hơn tôi không cung ứng được, nhưng nếu làm tài liệu nghiên cứu thì tôi vẫn có thể cung ứng được.”
“Có đồ mới sao?”
“Có, lát nữa tôi sẽ đi vào khu rừng phía sau nhặt thêm mấy cái.”
“Có thể gói cả nấm vào đất nơi đó chung với nhau được không.”
“Không thành vấn đề.”
Lúc Vương Nhất Tiếu dẫn người tới đây, còn mang theo một chiếc thùng trong suốt, chuyên dùng để nuôi cấy một vài thực vật,
Hạ Đồng cẩn thật xúc cả nấm vào phần đất khoảng chừng bảy, tám cm phía dưới cho vào thùng.
Lý Huyền Thanh không biết chạy đến từ nơi nào: “Bà chủ Hạ, còn cái nấm khác không, lấy cho tôi một cái xem thử, tôi cũng đi tới núi ở hậu viện tìm xem.”
A Phúc bay ra từ phía sau lưng ông ta: “A, ông có thể tìm được mới có quỷ đó!”
“Có quỷ thì sao, sắp đến ngày tảo mộ rồi, bây giờ cũng gặp nhiều quỷ hơn.” Lý Huyền Thanh khăng khăng tranh cãi.
A Phúc lặng lẽ bay đi xa, người đàn ông này muốn lập công đến phát điên rồi, cứ để cho ông ta tự chuốc lấy phiền phức đi.
Đang là tiết Thanh Minh, người lái thuyền đã nói với cô từ trước, trước tiết Thanh Minh hai ngày, chỉ sợ Thông Thiên Quan sẽ chật ních người, số lượng yêu ma sẽ vượt quá số lượng.



