Skip to main content

Trang chủ Nhà Cũ Của Tôi Thông Địa Phủ Chương 19: Ghen tị khiến tôi hoàn toàn thay đổi.

Chương 19: Ghen tị khiến tôi hoàn toàn thay đổi.

1:47 chiều – 15/05/2025

Điền Bác bị mang đi, tuy nhiên một lúc sau, Ninh Nguyệt Minh nhận được điện thoại từ phía bệnh viện, nói vợ ông ta đã tỉnh lại, muốn gặp ông ta. Ninh Nguyệt Minh vội vàng nói ông ta sẽ lập tức đi qua.
Thời gian không còn sớm, thư ký của Ninh Nguyệt Minh lái xe đưa đám người Hạ Đồng đi khách sạn nghỉ ngơi. Hạ Đồng mới rửa mặt xong còn chưa kịp đi ngủ đã nhận được điện thoại của bố mẹ, hàn huyên mấy câu về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Hạ Đồng không ở đây nên Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm cũng không thể vào Thông Thiên Quan được, hôm nay ở nhà của mình.
“Ngày mai về sớm một chút, hôm nay măng mùa xuân của Trùng Dương Cung gửi tới đây đã đến rồi, đồ này không thể để ở bên ngoài lâu được, ngày mai phải ăn luôn.”
“Vâng, sáng mai bọn con sẽ trở về, kịp giờ ăn trưa.”
“Được rồi, đừng thức đêm, đi ngủ sớm một chút.”
“Con biết rồi mẹ, mẹ và bố cũng mau đi ngủ sớm đi.”
Vương Đại Vĩ dọn giường xong: “Đã nói em đừng quan tâm như vậy rồi, con gái của chúng ta bây giờ không phải người bình thường như trước kia, có thể tự bảo vệ mình.”
“Anh thì biết cái gì.”
Trước đây Hạ Lâm nghe bà ngoại nói, thân phận chủ nhân của Thông Thiên Quan này ở trong Thông Thiên Quan thì mọi việc đều thuận lợi, người quỷ yêu của Tam giới đều dựa vào chưởng quản Thông Thiên Quan kiểm soát cũng không phải nói chơi. Tuy nhiên nếu đã đi ra ngoài Thông Thiên Quan, không có Thông Thiên Quan che chở thì xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng không kỳ quái.
“Tuy rằng con gái chúng ta lười biết nhưng em muốn để cho con bé suốt ngày ở Thông Thiên Quan không ra ngoài cửa sao, con bé chắc chắn sẽ không vui. Em cũng không phải không biết, mấy ngày trước khi đến Thông Thiên Quan, anh trông thấy con bé ngồi ở trên bục cửa nhìn người đi trên đường bên người, dáng vẻ trông rất tội nghiệp, làm anh thật sự đau lòng.”
Hạ Lâm thở dài: “Đứa nhỏ Chúc Nguyện kia lợi hại như vậy, nếu mỗi lần ra ngoài có đám Chúc Nguyện và Lý đạo trưởng đi chung thì đương nhiên em cũng sẽ không lo lắng như thế.”
Không đến vạn bất đắc dĩ, Hạ Lâm cũng không muốn hạn chế sự tự do của con gái mình.
Vương Đại Vĩ nằm trên giường, vén chăn lên cho vợ: “Em đừng lo lắng, Ngọc Thanh Quan và Trùng Dương Cung cũng đủ lợi hại. Em xem năng lực của Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất, cùng Chúc Nguyện, lúc ra ngoài cũng không sao cả.”
“Thời đại đổi, trước đây chúng ta thường xuyên nghe người ta nói bà cốt trong thôn lợi hại như thế nào, chủ trì trong miếu có thể thông quỷ thần như thế nào. Bây giờ thì sao? Bao nhiêu năm rồi cũng không nghe qua mấy tin tức này?”
Hạ Lâm hơi yên tâm: “Anh nói đúng, em ước gì người có bản lĩnh càng ít càng tốt.”
“Người có bản lĩnh rất ít, người có thể tạo thành uy hiếp với con gái của mình cũng không có nhiều.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Tuệ Tâm đến gõ cửa, Hạ Đồng rửa mặt xong, thu dọn hành lý xong xuôi rồi đi ăn sáng cùng với bọn họ.
Ninh Nguyệt Minh mời bọn họ đến một nhà hàng Quảng Đông ăn sáng, Hạ Đồng còn cảm thấy khá hứng thú. Thư ký của Ninh Nguyệt Minh đưa bọn họ đến cửa khách sạn, từ ghế lái của Ninh Nguyệt Minh có một cô gái nhỏ bước xuống.
“Hạ Đồng!”
Vương Khiết Nghi kinh ngạc nói: “Thật sự là cậu sao? Cậu chính là đại sư mà cậu tớ mời tới sao?”
Hạ Đồng cũng kinh ngạc nói: “Ông Ninh là cậu của cậu hả?”
“Đúng vậy.” Vương Khiết Nghi hưng phấn chạy đến bên cạnh Hạ Đồng: “Tớ nghe mẹ tới nói mợ và em họ của tớ một người bị ốm một người bị tai nạn giao thông phải nhập viện. Hôm nay không phải cuối tuần sao, hôm qua tớ về nhà, sáng sớm hôm nay đã đến bệnh viện thăm mợ và em họ rồi.”
Vương Khiết Nghi nghe cậu nói mời mấy đại sư từ thành phố Tam Giang tới đây, còn có một đại sư tên là Hạ Đồng, tuổi tác không chênh lệch với cô ấy lắm. Cô ấy thầm nghĩ, không trùng hợp như vậy chứ, cùng một nơi lại có một người cùng họ, vì vậy cô ấy cũng đi theo tới đây xem thử.
Ninh Nguyệt Minh cười ha ha nói: “Sớm biết Khiết Nghi và Hạ đại sư là bạn họ thì tôi cũng không phải đi đường vòng lớn như vậy.”
Vương Khiết Nghi thân thiết kéo cánh tay Hạ Đồng nói với cậu: “Cũng không hẳn là chính xác, cháu và Hạ Đồng học cùng nhau bốn năm, thật ra cháu cũng không biết cậu ấy biết mấy cái thần kỳ này đó.”
Hạ Đồng xua tay, không dám nhận không dám nhận, hoàn toàn dựa vào Chúc Nguyện đi đầu.
“Cậu học làm thầy bói từ khi nào vậy?”
“Tớ không biết coi bói cho người ta, nhiều nhất cũng chỉ biết xem tướng mặt.” Hạ Đồng ăn ngay nói thật.
“Vậy cũng rất lợi hại.”
Vương Khiết Nghi nghe mẹ nói nhà cậu bị tiểu nhân hãm hại, toàn gia đều dính số con rệp. Ban đầu cô ấy còn tưởng đang nói lung tung, chỉ là kẻ lừa đảo giả thật giả quỷ ngụy trang để lừa tiền.
Cô ấy không hiểu huyền học, nhưng cô ấy hiểu Hạ Đồng, Hạ Đồng không phải người như vậy.
“Đừng đứng ở cửa nữa, chúng ta vào nhà ăn cơm trước.” Ninh Nguyệt Minh nói.
“Tình hình người trong nhà tổng giám đốc Lâm như thế nào rồi?” Lý Huyền Thanh hỏi một câu.
“Ha ha ha, đều tốt, đều tốt, con của tôi ban ngày hôm qua tình hình còn không tốt, nhưng sau khi giải quyết chuyện đó xong lúc tối thì tinh thần cũng tốt lên một chút. Bố mẹ vợ tôi phẫu thuật xong cũng chưa tỉnh lại, buổi sáng hôm nay cũng đã tỉnh lại, tỉnh táo rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bằng cách giải quyết chuyện này, tự mình buôn bán lời công đức, lại có được lòng người và tiền tài, đám người Lý Huyền Thanh chắc chắn hy vọng người bị hại có thể mau chóng có chuyển biến tốt.
“Hạ Đồng, cậu nếm thử cái này xem, sủi cảo tôm này thật ngon.”
“Cơm chiên này ăn cũng được, còn ngon hơn cửa hàng điểm tâm ở cổng nam trường chúng ta nữa.”
“Thử món dưa bao tử muối này xem, chỉ có mình cửa hàng này có, bên ngoài cũng không bán đâu.” Vương Khiết Nghi liên tiếp gắp rau cho Hạ Đồng.
Có quan hệ bạn bè tốt của Vương Khiết Nghi và Hạ Đồng là chất xúc tác, Ninh Nguyệt Minh cảm thấy đám đại sư phải được tôn kính vô cùng đều nhìn mặt mũi của Hạ Đồng, thái độ đối với ông ta cũng tốt hơn rất nhiều.
Thậm chí, Ninh Nguyệt Minh còn thêm wechat với mấy vị đại sư, Ninh Nguyệt Minh âm thầm vui vẻ.
“Cậu, cậu lưu phương thức liên lạc với Hạ Đồng cũng không dùng được, Hạ Đồng ở trên núi, thường xuyên không liên lạc được.”
“Ở trên ngọn núi?” Tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía Hạ Đồng.
Hạ Đồng xấu hổ cười, nói với Vương Khiết Nghi: “Không phải ở trên núi, tớ ở trong Quan, trong Quan không có tín hiệu.”
“Cái gì Quan? Đạo quan?” Dáng vẻ của Vương Khiết Nghi rất khoa trương.
“Thông Thiên Quan, cũng không phải cái đạo quan gì, là nhà cũ trong nhà truyền xuống.”
“Nhà cũ trong nhà truyền xuống tên là Thông Thiên Quan, tên như vậy cũng quá kỳ quái.”
Hạ Đồng bất đắc dĩ xòe hai tay, cô cũng thấy rất kỳ quái.
Ăn xong một chút điểm tâm phong phú xong, đám người Hạ Đồng phải đi về, Vương Khiết Nghi giữ Hạ Đồng lại chơi mấy ngày: “Cậu không cần phải đi học, cũng không vội, tớ xin nghỉ phép đi chơi cùng cậu, cậu ở lại chơi vài ngày đi.”
“Bố mẹ tớ bảo tớ về nhà sớm một chút, chờ tớ về ăn cơm trưa, tớ không ở lại được, lần sau cậu về trường học thì đi Thông Thiên Quan tìm tớ chơi, tớ mời cậu đồ ăn ngon. Đúng rồi, nếu cậu không biết ở đâu thì có thể gọi Lưu Tiêu đi chung.”
“Tớ biết Lưu Tiêu, tại sao lại liên quan đến Lưu Tiêu?” Vương Khiết Nghi khó hiểu.
“Chuyện này, tớ cũng không thể nó cho cậu, nếu cậu muốn biết thì lúc trở về tự mình hỏi Lưu Tiêu đi.”
Đoàn người đi xuống lầu, thư ký của Ninh Nguyệt Minh lái xe đến cửa khách sạn chờ bọn họ, lúc Hạ Đồng chuẩn bị lên xe thì đột nhiên phát hiện tướng mạo Vương Khiết nghi có điểm không ổn.
“Chúc Nguyện, cậu nhìn mặt của Vương Khiết Nghi đi.”
“Mặt tới làm sao vậy?” Vương Khiết Nghi đưa tay sờ lên mặt mình theo bản năng, chưa rửa rỉ mắt ra?”
Trong lòng Ninh Nguyệt Minh căng thẳng: “Hạ đại sư, Khiết Nghi làm sao vậy?”
Chúc Nguyện liếc mắt nhìn về phía mặt của Vương Khiết Nghi một cái: “Cẩn thật có tai ương đổ máu, nhưng cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
Lý Huyền Thanh, Lý Phác Nhất và Tuệ Tâm cũng vội vàng xem mặt của Vương Khiết Nghi, Hướng Dương và Trang Phàm cũng tò mò nhìn qua.
Vương Khiết Nghi bị dọa cho ngừng thở, có tai ương đổ máu còn không phải là vấn đề lớn sao?”
“Chị vẽ một lá bùa bình an cho cô ấy là được.” Chúc Nguyện nói xong thì leo lên xe.
Bùa bình an mà Hạ Đồng luyện tập vẫn còn nhiều trong túi, cô sợ hiệu quả của lá bùa mình vẽ không tốt, vì vậy gấp lá bùa bình an lại thành hình tam giác rồi đưa cho cô ấy: “Cất vào túi đi.”
“Được rồi, không có việc gì nữa, chúng ta đi thôi!”
Aiz, cứ vậy mà đi sao, tôi phải làm sao bây giờ, Vương Khiết Nghi gấp đến độ chạy vòng quanh cửa khách sạn, đám người Hạ Đồng đã lên xe đi tới ngã tư đường phía trước rẽ vào sân bay.
“Cậu, cháu phải làm sao bây giờ?” Vương Khiết Nghi bị hù chết.
“Không có việc gì đâu, Chúc đại sư đã nói là vấn đề nhỏ thì chúng ta cũng đừng tự mình dọa mình. Cậu lái xe đưa cháu về nhà, đám người Chúc địa sự chưa nói cậu có vấn đề, cháu đi theo chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Cậu không sao cả, không phải chứng tỏ cháu cũng không sao sao.”
“Cậu phải đưa cháu về đến nhà đấy.”
“Yên tâm, cậu chắc chắn sẽ không ném cháu đi nửa đường, chúng ta là cậu cháu ruột mà.” Ninh Nguyệt Minh mang theo cháu gái đi tới bãi đỗ xe.
Trên đường trở về, Vương Khiết Nghi lo lắng đề phòng, ngay cả ghế phụ cũng không dám ngồi, lui xuống ngồi ở ghế sau, cảm giác cũng hơi an toàn một chút.
Ninh Nguyệt Minh dừng xe ở trước cửa tiểu khu: “An toàn về đến nhà rồi, đi xuống đi.”
Vương Khiết Nghi không dám xuống xe: “Cậu, cháu sẽ không bị xe đụng ở trong tiểu khu đấy chứ.”
“Nghĩ cái gì vậy, lưu lượng xe của tiểu khu các cháu làm sao có thể đâm trúng cháu được.”
“Đúng nhỉ.”
“Phanh” một tiếng, Vưng Khiết Nghi bị ngã.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?”
Đầu óc Vương Khiết Nghi hơi váng, chậm rãi giơ tay lên, vừa rồi lúc cô ấy ngã xuống đã chống lòng bàn tay xuống theo bản năng, bàn tay non mịn ma xát vào nền xi măng thô ráp, bàn tay hơi đỏ lên, nhưng ít nhất cũng không rách da. Tuy nhiên lá bùa bình an được Vương Khiết Nghi nắm ở trong lòng bàn tay kia, phù ấn màu đỏ tươi trên bùa bình an biến thành bụi màu đen.
“Bị hủy rồi!” Ninh Nguyệt Minh chạy nhanh xuống xe, chạy tới kéo cháu ngoại lên: “Không sao chứ?”
Vương Khiết Nghi lắc đầu, người trẻ tuổi đang cầm ván trượt kia thở phào một hơi, cũng may không đâm đâm bị thương người ta.
“Tôi không sao cả.” Vương Khiết Nghi chắc chắn mình không sao cả, từ chối ý tốt của hắn.
Chờ người trẻ tuổi kia đi rồi, Vương Khiết Nghi đưa bùa bình an kia cho cậu xem: “Không phải cái này thay cháu chắn tai họa đấy chứ?”
“Chắc chắn!” Ninh Nguyệt Minh có kinh nghiệm: “Hôm qua Chúc đại sư cho cậu bùa bình an để cậu cầm tới bệnh viện cho mợ cháu, buổi sáng hôm nay phù ấn trên bùa bình an cũng biến thành bụi.”
Ninh Nguyệt Minh vỗ đùi: “Ai nha, cậu vốn muốn hỏi mua Chúc đại sư thêm bùa bình an, buổi sáng hôm nay biết cháu và Hạ đại sư là bạn học, cậu định xin phương thức liên hệ của đại sư nhưng quên mất chuyện này.”
“Hắc hắc, Khiết Nghi, cháu xen, vừa rồi Hạ đại sư gấp một lá bùa bình an cho cháu, cháu cũng nên chia một chút cho cậu chứ? Sau này cậu mau được bùa bình an thì lại trả lại cho cháu.”
Vương Khiết Nghi hơi luyến tiếc, nhưng dù sao cũng là cậu ruột, Vương Khiết Nghi để lại ba tấm cho nhà mình, còn lại sáu tấm đều để cho cậu.
“Tai nạn đổ máu của cháu đã qua đi rồi đúng không ạ?” Vương Khiết Nghi hơi lo lắng.
“Chắc chắn đã qua rồi vừa rồi cháu đã ngã xuống, nếu không có bùa bình an hóa giải một phần, cháu không đổ máu mới là lạ.”
“Mau về nhà đi, chú đi bệnh viện thăm mợ của con và mấy người khác.”
Vương Khiết Nghi về đến nhà, vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Đồng. Hạ Đồng còn chưa lên máy bay, nghe Vương Khiết Nghi hưng phấn nói một hồi, Hạ Đồng cũng vui vẻ theo, chứng tỏ là bùa bình an của cô cũng rất hữu dụng
Học sinh tiểu học Chúc Nguyện rất kinh ngạc: “Không phải chị có thể nhìn thấy linh khí lưu động sao? Bùa bình an mà chị có dùng được hay không chính chị còn không biết?”
“Biết thì cũng biết nhưng không biết hiệu quả thực tế như thế nào.” Mới lạ còn chưa thử qua.
Từ sau khi cửa lớn Thông Thiên Quan mở ra, Hạ Đồng có thể nhìn thấy một số hiện tượng siêu nhiên, ví dụ như công đức, linh khí, sức sống cô cũng có thể dễ dàng nhìn thấy, nhưng sống hơn hai mươi năm rồi đột nhiên được khai sáng, thỉnh thoảng cô vẫn không thích ứng được.
Không nhìn thấy sự ghen tị trên gương mặt của Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất, Hạ Đông cười lấy lòng nói: “Chúc Nguyện đại sư, cậu xem trình độ hiện tại của tôi đang như thế nào rồi?”
“Cũng tạm được.” Thật ra Chúc Nguyện cũng hơi ghen tị với bàn tay vàng của Hạ Đồng.
Cậu đã được sư phụ khen ngợi từ bé tới lớn, trên phương diện huyền học Chúc Nguyện luôn vô cùng tự tin với khả năng trời cho của mình, tuy nhiên trời cho là không đủ, cậu cùng phải dành rất nhiều thời gian và sức lực để học tập mới có thể trở thành thiên tài huyền học trẻ tuổi trong mắt đám người Lý Huyền Thanh.
Mà Hạ Đồng này, thậm chí cô còn không biết gì về huyền học, nhưng bởi vì cô là chủ nhân của Thông Thiên Quan mà có khả năng không nói cũng hiểu, còn có thể quan sát số mệnh trời đất, tiến triển của việc học vẽ bùa cũng tiến triển cực nhanh.
Ghen tị, thật sự làm cho người ta rất ghen tị!
Hạ Đồng âm thầm đắc ý, chờ khi cô quay về, cô không chỉ muốn học vẽ đủ các loại bùa, cô còn muốn học trận pháp, xem tướng số, xem chỉ tay, cái gì cũng không thể bỏ qua.
Ngày hôm qua khi đi tới nhà Ninh Nguyệt Minh, cô chỉ có thể nhìn ra manh mối mà Chúc Nguyện có thể vạch ra vấn đề, cô cũng muốn có một ngày mình cũng sẽ lợi hại như vậy!
Hạ Đồng quay về, hai ông cháu Lâm Tân Dân và Lâm Thiên Thanh cũng lái xe quay về Thông Thiên Quan.
“Quay về rồi, đi thủ đô chơi vui không?” Lâm Tân Dân cười ha ha hỏi.
“Cũng được, cũng không chơi được nhiều, xử lý xong việc đã lập tức quay về.”
Hạ Đồng kéo Lâm Tân Dân vào cửa, một lúc sau bố mẹ cô cũng tới đây, cô lại kéo bố mẹ vào, cơm tối cũng đã làm xong.
Hạ Lâm đáng giá sắc mặt của con gái, thấy tinh thần của cô rất tốt nên cũng không hỏi nhiều.
“Món chính hôm nay là măng xuân om dầu.”
Vương Dũng nói với Tuệ Tâm: “Cái này dùng dầu hạt cải xào lên, cậu cũng có thể ăn.”
“Cảm ơn ông.”
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo.”
“Ồ, măng mùa xuân này nhìn thật mới.” Hướng Dương vừa ngửi thấy mùi đã thèm ăn đến chảy nước miếng.
Lý Phác Nhất cười nói: “Đây là vụ măng đầu tiên, bọn họ nhất định đã chọn những cái non nhất đưa tới đây.”
Lâm Tân Dân nói: “Thời tiết mấy ngày nay càng ngày ấm áp, hôm qua đi leo núi, tôi thấy cây cối trên núi đều đã mọc mầm mới rồi.”
“Đúng vậy, thời tiết ấm áp nên lá trà cũng sinh trưởng nhanh hơn, qua hai ngày nữa là có thể hái được rồi.”
Hạ Đồng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cúi đầu ăn ngấu nghiến, ăn đến mức no căng bụng, đứng lên hoạt động một chút lại cảm thấy buồn ngủ nên đi lên lầu ngủ. Trường Tuế thuần thục nhảy vào trong lồng ngực Hạ Đồng, Hạ Đồng ôm chặt lấy nó.
“Trường Tuế à, chúng ta quay về nhà cây ngủ trưa đi.”
“Meo!”
Nghe được hai chữ nhà cây, Lâm Thiên Thanh quay đầu nhìn về phía bóng dáng của cô.
Đã lâu không xa nhà, chạy qua chạy lại bằng ô tô và máy bay, lúc quay về ngả lưng nằm xuống ổ chăn của mình, Hạ Đồng vừa đặt lưng xuống đã ngủ mất, khi mở mắt ra đã hơn bốn giờ chiếu.
Cô mơ mơ màng màng nhìn điện thoại di động, Hạ Đồng ném điện thoại di động xuống gối rồi trở mình.
Gió mát ngoài cửa sổ thổi vào, trong gió mang theo mùi thơm ngát của lá cây Thần Đồng Mộc, Hạ Đồng từ từ nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật dài, nhất thời cảm tháy trong bụng tràn ngập mùi thơm của của Thần Đồng Mộc, vô cùng thoải mái.
“Meo!”
Hạ Đồng miễn cưỡng ngáp một cái, nghe thấy tiếng kêu thì tiện tay xoa đầu Trường Tuế một cái.
Rời giường!
Sau khi Hạ Đồng rời giường cũng không xuống lầu mà đi tới thư phòng, mở quyển sách dạy vẽ bùa kia ra, học những cái mới.
Cho dù là học cái mới thì Hạ Đồng cũng chỉ luyện tập qua vài ba lần là đã có thể học được. Không chỉ học xong tự phù phức tạp như vậy mà sau khi cô vẽ chúng ra đã có thể ghi nhớ chúng nó như tạc trong đầu.
“Cừ thật, nếu từ nhỏ mình đã có thể mở Thông Thiên Quan ra thì với năng lực trí nhớ hiện tại của mình thì có đại học gì mà mình không thể học được.”
Hạ Đồng chưa bao giờ nghĩ tới, cô không ra được Thông Thiên Quan, cho dù có thể được nhận vào đại học hàng đầu thì cô cũng không thể nào cách nơi này quá xa, đại khái cũng chỉ có thể học đại học Cẩm Giang.
Hạ Đồng ngâm nga lạc điệu một bài hát, tùy ý liếc qua: “Bố mẹ tôi đâu?”
“Vừa đi ăn trưa xong.” Lý Hạo Nhiên thờ ơ nhìn Tôn Tử Sở gõ bàn phím: “Chú Vương nhờ tôi nói với cô một tiếng, hai ngày nay bọn họ sẽ đi xử lý chuyện trà xuân, sẽ không quay về.”
“Ồ.”
Hướng Dương đi tới: “Bảo mẫu nhà Ninh Nguyệt Minh đã bị đám người Cung Dã tìm thấy rồi, sau khi thẩm vấn xong mới biết được đối thủ của Ninh Nguyệt Minh là thủ phạm hại gia đình của Ninh Nguyệt Minh.”
“Đối thủ của Ninh Nguyệt Minh? Là tên bất lương của công ty truyền hình, điện ảnh Kim Tước mà Điền Bác đã ký hợp đồng à?”
“Đúng thế, Kim Tức xuất phát từ một công ty tiếp thị, không tính những tiểu minh tinh như Điền Bác, những minh tinh khác mà công ty đó ký hợp đồng cũng rất ít khi có thể phát triển, trên cơ bản là sau khi nổi một khoảng thời gian thì sẽ sập phòng. Ông chủ công ty bọn họ muốn mua lại công ty giải trí Triều Dương trong tay Ninh Nguyệt Minh, chủ yếu là nhìn trúng danh tiếng của công ty giải trí Triều Dương và khả năng sản xuất hàng loạt phim truyền hình ăn khác, đến lúc đó tiện cho việc nâng cao danh tiếng cho ngôi sao của công ty bọn họ, nhưng Ninh Nguyệt Minh lại từ chối.”
“Vì vậy nên Giang Bình mới hãm hại Ninh Nguyệt Minh sao?”
Hướng Dương gật đầu: “Cô có nhớ minh tinh nuôi tiểu quỷ rồi bị phản phệ lần trước không?”
“Cái người gọi là Vương Hâm kia đúng không?”
“Đúng rồi, hắn cũng là người của công ty giải trí Kim Tước đó.”
“Chậc chậc, từ ông chủ đến nhân viên của công ty này đều thích đi vào con đường lạc lối.”
Thanh danh trong ngành của Giang Bình quả thật quá kém, chỉ cần tùy tiện tra một chút đã có thể tra ra một đống chứng cứ phạm tội. Sáng sớm hôm nay cảnh sát đã đi tới công ty giải trí Kim Tước bắt tạm giam Giang Bình, chờ sau khi thẩm vấn sẽ đưa ra kết quả phán quyết cuối cùng.
“Điền Bác cũng đã báo thù xong, không còn chấp niệm, rất nhanh sẽ đi tới Địa phủ báo cáo.”
“Hy vọng là vậy, hắn chịu không ít đau khổ, khi Giang Bình xuống Địa phủ chịu báo ứng nói không chừng hắn còn có thể tận mắt trông thấy.”
Bố mẹ bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm cô, Hạ Đồng tiêu dao thoải mái ở Thông Thiên Quan, rảnh rỗi thì thúc giục Tôn Tử Sở, hệ thống ngân hàng mà hắn hứa hẹn đâu rồi? Internet đâu rồi?
Khi nào thì Thông Thiên Quan có thể kết nối internet?
Thậm chí Hạ Đồng còn hoài nghi sơ yếu lý lịch của Tôn Tử Sở là giả, đâu thấy thiên tài có năng lực máy tính siêu trâu bò đâu?
Tôn Tử Sở bị hoài nghi năng lực mỗi ngày đều nhớ mong tới lão đại đã dẫn dắt hắn khi làm dự án
Dịch Hao: Tại sao tôi lại dẫn dắt ra một tên đồ đệ ngày nào cũng chờ mong tôi chết thế này?