“Lâm Thiên Thanh có trở về không? Ăn Tết cũng không cho ông cụ này ăn thịt, hôm nay nếu nó không tự mình mua gà hầm về cho ta, ta sẽ đuổi nó ra khỏi nhà!”
Quản gia vội vàng khuyên: “Đi rồi, nửa giờ trước thư ký Trang đã gọi điện thoại cho tôi, Thiên Thanh đã tự mình đi, đầu bếp kia không ở nhà, cậu ấy còn đi hỏi thăm đầu bếp kia ở đâu.”
Lâm Tân Dân nhíu mày: “Đầu bếp kia không ở nhà, vậy nó đi đâu mua gà hầm? Đừng có mua đại một con rồi lừa gạt ta.”
“Yên tâm, Thiên Thanh không phải người như thế.”
“Hừ, đừng cho là ta không biết, mấy tên lão gia hỏa các ông từ nhỏ đã thiên vị cho nó.”
Lão quản gia cười nói: “Còn không phải giống cô hy không.”
Trước kia con nối dõi của nhà họ Lâm thịnh vượng, đến thế hệ của Lâm THiên Thanh thì chỉ có một đưa trẻ là anh, người trong nhà dường như cũng đau khổ vì điều gì đó, Lâm Thiên Thanh lớn lên một một môi trường không hề xiêu vẹo như vậy, lại được rất nhiều tổ tông phù hộ.
“Trở về rồi!”
Đang nói chuyện thì xe đi vào trong.
Lâm Tân Dân nhịn không được vươn dài cổ ra nhìn ra bên ngoài, Trang Phàm cầm theo gà hầm đi vào trong phòng.
“Ông nội, cháu đã trở về!”
“Còn không mau mang gà hầm của ta tới đây.”
Lão trẻ con, lão trẻ con, ông Lâm bây giờ đã về hưu, tính tình càng ngày càng giống một đứa trẻ. Lúc Trang Phàm xoay người đi vào phòng bếp khóe miệng cũng hơi cong lên một chút.
Sau một lát sau, anh ta cắt xong gà hầm rồi mang tới, Lâm Tân Dân không chờ nổi. Sau khi cắn xuống miếng đầu tiên, ông đã phát hiện ra chỗ khác biệt, lộ ra biểu cảm nghi hoặc.
“Con gà hầm này…”
Trang Phàm vội vàng nói: “Không sai, chính là đầu bếp làm đồ hầm mà ngài thích đó.”
“Ta không nói ăn không ngon, hương vị của con gà hầm này so với hương vị trước kia, lúc các người mua không nhận ra được à?”
“Quả thật thơm hơn một chút, nghe nói là do bố của đầu bếp Vương hầm, có lẽ là hương vị của lão đầu bếp nắm chắc hơn, chuẩn xác hơn một chút.
Lâm Tân Dân lắc đầu, không đúng, chắc chắn là nguyên liệu, công thức ướp đã thay đổi, ông ăn gà hầm nhiều năm như vậy, chút khác biệt này vẫn có thể nhận ra được.
“Không phải nói đầu bếp không ở nhà sao? Các người đi đâu mua vậy?”
“Thông Thiên Quan. Hàng xóm của đầu bếp kia nói ông ấy không có nhà, đang ở Thông Thiên Quan tại thành Tây, cháu và tổng giám đốc Lâm lái xe đi qua đó, không thấy được bảng hiệu, hỏi thăm người qua đường mới tìm được chỗ đó.”
“Thông Thiên Quan?” Lâm Tân Dân như nhớ tới cái gì, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Đúng vậy.” Trang Phàm không hiểu ra sao, biểu cảm của ông cụ là có ý gì?
Sau khi Lâm Thiên Thanh thay đổi bộ trang phục ở nhà đi xuống dưới lầu, Lâm Tân Dân không rảnh lo ăn gà hầm, gọi anh đi qua đây, có chuyện hỏi anh.
Lão quản gia hòa ái mời Trang Phàm tan làm về nhà trước, nhân viên làm việc trong biệt thự cũng bị gọi đi, lầu một chỉ còn hai ông cháu bọn họ.
Sau khi cẩn thận dò hỏi bên ngoài Thông Thiên Quan kia là cái dạng gì, lúc nào mở cửa, bây giờ chủ nhân Thông Thiên Quan là ai, Lâm Tân Dân thở dài.
“Là Thông Thiên Quan trong ghi chép của ông cụ kia sao?”
Ông cụ nhà họ Lâm sinh ra vào đầu thế kỷ trước, là một trong những người làm công nghiệp cứu quốc, tin vào khoa học nhất, đồng thời ông cụ cũng là người đặc biệt mê tín, chuyện này được thể hiện ở trong nhật ký. Ông cụ nhà họ Lâm thích viết nhật ký ghi lại cuộc sống sinh hoạt, bên trong nhật ký của ông cụ nội dung được ghi lại nhiều nhất đều là về huyền học.
Ví dụ như, vào một ngày nọ đi tới nơi nào đó phía Tây Nam chọn mua nguyên liệu, đi ngang qua một cái thôn, trong thôn có ác quỷ bám vào người dân trong thông, bị đạo sĩ xuống núi chém chết.
Lại có một ngày nọ tháng nọ năm nọ, yêu quái thành tinh trong núi hóa thành mỹ nữ dụ dỗ đàn ông hại tính mạng của ông cụ, may mắn là ông cụ có bùa bình an nên hóa hiểm thành an.
Lại ví dụ như, có một chồn bà cốt muốn làm cung phụng của nhà họ Lâm, bị ông cụ Lâm khách khí từ chối.
Nghe một chút, đây là những nội dung nghiêm túc được viết trong nhật ký sao? Chắc chắn không phải phần tiếp theo của Liêu Trai đấy chứ?
Khi Lâm Thiên Thanh còn nhỏ đã từng đọc qua những nhật ký này, thứ khiến anh ấn tượng sâu nhất không phải là phong khách kể chuyện xưa như Liêu Trai mà là chuyện cũ từng mượn một âm binh.
Tại sao Lâm Thiên Thanh lại có ấn tượng sâu sắc với chuyện xưa mượn âm binh như thế?
Bởi vì khi ông cụ Lâm đến lúc lâm chung đã viết tổng kết cuối cùng của cuộc đời ông vào bên nhật ký, mệnh cách của ông đặc biệt, bởi vì tham gia vào chuyện mượn âm binh này, âm khi trên người nhiều năm không loại trừ được, dẫn tới ông bị tổn thợ, lúc về già lại bị bệnh tật quấn thân.
Mượn âm binh là một chuyện bí mật, không thể công khai cho người trong nước biết, những người tham gia vào sự kiện năm đó đều đã chết sớm, ông cụ Lâm cũng không phải ngoại lệ.
Ở cuối nhật ký ông cụ có viết, có thể tham gia vào sự kiện mượn âm binh là cơ duyên xảo hợp, đây là thành tự mà ông kiêu ngạo nhất cả đời này, đây cũng là cống hiến lớn nhất mà ông làm cho gia tộc, tích góp cho mấy thế hệ gia tộc đều hưởng thụ công đức bất tận.
Lúc Lâm Thiên Thanh nhìn thấy chuyện này thì cười nhạo, nếu thật sự có thế giới huyền huyễn, thật sự có công đức kia mà nói thì bố mẹ của anh cũng sẽ không chết trẻ, nhà học Lâm cũng không để lại anh và ông nội, hai người sống nương lẫn nhau.
“Ông nội, ông thật sự tin chuyện xưa mà ông cụ viết sao?”
“Ông tin, bởi vì đây là sự thật, khi ông còn nhỏ đã chính tai nghe ông cụ con nói qua.” Lâm Tân Dân nghiêm túc nói.
Lâm Thiên Thanh không tỏ ý kiến.
“Hôm nay cũng đã muộn rồi, ngày mai cháu lái xe đưa ông tới Thông Thiên Quan, ông muốn đích thân đi xem, nghe nói người bình thường cũng có thể đi Thông Thiên Quan ở trọ.”
Lâm Thiên Thanh hơi nhíu mày: “Ông nội, ngày mai con có một hội nghị đầu tư.”
“Hội nghị nào mà cháu muốn mở một ngày?”
“Hội nghị xuyên quốc gia với những người phụ trách đứng đầu chi nhánh trên toàn thế giới.”
Tổ chức một cuộc họp lớn như vậy, quả thật rất mất thời gian, Lâm Tân Dân nói: “Vậy ngày kia đi, Ngày kia ông cũng ăn xong gà hầm rồi, đến lúc đó đi thành phố Tam Giang lại mua một con.”
Lâm Thiên Thanh thở dài, tùy ông vậy.
Sau khi ăn cơm tối cùng với ông nội xong, Lâm Thiên Thanh đi lên tầng vào thư phòng làm việc một lát, chờ đến thời gian nghỉ ngơi lại đi lên giường giống như mọi khi.
Buổi tối hôm nay anh lại mơ thấy cái cây kia, không chỉ nhìn thấy một bộ phận mà là nhìn thấy được chỉnh thể, vô cùng giống với cái mà anh nhìn thấy ở ngoài cửa lớn Thông Thiên Quan.
Cửa nhà cây mở ra, một cô gái nhỏ mặc váy lụa màu xanh lục bay ra từ bên trong nhà cây: “Gà con, mày có thể bay!”
Cô gái nhỏ kinh ngạc duỗi tay muốn bắt lấy anh, sau khi anh lui ra, tay cô đột nhiên biến thành cành cây đỡ lấy anh, anh giãy dạ rồi hồi rồi tỉnh lại.
Lâm Thiên Thanh tỉnh giấc lúc nửa đêm không hiểu hiểu: Tại sao mình lại mơ một giấc mơ như phim truyền hình dài tập thế? Mỗi một lần cốt truyền lại tiến triển mới.
Lâm Tân Dân nhớ mong Thông Thiên Quan, ăn hết gà hầm rồi, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày thứ ba cháu trai rảnh rỗi, hai ông cháu tự mình lái xe đi Thông Thiên Quan.
Lúc này mới hơn 8 giờ sáng, đêm qua Vương Đại Vĩ và Hạ Lâm ở trong Thông Thiên Quan, buổi sáng ăn bữa sáng xong thì lúc này cùng nhau đi ra ngoài đi làm ở siêu thị, đúng lúc gặp hai ông cháu nhà họ Lâm đi tới.
“Hai người tìm ai?”
“Chúng tôi tìm chủ nhân Thông Thiên Quan, tới ở trọ.”
“Ồ.” Vương Đại Vĩ đánh giá bọn họ một phen: “Có thể tự mình đi vào không?”
“Có thể!” Lâm Tân Dân ưỡn ngực nói.
Lâm Thiên Thanh rũ mắt, ngưỡng cửa này hơi cao, cũng không đến mức không vào được.
Quả thật có thể bước vào ngưỡng cửa, nhưng lại có một bức tường vô hình ngăn bản bọn họ đi vào, Lâm Tân Dân vô cùng kích động, chuyện này giống y như đúc với nội dung bên trong nhật ký của bố ông, không phải người có duyên thì không vào được cửa lớn.
Trong đầu Lâm Thiên Thanh đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, đây là khoa học kỹ thuật mới gì vậy?
Đôi chân dài của anh không hề trở ngại bước một chân vào trong, có thể đi vào?
Lâm Tân Dân trông thấy cháu trai của minh có thể vào, thấy vậy ông lại thử một lần nữa nhưng vẫn bị chặn ở bên ngoài như trước.
Vương Đại Vĩ cười nói: “Đây là vãn bối nhà ông sao? Rất có duyên phận với Thông Thiên Quan.”
Lâm Tân Dân cười gật đầu: “Ông già tôi không có duyên phận, cháu trai tôi lại có duyên phận.”
Lâm Thiên Thanh cũng không tin lắm so với việc tin tưởng vào huyền học, anh càng thêm tin tưởng đây là khoa học kỹ thuật nào đó.
Hạ Lâm cầm theo túi xách đi tới: “Vương Đại Vĩ, anh đứng ở cửa làm gì, lái xe tới đây chưa?”
“Lập tức đi đây!” Vương Đại Vĩ bước một chân ra ngoài, quay đầu nói với Lâm Tân Dân: “Con gái của tôi còn đang ngủ, sợ là ông còn phải chờ một lát, chờ con bé ngủ dậy sẽ mang ông vào.”
“Không có duyên cũng có thể đi vào sao?”
“Có thể đó, con gái của tôi kéo ông vào thì ông có thể đi vào. Ông chờ đợi một chút, chúng tôi đi trước đây.”
Sau khi nói chuyện một hồi, đám người Trần Phán Phán và Hướng Dương ăn sáng xong đi ra từ bên trong nhà ăn, Lý Huyền Thanh, Lý Phác Nhất cũng tới đây. Lý Huyền Thanh chạy hai bước, hỏi bọn họ có nhiệm vụ gì muốn ủy thác sao?
“Tôi chính là đạo sĩ Ngọc Thanh Quan phía sau Thương Vân Sơn, bắt quỷ, xem phong thủy, đoán mệnh chúng tôi đều làm được! Tìm chúng tôi là chính xác nhất.”
Chúc Nguyện bĩu môi: “Ông biết nhìn người không vậy? Nhìn tướng mạo của bọn đã thấy không phải người bình thường, là diện mạo tiêu chuẩn quý nhân, vừa nhìn đã biết nửa đời sau có số mệnh bình an trôi chảy, sao có thể tìm ông bắt quỷ được?”
Lý Phác Nhất cười trộm, để cho lão tiểu tử nhà ông sốt ruột xuất đầu, lại bị phá đám.
Da mặt Lý Huyền Thanh dày, tự mình không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nói: “Tôi nói tôi có thể bắt quỷ, xem phong thủy đoán mệnh, lại chưa nói tôi có thể xem được tướng mạo.”
Lý Hạo Nhiên khiếp sợ, hắn trong thấy cái gì vậy? Mấy tên đạo sĩ làm trò thảo luận xem Lâm Thiên Thanh có diện mạo phú quý hay không ở trước mặt anh? Các ông cảm thấy một đại lão đầu tư trùm tư bản thì có phú quý hay không? Mệnh không tốt?
“Có cần tôi đi nhắc nhở bọn họ một chút không?”
Tôn Tử Sở bay tới bên cạnh Lý Hạo Nhiên: “Tôi cảm thấy anh nên đi nhắc nhở một chút.”
“Anh qua biết à?”
Tôn Tử Sở gật đầu: “Đã gặp một lần trong một dịp công tác. Hắn là ông chủ của công ty chúng tôi.”
“Tôi hiểu, tư bản ba ba!”
Chung Ý ở một bên xem náo nhiệt: “Hắn có đầu tư điện ảnh không?”
“Không biết, công ty chúng tôi là công ty internet.”
Chung Y thầm nghĩ, trách không được. Nếu đây là ba ba đùi to của giới giải trí, ngoại hình còn hơn anh ta một chút, hẳn là đã sớm truyền ra thanh danh ở trong giới rồi.
Một người hai qủy nhìn nhau, làm quỷ thì cũng không thay đổi được thói hư tật xấu khi là con người, sợ hãi đắc tội với tư bản ba ba!
Lý Hạo Nhiên mặt đầy vẻ tươi cười dùng tốc độ cao nhất bay tới tới: “Chào tổng giám đốc Lâm, tôi là nhân viên lễ tân của Thông Thiên Quan, có thể phục vụ gì được cho ngài?”
“Ông nội của tôi muốn ở lại đây nhưng lại không vào được.” Lâm Thiên Thanh đã quen với việc xung quanh mình có nhiều người vây quanh, cũng quen với việc ứng xử như Lý Hạo Nhiên.
“Ừm, ngài đợi một chút, bà chủ của chúng tôi còn chưa thức giấc.”
Tôn Tử Sở nhỏ giọng bổ sung một câu: “Theo cách nói của người bình thường, bà chủ của chúng tôi chính là bảo vệ của Thông Thiên Quan, cô ấy có quyền quyết định để người khác tiến vào.”
Đã có hai nhóm người bảo anh chờ một chút, Lâm Thiên Thanh gật đầu: “Cảm ơn!”
Hành vi của Lý Hạo Nhiên và Tôn Tử Sở làm cho đám người Lý Huyền Thanh đầy đầu dấu chấm hỏi, đây là ai?
Tò mò giống như đám người Lý Huyền Thanh còn có A Phúc đứng ở bên cửa sổ tầng hai quan sát từ xa, ánh mắt của A Phúc sâu thẳm, Lâm Thiên Thanh cho cậu ta một cảm giác vô cùng quen thuộc, là một loại cảm giác áp chế đến từ linh hồn, trực giác nói cho cậu ta biết, người này rất nguy hiểm.
Thông qua Lý Hạo Nhiên giới thiệu, đám người Lý Huyền Thanh biết được hai ông cháu nhà họ Lâm là ai, thái độ của hai lão đạo sĩ trung niên trở nên ân cần hơn.
Trước mặt ba ba nói cái gì, rốt cuộc thì loại đạo quan giống Ngọc Thanh Quan và Trọng Dương Cung, nhà ai không có vài tòa phòng truyền thừa mấy trăm năm đã lâu chưa chưa tu sửa? Những cái này đều là phòng ở có giá trị lịch sử, hay nói cách khác chính là đồ cổ, trùng tu sẽ tốn rất nhiều tiền, nếu có thể quyên chút tiền để trùng tu di tích văn hóa cũng là một chuyện tốt.
Hạ Đồng thức giấc, ôm mèo nhỏ xuống lầu, vừa nhấc mắt nhìn đã thấy một đám người vây quanh cổ lớn.
“Các người đang làm gì vậy?”
“Bà chủ, có khách tới, mau tới mang vào đi.” Lý Hạo Nhiên nghiêng người, Hạ Đồng nhìn thấy một già một trẻ ngồi trên ghế bên ngoài.
Ồ, là anh chàng rất rất rất đẹp trai gặp hôm nọ!
“Meo!”
“Đừmg kêu, chúng ta đi xem soái ca.”
“Meo…” Tôi đói, tôi muốn ăn!
Ai, mèo lấy đâu ra nhân quyền, nhu cầu của nó không quan trọng.
“Tôi kéo anh vào trong.” Hạ Đồng nhiệt tình vươn móng vuốt ra.
Lâm Thiên Thanh cúi đầu nhìn lòng bàn tay cô có một sợi lông đen, lắc đầu: “Tôi không cần, ông nội của tôi không vào được.”
Cô mở to mắt nhìn Lâm Thiên Thanh bước chân dài vào trong cửa, Hạ Đồng còn hơi đáng tiếc, tay của soái ra trông thật muốn nắm.
Lâm Tân Dân vô cùng chờ được Hạ Đồng kéo vào trong cửa, ông kinh ngạc mở to hai mắt, xoay người nhìn lại ngoài cửa, đột nhiên lại muốn bướng bỉnh.
Vừa bước một bước, ai, đi ra ngoài!
Lại thêm bước nữa, ai, bị chặn ngoài cửa!
“Cô gái nhỏ, mau kéo tôi vào đi!”’
Hạ Đồng: “…”
Lâm Tân Dân là người thông minh, nhếch miệng cười: “Thật sự rất thú vị!”
Hạ Đồng thở dài, soái ca không để ý đến cô, quên đi, đi ăn sáng trước, sắp chết đói rồi!
Hạ Đồng yên lặng xoay người đi vào trong nhà ăn, Lý Hạo Nhiên tiếp nhận vị trí của bà chủ, nhiệt tình mời Lâm Tân Dân đi làm thủ tục ở trọ.
Lâm Tân Dân đánh giá Lý Hạo Nhiên: “Sao dưới ánh mặt trời cậu lại không có bóng? Tôi cũng có thể hai chân cách mặt đất bay lên giống như cậu không? Mùa đông mà cậu mặc áo ngắn tay như vậy không lạnh sao?”
A Phúc bay từ trên lầu xuống dưới, bay qua bên ngoài Lâm Tân Dân, nham hiểm nói: “Có thể, chờ khi nào ông chết thì có thể giống như Lý Hạo Nhiên.”
Lâm Tân Dân sửng sốt, tiểu tử này đã chết?
Lý Hạo Nhiên gãi đầu, cười ngây ngô, đã chết một đoạn thời gian.
Lâm Tân Dân quay đầu lại liếc mắt xem xét A Phúc một cái, nhỏ giọng hỏi Lý Hạo Nhiên: “Đây là ai, thái độ không tốt mà! Thêm nữa, hắn ngồi trên ngưỡng cửa làm cái gì?”
“Ách, thái độ không tệ. Ngồi trên ngưỡng cửa bởi vì toàn bộ Thông Thiên Quan chỉ mình có ngưỡng cửa là có internet.”
“Chậc, thời đại 5g, các người cũng phải bắt kịp thời đại, gọi Lâm Thiên Thanh nhà tôi đầu tư được không?”
Nhìn một cái, ông chủ giàu có nói chuyện tự tin như thế, mỗi chữ nhảy ra khỏi miệng đều tràn ngập hương vị tiền tài.
Lý Hạo Nhiên thở dài, không phải bọn họ thiếu tiền, là thiếu kỹ thuật.
“Thiếu kỹ thuật cũng không thành vấn đề.” Lâm Tân Dân gọi cháu trai một tiếng: “Thiên Thanh, không phải cháu đầu tư công ty internet gì đó làm kỹ thuật sao, trở về tìm một chút kỹ thuật viên tới đây giúp đỡ đi.”
Tô Tử Sở yên lặng nhấc tay, hắn chính là một trong những kỹ thuật viên của công ty mà tổng giám đốc Lâm đầu tư.
Lâm Thiên Thanh đánh gía hắn: “Anh là?”
“Chào tổng giám đốc Lâm, tôi tên là Tôn Tử Sở, một năm trước chúng ta đã gặp nhau một lần ở trong bữa tiệc rượu của công ty.”
“Lão đại của tổ dự án chúng tôi là Dịch Hạo.”
Lâm Thiên Thanh nhớ rõ Dịch Hạo: “Có thể vào được tổ dự án của Dịch Hạo chứng tỏ kỹ thuật của anh rất tốt.”
Được ông chủ của ông chủ khích lệ, Tôn Tử Sở vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Bây giờ chúng tôi yêu cầu dựng một hệ thống trao đổi giống như ngân hàng, đồng thời kết nối internet cho Thông Thiên Quan, một mình tôi làm gần một tháng cũng chưa làm ra cái gì, nếu lão đại của chúng tôi rảnh, tôi muốn…”
Tôn Tử Sở vô cùng muốn thực hiện giá trị của mình ở Thông Thiên Quan, lúc này gặp được ông chủ lớn, đề nghị không chút do dự.
“Tôi không biết công việc cụ thể hiện tại của công ty các anh, khi trở về tôi sẽ hỏi một chút, nếu Dịch Hạo rảnh rỗi thì sẽ gọi hắn tới đây giúp đỡ!”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm!” Tôn Tử Sở vui sướng không thôi.
Tôn Tử Sở còn muốn nói thêm lời hay ý đẹp nhưng Lâm Thiên Thanh không nghe lọt chữ nào vào tai, toàn bộ tâm trí của anh đang bị Thần Đồng Mộc trong sân Lục Hợp Lâu hấp dẫn.
Đây là thụ tiên nóng tính trong giấc mơ của anh!
Giống nhau như đúc!
Lâm Thiên Thanh thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn lá cây trên cây, đây là cây ngô đồng?
Hạ Đồng ngồi vào chỗ ăn sáng, bánh quẩy, bánh bao, xíu mại, cháo được xếp một hàng. Cô cắn một miếng rồi liếc Lâm Thiên Thanh một cái, người này đang làm gì vậy?
“Xin hỏi, tôi có thể lên tầng nhìn thử không? Tôi nói chính là tầng cao nhất đó.
“Không thể.” Hạ Đồng cười từ chối, cho dù dáng vẻ của anh có đẹp trai cũng không được.
Lâm Thiên Thanh hơi thất vọng.
Lâm Tân Dân không có hứng thú với tầng trên, ông vừa làm thủ tục vào ở vừa hỏi thăm: “Tôi có thể tới hậu viện mua đồ không? Tôi muốn đi xem cây bạch quả ở bờ sông. Nhiều năm như vậy, cây bạch quả vẫn còn tồn tại chứ?”
Lý Hạo Nhiên kinh ngạc: “Ngài biết thông tin này từ đâu vậy?”
Lâm Tân Dân tự hào nói: “Trước kia bố tôi đã từng tới Thông Thiên Quan.”
“Bố của ngài sao, bây giờ ngài cũng đã về hưu rồi, bố của ngài hẳn là đã tới Thông Thiên Quan khi chủ nhân đời trước ở đây.”
“Đúng vậy, khi đó nhà của chúng tôi còn ở phía nam, trong ghi chép của bố tôi không có viết cụ thể địa chỉ của Thông Thiên Quan, tôi còn tưởng Thông Thiên Quan ở phía nam, không nghĩ tới lại ở thành phố Tam Giang.”
“Thì ra là thế.”
Tuy rằng như vậy, nhưng nhân loại vẫn không thể đi tới hậu viện, chỉ có thể đi xung quanh tiền viện.
“Đầu bếp của chúng tôi rất lợi hại, ngài có thể gọi trước bất kỳ đồ ăn nào ngài muốn, đảm bảo ngài sẽ vừa lòng.”
“Tôi biết, đầu bếp của các người họ Vương đúng không, tôi đã nếm thử tay nghề của bọn họ.” Bọn họ ý chỉ hai bố con.
Sau khi làm xong thủ tục vào ở, Lý Hạo Nhiên tự mình đưa ông lên lầu, giải thích những biện pháp cần chú ý, điểm quan trọng nhất chính là, nếu nghe thấy tiếng động vào sau rạng sáng thì đừng ra ngoài cửa.
“Được.”
Lý Hạo Nhiên: “Tại sao ngài không thắc mắc?”
Lâm Tân Dân cười thần bí: “Tôi biết.”
Hắc, biết cũng thật nhiều.
Lâm Thiên Thanh ở dưới tầng, anh vốn dự định chỉ đưa ông nội tới đây xem Thông Thiên Quan, không nghĩ tới lại có kỳ ngộ như vậy, anh quyết định ở lại Thông Thiên Quan một đêm, hành lý thì lát nữa sẽ bảo thư ký mang qua đây.
Gọi một cuộc điện thoại cho thư ký, Lâm Thiên Thanh cũng không muốn đi ra ngoài cửa.
A Phúc ngồi ngưỡng cửa bĩu môi, có thể ra ngoài thật tuyệt!
Có khách thuê mới, Hạ Đồng vui mừng nhìn thành công này, ha ha, tốt nhất là mỗi vị khách trọ đều trông đẹp mắt như vậy.
Chỉ cần là người đã từng ở Thông Thiên Quan đều sẽ biết chỗ tốt của Thông Thiên Quan, Chung Y hận không thể ở thật lâu tại Thông Thiên Quan, đáng tiếc công việc của anh ta bận rộn nhiều việc, có thể ở lại vài ngày như vậy đã là cực hạn.
Người đại diện của Chung Y lái xe đến Thông Thiên Quan đón anh ta, trước khi Chung Y đi có mua của Chúc Nguyện ba lá bùa bình an, còn quyên tặng cho Chính Nhất Quan một trăm tệ.
Chúc Nguyện vui vẻ, nói nhiều thêm hai câu: “Bát tự của anh nhẹ, đụng tới đồ vật bẩn thỉu sẽ dễ dàng bị bắt nạt. Sau này anh lại gặp chuyện như vậy thì cứ tìm tôi, tôi sẽ chiết khấu 20% cho anh!”
“Cảm ơn Chúc đại sư và bà chủ Hạ đã chiếu cố, ở trong này vài ngày đã khiến tôi rất vui vẻ, tôi sẽ chia sẻ về Thông Thiên Quan với những bạn bè có nhu cầu, Chúc Thông Thiên Quan kinh doanh phát đạt.”
Hạ Đồng cười vẫy tay: “Ảnh đế đi thong thả nhé, lần sau lại đến.”
Trước kia chỉ xem những chuyện phiếm trong giới giải trí, cũng chỉ nghe nói nhân phẩm của Chung Y rất tốt, khi cô gặp người thật trực tiếp, thái độ đối xử với mọi người có thể giả bộ, những kim quang công đức lóe lên trên đầu không thể làm giả được.
Chung Y được rất nhiều người yêu thích.
Chung Y nói là làm, vừa về đã chia sẻ thông tin Thông Thiên Quan cho những bạn bè có quan hệ thân thiết, xuất phát từ sự tin tưởng với nhân phẩm của Chung Y, sau đó có không ít loại khách hàng lục tục tới Thông Thiên Quan.
Mỗi ngày Trần Phán Phán đều kích động chia sẻ với Hạ Đồng về những vị khách này, ai đã đóng tác phẩm nào, ai đã đầu tư vào bộ phim điện ảnh nào.
Chung Y là người có nhân phẩm tốt, diễn viên phái thực lực, mạng lưới quan hệ của anh ta cũng đều là những người có thực lực như anh ta, hoặc là các nhà đầu tư. Trong số những vị khách tới đây hai ngày qua có một số chủ trang web đã nhận ra Lâm Thiên Thanh.
Chung Y đang ở cùng với đoàn đội nhân viên công tác họp thảo luận bộ phim điện ảnh mới của anh ta, đột nhiên nhận được một tin nhắn cảm ơn, anh ta nở nụ cười.
“Cười cái gì? Tiểu tử cậu đang yêu đương sao.”
“Anh xem xem.” Chung Y đưa điện thoại cho người đại diện.”
Người đại diện nghiêm mặt nói: “Nhân tình của đại lão này vô cùng đáng giá.”
Chung Y đương nhiên biết.
Thông Thiên Quan bên này, mấy ngày nay tâm trạng của Hạ Đồng đặc biệt tôt, khách thuê mới vào ở làm cho Hạ Đồng thấy được không ít mỹ nữ xinh đẹp, lập tức cảm thấy chỉ số hạnh phúc của mình tăng lên một chút.
Còn có, rốt cuộc âm khí của Thông Thiên Quan cũng không quá dày đặc, bởi vì tỷ lệ người và quỷ tới Thông Thiên Quan rốt cuộc cũng đạt tới 1:1.
Người lái thuyền:… Gần đây mức độ nhân khí của Thông Thiên Quan hơi cao nha.
Con mèo nhỏ: “Meo…” (Đồng ý)
Hạ Đồng: Chung Y không tồi, có thể thuê anh ta làm người phát ngôn của Thông Thiên Quan hay không? Lấy phí dừng chân dài hạn nhưng lại mất phí đại ngôn.



