Trời mưa tí tách hai ngày nay rồi, người lạnh tới phát run, mấy ngày nay khách ở trong Thông Thiên Quan ngoại trừ lúc ăn cơm ra cũng không hề xuất hiện ở tầng một.
Tầng một chính là một cái hộp gỗ gió lùa tứ phía, gió từ hậu viện thổi đến thổi đi, nên vốn đã lạnh rồi bên người còn có mấy con quỷ ngồi cạnh, càng thêm lạnh hơn.
“Tiểu lão đệ, cậu chết khi nào vậy? Trời lạnh như vậy mà trên người cậu chỉ mặc một cái quần cộc, có hơi không phù hợp đấy.”
Đại ca mặc một chiếc quần đùi đi biển màu đỏ thẫm vỗ vỗ cơ bụng sáu múi của mình: “Đừng nói nữa, lúc cứu người bên bờ biển thì bị chết đuối, vợ tôi cũng không biết mặc quần áo đàng hoàng cho tôi, cứ chê cười tôi đi.”
Lâm Tân Dân cười hắc hắc: “Ồ, cứu người nên chết, công đức rất dư dả đúng không?”
“Cũng không dư dả, cũng có thể đủ trả một đêm ở Thông Thiên Quan, buổi chiều đã phải đi.”
“Vậy cậu lên đây để đi tìm vợ cậu sao?”
Tiểu lão đệ thở dài, ngũ quan trên mặt nhăn lại một chỗ, lông mày rủ xuống đều lộ ra vẻ thương tâm.
“Không tìm, vợ tôi tái hôn rồi, tôi sẽ không đi quấy rầy cô ấy. Tôi tới nơi này, chính là muốn mua cho mình một bộ tây trang, lần đầu tiên đầu thai, chúng ta cần phải có chút thể diện đúng không.”
“Do thiên hạ chú ý.”
Đáng tiếc Thông Thiên Quan không phải tiệm trang phục, người ta cũng không bán tây trang. Tiểu lão đệ đồng ý dùng âm khí đổi, Lý Phác Nhất lập tức nhận việc này, ngay cả Hướng Dương cũng chưa đoạt của ông ta, lúc này nhân lúc trời mưa nhẹ đi mua đồ tây.
“Lão ca, chừng nào thì anh chết? Chúng ta tốt xấu gì cũng biết một hồi, nếu anh phải đi xuống thì nhớ rõ mang thêm nhiều thứ tốt, để dành tiền mua tài lộ. Hắc hắc, có dư bao nhiêu thì đến lúc đó chia cho tôi nữa nhé.”
Không phải người nào cũng có vận may để tới Thông Thiên Quan khi còn sống, người đã tới Thông Thiên Quan, trên cơ bản sẽ thay đổi tam quan của mình, sớm chuẩn bị để sau này đầu thai vào một nhà tốt, tranh thủ từng bước đúng chỗ.
“Đi đây, tiểu đệ chờ nhé, chờ khi tôi xuống sẽ mang thứ tốt cho cậu.” Lâm Tân Dân không cảm thấy bị xúc phạm khi nói chuyện về chủ đề cái chết này, ở tuổi của ông cũng không kiêng kỵ chuyện này.
Chỉ là sợ làm cho tiểu lão đệ thất vọng rồi.
Trước kia hi đến Thông Thiên Quan ông cảm giác bản thân mình sống không được bao lâu, lúc còn trẻ ông mắc phải bệnh tật, bây giờ tuổi già sức yếu, những căn bệnh này lại tìm đến cửa.
Sau khi đến Thông Thiên Quan, lúc này chỉ mới ở vài ngày, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, thân thể vô cùng tốt, ông cảm thấy mình có có thể sống thêm ít nhất thêm mười, hai mươi năm nữa.
“Ai, còn lâu như vậy, tôi đoán chừng không thể đợi được.”
Một người một qủy ngồi chồm hổm trước bếp vừa trò chuyện vừa châm lửa. Móng giò hầm buổi sáng đã được làm xong, có thể ăn được rồi, hai người bọn họ giành mua trước một cái.
“Đầu bếp Vương, gà hầm của tôi khi nào thì có thể ăn?” Lâm Tân Dân vươn dài cổ.
“Hiện tại có thể ăn rồi, tôi giúp ông vớt lên nhé?”
Lâm Tân Dân khoát tay: “Lúc này thì không cần, để buổi chiều cháu trai tôi trở về lại cắt ăn sau.”
“Vậy cũng được.” Vương Dũng vớt gà hầm lên để vào nước muối, ngâm một lúc.
Lý Phác Nhất mua một bộ tây trang trở về, màu đỏ thẫm, cùng màu giống như chiếc quần cộc màu đỏ trên người tiểu lão đệ, tiểu lão đệ vô cùng vui mừng, màu sắc như vậy mới xứng với hắn.
Hừ, cho dù vợ hắn có người đàn ông mới, chỉ có mình hắn mới là chính cung, mặc đồ màu đỏ là thích hợp nhất.
Không nghĩ tới phục vụ ở Thông Thiên Quan lại tốt như vậy, chuyện đi này thật đáng giá.
Thời tiết lạnh, bố mẹ không ở đây, không ai quan tâm đến cô, Hạ Đồng ngủ thẳng đến tận giữa trưa mới rời giường.
“Meo!”
“Mày không muốn dậy sao? Không dậy xuống giường thì không được ăn thịt đâu. Buổi chiều hôm nay đám người lái thuyền phải đi rồi, ông Vương chắc chắn sẽ làm chân giò hầm.”
“Meo!” Con mèo kêu to một tiếng, lăn lộn ở trong chăn, nhảy vào trong mũ trùm đầu của Hạ Đồng làm ổ.
Hạ Đồng vừa đi xuống lầu vừa lẩm bẩm: “Cứ gọi mày là mèo con cũng không được, không thể chậm nữa, hôm nay đặt cho mày một cái tên đi.”
“Meo.”
“Mày là mèo yêu, tuy rằng không biết nó, đầu óc cũng thông minh, mày biết chữ không?”
“Meo meo.”
“Hai tiếng meo là ý gì? Biết chữ hay là không biết chữ?”
“Meo!”
“Biết chữ hả!”
A Phúc đang ở tầng hai, hôm nay trời mưa, bên ngoài ẩm ướt, cậu ta cũng không thích bay xuống, thành thật đi xuống cầu thang, đụng phải cuộc đối thoại giữa một người một yêu này, không khỏi không biết nói gì.
“Cô biết nó nói cái gì không?”
“Không biết nhé.” Hạ Đồng nghiêng người lấy con mèo con từ trong mũ trùm đầu ra ôm vào trong ngực: “Tâm ý chúng tôi tương thông, nó không cần phải nói tôi cũng biết nó đang suy nghĩ gì.”
“Nó đang suy nghĩ gì?”
“Muốn đi ăn thịt, buổi sáng không ăn, cả buổi sáng đều đói bụng, nhất định đói bụng.”
“Chào bà chủ!”
“Hôm nay bà chủ thật xinh đẹp!”
“Mèo bà chủ Hạ nuôi cũng không giống bình thường, trơn nhẵn bóng loáng, vừa nhìn là thấy một con mèo tốt!”
“Chào các vị, chào các vị.” Hạ Đồng cười ha ha nhận lời khen tặng, chào hỏi với mấy vị khách kia, hỏi bọn họ tối hôm qua ngủ có ngon không.
A Phúc nhìn chằm chằm con mèo nhỏ, lộ ra một nụ cười không có ý tốt: “Bà chủ, quy củ từ xưa đến nay ở Thông Thiên Quan chúng ta chính là không nuôi người rảnh rỗi/ quỷ/ yêu!”
Con mèo con trở nên cảnh giác.
“Cậu có ý gì?” Hạ Đồng sờ cái bụng nhỏ mum múp thịt của con mèo nhỏ.
A Phúc liếc nhìn con mèo con một cái: “Con nhãi này tới Thông Thiên Quan cũng một thời gian rồi, chi ăn với uống, không có chút tác dụng nào, không bằng chúng ta đưa nó về Vạn Cổ Lâm đi?”
“Meo!” Con meo con tức giận dựng hết lông lên, cái con quỷ này vậy mà lại muốn đuổi nó đi!
Lý Hạo Nhiên pha trò: “Một con mèo thì có thể ăn bao nhiêu chứ, nuôi thì cứ nuôi đi, ít nhất còn có thể làm ấm tay cho bà chủ.”
Con mèo nhỏ xù lông ngắn trên mặt lên, hắc hắc, tôi còn có tác dụng nhé.
“Thật ra mèo vẫn còn một công dụng khác.” Chúc Nguyện nhìn chằm chằm vào cái bụng béo của mèo con.
“Có tác dụng gì?”
“Máu của nó, nó là mèo yêu, còn là mèo đen, nếu dùng máu của nó để vẽ bùa thì sẽ dùng tốt hơn nhiều so với việc lấy máu của chó đen.” Chúc Nguyện đã muốn lấy máu từ sớm.
Meo!
Mèo con bị dọa trốn vào trong tay Hạ Đồng run bần bật, Hạ Đồng trừng mắt nhìn Chúc Nguyện: “Một con mèo con to bằng bàn tay, cậu còn muốn lấy máu của nó, có còn nhân tính hay không vậy?”
Chúc Nguyện hừ nhẹ một tiếng: “Không phải chị cũng học vẽ bùa sao? Tôi nói với chị, lấy trình độ hiện tại của chị, nếu dùng máu yêu, chị vẽ bùa trên cơ bản có thể đuổi kịp tôi.”
“Thật chứ?” Hạ Đồng vô cùng kinh ngạc.
Hạ Đồng là người lười, sau khi thuê Vương Dũng phụ trách nhà bếp, Lý Hạo Nhiên làm nhân viên lễ tân, ngoại trừ có khách hàng không vào được cần cô đi ra kéo vào thì những thời gian khác cô đều rảnh rỗi. Mỗi ngày đều xem phim cũng hơi phiền chán, mấy ngày nay cô tìm được một quyển sách vẽ bùa ở trong thư phòng, mỗi ngày đều trông mèo vẽ hổ, học mấy ngày còn ra dáng ra hình.
“Còn có thể giả sao?”’
Chúc Nguyện là một thiên tài trời sinh trên phương diện huyền học, ông trời cho ăn cơm. Còn Hạ Đồng, đại khái là thiên tài trưởng thành chậm, ngoài ý muốn đả thông hai đại mạch nhâm đốc.
Cô xem được số mệnh của mọi người, sau khi luyện tập một chút, lúc vẽ bùa cô có thể dễ dàng cảm nhận được linh lực thông qua lá bùa dẫn dắt, kỹ năng gian lận này đã khiến cô tiến bộ rất nhanh.
Học tập mỗi ngày cũng đạt được chút thành tựu, có phản hồi, lúc Hạ Đồng vẽ bùa cũng cảm thấy hứng thú một chút. Cô sờ bụng béo của con mèo nhỏ, ừm, tuy có hơi béo, có thể tìm con mèo “mượn” một chút nhỉ?
Thời tiết hôm nay lạnh, muốn ăn chút gì đó ấm áp, Vương Dũng đã chuẩn bị món lẩu.
Đều đã tới đông đủ, Lý Hạo Nhiên mang nổi lẩu ra, các món ăn khác được đặt riêng, muốn ăn món nào thì tự mình lấy.
Meo meo…
Con mèo nhỏ ngồi xổm trên bàn phe phẩy cái đuôi, trước mặt bày một cái đĩa nhỏ, bày mấy quả trứng cút, thịt bò mềm, mắm tôm, và mấy cái khác.
Mèo yêu này không giống bình thường, ngay cả lẩu cũng ăn.
Ăn cơm, mưa nhỏ bên ngoài không ngừng, mây đen dày đặc trong không trung, lộ ra một góc sáng sủa, ánh mặt trời chiếu xuống, Hạ Đồng thoải mái duỗi thắt lưng ra.
Hạ Đồng đi tới phòng Chúc Nguyện, tìm một cuốn từ điển đặt trước mặt con mèo nhỏ: “Tự mình lật sách đi, lật đến trang nào thì tên mày sẽ tên là cái đó.”
Con mèo nghe hiểu, hự hự bận việc trong mấy phút, Hạ Đồng nhìn quyển từ điển một cái: “Tên mày sẽ là Trường Tuế nhé!”
“Meo!” Hai chân sau của Trường Tuế đứng trên bàn, hai chân trước đang khua không khí, nghiêng đầu nhìn cô, mặt Hạ Đồng đầy máu.
“Cậu bé ngoan, chị hôn cái nào.”
Chúc Nguyện rất chán ghét: “Chị đi ra ngoài đi, tôi muốn học bài.”
“Học đi, học đi, nghe Lý Phác Nhất vừa nói, Trùng Dương Cung bọn họ bây giờ đang tuyển đệ tử, ít nhất phải có bằng cử nhân chính quy, đệ tử thân truyền phải có bằng tiến sĩ, cậu cũng đừng chậm trễ.”
“Bên ngoài hào nhoáng thôi!”
Lý Phác Nhất đi lên trên tầng hai tìm bà chủ Hạ vừa nghe thấy lời này thì giả bộ như mình không nghe thấy gì.
“Bà chủ, có người tìm cô kìa.”
“Ai tìm tôi?”
“Là một minh tinh lúc trước đã tới đây.”
Hạ Đồng xuống lầu: “Mấy ngày nay đã có vài minh tinh tới đây rồi, ông nói ai?”
“Chào bà chủ!” Chung Y cười chào hỏi.
“Là anh à.” Hạ Đồng đi tới cửa: “Anh muốn ở trọ à?”
Chung Y tiếc nuối nói: “Tôi không có thời gian, buổi tối tôi ở thành phố Cẩm Giang bên kia quay phim, phải chạy về sớm.”
Trợ lý Tiểu Miêu của Chung Y là người Vân Nam, nhà cũ của bọn họ bên kia trong tường rào có rất nhiều chân giò hun khói thừa, trợ lý của Chung Y mua rất nhiều đưa cho bạn bè tốt và đối tác hợp tác có quan hệ thân thiết với bọn họ. Trong nhà còn dư mấy cái, lúc này đến thành phố Cẩm Giang nên đưa tới cho bà chủ.
“Sao tôi không biết xấu hổ được.”
“Ha ha ha, tôi dùng mấy cái chân giò hun khói để đổi mấy cái móng giò hầm được không?”
“Đương nhiên là có thể. Vận khí của anh rất tốt, buổi sáng hôm nay đầu bếp vương làm hai nồi lớn, có thể chia cho anh một ít.”
Chung Y hiểu ra trong vài giây, chắc là hôm nay có quỷ phải quay về nên đầu bếp Vương mới chuẩn bị cho bọn họ.
Đầu bếp Vương đặc biệt thích chân giò hun khói do Chung Y tặng, hào phóng đưa anh ta ba cái móng giò heo, Chung Y cảm ơn rồi mới lái xe đi.
“Khách hàng bây giờ thật tốt, vừa mới tới một lần đã trở về tặng quà rồi.”
“Cô không hiểu thật hay giả vờ không hiểu?” Người ta rõ ràng tới vì Thông Thiên Quan.
Hạ Đồng lười quan tâm tới cậu ta, lúc A Phúc nói chuyện sẽ không có mấy khi dễ nghe.
“Trường Tuế, chúng ta trở về vẽ bùa thôi.”
“Meo!”
Tiểu Miêu tập trung lái xe, hít hà một cái nói: “Anh Chung, anh dùng ba cái chân giò hun khói đổi ba cái móng giò hầm, cái móng giò này cũng quá quý giá mà.”
Chung Y cười nói: “Đừng nhìn cái móng giò này nhỏ hơn so với chân giò hun khói, móng giò hầm này có thể nói là đắt hơn chân giò hun khói nhiều, có tiền cũng không có chỗ nào bán.”
“Có thể ác như vậy à?”
“Trở về hỏi chị Đình một chút là có thể biết.”
Chị Đình là người đại diện của Chung Y, lúc trước đến Thông Thiên Quan chính là chị Đình đưa anh ta tới đây.
Đến cơ sở quay phim điện ảnh và truyền hình, chị đình đang ở chung với đối tác quảng cáo bên kia xác nhận quá trình quay phim, thấy Chung Y trở về, nhanh chóng xác nhận quy trình làm việc rồi cúp điện thoại.
“Bao nhiêu?” Chị Đình chờ mong nhìn túi bóng trong tay Chung Y.
“Ba cái, tôi một cái, chị và Tiểu Miêu một cái, một cái để chuyển phát nhanh gửi về cho bố mẹ tôi.”
“Đưa móng giò cho tôi, bây giờ tôi đi chuyển phát nhanh về.”
Chị Đình làm việc nhanh chóng, mạnh mẽ, nhịn đau cất chân giò hun khói của mình đi, nhanh chóng gọi điện bảo người chuyển phát nhanh mau chóng tới lấy đồ, còn đặc biệt nhắc nhở để hai túi đá vào.
Tiểu Miêu không hiểu, không phải chỉ là móng giò thôi sao, cần phải cẩn thận như thế à?
“Tiểu Miêu, có phải em không thích móng giò hay không? Nếu em không quá thích thì chị gọi đồ ăn ngoài cho em, gà rán, đồ Nhật, tùy em chọn cái gì cũng được.”
“Em rất thích đó chị Đình, chúng ta chia móng giò đi.” Tiểu Miêu không biết gì khác, chỉ biết thái độ làm người của chị Đình, nếu chị Đình tham cái gì đó thì chắc chắn nó phải là thứ tốt.”
Chị Đình hơi tiếc nuối, chỉ có thể ăn nửa cái.
Buổi diễn ban đêm chuẩn bị bắt đầu lúc bảy giờ, khoảng năm giờ là các diễn viên khác và chuyên viên trang điểm đã tới nơi rồi.
Chung Y là nam chính, theo địa bị của anh ta, một mình anh ta dùng một phòng trang điểm cũng không ai có ý kiến, ngoại trừ nam số 2 là Vương Hâm.
Chung Y vừa có thể ca hát vừa có thể diễn xuất, được thị trường công nhận là đỉnh lưu, bản thân anh ta và đoàn đội phòng làm việc đều có danh tiếng tốt, đặc biệt là nhân cách tốt. Năm rưỡi Tiểu Miêu gọi trà sữa cho đoàn làm phim, mỗi người một phần, mọi người đều cảm ơn còn Vương Hâm không đi.
“Bên cạnh đang làm loạn cái gì?” Vương Hâm nhíu mày.
“Anh Vương, trợ lý của ảnh đế Chung mua trà sữa cho mọi người, mấy nữ minh tinh đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng của anh ta.”
Thấy tâm trạng của Vương Hâm không tốt, trợ lý Tiểu Văn đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Tôi thấy ảnh đế Chung đang ăn móng giò hầm, lớn như cổ tay người vậy, thật không xứng với sân khấu.”
Vương Hâm cười nói: “Hắn là người lăn lộn đi lên từ tầng dưới chót, mặc long bào vào cũng không giống Thái tử. Chẳng qua chỉ là diễn một bộ phim truyền hình dân quốc, fan của hắn thổi phồng hắn là cái gì mà công tử giàu có, trẻ tuổi đẹp trai, quả thật là người ta cười chết.”
“Đúng vậy, anh vừa ra mắt đã diễn vai hoàng đế, xuất phát điểm này, không có bao nhiêu người có thể so sánh được. Mấy năm nay anh đã cho ra không ít tác phẩm được trầm trồ khen ngợi. Lại diễn một bộ truyền hình khác, từng bước tiến lên trên, chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao hạng A.”
Lời này đã khiến trong lòng Vương Hâm cảm thấy vui vẻ, vai nam chính hắn ta đóng cũng không ít, lần này chỉ có thể hạ mình diễn nam số 2, chỉnh là để tạo quan hệ tốt với đạo diễn Hòa Vang.
Nghe nói đạo diễn Uông sáu tháng cuối năm nay sẽ có một bộ phim điện ảnh đạt giải thưởng lớn, người đại diện và công ty của hắn ta đang cố gắng tranh thủ vai nam chính cho hắn ta. Vị trí của hắn ta như vậy, tới đây diễn bộ phim tiên hiệp chỉ có thể làm nam số 2 cũng coi như để cho đạo diễn Uông xem thành ý của hắn ta, cũng xem khả năng của hắn ta.
Vương Hâm nghẹn một lần để biểu hiện tốt, lúc buổi tối bắt đầu quay chụp, hắn ta đã khai hỏa toàn bộ hỏa lực. Sau khi quay xong hai lần, đạo diễn Uông nhíu mày, gọi Chung Y và Vương Hâm qua nhìn lại màn hình.
“Cảnh diễn này chủ yếu biểu hiện tình cảm sùng kính của nam hai đối với nam chính ssw huynh. Hai người nhìn xem, biểu hiện này thể hiện đúng chưa?”
Vương Hâm vội vàng nhận sai, cười nói: “Đều là vấn đề của tôi, tôi thả nhiều khí chất quá, không giống như tiểu sư đệ mới vào tông môn và giống như Đại sư huynh.”
Đạo diễn Uông vỗ bả vai của Vương Hâm: “Không sao, vừa mới bắt đầu nên chưa tiến vào trạng thái, trước hết cậu đi tìm cảm giác đi.”
“Vâng, cảm ơn đạo diễn Uông chỉ dạy.”
“Ừ, đi đi.”
Sau khi Vương Hâm rời khỏi, đạo diễn Uông quay đầu nói với Chung Y: “Vương Hâm có hơi mạnh hơn, năng lực nghiệp vụ vẫn không thể chê. Cậu cứ diễn như bình thường, chờ sau khi cậu ta chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu, kết thúc công việc sớm một chút, còn có thể trở về ngủ một giấc.”
“Ừm.”
Chung Y cũng không phải là lần đầu tiên lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này, vừa rồi Vương Hâm chiếm tiện nghi của anh ta ngoài miệng, anh ta cũng hoàn toàn không đặt trong lòng.
Đạo diễn Uông mỉm cười: “Sáu tháng cuối năm nay cậu có thời gian rảnh không?”
“Đạo diễn Uông mời tôi, tôi chắc chắn có thời gian.” Chung Y lập tức hiểu được ý của đạo diễn Uông, anh ta cũng biết kế hoạch sáu tháng cuối năm của đạo diễn Uông.”
Vương Hâm trở lại, cơ thể của Chung Y đang ở bên sườn đạo diễn Uông, trên mặt đều là ý cười.
“Đạo diễn Uông, tôi chuẩn bị xong rồi!”
“Được, mọi người chuẩn bị!”
Vương Hâm đến đây vì đắc ý, sau đó cũng không cố ý tìm phiền phức, đợi đêm nay sau khi sắp xếp quay chụp xong cũng mới có mười mấy phút, quay về khách sạn có có thể ngủ mấy giờ nữa.
Chị Đình tự mình lái xe đưa Chung Y quay về khách sạn, trên đường đi Tiểu Miêu vội vàng báo cáo chút ma sát nhỏ ngày hôm nay. Chị Đình không đặt chuyện của Vương Hâm ở trong lòng, ám chỉ của đạo diễn Uông làm cho cô ấy vui vẻ ra mặt.
“Công ty của Vương Hâm bên kia đang cố gắng tranh thủ vị trí nam diễn viên chính của [Thời đại đen tối], nghe nói điện ảnh Kim Tước và ông chủ của công ty truyền hình và nhà sản xuất của [Thời đại đen tối] đã quen biết nhau từ lâu, Vương Hâm lại hạ mình đến diễn vai nam hai trong bộ tiên hiệp này, tôi nghĩ bọn họ đã muốn ăn chắc rôi.”
Nếu chưa xác định xong, đạo diễn Uông lại tự mình mở miệng, chị Đình quay về chuẩn bị kết nối với nhà sản xuất của [Thời đại đen tối]. Chỉnh thể mà nói, thực lực và nhân khí của Chung Y mạnh hơn so với Vương Hâm, bọn họ có sự hỗ trợ của đạo diễn Uông, phần thắng rất lớn.
Sau khi tới khách sạn, Chung Y đã vô cùng buồn ngủ nên nhanh chóng chạy đi rửa mặt rồi leo lên giường nghỉ ngơi.
Sau khi Chung Y ngủ không lâu, Vương Hâm trên người toàn mùi rượu mới được trợ lý đưa về.
Sau khi diễn xong, Vương Hâm bị người đại diện mang đi gặp mấy nhà đầu tư, không từ chối được nên uống vài chén.
“Anh Vương, anh đi nghỉ ngơi trước, có việc thì anh cứ gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừ.”
“Cửa phòng đóng lại, Vương Hâm đỡ cái trán mềm, miếng bùa Phật lạnh băng trên ngực làm hắn ta giật mình một cái. Hắn ta thuần thục lấy một cây kim trên tủ đầu giường chọc vào đầu ngón tay, một giọt máu rơi bên trên trên bùa Phật, lúc này hắn ta mới nhẹ nhàng thở ra.
Mấy ngày nay tiểu quỷ trong bùa Phật càng ngày càng không ngoan, chỉ cần lúc hắn ta ở một mình sẽ làm loạn với hắn ta, xem ra hắn ta phải nhanh chóng tìm thời gian đi gặp đại sư Thủy.
Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Hâm bừng tỉnh vì không thở được, hắn ta đổ mồ hôi đầy đầu ngồi xuống, ôm lấy cổ rít lên đau đớn.
Hắn ta vội vàng đi soi gương, trên cổ hiện lên một dấu bàn tay nho nhỏ màu đen, khiến hắn sợ tới mức phát run.
Di động, di động của hắn ta đâu?
Chung Y ngủ một giấc dài rồi rời giường, Tiểu Miêu mang điểm tâm tới đây, hai người chuẩn bị ăn sáng rồi chuẩn bị tới phim trường thì đạo diễn Uông gọi điện thoại tới đây, không vui nói hôm nay anh ta không cần phải đi, bảo anh ta nghỉ ngơi một ngày.
“Được được, tại sao tự nhiên lại xin nghỉ đột xuất vậy?”
“Tôi đi hỏi một chút.”
Tiểu Miêu liên hệ với mấy nhân viên công tác trong tổ làm phim có quan hệ không tệ, cũng không cần tốn nhiều công sức đã nghe được tin tức. Vương Hâm có chuyện khẩn cấp, sáng sớm đã được người đại diện đưa đi bệnh viện.
“Ngày hôm qua vẫn còn tốt mà, hắn bị bệnh gì thế?”
“Bọn họ cũng không biết.” Tiểu Miêu xem lại tin nhắn: “Đạo diễn Uông vô cùng không vui, hôm nay cảnh quay đầu tiên của anh và Vương Hâm đều đã được dàn dựng xong, chỉ chờ mọi người tới thôi.”
Toàn thân Vương Hâm được bao bọc không một khe hở, trợ lý Tiểu Văn sợ fan nhận ra hắn ta, đội mũ và khẩu trang lên, sau khi xuống máy bay, lên xe ô tô mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu Văn, cậu đi về trước đi, cho cậu nghỉ ngơi thời gian nửa ngày, buổi chiều chờ thông báo của tôi.”
“Được.”
Người đại diện lái xe đưa Vương Hâm rời khỏi thành phố, rẽ trái rẽ phải tới một sân nhỏ của nông trại.
“Đại sư Thủy, ông xem giúp tôi với, chuyện này là thế nào?”
Nhìn thấy dấu bàn tay nhỏ, đại sư Thủy thản nhiên nói: “Không có gì, tiểu quỷ bảo cậu phải cung phụng, có phải chưa cho đúng không?”
“Cung phụng cái gì?” Vương Hâm mờ mịt một lát mới nhớ ra, hôm trước tiểu quỷ nói muốn hắn ta cho thêm nhiều máu, hắn ta chưa cho, sau đó lại chưa hóa vàng mã cho tiểu quỷ, vì nên tiểu quỷ tức giận?
“Đại sư Thủy, chuyện này cũng không trách tôi được, tiền giấy đặc chế kia đã đốt hết rồi, trong thời gian ngắn không mua được, tôi phải dùng tiền giấy khác thay thế.”
“Tự cậu biết nguyên nhân, không cần nhiều lời với tôi nữa, thỏa mãn nó là được.”
Thủy đại sư im lặng không nói, có ý tiễn khách.
Vương Hâm hơi nóng nảy: “Không phải, lúc trước không phải Thủy đại sư ngài nói mỗi ngày cho một giọt máu sao? Bây giờ tiểu quỷ muốn càng ngày càng nhiều, sao tôi có thể cung phụng được? Đây không phải đang muốn mang của tôi à.”
Thủy đại sư cười nói: “Lợi ích cậu đạt được từ tiểu quỷ càng nhiều thì nhất định phải trả giá càng nhiều, đạo lý đơn giản như vậy mà cậu còn cần tôi nói với cậu sao?”
Vương Hâm im lặng.
“Mạng của cậu chính là mạng của người bình thường, có thể đột phá bình thường đi đến bước đường bây giờ đều là do tiểu quỷ trả lại cho cậu.”
Người đại diện không hề do dự lấy ra hai xấp tiền từ trong túi: “Đại sư Thủy, xin ngài thương xót, giúp chúng tôi, cơ thể của Vương Hâm chính tôi cũng không thể cứ thế mà bị phá hủy như vậy. Ngài nhìn thử xem, còn có biện pháp nào hay không?”
Thủy đại sư hài lòng mỉm cười: “Thôi, chỉ điểm cho cậu một câu đi. Một mình cậu đã không thể thỏa mãn được nó vậy thì đi tìm một người cung cấp nuôi dưỡng khác đi.”
“Dùng máu của người khác sao?”
“Không, chỉ dùng máu thì không được, còn phải dùng công đức và khí vận của người khác.”
Trên đường trở về, người đại diện nhìn Vương Hâm qua kính chiếu hậu, hơi lo lắng: “Nếu không, tiểu quỷ này, chúng ta…”
“Không được, phải nuôi, tôi còn đưa đạt tới đỉnh núi, còn chưa hoàn toàn đứng vững gót chân trong ngành, không thể rời đi. Chờ tôi lấy được vai diễn sáu tháng cuối năm của đạo diễn Uông kia, lấy giải thưởng lớn quốc tế, lại nói chuyện này sau.”
Trong lòng bàn tay Vương Hâm đều là mồ hôi, chiếc bình nhựa nắm trong lòng bàn tay càng chặt hơn.
Nếu muốn chọn một con quỷ không may mắn, vậy chọn Chung Y đi, không có Chung Y, khả năng nhận được vai diễn kia của hắn ta là lớn nhất.
Chung Y, đừng trách tôi, có trách thì trách con đường cậu và tôi đi va vào nhau.
Ngày hôm sau Vương Hâm trở lại tổ làm phim, đạo diễn Uông hỏi thêm vài câu, thấy trạng thái của hắn ta bình thường thì chuẩn bị khởi quay.
Biểu hiện của Vương Hâm ổn định, cả buổi sáng cũng không xảy ra vấn đề gì, trên cơ bản có thể quay trong vòng hai ba lượt, sắc mặt của đạo diễn Uông cuối cùng cũng đẹp hơn.
Khi nghỉ ngơi lúc giữa trưa, Vương Hâm ra lệnh cho trợ lý gọi cà phê màn món điểm tâm ngọt, muốn tạ lỗi với mọi người vì làm chậm trễ thời gian của mọi người ngày hôm qua. Có cái ăn, không khí của tổ làm phim cũng trở nên náo nhiệt.
Vương Hâm tự mình bưng một ly cà phê đưa cho Chung Y: “Anh Chung, ngày hôm qua thật ngại quá, làm chậm trễ thời gian của anh.”
Chung Y khách sáo nói: “Đạo diễn sắp xếp rất tốt, cũng không bị chậm trễ gì.”
Nhận lấy cốc cà phê mà Vương Hâm đưa qua, đột nhiên lá bùa bình an trên ngực lại nóng lên, Chung Y bình tĩnh mỉm cười.
“Anh Chung đừng nhìn tôi, anh nếm thử xem, xem có hợp khẩu vị không.”
“Buổi trưa tôi mới uống một chén canh, lúc này bụng rất trướng, uống không nổi nữa, lát nữa tôi sẽ uống xong.” Chung Y gọi trợ lý qua đây: “Tiểu Miêu cầm cà phê giúp tôi, buổi chiều tôi có thể uống cà phê nâng cao tinh thần.”
“Được.”
Vương Hâm mỉm cười: “Tôi đi trước đây.”
“Được.”
Vương Hâm đi xa, sắc mặt Chung Y lạnh lùng, quay người đi vào phòng nghỉ, Tiểu Văn không hiểu sao nhanh chóng chạy theo sau.
“Đóng cửa.”
Tiểu Miêu vội vàng đóng cửa lại, Chung Y lấy tấm bùa bình an trên cổ xuống.
Chung Y sợ bùa bình an dính nước, đặc biệt dùng túi nilon bọc lấy, bùa bình an vốn dĩ còn vàng óng ánh, bây giờ đang biến đen, khi anh ta dùng ngón tay chà xát thì chiếc bùa bên trong túi nhựa biến thành tro tàn.
Tiểu Miêu kinh ngạc che miệng lại, chiếc bùa bình an này là cậu ta tự mình bọc lại, tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy.
“Cậu gọi điện cho chị Đình.”
“Được.”
Tiểu Miêu liên hệ chị Đình, Chung Y gọi điện thoại cho Chúc đại sư, nhưng gọi thế nào cũng không gọi được. Anh ta quên mất bên trong Thông Thiên Quan không có internet.
Chị Đình nhanh chóng tới đây: “Sao lại thế này?”
Chung Y đưa bùa bình an cho cô ấy: “Lúc buổi sáng thấy bùa bình an vẫn còn rất tốt, vừa rồi Vương Hâm đưa cho tôi một cốc cà phê, bùa bình an đột nhiên nóng lên, chờ khi tôi vào phòng kiểm tra thì bùa bình an đã cháy thành tro.”
Sắc mặt chị Đình trắng nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chắc chắn là Vương Hâm giở trò quỷ.”
Sau khi biết có nơi như Thông Thiên Quan, chị Đình đặc biệt tin tưởng đối với chuyện thần thần quỷ quỷ, với bằng chứng rõ ràng như thế, ngoại trừ Vương Hâm thì không có người khác.
“Buổi chiều hôm nay cậu đừng diễn nữa, trước hết trốn một lát đi.”
Chung Y lắc đầu: “Không cần, một khi tôi trốn thì không phải hắn sẽ biết sao?”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Chị Định, bây giờ chị tự mình lái xe đi Thông Thiên Quan tìm Chúc đại sư giúp đỡ, giá cả cứ theo hắn nói.”
“Được, tôi đi một chút rồi sẽ về. Tiểu Miêu, cậu chăm sóc tốt cho Chung Y, đừng để cho Vương Hâm tới gần hắn.”
“Tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tiểu Miêu bị dọa nuốt nước miếng, buổi chiều anh Chung và Vương Hâm có vai diễn phối hợp, làm sao cậu ta có thể ngăn được?
Muốn đi sớm về sớm, chị Đình chạy đến bãi đỗ xe lái xe đi, ngựa không ngừng vó chạy tới Thông Thiên Quan.
“Cái gì, bùa bình an mà tôi vẽ cháy thành tro rồi?” Chúc Nguyện buông bút chì xuống, đứng lên.
Chị Đình vội nói: “Đúng vậy, tôi cũng mang lá bùa tới đây rồi.”
“Đưa cho tôi xem thử.”
Xem xong bùa bình an bị cháy thành tro, Chúc Nguyện hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn xem thử, tà môn ma đạo từ đâu ra mà dám làm chuyện này ở trước mặt tôi.”
Chúc Nguyện đeo cặp sách của mình lên: “Đi!”
Chúc Nguyện lại muốn vì dân trừ hại, tiểu hòa thượng Tuệ Tâm vội vàng đuổi theo, đến lúc đó Chúc Nguyện ra tay, cậu ta siêu độ, phân công hợp tác.
Chiều nay Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất không ở đây, không thể đi theo, Hương Dương lại đi theo.
Hạ Đồng vừa mới học vẽ bùa giấy cũng vội vàng bỏ mấy lá bùa chú mấy ngày ngay cô tự mình vẽ vào trong túi, cũng nhanh chóng chạy theo xem náo nhiệt. Sau năm mới cô chưa từng ra khỏi cửa, bây giờ có công đức dồi dào, đi ra ngoài một hai ngày cũng hoàn toàn không thành vấn đề, huống chi chỉ đi thành phố.
“Meo meo!” Chờ tôi.
Trường Tuế thuần thục đưa yêu đan đến hộp gỗ, nhảy vào trong lồng ngực Hạ Đồng.
Trên đường trở về, chị Đình lái xe càng nhanh hơn, gần như chạy quá tốc độ. Quay lại cũng không hề chậm trễ, bọn họ vừa tới phim trường cũng chỉ mới bắt đầu quay được nửa giờ.
Trong thời gian nghỉ giữa giờ, chị Đình mượn việc sửa sang lại quần áo, nhân lúc mọi người không chú ý nhét hai lá bùa bình an vào trong túi Chung Y mới yên tâm.
Lần đầu tiên xem người ta đóng phim tại phim trường, Hạ Đồng nhìn đỉnh đầu nam số 2 bị mây đen bao phủ, kinh ngạc nhìn xung quanh. Chậc, những mỹ nhân này lại sao lại gầy như vậy.
Nhìn một hồi, Hạ Đồng quay đầu tìm Chúc Nguyện, Chúc Nguyện chép miệng, người nọ đang nuôi tiểu quỷ, hắn ta sắp sửa không sống được bao lâu rồi.
Hướng Dương quay đầu đi ra bên ngoài gọi điện thoại báo cáo tin tức, Cục tác chiến đặc biệt lát nữa sẽ phái người tới đây.
Hạ Đồng đã sẵn sàng hành động, trong túi cô có hai tấm bùa ngũ lôi, không biết có thể đánh chết tiểu quỷ hay không.
“Meo meo!” Còn có tôi nữa.
Trường Tuế duỗi móng ra, nó cũng có thể diệt ác quỷ!



