Skip to main content

Trang chủ Nhà Cũ Của Tôi Thông Địa Phủ Chương 12: Vừa cao, vừa đẹp trai, khí chất lại lạnh lùng, tuyệt sắc!

Chương 12: Vừa cao, vừa đẹp trai, khí chất lại lạnh lùng, tuyệt sắc!

1:46 chiều – 15/05/2025

Sắc trời bắt đầu tối, Vương Đại Chí và Hà Tiểu Linh đi theo Trần Phán tới Thông Thiên Quan, Hà Tiểu Linh cảm thấy hơi sợ.
“Đừng sợ, lúc anh nằm mơ thấy từng thấy Thông Thiên Quan.” Vương Đại Chí nhỏ giọng nói chuyện, muốn an ủi vợ mình.
Hà Tiểu Linh ừ một tiếng, trong lòng vẫn cảm thấy không ổn, bọn họ vừa mới ăn cơm tối xong, đột nhiên có một cô gái tới nhà, nói với bọn họ bố Vương Dũng muốn gặp bọn họ.
Người đã chết nhiều năm đột nhiên xuất hiện, còn nói muốn gặp bọn họ, đổi lại ai thì cũng bị dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Huống chi bây giờ trời đã tối, lúc này Hà Tiểu Linh còn cảm thấy như bóng cây dưới ánh đèn đường hai bên con đường đều như có quỷ.
Hà Tiểu Linh nắm thật chặt áo lông vũ trên người, thấp thỏm quan sát bốn phía, càng đi về phía thành Tây, người trên đường cũng càng ít hơn, nhìn thấy phía trước có một Cục Cảnh Sát, Hà Tiểu Linh mới hơi thả lỏng một chút.
“Tới rồi!”
Ba người dừng lại ở cổng lớn Thông Thiên Quan, Trần Phán Phán cất bước đi vào, Vương Đại Chí và Hà Tiểu Linh cũng đuổi theo sau nhưng lại bị ngăn ở bên ngoài.
“Ồ, hai người không vào được, chờ một chút, tôi đi gọi bà chủ tới đây.”
Trần Phán Phán đi vào, để hai vợ chồng Vương Đại Chí và Hà Tiểu Linh ở lại đây, hai vợ chồng nhìn nhau, nhìn thấy sự khiếp sợ ở trong mắt đối phương.
Hạ Đồng vẫn chưa lên lầu, Trần Phán Phán tới gọi cô, cô chậm rì rì đi tới cửa lớn.
Vương Đại Chí trông rất giống với Vương Dũng, cái bụng tròn trịa kia, cánh tay rắn chắc, không cần đeo tạp dề, người khác vừa nhìn thấy cũng sẽ đoán công việc của ông là đầu bếp.
Hạ Đồng kéo hai người vào trong: “Vào đi thôi, ông Vương đang đợi các người đó.”
“Ồ, cảm ơn cháu.” Vương Đại Chí nhận ra Hạ Đồng, biết cô là con gái của Vương Đại Vĩ.
A Phúc đứng ở dưới mái hiên, đứng từ xa liếc nhìn Vương Đại Chí một cái, cảm thấy không thú vị, hơi giẫm chân rồi bay người về phía phòng nơi tầng hai.
Thấy cảnh như vậy, Vương Đại Chí và Hà Tiểu Linh một chân sâu một chân nông đi về phía trước, sự kích động và sợ hãi trong nội tâm làm cho ngón tay bọn họ run lên nhè nhẹ.
Hai người hông thấy có dây thừng được buộc sau lưng người vừa bay ra ngoài kia, sống hơn nửa đời người, chẳng lẽ trên đời này thật sự có thần tiên quỷ quái?
“Đại Chí, Tiểu Linh.”
“Bố!”
“Bố!”
Nhìn thấy bố mình đang đeo tạp dề đứng ở trước mặt bọn họ, vẫn là dáng vẻ hiền từ trong trí nhớ của ông, Vương Đại Chí kích động nói không nên lời.
Thật sự, thật sự có thần tiên quỷ quái!
Sau khi nhìn thấy bố ruột Vương Dũng, Vương Đại Chí mới khẳng định.
Sắc mặt bố chồng tái nhợt làm Hà Tiểu Linh hơi chần chờ một lúc, sau đó thả lỏng, bố chồng đối xử với bà không tệ, nhìn trông thần trí cũng rất minh mẫn, sẽ không hại bọn họ.
“Thằng con trai thối này, đi ra ngoài cũng không biết trở về, ông già này chết ở trong nhà xung là hàng xóm phát hiện ra báo cảnh sát, ta ngay cả việc nhìn mặt con lần cuối cũng chưa được nhìn thấy.”
Vương Đại Chí thấy chua xót, hơi cúi đầu: “Bố, con xin lỗi, đều do con không có tiền đồ!”
Vương Dũng mỉm cười: “Cũng may ông trời đối xử với ta không tệ, nhà chúng ta mới có thể gặp mặt như vậy, cũng coi như ông trời ban phúc. Lần này ở nhà khoảng mấy ngày? Khi nào thì đi?”
“Bố, còn và Tiểu Linh cũng không định đi nữa. Công việc ở khách sạn phía bên kia con cũng đã từ chức rồi, chờ đến sang năm dự định sẽ tiếp nhận quán bán đồ hầm mà bố để lại.”
“Cũng được, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, ở bên ngoài bay nhảy cũng không thành vấn đề, mà trở về nhà cũng tốt.” Vương Dũng gật đầu.
“Nhiều năm rồi chưa từng ăn qua đồ ăn do con làm, mấy năm nay có tiến bộ hay không? Nếu không có tiến bộ thì ta cũng không cho con mở cửa bán đồ hầm.”
Lời nói của Vương Dũng nghiêm túc túc: “Đồ hầm nhà chúng ta bán đều là khách hàng cũ xung quanh mua, tay nghề của con kém quá xa so với ta, khách hàng cũ chắc chắn sẽ tới ăn, lần đầu tiên là tới ủng hộ, nhưng sau này chắc chắn sẽ không tới nữa.”
“Tay nghề của con mấy năm nay tiến bộ không lớn, nhưng con sẽ học chăm chỉ.” Vương Đại Chí hổ thẹn cúi đầu.
“Thật sự muốn học hay muốn học giả?”
“Thật sự muốn học.”
“Thôi, nếu con muốn học thì đi theo ta học một đoạn thời gian, khi nào xuất sư thì lại ra mở cửa hàng.”
“Ai, nghe bố.” Vương Đại Chí lộ ra nụ cười ngây ngô.
Hà Tiểu Linh đánh giá bố chồng, nhìn về ngoài thiếu chút hồng hào, mặt lại hơi trắng cả người nhìn cũng tương tự như người sống, Thông Thiên Quan này thật sự thần kỳ như vậy sao?
Chuyện gọi con trai mỗi ngày tới Thông Thiên Quan học nấu ăn cùng mình Vương Dũng cũng không làm tự mình làm chủ, đặc biệt đi hỏi Hạ Đồng, sau khi Hạ Đồng đồng ý, còn cười nói nói: “Nhờ chú tới đây phục vụ cháu còn không đưa tiền lương cho chú.”
“Nó không cần tiền lương, để cho nó tới Thông Thiên Quang cũng là nó chiếm được chỗ tốt.”
Vương Đại Chí còn không rõ, ông chiếm chỗ tốt ở đâu?
Vương Dũng thật sự biết chỗ tốt của Thông Thiên Quan, còn tiêu tiền để cho con trai và con dâu ở lại Thông Thiên Quan một đêm, Vương Đại Chí vội vàng nói mình đưa tiền, tiền ở một đêm thì vẫn có.
Hạ Đồng lên lầu trước nói với Lý Hạo Nhiên, người nhà nhân viên của mình được hưởng giá nội bộ là hai ngàn một đêm.
Vương Đại Chí sững sờ, ở lại một đêm trong một đạo quan không biết tên tại một thành phố nhỏ hạng ba, giá nội bộ còn hai ngàn, giá gốc thì bao nhiêu?
“Giá gốc một vạn! Tuy nhiên năm ngàn cũng được.” Lý Hạo Nhiên cười hì hì: “Chúng tôi cũng không thu phí theo phòng mà thu phí theo đầu người, hai người đi hai, mời đưa bốn ngàn.”
“Tôi không mang theo tiền mặt, có thể chuyển khoản không?”
“Không được.”
“Cái này…”
“Trước hết thiếu tiền, ngày mai mang tiền mặt tới đây.”
Vương Dũng tự mình đưa con trai và con dâu lên tầng, dặn dò bọn họ buổi tối đưng ra ngoài, nghe thấy bên ngoài có tiếng động cũng đừng mở cửa.
Vương Đại Chí và Hà Tiểu Linh vừa mới chuẩn bị mở cửa thì hiện ra một người đàn ông đầu trọc trẻ tuổi bay vào từ cửa sổ hành lang đối diện, trời lạnh như vậy mà trên người người này chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay.
“Tôn Tử Sở, đợi tôi với, cậu làm ngân hàng sao rồi? Nếu không làm được ngân hàng, thì cậu có thể kết nối internet trước được không? Người ta muốn chuyển khoản cũng không được, thời buổi này rồi còn ai dùng tiền mặt chứ!”
“Đừng thúc giục, tôi không phải đang làm đây à.”
Lý Hạo Nhiên đuổi theo Tôn Tử Sở, hai người kề vai sát cánh bay đi xa.
“Bố, bọn họ là…”
“Người tiếp đón hay con kia tên là Lý Hạo Nhiên, bị tai nạn giao thông sau khi được đại sư ở Thông Thiên Quan cứu về thì ở lại Thông Thiên Quan là nhân viên lễ tân. Người vừa rồi mặc áo ngắn tay lên là Tôn Tử Sở, làm về máy tính. Hai con đừng đứng ở cửa nữa, đi vào nghỉ ngơi đi, sau này thời gian lâu dần hai con sẽ biết.”
Đóng cửa phòng lại, Vương Đại Chí nhỏ giọng nói: “Đừng xót tiền, tiêu tiền lương một tháng ở một đêm tại nơi thần kỳ như vậy chắc chắn sẽ không lỗ.”
“Em còn không hiểu sao?” Hà Tiểu Linh nói lại Vương Đại Chí mộ cậu, bà cũng không ngốc, không tin người khác còn không tin bố chồng sao? Bố chồng cũng không thể nào hại bọn họ được.
Đêm nay xảy ra nhiều chuyện thần kỳ như vậy, quả thật giống như nằm mơ, buổi sáng hai vợ chồng rời giường, mở cửa sổ ra, không trung phía đông đỏ rực, hôm nay có mặt trời.
Sau khi xuống tầng, tầng một không có ai, nghe thấy phòng bếp có tiếng động, Vương Đại Chí vội vàng đi qua giúp đỡ.
“Bố!”
Vương Dũng đang trộn nhân cười đáp: “Ai, buổi sáng hôm nay ăn sủi cảo hấp và cháo, mau tới đây giúp đỡ.”
Vương Đại Chí vén tay áo lên: “Bố, bố bỏ thêm gia vị gì vậy? Ngửi thấy rất thơm.”
“Gia vị đặc chế, vô cùng quý giá, bên ngoài cũng không có bán.”
Lá cây bạch quả này, lúc trước thường được cho nguyên lá vào túi ướp hoặc là nghiền thành bột phấn rải vào đồ ăn. Vương Dũng căn cứ vào kinh nghiệm mà tổ tiên lưu lại trong ghi chép, say khi nếm thử lá cây sau khi rang, mùi hương của lá bạch quả lại nhiều hơn một chút, sinh ra hương vị hoàn toàn không giống với lá cây.
Đầu tiên dùng lá cây rang qua nghiền thành phấn để làm thịt nướng, ai cũng sôi nổi, cái này mới có tư cách gọi là mùi hương trăm dặm, mùi hương này ăn qua một lần trong đời sẽ không bao giờ quên.
Hà Tiểu Linh cũng giúp đỡ một bên, giúp đỡ làm vằn thắn, chỉ một hồi lâu sau đã làm ra hơn hai trăm cái.
“Bố, chỗ này đủ rồi chứ?”
“Chưa đủ, lúc này mới đủ chỗ này thôi, lại gói thêm một ít,”
Sau khi nồi sủi cảo đầu tiên được hấp xong, Hà Tiểu Linh mang sủi cảo ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài nhà ăn có mười mấy người cả trai lẫn gái quần áo quái dị bay đi thổi tới, vốn dĩ bọn họ đang tán gẫu, Hà Tiểu Linh vừa đi ra, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên tay bà.
“Sủi cảo… Sủi cảo hấp xong.”
Một em gái ngực lớn mặc quần áo mát mẻ xông tới đây, kinh ngạc nói: “Đây là sủi cảo đặc chế của Thông Thiên Quan trong truyền thuyết sao?”
“Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cô xem, ngoại trừ sủi cảo còn có móng giò heo hầm, gà hầm, đặc biệt là móng giò heo hầm, mỗi lần người lái thuyền tới Thông Thiên Quan đều phải mua cái về để hiếu kính cho Mạnh Bà.”
Mạnh Bà? Mạnh Bà là người nấu canh Mạnh Bà kia à.
Hà Tiểu Linh chưa bao giờ cảm thấy mình cách âm tào địa phủ gần như thế.
Khi Hà Tiểu Linh tới phòng bếp tâm sự nặng nề, cả đời này bà chính là một người bình thường, không làm nhiều việc xấu nhưng dường như cũng không tích đức nhiều, sau này có cần cố gắng làm nhiều chuyện tốt hơn không?
Sau giờ cao điểm buổi sáng, Vương Dũng tống cổ con trai con dâu mình về nhà, trở về lo việc riêng của bọn họ trước, chờ đến năm sau lại tới đây học nấu ăn với ông.
“Bố, sáng ngày mai con lại tới đây hỗ trợ bố, nhiều người ăn như vậy, một mình bố lo liệu cũng không hết việc.”
Vương Dũng cười nói: “Nhanh tới đây, đừng nhìn ta già, bây giờ là quỷ không bị đau ốm gì, tay chân cũng nhanh nhẹn. Nếu thật sự lo không hết quá nhiều việc thì đám người bọn Tiểu Lý cũng sẽ giúp đỡ.”
“Được rồi, bố, bọn con về trước đây.”
Vương Dũng xua tay.
Hai vợ chồng Vương Đại Chí đi ra khỏi Thông Thiên Quan, ánh mặt trời vẩy đầy đường phố, thỉnh thoảng có chiếc xe lui tới, hai bên đường phố cũng có nông dân khiêng đòn giáng vào thành phố bán đồ, lại là một buổi sáng bình thường.
Quay đầu nhìn lại Thông Thiên Quan, cửa lớn Thông Thiên Quan giống như một cái kết giới, phân tách thế giới kỳ ảo và thế giới hiện thực thành hai khối.
“Chúng ta về nhà, mấy ngày nay anh nắm chắc thời gian luyện tập kỹ năng.” Sau khi mở rộng tầm mắt, Vương Đại Chí không còn mê man nữa.
Hà Tiểu Linh gật đầu, trên người bố chồng còn mặc quần áo khi hạ táng, trở về lại lấy một ít đồ dùng cho bố chồng, khi ăn tết lại mang qua.
Buổi chiều, Vương Đại Chí bắt đầu nấu nước hầm ở nhà, Trang Phàm lại tìm tới.
Tràng Phàm là khách quen tại khách sạn trước kia ông từng làm việc, Vương Đại Chí nhận ra anh ta.
“Thư ký Trang, thật trùng hợp.”
Trang Phàm mỉm cười nói: “Không trùng hợp, tôi đặc biệt tìm tới đây, tìm ông mua hai con gà hầm.”
“Vậy anh phải chờ một lát, hôm nay là lần đầu tiên tôi làm nước hầm mới, hương vị vẫn chưa điều chỉnh xong.”
“Còn cần khoảng bao lâu?”
“Khoảng chạng vạng thì anh có thể tới lấy.”
“Được rồi.”
Trang Phàm đi vào trong xe, mở máy tính ra làm việc, chờ đến khi gần tới thời gian mới đi mua hai con gà hầm về.
Hôm nay Lâm Tân Dân vui vẻ, vừa ăn vừa khích lệ: “Chính là mùi vị này, không đúng, hương vị này so với khi trước còn ngon hơn, có phải không dùng gà giống khi trước không?”
Trang Phàm nói: “Đầu bếp Vương gặp một người nông dân vào thành phố bán gà, mua gà địa phương của người ta.”
“Ta nói mà, hương vị cũng ngon hơn so với khi trước. Vẫn là thành phố nhỏ tốt, muốn ăn chút rau dưa trái cây mình tự trồng, gà vịt địa phương do mình nuôi cũng dễ hơn so với thành phố.”
Lâm Thiên Thanh đúng hạn tan làm trở về, mua về hai con gà hầm, một con đặt ở trong tủ lạnh, một con đã bị ăn một nửa.
“Buổi tối hôm nay ăn rau dưa gì?”
“Không nhìn thấy sao? Hành lá nhúng đĩa.” Lâm Tân Dân tức giận, cháu trai này không thể nhịn, không thể nhìn nó ăn chút thứ tốt.
Lâm Thiên Thanh không dao động: “Kêu phòng bếp làm một đia rau xà lách xào.”
“Vâng.”
Không lay chuyển được cháu trai, vì có thể ăn thêm hai con gà, Lâm Tân Dân vừa tức giận, vừa ăn đĩa rau xà lách xào.
Lâm Thiên Thanh lấy cho ông nội một chén canh, lại nói ngọt ngào: “Vị đầu bếp làm gà hầm kia quê ở thành phố Tam Giang, cách nhà chúng ta khoảng mấy chục dặm, sau này nếu ông muốn ăn thì lúc nào cũng có thể cho người đi mua.”
“Cháu có thể để cho ông tùy tiện ăn à?”
Lâm Thiên Thanh mỉm cười: “Ông nội, uống canh đi.”
Hừ, tức giận!
Nhìn thái độ của cháu trai, việc mời đầu bếp làm gà hầm kia về nhà làm đầu bếp tại gia chắc chắn là không được.
Chờ sang năm, lúc ăn tết ông không chỉ muốn ăn gà hầm mà còn muốn ăn đầu heo hầm. Lâm Tân Dân gặm mạnh một miếng thịt xuống.
28 tháng Chạp, bố mẹ và em trai Lý Hạo Nhiên đều tới, sống ở trong căn phòng bọn họ đã mua bên này, chờ đến ngày 30 Tất niên sẽ đi tới Thông Thiên Quan.
Lưu Tiêu và bố mẹ cũng không vội, bọn họ ở gần đó, chờ đến 30 mới tới đây.
Hôm nay Nghiêm Phi bàn giao xong hết công việc sở hữu xong, ông viết những kinh nghiệm của mình và một số ý tưởng còn chưa được nghiệm chứng vào trong sổ tay đưa cho hai trợ thủ, nhìn bọn họ sau này có thể huy hoàng trong lĩnh vực này.
Thiết bị thực nghiệm đưa đến Thông Thiên Quan đều được đưa đi, chỉ giữ lại máy phát điện, để lại cho Thông Thiên Quan dùng, Hạ Đồng vui vẻ nhận lấy.
29 tháng Chạp, Nghiêm Phi ăn mặc chỉnh tề, cười ha ha chờ người trong nhà tới. Ông ấy cười, bố mẹ già của ông ấy, vợ và con gái đều khóc.
“Nghiêm Phi, cái đồ không có lương tâm này, bố mẹ vì anh qua đời mà đau lòng ăn không ngon, anh sống lại cũng không liên hệ với bọn em sớm một chút.”
Hốc mắt Nghiêm Phi đỏ lên, ôm chặt lấy bọn họ: “Rất xin lỗi, thời gian của anh không nhiều lắm, muốn hoàn thành công việc trước.”
“Hoàn thành công việc?”
“Hoàn thành, những chuyện anh có thể làm đều đã làm.”
Nghiêm Phi buông tay ra, lau nước mắt cho vợ mình, cười nói: “Đừng khóc, nếu biết âm tào địa phủ là thật, sẽ có một ngày chúng ta lại gặp nhau, em phải sống cho tốt, anh ở âm tào địa phủ chờ em, chúng ta cùng nhau đi đầu thai, kiếp sau cũng làm thanh mai trúc mã, hạnh phúc cả đời.”
Vợ Nghiêm Phi quay đầu đi không nhìn ông ấy, nổi giận nói: “Ai làm thanh mai trúc mã với anh, kiếp sau em muốn tìm một người vừa cao vừa đẹp, tóc lại nhiều.”
Lời này đã chọc người người một nhà bọn họ.
“Bố mẹ, hai người đừng lo lắng, sinh tử có miệng, không cần cưỡng cầu. Hai người sống thật tốt, chính là sự an ủi lớn nhất đối với con rồi.”
Nghiêm Phi nắm lấy tay con gái dặn dò nói: “Về sau con kết hôn, bố không thể đưa con xuất giá, còn phải tự chăm sóc tốt chính mình, mẹ con và ông bà con đó.”
Con gái Nghiêm Phi khóc lớn, ông bà đã lớn tuổi, nói không chừng lúc nào đó sẽ đi cùng với bố, mẹ có bố chờ ở âm tào địa phủ, tại sao có cảm giác sau này trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô ấy.
Nghiêm Phi xin lỗi: “Vốn dĩ mẹ con muốn sinh đứa thứ hai, còn nói không thể sinh được thì nhận nuôi một đứa, nhưng bố mẹ bận rộn làm việc, không có thời gian chăm sóc vì vậy bỏ đi suy nghĩ đó, nếu không thì con cũng có em trai em gái, có thể nâng đỡ nhau rồi.”
Thấy người một nhà từ biệt nhau, đám quỷ đứng phía xa đều hơi cảm thán, nhân sinh trên đời, còn có thể có người thật sự nhớ tới bạn thật tốt biết bao.
Rất nhanh đã đến thời gian hoàng hôn, Nghiêm Phi khó tránh mua rất nhiều móng giò heo, chia một nửa cho người nhà, còn một nửa thì để ông ấy mang đi. Âm tào địa phủ còn có rất nhiều người quen biết đã lâu, muốn mang quà kỷ niệm cho bọn họ.
“Con trai, con đi đi, chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, mẹ và bố con sẽ đốt cho con thêm nhiều tiền giấy, nếu con ở dưới thiếu tiền dùng thì phải báo mộng cho mẹ và bố con.”
“Chồng à!”
“Bố!”
Nghiêm Phi không dám ngẩng đầu lên, cố nén chua xót, đột nhiên xoay người lên thuyền: “Đi thôi!”
Vợ Nghiêm Phi lau khô nước mắt, miễn cưỡng cười nói: “Bố mẹ đừng buồn, có thể gặp mặt như vậy đã rất khó có được.”
“Nói rất đúng, Nghiêm Phi không còn nữa, người một nhà chúng ta cũng phải sống thật tốt.”
Trên thế giới này, thật sự có âm tào địa phủ, con trai nói phải tích công đức, sau lần rời đi đó hai vợ chồng già cũng phát huy sự nhiệt tình, làm nhiều chuyện tốt.
Tuy rằng hôm nay là 29 tháng chạp, người nhà họ Nghiêm vẫn quyết định nghe theo lời Nghiêm Phi nói, ở lại Thông Thiên Quan một đêm rồi mới trở về.
Sáng sớm 31 tháng Chạp, sau khi người nhà họ Nghiêm tạm biệt Hạ Đồng, Lý Huyền Thanh, Lý Phác, Chúc Nguyện, tiểu hòa thượng Tuệ Tâm đều tới tạm biệt, Hạ Đồng cho bọn họ mỗi người hai cân đậu phụ khô làm quà năm mới. Xông khói với nguyên liệu đặc biệt, trên đời này chỉ có một phần.
Chúc Nguyện và sự phụ cậu ăn thịt, Hạ Đồng lại cho cậu thêm hai cân thịt khô, hai cân lạp xưởng.
Lúc Trần Phán Phán và Hướng Dương rời đi không quên nhắc nhở Hạ Đồng: “Cục Cảnh Sát đối diện Thông Thiên Quan lúc nào cũng có người, nếu có việc gì tìm chúng tôi thì cứ trực tiếp liên hệ với Cục Cảnh Sát.”
“Tôi biết, mọi người đi đi, năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ!”
Khi đám người Lý Huyền Thanh đi rồi, chẳng được bao lâu, người nhà của Lý Hạo Nhiên tới, hai vợ chồng Vương Đại Chí cũng tới, còn có một nhà ba người Lưu Tiêu.
“Bố mẹ, hai người tới rồi!” Lý Hạo Nhiên vui vẻ ra đón.
Lý Trường Cơ ôm một cái hộp nhựa bước vào cửa, Lý Hạo Nhiên vội vàng nhận lấy, Hạ Đồng còn chưa sờ vào, hắn ôm không.
“Bên trong có cái gì?”
“Bò bít tết, hơn ba mươi cân, mẹ con đặc biệt chọn phần con thích ăn, đặt trước mang tới cho con đó.”
“Cảm ơn mẹ.”
Cung Vũ cười nói: “Nói cảm ơn với mẹ làm gì, trong khoảng thời gian này con ở đây như thế nào?”
“Cũng khá tốt, ăn ngon ngủ ngon, thứ duy nhất không tốt chính là không có internet, chậc, con còn không chơi Anipop được.”
Em trai Lý Úy Nhiên ghét bỏ: “Anh không thể đọc thêm hai quyển sách nữa sao?”
“Đọc sách cái gì? Sông không mang được, chết không mang đi, bây giờ anh học tập nhiều thế nào thì sau khi anh đầu thai lại cũng trở về con số không.”
Lý Úy Nhiên: “…” Anh mình nói rất có lý.
Cung Vũ trừng mắt nhìn con trai một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn, đừng học anh trai con, việc cần thiết bây giờ là con cần phải học tập tốt, anh trai con không được, con còn phải sống mấy chục năm đó.”
Học sinh cấp ba Lý Úy Nhiên: “…” Thực sự muốn chết!
Hà Tiểu Linh đưa quần áo mới mua cho Hạ Đồng, thủ môn Hạ Đồng lập tức đảm nhận công việc quét mã trong siêu thị, đồ vật sau khi qua tay cô, Vương Dũng sẽ nhận được bộ quần áo mới.
“Bà chủ, mau tới đây coi bò bít tết.”
“Đây.” Hạ Đồng sờ qua cái hộp đựng bò bít tết, Lý Hạo Nhiên nhận lấy bò bít tết từ trong tay bố hắn đưa đến trong phòng bếp.
Sau khi Hà Tiểu Linh gả tới nhà họ Vương, thời gian ở trong thành phố Tam Giang không dài, dù sao hai nhà cũng là hàng xóm, Hà Tiểu Linh và Hà Lâm cũng có quen biết nhau. Sau khi đưa đồ tới phòng bếp, vội vàng đi tới hỗ trợ.
“Chị Hạ, trưa nay chúng ta ăn cái gì vậy?”
“Buổi trưa thì cứ ăn đại thôi ha ha, tối nay ăn tất niên chúng ta sẽ làm một bữa tiệc lớn. Bố chồng em làm tám cái bát lớn, cái gì mà thịt long nhãn, lòng trắng rang mặn đã được hấp trong chảo từ trước, chờ tới buổi tối sẽ bắt đầu ăn.”
“Tình cảm thật tốt!”
Qua một lát, mẹ Lưu và Cung Vũ đã đi tới nhà bếp giúp đỡ, mấy người phụ nữ vừa cười vừa nói.
Lưu Tiêu quấn lấy Hạ Đồng, cô ấy muốn đi tới hậu viện xem thử.
“Không phải không cho cậu đi, hậu viện không phải nơi mà người bình thường có thể đi được, tôi sợ cậu đụng phải thứ gì ngoài ý muốn.”
“Sợ cái gì? Có bà chủ Thông Thiên Quan như cậu ở đây, cũng không ai dám làm gì tớ.”
A Phúc bay từ trong phòng ra: “Nấm trong Vạn Cổ Lâm ăn rất ngon.”
“Những cây nấm có đủ mọi màu sắc đó có thể ăn sao?” Đừng lật ngăn nhà toàn người và quỷ của bọn họ.
“Có thể ăn, đặc biệt tươi ngon.”
Hạ Đồng cảnh giác nhìn cậu ta: “Vậy tại sao cậu không đi hái?”
“Tôi đi vào thì sẽ lạc đường, chính xác mà nói, cho dù bất kỳ kẻ nào và quỷ đi vào đều sẽ bị lạc đường, chỉ có cô đi vào thì sẽ không.”
Lưu Tiêu buồn bực, rốt cuộc hậu viện rộng như thế nào, đi vào còn bị lạc đường sao?
“Tôi đi xem.” Hạ Đồng đi vào phòng bếp, thuận tay lấy một cái rổ.
“Tôi cũng đi.” Hai anh em Lý Hạo Nhiên, Lý Úy Nhiên đuổi theo, Tôn Tử Sở yên lặng đứng ở phía sau.
Tôn Tử Sở: Trước kia Lưu Tiêu thích đi theo sau anh Tử Sở của cô ấy nhất, gọi anh trai Tử Sở, tại sao không nay lại không quan tâm tới hắn?
“Oa, cánh rừng này nhìn thật lớn, cái cây này trưởng thành trông thật lớn nha, nhìn một cái, nhìn xem cái cây này, ba người đều không ôm được.”
A Phúc hừ nhẹ một tiếng: “Cây cối ở Vạn Cổ Lâm bị chặt nhiều lần, nhưng chúng đã được trồng trong hai trăm năm qua.”
Hạ Đồng kéo Lưu Tiêu đang vui vẻ: “Cậu đừng đi vào, ở bên ngoài này đi.”
“Nhưng mà bên trong mới có nhiều nấm mà.”
“Tớ đi nhặt.”
Hạ Đồng biết chỗ kỳ lạ của Vạn Cổ Lâm, đi rất cẩn thận, càng đi vào bên trong, mùi ẩm mốc của khu rừng hoang vắng ít có dấu chân người quyện với mùi tươi mát của cây cỏ khiến người ta có hơi khó chịu.”
“Hạ Đồng, bên tay trái cậu có một bụi nấm.”
“Đừng kêu, tớ thấy rồi.”
Một bụi nấm đỏ trắng tụ tập lại với nhau, một tay Hạ Đồng nâng lên, kéo tất cả lên. Bên cạnh còn có màu xanh lơ, màu lam. nhìn không giống như có thể ăn, cũng nắm lấy.
Bên trong rừng có càng nhiều nấm hơn, lác đác mọc ở chỗ mấy cái rễ cây, Hạ Đồng không có lòng tham, khi sắp đầy nửa giỏ mới chuẩn bị trở về.
“Meo!”
Trên cái cây phía trên đầu vang lên tiếng mèo kêu thê lương, Hạ Đồng ngẩng đầu, chỉ thấy một đoàn đen tuyền gì đó rơi xuống, cô vươn tay ra đón lấy theo bản năng.
“Meo meo!”
Con mèo nhỏ mở rộng bàn chân mèo ra một cách nhân tính hóa, nằm dài trong tròng bàn tay của Hạ Đồng.
“Ồ, sao lại có một con mèo con ở đây?” Nó chỉ dài bằng lòng bàn tay của Hạ Đồng, hai bàn tay gộp lại cùng một chỗ cũng đủ để nó lật người hai cái.
“Meo?”
Hạ Đồng nhìn con mèo trong lòng bàn tay, hóa ra không phải nói xoay người, mà để lộ miệng vết thương trên bụng cho cô xem. Lông trên người con mèo là màu đen, vừa rồi còn không chú ý tới con mèo bị thương.
“Đáng thương, bụng cũng phẳng lỳ, sau khi bị thương có phải chưa được ăn gì hay không?”
Một tay Hạ Đồng cầm cái giỏ, một tay cầm con mèo, con mèo con ngoan ngoãn dựa vào lòng bàn tay cô, không hề nhúc nhích.
“Xem tớ nhặt được gì này.”
“Để tớ xem xem.” Lưu Tiêu vội vàng chạy tới: “Oa, mèo đen, có phải mèo đen thông linh hay không?”
Hạ Đồng dừng chân lại, lão thần A Phúc cũng ở đó: “Đừng quên Vạn Cổ Lâm là nơi nào? Cô cảm thấy động vật có thể chạy ra được từ bên trong sẽ là động vật bình thường sao?”
Hạ Đồng cẩn thận đánh giá con mèo, con mèo nhỏ cúi đầu dùng đầu cọ ngón tay cái của cô, sau khi cọ cọ lại ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt mèo thật to lóe lên nước mắt, trông rất tội nghiệp, Hạ Đồng hoàn toàn không thể chống cự.
Hạ Đồng ho nhẹ một tiếng: “Cho dù là yêu kia là con yêu bị thương, chúng ta phải bảo vệ kẻ yếu để tích công đức.”
Hơn nữa, cho dù là mèo yêu, mèo yêu nhỏ như vậy có thể có bao nhiêu uy hiếp chứ?
Lưu Tiêu vội vàng gật đầu: “Con mèo nhỏ này thật đáng thương mà.”
A Phúc có kiến thức hơn nhiều so với mọi người và quỷ ở đây, cậu ta thấy lông màu vàng trong bộ lông hỗn loạn của con mèo đen, đừng nhìn thấy nó như một con mèo con vô hại, một khi nó biến thân thì có thể hù chết người.
A Phúc bĩu môi: “Cô thích nuôi thì cứ nuôi đi.”
Hạ Đông nhìn một cái đầy xem thường: “Tôi vui.”
“Hạ Đồng, mau để cho tớ ôm một cái.” Lưu Tiêu không chờ được nữa.
“Không được, chờ vết thương trên người con mèo nhỏ tốt hơn rồi lại nói sau.”
Ôm con mèo đi ra ngoài, Hạ Đồng đi vào nhà bếp.
“Mẹ, buổi sáng hôm nay lúc mẹ tới có nhìn thấy bệnh viện thú cưng ở bên ngoài tiểu khu chúng ta đóng cửa không?”
“Bệnh viện thú cưng? Đóng cửa rồi, hôm nay là tất niên ba mươi, ai còn mở cửa buôn bán nữa.”
“Yo, con mèo từ đâu tới đây vậy?”
“Con nhặt ở bên trong khu rừng ở hậu viện, trên bụng còn có miệng vết thương.”
“Để mẹ coi thử.” Hạ Lâm cẩn thận chạm vào bụng con mèo nhỏ, con mèo con ngoan ngoãn meo một tiếng, không duỗi móng vuốt ra,
“Không sao! Vết thương trên bụng nói không sâu, không cần đi tới bệnh viện thú cưng, gọi điện cho bố con lái xe về nhà mang hộp thuốc y tế tới đây, mang thuốc sát trùng là được.”
“Bố con đầu rồi?”
“Vừa rồi còn nhìn thấy ông ấy, không ở trong viện sao?”
“Để con đi tìm xem.”
Hạ Đồng đi tới cửa lớn tìm được được bố mình, trong tay ông đang cầm một chai rượu.
Vương Đại Vĩ giơ chai rượu lên: “Tết Nguyên Đán rồi, bố Hạo Nhiên nói, dù thế nào cũng phải uống một ngụm rượu ngon chúc mừng năm mới.”
“Bố đưa rượu cho con, bố về nhà một chuyến lấy hộp thuốc y tế tới đây cho con đi.”
“Ai bị thương?”
“Nó.” Hạ Đồng giơ con mèo nhỏ trong lòng bàn tay lên.
“Ôi, chảy máu rồi, con mang rượu vào nhà đi, bố lái xe trở về một chuyến.”
Hạ Đồng nhận lấy chai rượu, thân thể hơi nghiêng đi một chút, cái đuôi của con mèo nhỏ đụng vào cái màn chắn vô hình nơi cửa lớn, kêu thê thảm một tiếng. Hạ Đồng cúi đầu, phát hiện ra lông cái đuôi nhỏ của nó bị đốt, lộ ra phần thịt màu đỏ ở đầu đuôi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
A Phúc biết: “Còn có thể như thế nào nữa? Theo như lời những người hiện đại các người nói, không được sự cho phép đã đi đến thế giới con người, không có hộ khẩu nên bị đánh.”
“Có sự cho phép là cái gì?”
“Cô không thấy trên tường phía sau quầy lễ tân là một loạt những ngăn tủ sao?”
“Có thấy, vậy thì sao?”
“Đương nhiên trong ngăn tủ để đựng đồ rồi, cô đoán xem nó dùng để đựng gì.”
Hạ Đồng nhớ lại sổ tay ghi chép quản lý ở Thông Thiên Quan, đột nhiên bừng tỉnh, ồ, là yêu đan.
“Yêu đan quan trọng như vậy đặt ở trên tường sẽ không bị cướp đi sao?”
“Cướp?” A Phúc cảm thấy khinh thường giống như nghe thấy chuyện cười: “Tứ đại yêu vương tới đây cũng không cướp đi được.”
Lợi hại như vậy? Hạ Đồng tiện tay đặt chai rượu lên bàn, ôm lấy con mèo tới quầy lễ tân, cổ vũ con mèo nhỏ: “Nhổ yêu đan của mày ra rồi đặt vào trong ngăn tủ thử xem.”
Con mèo làm ra động tác nôn mửa nhưng cũng không nôn ra được thứ gì.
Hạ Đồng: “…” A Phúc lừa cô, con này chắc chắn là con mèo bình thường.
“Meo…” Con mèo nhỏ nghiêng đầu nhìn cô.
“Hạ Đồng, cái nấm này có thể ăn được hay không?” Mẫu thân đại nhân đang ở trong phòng bếp gọi cô.
“A Phúc nói có thể ăn được.” Hạ Đồng vội đi vào phòng bếp.
“Đúng không?” Hạ Lâm nhìn những cây nấm này đầy hoài nghi.
“Con mèo có ăn không?”
“Mèo ăn thịt, sao có thể ăn được…” Hạ Đồng còn chưa kịp nói xong thì con mèo đang vươn móng vuốt ra cào lấy một cái nấm nhỏ bé bằng móng tay bỏ vào trong miệng mình.
“Đây là nấm gì vậy? Thơm quá.”
Cô tìm kiếm một lần, chỉ có một cái nấm nhỏ màu vàng.
“Đoán chừng là có thể ăn,”
“Có thể ăn!” Vương Dũng nghe A Phúc nói qua.
Chờ sau khi mang hộp y tế tới đây, cho con mèo uống thuốc xong, Hạ Đồng ôm con mèo đi tới bên ngoài Vạn Cổ Lâm dạo một vòng, nhặt ba bốn chiếc nấm nhỏ màu vàng bên dưới những chiếc lá khô.
Vừa rồi bỏ một cái vào trong giỏ, được cho là bị cuốn theo khi cô đang hái những cây nấm khác.
“Mày còn ăn nữa không?”
“Meo!”
Con mèo lại ăn ba cái, con mèo ngày càng hoạt bát hơn, vùng vẫy hăng say, một bàn tay của Hạ Đồng cũng không thể khống chế được nó, không muốn để nó rơi xuống trên mặt đất, là bẩn chiếc băng gạc vừa mới buộc ở trên bụng.
“Con mèo bẩn nhỏ, ngã trên mặt đất có đâu không?”
“Meo meo!” Con mèo nhỏ ngã xuống đất tung tăng chạy một vòng.
“Đi, trở về đổi cho mày một cái băng gạc khác.” Hạ Đồng nhặt con mèo lên.
Ôm con mèo trở về, lúc gỡ cái băng gạc ra, Hạ Đồng kinh ngạc mở to miệng như hình chữ O, sao lại thế này, sao vết thương lại lành rồi?”
Chết tiệt, chẳng lẽ cái nấm nhỏ kia là kim sang dược đã thất truyền trên giang hồ đã lâu?
“Hạ Đồng đừng chơi nữa, mau về đây rửa tay ăn cơm đi,”
“Con đến đây!”
Tôn Tử Sở và Lưu Tiêu đang chơi ở trên lầu đi xuống dưới, nhìn thấy cái băng gạc trên bụng con mèo rớt ra, vội vàng nhặt lên.
Hạ Đồng bảo bọn họ mặc kệ: “Bôi thuốc một chút sẽ không sao, ăn cơm trước đi.”
Ăn cơm trưa xong, Hạ Đồng ôm con mèo lên trên thư phòng ở tầng sáu, nhìn thấy ghi chép về cái nấm kia ở trong một quyển sổ đã bị bám bụi.
Loại nấm này tên là kim sắc truyền thuyết, chỉ sinh trưởng ở trong Vạn Cổ Lâm, chỉ sinh trưởng ở xung quanh giao giới ở giữa Thông Thiên Quan và Yêu Giới.
Trong bản ghi chép có nói, kim sắc truyền thuyết có tác dụng kỳ diệu đối với ngoại thương, cách một đoạn thời gian, sẽ có đại yêu vượt qua muôn vàn khó khăn, vượt qua rào chắn giữa hai giới nhân yêu để đi vào Thông Thiên Quan phía bên Vạn Cổ Lâm nhặt nấm.
“Kim sắc truyền thuyết có thể ăn sống, có thể nấu chín ăn, cũng có thể phơi khô nghiền thành bột để sử dụng như thuốc bôi ngoài da.”
“Mẹ ơi, con phát hiện ra một thứ tốt.” Hạ Đồng kích động vô cùng, gấp không chờ nổi muốn chạy tới Vạn Cổ Lâm nhặt nấm.
Cái nấm này quý giá như vậy, so với Dẫn Hồn Hương, tiền giấy kim phiêu gì đó thì đáng giá hơn nhiều, dù sao thị trường cũng rất rộng!
Buổi trưa làm mì trộn, dùng mẻ nấm mới làm tương, khỏi phải nói, thật sự rất ngon, tươi mát đầu lưỡi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, một nhà Lý Hạo Nhiên, nhà Lưu Tiêu và Tôn Tử Sở, một nhà Vương Dũng đều đi vào trong phòng nói chuyện phiếm, A Phúc xung đi vào phòng ngủ.
Hạ Đồng cũng gọi bố mẹ lên trên tầng sau, cho bọn họ xem ghi chú.
“Đây nào phải là nấm, đây là thần dược đó.”
“Đúng không đúng không, con cũng cảm thấy như vậy. Bố mẹ, hai người cảm thấy có nên bán cái này lấy tiền không?”
“Chắc chắn phải bán lấy tiền.” Vương Đại Vĩ nói: “Tuy nhiên bố cảm thấy, đồ của Thông Thiên Quan, tốt nhất là không nên dễ dàng tuồn ra bên ngoài. Con có thể nhặt nấm, phơi khô rồi cất đi, sau này bán cho yêu quái cũng được.”
Hạ Lâm vô cùng nghi ngờ: “Thật sự có yêu quái sao? Sau khi Thông Thiên Quan mở ra, thật ra thấy không ít quỷ, nhưng chưa từng thấy một con yêu quái nào.”
“Cái kia không giống, không phải con nói yêu quái muốn xuyên qua Vạn Cổ Lâm đầy rẫy nguy hiểm cũng không giống như quỷ tới địa phủ, chỉ cần ngồi thuyền là tới.”
“Cũng đúng.”
“Con cũng đừng có gấp, chờ tới khi sang năm, khách trong nhà về hết rồi con lại đi hái nấm.”
“Con biết rồi.”
Bữa cơm tất niên vô cùng phong phú, chay mặn phối hợp tổng cộng có mười hai món chính, người mấy nhà ngồi vây quanh nhau, vừa nói chuyện vừa uống rượu, không khí còn vô cùng vui vẻ, đáng tiếc không có tiết mục gala lễ hội mùa xuân, chỉ có thể dùng điện thoại di động bật một khúc quân hành Tết Âm Lịch để tìm chút cảm giác.
Người lớn ăn cơm còn muốn uống rượu, động tác rất chậm, đám người Hạ Đồng ăn cơm tất niên xong thì đi tới cửa lớn ngồi xổm, Ipad treo trên cổng, một đám trẻ tuổi cả trai lẫn gái tụ tập cùng ma quỷ để xem gala lễ hội mùa xuân.
Hạ Đồng không nhịn được thúc giục Tôn Tử Sở, Tôn Tử Sở cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có một mình ăn thì tiến độ làm sao có thể nhanh như một nhóm dự án cùng thực hiện.
“Tôi đã nói từ sớm rồi, nếu gọi được lão đại trong tổ dự án của tôi tới thì chắc chắn có thể làm ra rất nhanh.”
“Thôi bỏ đi, người ta không chết, chúng ta cũng không thể làm chuyện thiếu đạo đức này được.”
Lưu Tiêu đẩy cánh tay của Hạ Đồng ra: “Mau xem đi, anh chàng đang hát này trông thật đẹp trai nha!”
Hạ Đồng cười ranh mãnh, quả thật nhìn trông rất đẹp.
Hai người con gái cùng nhau cười: “Ha ha, ảnh đế hát còn hay như thế, không hổ là đỉnh lưu trong gala lễ hội mùa xuân.”
“Nhìn mắt hoa đào của hắn, chị em, hắn đang nháy mắt với tôi kìa, hắn đang quyến rũ tôi!”
“A, đẹp trai không khép chân lại được!”
Lý Hạo Nhiên, Lý Úy Nhiên, Tôn Tử Sở, A Phúc…
Cắt, nông cạn!
Tết Âm Lịch năm nay người trong mấy nhà cũng thật náo nhiệt, bố mẹ của Lý Hạo Nhiên chờ đến mùng hai Tết mới miễn cưỡng rời đi.
Khi bọn họ rời đi còn không quên mua không ít giò heo hầm, thịt hầm từ trong phòng bếp, cũng bỏ ra mấy ngàn tệ chỉ để mua móng heo, đóng gói lại gửi qua chỗ người con khác đang ăn tết.
Mùng ba, đám người Lý Huyền Thanh tới, Lý Huyền Thanh tặng tới mười mấy cân củ mài, Lý Phác Nhất đưa măng măng mùa đông tới, Tuệ Tâm đưa tới nấm phơi khô, chỉ có Chúc Nguyện là đi tay không tới.
Chúc Nguyện như dự liệu trước: “Đừng nóng vội, tôi giới thiệu cho chị một khách hàng có tiền.”
“Cậu còn quen biết với khách hàng có tiền cơ à?”
“Ừm, vị khách hàng này bát tự nhẹ, bị người ta hại mắc chứng xuất hồn, người nhà bọn họ tìm tôi, tôi đã tìm được hồn của hắn trở về, nhưng còn cần phải dưỡng một đoạn thời gian, vậy nên tôi đề cử Thông Thiên Quan.”
“Cậu nói giá cả với hắn chưa?”
“Giá gốc, không phải chị nói một ngày một vạn tệ sao?”
Cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của mẫu thân đại nhân, Hạ Đồng vội vàng phản bác: “Giá gốc là năm nghìn tệ, cậu nói sai rồi.”
“Hắn không cho chị không công đức, giá một đêm một vạn tệ cũng không lỗ cho hắn.”
Hạ Đồng cười ngây ngô với mẹ, nghe thấy gì không, có thể cống hiến công đức và không thể cống hiến công đức, phải phân bậc thu phí.
“Lười quan tâm tới con.” Hạ Lâm lôi kéo Vương Đại Vĩ rời đi.
Hơn mười một giờ, Chúc Nguyện giới thiệu người khách hàng kia tới.
A, mắt hoa đào!
Chúc Nguyện ra vẻ như đại lão, vẫy tay với anh ta.
“Anh vào trong đi.”
Chung Y, một đỉnh lưu mới nổi trong giới, gương mặt trắng bệch đứng ở cửa lớn, không có gì bất ngờ xảy ra, bị tấm chắn vô hình ở cửa lớn đụng phải.
“Bà chủ!” Chúc Nguyện gọi bà chủ Thông Thiên Quan tới.
“Đây.”
Hạ Đồng vui vẻ chạy tới vươn tay ra, Chung Y không hiểu rõ ý của cô.
“Nắm lấy tay của tôi.”
Chung Y im lặng nắm lấy tay của Hạ Đồng, bị Hạ Đồng kéo vào trong cửa.
Chậc, lại là một người bình thường bị Thông Thiên Quan hù sợ.
“Chuyện ở lại tôi đã nói với anh rồi, bây giờ anh đi tới quầy lễ tân làm thủ tục vào ở đi.” Nói xong Chúc Nguyện phủi tay bỏ đi tìm Tuệ Tâm chơi.
Hạ Đồng ngắn nhìn anh đẹp trai một lúc, sau đó bỏ con mèo nhỏ vào trong túi áo lông vũ đi tới Vạn Cổ Lâm bận việc.
Càng đi vào sâu bên trong, kim sắc truyền thuyết cũng thật nhiều!
Hóa thân thành cô gái nhỏ hái nấm, bận rộn không ngừng, nhặt đầy một rổ đi tới lối vào Vạn Cổ Lâm, gọi A Phúc đưa tới hoa viên tầng sáu đi phơi.
“Cô không ở đây sao tôi có thể đưa lên được. Có phải cô đã quên mất nếu không có cô cho phép thì tôi không thể lên tầng sau không?”
“Vậy cậu phơi nấm trong viện đi, nhìn kĩ cho tôi, không được cho đám người Lý Huyền Thanh đụng đến nấm nhỏ của tôi.”
Đám người Lý Huyền Thanh còn không biết chỗ tốt của cái nấm nhỏ này, chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi. Một cây nấm nhỏ còn chưa đủ nhét kẽ răng, ngay cả khi thấy được trong rừng cây cũng lười khom lưng nhặt lên.
Hạ Đồng vui vẻ sung sướng đi nhặt nấm cả ngày, sau khi nhặt ba bốn ngày, cô mới nghỉ ngơi một chút.
Buổi sáng đến trời đầy mây, lạnh buốt, hôm nay cô muốn muốn trà sữa khoai nghiền nóng hổi.
“Tôi ra ngoài đây!”
Con mèo nhỏ thấy cô muốn ra ngoài, yêu đan trong cơ thể bay ra, bay đến trong ngăn tủ trên tường sau quầy lễ tân, nó nhảy vào mặt sau mũ áo lông vũ của Hạ Đồng.
“Meo…”
“Xuất phát!”
Vừa lúc thấy một màn như vậy, đôi mắt Chung Y mở trừng mắt, vừa rồi anh ta bị hoa mắt sao?
Chúc Nguyện và Tuệ Tâm đi tới đây: “Chung Y, thần hồn của anh đã ổn rồi, nếu anh muốn đi thì lúc nào cũng có thể về nhà.”
“Không, tôi muốn ở lại đây vài ngày.” Ánh mắt của Chung Y nhìn chằm chằm vào cái ngăn tủ cất yêu đan kia, nhìn không chớp mắt.
“Vậy tùy ý anh.”
Chúc Nguyện chạy tới phòng bếp, đầu bếp Vương và đầu bếp nhỏ Vương, con của ông ấy. Hôm nay phải làm gà hầm, lúc này hẳn đã nấu xong.
Vương Đại Chí muốn gà hầm trở thành sản phần chính trong cửa hàng thịt hầm của mình, mấy ngày nay Vương Dũng đều mang theo con trai của mình bên cạnh, dạy cho ông làm sao điều chế nước hầm, xem như cơ bản xuất sư,
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, tiệm trà sữa có hoạt động, mua một tặng một. Một ly trà sữa khoai nghiền cô cũng đã đủ uống, một ly khác cũng không uống hết, cô cầm nó trong trong tay, chuẩn bị cất đi để buổi chiều uống.
“Xin hỏi, nơi này là Thông Thiên Quan sao?”
Lúc Hạ Đồng vào cửa thì bị người gọi lại, Hạ Đồng xoay người, con mẹ, lại là một anh rất rất rất rất đẹp trai!
Thoạt nhìn anh còn cao hơn Chung Y một mét tám nữa, lại không gầy yếu giống như Chung Y, bên trong còn mặc đồ tây, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu đen thuần, đầy là trang phục tiêu chuẩn của người đàn ông ưu tú.
Vừa cao, vừa đẹp trai, khí chất vừa lạnh lùng, tuyệt sắc!
Không được, Hạ Đồng mày phải nhịn xuống, đừng giống như một nữ lưu manh vừa nhìn thấy soái ca đã chảy nước miếng.
“Xin hỏi đây là Thông Thiên Quan sao?” Người bên cạnh anh chàng đẹp trai lại cất tiếng hỏi lần nữa.
“A, đúng thế, anh tìm ai?”
“Tôi tìm Vương Đại Chí, nghe hàng xóm của ông ấy nói ông ấy tới nơi này.” Trang Phàm lễ phép gật đầu với Hạ Đồng.
Hàng xóm kia chỉ nói ở cuối phố Tây, đối diện Cục Cảnh Sát, sau khi xe tới đây, xác định địa phương, không có nhìn thấy bảng hiệu nên Trang Phàm không xác định.
“Ừm, anh chờ một chút, tôi đi gọi người cho anh.”
Hạ Đồng một tay bưng một ly trà sữa chạy vào cửa, gọi Vương Đại Chí ra ngoài, cô lại hối hận, tại sao không mời người ta vào trong ngồi một chút.
Thông Thiên Quan không ai ăn gà hầm bình thường, đều ăn gà hầm bỏ thêm lá bạch quả, Lâm Thiên Thanh muốn mua chỉ có thể ra giá cao.
Lâm Thiên Thanh đồng ý mà không hề chớp mắt lấy một cái, hai ngàn tệ một con gà hầm, thư ký Trang Phàm quét mã trả tiền.
Trên đường trở về, Trang Phàm lái xe, chờ đến khi đến đèn xanh đèn đỏ thì quay đầu lại nhìn ông chủ của mình một cái: “Gà hầm hôm nay bán hơi đắt.”
“Ừ.”
Thấy ông chủ không nói chuyện, Trang Phàm im lặng chuyên tâm lái xe.
Lâm Thiên Thanh vẫn luôn nhớ lại, vừa rồi anh đứng ở cổng lớn, nhìn đến ở lầu giữa đối diện cửa lớn, dường như có một cái cây gì đó.
Cái cây kia, thật giống cái cây anh đã gặp ở trong mơ.
Không biết trên cây có nhà cây hay không, nhà cây có tiên nữ nhỏ hay cằn nhằn sống ở đó không.