Khi đến kỳ nghỉ đông, thời gian đến lễ mừng năm mới càng ngày càng đến gần, thị khô và lạp xưởng phơi nắng trong nhà đã có thể ăn được.
Lúc Hạ Lâm thu lạp xưởng xuống không khỏi cảm thán: “Thông Thiên Quan thích hợp phơi thịt khô nhất, sân rộng mở, còn không có chim tước tới mổ, nhìn xem thịt khô năm nay phơi thật tốt, không giống năm vừa rồi, trên mỗi miếng thịt đều có dấu vết bị chim mổ.
Một nhà ba người, bố mẹ Hạ Đồng phải trông nom siêu thị trong nhà, còn Hạ Đồng sau khi nghỉ đông thì không phải ở nhà ngủ nướng thì cũng ra ngoài đi chơi, bảo cô đi khắp nơi trong nhà phơi thịt khô, còn phải đuổi chim, chắc chắn cô sẽ không vui.
Có đôi khi thịt bị mổ gồ ghề lồi lõm, trông thấy mẹ cô mắng chửi người, Hạ Đồng gọi một cách hoa mỹ là trả lại tự nhiên, chúng ta ăn thịt khô ăn tết, cũng phải để cho chim nhỏ ăn một miếng. Mỗi khi trong nhà nấu thịt khô, mẹ cô vẫn sẽ lôi chuyện cũ ra nói, phần của con đã trả lại tự nhiên, thịt khô trên bàn không có phần của con.
“Sớm biết nhà chúng ta có tòa nhà cũ không có chim đến như thế này, tại sao năm ngoái không mang thịt khô tới đây phơi? Con cũng không cần mỗi năm tới lúc phơi thịt khô đều bị ai đó mắng.” Hạ Đông hừ nhẹ một tiếng, đây là lỗi của mẹ cô, hại cô mấy năm nay đều phải chịu mắng mỏ vô ích.
Hạ Lâm tát một cái, Hạ Đồng vội nhảy lên: “Mẹ! Sao mẹ còn đánh con vậy!”
“Cái đồ lười biếng nhà con, mẹ là mẹ ruột của con, giáo dục con hai cau con còn mang thì sao?” Hạ Lâm nói: “Nói nữa, Thông Thiên Quan này con tưởng muốn tiếng vào là vào sao? Mau tới đây giúp mẹ cất thịt khô.”
Hạ Đồng lầu bầu đi qua kéo túi bà: “Mẹ, Thông Thiên Quan là nhà cũ của chúng ta, lại không phải đạo quan, gọi tên này có phải hơi kỳ quái hay không?
Có nhà cũ của nhà ai lại gọi là Thông Thiên Quan hay không? Lúc phá tứ già không bị phá sao?
“Cũng không phải lấy tên của mẹ, sao mẹ biết được?”
Khi còn nhỏ Hạ Lâm từng nghe bà ngoại nói, khi đó Thông Thiên Quan cũng không phải bị nhằm vào, dù sao cũng ở bên cạnh thành gần như thế, chắc chắn sẽ bị theo dõi. Thông Thiên Quan có rất nhiều chỗ thần dị, người đã tới, sau khi trở về cũng không dám hé răng.
Bởi vì nguyên nhân Thông Thiên Quan, rất nhiều miếu thờ, đạo quan xung quanh nơi này dường như đều bảo tồn rất hoàn chỉnh. Ở điểm này, Ngọc Thanh Quan trên núi Thương Vân Sơn là được ghi chép rõ nhất.
“Mẹ nhớ rõ năm đó cụ của con vẫn còn, mỗi năm nhà chúng ta sẽ đều thu được thổ sản vùng núi do quan chủ Ngọc Thanh Quan đưa tới, củ mài hoang dã đào trên núi, thường thấy thì là quả đào, quả mận, thu lê, đến mùa đều sẽ đưa tới trong nhà một chút, lá trà càng không phải nói.”
Hạ Đồng nghi ngờ nhìn về phía Lý Huyền Thanh: “Tại sao sau này không đưa nữa?”
Lý Huyền Thanh oan uổng: “Kia đều là chuyện của quan chủ đời trước.”
“Thái sư phụ của ông không có, sư phụ của ông không tặng cho chúng tôi, ông cũng không tặng.”
“Chuyện kia không phải do Thông Thiên Quan các cô vẫn luôn không mở cửa sao.” Lý Huyền Thanh giải thích một câu lại nói: “Năm nay, bắt đầu từ năm nay, trên núi chúng tôi có thứ gì tốt sẽ mang tới đây cho cô một phần được chứ?”
Hạ Đồng cười ha ha: “Cũng không khác nhiều lắm, tôi cũng không muốn lấy không của ông, sẽ dùng lá cây đổi với ông,”
“Thành giao.” Lý Huyền Thanh vội vàng đồng ý, sợ Hạ Đồng hối hận.
Lý Phác Nhất ở một bên cũng suy nghĩ, Trọng Dương Cung bọn họ có thổ sản vùng núi gì.
Lý Huyền Thanh và Lý Phác Nhất thi nhau cuốn tới, Chúc Nguyện và Tuệ Tâm nằm yên tĩnh, đó là chuyện của đại nhân nhà bọn họ, không có liên quan tới đám trẻ con bọn họ. Tuy nhiên sắp tới ăn tết rồi, có thể mang đặc sản gì về?
Chúc Nguyện đã nghĩ xong từ lâu rồi, tìm Vương Dũng định lấy sáu cái móng giò heo, nhất định phải là do Thông Thiên Quan đặc chế, bỏ thêm nguyên liệu tốt.
Vương Dũng chua xót, nhìn một cái, đồ đệ nhà người khác nuôi cũng biết mang sáu cái móng giò heo về nhà hiếu kính sư phụ, mà thằng con trai nhà ông ấy cũng chưa từng đốt một tờ giấy cho ông ấy vào tết Thanh Minh.
Qua một đoạn thời gian, buổi tối hôm nay, lâu lắm rồi Vương Đại Chí lại mơ thấy bố hắn không khỏi phân trần mắng hắn một trận.
Nửa đêm Vương Đại Chí tỉnh giấc, lay tỉnh vợ mình.
Hà Tiểu Linh ngáp một cái: “Hơn nửa đêm không ngủ đi, anh làm cái gì vậy? Mất ngủ hả?”
“Anh nghĩ kỹ rồi, ngày mai anh sẽ xin khách sạn nghỉ, chúng ta về quê ăn tết, thắp một nén hương cho bố mẹ.”
Hà Tiểu Linh tỉnh táo một chút: “Có phải anh lại mơ thấy bố hay không?”
“Ừ, mắng anh không trở về nhà ăn tết.” Vương Đại Chí cười khổ: “Thật ra do anh không có mặt mũi nào trở về, lăn lộn không ra hình dạng gì, trở về lại bị thân thích bạn bè giễu cợt một phen, không bằng đừng quay về. Bây giờ nghĩ lại, cho dù anh ở ngoài lăn lộn kém cỏi thế nào thì bố vẫn mong ngón anh trở về.”
Hà Tiểu Linh chớp mắt một cái: “Chuyện quá khứ thì cứ để nó ở trong quá khứ đi, sau này chúng ta hay làm thật tốt.”
Thời trẻ tuổi ai mà chẳng cho giấc mơ muốn trở nên nổi bật, đám người già dù trong miệng vẫn không chịu thua, tuy nhiên trong lòng cũng hiểu rõ, bọn họ đều là người người bình thường không chịu nhận xấu hổ, không tiến lên được.
“Nếu không thì chúng ta trở về đi, dù cho thành phố lớn có tốt đến đâu, nếu không mua nổi căn hộ để an cư lạc nghiệp thì cũng không phải là nhà của chúng ta.” Hà Tiểu Linh nói ra những lời cất giấu trong lòng mấy năm qua.
“Con của chúng ta cũng tốt nghiệp đại học rồi, sau này chúng ta cũng không cần phải chăm sóc nó nữa, sao chúng ta không về nhà đi?”
“Công việc thì phải làm sao bây giờ?”
Hà Tiểu Linh ngồi xuống, dựa vào bả vai của chồng: “Chúng ta trở về mở lại quán thịt hầm của bố đi. Tay nghề làm thịt hầm của anh tuy rằng kém hơn bố nhưng vẫn rất ngon.”
Vương Đại Chí học làm đồ Tây và làm đồ Tây trong nhiều năm như vậy, trong khách sạn là đầu bếp phó không dễ tìm kiếm, bây giờ cũng không thể so thể lực với đám người trẻ tuổi được, nhưng bởi vì trong khách sạn có người già thích ăn đồ hầm do ông làm, thi thoảng sẽ tới ăn một lần vậy nên ông mới có thể tiếp tục làm việc trong khách sạn.
Dù sao khách sạn cũng nấu đồ Tây là chủ yếu, cũng không dùng cách nấu đồ hầm, bình thường cũng không nghĩ tới, bây giờ nghĩ lại lại thấy hơi lãng phí.
“Phần lớn cuộc đời này của anh, thứ duy nhất anh có thể lấy ra được chính là đồ hầm mà bố anh đã dạy, học nấu đồ Tây nhiều năm như vậy thật sự là sự thất bại.” Vương Đại Chí cười khổ.
“Ai nói vậy, anh dựa vào hai tay của mình để nuôi sống vợ con, ở trong mắt em anh chính là một người chồng thành công, một người bố đủ tư cách.
Vương Đại Chí cười lên tiếng: “Em đừng nói để dỗ dành anh, anh cũng không yếu ớt như vậy. Ngủ đi, vẫn còn sớm lắm.”
Về phần từ chức trở về quê, Vương Đại Chí vẫn chưa nghĩ tới.
Đàn ông, đàn ông đặc biệt thích sĩ diện, tình nguyện xin ăn ở bên ngoài cũng không chấp nhận trở về nhà chịu sự chế giễu của họ hàng.
Sáng sớm hôm sau, Vương Đại Chí đi tới khách sạn sớm hơn mọi khi nửa giờ.
“Đại Chí, anh là nhân viên lão làng ở khách sạn của chúng ta, anh rất quan trọng đối với khách sạn của chúng tôi, không có anh chẳng may ông cụ Lâm muốn ăn đồ hầm do anh nấu thì phải làm sao bây giờ?”
“Quản lý, nhiều năm rồi tôi cũng không nghỉ đông, tôi muốn…”
“Đại Chí, chúng ta là đơn vị chính quy, tiền lương lễ mừng năm mới gấp ba lần không thể thiếu anh. Hôm nay có rất nhiều việc, trước hết anh đi chuẩn bị làm việc đi, tôi còn làm việc, sẽ không giữ anh ở lại uống trà nữa.”
Vương Đại Chí còn chưa nói xong đã bị quản lý cắt ngang, không để cho ông từ chối đã đuổi ông ra ngoài, Vương Đại Chí xoay người lại theo bản năng, siết chặt nắm tay, cố gắng lấy dũng khí quay người lại: “Quản lý, tôi muốn trở về đêm hôm hai mươi tám, cũng đã đặt xong vé máy bay rồi, trước hết nói cho anh một tiếng, anh sắp xếp cho tốt.”
“Vương Đại Chí, tại sao không nói chuyện này với tôi? Tốt xấu gì cũng phải nói rõ chứ, không muốn làm à? Nếu không muốn làm thì cút đi, còn thật sự nghĩ mình không thể bị thay thế sao?”
Vương Đại Chí giật mình: “Quản lý…”
“Đều là người đã hơn bốn mươi tuổi, anh cho là anh rời khỏi khách sạn của chúng tôi thì anh có thể tìm được công việc sao? Đừng mơ! Mau đi làm đi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”
“Đi thì đi, anh xem tôi rời khỏi nơi này thì có thể chết đói hay không.” Tượng đất thì cũng có ba phần tức giận, Vương Đại Chí cãi lại.
“A, để tôi xem anh có thể đi đến đâu, nói trước đấy, đi rồi thì cũng đừng trở về nữa.”
Vương Đại Chí tăng xông, quyết định ngay lập tức hơi lô mạng, công việc ổn định bây giờ cũng rất khó tìm.
Thần kỳ chính là, một khi vừa nói ra, tâm trạng hỗn độn của ông cũng ổn định hơn.
Ông phải về rồi!
Quyết định xong rồi, Vương Đại Chí không hề do dự, đi tới phòng vệ sinh thu dọn đồ đạc của mình, qua người tìm giám đốc nhân sự để từ chức, hôm nay lập tức đi luôn.
Giám đốc nhân sự có quan hệ không tệ với ông, khuyên ông đừng vội, ít nhất chờ sau khi lấy được tiền thưởng cuối năm rồi đi, ít nhất cũng có mấy trăm tệ, nói không chừng còn có một hai ngàn.
Vương Đại Chí lắc đầu, ông còn muốn rời đi.
Giống như sau khi đầu bếp trưởng đã nói, bếp phó như ông túm một cái cũng được một bó to, đi rồi cũng không ai giữ ông lại.
Hà Tiểu Linh biết được tin chồng mình từ chức, ngày hôm sau cũng đi tới siêu thị từ chức. Hai vợ chồng cũng nắm bắt thời gian thu dọn hành lý, gửi hành lý về nhà trước rồi tìm chủ nhà hủy tiền cho thuê.
Nghĩ tới chuyện lập tức phải trở về, hai vợ chồng đều nở nụ cười.
Thật tốt, nhiều năm như vậy cũng chưa từng nở nụ cười nhẹ nhàng như thế.
Vương Đại Chí về đến nhà, trước hết mua hương nến và tiền giấy để thăm bố mình.
Ngày hôm sau người lái thuyền rời đi, Hạ Đồng không có việc gì làm, buổi tối thức khuya xem phim truyền hình, ba giờ sáng mới đi ngủ, ngủ thẳng tới mười hai giờ trưa mới dậy.
Hạ Đồng xuống lầu ăn cơm trưa: “Hôm nay ăn cái gì thế?”
“Hôm nay làm cá cải xoong, cà tím hấp, sườn heo hấp, gà rán cay.”
“Ai, hôm nay là ngày gì mà làm nhiều món ăn ngon như vậy?”
Vương Dũng cười ngây ngô: “Buổi sáng bố cháu mới đưa đồ ăn mới tới, tôi thấy không tồi nên đều mang đi làm hết.”
“Không đúng, mỗi ngày bố cháu đều mang đồ ăn tới mà.”
Lý Hạo Nhiên đang nằm úp sấp trước quầy lễ tân chơi máy trò chơi đáp lời: “Con trai về nhà mừng năm mới tế bái ông, chuyện thật tốt, có gì không thể nó chứ.”
“Thật sự đã trở về sao?”
Vương Dũng cười ha ha: “Đã trở về, đã trở về.”
“Vậy gọi người tới Thông Thiên Quan đi, hai người nhà ông có thể gặp nhau rồi.”
“Có tiện không?”
“Tiện chứ, hôm nay muốn gặp ông, đã gọi đám người Trần Phán Phán gửi giúp tin nhắn tới, mời người tới đây.”
Trần Phán Phán lập tức nói: “Chuyện nhỏ, buổi chiều tôi sẽ gọi người tới đây.”
Vương Dũng lắc đầu: “Không nóng lòng, chờ sau buổi tối lại nói, hắn vừa trở về, đoán chừng buổi chiều hôm nay vội vàng dọn dẹp phòng ở. Phiền cậu buổi chiều mang nó tới đây giúp tôi.”
“Đi!”
Lúc lễ mừng năm mới tới, Lý Huyền Thanh, Lý Phác, Chúc Nguyện và Trần Phán Phán, Hướng Dương, cả đám người đều phải trở về đón lễ mừng ăn mới. A Phúc, Lý Hạo Nhiên, Vương Dũng, Tôn Tử Sở, đám người này đều là quỷ không có cách nào rời khỏi Thông Thiên Quan.
Đúng rồi, còn có Nghiêm Phi muốn ở trong phòng làm việc làm nghiên cứu, ông ấy không đợi được lễ mừng năm mới, hai ngày nay đang bắt đầu kết thúc công việc, chờ sau khi bàn giao công việc xong, thấy người trong nhà thì ông ấy sẽ rời đi, hoàn toàn rời khỏi đây.
Hạ Đồng hỏi A Phúc đang ngồi bên cạnh mình: “Lễ mừng năm mới muốn ăn gì ngon không? Tôi bảo bố tôi làm cho cậu, cậu đón năm mới với chúng tôi đi.”
Không cần hâm mộ đám người Vương Dũng và Lý Hạo Nhiên.
Mấy tháng qua trong Thông Thiên Quan có thêm không ít người và quỷ, A Phúc cũng có chút không quen, nghe thấy Hạ Đồng quan tâm mình, trong lòng A Phúc đột nhiên cảm thấy thoải mái, quả nhiên cậu ta vẫn là nhân viên lão làng già nhất ở Thông Thiên Quan.
“Ăn ngon là được, tôi không kén chọn.”
A Phúc, lão qủy đã quan sát Thông Thiên Quan một khoảng thời gian gian dài không kén chọn, có chút cảm giác sâu sắc như lão già còn sống không được mấy ngày, đã muốn nắm bắt thời gian để ăn hết đồ ăn ngon, kén chọn cũng là hợp tình hợp lý.
Nghe đồn trên phố, thành phố Cẩm Giang có ba gia đình không gián đoạn truyền thừa, gia đình liền tục để lại rất nhiều di sản, đứng đầu là nhà họ Lâm, trong gia phả nhà họ lâm, từng để lại tên của rất nhiều danh nhân giàu có trên lịch sử. Bây giờ cũng không có ai biết nhà họ Lâm cụ thể có bao nhiêu của cái, nhưng chắc chắn là có không ít.
Người làm đương gia nhà họ Lâm thế hệ này Lâm Thiên Thanh từ thời kỳ cấp ba đã chơi đầu tư, dường như chưa bao giờ thua lỗ, chỉ là vấn đề kiếm nhiều hay ít mà thôi.
Trong mắt người ngoài, nhà họ Lâm không phải nhà giàu bình thường. Nhưng ông cụ nhà họ Lâm, Lâm Tân Dân, không có chút khí chất của một người đàn ông giàu có, ông chỉ thích ăn món gà hầm không phù hợp với bối cảnh lớn, để món gà hầm phù hợp với chuyện ăn uống, quản gia nhà họ Lâm cứ cách mấy ngày lại đặc biệt bay sang tỉnh khác đến một khách sạn mua một con mang về, làm cho ông cụ ăn tới nghiện miệng.
Được rồi, món gà hầm hôm nay mua về ăn không ngon, ông cụ cáu kỉnh, bắt cháu trai lớn nhà bình tự đi mua, còn phải bồi thường cho ông ấy hai con gà hầm.
Lâm Thiên Thanh đang hợp ở trong công ty. bị Lâm Tân Dân gọi một cuộc điện thoại gọi trở về, quả thật vô cùng đau đầu.
“Vị đầu bếp nấu gà hầm kia đã từ chức.”
“Trách không được, chả trách tại sao mà hương vị không đúng. Đúng lúc từ chức, cháu tìm người kia về nhà làm đầu bếp nhà mình đi.”
“Ông nội, bác sĩ dinh dưỡng nói cậu phải ăn nhẹ.”
Lâm Tân Dân hung hăng, nói hợp tình hợp lý: “Ông không quên, thân thể của ông mà chính ông lại còn không biết sao? Cả ngày ăn mấy thứ không mặn không nhạt đó có ích lợi gì? Muốn ông nói, trên cuộc đời này, hai chữ ăn uống, vì để ăn ngon, sống ít đi hai năm cũng rất tốt.”
Lâm Thiên Thanh quả thật không thể nói chuyện đến đâu với ông: “Ngày mai được không? Cháu sẽ gọi thư ký hỏi thăm trước, ngày mai sẽ đưa gà hầm tới cho ông.”
“Hừ, vậy còn tốt.”
Lâm Thiên Thanh đưa tới một hộp quà, hộp quà được làm bằng gỗ lim, chỉ nhìn trạm chỗ bên ngoài, đây cũng chẳng phải đồ vật bình thường.
“Giả bộ cái gì?”
“Đàn cổ, không phải tháng tháng trước ông bảo cháu mau một cái đàn cổ sao? Đây là cháu mua về từ trong hội đấu giá, là kiểu Phục Hy, được chế tác từ lõi đồng mộc, có thể bảo tồn đến bây giờ cũng không phải dễ dàng.
Đồng mộc dễ bị sâu mọt, cây đàn cổ này trải qua ngàn năm còn có thể giữ được phong thái như thế, vô cùng khó có được.
Lâm Tân Dân nhìn thoáng qua rồi dời mắt qua chỗ khác: “Cháu tự giữ cho riêng mình đi, ông không cần nữa.”
Tháng trước Lâm Tân Dân đi tham gia sự kiện Hoàng Hôn Đỏ, có một bà cụ có cách ăn mặc rất phương Tây nói muốn lấy một cây đàn cổ rồi mặc trang phục cổ đại để chụp một bộ ảnh cổ xưa. Sau này bà cụ lại thay đổi quyết định, nói là mặc sườn xám trông đẹp mắt hơn, trên mạng bây giờ cũng thịnh hành cái này hơn.
Hừ, Lâm Tân Dân ông cũng phải theo kịp xu hướng.
Lâm Thiên Thanh tức giận đặt chiếc áo vest lên trên sô pha, xoay người đi lên lầu.
Lâm Tân Dân đứng lên lớn tiếng nói: “Tiểu tử thối đừng đi, mang theo cây đàn hỏng của cháu đi, còn có đừng quên gà hầm của ông đấy.”
Lâm Thiên Thanh: “…”
Lâm Thiên Thanh trở về thì đã lập tức vào trong phòng tắm, sau nửa giờ anh thay một bộ đồ ở đi ra ngoài, thư ký Trang Phàm đang chờ ở thư phòng, trên bàn học đặt một chiếc hộp gỗ quen mắt.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi đã tìm được địa chỉ của đầu bếp kia, ở thành phố Tam Giang ở ngay bên cạnh, lát nữa tôi sẽ mời người trở về.”
“Không vội, để cho ông cụ ăn chay thêm hai bữa, buổi chiều ngày mai rồi đi mời đầu bếp tới đây.
Lâm Tân Dân:… Con cháu bất hiếu mà!
“Vâng!”
Sau khi màn đêm buông xuống, cuộc vui chốn nhân gian ở trong thành thị này lại tràn ngập mùi rượu, mùi thơm của quần áo, đúng là lúc mà đám người phú nhị đại bắt đầu chơi đùa. Theo quen và cuộc sống của Lâm Thiên Thanh vô cùng kỷ luật, không tham dự những hoạt động ban đêm này, đọc sách một lát sẽ đi ngủ.
Đêm nay, hắn ngủ rất trằn trọc.
Trong mơ hắn biến thành một con gà chân chắn, nằm bất động trong ổ không nhúc nhích, bên cạnh có một tiểu tiên nữ màu xanh biếc bay lơ lửng trong không trung nói xin lỗi với hắn.
Hắn không phản ứng lại, tiểu tiên nữ không kiên nhẫn, hung hăng hỏi hắn tại sao không nói gì, có phải tức giận hay không? Có phải không thích cô ấy hay không? Có phải cảm thấy cô ấy không đẹp hay không?
Lâm Thiên Thanh: …
Tiểu tiên nữ thôi không tức giận nữa, Lâm Thiên Thanh quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên bay tới một nhánh cây cọ vào mặt anh.
“Ngu ngốc, tôi ở trong này.”
Lâm Thiên Thanh tỉnh giấc, hắn mở to mắt, chóp mũi dường như còn có một mùi hương thoang thoảng, hơi giống với mùi hương của thực vật.
Đó là loài cây gì?



