Skip to main content

Trang chủ Người đẹp huyền học hot bùng nổ rồi! Chương 20: Hai mươi sợi tóc

Chương 20: Hai mươi sợi tóc

4:18 chiều – 23/09/2025

Lê Thất tay cầm cờ phướn bước ra khỏi con hẻm sâu, đứng tại trạm chờ xe buýt, xung quanh đều là người đang chờ xe đến.
Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người, nhưng sự tồn tại của cô thật sự quá chói mắt, người qua đường đều không nhịn được nhìn cô chằm chằm, không thể rời mắt khỏi cô.
Sau khi lên xe buýt, do xe quá đông nên cô không tìm được chỗ ngồi, đứng qua khoảng mười trạm mới đến quảng trường.
Ngày hôm qua cô không tới bày sạp, hôm nay người đến bày quán ngày càng nhiều, vị trí bày sạp lúc đầu của cô hiện giờ đã bị một người đàn ông trung niên chiếm, trên bảng hiệu của sạp viết “Đoán mệnh”, ông ta thấy cô dừng lại nhìn, cực kỳ kiêu ngạo mà liếc cô một cái.
Lê Thất không để ý tới, đi tới một chỗ râm mát bày cờ phướn.
Cầm bữa sáng vừa mua ban nãy lên vừa ăn vừa chờ khách, nhìn bộ dáng nhàn nhã của cô, người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa lập tức nổi giận, vì sao cô không có phản ứng gì cả? Không phải nên tức giận bỏ đi sao? Một chỗ nhỏ như thế này, cô ở đây lừa người rồi ông ta còn lừa như thế nào được nữa?
Muốn qua tìm cô nói lý, hôm qua là ông ta tới quảng trường này trước, người đàn ông trung niên “đoán mệnh” đi đến trước mặt Lê Thất, nếu đối phương là đàn ông, ông ta có thể sẽ chùn bước, còn một cô gái nhu nhược có gì đáng sợ.
Lê Thất uống xong ly sữa đậu nành cầm đi bỏ vào thùng rác, xoay người lại đã nhìn thấy người đàn ông trung niên muốn cầm cờ phướn của cô ném xuống đất, đập phá bảng hiệu của cô.
Ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, bước chân lại chậm rãi không vội vàng.
Cao Đại Tiên muốn bắt đầu đập phá từ bảng hiệu của cô, nhưng giơ tay cầm lấy, cờ phướn vẫn không nhúc nhích.
Cao Đại Tiên: “???” Chẳng lẽ cô đã cố định cọc trúc lại?
Lại dùng sức rút, đẩy, ông ta rõ ràng thấy cô chỉ nhẹ nhàng bày ra, sao lại làm chắc chắn như vậy được?
Loay hoay một lúc, Cao Đại Tiên rút đến mồ hôi đầy đầu cũng không lay động được cọc trúc mảnh khảnh, vừa quay đầu lại đã thấy Lê Thất nhàn nhạt đứng ở phía sau, yên lặng mà nhìn ông ta làm một đống thao tác không có hiệu quả.
Cao Đại Tiên không biết sao lại bị dọa nhảy dựng, lấy lại tinh thần mới nhận ra thật mất mặt.
“Mau dời sạp hàng của cô đi đi, chỗ này là tôi tới chiếm trước.” Một dáng vẻ nhất quyết không cho thương lượng.
Lúc này, bên cạnh đã có người vây xem.
“Dựa vào đâu? Quảng trường này là của ông à?” Lê Thất không chút hoang mang hỏi lại ông ta.
“Không phải của tôi nhưng là do tôi định đoạt.” Cao Đại Tiên không nghĩ tới cô nhìn thì thờ ơ nhưng vẫn dám hỏi lại ông ta.
Không đợi Lê Thất nói chuyện, chủ mấy sạp xung quanh đã nổi giận.
“Mấy lời mà ông nói ai mà tính? Mặt mũi cũng lớn nhỉ, quảng trường này ai cũng có thể bày bán, hơn nữa, chỗ quầy hàng của ông ban đầu là cô gái xinh đẹp này chiếm trước, muốn dọn đi cũng là ông phải dọn.”
“Thấy người ta là con gái nên đi đến bắt nạt, đúng là không biết xấu hổ.”
Cao Đại Tiên không ngờ sẽ có người lên tiếng dùm Lê Thất, ông ta không phục nên cãi hai câu, nhưng cũng không cãi lại.
“Cô ta là đang lừa gạt, tôi mới là người có thể đoán mệnh.” Cao Đại Tiên lại bắt đầu nói kiểu khác, làm thế nào cũng phải đuổi Lê Thất đi.
Những chủ quầy khác phát ra vài tiếng cười nhạo: “Nếu cô ấy là kẻ lừa đảo, vậy ông không phải chắc? Chúng tôi còn chưa thấy cô ấy lừa ai.”
“Nhưng còn ông, lúc trước tôi đã gặp ông ở nơi khác, khi ấy ông như thế nào? Lừa gạt bị người ta tìm tới cửa nên phải đổi chỗ?”
Cao Đại Tiên thẹn quá hóa giận mà nói anh ta đang bôi nhọ người khác.
“Ông có thể bôi nhọ người khác, người khác tại sao ông thể bôi nhọ ông?”
Cao Đại Tiên bị các chủ quầy khác nói đến mức liên tục thất bại, tức giận đỏ mặt tía tai, nghẹn họng không nói nên lời.
Lê Thất giống như không thấy được khí đen ở đỉnh đầu ông ta bốc lên: “Ông không cần nói nhiều với tôi như vậy, tôi sẽ không rời đi dù chỉ là một bước.”
Ngay sau đó, cô ngồi xuống ghế đá dưới bóng râm, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh nhạt giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.
Cao Đại Tiên thấy có nhiều người che chở cô như vậy, không cam lòng mà quay trở về chỗ của mình.
Đám người vây xem chẳng mấy chốc đã tản ra, đại khái đã trôi qua mười phút, một người phụ nữ vội vàng đi tới, nhìn thấy Cao Đại Tiên ngồi ở chỗ lúc trước của Lê Thất, nhìn thấy ông ta thật quen mắt.
“Ông… ông không phải là kẻ lừa đảo lúc trước vừa lừa gạt tôi đây sao?! A! Ông không được chạy! Tôi muốn báo cảnh sát bắt ông!” Lúc trước cô ấy bị lừa, người lừa cô ấy chính là ông Cao Đại Tiên này.
Cao Đại Tiên đã lừa gạt quá nhiều người, nhất thời không nhận ra, vừa nhấc chân lên là chạy, tính bỏ lại cả sạp hàng.
Ai ngờ còn chưa chạy được hai bước, cả người ông ta như bị cố định lại, không thể nhúc nhích, là ông ta sợ tới mức ban ngày ban mặt mồ hôi lạnh đầy người.
Người phụ nữ lập tức báo cảnh sát, không biết ông ta còn lừa bao nhiêu người.
Không bao lâu cảnh sát đã đến, cảnh sát ngay lập tức nhận ra Cao Đại Tiên.
“Lại là ông! Mới vừa thả ra không bao lâu lại bắt đầu đi lừa gạt.” Cảnh sát tức giận nói ông ta.
Cao Đại Tiên lúc này đã không để ý chuyện khác: “Đồng chí cảnh sát, chân tôi không cử động được, tôi…”
Còn chưa nói hết câu, cả người đã lảo đảo xém chút té ngã trên mặt đất.
“Như thế này còn không phải đang cử động sao? Ông đừng có giả vờ ở đây.”
Cao Đại Tiên xém bị dọa cho hồn lìa khỏi xác, mau chóng nhìn quanh bốn phía, lại không thấy điều gì kỳ lạ, đứng giữa trời nắng mà cả người như đóng băng.
Cảnh sát mang Cao Đại Tiên đi, người phụ nữ cũng đi theo, cô ấy định lát nữa mới quay lại tìm đại sư.
Chưa tới nửa tiếng, quảng trường lại khôi phục trạng thái người đến người đi, Lê Thất đi tới quán ăn vặt mua chút đồ ăn, đã giữa trưa rồi, cô định chuẩn bị đi quán cơm gần đó ăn trưa.
Người phụ nữ gấp gáp quay trở lại, tìm một lúc mới thấy được Lê Thất đang chuẩn bị rời đi.
“Đại sư, đại sư.” Cô ấy thở phì phò gọi Lê Thất.
Lê Thất dừng bước đi qua hướng người phụ nữ, cả người đoan trang, khí đen trên người đã nhạt đến mức không thể thấy.
“Cô thật có bản lĩnh, hôm đó tôi quay về làm theo lời cô nói, cô đoán xem mọi chuyện như thế nào? Bệnh của chồng tôi lập tức trở nên tốt hơn, vấn đề làm công ty nhà tôi phải đau đầu hoa mắt cũng chuyển tốt.” Chân của cô ấy cũng không còn tê, gia đình cô ấy cho tới giờ vẫn cảm thấy không chân thật, giống như đang nằm mơ.
Lê Thất lộ ra nụ cười: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”
Người phụ nữ sợ cô không lấy tiền, cố ý lấy ra đưa cho Lê Thất.
“Đây là một chút tâm ý của tôi, đại sư ngài nhất định phải lấy.”
Lê Thất không chịu cầm, lúc trước đã đưa tiền, bây giờ không thể lại lấy tiền của cô ấy, đây là quy củ.
“Lần trước cô đã đưa tiền, nên tiền này tôi không thể lấy.”
Người phụ nữ thấy cô quá kiên định, đành phải thu lại đôi tay đang cầm tiền, không hổ là đại sư có năng lực.
Lê Thất sợ cô ấy lại đưa tiền, vội vàng từ biệt, cầm lấy cờ phướn đến tiệm cơm, hiện tại đã quá giờ cơm trưa, cô đói muốn xỉu.
Người phụ nữ đứng phía sau luống cuống tay chân, yên lặng nhìn cô rời đi, muốn mời cô ăn cơm, nhưng đại sư có vẻ hơi lạnh lùng, cô ấy vẫn là đừng quấy rầy thì hơn.
Trong một văn phòng công ty nọ, thời gian gần đây Lưu Quý bị Lão Hồ làm phiền suốt, đếm không hết số lần từ chối giúp ông ta.
“Lão Hồ ơi, đại sư nói là không giúp, tôi làm sao nói đại sư làm gì được?” Đã có giải pháp có thể giải quyết được rồi, nhưng do ông ta không chịu bỏ đi chút tiền tài đó thì cũng đành chịu thôi.
“Cậu cứ làm theo lời đại sư nói, của đi thay người không phải là tốt rồi sao.” Lưu Quý không hiểu được ông ta, chừng đó tiền cũng không phải phá sản.
“Đại sư nói cũng không hoàn toàn đúng, lỡ như tôi làm như cô ấy nói, chuyện đó vẫn xảy ra, không phải là mất cả người lẫn của à?” Lão Hồ không tín nhiệm Lê Thất tới mức đó, chỉ là mỗi lời cô nói đều có chuyện xảy ra, khoảng thời gian này ông ta đi tìm đại sư khác, tiền đã chi ra nhưng cũng không có tác dụng.
Lời này của Lão Hồ ông ấy cũng không thích nghe, nghiêm túc nói: “Nếu cậu không tín nhiệm đại sư, cậu còn tìm đến chỗ tôi làm gì.”
Đại sư là ân nhân cứu mạng của ông ấy, hai lần cứu ông ấy về từ quỷ môn quan, nói là ba mẹ tái sinh ông ấy cũng không quá, Lưu Quý hoàn toàn tín nhiệm Lê Thất.
“Sếp Lưu đừng tức giận, tôi không phải ở bước đường cùng sao? Nên mới gấp tới mức này, cậu giúp tôi đi.”
Lưu Quý không chịu nổi ông ta làm phiền, giọng điệu cực kỳ bất đắc dĩ.
“Tôi nói tôi không thể nói động được đại sư, chuyện này nếu cậu không muốn làm theo lời đại sư nói, chỉ có thể đi thỉnh cao nhân khác.”
Lão Hồ thở dài một tiếng, chẳng lẽ chỉ có một cách như lời vị đại sư này nói, mới có thể giải trừ nguy cơ trước mắt? Ông ta thật sự là không muốn hao hụt tiền.
Ông ta không tiếp tục dây dưa với Lưu Quý, dây dưa không có kết quả nên từ bỏ.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Lưu Quý nhìn bóng dáng lo lắng của Lão Hồ, không nhịn được lắc đầu thở dài.
Mới vừa đi đến dưới công ty Lưu Quý, Lão Hồ nhận được một cuộc điện thoại, không có tâm tình gì mà bắt máy, nếu thật sự không được, vậy làm theo lời đại sư nói, bồi thường tốt cho vài người bị hại, chi ra ít tiền và đóng cửa trung tâm thương mại.
“Alo.”
“Cậu là Hồ Lực Hải?”
“Ông là ai?”
“Có muốn giải quyết khó khăn trước mắt của cậu một cách nhanh chóng không.”
Đầu bên kia điện thoại giống như đã dùng máy biến đổi giọng nói.
“Ông là đại sư nào? Ông có cách giúp tôi giải quyết mà không phá sản sao?”
“Không phá sản thì rất đơn giản, còn có thể bảo vệ cậu chu toàn.”
Lão Hồ nghe xong lại lên tinh thần, không phá sản còn có thể bảo vệ ông ta? Thật hay giả?
“Không phải ông lại là kẻ lừa đảo chứ?” Lão Hồ vẫn có chút lòng cảnh giác, trong khoảng thời gian này tuy rằng bị lừa không nhiều tiền, nhưng có thể tránh vẫn nên tránh.
“Cậu không tin thì thôi.” Người nọ nói xong thì muốn cúp điện thoại, rõ ràng là không thích những lời này của ông ta.
“Ôi ôi ôi! Ông đừng cúp máy! Có chuyện gì từ từ nói.”
Người nọ không lên tiếng, Lão Hồ thở phào nhẹ nhõm nói: “Muốn bao nhiêu tiền.”
“Không nhiều tiền lắm, mười vạn.”
Lão Hồ tuy đau lòng mười vạn này, nhưng có thể dùng tiền làm chuyện lớn, ông ta cũng cắn răng giao ra, may mà ông ta cũng không thỉnh vị đại sư là nữ kia, không biết phải cho cô bao nhiêu tiền.
“Nhưng trừ cái này ra tôi muốn một thứ của cậu.”
“Thứ gì? Không phải muốn cánh tay, cánh chân của tôi chứ?” Cái này Lão Hồ không dám.
“Hai mươi sợi tóc.”
Lão Hồ giơ tay gãi đầu, tóc thì có lợi ích gì? Thầm nghĩ mấy đại sư có bản lĩnh đều hơi kỳ quái.
Xác nhận một lúc lâu, ngoại trừ hai mươi sợi tóc sẽ không lấy gì của ông ta.
Nghĩ đến vừa không phá sản, còn không cần bồi thường người bị hại, Lão Hồ cắn răng đồng ý điều kiện của đối phương.
Ở một tòa cao ốc tại nước ngoài, thư ký Từ đã lo xong vé máy bay ngày mai về nước.
“Sếp Kỳ, đây là địa chỉ hiện tại của cô Lê.” Thư ký Từ mang tư liệu đặt lên bàn làm việc.
Có hơi lo lắng cho cô Lê, căn chung cư đó cứ lâu lâu lại có khách xảy ra chuyện, bị điều tra vài lần vẫn không ra kết quả, hơn nữa là khu dân cư, cứ một thời gian ông chủ nhà lại khóc lóc kể lể, nói ông ta không có nhà để về linh tinh.
Vì vậy rõ ràng cấm ông ta cho thuê, nhưng ông chủ nhà rất giảo hoạt, bề ngoài ra vẻ đồng ý, sau lưng luôn trộm dán biển cho thuê nhà lên.
Kỳ Mặc Nghiêu dùng đôi tay trắng trẻo mảnh khảnh lật tư liệu, khẽ nhăn mày, anh biết rõ Lê Thất là yêu, nhưng… anh lo lắng Lê Thất sẽ bị đối phương hại.
Dùng thanh âm vững vàng nói: “Sửa lại vé máy bay thành hôm nay, lập tức về nước.”
“Được, sếp Kỳ.”
Màn đêm buông xuống, đoàn người sinh động trên quảng trường dần dần tản đi, các chủ quầy sôi nổi thu dọn.
Lê Thất cũng chuẩn bị trở về, hôm nay không có người hỏi thăm, tìm chút thời gian chụp ảnh phi hành trên không, thử xem có thể kiếm được tiền hay không.
Ngồi trên xe buýt trở lại nhà trọ, trước quầy không có một bóng người, ông lão lại không ở đây.
Cô chậm rãi đi vào thang máy, chẳng mấy chốc đã tới tầng năm, toàn bộ tầng năm cũng giống như tối hôm qua, ngoài phòng của cô, các phòng còn lại đều sáng đèn.
Vào khoảnh khắc Lê Thất mở cửa ra, cửa phòng bên cạnh lập tức vang lên tiếng đập đồ loảng xoảng, bên trong phòng truyền ra tiếng người ồn ào.
Cô giống như không nghe thấy, động tác vào phòng không hề dừng lại.
Quả nhiên, thấy phản ứng của Lê Thất lạnh nhạt, động tĩnh ở phòng bên cạnh cũng biến mất.