Skip to main content

Trang chủ Người đẹp huyền học hot bùng nổ rồi! Chương 15: Nhân quả

Chương 15: Nhân quả

4:17 chiều – 23/09/2025

Cô vừa nói xong, ánh mắt và vẻ mặt mà Lão Hồ nhìn cô cũng thay đổi, chắc chắn cô đã biết chuyện gì đó nên mới nói như vậy.
Lưu Quý đứng bên cạnh nhìn Lão Hồ mấy lần, tại sao đại sư… không giúp ông ta, lẽ nào là chuyện khó giải quyết? Đại sư cũng không làm được?
“Đại sư, mong cô giúp đỡ tôi, bao nhiêu tiền cô cứ nói.” Lão Hổ lịch sự nói, ông ta xóa tan mọi sự nghi ngờ với cô thái độ ngay lập tức thay đổi 180 độ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Thất vô cùng thờ ơ không chút biểu cảm.
“Tôi chỉ có thể khuyên ông, từ bỏ đi.” Nguyên nhân là ở ông ta, ông ta chỉ có thể loại bỏ nguyên nhân mới không tạo nên thảm kịch.
Lão Hồ âm thầm đánh giá cô dự đoán như thần, Lưu Quý không lừa ông ta, mặc dù rõ ràng ông ta hiểu ý của cô nhưng ông ta suy nghĩ rất lâu vẫn không nỡ, cho dù nói ông ta đóng cửa hàng trước đó thì cũng chỉ tổn hại một chút, nhưng… người kinh doanh đâu có thể cam lòng từ bỏ tiền bạc một cách dễ dàng như thế.
“Đại sư, cô xem có thể dùng cách nào kéo dài thời gian thêm một chút không? Cửa hàng của tôi mới mở tôi vẫn muốn tiếp tục kinh doanh trong một khoảng thời gian nữa.” Sau một khoảng thời gian nữa, cửa hàng sẽ không thuộc về ông ta nữa, sẽ có người đến tiếp quản, về phần người đến tiếp quản như thế nào, ông ta cũng không quan tâm.
Hai chữ “cửa hàng” từ trong miệng ông ta nói ra, Lê Thất đã nắm được đại khái chân tướng sự việc, cô nhíu mày chất vấn: “Khi ông mời người đến xây dựng cửa hàng, có phải đã xảy ra bất hòa về chuyện tiền bạc với công nhân xây dựng hay không?”
Lão Hồ:”!!!” Sắc mặt ông ta ngay lập tức thay đổi bước lùi về sau, ánh mắt né tránh không dám thừa nhận, ông ta có thói quen nợ lương công nhân, khi trả tiền cho họ thì ông ta cũng rất khó chịu.
Ông ta nhớ có một lần gia đình người công nhân nhập cư kia cần gấp tiền để cứu người nhưng ông ta nhất quyết muốn nợ lương, người đó không nhận được tiền lương nên đã chạy lên tầng thượng đe dọa nếu ông ta không trả lương thì sẽ nhảy xuống ngay lập tức.
Khi đó Lão Hồ vẫn rất ung dung, mãi đến khi sự việc này lên trang tin tức xã hội mới dọa ông ta nhanh chóng trả toàn bộ số tiền cho người công nhân nhập cư kia.
Lưu Quý hoàn toàn không biết sự việc này, ngay lập tức trách móc ông ta: “Cậu dám nợ lương của những người lao động nhập cư sao? Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt của họ. Việc cậu làm không hợp lý.”
Lão Hồ tự biết mình đuối lý nên ngại ngùng nói: “Không phải sau đó tôi đã đưa rồi sao.”
Lê Thất không quan tâm lời của ông ta mà trực tiếp nói: “Kiến trúc cửa hàng của ông có vấn đề về phong thủy, vốn dĩ chỉ cần một lá bùa có thể giải quyết mọi chuyện rồi nhưng bởi vì ông nợ lương của công nhân dẫn đến sự oán hận của công nhân đã kéo dài, ám khí cứ quanh quẩn trong cửa hàng cộng thêm phong thủy có vấn đề nên liên tục có người gặp chuyện.”
Lão Hồ thầm mắng tên một người, vốn dĩ ngay từ đầu phong thủy đã bị động, đều tại ông ta không để tâm còn cho rằng đối phương sẽ không vì chuyện đó mà oán hận ông ta, không ngờ lại âm thầm đổi phong thủy hại ông ta không kịp đề phòng.
“Đại sư, cô hãy giúp tôi, còn cách nào khác ngoài việc đóng cửa hàng không?” Lão Hồ vẫn không bỏ cuộc, ông ta coi trọng lợi nhuận hơn bất cứ thứ gì khác vậy nên không nỡ từ bỏ.
Lê Thất không cảm thấy kỳ lạ khi ông ta không bỏ cuộc, nhưng nếu ông ta không quá coi trọng lợi nhuận, sống có lương tâm hơn một chút thì sự việc sẽ không đi tới bước đường này.
“Những người vô tội gặp nạn tại cửa hàng của ông không phải do họ muốn hay lựa chọn mà là do ông tạo ra dẫn đến một số người đã bị lạc trong cửa hàng. Điều duy nhất ông có thể làm là đóng cửa, sắp xếp ổn thỏa việc bồi thường cho những người bị hại và gia đình của họ, dùng cách này để ngăn không cho càng nhiều người bị hại.”
Cô đã nói tới mức này rồi, nghe hay không thì tùy ông ta, bởi vì người tiếp theo bị hại rất có thể là ông ta tự hại chính bản thân mình.
Lê Thất nhìn thoáng qua chân phải của Lão Hồ đang bị một chiếc dây màu đỏ thẫm quấn chặt, một số chuyện có nguyên nhân chắc chắn sẽ có kết quả, không muốn cô can thiệp cô nhất định sẽ không nhúng tay vào. Hơn nữa những lời nên nói cô đã nói rất rõ ràng rồi, nếu ông ta vẫn muốn làm theo ý mình thì đó chính là hậu quả mà ông ta tự tạo ra.
Nghe đến đây, Lưu Quý vừa cảm thán sự lợi hại của Lê Thất vừa hoảng sợ nói với Lão Hồ: “Cậu nghe lời đại sư đi. Cậu giàu như vậy đóng cửa hàng thì có gì mà phải sợ.”
Cũng không phải phá sản, chỉ là lỗ một chút không tổn hại gì nhiều, tại sao phải lấy an toàn của người khác ra mạo hiểm.
Lão Hồ tự ái nói: “Ai da, cậu không hiểu, đóng cửa chính là đóng cửa, tôi chỉ muốn hoãn lại tháng sau mới đóng cửa, tôi muốn nhờ đại sư giúp tôi kéo dài thời gian một chút.” Bây giờ đang lúc cửa hàng phát triển mạnh, mỗi ngày kiếm được rất nhiều tiền ông ta làm sao nỡ đóng cửa.
“Về đi.” Lê Thất cũng lười nói tiếp với ông ta,
“Cậu nhanh chóng chuẩn bị đóng cửa đi.” Lưu Quý chỉ quen biết ông ta trong thời gian ngắn, không ngờ ông ta lại giấu nhiều bí mật đến thế…
Lão Hồ chỉ nhìn ông ấy một cái không hề đáp lại.
“Đại sư, cô cần bao nhiêu tiền cứ việc nói, chỉ cần cô giúp tôi kéo dài thời gian thêm ba tháng.”
“Không phải là vấn đề tiền bạc, ông đi đi, tôi không nhận tiền của ông.” Đến cả tiền bạc Lê Thất cũng không muốn nhận, sở dĩ nói với ông ta nhiều như vậy chính là muốn ông ta sắp xếp ổn thỏa tiền bồi thường cho nạn nhân và người nhà của họ.
Sắc mặt của Lưu Quý rất hoảng sợ, chuyện này chẳng phải đang lãng phí thời gian của đại sư sao?
“Đại sư, cô không nhận tiền của cậu ấy, vậy cô nhận tiền của tôi đi.”
Lê Thất xua tay từ chối: “Không cần đâu, ông dẫn ông ta đi đi.”
Lần đầu tiên Lão Hồ gặp một đại sư nhìn thấy tiền cũng không dao động, đây không phải là đại sư trong truyền thuyết sao? Nhất thời ông ta không biết nên làm thế nào để cô giúp đỡ.
“Đi thôi, đừng làm phiền đại sư.” Lưu Quý nói cảm ơn với Lê Thất rồi kéo ông bạn rời đi.
Lê Thất không để ý tới Lão Hồ thỉnh thoảng quay đầu lại, thời tiết hôm nay rất đẹp mà quán ăn vặt cách đó không xa vô cùng nổi bật.
Cô chưa từng đến quán ăn vặt đó, cô lập tức đứng dậy đi tới gần quán ăn vặt. Cô phát hiện có xúc xích, thạch rau câu, đậu hũ cá, mấy hôm trước cô chỉ ăn xúc xích, chưa từng nếm thử những món ăn vặt này.
Cô mua thạch rau câu, đậu hũ cá và khoai tây nghiền mỗi thứ một phần, Lê Thất mang theo đồ ăn vặt ngồi xuống ghế đá.
Cô vừa ăn vừa cảm thán những thứ này so với ngàn năm trước tốt hơn nhiều.
Ở một góc trong sân, người phụ nữ bàn bạc với người trong nhà khôi phục bố cục sân trước như hình dáng ban đầu.
“Đập đổ hai bức tường trước sân đổi nó thành hình dạng của sân cũ.”
Ba chồng cô nghe xong không đồng ý, vừa mới xây không bao lâu ngay lập tức muốn phá bỏ, sao có thể mê tín đến thế. Hai ngày nay cô ấy đã chuyển vị trí của rất nhiều đồ đạc còn dán bùa hộ mệnh lên trên cửa.
“Con đừng lãng phí thời gian vào nó nữa, thời đại nào rồi mà còn tin những thứ này.”
Người phụ nữ lập tức thuyết phục ông ấy: “Ba, chúng ta không thể không tin, từ khi chúng ta dọn vào đã xảy ra rất nhiều chuyện? Hai ngày nay đồ đạc trong nhà chuyển về phía Nam và dán thêm lá bùa nên chân của con đã không còn cảm thấy tê nữa.”
Sáng nay cô ấy thức dậy bóp bắp chân như thường ngày, cô ấy mừng rỡ khi sờ lên chân không còn cảm giác tê tê nữa.
Tinh thần của chồng và ba chồng cô ấy cũng được cải thiện không ít.
“Hôm nay không phải ba hết đau đầu rồi sao?”
Ông lão cảm thấy cô ấy nói có lý, sáng nay thức dậy cảm giác đầu đầu chóng mắt của ông ấy cũng đỡ hơn một chút, đầu cũng không còn đau nữa.
Do dự mãi, ông ấy gọi vợ về thương lượng xem bà ấy có ý kiến gì.
“Tôi đã nói rồi bức tường này không thể xây, không thể xây được mà con trai ông cứ nhất định muốn xây lên.” Bà lão vừa nói một câu đã nổi giận đùng đùng.
Ông lão nghẹn ngào, yếu ớt nói: “Đó cũng là con của bà mà.”
Bà lão tức giận trừng mắt lườm ông ấy một cái: “Còn không phải tại ông.”
Ông lão không dám nói chuyện, thầm nghĩ: lại tới nữa rồi, chuyện tốt đẹp đều là do bà ấy làm còn chuyện xấu lại đổ hết lên đầu ông ấy.
Người phụ nữ bất lực nhìn hai ông bà ngày nào cũng cãi nhau, cô ấy lập tức gọi điện thoại bảo công nhân đến phá bức tường ở sân trước.
“Ba mẹ, chúng ta nghe lời đại sư đi, cô ấy nói không sai đâu, đại sư nói nếu muốn tăng vận khí, thì phải khôi phục bố cục sân như ban đầu.”
Bà lão và ông lão nhìn nhau, ánh mắt chứa đầy sự ngạc nhiên.
“Vậy vị đại sư đó… người ấy làm sao biết được bố cục ban đầu của sân nhà chúng ta?”
Người phụ nữ: “!!!” Đúng vậy, cô ấy không nói cho đại sư biết bức ảnh về bố cục ban đầu của sân nhà.
Ba người nhìn nhau toàn thân nổi da gà, họ đã gặp được vị đại sư đích thực rồi.
“Mau gọi người nhanh chóng phá bỏ bức tường.” Bà lão hận không thể tự mình làm ngay lập tức.
Khi mặt trời lặn, Lê Thất đứng dậy lười biếng vươn vai một cái, cô cầm lấy lá cờ đi đến bên đường và lên một chiếc xe sang trọng.
Cô ngạc nhiên khi không có ai ngồi ghế sau, Kỳ Mặc Nghiêu cũng không ở trong xe.
“Hôm nay Sếp Kỳ được mời tham gia bữa tiệc, tối muộn anh ấy mới quay về.”
Thư ký Lý sợ cô hiểu lầm nên lập tức giải thích lịch trình của sếp Kỳ, khi nghe cô đáp lại với giọng nói thoải mái, anh ta mới yên tâm, anh ta không muốn sếp Kỳ cãi nhau với cô Lê hoặc hai người họ không để ý đến nhau.