Sau khi lau mồ hôi và đứng tại chỗ một lúc lâu, hơi thở của Khương Mịch từ từ bình tĩnh lại, lúc này cô mới cảm thấy tốt hơn nhiều.
Cô thở ra một hơi, vô tình ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của cậu.
Đôi mắt sâu thẳm của Giang Trì Bạch đang nhìn cô mỉm cười.
Khương Mịch sững sờ một lát, sau khi nhìn nhau, thanh niên bị bắt gặp đang nhìn lén nhanh chóng chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Nhìn những tòa nhà cao tầng đang chuyển động nhanh bên ngoài cửa sổ, Giang Trì Bạch nắm lấy chiếc vòng treo để che giấu sự hoảng loạn.
Có lẽ cậu ấy không phát hiện bất cứ điều gì đâu nhỉ.
“Này… Túi xách của tớ.”
Cậu quay người lại, sắc mặt cô gái vẫn còn hơi tái nhợt, đôi mắt hạnh ngượng ngùng cong lên, cô chỉ vào chiếc túi màu nâu mà cậu đang mang.
“Ừm.” Giang Trì Bạch phản ứng lại, sau đó trả lại túi cho cô.
Lúc này, xe buýt dừng lại một chút, sau khi đã đi qua mấy điểm dừng, những chiếc ghế ở phía sau còn trống vài cái. Cậu nghĩ chắc chắn cô đã mệt rồi, vì vậy cậu cúi đầu hỏi cô có muốn ngồi nghỉ ngơi không.
Khương Mịch gật đầu không chút do dự, sau đó nhanh chóng buông cổ tay Giang Trì Bạch ra với vẻ mặt hơi đỏ ửng.
Chỉ là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, chắc là Giang Trì Bạch không bận tâm đâu.
Cô chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ rồi ngồi xuống, Giang Trì Bạch cũng ngồi xuống bên cạnh.
Sau khi hai người bọn họ ngồi xuống, bọn họ chậm rãi nói về những gì vừa xảy ra.
“Sao cậu lại ở chỗ đó?” Giang Trì Bạch nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của cô, cậu cau mày hỏi.
Không phải cậu đã bảo cô đợi đám người Tiết Tẩm Tuyết ở trong cửa hàng sao?
Khương Mịch bị hỏi đến mức chột dạ, đôi mắt trong veo ngượng ngùng nhìn cậu: “Tẩm Tuyết và mọi người còn chưa tới, tớ lại sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm…”
Vẻ mặt của cậu khi trả lời điện thoại thực sự không được tốt.
Cô sợ cậu ấy gặp phải nguy hiểm…
Giang Trì Bạch cười không kiềm chế được nhưng khi nhớ lại cảnh tượng bao vây lúc vừa rồi, quả thực khá nguy hiểm.
Ánh mắt cậu thanh niên hơi mờ đi, cậu kìm nén nụ cười, nghiêm túc nói: “Tớ biết có nguy hiểm, cho nên lần sau đừng đi theo tớ.”
Bọn họ da dày thịt béo, có đánh nhau cũng không sao, nếu lỡ như làm tổn thương đến cô…
Sắc mặt Giang Trì Bạch đen lại, cậu không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó.
Khương Mịch dường như có chút không đồng ý, cô vô tình cúi đầu rồi nhìn thấy vết thương trên tay của cậu ấy.
Cô vừa lục lọi miếng băng dán cá nhân trong túi vừ nhẹ nhàng chấp nhận mối quan tâm của cậu: “Tớ không tới gần, đứng ở chỗ khá xa.”
Miếng băng dán cá nhân màu hồng hình quả dâu quen thuộc vừa được lấy ra, lông mày trắng nõn của Giang Trì nhảy lên: “Chỉ bị quẹt trúng một chút thôi, không cần dán đâu.”
Khương Mịch cau mày nhìn cậu với vẻ không hài lòng, cô phớt lờ lời từ chối của cậu, sau đó kéo tay cậu đến trước mặt của mình.
Cô gái lấy ra một tờ khăn giấy và thấm nó vào vết máu, sau đó cúi đầu xuống, cẩn thận xé miếng dán và đặt nó lên vết thương của cậu.
Mái tóc rơi xuống khi cô cúi đầu xuống, và hàng lông mi của cô cũng đang rung động khi cô rủ xuống, trông vô cùng đẹp đẽ.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc, khóe miệng của Giang Trì Bạch mỉm cười, cậu rất muốn sửa sang lại mái tóc của cô.
Thật đáng tiếc khi bàn tay mảnh khảnh di chuyển, cuối cùng nó cũng chỉ được đặt trở lại trên đùi.
“Được rồi.”
Cô đẩy tay cậu trở lại.
Giang Trì Bạch giơ tay lên rồi nhìn nó, miếng băng dán cứu thương màu hồng thật sự là…
Bắt mắt quá.
Anh trai đầu đinh nhìn mọi người với vẻ mặt đầy ngang bướng nhưng trên cổ tay lại có một miếng dán hình dâu tây nhỏ màu hồng, trông không hề thích hợp.
Trông có vẻ quá lập dị.
“Khương Mịch.”
Cậu không biết tại sao nhưng lại đột nhiên gọi tên cô bằng một giọng trầm trầm.
Khương Mịch khóa chiếc túi lại, cô nhẹ giọng hỏi có chuyện gì vậy.
Giang Trì Bạch nhìn chiếc băng dán trong tay, đột nhiên nhìn cô cười: “Cậu còn nhớ lúc chúng ta đăng kí vào năm lớp 10, chúng ta đã gặp nhau một lần không?”
Đôi mắt hạnh của cô lóe lên, cô rũ mắt xuống, sau đó nhìn vào mắt cậu mà mỉm cười không hề sợ hãi: “Thật sao? Tớ không nhớ nữa.”
Bàn tay của cô gái vô thức siết chặt chiếc túi trên đùi, cô mỉm cười một cách ngây thơ.
Giang Trì Bạch lo lắng siết chặt nắm tay lại, cậu thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại cảm thấy rất mất mát.
Cậu nghĩ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, nụ cười trong mắt cậu tăng lên một chút khi cậu nhìn vào cô: “Lúc đó cũng giống hệt như bây giờ, tại sao cậu lại thích dán băng bán dâu tây cho mọi người nhiều như vậy?”
Khương Mịch bị hỏi đến nghẹn họng, cô chớp chớp đôi mắt hạnh, ánh mặt trời chiếu vào lông mi của cô, cô cười nói: “Tớ cũng không có loại đam mê đó.”
“Nếu lúc đó cậu đã quen biết tớ, sao sau này cậu không chào hỏi tớ?”
Thấy Giang Trì Bạch có tâm trạng tốt, cô tò mò hỏi.
“Tớ thấy cậu không nhận ra tớ, lúc đó… Cậu nhảy rất đẹp, xung quanh cậu có rất nhiều người, vì vậy tớ cũng không có cơ hội chào hỏi cậu.” Giang Trì Bạch xấu hổ mỉm cười với cô.
Cậu mấp máy khóe môi, cười sảng khoái nhẹ nhàng đến mức khiến cho mọi người cũng phải cười theo.
“Không sao, bây giờ mới biết cũng chưa muộn.” Khương Mịch cong môi, cười rất ngọt ngào.
Hóa ra cậu không cố tình phớt lờ mọi người.
Lúc bọn họ đều là học sinh lớp 10, chiều cao và ngoại hình của cậu rất nổi bật, Khương Mịch đã nghe nói về danh tiếng của cậu trong vòng vài ngày sau khi cô vào trường.
Nhưng khi cô nhìn thấy cậu, cậu luôn đi ngang qua mà không hề chớp mắt, cậu đã rời đi trước khi cô kịp chào hỏi cậu. Vì trông có vẻ dữ tợn và khó gần, nên Khương Mịch nghĩ rằng cậu không thích để ý đến mọi người, cho nên cô đã từ bỏ.
Bọn họ thường xuyên gặp nhau nhưng nhìn cậu rất kiêu ngạo, vì thế mỗi lần Khương Mịch đều ghi mối hận ở trong lòng, cô chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi ngang qua người cậu.
Sau đó, cô được phân vào một lớp học với cậu, cô đã hành động như thể cô không biết cậu.
Kết quả…
Cô nhìn cậu thanh niên ngồi bên cạnh, khi cậu nhìn cô mỉm cười, làm gì có dáng vẻ khó gần cơ chứ.
Đây chỉ là một cậu bé sạch sẽ và tràn đầy ánh nắng mà thôi.
“À đúng rồi, tớ đã gọi cảnh sát trước khi vào hẻm, nếu tính thời gian thì chắc cũng đã đến rồi. Cũng không biết liệu Hứa Dương và mọi người có chạy trốn hay chưa nữa.” Giang Trì Bạch lấy điện thoại di động ra, lục lọi số điện thoại của Hứa Dương, định gọi lại để xác nhận an toàn cho bọn họ.
“Hả? Cậu cũng gọi cảnh sát à?”
Cô gái đứng thẳng dậy vì ngạc nhiên, còn cậu thì dừng lại trong sự sững sờ.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó cười thành tiếng.
“Chúng ta thực sự kết hợp rất ăn ý.”
Khương Mịch mỉm cười khiến chiếc nơ con bướm sau tai cô rung lên, Giang Trì Bạch liếc mắt nhìn, sau đó ánh mắt đông cứng lại.
Sau một lúc do dự, cậu nhắc nhở: “Nơ con bướm của cậu mất một chiếc rồi.”
Khương Mịch sờ sờ nó, đúng là vậy.
“Không sao, dù sao cũng không đắt.”
Đây là thứ mà cô đã mua khi cô tùy tiện mua sắm với Tiết Tẩm Tuyết trước đây, cô lên mạng để mua nó một lần nữa là được rồi.
Suy nghĩ của Giang Trì Bạch đột ngột xoay chuyển, cậu vô tình cười nói:
“Đi thôi, chúng ta xuống ở khu ẩm thực, tớ sẽ cùng cậu đi mua nơ con bướm.”
Chậc, đây là một lý do quá tự nhiên!
Khương Mịch vội vàng xua tay: “Không, không, tớ làm sao có thể yêu cầu cậu đi với tớ được chứ?”
Không phải cậu ấy kéo cô đến đó, cô đi tham gia cuộc vui và mất chiếc kẹp tóc, làm sao cô có thể yêu cầu cậu ấy trả tiền cho nó được.
“… Khụ khụ, là tớ đang kéo cậu đi khắp nơi.” Cậu siết chặt hai tay thành nắm đấm, chột dạ ho nhẹ một tiếng.
“Cậu cũng biết cậu chạy nhanh sao! Tớ cảm thấy như mình sắp bay lên đấy.” Khương Mịch cười, oán giận nói.
“Ở đó một mình không an toàn, không phải là sợ cậu ở đó sẽ bị thương sao.”
Hai người cười đùa tán gẫu một lúc.
Đã đến khu ẩm thực.
“Đi thôi.”
“Được.”
Chàng trai mặc một chiếc áo thun màu trắng và một chiếc quần đen, còn cô gái mặc một chiếc váy trắng nhỏ. Một người thì có nét mặt thâm trầm, khuôn mặt vô cảm, trông không dễ trêu chọc, người còn lại có một khuôn mặt sáng sủa, giữa lông mày còn hiện lên sự ngoan ngoãn.
Họ lần lượt bước ra khỏi xe, nhìn vào thì thấy tính cách rất khác nhau. Nhưng nếu một người sáng suốt, chỉ cần nhìn sẽ biết rằng bọn họ đang đi cùng nhau.



