Skip to main content

Trang chủ Một đời linh trù làm ruộng ở những năm 60 Chương 44: Chu Lục Hàn ghen

Chương 44: Chu Lục Hàn ghen

12:49 chiều – 23/07/2025

Mầm dưa hấu đã có thể trồng được, Đường Thanh Thanh chọn hai mươi mầm dưa chuẩn bị trồng một loạt, mầm dưa xanh non trông rất có sức sống, dưới gió đêm thổi qua không ngừng gật đầu.
Đạp Tuyết đã biết mầm dưa này không giống loại ở hậu viện lúc trước, lúc Đường Thanh Thanh bận rộn trồng xuống nó lại cách xa ra, sợ lại ăn phải thứ đồ đắng chát kia.
“Tất cả thứ này đều là mầm dưa hấu à?” Chu Lục Hàn đã giặt đồ xong, anh đi đến sân thấy Đường Thanh Thanh đang bận rộn. Trước kia anh chỉ ăn dưa hấu, chưa từng thấy mầm dưa nhỏ như thế, vô cùng tò mò.
Đường Thanh Thanh thấy anh tò mò, cô cầm một cây mầm đưa cho anh, để anh đi theo cô trồng cùng nhau. Chờ sau khi đã trồng hết mầm xuống mới chậm rãi nói chuyện với anh.
“Những mầm dưa này đều mọc lên từ hạt dưa hấu em mang từ nhà đến, sao thế, nhìn nó phát triển rất mạnh mẽ đúng không?” Đường Thanh Thanh rất tự hào.
Nói thật, hai năm ở đại đội Giang Hạ cô trồng rất nhiều thứ, nhưng chỉ duy nhất quả dưa hấu này trồng tốt nhất, nhưng rau quả khác chỉ bình thường.
Chu Lục Hàn đã nhìn ra, vội gật đầu: “Vậy còn dư nhiều mầm dưa như thế em định làm sao?”
“Trước đó chị Cố đã nói với em, chị ấy cũng muốn trồng dưa hấu, chỉ lo hạt giống không nảy mầm.” Đường Thanh Thanh nhìn thoáng qua mầm dưa hấu còn lại trong đất, cô đoán có lẽ vợ chính ủy không cần nhiều như thế. Cô lại hỏi Chu Lục Hàn: “Anh nói chúng ta có nên đi hỏi vợ trưởng doanh này nọ không. Trước đó, lúc anh đi làm nhiệm vụ, bọn họ đến đưa cho em rau quả một lần đó.”
Sau khi Chu Lục Hàn nghe chuyện này thì dứt khoát nói: “Em nhìn xem ở đây có bao nhiêu mầm dưa, đến lúc đó anh nói với bọn họ một phen.”
“Được.” Đường Thanh Thanh chăm chú đếm một phen, lần này mầm dưa mọc không tệ, có tất cả một trăm mười sáu hạt. Đường Thanh Thanh trồng hai mươi hạt, còn thừa chín mươi sáu hạt.
“Anh đi hỏi chị Cố muốn bao nhiêu, còn lại thì chia cho những người khác.” Đường Thanh Thanh dặn dò.
Dù sao hạt giống này đã nói với chị Cố trước, nếu không thì Đường Thanh Thanh sẽ không trồng nhiều như thế. Bây giờ phải phát hạt giống, chắc chắn phải cho đối phương nhiều một chút.
Chu Lục Hàn gật đầu.
Anh đi không lâu, chị Cố đã đến.
“Chị…” Đường Thanh Thanh lên tiếng chào.
Người cô tiếp xúc ở đơn vị nhiều nhất là chị Cố, bà làm người phụ trách khu nhà, thường hay tiếp xúc với vợ của quân lính, gặp được nhiều người nhiều tính cách khác nhau, rất thích tính cách của Đường Thanh Thanh.
Chị Cố là người thẳng thắn, Đường Thanh Thanh nói chuyện với bà rất thoải mái.
Sau khi bà đến không nói vòng vo với Đường Thanh Thanh, nói thẳng vào chủ đề: “Vừa rồi Tiểu Chu nói với chị hạt giống dưa hấu có thể trồng rồi? Sao nhanh như thế, chẳng phải trước đó em nói phải chờ hơn hai tuần à?”
Bà hỏi dồn dập, Đường Thanh Thanh vội dẫn bà đi qua xem.
Vườn rau ở sân trước, mặc dù Đạp Tuyết biết thứ này không ngon nhưng Đường Thanh Thanh vẫn sợ nó đạp hỏng nên tìm cành cây nhỏ làm thành hàng rào, vây lại nơi trồng dưa.
“Chị, em ủ rất nhiều mầm dưa, chị em muốn lấy bao nhiêu cứ lấy. Chị chỉ cần cầm chút bùn đất về, hôm nay trồng nó xuống là được.” Đường Thanh Thanh mở hàng rào, để chị Cố muốn lấy bao nhiêu thì lấy.
“Được, em bận thì cứ đi đi.” Chị Cố không khách sáo, bà ở chung với Đường Thanh Thanh đã lâu, đã tìm được tần số để hai người đều cảm thấy dễ chịu. Nếu có chuyện gì thì nói nhanh, sau khi nói xong việc liên quan thì hai người đều thoải mái.
Lần trước, sau khi Đường Thanh Thanh nói sẽ đưa mầm dưa hấu, bà đã dành một chỗ nhỏ ở đất riêng, có thể trồng được mười hạt mầm.
Nhưng lúc này thấy mầm mọc tốt như thế, bà lại lấy thêm bốn năm hạt chuẩn bị trồng ở cửa nhà.
“Em Thanh Thanh, chị lấy mười sáu hạt nhé, em thấy chị lấy thế được không.” Vợ chính ủy hét lên.
Không ngờ bà hét như thế không gọi được Đường Thanh Thanh ra mà lại khiến Đạp Tuyết đang mài răng trong nha sủa lên.
Bây giờ dáng dấp của Đạp Tuyết cao lớn hơn, lại thêm Đường Thanh Thanh chuẩn bị cơm nước cho nó, tứ chi vô cùng khỏe mạnh, lại thêm lớp lông bóng loáng.
Phải nói vừa nhìn lướt qua thật sự rất dọa người.
Vợ chính ủy bị giật mình, bà còn tưởng rằng có sói đi vào nhà, đến khi nhìn thấy chiếc đuôi phe phẩy mới nhận ra là chó.
Phần 41:
“Ôi mẹ ơi, đúng là hù chết người, dáng dấp con chó này đúng là không tệ.”
Có lẽ Đạp Tuyết nhìn thấy người trước mặt sợ hãi nó, nên nó đứng im cách vợ chính ủy hơn một mét.
Nhìn nó như thế, vợ chính ủy cũng không dám lộn xộn, bà sợ mình không chú ý sẽ bị con chó này cắn một cái.
Đường Thanh Thanh đi ra nhìn thấy cảnh này, chị Cố và Đạp Tuyết như đang tranh tài với nhau, nhìn chằm chằm đối phương không ai nhường ai.
Lúc này, Đạp Tuyết phát hiện chủ nhân đến trước, mặc dù nó vẫn ngồi xổm ở đó nhìn vợ chính ủy nhưng trong phút chốc khí thế đã khác biệt. Nếu như nói vừa rồi nó tò mò, cảnh giác thì bây giờ nó đã trở nên ngoan ngoãn đáng yêu.
Đặc biệt là dường như nó phát hiện chủ nhân quen biết người kia nên không ngồi xổm trên đất cảnh giác nữa, trái lại đi đón Đường Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, đây là chó nhà em nuôi à?” Vợ chính ủy hơi tò mò, trước kia con bà cũng nói muốn nuôi, nhưng trong nhà chỉ đủ ăn uống, sao có thể chia ra cho một con chó ăn chứ.
Đường Thanh Thanh gật đầu, vừa vuốt lông của Đạp Tuyết vừa đáp lại chị Cố: “Đúng thế, Đạp Tuyết được em nuôi khi ở nhà cũ, vì ở trong nhà chỉ có một mình nên đại đội trưởng giúp em tìm Đạp Tuyết đến. Lúc trước nó còn nhỏ xíu, bây giờ em đã nuôi lớn như thế.”
“Đúng là không dễ dàng gì, con chó này em nuôi thật tốt, lông mượt sáng bóng, quan trọng là nó thân thiết với em.” Bà dừng một lát lại nói: “Nhưng chị phải nhắc nhở em một chút, bên khu dành cho người thân của quân nhân rất đông người, có vài người sợ hãi con chó cỡ lớn này, tốt nhất em đừng cho chó ra ngoài nhé.”
Bà cũng vì muốn tốt cho Đường Thanh Thanh mới nói như thế.
Đường Thanh Thanh cảm kích, cô biết rõ nơi này khác hẳn ở nhà, nhưng mà: “Chị yên tâm, người nào nuôi chó ấy, tính cách của con chó này giống như em, chỉ muốn ở trong nhà không muốn ra sân, em cũng sẽ không cho nó đi ra ngoài.”
Thấy Đường Thanh Thanh hiểu rõ, bà không nói nhiều nữa: “Được rồi, dù sao trong lòng em hiểu là được, mau đến xem mầm dưa chị lấy được không, nếu không có vấn đề thì chị sẽ trồng ngay, không thì ngày nào cũng trông ngóng.”
Đường Thanh Thanh biết vợ chính ủy bận rộn nên cũng không dây dưa, cô đi xem mầm dưa trong giỏ của bà, mỗi gốc đều có kèm theo bùn đất.
“Được rồi, chị trở về trồng là được, dưa hấu này có thể chịu hạn, bình thường không cần tưới quá nhiều nước. Dù sao loại chúng ta trồng cũng giống nhau, khi em làm gì thì báo cho chị một tiếng là được.” Đường Thanh Thanh phóng khoáng nói.
Vợ chính ủy vui vẻ, bà trồng rau không thành vấn đề, nhưng dưa hấu là hạt giống mới có mấy năm nay, bà chỉ nghe nói qua chứ không hề biết trồng. Đường Thanh Thanh có kinh nghiệm, còn sẵn sàng hỗ trợ bà, vậy không còn gì tốt hơn.
Vợ chính ủy cầm mầm dưa rời đi.
Nhưng trước khi đi bà nhớ đến một chuyện, vội gọi Đường Thanh Thanh lại: “Em Thanh Thanh, còn có một chuyện chị quên nói với em, lần trước chẳng phải vì trà giải nhiệt kia mà liên lạc với đại đội của em à, mấy hôm nữa đại đội trưởng của em sẽ đến đơn vị của chúng ta một chuyện, đến lúc đó em cùng đi đón với chị nhé.”
Chuyện này lãnh đạo đơn vị rất xem trọng, về phần để Đường Thanh Thanh cùng đi đón người là bà mới nghĩ đến. Đội trưởng đi đường xá xa xôi đến, có thể nhìn thấy người của đại đội bọn họ thì chắc chắn rất vui.
Đường Thanh Thanh cũng vô cùng vui vẻ, cô liên tục gật đầu: “Đi chứ, em rảnh mà, đến lúc đó chị gọi em là được.”
Cô vào đơn vị đã mấy tháng, mặc dù không sinh ra và lớn lên ở đại đội Giang Hạ nhưng nơi đầu tiên cô ở sau khi đến lục địa này là đại đội Giang Hạ, người gặp đầu tiên là đại đội trưởng. Đối với thôn, với đại đội trưởng, Đường Thanh Thanh luôn vô cùng cảm kích.
Đặc biệt là đại đội trưởng, lúc trước khi cô xuyên vào thế giới này thì linh hồn vô cùng yếu đuối, mà thân thể của nguyên chủ lại vô cùng yếu ớt. Nếu không phải đại đội trưởng có trách nhiệm, thường xuyên đến thăm hỏi thì có lẽ Đường Thanh Thanh không thể tiếp tục sống sót.
Bây giờ đi vào đơn vị, không biết khi nào mới có thể trở về một chuyến, có thể gặp đại đội trưởng ở đây đương nhiên Đường Thanh Thanh vô cùng mừng rỡ.
Đường Thanh Thanh nghe được tin tức này, cô nôn nóng muốn chia sẻ với Chu Lục Hàn. Đầu tiên cô nói liên miên lải nhải với Đạp Tuyết một phen, chờ khi con chó bị cô sờ đến lông rối tung thì cô mới dừng tay đi nấu cơm.
“Đi thôi Đạp Tuyết, đi nấu cơm cùng tao, hôm nay tâm trạng tốt nên sẽ làm món ngon cho mày.”
Sau khi đi vào bếp, Đường Thanh Thanh nhìn thức ăn trong nhà, có rất nhiều loại.
Sau khi đi đến nơi này, thuận tiện nhất là mua thức ăn. Trước kia khi ở đại đội Giang Hạ, nhà nào cũng trồng rau, nếu Đường Thanh Thanh mua rau có thể trồng được khi đi họp chợ sẽ bị các bà trong làng nói một phen.
Nhưng đi đến nơi đây thì khác, trong nhà có hai người, trên cơ bản Chu Lục Hàn mặc kệ chuyện này, Đường Thanh Thanh muốn ăn gì thì mua cái đó.
Trước đó, cô đã đi vào làng cách đây không xa đổi được rất nhiều thức ăn tươi ngon, có loại cô nhìn thấy đối phương rút ra từ trong đất nữa!
“Ha ha, hôm nay chúng ta ăn cá nhé, đúng lúc Đạp Tuyết cũng trở về, chúng ta chiên ba con cá, cho mày một con được không?”
Đạp Tuyết đâu biết chuyện gì, nó nhìn chủ nhân liên tục nói chuyện với mình thì rất vui vẻ, lúc này liên tục “Gâu gâu” không ngừng.
Lúc Chu Lục Hàn trở về, Đường Thanh Thanh đã làm xong thức ăn, cả phòng tràn ngập mùi thức ăn.
Trong hoảng hốt, Chu Lục Hàn nhớ đến lần đầu tiên đến nhà Đường Thanh Thanh ăn cơm.
Khi đó cũng vào thời điểm này, anh bị thương, lúc đó đi đại đội Giang Hạ chỉ muốn nhìn xem cô sống tốt không, ngoài ra còn muốn hủy hôn sự này.
Không ngờ khi đến thôn nhỏ kia, người trong thôn vô cùng cảnh giác, nhưng vừa nghe đến chồng chưa cưới của Đường Thanh Thanh thì lại vô cùng nhiệt tình, đại đội trưởng còn bưng bát nước đường ấm cho anh.
Sau khi uống xong, anh nhìn thấy Đường Thanh Thanh, cô gầy yếu như thế, dường như gió thổi qua có thể bay mất. Anh lại nghe đại đội trưởng nói cô mới bệnh một phen nên không dám nói đến chuyện hủy hôn.
Nhưng sau khi nói mấy câu, anh cảm thấy cô gái này không tệ, ít nhất không phải người nông dân chua ngoa vô lý mà anh nghĩ, đặc biệt là sau khi cô nấu một bàn thức ăn.
Món ăn kia vô cùng thơm, khác hẳn món anh ăn trong nhà ăn, mùi thức ăn kia trói buộc anh, khiến anh không còn suy nghĩ hủy hôn nữa. Thậm chí khi hai người ở chung, anh còn muốn đưa cô gái yếu ớt có đôi mắt sáng rõ, còn có tài nấu nướng tuyệt vời đến bên cạnh mình.
May mà anh thành công…
“Anh làm gì thế, đứng ngây ngẩn ở đây làm gì, có phải bị mùi thức ăn làm cho ngẩn người không.” Đường Thanh Thanh cười trêu chọc.
“Đúng thế, tay nghề của em quá tốt, khiến anh nghiêng ngả.”
Lời khen ngợi bất ngờ này khiến đan điền Đường Thanh Thanh dâng lên dòng nước ấm, suýt chút nữa làm rơi đĩa trong tay.
“Lại khen thêm mấy câu đi.”
Đường Thanh Thanh không hề e lệ, dù sao tài nấu nướng của cô tốt là thật. Chu Lục Hàn khen cô một câu, cô không chỉ hưởng thụ được sự thỏa mãn tinh thần mà trên thân thể cũng cảm thấy dễ chịu!
Nhìn thấy vợ cười khanh khách, Chu Lục Hàn lại nói thêm mấy lời, sau đó hỏi cô: “Hôm nay có chuyện gì vui à?”
Đường Thanh Thanh không phủ nhận, xoay đầu nhìn anh: “Anh đoán xem?”
“Ha ha… Có phải vì đại đội trưởng sẽ đến?”
Đường Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc, sao anh lại biết thế.
“Vừa rồi khi anh đi tìm chị Cố, chính ủy cũng có ở nhà, sau khi nhìn thấy anh thì nói chuyện xảy ra gần đây cho anh biết, còn bảo anh nên khen ngợi một phen.” Chu Lục Hàn không có thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Nếu không nhờ em mang trà giải nhiệt đến, chắc chắn bọn anh không nghĩ được cách tốt thế này.”
Anh hơi phiền muội, anh đi đại đội Giang Hạ nhiều lần như vậy, sao không nghĩ đến có thể dùng trà giải nhiệt trong đơn vị chứ.
Nếu như biết sớm thì có thể cho mọi người dùng từ trước rồi.
Đường Thanh Thanh không tranh công, cô nói thật: “Đây là công lao của chị Cố, nếu không phải chị ấy nghĩ đến chuyện này, em cũng không biết trong đơn vị cần trà giải nhiệt.”
Bình thường Chu Lục Hàn không nói chuyện trong đơn vị với cô, lúc nói chuyện phiếm chỉ nói chuyện lặt vặt thú vị khi huấn luyện thôi, đương nhiên Đường Thanh Thanh không thể nào biết được.
Nghe cô nói thế, Chu Lục Hàn suy nghĩ lại.
Vợ chồng một thể, không liên quan đến chuyện bí mật vẫn có thể nói cho vợ biết.
Dù sao hiểu nhau hơn, khi gặp vấn đề mới không bó tay bất lực.
Nhìn bầu không khí nặng nề, Đường Thanh Thanh nói sang chuyện khác.
Nói chuyện lâu như thế, cô đã đói bụng rồi!
“Ừm, mau ăn cơm đi, hôm nay em làm cá chiên, nếu cá nguội thì sẽ bị tanh đấy.”
“Ừm, Thanh Thanh vất vả rồi, gắp cho em con cá!” Chu Lục Hàn gắp cho Đường Thanh Thanh một con cá to.
Trong khoảng thời gian này anh ở bên ngoài làm nhiệm vụ, không thể ở nhà chăm sóc vợ, vợ cũng vất vả nhiều rồi!
Hai người và một chó vui vẻ ăn hết bữa cơm.
Sau bữa ăn, Chu Lục Hàn không nói gì cả, anh ngoan ngoãn đi tắm rửa.
Trước khi ngủ, anh nấu một bình nước đổ vào thảo dược để ngâm chân.
Ra ngoài lâu như thế, đối với một người đàn ông vừa biết ăn mặn là một sự khiêu chiến lớn. Bây giờ vất vả lắm mới trở về, phải tận hứng một phen mới được.
Nên buổi tối tuyệt vời này không thể để chân thối làm hỏng…
Anh cẩn thận chà lau mỗi vết nứt trên chân, không để cho bất kỳ mùi thối nào ở lại, sau khi rửa xong, anh còn tự mình ngửi.
Ừm, không có mùi gì cả!
Anh mau chóng đi đổ nước rửa chân, nhìn vợ đã tắm xong ngồi trước bàn trang điểm, lúc này anh mới nhớ đến món quà mình đã mua, vội lấy ra khỏi ngăn tủ.
“Vợ, em dùng cái này đi, anh nghe người ta nói dùng cái này thoa mặt vô cùng dễ chịu.”
Đường Thanh Thanh lấy ra xem, ồ, là kem dưỡng da!
Cô mở ra thoa lên mặt, phải nói là không tệ, xoa rất trơn mượt như có một lớp màng bao phủ làn da, chỉ là hơi trơn bóng một chút.
Nhưng bây giờ cô ở nơi này có khí hậu hơi khô, dùng cái này thoa lên mặt rất phù hợp.
Sau khi cô thoa kem lên mặt, thấy Chu Lục Hàn vẫn đứng ở sau lưng mình, cô vội ngẩng đầu lên ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh Lục Hàn.”
Cô phát hiện tính cách Chu Lục Hàn hơi âm trầm, chắc xưng hô thế này anh sẽ rất thích.
Quả nhiên, sau khi nghe Đường Thanh Thanh gọi như thế, yết hầu Chu Lục Hàn trượt lên, mang tai hơi đỏ.
Đường Thanh Thanh tò mò sờ lên vành tai càng ngày càng đỏ của anh, lại khẽ chạm vào hầu kết của anh.
Lần này như chọc phải tổ ong vò vẽ.
Chu Lục Hàn không nhịn được, ban đầu anh nghĩ đã lâu rồi không làm chuyện này, trước tiên phải dịu dàng để Đường Thanh Thanh cảm thấy dễ chịu. Nhưng vợ anh lại quá to gan, nếu không dạy dỗ một phen thì sau này chẳng phải vọt lên trời à.
Chu Lục Hàn chuẩn bị tư tưởng xong, anh bế cô lên để lên giường.
Đêm nay, gợn sóng chập trùng cuồn cuộn vô cùng mãnh liệt.
Ngày hôm sau khi Đường Thanh Thanh thức dậy đã là giữa trưa, trong nhà chỉ có một mình.
Cô xoa hai chân đau mỏi, chậm rãi ngồi dậy, không ngờ hai chân không còn sức, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Rơi vào đường cùng chỉ có thể dùng linh khí hóa giải, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Nhưng cho dù như thế, cô vẫn cảm thấy rất hứng thú với yết hầu của Chu Lục Hàn, cũng muốn biết vì sao mình sờ một cái thì người đàn ông tự chủ cao như thế lại không chịu nổi?
Hừm, chờ cô khỏe lại thì sẽ thử lại một phen.
Đường Thanh Thanh âm thầm quyết định
Cô là kiểu người không làm sẽ không chết, biết chết nhưng vẫn nhảy vào.
Hôm nay còn có mấy người đến nhà lấy mầm dưa về trồng, cũng không biết buổi chiều khi nào mới đến, cho nên hôm nay Đường Thanh Thanh chờ ở trong nhà.
Cô ăn cơm Chu Lục Hàn để sẵn, lại làm mấy thứ cho Đạp Tuyết ăn, sau đó cô lấy ghế ra ngoài ngồi dưới máu hiên phơi nắng.
Đến hơn bốn giờ, nhóm các chị kia đến.
“Em Thanh Thanh. hôm qua nghe Chu Lục Hàn nhà em nói trong nhà em có mầm dưa hấu, bọn chị lấy vài thứ rau mầm từ nhà đến để đổi được không?” Vợ của trưởng doanh Chu dẫn đầu nói.
Nhà chị ấy và nhà trưởng doanh Lũ, trưởng doanh Thái gần đó, ba người ở chung không tệ, bình thường làm gì cũng là vợ trưởng doanh Chu xung phong. Lúc Đường Thanh Thanh nói chuyện phiếm với vợ chính ủy có nghe bà nói qua.
Song, vợ trưởng doanh Chu rất biết nói chuyện, Đường Thanh Thanh nhìn bọn họ đem đến rau mầm đều là loại nhà mình không có, có lẽ đã chuẩn bị từ sớm.
Cô vội mở cửa rào: “Chị vào lấy đi, nhà em trồng hai mươi hạt, cho chị Cố mười mấy hạt, nơi này còn tám mươi hạt, các chị muốn bao nhiêu cứ lấy.”
“Ừm, vậy bọn họ không khách sáo nữa.” Nói xong, ba người đi vào, bọn họ tự mình cầm nông cụ đến, hoàn toàn không cần Đường Thanh Thanh giúp đỡ.
Ba người lấy tổng cộng sáu mươi lăm mầm dưa, chủ yếu là vợ trưởng doanh Thái cầm hơi nhiều một chút. Nhà cô ấy cũng vừa chuyển đến, đất riêng trống rỗng, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy thứ này, nghe Đường Thanh Thanh nói ăn rất ngọt, nghĩ đến hai đứa nhỏ trong nhà nên lấy thêm mấy hạt.
Đường Thanh Thanh không để ý, dù sao cô đã trồng rồi, phần còn lại cho ai cũng được.
Sau khi tiễn bọn họ đi, cô chuẩn bị đi vào nhà. Song, chưa đi được mấy bước đã phát hiện có người đi về phía nhà mình.
Hừm, xem ra vẫn chưa vào nhà được.
Đường Thanh Thanh quyết định đón tiếp, người đi phía trước là vợ của trưởng doanh Đường, lần trước khi mời khách đã gặp rồi, phía sau chị ta là người Đường Thanh Thanh quen biết.
Chính là người phụ nữ chặn Chu Lục Hàn lại vào năm ngoái khi cô đến thăm người thân.
“Chị Đường, cô gái này là ai thế?” Đường Thanh Thanh vờ như không biết.
Chị Đường vội giới thiệu: “Đây là một người bà con xa nhà mẹ chị, em ấy cũng ở đây, sau khi chị theo chồng chị đến đây thì em ấy cũng đến. Em ấy nghe nói chị đi đến chỗ em lấy mầm dưa nên muốn đến xem thế nào, em Thanh Thanh không để ý chứ.”
Đường Thanh Thanh cười nhạt, kéo cửa hàng rào: “Chị đi vào đi, còn lại hơn mười hạt mầm dưa, chị muốn có thể lấy về hết.”
Chị Đường nghe xong, không nhịn được mà nói: “Sao chỉ mười mấy hạt, không phải hôm qua đồng chí Chu nói có đến tám mươi hạt à?”
Giọng của chị ta lanh lảnh, nói chuyện lại cất cao giọng, nói chuyện như đang chất vấn Đường Thanh Thanh, khiến người nghe cảm thấy không vui.
“Hôm qua lúc Chu Lục Hàn nhà em đi nói còn nhiều, nhưng hôm nay các chị Chu đến trao đổi lấy đi rồi. Mầm dưa nhà em phát triển tốt, một lát chị mang chút đất về chắc chắn có thể nuôi sống. Mười mấy hạt trong mùa hè có thể có được mười mấy quả dưa.” Cô nhìn chị ta ở chung khu nhà nên mới thuyết phục.
Chị Đường thấy thế dường như muốn nói gì nữa, nhưng lại bị người phụ nữ kia kéo lại, hai người chui vào nhổ mầm dưa.
Đường Thanh Thanh thấy không còn chuyện gì nên đi vào nhà uống nước, buổi trưa phải nói nhiều lời như thế, khát chết cô rồi.
Uống nước xong, cô xoa Đạp Tuyết một lát, vẫn chưa nghe tiếng chị Đường rời đi, Đường Thanh Thanh lại dẫn Đạp Tuyết đi ra.
Hay lắm, Đường Thanh Thanh bị hành động của hai người nhà chị Đường kia chọc cười.
Người biết thì nói bọn họ dời mầm dưa, không biết còn tưởng bọn họ chuyển đất nữa.
Hai người đang cầm xẻng san bằng mảnh đất kia…
“Chị này, dưa mầm dính chút đất là được rồi, chị cần gì mà xới nhiều đất như thế.”
Chị Đường dùng tay áo lau mồ hôi trán, nói thẳng: “Không sao, chị thấy đất trong sân nhà em không tệ, đất nhà chị không phì nhiêu như đất ở đây, vì để tránh phiền phức nên lấy đất nhà em về, cũng bớt việc.”
Đường Thanh Thanh bị người không có thể diện này làm cho tức giận đến cắn răng. Cô vốn định dùng linh khí nhưng lại nghĩ đây là đơn vị nên ngừng lại, cô nhìn xung quanh, sau đó âm thầm ra hiệu cho Đạp Tuyết xông lên.
Hình thể Đạp Tuyết vô cùng to lớn, lại nói nó nhận được chỉ thị hù dọa của Đường Thanh Thanh nên càng dọa người hơn.
Chị Đường định đào thêm một chút, dù sao sân nhà Đường Thanh Thanh cách nhà mình không xa, dễ hơn phải đào bùn ở ruộng. Hơn nữa mấy hôm nay chị ta đã quan sát, cô gái này có tính cách yếu đuối, có lẽ không biết mắng chửi người.
Ai ngờ trong nhà bọn họ lại nuôi con chó to như thế, nhìn thấy con chó này xông lại, Đường Thanh Thanh vẫn đứng đó không hề ngăn cản, chị Đường hơi sợ.
Chị ta đợi mấy giây, Đường Thanh Thanh vẫn đứng yên đó, con chó kia lại càng đến gần, chỉ có thể tức giận giậm chân, kéo thân thích cầm đồ đào được chạy ra khỏi sân nhà của Đường Thanh Thanh.
Đạp Tuyết còn đuổi theo mấy bước, nhìn thấy nó sắp đi ra khỏi sân mới bị Đường Thanh Thanh kéo trở về.
Lúc Chu Lục Hàn đã là chạng vạng tối, nghênh đón anh chính là dáng vẻ tức giận của Đường Thanh Thanh.
“Sao thế, lại tức giận như thế?” Chu Lục Hàn còn tưởng rằng tối qua mình quá mức trêu chọc Đường Thanh Thanh không vui nên lúc này rất cẩn thận.
Ai ngờ lại không phải.
Anh nghe Đường Thanh Thanh nói xong cũng vô cùng tức giận, đất ở sân nhà do vợ anh nuôi dưỡng từng chút một, sao chị Đường kia lại là loại người này chứ.
Song, anh là đàn ông, không làm gì được đối phương cả.
Chu Lục Hàn gãi đầu, ôm vai cô: “Đừng tức giận, chị ta chọc vợ anh giận, ngày mai anh đi đánh chồng chị ta.”
“Nhưng chẳng phải bọn anh không thể đánh nhau à?” Đường Thanh Thanh đáng thương hỏi.
Dáng vẻ này của cô khiến Chu Lục Hàn bị phá vỡ phòng thủ, anh không chấp nhận được bất kỳ ai bắt nạt vợ mình.
Hừ, ngày mai anh phải đánh anh ta.
“Không sao, ngày mai anh tìm anh ta nói chuyện một phen, đó cũng không tính là đánh nhau.” Anh nhìn Đường Thanh Thanh vẫn còn ủ rũ, anh nói chuyện vợ chính ủy vừa kể mình nghe: “Thanh Thanh, lúc đi về chị Cố bảo anh nói với em, ngày mai đại đội trưởng sẽ đến, đến lúc đó em và chị ấy cùng đi đi trạm xe lửa đón người.”
“Thật à, ngày mai đại đội trưởng sẽ đến?” Đường Thanh Thanh không còn ủ rũ, vội hỏi.
“Ừm, chị Cố nói còn giả được à.”
“Tốt quá rồi, đã lâu lắm rồi em không gặp đại đội trưởng, em đi làm thức ăn ngon để mai mang theo. Đại đội trưởng là người tiết kiệm, chắc chắn ở trên xe lửa sẽ nhịn ăn.” Nói xong, Đường Thanh Thanh muốn chạy vào bếp.
Điều này khiến Chu Lục Hàn không vui, anh âm trầm giữ chặt Đường Thanh Thanh lại: “Đại đội trưởng đến em vui vẻ vậy sao?”
“Vui chứ…” Cô còn chưa dứt lời, bỗng dưng hiểu ý của Chu Lục Hàn, cô không nhịn được sờ yết hầu của anh: “Anh Lục Hàn, có phải anh ghen không?”
Chu Lục Hàn không ngăn lại, đứng đó để cô sờ, miệng đáp lời.
“Đúng thế, nhưng anh ghen hơi nhiều, vợ chồng một thể nên chia cho em một ít.”
Nói xong anh kéo cô vào phòng.
Đêm dài đằng đẵng, trời tờ mờ sáng thì âm thanh trong phòng mới dừng lại!