Skip to main content

Trang chủ Một đời linh trù làm ruộng ở những năm 60 Chương 43: Đạp Tuyết đến

Chương 43: Đạp Tuyết đến

12:49 chiều – 23/07/2025

Buổi chiều, vợ chính ủy đi đến nhà Chu Lục Hàn, thấy Đường Thanh Thanh không ở trong sân đành phải gõ cửa một phen.
Sau khi Đường Thanh Thanh mở cửa, bà khuyên mấy câu: “Thanh Thanh, cho dù Chu Lục Hàn không ở nhà, em cũng không cần phải ở trong nhà cả ngày, có thể đi ra nói chuyện phiếm với bọn chị mà.”
Câu này cô đã nghe không ít người nói, chỉ là tính cách của cô như thế, cô không thích nơi nhiều người, ồn ào ầm ĩ làm cô đau đầu.
Nhưng chị Cố có ý tốt như thế, cô đành phải khẽ gật đầu, xem ra sau này cách mấy hôm phải đi ra ngoài.
“Thanh Thanh, chị đến là muốn nói với em một chuyện, chẳng phải buổi sáng em nói trồng dưa hấu à? Nhưng chị nhớ hình như nhà em còn chưa có đất riêng, vậy em định trồng dưa ở đâu?”
Lúc hỏi chuyện này trong lòng vợ chính ủy đã nắm chắc, dù sao Thanh Thanh đã đào đất ở sân rồi.
Quả nhiên cô nói: “Em định trồng dưa trong sân nhà, cũng dễ chăm hơn.”
Vợ chính ủy chần chờ nói: “Em Thanh Thanh, em không cảm thấy đất ở nơi này quá cằn cỗi à?”
Đường Thanh Thanh nói: “Vẫn được, đất này trước kia không trồng được, em đã đào lên bón phân một thời gian, cảm thấy vẫn ổn, trồng cây chịu hạn thu hoạch không thành vấn đề.”
Cho nên cô định trồng bí đỏ, rau hẹ, khoai lang trong sân, không cần nhiều nước, yêu cầu đất phì nhiêu không nhiều. Chờ mùa đông trồng hạt đậu nành, như thế chỉ cần hai năm thì đất này có thể được dưỡng tốt.
Trước đó Đường Thanh Thanh đã dùng linh lực thăm dò, trước kia mảnh đất này không tệ, chỉ là không biết mọi người đã làm gì khiến đất đai ngày càng cằn cỗi. Nếu như không can thiệp thì đất này phải bỏ hoang thật rồi.
Bên này, Đường Thanh Thanh đang suy nghĩ này nọ, bên kia vợ chính ủy đang nghĩ câu Đường Thanh Thanh vừa nói “Đất này trước kia không trồng được”.
Trời ơi, chẳng lẽ em Thanh Thanh này còn am hiểu trồng trọt à?
Vợ chính ủy hơi hoài nghi, không phải bà xem thường Đường Thanh Thanh, phải biết khi còn trẻ bà cũng là nông dân, bà thấy nhiều người làm ruộng ở nông thôn rồi, người nào tài giỏi mà không có dáng vẻ thô to.
Nhưng em Thanh Thanh này lại gầy teo, mặc dù không thấp nhưng trên người cô có vẻ yếu ớt khiến người ta nhìn không nhịn được che chở.
Người thế này sao trồng trọt giỏi được?
Có lẽ ánh mắt của vợ chính ủy quá nóng bóng khiến Đường Thanh Thanh muốn xem nhẹ cũng không được.
“Sao chị nhìn em chằm chằm thế?”
Được rồi, nghĩ mãi không rõ thì hỏi thẳng vậy.
“Em Thanh Thanh, vừa rồi em nói đất này em đã bón phân à? Em bón phân thế nào?” Phải biết mấy hôm nay không nói đến mỗi ngày, nhưng thỉnh thoảng vẫn đến, bón phân mà không dùng phân và nước tiểu, bà chưa từng ngửi thấy mùi tương tự như thế?
Đường Thanh Thanh đi qua nắm một mớ bùn lên, ngón tay cầm bùn trắng nõn, làm cho vợ chính ủy không tin cô biết trồng trọt.
“Chị nhìn xem, chúng ta xem độ phì nhiêu của đất là dựa vào màu đất, em mới cầm bùn đất này lên, chị xem nó vẫn có màu đậm.”
Người từng làm ruộng đều biết màu của đất thuận với độ phì nhiêu, nếu đất càng màu mỡ thì màu càng đậm.
Vợ chính ủy cũng biết điều này nên vội đến cẩn thận xem một phen, sau đó chạy qua phần đất kia dùng tay xoa bùn, kiểm tra đất
Phải nói đất này có thể trồng được, mặc dù không giống đất ở vườn rau nhà bà nhưng mảnh đất này vốn đã hoang phế từ lâu…
Vợ chính ủy đứng lên, lôi kéo Đường Thanh Thanh cảm thán: “Em Thanh Thanh, em giỏi thật đấy, trước đó chị nhìn lầm rồi.”
Đã đất này có thể trồng vậy thì trồng ở đây vậy, vợ chính ủy kéo Đường Thanh Thanh đi trồng hạt giống dưa, bà còn muốn xem chất đất sau khi cải thiện có thể trồng được thứ gì không.
Đáng tiếc… Hạt giống dưa còn chưa nảy mầm!
Vợ chính ủy bất đắc dĩ phải trở về, để Đường Thanh Thanh xử lý hạt giống dưa hấu trước.
Phải nói rằng nhiệt độ cao rất tốt, lúc trước khi ở đại đội Giang Hạ phải đặt hạt giống trong chăn bông ấm áp mới khiến nó nảy mầm, bây giờ chỉ cần cho vào chỗ chứa rồi phơi dưới ánh mặt trời, nhiệt độ dần làm cho nó nảy mầm.
Xem ra có thể trồng hạt giống dưa hấu xuống đất sớm hơn dự tính.
Mấy ngày nay ở nhà nhìn hạt giống nảy mầm nên Đường Thanh Thanh không đi ra ngoài. Cô sợ vợ chính ủy nói mãi, đừng ở trong nhà cả ngày như trước nên nhắc một chiếc ghế ra, ngồi dưới mái hiên phơi nắng uống trà, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.
Khi Chu Lục Hàn trở về đã nhìn thấy cảnh này.
“Thanh Thanh, anh về rồi.” Một khoảng thời gian ngắn không gặp, Chu Lục Hàn rất nhớ nhà, nhớ cô.
Anh thấy Đường Thanh Thanh cũng vọt đến, anh vội giang tay ra.
Xem ra Thanh Thanh cũng vô cùng nhớ mình, bằng không một người hướng nội như cô sao lại có động tác lỗ mãng vậy được.
“Đạp Tuyết, cuối cùng mày đã đến rồi, tao cứ tưởng mày chết rồi…”
“Gâu gâu gâu… Gâu gâu…”
Phần 40:
Sao?
Chu Lục Hàn không dám tin nhìn bên cạnh.
Đường Thanh Thanh và con chó kia đang ôm nhau, một người nói tiếng người, một bên nói tiếng chó, nói chuyện khí thế ngất trời.
Chu Lục Hàn kéo cô khỏi con chó, không cam lòng nói: “Thanh Thanh, vợ, chúng ta không gặp lâu như thế, em không nhớ anh à?”
Đường Thanh Thanh: “Đương nhiên em nhớ anh rồi, ai nói em không nhớ anh chứ.”
Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, nói năng hùng hồn.
Chu Lục Hàn nhìn cô như thế, thật sự tin rằng cô nhớ mình, nhưng mà: “Vậy sao em chỉ ôm Đạp Tuyết mà không ôm anh?”
Không phải chứ, người lớn thế rồi lại ghen với một con chó…
Đường Thanh Thanh dở khóc dở cười, vội ôm anh: “Hoan nghênh anh về nhà!”
Lúc này Chu Lục Hàn mới vui vẻ lại: “Con chó này được đưa đến từ lâu rồi, chỉ là gần đây anh phải làm nhiệm vụ nên tạm thời gửi nuôi nó ở bên ngoài. Bây giờ anh vừa về đã dắt nó về cho em, sau này nếu anh đi làm nhiệm vụ thì con chó này có thể ở bên cạnh em.”
Như thế anh cũng có thể yên tâm một chút.
Lời này Chu Lục Hàn không nói ra, nhưng ánh mắt của anh có ý như thế.
Đường Thanh Thanh vô cùng vui vẻ, đúng là trong khoảng thời gian này cô rất cô độc. Cho dù cô đã có thói quen ở một mình, nhưng đột nhiên ở một nơi xa lạ, xung quanh không có ai quen thuộc cả… Cô vẫn hơi hoảng hốt.
Song: “Anh đừng gọi nó là con chó, Đạp Tuyết có tên, anh nhìn chân nó đi, có phải rất phù hợp với tên này không.”
“Ừm, rất hợp.” Vợ nói gì cũng đúng.
Nể mặt Chu Lục Hàn phối hợp như thế, lúc này Đường Thanh Thanh mới xoay người đi vào bếp.
Chắc là anh mới báo cáo nhiệm vụ xong mới về, lúc đứng nói chuyện ở cửa cô nghe thấy bụng anh reo vang.
“Vợ nấu gì cho anh ăn đó?” Chu Lục Hàn xuất hiện ở phòng bếp, anh không đứng nhìn Đường Thanh Thanh bận rộn mà bản thân tự giác đi nhóm lửa.
“Hôm qua em mua thịt về kho, bây giờ chắc hương vị đã ngấm rồi, nếu không thì em làm bát mì anh ăn với thịt kho nhé?” Chủ yếu là món này làm nhanh.
Chu Lục Hàn không có ý kiến, dù sao tay nghề của Đường Thanh Thanh rất tốt, cho dù cô làm món gì anh cũng thích.
Đường Thanh Thanh nhìn ra anh đói bụng, cô cầm một nắm mì sợi cho vào.
Món này cô học từ vợ chính ủy, làm mì sợi hơi phiền phức, chỉ là sau khi làm xong có thể đem phơi khô, đến khi muốn ăn thì cho vào nước nóng một lúc rồi vớt lên, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều.
“Sao, ăn ngon không?”
Chu Lục Hàn ăn không muốn ngẩng đầu, nghe vợ hỏi liên tục gật đầu, ngon lắm, rất ngon.
Đường Thanh Thanh ở bên cạnh vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, cô bảo Chu Lục Hàn đi tắm rửa sau đó ngủ một giấc, lại tràn đầy năng lượng.
Về nhà dễ chịu như thế!
“Hôm nay cần đi quân doanh không?” Đường Thanh Thanh đưa một bộ đồ cho anh.
“Không cần.” Anh vừa làm nhiệm vụ về, hôm nay được nghỉ ngơi, ngày mai chính thức tham gia huấn luyện.
Vô cùng tốt, Đường Thanh Thanh hài lòng gật đầu: “Vậy anh theo em lên núi đi, hay nơi này của chúng ta có hiệu thuốc không?”
“Có chứ, em có chỗ nào không khỏe à? Bây giờ anh dẫn em đi.” Anh mặc quần áo sau đó mang giày, xếp chăn mền lại cõng Đường Thanh Thanh lên lưng, toàn bộ quá trình không hơn một phút.
Đường Thanh Thanh bừng tỉnh đã phát hiện mình đang ở sân.
“Em không sao, anh mau thả em xuống…” Đường Thanh Thanh vội gọi anh lại, không biết phải nói thế nào.
Chu Lục Hàn vẫn cảm thấy không yên lòng, kéo cô đi phòng y tế.
“Được rồi, mau thả em xuống.” Đường Thanh Thanh không chịu đựng nổi nữa, người này càng lúc càng mạnh mẽ, sớm biết vậy không điều trị thân thể cho anh. “Em muốn đi tiệm thuốc xem có dược liệu gì thích hợp để chữa bệnh chân thối của anh.”
Người đàn ông này đúng là cẩu thả, vừa mới cởi giày mà trong nhà đã có mùi chân thối không tan. Quan trọng là anh không ngửi thấy, vẫn uống nước đi ngủ như bình thường.
Nếu không phải thấy anh quá mệt mỏi thì hôm qua cô đã lôi anh đi rồi.
Chu Lục Hàn nghe cô nói thế cũng không cảm thấy xấu hổ, dù sao đa phần đàn ông trong đơn vị đều có bệnh này. Trước kia khi ở ký túc xá, mọi người cởi giày đều có mùi này, anh cả hay anh hai trong phòng cũng ngửi quen rồi.
Vấn đề là: “Vợ, bệnh hôi chân này có thể chữa à? Trước đó anh đã mua thuốc bôi rồi, cảm thấy không có nhiều tác dụng lắm.”
Anh biết vợ mình biết dùng dược liệu, hiểu dược lý, nhưng không phải bác sĩ, chẳng lẽ có thể chữa được bệnh hôi chân mà bác sĩ không giải quyết được sao?
“Hỏi ít thôi, hỏi nhiều như vậy làm gì, chẳng phải đi sẽ biết sao?” Đường Thanh Thanh tức giận nói.
Khứu giác của cô mới gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, lúc này mới chờ một lúc mà đầu đã choáng váng. Chu Lục Hàn lại còn dám chất vấn cô, xem ra là thiếu đòn rồi.
Đường Thanh Thanh không nhịn được nghĩ như thế.
Nhưng mà khi nhìn thấy chân của anh thì cô cảm thấy bây giờ có thể tha cho anh một lần, chờ khi chữa khỏi chân sẽ giải quyết anh.
Đường Thanh Thanh đi làm thuốc uống, vừa để ngâm chân, tiến hành đồng thơi, mau chóng chữa khỏi chân cho anh.
Nói thật, trước đó khi ở chung một thời gian cô không hề phát hiện Chu Lục Hàn bị hôi chân. Cô cảm thấy không đúng, vì thế thừa dịp anh ngâm chân mà hỏi một phen.
Không ngờ anh lại nói vô cùng hùng hồn, nói đồng đội trong quân đã nói với anh, lúc sống với người yêu thì khác, lúc này hai người còn chưa hiểu nhau, đương nhiên không thể nói hết khuyết điểm của mình với đối phương.
Cho nên lúc trước khi hai người ở bên nhau, anh đã rửa chân sạch sẽ, còn cố ý mua thuốc rửa chân, sử dụng trong thời gian ngắn sẽ khiến chân không còn mùi. Lúc này nếu không phải làm nhiệm vụ trở về quá gấp thì anh sẽ không bị bại lộ.
Đường Thanh Thanh nâng trán.
Được thôi, anh đã muốn giấu như thế thì tiếp tục đi. “Một lát anh lấy giày của mình, toàn bộ bít tất giặt một lần. Cho dù đã mang rồi hay chưa mang cũng phải dùng nước ngâm chân khử độc.”
“Không mang cũng phải khử độc à.” Chu Lục Hàn khẽ thì thầm, nhưng cuối cùng vẫn là mình đuối lý nên không thể nói gì cả, đành phải ngoan ngoãn đi giặt bít tất.
Đường Thanh Thanh dẫn Đạp Tuyết ra sân tưới nước cho mầm dưa hấu.
Quả nhiên dưa hấu có thể chịu nhiệt độ cao, trồng ở nơi này cây phát triển nhanh hơn ở đại đội. Lúc này mới hơn một tuần mà đã mọc ra cao bằng đốt ngón tay, xem ra thêm một tuần nữa có thể đổi chỗ trồng.
Vì khi đó những mầm dưa hấu này sẽ chia ra cho mọi người trong khu này trồng, nên Đường Thanh Thanh không bỏ viên linh khí vào, chỉ là để tùy cho bọn chúng tự do phát triển.
Lúc ở nhà, Đạp Tuyết thường ăn lá dưa hấu, bây giờ khi thấy mầm dưa hấu, thừa dịp Đường Thanh Thanh không chú ý, nó không nhịn được mà cắn một miếng lớn.
“Phi phi phi…” Con chó phun lá cây ra, bắt đầu rưng rưng nước mắt, tỏ vẻ đáng thương.
Đường Thanh Thanh đứng ở một bên thấy tất cả, thật sự không nhịn được cười.
Con chó tham ăn này, đáng đời.
Đáng tiếc, Đạp Tuyết không nhìn ra suy nghĩ của chủ nhân, cuối cùng nó ngừng phun mà chạy tới bên cạnh Đường Thanh Thanh gọi gâu gâu, như thế này giống y hệt như Hắc Oa than thở với cô.
Đường Thanh Thanh hiểu ý của Đạp Tuyết, cô chỉ vuốt đầu nó, không làm theo suy nghĩ của nó mà thay đổi hương vị dưa hấu.
Dù sao nơi này cũng là đơn vị, trong trí nhớ của nguyên chủ có ghi chép quy củ ở đây rất nghiêm ngặt, không thích hợp làm chuyện không bình thường.
Hơn nữa, hạt giống dưa hấu này đã được cải tạo hai lần, hương vị ngon hơn lúc xưa nhiều.
Vì con chó này đã quen ăn rau quả có linh khí ở nhà nên mới kén chọn thế này.
Đạp Tuyết nhìn ra được ý của chủ nhân không muốn cho mình ăn lá cây, nó chỉ có thể ủ rũ vùi đầu dưới chân Đường Thanh Thanh.
Thỉnh thoảng sủa nhẹ một tiếng, đúng là tỏ vẻ đáng thương ấm ức.
Cuối cùng nó vẫn là con chó cô nuôi từ nhỏ, trong thời gian này bị gửi ở nhà người khác chắc chắn không được ăn ngon, Đường Thanh Thanh vẫn quyết định đi vào bếp cầm một cục xương đã rửa sạch cho Đạp Tuyết ăn.
Cô nhìn thấy Đạp Tuyết vừa ăn vừa vẫy đuôi, trên mặt không giấu được nụ cười!